Ông trời ơi! Võ thân của ta! Sao có thể như thế chứ!

"Tới lúc đó," Phù Kiên nói, "Trẫm cũng thành con rối của ngươi, giống như bị các ngươi giật dây điều khiển!"

Vương Tử Dạ cười ha ha, nói: "Phù Kiên ơi Phù Kiên à, cho đến hôm nay ngươi vẫn dùng cái tâm của kẻ phàm đoán ý của thần, chúa công ta là Ma Thần thượng cổ, chủ nhân thế gian, trong mắt ngài phàm nhân là con sâu cái kiến, thống trị một ổ sâu kiến với ngài mà nói có ý nghĩa gì?"

Phù Kiên khẽ giật mình, "Chúa công cũng không hứng thú với giang sơn của ngươi, đợi chuyện hoàn thành sẽ trả cho ngươi, ngươi có thể làm minh chủ muôn đời của Thần Châu này."

Phù Kiên cau mày đáp: "Thế rốt cuộc hắn muốn cái gì?"

Vương Tử Dạ: "Ngài muốn ngươi tạo ra đủ oán khí, vì ngài đoạt lại một món pháp bảo – là một chiếc nhẫn, di vật sau khi Định Hải châu vỡ vụn. Chỉ cần lấy dược nó. Chúa công sẽ rời hiện thế, hoàn thành tâm nguyện mấy ngàn năm qua, về lại chốn cũ, rửa sạch nhục nhã, không ở thời đại này nữa, thì làm sao thao túng ngươi?"

Phù Kiên im lặng không nói, Vương Tử Dạ lại tiếp: "Cho ngươi thêm một canh giờ để cân nhắc, Phù Kiên, tận dụng thời cơ. Nếu ngươi đồng ý, thì uống chén Ma Thần huyết này, cam tâm tình nguyện trở thành thiên tử nhân gian nhận lệnh chúa công."

Vương Tử Dạ đưa tay, một cái chén nhỏ bay tới rơi vào tay Phù Kiên. Phù Kiên nắm chặt lấy nó, nhíu mày không nói.

"Đến lúc đó ta mở tường bảo vệ, ngươi vẫn triệu hồi bộ hạ như cũ, chuẩn bị nam chinh." Vương Tử Dạ gằn giọng.

Phù Kiên lạnh lùng: "Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"

Vương Tử Dạ tiếc rẻ: "Như vậy đành đưa ngươi đi luyện hoá làm Bạt Vương, chỉ sợ khi ngươi mất thần chí thì bộ hạ của ngươi tan rã, đi theo Đại Thiền Vu Thuật Luật Không kia..."

Lời này cũng chính là tâm bệnh của Phù Kiên, chỉ thấy Phù Kiên lộ ra vẻ giận dữ không rõ ràng.

"Ngươi cũng biết mình ở trong tình huống thế nào," Vương Tử Dạ mỉm cười nói, "Ngày đầu tiên đến chỗ ngươi, ta từng nhắc nhở bệ hạ rồi. Nhìn Đại Tần như một khối tường sắt nhưng các tộc đều có lòng riêng, nữ nhân sau lưng ngươi không phải ví dụ rõ ràng nhất sao?"

Tay nắm chén của Phù Kiên run rẩy.

Tư Mã Vĩ đến dưới đài cao cởi song đao, cùng cằm vào khe gạch, lại dán đầy bùa, tạm phong ấn nơi này.

Trần Tinh ở ngoài chờ, nhìn sắc trời, nín thở.

Ngay sau đó, Tư Mã Vĩ nhảy lên đài cao, trở mình từ cột gỗ đi ra, vung dây thừng móc câu cuốn vào eo Thanh Hà công chúa.

Lúc Phù Kiên quay đầu nhìn Thanh Hà công chúa, Thanh Hà công chúa lại kinh hoảng, trên lưng bị dây thừng cuốn lại, từ trên đài cao kéo xuống.

Vương Tử Dạ: "! !"

Vương Tử Dạ lập tức khôi phục tinh thần, quát: "Là ai!"

Năm Bạt vương khom người, hướng phía Thanh Hà công chúa rơi xuống, đuổi theo.

