Huynh phụ trách bảo vệ ta, ta phụ trách bảo vệ chó.

Một canh giờ sau, chợ phía bắc.

Hạng Thuật: "Câu cuối của ngươi khiến Kiên đầu tức chết."

Trần Tinh nắm dây thừng dắt chó, cũng đổi thường phục cùng Hạng Thuật ra ngoài dắt chó đi dạo, hôm nay Hạng Thuật không mặc vương bào, tránh bị người khác nhìn xem; hơn nữa hành động không tiện, nhưng mặc phục sức người Hán lại càng tiêu sai tuấn dật.

"Ta còn nghĩ huynh không mặc quần áo người Hán." Trần Tinh nói.

"Ta có một nửa là người Hán." Hạng Thuật nói như vậy.

Trần Tinh thở dài, nói: "Lúc người Tấn bắt huynh ở Tương Dương, chắc hẳn huynh rất thất vọng với bọn họ nhỉ."

Hạng Thuật thuận miệng nói: "Nhưng cũng có người như ngươi, nếu đã ra ngoài, lòng dạ Đại Thiền Vu rộng lớn, không sao cả."

Trần Tinh cười, hỏi: "Bên Thanh Hà công chúa xử lý thế nào rồi?"

Hạng Thuật nghĩ tới, sắc mặt sa sầm, nói: "Ta đã cảnh cáo nàng, nếu còn cố chấp thì đừng trách ta. Chúng ta quá lâu rồi không gặp, nàng lại là người vô cùng quật cường, ta không thuyết phục nổi."

Hạng Thuật và Trần Tinh vẫn lên lầu nghe nhạc kia, buộc chó bên cạnh, Trần Tinh vui vẻ mở cờ Bạch Hổ cờ Sô Ngu lấy được từ chỗ Phù Kiên, cẩn thận kiểm tra, mặt còn vương nét cười, mở ra quan sát.

Hạng Thuật nhìn hai tấm vải rách, lại nhìn gương mặt Trần Tinh, khoé miệng cười giễu cợt.

Trần Tinh vô cùng vui vẻ, đang định giải thích thì ngẩng đầu thấy vẻ mặt Hạng Thuật, lại nói: "Nhất định huynh đang nghĩ, có hai tấm vải rách việc gì mà phải vui mừng."

Hạng Thuật đáp: "Không, ngươi thích tất nhiên là ngươi có lý do... nhìn bộ dáng vui vẻ của ngươi chỉ thấy buồn cười."

Trần Tinh nghiêm túc: "Thực ra đây là hai món pháp bảo thất truyền đã lâu."

Hạng Thuật nhướn mày, Trần Tinh trải rộng cờ Bạch Hổ lên án, nghiêm túc giải thích với y, đường thêu này chính là dùng pháp lực tạo ra, hoạ tiết là phù văn, Bạch Hổ và Sô Ngu là hai thần thú... Hạng Thuật cái hiểu cái không, đa phần đều nhìn gương mặt Trần Tinh, rõ ràng ánh mắt chăm chú của Trần Tinh so với hai miếng vải rách này sinh động hơn nhiều.

Bất tri bất giác, sắc trời đã tối dần, hôm nay Phùng Thiên Quân cũng không tới.

Hôm nay là ngày thứ hai, Trần Tinh đã cảm thấy có gì là lạ, đã quá thời gian hẹn gặp một canh giờ.

"Phải đi xem xem," Trần Tinh lẩm bẩm, "Chắc là có chuyện rồi."

Hoàng hôn hạ xuống, Hạng Thuật và Trần Tinh dắt chó tới đường lớn bên ngoài Tùng Bách cư.

"Chờ một lúc nếu có phiền toái gì," Trần Tinh nói, "Huynh phụ trách bảo vệ ta, ta phụ trách bảo vệ chó."

Hạng Thuật: "..."

Hạng Thuật nhìn chó con, chó con rất ngoan ngoãn, yên lặng không sủa, Trần Tinh biết Hạng Thuật cảm thấy nên đưa chó về cung, vì sao đi điều tra còn đưa theo chó?

"Đây là sự kiên định của ta," Trần Tinh nói, "Huynh nghe ta đi."

Lần Trần Tinh gặp Thanh Hà công chúa phát rồ đâm chết chó con vô hại vẫn còn rõ ràng, lần này dù thế nào cậu cũng không dám để chó chờ một mình trong cung.

Hạng Thuật đành nghe Trần Tinh, Trần Tinh phụ trách dẫn đường, đi xuyên qua hoa viên, dẫn Hạng Thuật đi đường vòng. Hạng Thuật cau mày nói: "Ngươi từng đến?"

