Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 98: Song đao


2 năm

trướctiếp

Như vậy bách tích có tội gì?

"Bọn chúng đã biết!" Phùng Thiên Quân mở trói, chạy ra ngoài điện, nói, "Pháp bảo của ta đâu?"

"Không kịp cầm theo." Hạng Thuật đi ra ngoài điện, nhìn bầu trời, Vương Tử Dạ mất thân thể, đang lượn lờn trên không, mang theo một ngọn lửa đen hừng hực.

Trần Tinh lảo đảo đi ra, thấy bên ngoài cung đều là Bạt, mấy chục vạn Bạt, vẫn như lần trước không khác mấy.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Giọng Vương Tử Dạ vang lên trên trời, nói, "Khu ma sư? Vạn Pháp Phục Sinh là chuyện ngươi làm? Định Hải châu ở đâu?"

Trần Tinh ngẩng đầu, nhìn chân trời, không trả lời.

Vương Tử Dạ cười quái dị, nói: "Không sao... chúng ta sẽ biết sớm thôi... nào tới, để ta xem ngươi có mấy phần bản lĩnh..."

"Tiếng cười của ngươi ta nghe chán rồi." Trần Tinh lạnh lùng nói, rồi ném Âm Dương Giám cho Hạng Thuật.

"Bảo quản nó trước!"

Hạng Thuật thu Âm Dương Giám, hạ giọng nói: "hiện giờ ra ngoài?"

"Không," Trần Tinh rút tay về, nhỏ giọng nói, "Đi theo ta!

Bỗng, hai tãy Trần Tinh đẩy ra, phóng ra một luồng sáng, Vương Tử Dạ ở trên trời kêu rên một tiếng, oán khí tan ra, bay lên,

"Tâm Đăng!" Vương Tử Dạ điên cuồng hét lên.

Trần Tinh nhân dịp này chạy khỏi hoàng cung, Hạng Thuật quát: "Đi đâu?"

"Tìm vũ khí của huynh!" Trần Tinh nói.

Trước mặt là Bạt, Trần Tinh đưa tay, một luồng ánh sáng vọt đến, bầy Bạt lập tức tản ra, tạo thành một con đường. Ba người chạy vội, tới di chỉ Khu ma ti thời Hán, thấy oán khí lượn lờ, mặt đất đầy phù văn màu đen, nơi từng là Khu ma ti thời Hán đã bị san thành bình địa.

Trần Tinh chầm chậm bước đến, nhìn tình cảnh trước mặt.

Hạng Thuật quay đầu, nhìn bầu trời, trong thời gian này, một Bạt vương mặc giáp đen đã dẫn Bạt quân vây quanh sơn cốc.

Oán khí quẩn quanh, chạm xuống, hiện ra thân hình bay lượn của Thi Hợi.

"Ngươi đang tìm cái này sao?" giọng Thi Hợi khàn khàn vang lên.

Gã giơ tay, ngọn lửa đen trong tay bay lên hoá thành một thanh trường mâu bén nhọn màu đen đầy gai, trên mâu lần lượt hiện ra phù văn màu đỏ của Ma Thần.

Thi Hợi giơ tay, trường mâu hoá thành câu, kích, thích, đao tròn, roi, năm món ma khí, bay quanh trên không, sau đó vụt tới chỗ ba người!

Trần Tinh còn chưa kịp nghĩ, vội vàng tạo tấm chắn bằng Tâm Đăng, cường quang cuốn ngược, trường mâu chạm vào tuôn ra luồng ánh sáng đỏ rực, đâm thủng pháp thuật Tâm Đăng, bắn về phía ngực Trần Tinh.

"Cẩn thận!"

Hạng Thuật dùng Âm Dương Giám chặn lại.

Đêm khuya, thành Trường An, chó con ngậm Âm Dương Giám, vẫy vẫy đuôi, ở cửa sau Tùng Bách cư xem một màn này, toàn bộ Tùng Bách cư huỷ mất một nửa, cả thành Trường An tỉnh dậy.

Chó con chần chừ nhìn hai bên, không biết nên về hoàng cung hay đi Tùng Bách cư nữa.

Lúc này một bóng thiếu niên và một người trung niên đến đằng sau chó con.

Chó con có hơi sợ, điên cuồng vẫy đuôi, lùi ra sau.

"Âm Dương Giám?"

Thiếu niên cầm lấy Âm Dương Giám, bỗng nhiên mặt kính xuất hiện vết nứt, người trung niên sợ mất hồn, hô: "Mau ném nó đi! Ném xa ra!"

Thiếu niên: "? ? ? ?"

Âm Dương Giám bị Ma Mâu đâm tới, lập tức vỡ vụn, đất trời sụp đổ.

"Hoá ra lại có lợi cho các ngươi." Giọng Thi Hợi lạnh lùng.

Phùng Thiên Quân điên cuồng gào lên, "Không thể nào! Nó lại vỡ!"

Ngay sau đó cảnh tượng vỡ vụn, Trần Tinh hô: "Bất Động Như Sơn..."

