Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 73 (1197):
Thượng Quan Cảnh nói với bức chân dung của Đường Quả, "Có hơi nhớ những ngày nàng sống ở phủ Cảnh Vương, Giảo Nhi quá ngạo nghễ rồi, có điều nàng yên tâm, bản vương sẽ bảo vệ nàng ấy, không để Hoàng huynh ức hiếp nàng ấy."
Mỗi lần Đường Giảo làm ầm ĩ ra chuyện gì, đêm khuya bọn chúng đều sẽ nhớ lại nữ tử sống chung cực kỳ thoải mái kia.
Thượng Quan Cảnh: Nếu nàng ở, phủ Cảnh Vương tất sẽ được quản lý ngay ngắn rõ ràng, trên dưới cũng vô cùng hài hòa. Càng không cần nói đến các cửa hàng dưới danh nghĩa nữa, khách đến khách đi nhất định là liên tục không dứt.
Thứ mà hắn mặc, dẫm chân lên, những đồ dùng hằng ngày, tất cả đều do nàng ấy chuẩn bị.
Giống hôm nay, thứ hắn mặc vẫn là đồ lúc trước nàng ấy chuẩn bị. Hắn từng nghĩ đến việc đổi quần áo mới giày mới, nhưng luôn cảm thấy không thoải mái như đồ nàng ấy làm. Cũng chẳng có ai có tâm tư tinh xảo như thế, thêu một chữ "Cảnh" nho nhỏ thành hình đồ đằng độc đáo đến vậy.
Thượng Quan Dực: Nếu như nàng ấy còn ở, mỗi ngày hạ triều hắn nhất định sẽ đến chỗ của nàng ấy nghe hai bản đàn, có thể loại bỏ đi sự mệt nhọc. Ăn những món nhẹ mỹ vị mà nàng ấy làm, có thể giảm bớt đi sự đói bụng cả nửa ngày.
Gối thảo dược mà nàng ấy làm là thứ hắn thích nhất.
Ngày đó, hắn gọi cung nhân lấy gói thảo dược ở trong hộp ra, trong đó không còn nhiều nữa.
Hắn gọi người của Thái Y Viện đến, cực kỳ không nỡ đưa một gói thảo dược cho bọn họ nghiên cứu. Nhưng đáng tiếc là, không ai có thể làm ra gói dược có được hiệu quả thần kỳ như nàng ấy làm.
Cuối cùng, hắn vẫn chọn dùng một gói giống nhất. Mà những gói còn thừa lại do nàng ấy làm đã được hắn cất đi.
Nhưng hắn vẫn nằm trên chiếc gối kia mỗi ngày, chẳng qua là sợ nó bị tổn hại nên hắn lệnh cung nhân may thêm một lớp vải mềm ở bên ngoài.
Chỉ là, vẫn không giống.
Đường Giảo có thể cảm nhận được sự biến hóa của hai tên, cô càng ngày càng tệ hơn, cô tìm ra rằng hai tên kia sẽ nể mặt chị cô mà không làm gì cô, mỗi ngày đều ra sức mà làm.
Khiến cho tâm và thân của chúng mệt mỏi rã rời, đêm khuya đều nghi ngờ rằng sao lúc trước chúng nhìn trúng cô.
Nghe được lời cảm thán của hai kẻ đó từ chỗ hệ thống 222, Đường Giảo thiếu chút nữa là cười điên rồi.
Cũng mới hơn 1 năm mà chúng đã không chịu nổi rồi sao?
"Ngày tháng của chúng ta, vẫn còn dài nha."
Thời gian trước, cô đã nhận được tin của chị, biết được chị ấy an toàn thì cô không cần phải lo lắng nhiều vậy nữa, lăn qua lăn lại hai tên này là được rồi.
Đợi bọn họ hết kiên nhẫn, cô sẽ phủi mông bỏ đi.
Đường Quả đến nước Bắc Yến, cuộc sống dễ chịu thoải mái vô cùng.
Có thể là di chứng mà thế giới trước để lại, cô đến nước Bắc Yến chưa lâu thì giao lưu buôn bán với không ít cửa hàng.
Dưới sự giúp đỡ của Bắc Đường Hoắc, cô thuê rất nhiều người cộng tác, mở đủ loại đủ kiểu cửa hàng.
Chưa đến 2 năm ngắn ngủi, những cửa hàng mà cô mở đã bao phủ khắp cả nước bắc yến.
"Bệ hạ, thần có thể nói một câu không?" Thấy những việc mà Đường Quả làm sau khi đến nước Bắc Yến, thừa tướng Vân Mộ Quân cực kỳ kiêng dè nữ tử biết kiếm tiền này.
Vậy nên, hôm nay chàng ta đặc biệt đến giữ cửa cung.
Đến giờ rồi, Bệ hạ cả ngày theo đuổi mỹ nhân, không làm việc chính nhất định sẽ nhàn nhã vô tư, cả khuôn mặt toàn là nụ cười từ bên ngoài quay về.
Đúng như dự đoán, lần này Bệ hạ vẫn tự mình cầm về một hộp thực ăn như cũ.
Vân Mộ Quân nuốt nước miếng, dáng vẻ giữ gìn đó của Bệ hạ, không cần đoán cũng biết. Đó nhất định là bữa ăn nhẹ đêm khuya mà nữ tử đó chuẩn bị cho Ngài rồi.
Chỉ có đồ mà nàng ta tự tay chuẩn bị thì Bệ hạ mới tự mình cầm, tuyệt đối không nhờ người khác.
Nhớ đến mùi vị kia, quá tuyệt, Vân Mộ Quân vội tiến lên, ánh mắt chưa hề rời khỏi chiếc hộp một giây nào, "Bệ hạ, để thần cầm giúp Ngài đi."
=====
Hôm nay vẫn còn 2 chương nữa nha