Tư Mã Vĩ đâu? Mau! Tìm Tư Mã Vĩ đến!
Ba canh giờ sau, trong cung A Phòng.
Trường An để lại quân đội, tướng lĩnh nháo nhào, kinh thành đột nhiên gặp dị biến, Hoàng đế rơi vào tay người khác, Vương Tử Dạ bắt Phù Kiên và Thanh Hà công chúa, việc này quá lạ lùng, chưa từng nghe thấy.
PD, Mộ Dung Thuỳ, Diêu Trường, và con trai Phù Kiên, Phù Phi đang cãi vã kịch liệt ở chính điện cung A Phòng, binh mã rút từ Trường An đã hạ trại bên ngoài. Phù Kiên lập Thái tử là trưởng tử của đường huynh, lúc này chưa ở Trường An, lúc này chuyện xảy ra, chư tướng như rắn mất đầu, không biết nghe ai.
"Thác Bạt Diễm đâu?" Mộ Dung Thuỳ giận dữ, "Thống lĩnh Cấm quân, lúc chuyện xảy ra lại ngoảnh mặt làm ngơ, đến bệ hạ cũng bị bắt! Nhất định phải chém đầu tạ tội!"
Phù Phi nói: "Là bệ hạ bảo hắn dẫn quân bình loainj, sao biết có yêu nhân! Ta đã bảo người Hán không ai tốt!"
Một đám Hán thần đứng trong điện, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, Phù Kiên từ trước đến giờ rất tin tưởng Vương Tử Dạ, ai ngờ Vương Tử Dạ lại động thủ mưu phản, sau khi Vương Mãnh chết, triều Tấn để Vương Tử Dạ cầm đầu. Phù Kiên không có chuyện thì còn mau, nhưng lần này cả triều rối loạn.
Đang lúc cãi lộn, bên ngoài có tiếng bước chân.
"Đại Thiền Vu đến." Nội thị gọi to.
Cả điện yên lặng, Hạng Thuật người đầy máu, lúc đi vào ném mũ giáp xuống đất 'đông' một tiếng, còn chưa cởi giáp đã đi qua mặt mọi người trong điện, từng bước đi lên, ngồi vào đế vị trong chính điện cung A Phòng.
Tất cả mọi người: "..."
Hạng Thuật: "Mau lên, báo cáo tình hình."
Trong chốc lát, đám người triều Tần nhận ra vấn đề nghiêm trọng, Phù Kiên bị bắt, Thuật Luật Không đang ở Trường An, trên danh nghĩa mà nói thì tên này là Đại Thiền Vu người Hồ, người Hán có thể không nghe, theo lý thuyết chỉ cần là tổ tiên có tham dự Sắc Lặc Cổ Minh, đều phải nghe hắn. Lúc này Hạng Thuật có thể thay Phù Kiên, tạm thời đảm nhiệm trách nhiệm đế vương.
"Làm sao?" Hạng Thuật hạ giọng, "Có ý kiến gì?"
Đám người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Phù Kiên biết quan hệ của Hạng Thuật và Phù Kiên, biết y chẳng ngấp nghé gì hoàng vị của Phù Kiên, thế là đến trước nói: "Hồi bẩm Đại Thiền Vu, toàn bộ quân đội đã rút khỏi, dân chúng trong thành cũng sắp xếp ở bờ tây sông Tạo."
"Thái tử đâu?" Hạng Thuật hỏi.
"Đã phái người ra roi thúc ngựa đến Đông Hải thông báo." Diêu Trường ra khỏi hàng ngũ, khom người nói.
Hạng Thuật lại hỏi: "Mộ Dung Xung đâu?"
Mộ Dung Thuỳ im lặng không nói, Hạng Thuật cau mày: "Mộ Dung Thuỳ, ngươi không biết nói chuyện à?"
Mộ Dung Thuỳ thấy vậy đành tiến lên đáp: "Mộ Dung Xung đang trên đường, chắc chạng vạng tối mai sẽ đên."