Một câu chưa nói xong, lại bị mặt dương của Âm Dương Giám phun ra!

Trong nửa cnah giờ, Trần Tinh và Hạng Thuật từ hiện thế vào huyễn thế rồi lại từ huyễn thế đến hiện thế, váng hết cả đầu. Hạng Thuật không biết va phải cái gì, lại bảo vệ Trần Tinh đâm sầm xuống, thân thể bay lên va vào lầu hai chỗ chợ bắc, bình phong vỡ vụn. Bách tính ở gần Tùng Bách cư đang hóng hớt, nghe thấy tiếng nổ lại chạy về phía phát ra âm thanh.

Sau một khắc, oán khí vọt lên tận trời, Âm Dương Giám vỡ vụn, lần này nổ tung không bằng lúc ở Y Khuyết, chốc lát đã san hai dãy nhà thành đất bằng.

May mà dân chúng ở gần thấy Tùng Bách cư có biến chạy đi xem, nếu không nổ tung như vậy không biết chết bao nhiêu người.

Lửa đen bùng lên, đưa mấy chục vạn Bạt ra ngoài, mưa Bạt bắt đầu, tiếng nện vang khắp phố Chu Tước,

Lúc mặt trời mọc, sắc trời sáng dần, dân chúng sợ hãi hô hoán, hốt hoảng chạy trốn.

"Trần Tinh!" Hạng Thuật hô, "Tinh nhi!"

Trần Tinh bị ngã hoa mắt váng đâu, nghe hai chữ 'Tinh nhi' mới tỉnh táo lại, nói: "A? Huynh còn nhớ... nhũ danh của ta?"

Hạng Thuật khẽ giật mình rồi nói, "Không kịp rồi! Mau đến đây!"

Hạng Thuật kéo tay Trần Tinh, đưa cậu đến trước lầu,

Trần Tinh: "... ..."

Toàn bộ Trường An là Bạt, chỉ chốc lát đã được thả từ Âm Dương Giám ra ngoài.

Trần Tinh: "Âm Dương Giám vỡ rồi! Toàn bộ đồ trong gương sẽ bị phun ra ngoài... nguy rồi, phải làm sao đây?"

Bầy Bạt bắt đầu truy đuổi bách tính Trường An, khắp nơi là Bạt, lửa đen bọc lấy Vương Tử Dạ bay về phía Hoàng cung, gã cười dữ tợn, quái dị.

"Ý trời đã vậy..." Giọng Vương Tử Dạ chậm rãi: "Nếu đã thế, chọn ngày không bằng gặp ngày!"

Trường An hỗn loạn, lúc trời sáng đã có vô số dân chúng bỏ chạy. Hạng Thuật chạy xuống, Trần Tinh nói: "Quay về hoàng cung!"

Hạng Thuật: "Không đi được! Nhiều quá! Rời khỏi chỗ này!"

Mỗi lần Trần Tinh toả sáng đều xua được đám Bạt đi, nhưng Tâm Đăng không thể tiêu diệt được đám hoạt thi này cũng lắm cũng chỉ doạ chạy, chẳng bao lâu chúng lại tụ lại, mà Trần Tinh bắt đầu thở dốc... xem ra có linh khí đất trời vẫn mệt chỉ là giảm bớt đi thôi.

Hạng Thuật nhặt được đao kiếm của binh sĩ tuần thành vứt lại, nói: "Pháp lực!"

Trần Tinh hơi dùng Tâm Đăng, bỗng nhiên kiếm trong tay Hạng Thuật phát sáng, như hổ gặp bầy dê chém giết mà đi, bỗng nhiên y dừng tay nhận ra nguy hiểm, ngẩng đầu thấy mấy cái bóng đen tấn công về phía Trần Tinh.

"Cẩn thận!" Hạng Thuật lập tức rút lui, bỗng nhiên một bóng người từ trên cao lao xuống, vung hai cái vuốt thép, từ trong vuốt sấm chớp loé lên, vung về phía không trung.

Lôi điện nổ tung, tạo thành dải sáng lập tức đánh bay Bạt phía trước Trần Tinh, sau đó thế tấn công chưa tan đã khuếch tán khắp cả con phố dài.

"Tiêu Sơn? Tiêu Sơn... Tiêu Sơn!" Trần Tinh hô to.

"Trần Tinh!" Tiêu Sơn hô lớn, hướng về phía Trần Tinh nhào tới, treo trên người cậu, lại gọi Hạng Thuật: "Ca ca!"

Hạng Thuật: "?"

"Tiêu Sơn!!!" Trần Tinh kích động vô cùng, điên cuồng gào.

Đúng là ôm Tiêu Sơn khóc rống.

Một lát sau, hai người buông ra, Trần Tinh thấy Hạng Thuật mặt mũi quái dị ở bên nhìn cậu, lập tức nói nhỏ với Tiêu Sơn: "Đừng nói gì vội... sao đệ tới đây?"

Tiêu Sơn: "Ta đang tắm ở hồ BLK..."

Bỗng nhiên có tiếng vang liên thanh, lửa tụ lại thành hoả long, gầm rú xuyên qua con phố, một luồng gió cuốn lên trời.