"Đây là Kỳ môn độn giáp," Trần Tinh vừa phân biệt, vừa nhỏ giọng nói: "Là một trận pháp, đi theo ta là được."

Trần Tinh nhanh chóng tìm được đường đi, rời khỏi vườn hoa đến trước cửa có ánh sáng, bên trong vang lên tiếng hô.

"Đánh bại Phù Kiên, khôi phục Đại Tấn..."

Hạng Thuật: "..."

"Đang mưu đồ tạo phản đấy." Trần Tinh nhỏ giọng nói, nép vào cửa nhìn qua khe, bên trong đèn đuốc sáng trưng nhưng không thấy Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Dật ngồi ngay ngắn ở giữa. Hạng Thuật xách cổ áo Trần Tinh ra hiệu đi mau.

Trần Tinh quen đường cũ, đi vào Tùng Bách cư, thấy hành lang vô cùng yên tĩnh, cậu mở cửa phòng Phùng Thiên Quân chỉ thấy bên trong được dọn dẹp gọn gàng.

"Không giống có người ở qua." Hạng Thuật kéo cửa, phát hiện tủ quần áo trống rỗng.

Trần Tinh vô cùng nghi hoặc, rõ ràng Phùng Thiên Quân phải về nhà rồi mới đúng.

Hạng Thuật ra ngoài nhìn, nói: "Chủ các là phòng Phùng Thiên Dật, vào thử xem." Nói xong y ôm lấy Trần Tinh, tránh khỏi gia đinh Phùng gia, xoay người vượt tường, băng qua vườn hoa, đi về phía phòng chủ nhà.

"Chó không được vào," Hạng Thuật nói, "Trước để nó bên ngoài chờ đi."

Hạng Thuật sợ nó đi vào làm loạn đồ, Trần Tinh lập tức cho nó đứng ở ngoài đừng làm loạn.

Tùng Bách cư thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng bằng thân thủ của Hạng Thuật thì ra vào như chỗ không người, hai người nhanh chóng, muốn đi đâu thì đi đó. Trần Tinh mở cửa phòng Phùng Thiên Dật, xuất hiện bàn trà và sập ngồi như lần trước.

Hạng Thuật đóng cửa lại, trong phòng sáng đèn, Trần Tinh xem đồ trên bàn, đột nhiên giật mình.

Sâm La Vạn Tượng!

Sâm La Vạn Tượng toả ra khói đen, từ một hoá thành hai, trong vòng mấy ngày đã bị đúc lại một lần. Nhưng từ oán khí trên song đao cậu chắc chắn rằng mình không phán đoán sai.

"Đao của hắn?" Hạng Thuật cũng nhận ra, đang muốn cầm lên xem xét, hai thanh bội đao đặt trên bàn nhưng người không thấy đâu, Trần Tinh thấy dự cảm xấu.

Lúc này, bên ngoài có tiếng, rõ ràng đại hội mưu phản của Phùng Thiên Dật đã kết thúc, đang nói chuyện quay về phòng. Trần Tinh và Hạng Thuật quay người, tiếng nói đến ngoài cửa, hiển nhiên không kịp rời đi thế là trong khoảnh khắc ngắn ngủi Hạng Thuật quyết định chui xuống gầm giường, y ôm Trần Tinh khom người chui vào, bên kia là Phùng Thiên Dật đi vào, thời gian sít sao.

Không gian dưới giường cũng chật hẹp, độ cao chỉ vừa đủ hai người lại còn nông, Hạng Thuật nằm, cả người Trần Tinh chỉ có thể nằm sấp lên người y không dám động đây, hai người ôm nhau, hơi thở giao hoà, bờ môi ngay sát. Trần Tinh nghiêng đầu nhìn theo khe hở gầm giường ra ngoài, vừa hơi quay đầu thì bị Hạng Thuật hôn trúng.

Hơi thở Hạng Thuật dồn dập.

"Quả nhiên Thuật Luật Không đã nghi ngờ," Thanh Hà công chúa cởi mũ, nhỏ giọng nói: "Tên này cũng thích xen vào việc người khác, dùng thân phận của hắn thì việc gì phải quan tâm tính mạng Phù Kiên."

Phùng Thiên Dật không trả lời, đến trước án ngồi, vươn tay nấu nước pha trà, hạ giọng nói: "Đại nhân phát hiện một vài việc vượt quá dự tính, quyết định mau chóng phát động kế hoạch. Phía bên ngươi tiến triển như thế nào?"