Từ khoảnh khắc chần chừ ngắn ngủi này Hạng Thuật phát hiện không ổn, nhưng không hỏi đến, biến cố xảy ra đêm qua, Mộ Dung Xung từ Bình Dương chạy đến cũng phải ba ngày, mà tốc độ nhanh hơn một ngày thì ắt hẳn có người báo cho hắn trước. Khi ấy chưa có Bạt loạn đã thông báo, Mộ Dung gia muốn làm gì cũng không khó đoán.
"Mộ Dung Thuỳ dẫn binh giữ vững bốn cổng Trường An," Hạng Thuật nói, "nghiêm phòng không cho hoạt thi chạy ra."
"Vâng." Mộ Dung Thùy nói.
Hạng Thuật lại nói: "Diêu Trường, Phù Dung chỉnh quân, chờ hiệu lệnh của Cô vương, từ cửa nam, cửa tây, cửa bắc đánh vào, sau khi Vương Tử Dạ đền tội, từ ba hướng tiến vào hoàng thành, chỉ để một cổng, dồn Bạt yêu đến bình nguyên sông Tạo quyết chiến."
"Vâng." Mọi người đáp.
Hạng Thuật: "Còn lại, lấy dầu hoả ở cung A Phòng, máy bắn, tạo phòng tuyến, chờ viện quân Mộ Dung Xung... Xong việc rồi?"
Trần Tinh đến, cầm trong tay một tấm vải đầy máu, mệt mỏi thở dốc.
"Nghỉ một lát." Hạng Thuật nói.
Trần Tinh phất tay, đáp: "Ta nói xong lập tức đi, các vị đại nhân..."
Trần Tinh nhìn sang đám người lại nhìn Hạng Thuật có phần chần chừ.
"Phải nói sao?" Trần Tinh nói.
Hạng Thuật không kiên nhẫn níu mày: "Bảo ngươi nói thì nói đi."
Trần Tinh đành kể toàn bộ quá trình, trong điện lặng ngắt như tờ, nói xong, Trần Tinh chợt nhớ ra một việc khá là nghiêm trọng.
"Thanh Hà công chúa nàng..." Diêu Trường nghe xong, kinh hồn táng đảm, nhìn phía Mộ Dung Thuỳ, Mộ Dung Thuỳ đen mặt, nói: "Ngậm máu phun người! Chứng cứ ở đâu?!"
"Cô vương là người làm chứng." Hạng Thuật hờ hững nói, "Nếu các ngươi không tin, chờ Thanh Hà được cứu ra có thể đối chất với nàng. Thế nhưng việc này Kiên đầu biết từ lâu rồi."
"Chuyện này..." PD nhận ra việc không xong, đây không phải bức Mộ Dung Thuỳ làm phản sao? Việc này không thể coi thường, nói rõ bày bố của Vương Tử Dạ thì khác gì nói cho tất cả mọi người biết Thanh Hà công chúa mưu phản phục quốc, mà như vậy nhà Mộ Dung không thoát tội nổi. Mặc dù trong triều biết Mộ Dung gia có lòng phản, nhưng chân tướng mà bóc ra thì Mộ Dung Thuỳ còn lựa chọn nào khác?
Nói xong, Hạng Thuật ngoăc tay ra hiệu cậu đến.
Trần Tinh đi đến dưới bậc thang.
Hạng Thuật nói: "Gần thêm tí nữa.
Trần Tinh: "? ? ?"
Trần Tinh bước lên một bước.
"Đến cạnh Cô vương!" Hạng Thuật không nhịn được nói, "Cũng không ăn thịt ngươi, sợ cái gì?"
Tất cả mọi người: "..."
Quần thần trong điện đều nhìn sắc mặc Mộ Dung Thuỳ, không biết hắn sẽ quyết định, là rút kiếm ném xuống đất hô 'ông đây làm phản' sau đó cầm vũ khí nổi dậy, hay quỳ xuống nhận tội với Đại Thiền Vu đang tạm nắm quyền, Hạng Thuật lại không có biểu hiện gì, còn đang mắt đi mày lại với một người Hán trên điện.