Phía xa truyền đến tiếng hô của Thanh Hà công chúa, Trần Tinh nói: "Động thủ!"

Trần Tinh tế Tâm Đăng, đặt sau lưng Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân tập trung phát động Sâm La Vạn Tượng!

Ngoài ngàn bước, Sâm La Vạn Tượng bắn ra hắc hoả, lập tức thay đổi hình dạng, điên cuồng hấp thụ oán khí trong tường phòng thủ, lúc này giữa lông mày Phùng Thiên Quân xuất hiện oán khí, hai mắt đỏ ngầu, nổi giận gầm một tiếng.

"Lên!"

Trần Tinh dùng Tâm Đăng bảo hộ Phùng Thiên Quân giữ vững tâm mạch, trong lúc Sâm La Vạn Tượng phát động dưới đài cao mọc ra một gốc đại thụ đen nhánh, phóng tít lên trời, húc bay ban công cung Vị Ương, ban công sụp đổ, ma mau bay ra, vẽ thành một đường vòng cung kéo theo hắc khí cuồn cuộn rơi về phía đông bắc.

Thần binh rơi xuống, kết giới phá huỷ, bức tường ngăn cản 'vù' một tiếng bị phá huỷ, quân Tần chờ đã lâu bắt đầu dẫn vào chém giết.

"Đi!" Trần Tinh hô.

Mọi người đồng thanh, vượt qua tường viện hoàng cung, hướng phía chục vạn Bạt quân như sóng biển đánh tới!

Một luồng sáng rực rỡ phá vỡ oán khí, lúc này Vương Tử Dạ biết phiền phức tới rồi, bay người lên không vẫy tay một cái, Ma Mâu bay về phía bầu trời.

Tiêu Sơn vung vuốt, sớm chớp như mưa, bổ xuống đầu, cản trở hoạt thi.

Hai tay Tạ An liên tục vẩy, bùa chú bắn ra như chim bay, sau đó ánh lửa bùng lên đốt bầy Bạt dưới đất.

Thác Bạt Diễm chỉ huy Cấm quân giết vào hoàng cung, quát: "Nghĩ cách cứu viện bệ hạ!"

Tư Mã Vĩ ôm Thanh Hà công chúa, nhảy xuống đài cao, Phùng Thiên Quân vọt tới trước mặt, quát: "Để cho ta!"

Phùng Thiên Quân triệu hoán Sâm La Vạn Tượng, huyết quang trong hai mắt biến mất, khôi phục. Vì kết giới vỡ vụn nên oán khí khuếch tán vào Trường An, bầy Bạt cũng không bị khống chế xông ra.

"Đi thôi," Trần Tinh nói, "Hạng Thuật cướp nó về!"

Trần Tinh thắp Tâm Đăng, từ xa ấn một cái, toàn thân Hạng Thuật bộc phát cường quang, hoá thành chiến thần kim giáp, một bộ bạch bào mạ vàng bay múa giữa không trung, một bước đạp lên, giày chiến 'vù' một tiếng, trên không hiện ra một phù văn vàng rực.

Hạng Thuật đạp vỡ phù văn bay lên trời, quay người, lại một phù văn xuất hiện, mấy phù văn liên tục vỡ vụn lại tụ thành một con rồng màu vàng, chở y bay lên. Tới trước mặt Vương Tử Dạ, tóc dài của Hạng Thuật thu lại, hoá thành tóc ngắn, giáo ngực, giáp hông, giày chiến, bao tay... ánh sáng chuyển động, như mặt trời rực sáng giữa không trung!

Vương Tử Dạ cười lạnh một tiếng.

Hạng Thuật vòng hai tay, dùng kỹ thuật tay không lấy dao, tay trái lướt qua mặt Vương Tử Dạ, nắm chặt Ma Mâu.

Vương Tử Dạ: "Chậm rồi."

Ma Mâu bùng lên hắc hoả, cuốn ngược lại, trùm lấy cả người Hạng Thuật.

Trần Tinh: "! ! !"

