Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh

Chương 74 (1198):

"Trẫm tự cầm, Thừa tướng vất vả cả ngày, nên sớm về phủ nghỉ ngơi." Bắc Đường Hoắc vội vàng chuyển hộp thức ăn sang tay khác, tránh tên hồ ly gian xảo này cướp đi ăn.

"Nói đi, muộn vậy rồi còn ở đây đợi Trẫm, có chuyện gì? Có phải là lại đào được nhân tài không?"

Khóe môi Vân Mộ Quân run lên, đều nói Bệ hạ nhà chàng ta là một chính nhân quân tử, nhưng chỉ có chàng ta mới biết rằng người này gian trá vô cùng, suốt ngày nghĩ đến việc đi nước khác đào nhân tài đến làm trâu làm ngựa.

"Bệ hạ, cửa hàng của Đường cô nương đã phân bố khắp nước Bắc Yến." Vân Mộ Quân nói, "Ngài không thấy có gì không ổn sao?"

Bắc Đường Hoắc hỏi, "Có gì không ổn? Trẫm thấy rất ổn, nàng ấy chỉ có chút sở thích này. Vân Mộ Quân à, khanh đừng đa nghi như vậy, giúp Trẫm quản lý tốt chuyện trên triều đường* là được."
*Triều đường (朝堂): Nơi nhà vua thiết triều.

Lời này nói ra thật không khác gì hôn quân cả.

Nhưng Bệ hạ của chàng ta lại là một vị minh quân.

Vân Mộ Quân cạn lời, chàng ta nói, "Cứ tiếp tục như vậy, Đường cô nương sẽ khống chế được huyết mạch kinh tế của nước Bắc Yến, Bệ hạ không thấy điều này rất nguy hiểm sao?"

"Có gì nguy hiểm? Nàng ấy khống chế dù gì cũng tốt hơn kẻ khác. Nếu là nàng ấy thì khanh có thể yên tâm trăm lần."

Vân Mộ Quân cười khổ, đó rốt cuộc là yêu tinh gì mà có thể mê hoặc Bệ hạ - người bạn tốt lớn lên từ nhỏ với chàng ta thành thế này?

"Bệ hạ, nàng ta là người nước Nam Thục."

Bắc Đường Hoắc không vui, "Ngươi nhìn nàng ấy không thuận mắt?"

"Không, không phải ý này," Vân Mộ Quân nói ngay, chàng ta không muốn bị trừ bổng lộc chút nào, bổng lộc của chàng ta đã bị trừ đến hơn 20 năm sau rồi. Nếu trừ tiếp nữa thì đời này chẳng còn bổng lộc mà lĩnh mất, "Thần không phải ý này."

Bắc Đường Hoắc nhướng mày, "Vậy khanh có ý gì?"

"Ý của thần là," Vân Mộ Quân nhìn dáng vẻ không để ý của Bắc Đường Hoắc thì cắn răng nói, "Bệ hạ, Ngài lúc nào thì đưa người ta vào cung, sắc phong thành Hoàng Hậu nương nương thế. Đã sắp hai năm rồi, Bệ hạ, giờ các đại thần văn võ toàn triều đều vì chuyện chung thân đại sự của Ngài mà gấp gáp. Thần nghe nói Đường cô nương định đến nước khác mở cửa hàng, chẳng may nàng ta bị tên tiểu bạch kiểm dễ nhìn nào đó câu đi mất thì Ngài đi đâu mà khóc đây? Mở cửa hàng thì được, làm Hoàng Hậu trước rồi lại mở cửa hàng."

Bắc Đường Hoắc: "..."

Chàng cũng muốn.

Nhưng trong mắt nàng ấy hình như chỉ có tiền.

Thấy nàng ấy đếm tiền đến vui vẻ, sao chàng có thể đi phá hoại tâm trạng của nàng ấy chứ.

"Bệ hạ, Ngài đừng cả ngày nghĩ đến ăn, cũng nên đi thăm dò ý tứ của Đường cô nương, chẳng may người ta đi cắm rễ ở một nơi khác, không quay về nữa thì biết làm sao?"

Vân Mộ Quân khổ trong lòng, Bệ hạ từ nhỏ đến lớn chỉ vừa ý với một cô nương như vậy a.

Nếu nàng ta đi mất rồi, có lẽ Ngài sẽ sống độc thân cả đời.

Cô nương này quả thật là người tốt, thông minh, đại khí, có đầu óc cực kỳ biết kiếm tiền.

Từ sau khi nàng ta đến, kinh tế nước Bắc Yến của họ không biết đã tăng trưởng gấp bao nhiêu.

Thậm chí nàng ta còn đi nước khác nhập về không ít hạt giống, dường như chẳng có gì có thể làm khó nàng ta cả.

Nữ tử như vậy, lại là người Bệ hạ nhìn trúng, đương nhiên thích hợp làm Hoàng Hậu nương nương.

Dù gì thì chàng ta cũng chỉ có ý này, muốn đến nước khác mở cửa hàng cũng được, sắc phong Hoàng Hậu trước.

"Bệ hạ, chẳng lẽ Ngài thật sự muốn cả đời sống như thế này ư?"

Sắc mặt Bắc Đường Hoắc có vài phần khó xử, "Trẫm dỗ nàng ấy đến nước Bắc Yến đã không dễ rồi, giờ nàng ấy chỉ thích đếm tiền, nếu như tùy tiện nhắc đến những chuyện này sợ là khiến nàng ấy bị dọa chạy mất."

"Bệ hạ, Ngài có thể từ từ đến, âm thầm thay đổi, lừa nàng ta vào cung, sắc phong làm Hoàng Hậu trước lại nói." Vân Mộ Quân dụ dỗ. 
=====
Có ai hóng chương tối nay hông?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play