Rốt cuộc muốn làm gì?
"Này... này." Trần Tinh đi đến cạnh Hạng Thuật.
Hạng Thuật sốt ruột cầm tay Trần Tinh, giơ chiếc nhẫn trong tay cậu lên.
"Nhận ra nhẫn này không?" Hạng Thuật nói.
Tất cả mọi người vội cúi đầu.
"Cô vương lấy quyền đặc xá của Đại Thiền Vu," Hạng Thuật nói, "Đặc xá Thanh Hà công chúa Mộ Dung thị."
Bá quan văn võ trong triều thở phào, không nghĩ đến vì sao một người Hán lại đeo nhẫn của Đại Thiền Vu, cám ơn trời đất như thế là miễn được nội loạn.
"Cũng đặc xá Phùng Thiên Dật của Phùng gia," Hạng Thuật lại nói, "Tội mưu phản của hai người xoá bỏ, không được truy cứu, không được tung tin đồn, nếu không là làm trái Sắc Lặc Cổ Minh, chư Hồ cùng giết."
Trần Tinh nghĩ thầm người bị mưu phản không phải huynh, Phù Kiên bị huynh làm tức chết thôi, thế nhưng được rồi, cũng là do hắn không may.
Bởi vì thế ngoài chủ mưu là Vương Tử Dạ, Phùng gia và Thanh Hà công chúa đều an toàn. Mọi người cũng biết đây là biện pháp duy nhất, nếu không khi tính toán sẽ chỉ bức Mộ Dung thị làm phản mà thôi.
Trần Tinh không nhịn được nhìn lén Hạng Thuật cả người đầy máu đen, áo giáp nhuốm bẩn, trong mắt hiện ra sự ngưỡng mộ, nghĩ thầm tên này làm hoàng đế cũng được nha.
Hạng Thuật lại nói: "Cứ vậy đi, giải tán. Ngươi còn muốn làm gì?"
"Ta đi xem Thác Bạt Diễm," Trần Tinh đáp, "hắn bị thương."
"Ta và ngươi đi thôi." Hạng Thuật đứng dậy từ vương vị, ở trước mặt mọi người cùng Trần Tinh rời điện.
Hoàng hôn hôm ấy, Thác Bạt Diễm nằm trong phòng, Tạ An, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân ở bên cạnh quan sát, trong tay Tiêu Sơn còn ôm chó của Trần Tinh.
Trên một cái giường khác là Phùng Thiên Dật nằm hôn mê bất tỉnh.
Ngực Thác Bạt Diễm bị Bạt vương chém toang, từ xương sườn kéo đến tận rốn, Tiêu Sơn giúp ấn lên vết thương, Trần Tinh khâu vết thương lại, từ khe hở máu vẫn cứ chảy ra, nhuộm đầy tay Trần Tinh, cậu đầu váng mắt hoa.
Hạng Thuật ở bên nhìn xem, may mà thương thế không nặng, chỉ thấy trên vết thương có hắc khí lờ mờ. Nhưng trong tay Trần Tinh Tâm Đăng loé sáng, để cầm máu, khâu đến đâu oán khí tiêu tan đến đó, vết thương màu đen cũng chuyển thành đỏ thẫm.
"Được rồi." Trần Tinh cho Thác Bạt Diễm uống thuốc thông máu sinh cơ, nói, "Ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có làm loạn nữa."
Mặt Thác Bạt Diễm không còn huyết sắc, vô cùng suy yếu, năm trên giường chìm vào giấc ngủ.
Trần Tinh lau mồ hôi, đây không biết là bệnh nhân thứ mây cậu khám qua hôm nay, sau khi đến cung A Phòng, cậu luôn tay luôn chân trong quân doanh, xem xét toàn bộ tướng sĩ và bách tính bị Bạt cắn hoặc cào bị thương.
May mà lần này bầy Bạt được thả ra hướng về phía hoàng cung trước hết, không cắn xé người phàm. Bách tính Trường An thấy quái vật lập tức chạy, quân đội cũng rút lui.
Chỉ có Thác Bạt Diễm dẫn đầu Cấm quân, liều chết tấn công hoàng cung cướp Phù Kiên về mới bị trọng thương. Đám người khác như Mộ Dung thị dẫn theo gia binh, rút lui được thì đều rút, còn trốn nhanh hơn người khác, ngay cả PD cũng thấy bảo vệ mạng mình quan trọng hơn.
"Vẫn cứ bướng bỉnh như thế," Trần Tinh bất đắc dĩ nói, "Thác Bạt Diễm cứ như kẻ ngu ấy."
"Trị cho bao nhiêu người rồi?" Tạ An nói, "Tiểu sư đệ, đệ cũng nên nghỉ một lát đi."
Trần Tinh thực sự quá mệt, Vạn Pháp Phục Sinh cấp cho Tâm Đăng nhiều linh khí, nhưng cũng hao phí tinh thần của cậu nhiều hơn, cậu lau mồ hôi ngồi bên giường, nói: "Nghỉ một lát. Mệt mỏi quá, thực sự quá mệt."
Hạng Thuật: "..."
Mọi người: "..."
Thế là mọi người cứ ngồi trong phòng nhìn nhau.
"Chuyện này..." Phùng Thiên Quân chăm sóc cho huynh trưởng xong, nói, "Để ta giới thiệu. Đây là... tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, là người quen cũ, cũng đến trừ ma."
Tiêu Sơn: "?"
Phùng Thiên Quân nháy mắt liên tục với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn lại không hiểu, dò hỏi nhìn Tạ An, lại nhìn Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân nháy mắt mãi, Tiêu Sơn cái hiểu cái không, gật đầu.
Tạ An lại nhận ra Hạng Thuật không nhớ chuyện cũ, gật đầu, nói: "Ta là Tạ Thạch."
Vẻ mặt Hạng Thuật rõ ràng là thấy hai người quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, đành nói: "Nếu là quen biết cũ của Trần Tinh cứ ngồi đi, ở ngoài cứ tuỳ tiện nói là lệnh của ta. Trước để Trần Tinh nghỉ một lát." Nhưng nghĩ lại không đúng, trong phòng còn Thác Bạt Diễm và Phùng Thiên Dật, thế là Hạng Thuật bế Trần Tinh lên tìm chỗ cho cậu nghỉ.
Sau khi Hạng Thuật đi, Phùng Thiên Quân và Tạ An, Tiêu Sơn trao đổi tin tức, Phùng Thiên Quân nói: "Cho đến lúc này ta còn sợ là một giấc mộng, không phải là... nghe nói trước khi chết, chuyện còn sống sẽ như đèn kéo quân chạy qua, ngươi xem, Tiêu Sơn cũng tốt, các ngươi cũng được, Phù Kiên, đại ca ta, Thác Bạt Diễm, tất thảy đều gặp qua."
"Cảnh này," Phùng Thiên Quân vô cùng nghi hoặc, ra hiệu Tạ An nhìn quanh hoàng cung, "Ngươi thấy giống đèn kéo quân không?"
Tạ An nói: "Thiên Quân, ngươi chỉ mệt mỏi hoa mắt, nghỉ một lúc là được. Ta cũng hoài nghi, nhưng ngươi phát hiện ra không? Có một việc, đủ chứng minh chúng ta không nằm mơ mà là về ba năm trước thật."
Tiêu Sơn: "?"
Tạ An cười giảo hoạt: "Phượng Hoàng kia, ngươi thấy qua nhân hình của nó sao? Vốn là Yêu vương cũng có hình người chứ? Nếu như không có nhân hình, thì ngươi từng gặp qua Phượng Hoàng chưa? Ngươi biết hình dáng nó ra sao không? Phượng Hoàng chúng ta nhìn thấy giống nhau hả?"
Phùng Thiên Quân lập tức được Tạ An thức tỉnh, nếu đúng như vậy nếu là ảo giác trước khi chết như vậy sẽ lặp lại những sự kiện này, mọi thứ quay lại đều là trong trí nhớ, tướng mạo sẽ mơ hồ không rõ. Nhưng chỉ có dáng vẻ Phượng Hoàng thế nào bọn họ trước đây chưa từng thấy qua!
