Ngươi ta chung tay đặt vững sự nghiệp ngàn năm bất diệt trên mảnh đất Thần Châu này.

"Nói rõ mọi chuyện ra!" Hạng Thuật cả giận nói, "Phùng Thiên Dật lại là chuyện gì?!"

"Chờ chút!" Trần Tinh nói, "Nghe ta giải thích... cái này... thư này phải làm sao đây?"

Bên ngoài thành Trường An, Trần Tinh nửa kéo nửa ôm cái bao bố nhốt người đưa tin đến một thôn hoang vắng. Nơi đây từng là hoàng lăng của người Tấn, sau khi y quan nam độ, lăng tẩm chưa dời đi nhưng Phù Kiên cũng không nhạt nhẽo đến mức phái người thủ mộ đế gia tiền triều, thế là người thủ mộ cũng chẳng còn ai, xung quanh vắng lặng.

Hạng Thuật thấy Trần Tinh phí sức, đành quay người nhấc người đưa tin kia ném đến trước lăng mộ.

Trần Tinh sắp xếp cho Tư Mã Vĩ ở đây, thứ nhất là dân chúng sẽ không tới gần chỗ này; thứ hai nếu bị vô tình phát hiện thì cũng coi như quỷ náo loạn. Bắt được bức thư này cũng không thể đưa về cung, đành kéo đến đây.

"Tư Mã Vĩ! Ngươi ở đâu?" Trần Tinh hô, phát hiện ra chỗ này còn được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Tư Mã Vĩ còn đang cầm giấy dán lên nan trúc, làm thành nhiều đèn lồng nhỏ, cắm nến, thắp sáng trưng, nghe vậy đi đến, nhìn hai người.

"Nói rõ mọi chuyện ra!" Hạng Thuật không vui nói, "Nếu không ta đánh ngươi!"

Trần Tinh nghĩ thầm cái tính tình hung dữ này vẫn vậy, nghĩ một lát cuối cùng cậu đành khai báo thành thật.

"Được rồi," Trần Tinh nói, "Kỳ thực chúng ta vẫn hoài nghi Khắc Da Lạp huynh muốn tìm chính là Vương Tử Dạ bên cạnh Phù Kiên."

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh biết nếu không nói tình hình thực tế cho Hạng Thuật thì chắc chắn là cậu sẽ bị đánh.

"Huynh nghe ta giải thích."

"Giải thích đi." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh hít sâu một hơi đành thành thật nói cho y toàn bộ chuyện đã qua, từ lúc Thi Hợi muốn phục sinh Xi Vưu, vừa nói mở đầu sắc mặt Hạng Thuật lập tức thay đổi, vội ra hiệu Trần Tinh dừng, rất nhiều chi tiết xuyên qua đầu y.

Tư Mã Vĩ ở bên nghe, Trần Tinh giải thích cẩn thận chuyện Phùng gia, Thanh Hà công chúa báo thù và Âm Dương Giám bị oán khí luyện hoá dị thường, Hạng Thuật nhíu mày không nói. Trần Tinh nói tiếp: "Nói ra rất phức tạp, thực tế... Phùng Thiên Dật chính là một trong những thủ hạ của Vương Tử Dạ, sở dĩ khi trước ta không nói là bởi vì, Phùng Thiên Dật là anh trai của Phùng Thiên Quân. Ta không có ý giấu diếm lừa huynh, chỉ là... huynh ấy muốn dựa vào chính mình giải quyết xong việc này."

Trần Tinh và Phùng Thiên Quân từng thảo luận, có nên nói chuyện này cho Hạng Thuật hay không, nhưng một mặt, Hạng Thuật mới từ trong lao ra, bất ngờ nói nhiều chuyện cho y như vậy, tin tức phức tạp sợ y không tiếp nhận ngay được. Một mặt khác, vì bận lòng báo thù giết cha, bọn họ sợ Hạng Thuật không khống chế được đến Trường An lập tức tìm Vương Tử Dạ đối chất. Lỡ như chưa lấy được Âm Dương Giám mà Vương Tử Dạ lại cảnh giác thì chuyện sau đó sẽ rất khó khăn.

Phùng Thiên Quân cũng hi vọng mình cố gắng thuyết phục được huynh trưởng quay đầu, dù sao cân nhắc hết thảy dưới góc nhìn của Hạng Thuật, người phe mình lại có huynh trưởng là chó săn cho Vương Tử Dạ ít nhiều sẽ khiến Hạng Thuật không tín nhiệm.

Hạng Thuật nghe xong không biết nên nói gì.

Trần Tinh không ngờ Hạng Thuật tiếp nhận nhanh như vậy, mà dường như khi nói toàn bộ thông tin cho y xong y cứ như thành người khác. Cậu chỉ chờ Hạng Thuật hỏi một câu "Các ngươi điều tra chuyện này như thế nào?" chỉ đợi câu này cậu sẽ nói cho y biết tất cả chuyện khi trước, những lần đồng sinh cộng tử đã trải qua kia.

"Ta cảm thấy liên quan đến... chuyện huynh điều tra, ta sợ huynh không giấu được, khiến Vương Tử Dạ phát hiện thân phận chúng ta... dù sao chúng ta trong tối..."

"Ta không phải chó dại." Hạng Thuật nóng nảy cau mày, nói "Được rồi, sau này về sẽ tính sổ với ngươi!"

Hạng Thuật trầm ngâm một lát rồi tiến lên cởi khăn trùm đầu người đưa tin, ngồi xuống một bên, toả ra khí thế uy nghiêm khiến người kia e ngại.

Trần Tinh thấy tướng mạo hắn lập tức ngẩn người.

Vũ Văn Tân!

Trong ngõ hẻm nhìn liếc qua, lại còn tối, bây giờ bên cạnh có đèn đuốc lập tức nhìn rõ là Vũ Văn Tân.

Trần Tinh: "Ngươi... Ngươi..."

Hạng Thuật: "Ngươi biết hắn?"

Vũ Văn Tân hoài nghi nhìn Trần Tinh, đã cách nhiều năm còn dưới tình huống này gặp lại tự dưng không nhận ra Trần Tinh cũng không biết Hạng Thuật mới đến Trường An. Ba người không nói chuyện, bầu không khí vô cùng kỳ quặc.

Trần Tinh đáp: "Không... Không biết."

Trần Tinh cố trấn định ,thở dài, đi sang một bên, cậu cần tỉnh táo lại. Hạng Thuật nhìn ra sự khác thường của Trần Tinh nhưng không hỏi nhiều chỉ lạnh lùng nói với Vũ Văn Tân: "Phùng Thiên Dật phân phó ngươi đi làm gì?"

Vũ Văn Tân đang định kêu oan uổng, Hạng Thuật thấy vẻ mặt hắn lập tức tiến đến, hai ngón tay kẹp cổ, hơi dùng sức, Vũ Văn Tân lập tức hét toáng lên.

"Các ngươi là ai!" Vũ Văn Tân kêu thảm, "Buông tay! Buông tay ra!"

Hạng Thuật tiếp tục dùng lực, chỉ hai ngón tay mà muốn bẻ gãy cổ tay Vũ Văn Tân, gằn giọng: "Giờ ta bề bộn nhiều việc không rảnh nói nhảm với ngươi, nếu không nói thật ta sẽ bẻ gãy hai tay hai chân ngươi, ném ngươi ở đây."

Vũ Văn Tân nhận ra đây là một người hung ác, vội xin tha: "Ta nói! Ta nói! Phùng Thiên Dật bảo ta tự đến Sắc Lặc Xuyên! Nói cho Chu Chân thay đổi kế hoạch! Bảo hắn không để ý Tạp La Sát nữa! Từ bỏ sừng hươu! Trước khiến người Nhu Nhiên..."

Bỗng dưng Hạng Thuật dừng tay, Trần Tinh kinh hãi quay lại.