"Tiểu sư đệ! Ta đến! Ha, ha, ha, ha!"

"Ha ha, a, ha!"

"Ha ha, ha!"

"A —— "

Chỉ nghe một người cười to, khí lưu từ dưới đất thổi lên, thổi đến mức khoan bào đại tụ cũng bay múa, đai lưng bay lên, người kia nho nhã tiên phong đạo cốt, niệm phong chú quyết, điều khiển khí lưu, quần áo tung bay, cưỡi gió ôm trăng mà đến.

"Tạ sư huynh!" Trần Tinh kinh ngạc, Tạ An học được nhiều pháp thuật từ khi nào vậy?!

Chỉ thấy Trường An đứng trên bảng gỗ phía bắc thành Trường An, hờ hững ra một chiếu, ném mấy tấm phù Ngũ thổ, hoá thành đá nặng đè xuống, lăn đều qua phố, đè bẹp phân nửa bầy Bạt, hai tay tạo pháp quyết, cất giọng.

"Vạn Pháp Phục Sinh, sư huynh đặc biệt làm một câu thơ..."

Tiêu Sơn và Trần Tinh giận dữ hét lên: "Mau đánh đi!"

"Đừng có ngâm thơ!" Trần Tinh phát điên nói.

"Được! Vạn Pháp Phục Sinh, sư huynh làm tròn lời hứa! Chuyên tâm đến giúp đệ trảm yêu trừ ma!" chỉ thấy tay áo Tạ An phần phật, tung bay, bắn hoả đạn bốn phía, gây nổ ầm ĩ.

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh đỡ trán, thấy Hạng Thuật nhìn Tạ An, nhìn Tiêu Sơn, ánh mắt có phần mê man.

Sâu trong cung, quân lệnh như nước chảy về, Trường An dị biến, cứ tưởng có người mưu phản nhưng sự việc được báo lên ngày càng phức tạp, Thác Bạt Diễm dẫn binh ra ngoài trấn áp đám quái vật. Phù Kiên bị đánh thức lúc nửa đêm, vẻ mặt mờ mịt đứng giữa chính điện, không dám tin việc mới xảy ra này.

Thanh Hà công chúa chạy tới, run giọng: "Bệ hạ... mau rời đi chỗ này, cùng ta xuất cung tạm lánh!"

Phù Kiên tức giận: "Rốt cục xảy ra chuyện gì?! Ai dám mưu phản!"

Mấy bóng đen xuất hiện, Thanh Hà công chúa trợn to mắt quay người đứng chắn trước Phù Kiên, cầm chuỷ thủ, nhìn một màn xảy ra.

Cả người Thi Hợi bốc cháy, chậm rãi đi đến, hạ giọng: "Bệ hạ, nếu không có biến cố này, kế hoạch ban đầu vài năm sau mới phát động, hiện giờ Vạn Pháp Phục Sinh, thứ cho ta không chờ lâu vậy được. Nếu không sau khi Khu ma sư khôi phục pháp lực, chỉ sợ đêm dài lắm mộng..."

"Vương Tử Dạ?" Phù Kiên mở to hai mắt, không tin nổi vào đám lửa đen trước mặt.

Bóng đen xung quanh hoá thành Bạt quân, đi tới.

Phù Kiên vô cùng bình tĩnh, lại còn phong thái đế vương, chỉ kinh ngạc nói: "Ngươi là yêu quái gì?"

Thi Hợi lại nói: "Vẫn nên dùng thân thể để phân trần với bệ hạ, chắc càng quen thuộc hơn."

Sau đó, lửa đen cuốn lấy một nội thị, nội thị kêu thảm, bị Vương Tử Dạ cướp đoạt thân thể, khuôn mặt thay đổi hoá thành dung mạo Vương Tử Dạ.

Vương Tử Dạ thoải mía nói: "Sau đó muốn giao dịch với bệ hạ chuyện này, ta còn phải làm mấy cái trận pháp, bận mất một lúc."

Nói xong, trong tay Vương Tử Dạ xuất hiện Ma Mâu, ánh đen loé lên, bao trùm cả toàn bộ hoàng cung.

Ở giữa Tùng Bách cư, Phùng Thiên Dật tóc tai bù xù, vô cùng nhếch nhác, đặt hai thành Hoàn Thủ đao gia truyền đã bị luyện hoá trên gối, đẩy xe lăn, đi theo đường núi sau Tùng Bách cư, chậm rãi lên núi.

Trong thành ánh lửa nổi lên, Cấm quân bừng tỉnh, đang nghĩ cách dùng hoả công dồn đám Bạt lại, để tiện tiêu diệt, mà phía hoàng cung oán khí ngập trời, tạo thành một bức màn màu đen.

Thấy màn này, Phùng Thiên Dật cười to càn rỡ.

"Cuối cùng các ngươi cũng có ngày hôm nay." Phùng Thiên Dật lẩm bẩm nói.

Phùng Thiên Quân mặc võ phục, đi dọc theo đường núi đến, tới chỗ cao, rất không đành lòng nhìn huynh trưởng.