"Ta đã gặp nhân hình của hắn!" Phùng Thiên Quân cuối cùng cũng xác định đây không phải ảo giác.
Tạ An gật đầu: "Lần này Vương Tử Dạ đi trước đoạt được Bất Động Như Sơn lại rất khó giải quyết, nghĩ cách lấy lại nó, đến tay Võ thần mới phá vỡ được những gì xảy ra ở trận Phì Thuỷ."
Phùng Thiên Quân nghe nói về tế đàn trên chiến trường, lẩm bẩm nói, "Chỉ có Hạng huynh đệ biết lối vào Huyễn Ma cung, nhưng sao cứ là hắn quên hết moi chuyện vậy?"
Tạ An nói: "Không sao, trước khi đi ta đã sắp xếp rồi, cho người đến Phì Thuỷ đào xung quanh chiến trường mấy dặm, chỉ cần kiên nhẫn đào hai ba năm là móc được ra thôi."
Phùng Thiên Quân không ngờ lại có cách ngu đần thế này, đành gật đầu.
Tiêu Sơn: "Chờ quay về cứu Lục Ảnh, Lục Ảnh nói có lẽ có cách có thể giúp Trần Tinh."
Trong hoa viên nước non như vẽ, mùa hạ cây cối xánh biếc, dưới tiếng chuông gió lay động. Dường như cách xa Trường An oán khí ngập trời, trở thành chốn thế ngoại đao fnguyên.
Trần Tinh ngủ mê mệt, bò dậy từ trên giường, ngáp một cái.
"Còn tưởng rằng ngươi không tỉnh." Hạng Thuật ngồi gian ngoài, mặc áo mỏng, nhìn cảnh đẹp đầy nắng trong vườn đánh đàn.
Trần Tinh bỗng nhiên giật mình: "Ta ngủ bao lâu rồi? Đây là đâu?"
Ngay cả Trần Tinh cũng hơi sợ, nghĩ đến việc ngủ ba tháng lần trước sự việc phát triển theo hướng không khống chế nổi, Trường An bị vây rồi chẳng lẽ bọn họ đến Giang Nam?!
"Một đêm," Hạng Thuật đáp, "Còn ở cung A Phòng, Phùng Thiên Dật và chó đã đưa ra ngoài rồi, tránh cho Kiên đầu quay về tính chuyện."
Trần Tinh vừa tỉnh lại suýt bị doạ nhũn cả người, vẫn được vẫn được, chỉ là hơi mệt.
"Ngươi cứu một ngàn người?" Hạng Thuật kinh ngạc nói.
Ngày rút về cung A Phòng, Trần Tinh thấy có bách tính và binh sĩ Cấm quân bị Bạt cắn thương mới ở lại xua oán khí cho họ, vô tri vô giác cứu hơn ngàn người. Khiến cậu vui nhất là khi Vạn Pháp Phục Sinh, Tâm Đăng có thể dùng linh khí đất trời chữa trị vết thương, tức là, không sợ chuyển hoá xác người.
Trần Tinh mờ mịt, không hề đếm, đành nói: "Hiện giờ thế nào? Làm sao đây?"
"Đại Thiền Vu," mấy thị vệ tới, nói: "Áo giáp của ngài."
Hạng Thuật buông đàn đứng dậy, nói: "Sư huynh của ngươi xung phong nhận việc, yêu cầu đến áp chế Vương Tử Dạ, Phùng Thiên Quân cũng muốn cứu Thanh Hà công chúa."
Trần Tinh nói: "Sự việc so với bọn họ nghĩ nghiêm trọng hơn nhiều, trước phải bàn bạc cho kỹ đã."