"Cái gì?" Hạng Thuật và Trần Tinh đồng thanh nói.

Hạng Thuật còn hoảng sợ, việc ở đây còn liên quan cả Sắc Lặc Xuyên, hơn nữa còn nhắc đến 'Chu Chân' đã chết! Trần Tinh sửng sốt, thế mà Vương Tử Dạ thay đổi kế hoạch!"

Vũ Văn Tân thở dốc: "Phùng Thiên Dật nói, đại nhân cần nhiều Bạt hơn, càng nhiều càng tốt, đừng chờ Bạch Lộc chết!"

Trong chốc lát, khoảng thời gian đến Trường An, cùng kế hoạch cẩn thận chi tiết của Vương Tử Dạ, lần lượt hiện ra trong đầu Trần Tinh.

"Hình dáng Chu Chân thế nào?" Hạng Thuật lạnh lùng nói.

Vũ Văn Tân nói: "Ta không biết... ta chưa gặp hắn, chỉ biết tên hắn, a..."

Vũ Văn Tân kêu thảm một tiếng như xé ruột xé gan, cổ tay bị Hạng Thuật bẻ gãy, Trần Tinh vội nói: "Ngừng! Mau dừng tay!"

Vũ Văn Tân khóc ròng, đau sắp ngất, Trần Tinh lo lắng nói: "Huynh bẻ gãy tay hắn rồi!"

Hạng Thuật lại lẩm bẩm: "Chu Chân còn sống?"

Trần Tinh cầm cổ tay Vũ Văn Tân nối lại, Vũ Văn Tân nước mắt giàn giụa, liên tục gật đầu: "Cảm ơn... cảm ơn, ngươi quả là người tốt."

Hạng Thuật đứng dậy, Trần Tinh nói: "Thượng cấp của Phùng Thiên Dật là ai?"

Vũ Văn Tân đau đớn nói: "Ta không biết, ta chỉ... nghe lệnh làm việc, Thanh Hà công chúa bảo ta nghe Phùng Thiên Dật phân phó, sau khi chuyện thành công sẽ không bạc đãi ta..."

Hạng Thuật lãnh đạm nói: "Ngươi tên gì?"

Vốn là kẻ đưa tin, Hạng Thuật cũng không hứng thú với thân phận hắn, nhưng nhìn bộ dạng Trần Tinh y bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

"Vũ... Vũ Văn Tân," Vũ Văn Tân nói, "Ta là người nhà Vũ Văn."

Hạng Thuật nhớ lại – theo lời Phù Kiên hôm đó, Vũ Văn Tân chính là kẻ bức tử phụ mẫu Trần Tinh. Mà lúc Trần Tinh nghe thấy cái tên này không hề kinh ngạc, chắc hẳn đã biết.

Trần Tinh hỏi: "Phải làm sao đây?"

Hạng Thuật cầm thư đến trước Tấn lăng, đã nghĩ kỹ sắp xếp, Vũ Văn Tân giao cho Tư Mã Vĩ trông giữ, bảo hắn không giết Vũ Văn Tân cũng không được thả gã ra, nhất là không cho gã truyền tin ra bên ngoài rồi dẫn Trần Tinh hồi cung.

Về cung, Hạng Thuật dắt Trần Tinh vào phòng, Trần Tinh gặp lại Vũ Văn Tân, tâm tình vô cùng phức tạp, lúc đối diện ánh mắt Hạng Thuật lòng rối tinh rối mù, nói: "Thực xin lỗi, có nhiều chuyện ta không nói cho huynh... nhưng ta không có ác ý, chẳng qua thấy... huynh không biết có lẽ sẽ tốt hơn..."

Giữa lông mày Hạng Thuật tràn đầy bực bội, nhìn Trần Tinh.

"Giống như chuyện Vũ Văn Tân này?" Hạng Thuật nói.

Trần Tinh nhớ tới lần trước như thế này, sau khi biết thù giết cha, Hạng Thuật đến Tùng Bách cư tìm mình, trên đường gặp chuyện, sau khi về cung Hạng Thuật không nói gì, níu cổ áo cậu mắng một trận.

"Huynh muốn đánh ta thì đánh đi." Trần Tinh mệt mỏi nói.

Hạng Thuật cau mày: "Chẳng qua nói nhảm nhất thời, đánh ngươi làm gì chứ?"

Trần Tinh buồn bực ngồi xuống mép giường, chưa đầy một lát sau, Hạng Thuật ngồi xuống bên cạnh, sóng vai với cậu.

Trần Tinh nhỏ giọng nói: "Ta và Tân ca khi còn bé rất thân thiết... thực ra ta không biết Thác Bạt Diễm..."

Hạng Thuật không nói gì, Trần Tinh hạ giọng: "Lúc biết chuyện này ta cũng không dám tin là Tân ca bức tử cha ta."

Hạng Thuật vẫn im lặng nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, trong ánh mắt Trần Tinh ngập tràn cô đơn và bi thương. Sau đó y giơ tay, khoác vai Trần Tinh, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Lần này Trần Tinh không kìm nén được, quay người rúc vào ngực Hạng Thuật, nghẹn ngào.

"Năm đó cha ta vì Khắc Da Lạp mà chết," Hạng Thuật nói, "phụ mẫu đều mất, từ đây trên đời chỉ lẻ loi một mình, không còn ai quan tâm? Đêm đó ta nghe lời Phù Kiên nói biết ngươi nhất định sẽ nhớ kỹ, chẳng qua là miễn cưỡng cười vui."

Ngoài cửa, giọng Thác Bạt Diễm vang lên: "Đại Thiền Vu ngài về rồi?"

Hạng Thuật: "..."

Hạng Thuật đang ngồi trên giường ôm Trần Tinh nhỏ giọng nói chuyện mà lại quên đóng cửa, vừa mới mở đầu, Thác Bạt Diễm đã tới trong tay còn dắt chó con y giao. Trần Tinh lập tức bình thường lại, nhấc tay áo lau mắt.

"Ra ngoài!" Hạng Thuật không vui nói.

Thác Bạt Diễm thả chó, khom người cáo lui, chó con vẫy đuôi xông tới, nhìn Hạng Thuật rồi nhìn Trần Tinh, nhảy lên mấy cái nhào vào lòng Trần Tinh, bắt đầu liếm cậu, Trần Tinh lại cười.

"Ngày mai chỉ cần tìm Thanh Hà nói chuyện." Hạng Thuật nghĩ nghĩ, nói: "Dùng cơm chiều xong thì ngủ đi."

Trần Tinh muốn nói lại thôi nhưng nghĩ Hạng Thuật trước nay đều vô cùng đáng tin, hôm nay nghe tên Chu Chân xong, kinh ngạc chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, nhất định là có chủ ý nên không hỏi thêm nữa. Chỉ có việc hôm nay liên quan đến Phùng Thiên Quân khiến cậu cảm thấy không ổn. Nhưng đã tra được chỗ của Âm Dương Giám, Phùng Thiên Quân nắm được tin tức chắc hẳn sẽ không khác biệt lắm, chờ mai thì cũng vậy thôi, cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Hôm sau, bên ngoài la hét ầm ĩ, Trần Tinh còn buồn ngủ, nghe thấy Hạng Thuật dùng tiếng Thiết Lặc nói chuyện với người bên ngoài, Hạng Thuật nói tiếng Thiết Lặc rất nhanh, giọng nói rõ ràng, trầm bổng êm tai. Nhưng nói nhanh nên Trần Tinh không nghe rõ lắm.

Cậu từ sau bình phong đi ra, thấy đầy sảnh là quý tộc người Hồ đến cầu hôn, Hạng Thuật vừa nói được một nửa thì bị sự xuất hiện của Trần Tinh cắt ngang, ánh mắt mọi người dừng trên mặt Trần Tinh.

Trần Tinh: "? ? ?"

Hạng Thuật nói: "Vậy... xử lý thế đi, mang toàn bộ chân dung về... mang về, không cần trà, ừm, không uống, đã hiểu tấm lòng các vị... các vị tìm rể hiền khác đi..."

Trần Tinh thấy lúc mình xuất hiện, Hạng Thuật lại nói lắp, vô cùng nghi hoặc. Sau đó cả sảnh người nhìn Trần Tinh, ánh mắt ra vẻ thù định, sau đó cả đám cáo lui.

Hạng Thuật nói với nội thị: "Trà và chân dung đưa về cho bọn họ."

Nội thị nhìn Trần Tinh rồi nhìn Hạng Thuật, khom người bê đồ trên bàn đi.

Lúc mặt trời lên cao, Trần Tinh và Hạng Thuật ngồi đối diện nhau, Hạng Thuật mặc vương bào cầm bút viết thư, Trần Tinh ăn điểm tâm, chú ý Hạng Thuật dùng một cái bút lông cừu viết chữ Thiết Lặc. Hạng Thuật viết chữ rất tinh tế, không giống chữ của người tập võ khiến Trần Tinh vô cùng bất ngờ.

"Nhìn hiểu sao?" Hạng Thuật hỏi.

Trần Tinh nói không hiểu, chỉ nhận ra vài chữ, nói: "Viết đẹp quá, chỉnh tề."

Hạng Thuật nói: "Viết chữ Hán không đẹp."

Trần Tinh uống trà sữa, nói: "Dùng bút cũng giỏi thì viết chữ gì cũng đẹp."

Hạng Thuật đáp: "Mẹ ta dạy."

Trần Tinh khẽ gật đầu, lại hỏi: "Viết cho ai vậy?"

"Gửi thư về Sắc Lặc Xuyên." Hạng Thuật thuận miệng đáp, "Cho tộc trưởng Thạch Mạt Khôn, bảo đề phòng Chu Chân."

Trần Tinh vốn cho rằng lúc Hạng Thuật nghe thấy hai chữ Chu Chân sẽ lập tức chạy về Sắc Lặc Xuyên không ngờ y vẫn bình thản, tuy biết thân phận Chu Chân rồi nhưng cậu vẫn phối hợp hỏi một câu.

"Chu Chân là ai?" Trần Tinh nghi ngờ nói.

Hạng Thuật nhẹ như mây gió, nói: "Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra chuyện này."

Trần Tinh lập tức giải thích đêm qua muốn hỏi rồi, Hạng Thuật ra hiệu không cần nhiều lời, thuận miệng đáp: "Người yêu của an đáp ta, một nam nhân chết nhiều năm rồi."

Trần Tinh: "..."

Hạng Thuật dán thư, phong lại, thấy vẻ mặt Trần Tinh, Trần Tinh không ngờ Hạng Thuật trực tiếp như vậy không dối gạt cậu cái gì, Hạng Thuật lại hiểu sai, nghĩ Trần Tinh bất ngờ vì quan hệ nam nhân, thuận miệng nói: "Đúng vậy, cả hai đều là nam, người Hồ chúng ta không giống người Hán, thích ai thì thích."

Trần Tinh lập tức nói: "Không, không phải, ta không có ý này... an đáp của huynh, huynh không lo sao? Dù sao cũng là người yêu hắn."

"Ta tin hắn."

Hạng Thuật đáp như vậy, sau đó nội thị tới, phân phó đưa thư cho Thác Bạt Diễm để Thác Bạt Diễm gửi đi. Lần này Thác Bạt Diễm ngoài dắt chó còn phải làm chạy việc. Trần Tinh vốn lo phía Xa La Phong có vấn đề, nhưng Phùng Thiên Dật bảo Vũ Văn Tân đi Sắc Lặc Xuyên mà Vũ Văn Tân đang bị bọn họ giữ, như vậy Chu Chân vẫn chưa biết sự tình Trường An, sẽ không có dị động.

Lần trước bọn họ ở Trường An đến nhập thu mới về Sắc Lặc Xuyên, lúc này thời gian còn nhiều, chỉ cần giải quyết xong Vương Tử Dạ, Sắc Lặc Xuyên sẽ không việc gì.

Trần Tinh đang tự hỏi lại thấy Hạng Thuật nhìn cậu.

Trần Tinh: "?"

Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh nhìn phong thư trên chiếc bàn khác, Trần Tinh mở ra thấy là thư của Phù Kiên hẹn cậu đến Ngự thư phòng nói chuyện. Đúng hôm nay Hạng Thuật đi gặp Thanh Hà công chúa thế là hai người bàn bạc, nếu Trần Tinh có thể thoát thân sẽ đến tìm Hạng Thuật.

"Phù Kiên không phải người tốt," Hạng Thuật nhắc nhở Trần Tinh, "Đừng thuận theo lời hắn."

"Yên tâm đi." Trần Tinh cười nói.

Trong Ngự thư phòng, cũng như lần trước gặp mặt, nhưng lần này Vương Tử Dạ lại không xuất hiện.

Trần Tinh lờ mờ cảm nhận được, như lời Phượng Hoàng Trùng Minh, thiên địa mạch và bánh xe số mệnh chắc chắn có tồn tại ở đâu đó, dù số mệnh bị Định Hải châu cưỡng chế thay đổi nhưng không ngừng sửa lại, rất nhiều chuyện đã xảy ra đang từ từ quay về quỹ đạo ban đầu.

Tạo ra biến số, vô số biến sổ nhỏ, giống như tích cát thành núi... Trần Tinh nhẩm lại những lời Trùng Minh nói, nghĩ đến Phượng Hoàng không biết tung tích ở đâu sau khi tới Trường An.

"Nghe nói hôm nay Đại Thiền Vu từ chối toàn bộ quý tộc đến cầu hôn." Phù Kiên nhìn Trần Tinh mỉm cười, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, trẫm để hai người thành thân, thanh lư giao bái?"

Trần Tinh nghĩ thầm, sống lại một đời mà ngươi vẫn rảnh rỗi thế, thích đi làm mai mối, đáp: "Miễn đi, bệ hạ gọi ta tới là muốn nói chuyện này sao?"

Cậu nói với Phù Kiên, nhưng ánh mắt lại dừng trên hai lá cờ treo phía sau lưng Phù Kiên trong Ngự thư phòng.

Phù Kiên nói: "Cái tên Thuật Luật Không này cũng là huynh đệ của trẫm, tâm tư của hắn ta biết rõ, khà."

Trần Tinh nghĩ thầm ngươi rõ cái quỷ, ngươi biết rõ sẽ không bị Hạng Thuật vây dưới Y Khuyết, bốn bề thọ địch. Lại thấy Phù Kiên nói: "Ngươi biết Đại Thiền Vu có một nửa huyết thống người Hán không."

Trần Tinh 'ừ' rồi uống trà sữa, tâm tư không ở trên Phù Kiên, thi thoảng lại nhìn cờ phướn sau lưng Phù Kiên.

Phù Kiên còn nói: "Bốn năm trước, Thuật Luật Không nhận chức Đại Thiền Vu, trẫm tự về Sắc Lặc Xuyên chúc mừng, từng hỏi qua việc thành thân, Thuật Luật Không đáp gì đến giờ trẫm vẫn nhớ rõ... ngươi cứ nhìn ra sau trẫm làm gì?"

Trần Tinh lập tức cười: "Hai lá cờ này là đồ của người Tấn? Đột nhiên nhớ ra mới nhìn thêm."

Phù Kiên 'A' một tiếng, Trần Tinh không dám chắc, nếu để Hạng Thuật nói với Phù Kiên có thể sẽ lấy được nhưng Vương Tử Dạ nhất định biết tác dụng của nó, nếu không có pháp bảo sẽ cảnh giác, khiến cậu rất khó quyết định.

Chỉ thấy Phù Kiên lại nói: "Hắn nói 'Cô vương muốn cùng người thế nào qua một đời, trong lòng hiểu rõ, không cần ngươi quan tâm'."

"Ừm." Trần Tinh vẫn còn suy nghĩ.

Phù Kiên nói: "Trẫm hỏi hắn 'như vậy ngươi muốn thành thân với người thế nào?' Thuật Luật Không không nói, nhưng chắc là giống người Hán các ngươi."

"Là vậy sao." Trần Tinh không quan tâm, rốt cuộc nói, "Bệ hạ có thể xin ngài một thứ không?"

Phù Kiên nói: "Ngươi có nghe trẫm nói chuyện gì không? Muốn hai món quốc bảo thời Tấn này sao? Thế này, ngươi hứa với trẫm một việc, trẫm sẽ..."

"Đại Thiền Vu đến." Thác Bạt Diễm ở bên ngoài mở miệng.

Hai người dừng lại, Hạng Thuật đến không chào hỏi, đã ngồi xuống luôn.

Hạng Thuật: "?"

Hạng Thuật ra hiệu hai người nói tiếp, Phù Kiên nói tiếp: "Muốn đồ của trẫm..."

Hạng Thuật cắt lời, hỏi Trần Tinh: "Ngươi muốn gì?"

"Ấy..." Trần Tinh nói, "Là hai tấm vải rách kia... thực ra cũng không có gì."

Hạng Thuật: "Lấy xuống cho hắn."

Trần Tinh sợ hai người đánh nhau, vội nói: "Đừng, ta không cần nữa!"

Sắc mặt Phù Kiên bỗng nhiên khó coi, mà nghĩ còn cần Tử quyển từ chỗ Hạng Thuật nên không thể đắc tội với y, so với Tử quyển kim thụ thì hai tấm vải rách này cũng chẳng đáng là bao, đành nói: "Cầm lấy đi."

"Cảm ơn!" Trần Tinh vui như mở cờ trong bụng, nói: "Tuy lấy về chỉ treo lên nhưng nó rất quan trọng với ta... thật xin lỗi, bệ hạ, là ta vô ý mạo phạm... ngài rất tốt, ai bảo ngài không tốt ta nhất định không đồng ý!"

Phù Kiên phan phó Thác Bạt Diễm đến lấy cờ Bạch Hổ và cờ Sô Ngu cuốn lại, bỏ vào hộp giao cho Trần Tinh.

"Kể cả ngọc tỉ truyền quốc của người Hán các ngươi trẫm cũng không ngại," Phù Kiên hạ giọng, "Cầm mấy món đồ có thể bảo vệ được quốc gia, chắc hẳn người Tấn cũng chẳng bỏ trốn xuống phương nam."

Trần Tinh nghe như thế thấy vô cùng chói tai, nhưng đồ đã tới tay cho hắn chút tiện nghi ngoài miệng cũng chả sao, lập tức cất hộp cho kỹ.

Hạng Thuật lại nói: "Không cần cảm ơn, đã hào phóng như vậy Cô vương cũng không chỉ lấy đồ của ngươi. Cho ngươi ba ngàn thớt ngựa Tật Phong Ba Lý Khôn, chính là ngựa tốt phối từ ngựa hoang dãy núi Nguyệt Dạ, sai người đến Sắc Lặc Xuyên nhận."

Phù Kiên muốn đám ngựa này từ lâu, suýt nữa không nhịn được mà hô lên, dùng toàn bộ sức lực kìm nén niềm vui này, nói: "Sao có vẻ là trẫm được lợi nhỉ? Thôi, trẫm không ngại làm thêm một chuyện tốt..."

Trần Tinh nói: "Này, chúng ta cáo lui dắt cho đi dạo nhé? Bệ hạ xin lỗi không tiếp được."

Phù Kiên nói: "Chờ đã."

Trần Tinh đành ngồi xuống, ba người lại không nói gì.

Hạng Thuật không vui: "Kiên đầu, ngươi muốn làm gì? Giúp ai làm chuyện tốt?"

Phù Kiên vừa cười nói: "Lúc trước đang nói chuyện khi ngươi nhận chức Đại Thiền Vu năm ấy."

Hạng Thuật: "Ngày đó hôm nào ngươi cũng đến nói chuyện với Cô vương, không nhớ ngươi nói cái gì."

Phù Kiên nió: "Ngày đó lời người ngoài trẫm cũng không nhớ được, nhưng trẫm chỉ tán gẫu với ngươi chuyện người Hán, không phải ngươi thích Hán..."

Hạng Thuật: "Này!"

Trong mắt Hạng Thuật có vẻ đang trách cứ Phù Kiên không kín miệng.

Trần Tinh nghe vậy bỗng nhiên hơi động lòng, nhớ đến thái độ của Thác Bạt Diễm, Phù Kiên cầm đầu Ngũ Hồ, thậm chí thái độ người Hồ quan ngoại cũng có mấy phần kính ngưỡng người Hán, chuyện này lần đầu cậu đến Trường An đã phát hiện.

Chỉ chưa hề hỏi Hạng Thuật, có phải y cũng từng mơ về cố hương người Hán không? Trước đây rất lâu, Trần Tinh còn nghĩ Hạng Thuật chán ghét người Hán nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng, mẹ y là người Hán, vậy thì sao chứ? Chuyện này không nên mới đúng... cho đến hôm nay, Trần Tinh ở chung với Hạng Thuật lâu như vậy bỗng nhiên lờ mờ nhận ra cảm xúc phức tạp Hạng Thuật chưa từng nói ra.

Hạng Thuật cũng từng thử ở vị trí người Hán, coi đó là đất mẹ, y cũng từng cảm thấy vinh hạnh vì có huyết thống người Hán.

Nhưng lúc y xuôi nam lại bị mẫu tộc bắt lại vô cớ, cho vào lao ngục chờ chết, cho nên y mới tức giận như vậy, thậm chí giận lây sang Phùng Thiên Quân và Trần Tinh.

Bị Phù Kiên nhắc vậy, Trần Tinh bỗng nhiên hiểu được tâm tình mâu thuẫn của Hạng Thuật.

Phù Kiên hờ hững nói: "Ta chuẩn bị nam chinh, Thuật Luật Không, ngươi muốn đến Giang Nam không?"

Lông mày Hạng Thuật nhíu lại: "Kiên đầu ngươi làm Bắc đế cho tốt còn chưa xong lại muốn tìm thêm phiền toái."

Phù Kiên nói: "Vương Mãnh thực khuyên trẫm không được nam phạt nhưng trước đây không lâu, trẫm nằm mộng."

"Trẫm mộng thấy trên một dòng sông rộng, dẫn toàn quân qua sông, phía sau là cuồng phong, trăm vạn đại quân ở bờ sông, chỉ cần chặn được sông thì quân đội cỏn con Nam triều..."

"...đất trời trước mặt đại quân của trẫm đổi sắc, trăm vạn thiết kỵ, chỉ cần ném roi ngựa vào nước cũng có thể chặn dòng nước chảy cuồn cuộn này, ngẫm lại tình cảnh này xem, Thuật Luật Không?"

"Nó hùng vĩ thế nào chứ?" Phù Kiên đến địa đồ Thần Châu mấy chục năm nay trong Ngự thư phòng, đắc chí vui vẻ nói: "Bắc đến Cáp Lạp Hoà Lâm, nam tới Bách Việt đều là lãnh địa chúng ta, ngươi ta chung tay đặt vững sự nghiệp ngàn năm bất diệt trên mảnh đất Thần Châu này."

"Cái này..." Trần Tinh cẩn thận từng li từng tí, hỏi, "Bệ hạ, thứ cho ta hỏi một câu. Ở trong mơ, ngài nhìn trăm vạn đại quân, có binh mã của Đại Thiền Vu không?"

Phù Kiên bị lời này làm mắc nghẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play