Phùng Thiên Dật chậm rãi nói: "Ngươi muốn giết ta sao? Không có lợi gì, cho dù ngươi có làm gì cũng không tác dụng, Thi Hợi đại nhân đã phát động bố trí rồi, Chúa công sẽ sớm phục sinh. Lúc đó người Hồ ở Thần Châu sẽ trả món nợ máu này..."

Phùng Thiên Quân giơ tay, linh khí đất trời hội tụ giữa hai người, hai thanh Hoàn Thủ đao bay về phía Phùng Thiên Quân.

Phùng Thiên Dật ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên quay người, ánh mắt phẫn hận, cũng giơ tay lên oán khí cuồn cuộn toả ra, cuốn lấy một thanh Hoàn Thủ đao bay về phía Phùng Thiên Dật.

Sâm La Vạn Tượng tách ra, mỗi huynh đệ cầm một thanh.

Phùng Thiên Quân nói: "Ta từng không ngăn được huynh, nhiều đêm sau khi huynh chết, ta luôn muốn quay lại lúc trước, ta... đại ca!"

Phùng Thiên Dật cầm trường đao, oán khí tuôn trào, bao phủ cả thân thể trong luồng khói đen.

"Bớt nhiều lời," Phùng Thiên Dật hạ giọng, "Đã chọn làm Khu ma sư thì động thủ đi!"

Phùng Thiên Dật ngồi trên xe lăn, nhìn Phùng Thiên Quân phía xa.

Hai người đồng thời xuất đao!'

Một tiếng ầm vang, từ vị trí Phùng Thiên Dật và Phùng Thiên Quân khí lưu nổ tung, Phùng Thiên Dật phóng ra hắc khí, Phùng Thiên Quân dùng Sâm La Đao dẫn động linh khí đất trời, hai sức mạnh sống, chết ở đỉnh núi Tùng va chạm, trong chu vi mười mấy dặm xung quanh, cây cối điên cuồng xoắn tới, dây leo vươn lên, đánh về phía Phùng Thiên Dật. Nhưng Phùng Thiên Dật vung đao, cây xanh với sức sống mạnh mẽ lập tức hoá thành đen kịt, khô héo, suy tàn.

Một bên xanh tươi một bên khô héo, tạo thành ranh giới rõ ràng, núi Tùng nửa sống nửa chết, mặt âm như ngọn núi chết, mặt dương lại như núi xanh giữa hè, vị thế ngang ngửa.

"Đại Thiền Vu!"

Lúc trời sáng, Thác Bạt Diễm dẫn binh đi qua thành, hội hợp với Hạng Thuật ở cổng Chu Tước. Trần Tinh, Tạ An, Tiêu Sơn, ba người ngồi trên ngựa nhìn cảnh này.

Hạng Thuật đã tụ tập vô số tạp Hồ trong thành Trường An, lúc bắt đầu phát sinh biến cố, Hạng Thuật nghĩ cách cứu viện người dân, khi đi qua đường cái người Hồ đều tụ họp về phía y.

"Hoàng cung bị chiếm rồi." Thác Bạt Diễm nói, "bên ngoài có hắc khí, chúng ta không vào được! Bệ hạ và Thanh Hà công chúa còn ở bên trong!"

Hạng Thuật trầm giọng: "Văn võ bá quan đều cứu ra rồi sao?"

Thác Bạt Diễm gật đầu: "Kỵ binh Mộ Dung gia đang nghĩ cách đánh về hoàng cung!"

Hạng Thuật lại hỏi: "Bách tính Trường An đâu rồi?"

Thác Bạt Diễm nói: "Đều rút khỏi thành rồi!"

Phù Kiên bị giam lỏng trong cung, không ai ra lệnh, may mà đúng lúc Hạng Thuật ở Trường An, mọi người đành đến xin chỉ thị trên danh nghĩa lãnh tụ chư Hồ. May sau khi Vương Tử Dạ phóng thích đám Bạt thì mục tiêu đầu tiên là hoàng cung, đám Bạt dồn hết vòng vây về phía ngoài cung, không để tâm đến phàm nhân.

Hạng Thuật ra lệnh: "Báo cho quan binh toàn thành, rút về cung A Phòng."

Thác Bạt Diễm nói: "Bệ hạ thì sao?"

Hạng Thuật đáp: "Cô vương sẽ phụ trách cứu hắn ra, Trần Tinh, tên điên kia là sư huynh ngươi?"

Trần Tinh: "Đúng... coi là vậy đi... ta đi tìm Phùng đại ca trước."

Trần Tinh dự cảm – Phùng Thiên Quân có lẽ đang tính sổ với Phùng Thiên Dật.

Tạ An bay bay, được khí lưu nâng lên, từ chỗ đền cao bay xuống, nói với Hạng Thuật: "Võ thần! Ta đến góp sức giúp đỡ mấy người!"

Trần Tinh nháy mắt, Tạ An hơi nghi hoặc hỏi: "Tiểu sư đệ, sao vậy?"