Hiện giờ Vương Tử Dạ chiếm hoàngc ung, trong tay có Phù Kiên và Thanh Hà công chúa làm con tin, Hạng Thuật chỉ có mười vạn binh mã vây quanh Trường An, đúng là không có cách nào, trước phải cứu con tin, sau để Phù Kiên tự lăn lộn là được.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?" Trần Tinh hỏi
Hạng Thuật có vẻ nghi hoặc, như đang ngẫm nghĩ, sau lại lắc đầu nói: "Không có gì?"
Trần Tinh: "? ? ?"
Trần Tinh hoài nghi có phải Hạng Thuật nhớ ra cái gì không, thực tế từ lần đầu thấy cậu, Hạng Thuật đã có vẻ mặt này cứ như chìm vào hồi ức.
Trần Tinh thay quần áo xong nhanh chóng đến đài cao trong cung A Phòng, cùng mọi người nhìn về Trường An, chỉ thấy mấy chục dặm ngoài cung Vị Ương bị một bức tường màu đen u ám báo phủ.
"Quả thực khó rồi," Trần Tinh cau mày, "Kia là tường phòng thủ dùng Bất Động Như Sơn dựng lên."
Tường phòng ngự này, tiền triều gọi là 'kết giới' chính là nhờ sức mạnh của pháp bảo tạo ra. Vương Tử Dạ dùng kết giới thứ nhất đẻ giữ oán khí bên trong, thứ hai là cản phàm nhân bên ngoài không tiến được vào.
Phượng Hoàng bay tới, đứng trên mai hiên nói: "Có cần giúp không?"
Hạng Thuật: "Ai đang nói chuyện?"
"Tạm thời không cần." Trần Tinh có ý tưởng cho nguyện vọng cuối cùng, không thể dùng hết dễ dàng như vậy, mới giải thích cho Hạng Thuật: "Đây là một... ấy, Yêu vương."
"Ngài có thể biến hình người cho ta xem chút không?" Tạ An lễ phép nói.
"Ngươi bảo Trần Tinh ấy," PJ nói, "Hắn nói gì ta đều đồng ý."
Hạng Thuật: "..."
Hạng Thuật dùng một ánh nhìn nguy hiểm nhìn Phượng Hoàng, Trần Tinh nhanh chóng giải thích: "Không phải như huynh nghĩ đâu, được rồi, rảnh sẽ giải thích cho huynh."
Thác Bạt Diễm ấn lên vết thương, gắng gượng đi lên, Phùng Thiên Quân vội vàng đỡ lấy hắn.
"Ta thử qua," Thác Bạt Diễm nói, "Bên trong tường đen vô cùng nguy hiểm, có quái vật bảo vệ."
"Ừm..." Trần Tinh đang cân nhắc, nhanh chóng quyết định phá bỏ kết giới này, hôm nay dù thế nào cũng phải xua tan Vương Tử Dạ, cậu nhin gã quá lâu rồi.
Tạ An nghĩ nghĩ, nói: "Theo lý thuyết, kết giới này chỉ cần tấn công mạnh, đến khi oán khí hao tổn sẽ tự vỡ vụn."
"Không dễ như vậy," Trần Tinh nói, "TL dùng Bất Động Như Sơn tạo kết giới trong Âm Dương Giám, mấy trăm năm Thi Hợi không phá nổi nó."
"Bất Động Như Sơn là cái gì?" Bỗng nhiên Hạng Thuật cảm thấy cái tên này rất quen.
"Vốn là một thanh kiếm thuộc về huynh," Trần Tinh nói, "hiện giờ rơi vào tay Vương Tử Dạ."
Tạ An nói: "Lần trước mấy người đi vào kiểu gì?"
Lần trước quyết đấu với Phùng Thiên Dật, cung Vị Ương không có kết giới, lúc ấy Trần Tinh nhờ Âm Dương Giám tiến vào cung Vị Ương, hiện giờ Âm Dương Giám huỷ mất khiến cậu đau đầu.
"Có cách nào không," Trần Tinh lẩm bẩm nói, "Có thể lừa qua kết giới, đi vào đưa Phù Kiên và Thanh Hà công chúa ra? Vương Tử Dạ lừa Bất Động Như Sơn thế nào mà lấy được nó? Nhất định có cách... Có rồi! Tư Mã Vĩ đâu?! Mau! Tìm Tư Mã Vĩ đến!"
Tối hôm đó, một đám người tụ tập ở đỉnh núi Tùng, tới gần cung Vị Ương.
Tạ An thổn thức: "Tiểu sư đệ thật thông minh."
"Suỵt." Trần Tinh vô cùng căng thẳng, nhìn phía bóng đen cuối đường cái Trường An, đang tiến gần đến cung Vị Ương.
"Còn không chắc sẽ thành công." Trần Tinh thấp giọng nói.
Hạng Thuật nói: "Sau khi tan rã, ta và Trần Tinh phụ trách Khắc Da Lạp, mọi người đối phó Bạt quân."
Trần Tinh khẽ gật đầu, ngẩng lên nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật vỗ lên mu bàn tay cậu, hai người nắm lấy tay nhau.
Trong tay Trần Tinh toả sáng, dọc theo kinh mạch truyền vào thân thể Hạng Thuật, cho đến khi toả ra hào quang óng ánh.
"Trước cướp trường mâu trong tay Vương Tử Dạ đã," Trần Tinh dặn dò, "Thu lại thần binh của huynh là quan trọng nhất."
Hạng Thuật khẽ gật đầu.
Tư Mã Vĩ mang Sâm La Vạn Tượng của Phùng Thiên Quân, gạt đám Bạt ven đường, đến thẳng kết giới, dễ dàng xuyên qua tiếp tục đi vào tít trong cung Vị Ương.
Ban công cung Vị Ương ở giữa là một thanh Ma Mâu đen nhanh, oán khí bay lượn, phía trên phù văn đỏ chói lấp loé sáng, cứ khuếch tán từng vòng, như sóng biển dựng lên một trận pháp phòng ngự không phá vỡ nổi.
Vương Tử Dạ và Phù Kiên đứng trên đài cao, nhìn người chết sống lại chen chúc, lít nha lít nhít trong hoàng cung.
Vương Tử Dạ: "Cái chết không phải kết thúc ở nhân gian, nhìn đi bệ hạ, những tướng sĩ khi còn sống do ngươi thống lĩnh, sau khi chết vẫn chiến đấu vì ngươi."
Năm Bạt vương vây quanh đài cao, Vương Tử Dạ đến gần bọn họ, gỡ mũ giáp một người xuống, ra hiệu Phù Kiên nhìn xem.
"Bệ hạ cảm thấy bọn họ lúc còn sống và sau khi chết có khác biệt nhiều không?"
Phù Kiên lạnh lùng nói: "Hoa ngôn xảo ngữ, Vương Tử Dạ ngươi chẳng qua dụ trẫm uống độc dược của ngươi, trở thành người chết mặc cho ngươi điều khiển mà thôi."
Vương Tử Dạ cười nói: "Bệ hạ, ngài không ngại thì nhìn ta, rồi nhìn bọn họ đi, ta sống mấy ngàn năm, tiêu dao giữa đất trời, ngươi cho rằng ta bị ai khống chế sao?"
Phù Kiên khẽ giật mình, Vương Tử Dạ nói: "Ma Thần huyết nếu ép buộc người sống uống vào, không sai, tự nhiên sẽ trở thành cái xác không hồ ngơ ngơ ngác ngác, không có ý thức. Ngươi cam tâm tình nguyện hiến cả đời cho chúa công ta, chúa công sẽ giúp ngươi bất tử muôn đời, tiêu diêu tự tại như ta đây."
"... Nếu không, tính mạng ngươi ở trong tay tay," Vương Tử Dạ cười lạnh, "Ta cần gì phải nói nhảm với ngươi?"
Thanh Hà công chúa ở bên, kinh hãi tột cùng nhìn Vương Tử Dạ.
Vương Tử Dạ: "Chỉ cần ngươi gật đầu, chúa công sẽ cho ngươi một đại quân dùng mãi không hết, tặng cho ngươi một thân xác bất tử."