Trần Tinh thúc giục Tâm Đăng, Ma Mâu lại chấn động, tay Hạng Thuật máu me đầm đìa, lớn tiếng gầm lên.

Vương Tử Dạ bắt lấy Ma Mâu, lượn vòng trên không, lôi theo Hạng Thuật về phía mặt đất, Hạng Thuật từ trên cao ngã xuống!

Trần Tinh giật mình, con ngươi co lại, Hạng Thuật buông tay từ bỏ Ma Mâu, lộn vòng trên không, lúc rơi xuống khom người đạp đất, phát ra tiếng động lớn.

"Không lấy được!" Hạng Thuật quát.

Trần Tinh cũng không biết nên làm gì, Hạng Thuật quát: "Cho ta pháp lực trước! Đừng phân tâm! Ta thử lại!"

Vương Tử Dạ hơi nhấc Ma Mâu trong tay, quay đầu thấy Trần Tinh, biết Trần Tinh mới là mục tiêu của gã, lúc này lao xuống, vọt tới chỗ Trần Tinh.

Hạng Thuật khẽ khom người, như tên rời cũng, chớp mắt đã đến sau lưng Vương Tử Dạ, một chân dẫm lên lưng Vương Tử Dạ, khiến gã dán sát xuống đất, rồi xoay người đến trước mặt Trần Tinh, tay không tấc sắt, song chưởng một trước một sau, thủ thế, cả người toả sáng bảo vệ Trần Tinh phía sâu.

Đẹp quá! Thực sự quá đẹp! Trong lòng Trần Tinh chỉ có một câu như vậy. Ông trời ơi! Võ thân của ta! Sao có thể như thế chứ!

"Làm sao đây?" Hạng Thuật lo lắng quay đầu.

"Ta ta ta... ta cũng không biết..." Trần Tinh nói, "a! Làm sao đây!"

Hạng Thuật thấy Trần Tinh không còn cách nào khác, lại hỏi: "Khắc Da Lạp đâu?!"

Ký chủ của Thi Hợi bị Hạng Thuật một cước dẫm chết, lúc này không có nơi bám vào, hoá thành hồn phách bay lên, ngoắc Ma Mâu bay tới rơi vào tay gã.

Cục diện trước mặt không ai làm gì được ai, Trần Tinh lập tức quyết định, Thi Hợi không muốn đánh lâu với Hạng Thuật thế là nắm ngang Ma Mâu, gằn giọng: "Đến, xem ngươi có mấy phần bản lĩnh, với quân đội ta..."

Oán khí bùng nổ, chốc lát toàn bộ Bạt quân trong hoàng cung dưới hiệu lệnh của năm Bạt vương lần nữa tụ lại, quay người hướng phía Hạng Thuật và Trần Tinh tấn công!

Hạng Thuật không dám đuổi theo Vương Tử Dạ, hít sâu, đứng trước mặt Trần Tinh.

"Mười vạn," Hạng Thuật gằn giọng, "Ngươi nói ta phá nổi không?"

Trần Tinh: "Xem huynh..."

Vương Tử Dạ bay lượn trên không ra hiệu, đúng lúc này Trần Tinh từ phía sau ôm lấy Hạng Thuật.

Đại quân như dời non lấp bể vọt tới, Hạng Thuật hơi nghiêng người, ở giữa dòng lũ thúc đẩy Tâm Đăng đến cực hạn, quanh hai người ánh sáng chói chang, nhưng một luồng sóng quét ra ngoài, lập tức đẩy ngược tấn công của Bạt quân.

Trần Tinh đầu váng mắt hoa, Hạng Thuật nghiêng đầu, Tâm Đăng trong cơ thể y lưu chuyển xong bắn ra một con rồng, xoay tròn quanh hai người, phun lửa xung quanh, thiêu đốt toàn bộ Bạt quân ở cung Vị Ương.

Thi hợi: "..."

Thi Hợi đang tìm cơ hội để hạ trận, dùng Ma Mâu đâm xuyên tim cả hai thì đằng sau có tiếng nói.

"Lại gặp mặt, từ lúc chia tay đến giờ không sao chứ?"