Thanh Hà công chúa chần chừ nửa ngày, không trả lời.

Trần Tinh dán vào ngực Hạng Thuật, nghe tiếng tim đập của y, nhanh và mạnh mẽ, bỗng nhiên hơi động lòng, muốn nghiêng đầu ghé tai Hạng Thuật nói gì đó, Hạng Thuật một tay ôm Trần Tinh, vươn tay kia, nắm cặp môi hồng của Trần Tinh, ra hiệu y tự biết.

"Ta..." Thanh Hà công chúa run rẩy nói, "Hiện giờ không được, sư phụ, Xung nhi còn chưa sẵn sàng."

Phùng Thiên Dật móc một bình thuốc trong ngực ra, châm trà, đổ đồ trong bình vào chén.

Trần Tinh: "! ! !"

Ma Thần huyết!

Trần Tinh lập tức kéo Hạng Thuật để y nhìn xem, Hạng Thuật đang cầm tay Trần Tinh, thấy cảnh này thì đột nhiên siết tay lại.

Đau đau đau... vẻ mặt Trần Tinh như phát điên, Hạng Thuật nhận thấy, lập tức buông ra.

Giọt máu màu tím đen đang uốn éo trong chén, Phùng Thiên Dật đặt chén trà trước mặt Thanh Hà, Thanh Hà im lặng, giọng nói run rẩy: "Ta..."

Phùng Thiên Dật nói: "Uống đi, uống hết thì pháp thuật lúc trước ngươi tu luyện sẽ tiến triển cực nhanh. Ngươi cũng có thể nhìn qua mắt của Chúa công, thấy được chân tướng của nhân gian này..."

Thanh Hà thở dốc, nói: "Ta... sư phụ, ta còn chưa chuẩn bị kỹ. Ta...."

Sự việc ập xuống, Thanh Hà có hơi sợ hãi, Phùng Thiên Dật nhìn chằm chằm hai mắt Thanh Hà, nói: "Không phải ngươi muốn báo thù sao? Báo thù cho người nhà, báo thù cho sự khuất nhục của MDt với Phù Kiên..."

Thanh Hà nói: "Chuyện này nhanh quá, hôm nay Thuật Luật Không, hắn... hắn nói với ta."

Trong nội tâm Trần Tinh thay đổi, Hạng Thuật nói gì với Thanh hà? Sau đó nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật.

Hạng Thuật do dự, dường như sau đó là quyết định chật vật, nắm tay Trần Tinh chỉ vào bên trong ra hiệu chờ một lúc đừng ra ngoài.

"Y nói..." ánh mắt Thanh Hà trở nên thẫn thờ, lẩm bẩm: "Nếu những người khi xưa ta và Xung nhi yêu quý còn sống, bọn họ sẽ nói gì? Bọn họ mong chúng ta sẽ dùng cách này để báo thù cho bọn họ sao?"

Phùng Thiên Dật: "..."

Phùng Thiên Dật trợn mắt, Thanh Hà giương mắt nhìn Phùng Thiên Dật, nhỏ giọng: "Trong cuộc đời này ta chỉ hi vọng Xung nhi có thể sống tốt, có thể bảo vệ Mộ Dung gia. Nếu như tối nay, chúng ta... đọng thủ giết Phù Kiên, các tộc Trường An, có phải sẽ lại rơi vào cảnh... như Lạc Dương năm đó... thành phá hay không?"

Phùng Thiên Dật gằn từng chữ: "Thanh Hà, ngươi sợ."

Thanh Hà công chúa tâm phiền ý loạn, nói: "Ta chỉ không muốn, không muốn.... Ngươi để ta nghĩ lại một chút, nếu như chỉ trừ bỏ Phù Kiên..."

Phùng Thiên Dật trầm giọng: "Thi Hợi đại nhân đảm bảo, chỉ cần ngươi chế trụ được Phù Kiên sẽ không lạm sát người vô tội. Người Mộ Dung gia sẽ không nguy hiểm, ngược lại sẽ được... Uống đi, Thanh Hà, ngươi không thể quay đầu."

Thanh Hà nghi ngờ không thôi, Phùng Thiên Dật kéo tay nàng, nhìn chăm chú vào mắt nàng, đặt chén vào tay nàng.

Giọt Ma Thần huyết vẫn uốn lượn trong chén, Thanh Hà muốn rút tay về, Phùng Thiên Dật lại lẩm bẩm nói: "Uống đi, Thanh Hà, vì chuyện gì mà lại rút lui? Không phải các ngươi vì thời khắc này sao? Uống hết..."