Hạng Thuật cứ cảm thấy kỳ quái, lúc một lớn một nhỏ xuất hiện chẳng rõ vì sao có cảm giác như từng quen, nhưng Trần Tinh nói với y: "Không sao, huynh sơ tán bách tính trước, ta và Tạ sư huynh đi tìm Phùng đại ca."

Hạng Thuật không nói gì nữa, dẫn đầu đám binh mã, đi vào thành.

"Ôi, eo của ta..."

Lúc Tạ An đáp xuống tư thế không chuẩn, suýt vẹo cả người, đi theo sau Trần Tinh muốn cùng cậu ôm đầu khóc rồng mà Trần Tinh và Tiêu Sơn lại chạy rất nhanh, đành phải hô: "Chậm một chút! Sư đệ!"

Trần Tinh dẫn Tạ An và Tiêu Sơn đi tìm ngựa, lên ngựa, ra roi thúc ngựa chạy đến Tùng Bách cư, cậu hỏi: "Hai người thế nào..."

Tiêu Sơn nói: "Ta nhớ! Còn nhớ hết!"

Trần Tinh hỏi: "Tình hình Lục Ảnh ra sao?"

Tiêu Sơn nói: "Ta nói cho huynh ấy, nói hết tất cả! Huynh ấy bảo ta tới giúp huynh! Không cần lo lắng! Có pháp lực! Huynh ấy có thể dùng linh khí đất trời để tu luyện! Tạm thời chống đỡ được!"

Tạ An nói: "Lúc việc xảy ra, ta đang tắm, bỗng nhiên tỉnh lại, tính đi tính lại thì đây không phải nằm mơ, đành cáo lỗi với bệ hạ, vội vàng đến Trường An, lúc vào thành thì gặp tiểu huynh đệ Tiêu Sơn..."

Tiêu Sơn khó hiểu: "Ta cũng đang tắm! Vì sao?"

Trần Tinh nói: "Chuyện không liên quan tắm rửa, chỉ trùng hợp thôi... được rồi, xong sẽ giải thích cho hai người, nhanh chóng đưa Phùng đại ca về rồi nói.

Trần Tinh xuống ngựa, phân nửa Tùng Bách cư đã đổ, lúc tiến vào vườn hồ, Phượng Hoàng dừng trên cây ngô đồng hỏi: "Cần giúp gì không?"

Ba người quát to một tiếng, Tiêu Sơn nói: "Chim?"

"Phượng Hoàng." Trần Tinh đáp, "Trước mắt không cần, không chừng lát nữa sẽ cần... ngươi theo chúng ta đi."

Tạ An cẩn thận quan sát Phượng Hoàng, Trùng Minh lại nói: "Xem ra, các ngươi gặp phải việc phiền toái hơn."

Tạ An hỏi Trần Tinh: "Phiền toái gì?"

Trần Tinh hít sâu, dừng bước, nói: "Bất Động Như Sơn rơi vào tay Thi Hợi."

Chuyện này khá nghiêm trọng, chỉ có Hạng Thuật chưa nhận ra. Hiện giờ Bất Động Như Sơn bị luyện hoá thành ma khí, còn có thể diệt trừ Xi Vưu sao?

Tạ An: "Thật thất kính! Ngài chính là Yêu vương được sách sử ghi lại kia sao? Thời niên thiếu ta từng tìm tung tích Long Phượng khắp nơi, không ngờ ở nơi đây! Nghi ngờ của Tạ mỗ cuối cùng cũng được sự xuất hiện của ngài xoá bỏ..."

"Đi mau!" Trần Tinh kêu khổ mãi, chạy về kéo tay áo Tạ An, lo lắng, "Đến lúc nào rồi! Còn có bằng hữu từ xa tới. Có thể bay được không?"

"Không được." Tạ An nói, "Phong chú chỉ dùng được một lúc, lỡ pháp thuật mất hiệu lực, rơi xuống là trẹo chân, vì lý do an toàn vẫn nên trèo lên..."

Trần Tinh: "..."

"Phùng Thiên Quân!" Tiêu Sơn hô.

Phùng Thiên Quân và Phùng Thiên Dật dùng toàn lực hành động, Phùng Thiên Dật mới học cách dùng Sâm La Đao, được oán khí ở Trường An hỗ trợ, oán khí khắp nơi cuồn cuộn vọt tới như sóng lớn vây núi Tùng, đi ngược dốc núi, tụ quanh thân thể Phùng Thiên Dật.

MÀ Phùng Thiên Quân dẫn dắt linh khí đất trời từ chân trời đến, cuồn cuộn không dứt, linh khí như thác nước đổ xuống, chiếm được thiên thời, núi Tùng như một đảo hoang giữa biển cả, hai bên giằng co ngang sức.

"Sao cả Phùng Thiên Dật cũng học được cách dùng Sâm La Đao vậy?" Trần Tinh kinh ngạc, sau đó nhớ ra, nhất định Vương Tử Dạ lấy được tâm quyết Sâm La Vạn Tượng từ trong Âm Dương Giám giao cho Phùng Thiên Dật!