Đúng là ba người Tạ An, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân đứng trên đỉnh điện đồng thời ra chiêu, đánh cho Thi Hợi rớt xuống đất.

Thi Hợi cầm Ma Mâu, hắc hoả như sao chổi rơi xuống, oán khí nã xuống khiến cung điện vỡ nát, Bạt binh mất hiệu lệnh lập tức hỗn loạn.

"Thuật Luật Không!" Phù Kiên gầm lên.

Hạng Thuật vừa thu ánh lửa lại, giữ chặt cổ tay Trần Tinh lùi ra sau, Phù Kiên được Thác Bạt Diễm yểm hộ đã chạy đến, quát: "Giữ lại Vương Tử Dạ cho trẫm!"

"Không biết chạy đâu rồi!" Trần Tinh hô.

Tạ An và Tiêu Sơn chạy đến, Phùng Thiên Quân nắm lấy cổ tay Thanh Hà công chúa chạy tới, hội hợp với ba người.

Hạng Thuật nói: "Vũ khí kia không lấy được, có thể huỷ nó đi không?"

Trần Tinh nói: "không không không... huynh để ta nghĩ một chút... nhất định có cách."

"Không có thời gian!" Hạng Thuật tóm lấy Trần Tinh, hạ giọng nói: "Giống như Âm Dương Giám, pháp bảo đụng phải sẽ nát! Mau nghĩ cách phá huỷ nó!"

Oán khí cuồn cuộn, vừa thu lại trên đỉnh cung Vị Ương lại xuất hiện thân hình Thi Hợi.

Thi Hợi gằn giọng: "Bệ hạ, nghĩ thông chưa? Vẫn để lại Trường An cho ngài, từ từ cân nhắc đi."

Hạng Thuật nhìn về phía Phù Kiên, trong mắt Phù Kiên có vẻ tránh nét.

"Thác Bạt Diễm! Di giá đến cung A Phòng!" Phù Kiên quát, "Mặc kệ chỗ này!"

"Không được," Hạng Thuật gầm lên, "Nhiều Bạt như vậy nếu trốn từ Trường An ra, sẽ tản khắp Trung Nguyên, ai chịu được!"

Phù Kiên nói: "Thì để bọn chúng xuống phương nam đi... tự nhiên sẽ có người đối phó!"

Thi Hợi nâng Ma Mâu vung lên, năm Bạt vương nhận lệnh, tụ hợp Bạt quân ở Trường An, muốn phá thành mà ra.

Trần Tinh chợt nhớ ra một việc, nói: "Thi Hợi!"

Thi Hợi quay đầu, Trần Tinh hô: "Ngươi từng thấy cái này chưa?"

Sau đó, Trần Tinh tế cờ Bạch Hổ.

Lkdt cuồn cuộn tới, bị hút vào trong cờ Bạch Hổ, mặt cờ loé sáng, hư ảnh Bạch Hổ lao ra, đạp lên không trung chạy qua bầy Bạt, hơn hai mươi vạn Bạt lập tức không còn bị khống chế, thoát khỏi Bạt vương chạy về phía cổng tây Trường An.

Thi Hợi: "Bạt của ta!"

"Đi!" Trần Tinh nói.

Hạng Thuật lên ngựa, kéo Trần Tinh, để cậu ngồi trước. Trần Tinh cầm cờ Bạch Hổ, Hạng Thuật phi ngựa xông khỏi cổng tây thành Trường An.

Thi Hợi cầm Ma Mâu, giận tím mặt, bay qua trời, đảo mắt đuổi theo.

"Bạt của ngươi!" Tạ An cất cao giọng, "ha ha ha ha!"

Thi Hợi: "..."

Hai mươi vạn Bạt quân dưới sức mạnh của cờ Bạch Hổ xông ra quan đạo, dọc theo con đường của Hạng Thuật định sẵn chạy tới cung A Phòng, tình cảnh trùng trùng điệp điệp, vô cùng hùng vĩ. Phía sau có năm Bạt vương đuổi theo, cả Thi Hợi bay tới, cứ như bầy cừu nhà mình chạy trốn, không thể không đuổi theo gào lên.

Phía sau Bạt quân là đám Mộ Dung Thuỳ dẫn quân đến tiễu trừ.

Phù Kiên quát: "Các ngươi muốn làm gì?! Nghe lời của ta!"

Hạng Thuật quay đầu nói: "Đến rồi ngươi sẽ biết!"

Trần Tinh giơ cờ Bạch Hổ, hô: "Đừng có nhìn không! Giải quyết được thế nào hay thế ấy!"

Tạ An và Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn phóng ngựa, vây quanh sau lưng Hạng Thuật và Trần Tinh, tự mình phóng pháp thuật. Phùng Thiên Quân nói với Thanh Hà công chúa, "Ngươi điều khiển ngựa!"

Thanh Hà công chúa lắc cương ngựa: "Giá!"

Đám người phóng ra sấm sét, cát bay đá chạy, Phùng Thiên Quân được Thanh Hà công chúa đưa đi, chạy vòng một vòng lớn.

Chỉ thấy Hạng Thuật và Trần Tinh và Trần Tinh dẫn Bạt quân tới cung A Phòng, quân Tần chờ bên dòng nước đã lâu, máy ném đá ném bình dầu,

Phùng Thiên Quân rút Sâm La Vạn Tượng, quét vòng ngoài, xoay tròn vừa vặn thu lại, bụi gai trên đường vọt lên gần một trượng tạo thành vòng vây phong bế đường đi đám Bạt.

Trần Tinh thu cờ Bạch Hổ, lại lắc cờ Sô Ngu, đám Bạt tán loạn.

"Thái thú Bình Dương đến!"

"Mộ Dung Xung đến rồi!"

Phía chân trời, Mộ Dung Xung suất lĩnh ngân kỵ Bình Dương mà tới.

"Mỗi lần xuất hiện đều gióng trống khua chiêng." Trần Tinh lẩm bẩm.

Phù Kiên đến ngoài vòng vây chỉ thấy lửa bập bùng, bên trong đã thành biển lửa, mấy chục vạn Bạt lại bị Hạng Thuật và Trần Tinh giải quyết, Mộ Dung Xung gia nhật chiến đoàn.

Thi Hợi đuổi đến cung A Phòng, Bạt quân khổ công chuẩn bị bị Trần Tinh thiêu huỷ sạch, chỉ còn năm Bạt vương, mới hiểu mình không phải là đối thủ của cậu, đành từ bỏ không đuổi theo nữa.

Trần Tinh ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó Thi Hợi hoá thành một luồng khói đen bay về phía tây bắc.

Năm Bạt vương cũng bay theo Thi Hợi.

"Phượng Hoàng nhi!" Phù Kiên quát.

Mộ Dung Xung suất lĩnh đại quân, chờ bên ngoài chiến trường.

Trước cung A Phòng như một tế điển, ngọn lửa cuồn cuộn, hai bên bờ sông đầy binh sĩ và bách tính.

"Khắc Da Lạp chạy rồi," Hạng Thuật nói với Trần Tinh ngồi phía trước, "Kiếm ngươi muốn chưa cướp về dược."

"Không sao," Trần Tinh lo lắng, "Tay huynh thế nào rồi?"

Trần Tinh quay đầu nhìn tay Hạng Thuật, Hạng Thuật xoè tay, trên tay không có vết thương, lúc y hoá thành Võ thần, vết thương chỉ thoáng chốc là khép lại.

"Chuyện này cần nghĩ cách." Trần Tinh lo nghĩ nói, "Thế mà nó lại nhận chủ! Không phải nhận Thi Hợi làm chủ chứ!"

Phù Kiên bị hun đen cả mặt, bực bội thở dài, đám tướng lĩnh đi đến.

"Bệ hạ! Mạt tướng cứu giá chậm trễ!"

"Bệ hạ!"

"thôi!" Phù Kiên không nhịn được nói, "Thuật Luật Không!"

Hạng Thuật đang nói chuyện với Trần Tinh, nghe vậy nhìn về phía hắn.

Phù Kiên nói: "Đã có cách chỉ huy Bạt vốn cũng không nên giết, vì sao không nghe lệnh trẫm!"

Trần Tinh cảm thấy nguy hiểm, nghĩ đến câu 'từ từ cân nhắc' của Thi Hợi, không phải Vương Tử Dạ thuyết phục được Phù Kiên đó chứ? Lần trước Vương Tử Dạ làm thế nào để Phù Kiên nghe lời vậy?

"Mệnh lệnh?" Hạng Thuật nhướn mày, nghi vấn nói với Phù Kiên: "Mệnh lệnh của ai? Tộc trưởng tộc Đê! Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không!"

Hạng Thuật gầm một tiếng, mọi người xung quanh hơi lùi lại.

Phù Kiên ngơ ngẩn, vẻ mặt phức tạp nhìn Hạng Thuật.

Mộ Dung Xung dẫn binh mã đến, đứng sau lưng Hạng Thuật, kỵ binh chư Hồ tập kết, chớp mắt trước cung A Phòng xuất hiện hai đại trận doanh.

Phù Dung tiến tới, nhỏ giọng nói mấy câu với Phù Kiên, lửa trên bình nguyên tắt dần, hoá thành tro tàn bao trùm trời đất, tung bay phía trước Hạng Thuật và Phù Kiên.

Hạng Thuật nói với một người Hồ: "Phùng Thiên Dật đưa đi chưa?"

"Đại Thiền Vu, đang đi trên đường." Người kia đáp.

"Chó thì sao?" Hạng Thuật hỏi.

"Chó ở đây." Người kia đưa chó của Trần Tinh đến.

Trần Tinh nghĩ thầm Hạng Thuật quá sáng suốt, lập tức nhận lấy chó.

Sau khi Phù Kiên nghe Phù Dung hồi báo xong, nổi giận đùng đùng nói vài câu, rồi quay người đi.

Phù Dung nió: "Dẫn Thanh Hà công chúa đi, Đại Thiền Vu mời về cung A Phòng! Bệ hạ có chuyện khác muốn thương lượng."

Bỗng nhiên Phùng Thiên Quân cất giọng: "Phù Kiên! Thanh Hà từ năm mười bốn nước mất nhà tan, bị ngươi bắt tiến cung. Khuất nhục bao nhiêu một lời khó nói hết. Nàng đúng có tâm muốn giết ngươi nhưng tộc nhân trong tay ngươi làm con tin nên không dám vọng động. Bây giờ Vương Tử Dạ lặp đi lặp lại khiến nàng mưu hại ngươi, nhưng nàng không đồng ý. Nàng không yêu ngươi, nhưng cũng chưa hại ngươi bao giờ! Hận thù quá khứ, xoá bỏ đi!"

Thanh Hà công chúa run rẩy nói: "Thiên Quân..."

Phùng Thiên Quân lại nói: "Đại Thiền Vu đã đặc xá Thanh Hà công chúa và huynh trưởng ta Phùng Thiên Dật, bệ hạ nếu không có gì phân phó thì để bọn họ đi đi!"

Mộ Dung Xung biến sắc, nhìn về phía Mộ Dung Thuỳ đối diện, Mộ Dung Thuỳ ra dấu rất kín kẽ.

Phù Kiên ghìm ngựa, đám người đều nhìn bóng lưng Phù Kiên cho đến khi hắn quay lại.

"Thuật Luật Không," Phù Kiên nói, "Ta thấy không bằng ngươi làm hoàng đế đi?"

Hạng Thuật nói: "Được rồi, không hứng thú."

Phù Kiên không kìm được giận, quát: "Thác Bạt Diễm, Mộ Dung Thuỳ! Bắt toàn bọ bọn chúng lại cho ta!"

Lâp tức người Hồ phía sau Hạng Thuật ồn ào, Trần Tinh và Tạ An cũng bất ngờ, quan hệ giữa Sắc Lặc Cổ Minh và nhà Tần cuối cùng cũng đến ngày này.

Mộ Dung Xung quát: "Ai dám động tay!"

Phù Kiên lẩm bẩm: "Phượng Hoàng nhi?"

Mộ Dung Xung nói: "Bệ hạ, nếu ngài quyết tâm giết tỷ tỷ ta, Mộ Dung Xung phụng bồi tới cùng!"

Hai bên giằng co, Hạng Thuật nói: "Tự giải quyết cho tốt, Phù Kiên, cáo từ."

Hạng Thuật huýt sáo, Bình Dương quân lập tức tách ra, Hạng Thuật đưa theo Trần Tinh, một ngựa dẫn đầu xông ra, ngay sau đó là đám Tạ An, tạp Hồ, cuối cùng là Mộ Dung Xung, trùng trùng điệp điệp rời đi bìng nguyên sông Tạo.

Oán khí tiêu tan, trời xanh không mây, nắng rải vạn dặm, giữa mùa hè một dải xanh biếc.

Người Hồ cưỡi ngựa kéo xe, đứng chờ ven đường, bên trong là Phùng Thiên Dật được đưa khỏi cung A Phòng từ trước.

Trần Tinh quay đầu nhìn lại, thấy Hạng Thuật dẫn mười sáu tộc Hồ, Tạ An, Tiêu Sơn, Phùng Thiên Quân, Thanh Hà công chúa và Mộ Dung Xung với quân Bình Dương, trên quan đạo về bắc liếc một cái cũng không thấy điểm cuối đâu.

Lúc quay đầu, hơi thở Trần Tinh và Hạng Thuật giao hoà.

Hạng Thuật cúi đầu mắt nhìn Trần Tinh.

"Người còn nhiều hơn lần trước!" Trần Tinh thấy Phùng Thiên Quân đưa Tư Mã Vĩ lên xe ngựa với Phùng Thiên Dật, thế là cậu cười nói với Phùng Thiên Quân.

Phùng Thiên Quân kiểm tra tình trạng huynh trưởng xong cũng xoay người lên ngựa, cười nói: "Đúng vậy!"

Tiêu Sơn hỏi: "Bây giờ về Sắc Lặc Xuyên sao?"

Hạng Thuật kinh ngạc, hỏi: "Ngươi cũng là người Sắc Lặc Xuyên?"

Tiêu Sơn nhìn Hạng Thuật, lại nhìn Trần Tinh không nói gì.

Trần Tinh nói: "Hôm nay không hát sao?"

Hạng Thuật mờ mịt: "Hát cái gì?"

Trần Tinh cười nói: "Sắc Lặc Xuyên..."

Tiêu Sơn hát theo: "Dưới núi Âm..."

Đám người phi ngựa, càng ngày càng nhanh. Phùng Thiên Quân giành trước đuổi kịp Thanh Hà công chúa, giọng hát uyển chuyển của nàng vang lên: "Trời như chiếc lều, bao trùm khắp nơi."

Hạng Thuật cũng hát: ""Trời xanh xanh, cỏ mênh mang..."

Phía sau bọn họ, mấy vạn người di chuyển đội ngũ.

"Gió thổi cỏ lay, dê bò thong dong..."

Chó bị nhét vào túi bên yên ngựa, thở hổn hển thè lưỡi, nhấp nhô theo nhịp chân tuấn mã, tò mò nhìn xung quanh.

Phượng Hoàng giương cánh bay qua đội ngũ, đi lên đầu.

Trường Thành sừng sững kéo dài tới cuối chân trời, ngàn năm mưa gió vẫn còn như xưa. Tựa như rào chắn, tường viện của mảnh đất này, bên ngoài là gió bao la ngàn đời, cuốn lên hơi cỏ tươi mới bay vào quan nội.

Mà sau bức tường xám khổng lồ kia, dãy núi dài vạn dặm như thần long, sông nước lấp loáng sánh ngang biển hồ, và bầy cừu như trân châu trên thảm cỏ.

Dưới khung trời mùa hè, từng dấu chân toả sáng.

Mà đội ngũ của Trần Tinh cũng thuận lý thành chương thành một Hộ pháp, một Phượng Hoàng, một người, một nhóc con, một chó, một Bạt, một Tạ An, hướng về Sắc Lặc Xuyên.

Xuất phát!

—— Quyển bốn: Định Hải Triều Tịch - hoàn ——


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play