Thanh Hà dùng sức rút tay về, Phùng Thiên Dật nhỏ giọng nói: "Đây là Chúa công đặc biệt tạo ra cho ngươi, uống hết xong, chỉ cần về sinh hoạt vợ chồng với Phù Kiên..."

"Không," Thanh Hà nói, "Được rồi, ta phải đi! Thả ta ra!"

Phùng Thiên Dật lạnh lùng nói: "Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn..."

"Buông nàng ra," giọng Hạng Thuật vang lên, "phế vật."

Ngay sau đó, Thanh Hà công chúa hô to một tiếng, Hạng Thuật phi thân từ trong giường ra, Phùng Thiên Dật bỗng nhiên quay đầu, lúc này Trần Tinh ôm đầu xông ra, nhào đến chỗ Thanh Hà công chúa. Hạng Thuật một tay nắm cả giường nhấc cái giường ba trăm cân bằng gỗ mun làm vũ khí, vung mạnh lên, một chiêu đập trúng người Phùng Thiên Dật, quét toàn bộ bàn trà, lò than, ấm trà, bình phong, Ma Thần huyết... ra ngoài!

Trần Tinh: "... ... ... ... ..."

Trần Tinh thấy Hạng Thuật động thủ nhiều lần, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thấy tình cảnh này vẫn quá chấn động, chỉ nghe tiếng vang rất lớn, Phùng Thiên Dật như diều đứt dây đón một cái giường đập vỡ cửa phòng, bay ra ngoài!

Hạng Thuật phẫn nộ quát: "Mang Thanh Hà đi! Quay về báo cho Kiên đầu!"

Trần Tinh tóm lấy cổ tay Thanh Hà, lộn nhào rồi xông ra ngoài. Phùng Thiên Dật không biết bị Hạng Thuật đánh tới đâu, toàn bộ Tùng Bách cư như ong vỡ tổ, hiệp khách giang hồ từ bốn phương tám hướng vọt tới, giận dữ hét: "Có thích khách! Mau bắt lấy!"

Hạng Thuật đứng thẳng trước đình viện, hai tay lần lượt vào thế, song chưởng lật lại, mặt hướng mười mấy cao thủ, đúng là muốn dùng tay không đánh lui địch!

"Đi bên này!" Trần Tinh hô, "Ngươi mau về cung!"

Thanh Hà công chúa mở to hai mắt, Trần Tinh nhỏ giọng nói: "Không uống là đúng, trở về nghĩ lại cho rõ! Đừng hại đệ đệ ngươi!"

Thanh Hà công chúa: "Ngươi..."

Trần Tinh: "Ta phải quay về cứu chó của ta!"

Ngay sau đó, đằng sau không xa có tiếng la đau đớn, trước mặt Hạng Thuật người nằm đầy đất, Trần Tinh hô to một tiếng.

Trần Tinh: "Hạng Thuật! Mau tới! Ta chặn hắn!"

Phùng Thiên Dật xuất hiện trong màn đêm, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Trần Tinh lùi ra sau, hai tay cũng mở ra làm thủ quyết, đang nghĩ có phải lúc nên dùng Tâm Đăng không, Phùng Thiên Dật lại giễu cợt nói: "Có mánh khoé gì không ngại thì thi triển cho ta nhìn xem?"

Nói xong, Phùng Thiên Dật ra chiêu, Âm Dương Giám xuất hiện!

Là nó! Trần Tinh đang muốn xông lên cướp thì Âm Dương Giám lại phóng ra khói đen, bao trùm cả đình viện!

Trần Tinh cười lạnh nói: "Khà khà, ngại quá, Vạn Pháp Phục Sinh!"

Ngay sau đó, hai tay Trần Tinh vung lên, ánh sáng rực rỡ của Tâm Đăng như sóng biển cuộn trào! Va chạm với oán khí từ bên trong Âm Dương Giám, tạo thành hai luồng gió lốc!

Phùng Thiên Dật sợ hãi hô to, Trần Tinh giấu quá kín, đến Trường An rồi mà đám Vương Tử Dạ còn không có phòng bị, bị tập kích không kịp trở tay. Thấy cường quang và oán khí bay lên, Trần Tinh dốc toàn lực, Tâm Đăng như tiếng chuông thần vang vọng, 'đông' một tiếng, ánh sáng lại ùa tới, Phùng Thiên Dật điên cuồng gào thét nhưng không thể phóng toàn bộ oán khí ra.

Chỉ thấy Trần Tinh sừng sững giữa vòng xoáy, ánh sáng quanh người cuốn theo oán khí, điên cuồng xâm chiếm, oán khí như tuyết tan, liên tục bị tinh hoá.

"Mau dừng lại!" Hạng Thuật quát, "Dừng tay! Chỗ này bị phá nát mất!"

Toàn bộ uy lực của Trần Tinh triển khai, bỗng nhiên nhận ra, nhà lầu, cột gỗ, gạch gói bị sức phá hoại của mình xé nát, người thường ở Tùng Bách cư bị một sức mạnh kéo bay lên!

Trần Tinh thấy vậy thuận thế rút Tâm Đăng về, Phùng Thiên Dật đang tập trung muốn dùng oán khí cuốn lấy Trần Tinh, hai sức mạnh đụng độ nhau, đất bằng nổ tung, ngay sau đó truyền toàn bộ vào Âm Dương Giám.

Lực hút của kính chưa hết, hút toàn bộ cỏ cây, gạch ngói, tường đổ vào! Trần Tinh bỗng nhận ra, oán khí trong kính mạnh như vậy từ bao giờ?!

Ngay sau đó Hạng Thuật ôm lấy Trần Tinh, bảo vệ đầu cho cậu, cả hai quay người giữa không trung, Phùng Thiên Dật khàn giọng hô: "Nhận chết đi!"

Tiếng nổ ầm ầm, Trần Tinh và Hạng Thuật bị hút vào trong kính!

Oán khí tiêu tán, lộ ra Âm Dương Giám bị tịnh hoá, Phùng Thiên Dật thoi thóp thử sử dụng, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng... xảy ra chuyện gì? Người kia là ai?"

Sau đó, tiếng chó sủa, chó con xông đến, nhảy lướt qua, ngậm lấy gương chạy đi.

Phùng Thiên Dật tóc tai bù xù, không ngờ pháp bảo bị một con chó cướp đi, cả kinh kêu: "Lại bị chó cướp đi! Mau đuổi theo! Nhanh... hả?"

Huyễn thế trong gương, hoàng cung.

Phùng Thiên Quân bị dây thừng trói chặt, buộc vào cột trụ, cả người toàn vết roi, thoi thps.

Vương Tử Dạ cầm mặt âm của pháp bảo, một tay đang thi pháp liên tục truyền oán khí vào, để Phùng Thiên Dật ở bên ngoài dùng khi cần thiết.

Thực tế, khoảng một chén trà trước, gã cảm thấy Âm Dương Giám rung động, không rõ tình huống cụ thể thế nào, cần dùng sức mạnh lớn bao nhiêu? Vì sao ngoài kính cứ rút oán khí trong kính đi như vậy, Vương Tử Dạ đành phải dốc sức ứng phó, truyền pháp lực để duy trì cho Phùng Thiên Dật.

"Có vẻ đồng bạn ngươi tới cứu ngươi." Vương Tử Dạ nhấc Âm Dương Giám, cẩn thận xem xét, thậm chí còn không nhìn Phùng Thiên Quân, lẩm bẩm, "Cho đến hôm nay còn không nói thật sao?"

Phùng Thiên Quân thấp giọng: "Thi Hợi, ngươi... sắp... tèo rồi..."

Vương Tử Dạ cười một tiếng, đáp: "Ngươi mới đáng chết..."

Đột nhiên kính trong tay Vương Tử Dạ phun ra mấy chục vạn cân gạch đá, gỗ vụn, nước, đất, như một cơn lốc, hướng thẳng về mặt Vương Tử Dạ, như một dòng lũ gầm thét, đánh vỡ đầu gã, sau đó xuyên thẳng qua đỉnh điện, cuốn nóc hoàng cung đi, cuối cùng từ trong kính bắn ra là Trần Tinh và Hạng Thuật.

Trần Tinh choáng váng, Hạng Thuật ôm cậu xoay người, lưng đập vào cột trụ, lại vung chân đạp, nhảy vọt mấy lần trên điện rồi rơi xuống.

"Ta buồn nôn." Trần Tinh nói.

Vương Tử Dạ nghìn tính vạn tính, không ngờ bị phản lực từ kính đánh nổ đầu, thành một cái xác không đầu, tay còn cầm Âm Dương Giám, sau khi ngã xuống, mặt trái Âm Dương Giám 'leng keng' rơi xuống đất.

Phùng Thiên Quân: "Mau cứu ta!"

Hạng Thuật: "..."

Phùng Thiên Quân nói xong, ngoài điện, một nửa nền đất Tùng Bách cư và vật liệu điên cuồng từ trên trời rơi, nện xuống ngoài cung.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play