Càng gần đỉnh núi, hai luồng sức mạnh quá mãnh liệt, cuốn lên gió bạo, khiến đá sỏi, gỗ vụn trên núi Tùng tạo thành cơn lốc, gió mạnh kéo về đỉnh núi. Tạ An ném bùa ra lập tức bị gió cuốn đi, lại ném bùa, lại bị gió cuốn.

Trần Tinh ôm cây, hô: "Chỗ này sắp bị phá rồi!"

Tiêu Sơn dùng vuốt bám vào vách núi, muốn tóm lấy Trần Tinh, hô: "Làm sao đây!"

Một món pháp bảo chia thành hai, dùng hết sức để sử dụng không ngờ khủng bố thế này, Trần Tinh không khỏi thừa nhận, Vạn Pháp Quy Tịch phần nào đúng là cần...

Tạ An hô: "Có thể tạm cắt đứt linh khí không?! Chỗ này sắp nổ mất!"

Ba người sắp đến gần đỉnh núi, khắp nơi là gỗ vụn tứ tung, Trần Tinh nhìn về phía thành nội ngùn ngụt oán khí, quyết tâm liều mạng, nói: "Tiêu Sơn! Bảo vệ ta!"

Sau đó cậu buông lỏng tay, bay lên theo gió, nâng tay phải, ánh sáng bùng lên,

Tâm Đăng toả ra, oán khí như sóng lớn rút lui.

Tiêu Sơn hô to, phóng ra pháp thuật của Thương Khung Nhất Liệt, lôi điện đánh vỡ toàn bộ đá bay về phía ba người.

Trần Tinh vận Tâm Đăng, lại bùng lên lần nữa, tiếng ầm vang, biển oán khí quanh núi Tùng bị xé mở, lộ ra một mảnh đất trống.

Tạ An: "Cơ hội đến rồi."

Trên đỉnh núi, Phùng Thiên Dật dựa vào oán khí tạo thành một lớp chắn bên ngoài, bỗng nhiên động tác dừng lại. Phùng Thiên Quân quay lại, thu Sâm La Đao, quát: "Dừng tay!" Ngay sau đó sức mạnh bung ra, hoá thành một bóng mờ lao về phía huynh trưởng.

Phùng Thiên Dật đặt đao ngang gối, lập tức thi pháp, dây leo đen nhánh từ mặt đất dâng lên, nhưng một đao của Phùng Thiên Quân chém đứt cây khô, vết cắt gọn ghẽ toả ra ánh sang xanh lục,

Bắn trúng cổ tay Phùng Thiên Dật, chỉ thấy Sâm La Đao trong tay Phùng Thiên Dật bay xoáy ra, Phùng Thiên Quân nghiêng người cướp lấy song đao. Phùng Thiên Dật ngã ngửa, rơi khỏi xe lăn, giãy dụa trên đất.

Chớp mắt toàn bộ pháp thuật rút đi, đỉnh núi Tùng lại gió êm sóng lặng.

Phùng Thiên Dật cười khổ, bò chậm trên đất.

"Ngươi thắng rồi." Phùng Thiên Dật nói.

"Đại ca." Phùng Thiên Quân thở dốc, vươn tay về phía Phùng Thiên Dật.

Phùng Thiên Dật nói: "Nhưng ta đã thấy thứ ta muốn... thì để... chúa công..."

Phùng Thiên Dật hét lớn một tiếng, toàn thân toả ra luồng oán khí cuối cùng, giống như lần trước bay lên trời quát: "Thiên hạ vô đạo, dùng thân tuẫn đạo..."

Giọng Tạ An vang vọng: "Phùng Thiên Dật! Mau dừng tay cho ta!"

Tạ An bay trên không chính là chờ lúc này, vung bùa, cho Phùng Thiên Dật một lá 'Thái sơn áp đỉnh'. Phùng Thiên Dật hét thảm, bị đè dí xuống đất.

"Trừ ma!" Trần Tinh bước nhanh lên đỉnh núi, tay giơ cao, lúc Phùng Thiên Dật hướng về phía Trần Tinh, Tâm Đăng bùng lên, đánh tan oán khí trên người Phùng Thiên Dật.

"Đại ca!" Phùng Thiên Quân lập tức ôm lấy Phùng Thiên Dật ngã xuống.

Oán khí bốc hơi, khoé miệng Phùng Thiên Dật chảy máu, chưa kịp chuyển hoá đã bị Tâm Đăng đánh tan oán khí, nôn máu mãi không dừng. Trần Tinh đến trước mặt Phùng Thiên Quân, nhanh chóng quỳ xuống ấn lên trái tim Phùng Thiên Dật.

Ma Thần huyết... Phùng Thiên Dật đã uống Ma Thần huyết, giọt máu kia chiếm trong trái tim y, hoà vào kinh mạch toàn thân, thay đổi thân thể yếu đuối của hắn.

Phùng Thiên Quân cầu khẩn nhìn về phía Trần Tinh.

"Hắn chống cự mạnh quá!" Trần Tinh nói, "Ta... ta sẽ cố hết sức, giữ lấy hắn! Hắn muốn ma hoá!"

