Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 75 (1199):

Bắc Đường Hoắc trầm mặc giây lát, "Thế Trẫm thử xem?"

"Vâng, nên đi thử." Không cần biết thế nào, cứ dỗ người đến trước rồi nói sau.

Bắc Đường Hoắc nghĩ nghĩ, chàng thấy nếu có thể dỗ được nàng ấy vào Hoàng cung, làm Hoàng Hậu của chàng thì quả không tồi. Vừa nghĩ đến cảnh kia thì trên mặt chàng toàn vẻ tươi cười.

Vân Mộ Quân thấy tâm trạng chàng tốt thì nhanh chóng nói, "Bệ hạ, hôm nay thần còn chưa ăn cơm."

Bắc Đường Hoắc tỉnh táo lại ngay, giấu hộp thức ăn ra sau lưng. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng thương lại tủi thân của Vân Mộ Quân thì chàng mở hộp, lấy ra một đĩa bánh ngọt, "Chỉ có 1 đĩa."

"Tạ Bệ hạ, một đĩa là đủ rồi." Vân Mộ Quân nghĩ trong lòng, chàng ta còn tưởng là một miếng cũng chẳng có cơ.

Bắc Đường Hoắc ho nhẹ một tiếng, "Quả Quả bận như thế, có thể dành ít thời gian làm chút bánh ngọt cho Trẫm, khanh cũng đừng suốt ngày nhớ đến nữa. Hôm nay là do nàng ấy sớm làm rồi, nếu không Trẫm không nỡ để nàng ấy mệt thế đâu."

"Vâng vâng vâng, nàng ấy là tâm can của Bệ hạ, không nên làm việc nặng nhọc thế này. Nếu không phải Đường cô nương để ý Bệ hạ thì chẳng tự mình xuống bếp đâu." Vân Mộ Quân vừa nhét bánh ngọt vừa vỗ mông ngựa.

Tuy rằng lời này ngán đến sợ, nhưng Bắc Đường Hoắc chính là thích vậy.

Nghe Vân Mộ Quân nói Đường Quả để ý mình, tâm trạng chàng rất tốt, "Được rồi, khanh về đi, Trẫm quay về nghĩ thử xem làm thế nào để dỗ nàng ấy vào cung làm Hoàng Hậu."

Bắc Đường Hoắc cầm hộp thức ăn, lâm vào trầm tư.

Nàng ấy không thiếu tiền, không yêu quyền lực...Dường như thứ gì cũng không thiếu.

Không, thiếu một người sủng nàng ấy.

Vậy nên, chàng cần đề ra điều kiện thế nào mới có thể khiến nàng ấy động lòng, làm Hoàng Hậu của chàng đây?

Ngày tiếp theo, sau khi hạ triều, Bắc Đường Hoắc đem một đống chuyện vặt vãnh ném cho Vân Mộ Quân. 

Thấy vẻ mặt đau khổ của Vân Mộ Quân thì chàng nói, "Thừa tướng, Trẫm phải đi cố gắng rồi, tranh thủ đưa Hoàng Hậu vào cung sớm một chút."

"Bệ hạ, vậy Ngài đi nhanh đi, ở đây có thần lo rồi." Vân Mộ Quân đây là cắn vỡ răng, nuốt vào bụng nha. 

Trước khi xuất cung, Bắc Đường Hoắc hạ cố đến Ngự hoa viên một vòng, hái những bông hoa đẹp nhất, lúc này mới đưa người chạy như bay đến nhà Đường Quả. 

Người trong nhà đều biết chàng, cũng biết thân phận của chàng. Thấy chàng đến thì họ tiến lên nói, "Công tử, tiểu thư đang ở thư phòng."

"Biết rồi, ta tự mình đi."

Bắc Đường Hoắc cầm theo những bông hoa đẹp nhất đến trước cửa thư phòng. Vốn định đợi một lát, không ngờ rằng nàng ấy đã nghe được, "Là Bắc Đường sao?"

"Là ta."

Mất một năm, xưng hô giữa họ cuối cùng cũng thay đổi rồi. 

Chàng có thể gọi nàng ấy là Quả Quả, mà nàng sẽ gọi chàng là Bắc Đường. 

Vậy thì nếu chàng nỗ lực thêm chút, có phải nàng ấy nên gọi chàng là phu quân rồi không? 

Bắc Đường Hoắc cười, đẩy cửa mà vào. 

Đường Quả nâng mắt, thấy chàng ôm theo một đóa hoa đẹp vô cùng thì hỏi, "Có phải là hái trong Ngự hoa viên không?"

"Quả Quả, nàng đúng là nữ tử thông tuệ nhất mà." Bắc Đường Hoắc đưa đóa hoa đến trước mặt Đường Quả, cô vui vẻ nhận lấy, "Đẹp lắm."

Chỉ vẻn vẹn một câu "đẹp lắm" đã khiến Bắc Đường Hoắc vui sướng cả người. 

Chàng liếc thấy bản đồ trên bàn, dò hỏi, "Đây không phải là bản đồ của nước Bắc Yến."

"Ừm, đây là bản đồ của nước khác." Đường Quả đáp. 

Trong lòng Bắc Đường Hoắc có vài phần suy sụp, "Nàng muốn đi sao?"

Đường Quả nghe được ý tủi thân, lại thấy chàng rõ ràng là một đại nam nhân, ở trên triều đường đều mang khí thế uy nghiêm đối với người khác. Vì sao đến trước mặt cô thì chàng lại cực kỳ giống một chú chó con bị người ta vứt bỏ vậy? 

Như thể câu tiếp theo chàng sẽ nói là, nàng muốn đi thì đưa theo ta với, được không? 

Hệ thống: Người này không có hạn cuối. 
=====

Mai sẽ quay lại 1 chương/1 ngày nhá mọi người.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhóm mình nha, nếu thấy truyện hay thì các bạn nhớ để lại bình luận và bình chọn nhé.

Iu thương ❤❤
- Minh Nguyệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play