Phùng Thiên Dật trợn to hai mắt, Tạ An chậm rãi đi tới, hạ giọng nói: "Thiên Dật!"

"Tạ An Thạch?!" Phùng Thiên Dật lẩm bẩm nói.

"Nói chuyện với hắn!" Trần Tinh nhớ đến trước khi Xa La Phong chết, cũng mất dần ý thức, nhất định phải giữ hắn tỉnh táo.

Tạ An chậm rãi nói: "Phùng Thiên Dật còn nhớ khi khởi hành về Lạc Dương, ngươi nói gì với ta không?"

Phùng Thiên Dật: "..."

Tạ An trầm giọng: "Bệ hà dù tạm đồng ý cho ngươi làm việc, nhưng chưa bao giờ cho phép ngươi lạm sát người vô tội. Thời Hán, tổ tiên Phùng gia các ngươi đi theo minh chủ là Phùng Dị, cứu cướp giúp thiên hạ, bây giờ dù có thù không đội trời chung với Phù Kiên nhưng mở mắt nhìn xem, như vậy bách tính có tội gì?"

Tạ An nghiêng người, vung tay áo, ngoài núi Tùng cả toà thành Trường An đã thành luyện ngục, mấy chục vạn Bạt xông xáo khắp thành, tám cổng Trường An đều là bách tính đào vong.

Phùng Thiên Dật mở to hai mắt.

"Ngươi làm như vậy khác gì người Hồ?" Tạ An nhíu mày, nhìn chăm chú Phùng Thiên Dật, lẩm bẩm nói, "Thù hận khiến ngươi thành kẻ ngươi từng căm ghét rồi sao? Sau đó có phải ngươi muốn phù Vương Tử Dạ xưng đế, xuôi nam tàn sát tộc nhân của ngươi? Bệ hạ có lệnh nếu lạc đường không biết quay lại sẽ tước bỏ thân phận người Hán của ngươi! Trục xuất khỏi Đại Tấn! Không cần làm bất cứ nhiệm vụ gì cho Đại Tấn nữa!"

Phùng Thiên Dật: "! ! !"

Giọng Tạ An như trống chiều chuông sớm, khiến nội tâm Phùng Thiên Dật dao động, vì mọi người ở đây chỉ có Tạ An đại diện cho ngàn ngàn vạn vạn tộc nhân ở phương nam xa xôi, 'Phục Tấn' tới giờ là chỗ dựa tinh thần cho Phùng Thiên Dật, lời Tạ An lúc này chính là tâm bệnh của Phùng Thiên Dật, như rút củi dưới đáy nồi. Một khi bị quốc gia bỏ mặc, động lực cả đời hắn bỗng nhiên biến mất, trở nên mờ mịt khiến hắn mất phương hướng.

Trần Tinh lập tức bắt lấy cơ hội, vô cùng chăm chú, dùng toàn bộ sức mạnh Tâm Đăng truyền vào tâm mạch Phùng Thiên Dật.

Trong thức hải, cường quang léo lên, theo tiếng vang, ngọn lửa của Tâm Đăng khuếch tán, hiện ra quan đạo Lạc Dương ngập trong lửa và máu.

Trần Tinh mê man nhìn xung quanh, lại xuất hiện1 Lần trước là trong trí nhớ của Hạng Thuật, thời điểm Tâm Đăng xua đuổi chấp niệm, đã dẫn cậu đến đại thảo nguyên mênh mông bên ngoài Sắc Lặc Xuyên.

Lần này là ký ức của Phùng Thiên Dật?

"Ta hận... ta hận..." một giọng nói khàn khàn, đau khổ nói.

Trần Tinh kinh ngạc nhìn những gì xảy ra, kia là Phùng Thiên Dật lúc còn trẻ, hắn nằm nhoài trên quan đạo, gãy mất hai chân, vết cắt ngang gối chảy máu xối xả, thấm đầy cả người, hai chân gãy nằm vứt bỏ mọt bên.

Phùng Thiên Dật kéo theo vết máu, tóc tai bù xù, chậm rãi bò về phía trước, cả người run rẩy, ánh mắt quyết tử, hai bên con đường là thi thể gia đinh, trẻ nhỏ.

Mà phía dưới quan đạo, bên kia ruộng lúa, tiếng nữ hài kêu lên thảm thiết, theo đó là tiếng cười phóng đãng của quân Tần.

Trần Tinh cảm thấy trong nội tâm của Phùng Thiên Dật là đau đớn và tuyệt vọng, vì Tâm Đăng kết nối, những đau khổ bi thương kia cậu đều cảm nhận được.

"Ta muốn giết các ngươi!" Phùng Thiên Dật điên cuồng hô, "Dù có làm quỷ cũng không buông tha các ngươi!"

Trần Tinh thở dốc một lát, bước nhanh lên, quỳ gối bên Phùng Thiên Dật, ôm lấy hắn.

"Phùng lang... Phùng lang!" Nữ hài kia hô, "Chăm sóc tốt... cho các con... ta đi!"

Bên trong ruộng lúa, nữ hài kêu thảm một tiếng trước khi chết, bốn phía hoàn toàn im lặng.

Phùng Thiên Dật: "Ta vĩnh viễn... không... buông tha các ngươi..."

Trần Tinh nhỏ giọng nói: "Thiên Dật, còn chưa tới lúc... chưa tới lúc đâu, cũng chưa kết thúc."

Hai mắt Phùng Thiên Dật trợn to, mà lúc này, từ trong ruộng lúa một con quái vật tím đen trồi lên.

Trần Tinh lẩm bẩm: "Ta hứa với ngươi, cuối cùng sẽ có ngày ngươi chờ được đến hồi kết, có lẽ là báo thù, có thể là rời đi..."

Máu tươi tụ lại thành một con quái vật to lớn, quanh người Trần Tinh lại toả sáng, ngăn cách quái vật Ma Thần huyết đang tới gần, bảo vệ Phùng Thiên Dật.

"Hắn sẽ không đi với ngươi..." Quái vật khàn giọng quát, "Kẻ chấp chưởng Tâm Đăng, cuối cùng ngươi cũng tói."

"Binh chủ." Trần Tinh gằn giọng.

Hiện thế, trên đỉnh núi Tùng, gió nổi mây vần, Trần Tinh nhắm chặt hai mắt, quỳ gối ôm huynh trưởng Phùng Thiên Quân, quanh người toả sáng, trên thân thể Phùng Thiên Dật, oán khí gần như tan biến hoàn toàn, chỉ còn Ma Thần huyết ở trái tim, trong lúc Trần Tinh toả ra Tâm Đăng liên tục tan ra, vỡ vụn.

Tạ An quay đầu, thấy Bạt trong thành có vẻ cảm nhận được, bắt đầu tiến về núi Tùng.

"Cần bao lâu nữa?" Tiêu Sơn nói, "Phía dưới nhiều quái vật quá!"

Tiêu Sơn và Tạ An vào thế, chỉ thấy trong biển Bạt ba Bạt vương mặc giáp đen muốn tấn công núi Tùng.

Tạ An nói: "Chúng ta xuống ngăn cản một lúc!"

Phùng Thiên Quân lo lắng nói: "Cố gắng thêm một lúc!"

Ba bóng đen chỉ chớp nhoáng đã đến đỉnh núi, từ phía sau Phùng Thiên Quân và Trần Tinh đánh xuống! Phùng Thiên Quân hô to một tiếng, lại một bóng đen lướt qua, trường kiếm xoay chuyển, 'Leng keng' một tiếng chống lại vũ khí của đám đánh lén!

"Tư Mã Vĩ!" Phùng Thiên Quân quát.

Tư Mã Vĩ bảo vệ Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, ngẩng đầu nhìn về phía đám Bạt vương, Bạt vương tách ra, tự mình chọn một phía, chuẩn bị vây giết người trên đỉnh núi.

Sau một khắc, mấy mũi tên phóng tới, mũ giáp ba tên Bạt vương vang lên, mũi tên sắt cắm thẳng vào hốc mắt, máu tươi văng ra, Bạt vương ngã từ trên núi xuống.

Hạng Thuật thu cung tên, cúi đầu nhìn Trần Tinh và Phùng Thiên Dật, dùng tiếng Thiết Lặc quát: "Bảo vệ nơi này!"

Dưới núi, kỵ binh Hồ tộc giết lên, dưới sức hỗ trợ của Tạ An và Tiêu Sơn cũng tạo thành phòng tuyến.

Trong trí nhớ Phùng Thiên Dật.

Dòng máu tím đen kia liên tục tấn công, muốn đoạt Phùng Thiên Dật từ trong tay Trần Tinh lại.

"Ngươi có lẽ sẽ báo thù," Trần Tinh ôm Phùng Thiên Dật, nhỏ giọng nói, "có lẽ sẽ không. Nhưng ngươi nên nhớ báo thù không chỉ vì người đã chết, mà là vì người sống..."

Cậu nâng một tay về phía Ma Thần huyết, lẩm bẩm: "Hiện giờ, trừ ma đi!"

Tâm Đăng bùng nổ, hoá thành thuỷ triều ánh sáng, đánh trúng Ma Thần huyết, Ma Thần huyết bị phân giải trong ngọn lửa của Tâm Đăng, quái vật gào thét, tan thành cát bụi.

Hiện thế.

Trần Tinh giữ lấy Phùng Thiên Dật, không hề nhúc nhích.

Đột nhiên trên cơ thể hai người tuôn ra một vòng ánh sáng, lan rộng ra, luồng sáng rực rỡ kia cuốn sạch oán khí nơi nơi, hướng về phía đám Bạt dưới chân núi,

Trần Tinh mở mắt, liên tục thở dốc, choáng váng, mà Phùng Thiên Dật trợn mắt rồi lập tức ngất đi.

"Rút lui!" Hạng Thuật thấy Trần Tinh mở mắt, quát, "Hội hợp ở cung A Phòng!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp