Hạng Thuật, huynh cảm thấy vì sao hắn không nói lời nào?

Ba canh giờ trước, vào đêm, Tùng Bách cư.

Thời điểm Phùng Thiên Quân nhìn thấy huynh trưởng, một tay không khống chế nổi run lẩy bẩy.

"Đại ca," Phùng Thiên Quân cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, "Ta... ta đến rồi."

"Ồ? Đường đi thế nào?" Phùng Thiên Dật vẫn ngồi trên xe lăn gỗ, hờ hững uống trà, mới từ biệt đệ đệ hơn nửa năm, năm trước hắn có quay về Kiến Khang một lần.

Phùng Thiên Quân kinh ngạc nhìn huynh trưởng, Phùng Thiên Dật cũng thấy kỳ quái, nhíu mày, nói: "Làm sao?"

Phùng Thiên Quân lắc đầu, hít sâu một hơi, nói: "Nửa năm nay, việc phục quốc..."

Phùng Thiên Dật không hiểu, nhìn Phùng Thiên Quân.

Phùng Thiên Quân nghĩ đến rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc đối mặt với huynh trường lại không nói được gì. Cha mẹ mất sớm nên tình cảm huynh đệ rất sâu đậm, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì đều không gạt được hắn.

Nhưng hôm nay Phùng Thiên Dật chỉ thấy đệ đệ có hơi kỳ quái nhưng không rõ kỳ quái thế nào.

"...Việc phục quốc có thuận lợi không?" Phùng Thiên Quân thương cảm cười hỏi.

Phùng Thiên Dật im lặng không đáp, lại nhấp một ngụm trả, đặt chén trước mặt Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân nhận lấy.

"Đây không phải việc đệ quan tâm," Phùng Thiên Dật đáp, "Sao chậm trễ như vậy?"

Phùng Thiên Quân nghĩ nghĩ, nói: "Tương Dương chiến loạn, đường xá khó đi."

Phùng Thiên Dật hơi nghi hoặc, nói: "Có mang Sâm La Vạn Tượng đến không?"

Phùng Thiên Quân cởi vỏ đao, đặt lên bàn trà, Phùng Thiên Dật rút ra, nhìn một lượt rồi tra lại vào bao.

"Đã đến," Phùng Thiên Dật nói, "thì ở lại thôi, bảo đao gia truyền ta giữ hộ đệ trước."

Phùng Thiên Quân: "..."

Phùng Thiên Quân muốn mở miệng nhưng không tìm được lý do, huynh trưởng muốn mang Sâm La Đao đi hắn phải làm sao đây? Nếu mở miệng phản bác sẽ khiến hắn cảnh giác. Nhưng nghĩ lại, quyết khiếu sử dụng thần binh này đã sớm thất truyền, năm đó Trần Tinh tìm được điển tịch từ Khu ma ti trong Âm Dương Giám, Phùng Thiên Dật có lấy cũng không dùng được, để ở chỗ hắn không có gì đáng ngại.

"Được thôi." Phùng Thiên Quân đành nói.

Phùng Thiên Dật hờ hững nói: "Qua mấy hôm, đại ca dẫn đệ đi gặp một vị bằng hữu, đi đường mệt mỏi rồi ngủ nghỉ đi đã. Người đâu, đưa nhị đương gia đi nghỉ."

Phùng Thiên Quân đành đi tắm rửa thay y phục, chờ đến trước lúc rời đi, hắn nhìn vào phía trong khe cửa hé, chỉ thấy Phùng Thiên Dật rút Sâm La Đao chăm chú nhìn lưỡi đao, cúi đầu không nói gì.

Hôm sau, trong cung Vị Ương.

Trần Tinh nghe thấy tiếng ồn ào thì tỉnh lại, khi tỉnh thì cả người đang quấn lấy Hạng Thuật, Hạng Thuật không nhúc nhích, cố nén tiếng hít thở, người cứng đờ lại.

Trần Tinh: "! ! !"

Trần Tinh không dám làm loạn, tư thế kia vô cùng ám muội, cậu chỉ ngủ thôi mà vô tri vô giác cứ nhích gần đến bên Hạng Thuật, gối lên tay y, ôm cổ y, rúc vào vai y, một chân gác lên người y, Hạng Thuật giang hai tay lập tức bị cậu quấn lấy như vậy.

Trần Tinh: "..."

Trần Tinh giả vờ còn đang ngủ, chậm rãi trở mình, tách khỏi người Hạng Thuật, Hạng Thuật rốt cục thở phào, trong chớp mắt đã đứng dậy xuống giường.

Nội thị đưa quần áo mới tới, chắc hẳn đêm qua Đại Thiền Vu quay về, nhóm thợ may dựa theo kích thước cũ của quần áo Hạng Thuật, trong đêm nhanh chóng làm ra, trong hộp có trang sức và tỉ giới mười sáu tộc Hồ. Nghe thấy tiếng động, bên ngoài như ong vỡ tổ đi vào hầu hạ Hạng Thuật, theo quy củ người Hồ, tết hai bên tóc mai thành hơn chục bím tóc, buộc lại sau đâu, sau đó đeo vòng bạch ngọc, sau tóc dùng ba cọng lông vũ thay cho vũ quan của Đại Thiền Vu.

Trần Tinh dậy, vẫn mặc theo cung cách người Hán, nhưng đồ đưa tới lại là Hồ phục. Trần Tinh không để tâm, mặc Hồ phục xong thì tôn lên vòng eo thẳng, không như khoan bào đại tụ của người Hán, lại còn có vẻ tuấn lãng.

Ngoài ra, Phù Kiên còn cho chó con một cái áo khoác da đen, thêm một vòng cổ bằng bạc.

"Thế mà Phù Kiên còn chuẩn bị cả nhẫn cho huynh?" Trần Tinh cảm thấy hiếu kỳ.

Hạng Thuật đứng trước gương để nội thị hầu hạ, chỉnh trang phục, nhướn mày ra hiệu, Trần Tinh bỗng hiểu ra, đấy là biểu tượng cho quyền uy của Đại Thiền Vu, có lẽ là Phù Kiên cấp cho cậu dùng.

Nội thị lần lượt đeo cho Hạng Thuật ba chiếc nhẫn bằng bảo thạch, Hạng Thuật thấy Trần Tinh đang chăm chú nhìn thì lấy một chiếc đưa cho cậu, Trần Tinh định từ chối mà nghĩ lại lại nhận lấy,

"Những chiếc nhẫn này có ý nghĩa gì?" Trần Tinh cúi đầu, tay Hạng Thuật lớn, chiếc nhẫn kia vừa vặn với ngón áp út của Trần Tinh, kia là một chiếc nhẫn làm bằng ngọc lam, khắc cây cối chim muông.

"Khai chiến và ngừng chiến, phân chia lãnh địa thương mậu, ban sống ban chết," Hạng Thuật thuận miệng đáp, "đều là quyền lực của Đại Thiền Vu, cái trên tay ngươi là về sinh tử."

Nội thị thấy Hạng Thuật đưa nhẫn Đại Thiền Vu cho Trần Tinh đều há hốc mồm, không biết nói gì, bọn họ dùng ánh mắt trao đổi, Hạng Thuật cũng xoay người ra ngoài bình phòng ngồi xuống sạp, mọi người nhanh chóng bưng bàn trà, dâng trà sữa. Trần Tinh thấy bên ngoài bình phong có sạp, không như lần trước có một chỗ nhỏ cho cậu, thế là cậu nhìn Hạng Thuật.

"Ngồi đi," Hạng Thuật không hiểu, nói "ăn điểm tâm, còn nghĩ gì thế?"

Trần Tinh có hơi được yêu mà sợ, thế là ngồi lên sạp, chung bàn với Hạng Thuật uống trà sữa, bắt đầu dùng điểm tâm.

Cửa vừa mở ra, tạp Hồ chờ bên ngoài ùa vào, dùng tiếng Thiết Lặc, Hung Nô, Tiên Ti, Nhu Nhiên rối rít nói: "Thảo nguyên bốn phía là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp nơi là con dân của Đại Thiền Vu..." Rồi quỳ lạy.

Trần Tinh được thăng chức trong lòng run sợ, nghĩ thầm các ngươi bái Hạng Thuật cũng thôi đi còn bái cả ta, không có ý tốt gì cả. Cậu không nhịn được nhìn Hạng Thuật, chỉ thấy Hạng Thuật mặc cẩm bào sắc tím, đồ đằng mười sáu tộc Hồ lấp lánh dưới nắng, tóc tết đen nhanh, eo quấn thắt lưng đằng long ánh kim, chân đi giày da hươu màu đen, ngồi xếp bằng. Hai mắt sáng tỏ như sao trời, gương mặt lạnh lùng, hai chiếc nhẫn ngọc trên tay còn phản xạ ánh nắng.

"Dạ lạc tát." Hạng Thuật không nhìn đám người trong sảnh, thuận miệng nói, lại nhấp một ngụm trà sữa.

Trần Tinh ngâm một ít bánh chỉ chiên trong chén sữa bò, dùng thìa khảm ngọc múc ăn, không khỏi nhìn mọi người, mọi người cũng liếc nhìn Trần Tinh cũng nhìn lén chiếc nhẫn trên tay cậu.

"Dạ lạc tát trong tiếng Thiết Lặc là miễn lễ." Hạng Thuật thuận miệng nói, cũng ăn xong điểm tâm, y nhấc lông mày ra hiệu mọi người có lời cứ nói.

Thế là đám người Hồ nháo nhào hỏi xem Hạng Thuật đến lúc nào, không chờ y trả lời lại ríu rít kể tội Phù Kiên.

Trần Tinh như ngồi bàn chông, không nhịn được liếc trộm Hạng Thuật, trong đầu đều là hình ảnh sáng nay, thân thể phía dưới vương bào của Đại Thiền Vu vô cùng ấm áp, hơi thở da thịt khiến cậu an tâm mà dễ chịu, lần trước cậu thấy Hạng Thuật rất đẹp rồi, lúc này khoảng cách lại gần, cứ muốn nhìn lén hắn.

Hạng Thuật liếc nhìn qua khoé mắt nhưng không lên tiếng, đám di lão người Hồ nói khiến y bực mình, đành gật gật đầu ra hiệu biết rồi.

"Sau khi Vương Mãnh chết," có người dùng tiếng Hung Nô nói, "Phù Kiên ngày càng thích việc lớn, không nghe lời mọi người khuyên can, khăng khăng muốn trưng binh phạt Tấn, tên người Hán Vương Tử Dạ kia lại còn giúp đỡ. Đám người Hán trong triều đình ngày càng ăn ở ngang ngược..."

Trần Tinh thấy có người nói về người Hán cũng liếc mắt nhìn hắn, dùng tiếng Hung Nô nói chen một cấu: "Hắn không đánh nổi phương nam đâu."

Hạng Thuật khẽ giật mình nhìn Trần Tinh.

Chỉ một thoáng, cả sảnh đầy người choáng váng, không ngờ Trần Tinh nghe hiểu bọn họ nói gì.

Trần Tinh sợ nói thêm một lúc chủ đề sẽ chuyển lên người mình, mới xấu hổ, thế nên cậu nói tiếng người Hồ để bọn họ không nên nói bậy bạ.

Trần Tinh nói: "Bắc phủ binh phương nam dù không nhiều, nhưng người Hán trú đóng TG là nơi hiểm yết, cũng không thể công phá sớm được, vì sao trước khi Vương Mãnh chết cứ dặn dò mãi, cả đời Phù Kiên không được phạt Tấn, nhất định là có lý do."

Vẻ mặt Hạng Thuật vô cùng kỳ quái, chỉ vì Trần Tinh nói tiếng Hung Nô, lại không phải tiếng Hung Nô được dùng ở Sắc Lặc Xuyên mà là tiếng Hung Nô cổ.

Hạng Thuật nói bằng tiếng Thiết Lặc: "Kẻ khư khư cố chấp, không ai khuyên được."

Kia là danh ngôn của người Thiết Lặc, Trần Tinh lần trước nghe thấy ở Sắc Lặc Xuyên vẫn còn nhớ rõ.

Hạng Thuật lại không nói gì nữa, mọi người yên lặng rồi bắt đầu đệ trình, nếu Hạng Thuật không muốn lật đổ Phù Kiên vậy chí ít hãy đưa tạp Hồ ở Trường An trở về.

Hạng Thuật nói: "Đường về Sắc Lặc Xuyên không ai cản trở, muốn đi thì tuỳ thời mà đi, tự xem ở bản thân các ngươi thôi." Nói xong đứng dậy, rời sạp, y quay đầu nhìn Trần Tinh, huýt sáo với chó con. Trần Tinh hồi phục tinh thần, cậu và chó con đuổi theo, nói: "Đi đâu vậy?"

Hạng Thuật không trả lời, cứ như thế ném đám người Hồ ở lại tẩm điện.

Trần Tinh dùng tiếng Thiết Lặc nối nốt câu ngạn ngữ của Hạng Thuật: "Kẻ khư khư cố chấp, không ai khuyên được, giống như ác lang lôi ngựa không kéo lại được. Trở thành quân chủ muôn đời, thống nhất nam bắc chính là ác lang trong lòng hắn."

Hạng Thuật không hỏi Trần Tinh học tiếng Thiết Lặc, Hung Nô từ đâu, mà chân thành nói: "Ta cứ nghĩ người hán sẽ không học tiếng người Thiết Lặc chúng ta."

Lòng Trần Tinh mềm ra, cười nói: "Người Hán có nhiều kiểu, cũng như người Hồ vậy."

Hạng Thuật trầm giọng: "Người Hán các ngươi sau ngàn năm, hai ngàn năm nữa cũng đâu quên được huyết hải thâm cừu này chứ."

Trần Tinh nghĩ nghĩ: "Huynh không giống, gọi ta ra là muốn hỏi chuyện này sao?"

"Báo cho Kiên đầu, truyền Tán kỵ thường thị," Hạng Thuật dừng bước, nói với một thị vệ: "Đến đánh xe cho Đại Thiền Vu."

Thế là Thác Bạt Diễm đến, vốn là đội trưởng cận vệ của Phù Kiên, Tán kỵ Thường thị, chức quan tứ phẩm, quan viên bình thường gặp hắn cũng phải khách khí gọi một tiếng 'Thác Bạt đại nhân', nhưng thân phận Hạng Thuật ngang hàng với Phù Kiên, y mở miệng, Phù Kiên cũng không rõ Thác Bạt Diễm đắc tội gì với Hạng Thuật, nhưng vì Tử quyển, trước mắt vẫn phải giữ mối quan hệ với Hạng Thuật.

"Chuyện này... không cần đâu." Trần Tinh nói.

Thác Bạt Diễm lại rất phóng khoáng, đầu tiên hành lễ với Hạng Thuật sau đó để người chuẩn bị xe của Phù Kiên, nói: "Mời Đại Thiền Vu."

Trần Tinh nhận ra Hạng Thuật hiểu nhầm, coi Thác Bạt Diễm là bạn thơ ấu của cậu, nhưng khó mà nói rõ. Hạng Thuật cũng không hề nhắc đến, nói: "Muốn đi đâu?"

Lần trước đến đây, bận tối mắt tối mũi, vừa làm việc lại gặp ám sát, lúc này cậu mới có thể tận hưởng phong cảnh Trường An.

"Ta muốn xuống xe tự đi một chút," Trần Tinh nói, "Đi chợ? Vẫn nên để Thác Bạt đại nhân về trước đi."

Hai người xuống xe, Hạng Thuật mới ra hiệu cho Thác Bạt Diễm.

"Để ý chó một chút," Hạng Thuật nói với Thác Bạt Diễm, "Đừng để nó chạy mất."

Trần Tinh: "..."

Đại Thiền Vu giá lâm, trong một đêm cả thành Trường An đã biết tin, hôm nay ngự liễn Phù Kiên rơi cung, người trong thành Trường An chen lấn đến nhìn Hạng Thuật, ven đường nhiều người ùn ùn kéo tới hành lễ với Hạng Thuật. Hạng Thuật mới đầu còn nói 'Dạ lạc tát', về sau nói nhiều đến phiền nên mặc kệ.

Người trên phố ngày càng nhiều, cả người Hán cũng ra, tranh nhau nhìn phong thái Hạng Thuật. Trần Tinh không vui, nhìn Hạng Thuật mấy lần, lại nhìn xung quanh, trong lòng khó chịu.

Hai người: "..."

Hạng Thuật: "Ngươi coi bọn họ không tồn tại là được, muốn đi đâu? Lâu lắm ta cũng chưa đến Trường An."

Trần Tinh kéo Hạng Thuật đến chỗ người Hán tụ tập, một lát sau Thác Bạt Diễm hiểu ý phái Cấm quân đến cản đường để người ta không đến xem nữa, Đại Thiền Vu không thích bị nhìn ngó. Không lâu sau vào khu người Hán không bị vây xem nữa, chỉ có nam nữ trẻ tuổi không nhịn được trộm liếc Hạng Thuật vài lần.

Trần Tinh vốn chỉ muốn dạo chơi, thấy trên sạp hàng treo vòng tay, lại không phải Nguyệt Bối lúc Thu Xã, chỉ là trang sức bình thường thì dừng lại nhìn, Hạng Thuật chắp tay sau lưng đứng phía sau.

"Nói trước nhé," Hạng Thuật đáp, "Cô vương không mang tiền."

Trần Tinh ha ha cười, biết Hạng Thuật nhất định có mang tiền, chỉ là muốn đùa cậu thôi.

"Ta không muốn mua." Trần Tinh đáp, "Chẳng qua nhớ đến một chuyện cũ."

Hạng Thuật: "?"

Hai người sóng vai, chậm rãi đi về phía trước.

Trần Tinh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Ở Giang Nam chúng ta có ngày lễ gọi là Xã. Vào ngày Xã có một tập tục, hai người thích nhau sẽ mua vòng Nguyệt Bối tặng cho người kia."

Hạng Thuật: "Ừm."

Trần Tinh nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật: "Có hai người, chắc là thích nhau, lúc dạo phố thấy vòng tay thì mua... thế mà một người đợi nửa ngày, người kia lại không tặng hắn. Sau người đó hỏi 'ngươi muốn tặng ai?' thì người kia lại không nói gì, cất vòng đi."

Hạng Thuật: "?"

Trần Tinh nghi ngờ: "Hạng Thuật huynh cảm thấy vì sao hắn lại không nói gì?"

Hạng Thuật vô cùng nghĩ hoặc, nghĩ nghĩ nói: "Câm điếc sao?"

Trần Tinh: "..."

Trần Tinh cười đau cả ruột, dựa vào ven đường, Hạng Thuật không hiểu ra sao.

Trần Tinh lại trả thích một lần, Hạng Thuật nói: "Ai trả tiền?"

Trần Tinh nói: "Tên câm điếc trả."

Hạng Thuật nói: "Không phải ý là đưa rồi đó sao? Tiền là tên Câm Điếc trả."

"A." Trần Tinh bừng tỉnh, nói: "Hoá ra như vậy."

Hạng Thuật lại nói: "Có thể Câm Điế cũng không vui, vì sao người kia lại không đưa trước?"

"A," Trần Tinh cười, "Đã hiểu ý của huynh, Câm Điếc chờ đối phương đưa cho mình, đang tự phân cao thấp hả?"

Hạng Thuật ra hiệu, ý là không quan trọng, thích hiểu thế nào thì hiểu.

Trần Tinh còn nói: "Vì sao Câm Điếc không đưa? Rõ là hắn thích đối phương."

Hạng Thuật nghiêm mặt: "Cô bé kia không phải..."

Trần Tinh nói: "Nam, là nhóc con không hiểu gì cả, là thiếu niên."

Hạng Thuật "à" một tiếng, suy nghĩ, đáp: "Thiếu niên ỷ Câm Điếc thích mình, là không chịu đưa trước, Câm Điếc cũng thể hiện rồi, mua vòng tay không phải cố ý sao? Thích là chuyện hai người, việc gì phải ức hiếp vậy?"

"Sao nói thông được chứ?" Trần Tinh bỗng nhiên hơi tức giận, nói: "Trước đó thiếu niên không biết! Hắn cũng thích Câm Điếc!"

"Vậy vì sao hắn không nói?" Hạng Thuật cảm thấy kỳ quặc, là chuyện người khác mà Trần Tinh đột nhiên lại nổi giận. Người này thực khó hiểu.

"Hắn cảm thấy Câm Điếc không yêu hắn." Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: "hắn... ừm, hắn bị bệnh không sống được lâu."

Hạng Thuật cau mày: "Làm sao lại càng lắm điều kiện rắc rối vậy? Sao không nói rõ một lần?"

Trần Tinh: "Chuyện tình cảm, làm sao nói rõ? Được rồi!"

Trần Tinh suýt bị Hạng Thuật làm tức chết, Hạng Thuật vô cùng khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

Vốn đang rất tốt, đột nhiên nhóc con lại trở mặt không phải bị tâm thần đó chứ?

Hạng Thuật nhanh chóng đuổi theo, nhìn Trần Tinh: "Ngươi..."

"Ta không bị bệnh!" Trần Tinh lập tức nói rõ, "Thiếu niên không phải ta, là chuyện ta nghe được."

"Vậy ngươi bực cái gì?" Hạng Thuật nói.

Trần Tinh lập tức cười: "Có à? Ta không bực. A đến đây rồi, không bằng chờ gặp Phùng đại ca xem?"

Hạng Thuật: "..."

Lúc quyết định chia ra hành động, Phùng Thiên Quân và bọn họ hẹn mỗi ngày sẽ gặp mặt trao đổi tint ức, dù bị ngăn cản cũng phải có cách liên lạc khác. Mà bọn họ bất tri bất giác đã đến khu gặp mặt của người Hán.

Đây là một toà nhà diễn nhạc ở bắc thành, tuy là người Hán mở ra nhưng bình thường cũng có nhiều người Hồ tới đây thưởng nhạc. Đại Thiền Vu vừa đến, người Hồ từ phòng nhỏ ùn ùn kéo ra hành lễ, chưởng quỹ thu dọn chỗ ngồi, lúc lâu sau mới thu xếp được.

"Khó nghe quá..." Trần Tinh nghe từ khúc, hỏi Hạng Thuật: "Huynh biết chơi nhạc khí chứ?"

Hạng Thuật có vẻ ngây người, dường như nghe được Trần Tinh mở lời nhớ ra rất nhiều chuyện nhưng lại vô cùng mơ hồ, không nắm bắt được.

Hạng Thuật vừa gật đầu, lại nhận ra, sửa lời: "Không."

"Chắc chắn huynh biết," Trần Tinh nói, "Ta thấy huynh gật đầu!"

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh gọi tiểu nhị, mượn cổ cầm, chỉnh dây, nói với Hạng Thuật: "Ta có nghe qua một bài nhạc, không rõ lai lịch, hình như là từ tái ngoại... không biết huynh có nhận ra không."

Sau khi nói những lời kia ở chợ, Hạng Thuật vẫn cứ ngẩn người, lông mày nhăn lại, còn không nhìn Trần Tinh, hướng về phía đình viện thẫn thờ, cho đến khi nghe được Trần Tinh gảy âm đầu tiên bỗng nhiên thần sắc thay đổi, nhìn cậu.

Trần Tinh bắt đầu đánh 'Phù sinh khúc', tiếng nhạc đứt quãng, bỗng nhiên cả lầu hoàn toàn yên tĩnh, lông mày Hạng Thuật giãn ra, nhìn Trần Tinh chuyên tâm. Ánh mắt Trần Tinh như hỏi thăm, thoáng nhìn Hạng Thuật,

Hạng Thuật không nói gì, đứng dậy, ra sau lưng Trần Tinh.

Trần Tinh: "! ! !"

Trái tim Trần Tinh đập loạn, chỉ thấy Hạng Thuật vòng tay qua bả vai cậu, tay đặt lên dây đàn, cứ như thế ôm Trần Tinh, nắm ngón tay cậu ấn lên dây đàn.

Hơi thở của Hạng Thuật ngay sát bên tai, theo tiếng nhạc như nước chảy mây trôi, đánh liền cả bản Phù sinh khúc.

"Huynh biết đánh cổ cầm?" Trần Tinh bất ngờ, nghiêng đầu, hai người sát bên nhau suýt chút nữa là môi chạm môi. Hạng Thuật lập tức ngại ngùng buông tay Trần Tinh quay về chỗ ngồi.

"Thế mà huynh biết đánh cổ cầm!" Trần Tinh choáng váng, vốn vì Hạng Thuật không nói mình biết đánh đàn."

"Sao vậy?" Hạng Thuật không vui nói.

Trần Tinh: "Ta cứ nghĩ rằng huynh sẽ biết... kiểu như Khương Địch..."

"Mẹ ta là người Hán." Hạng Thuật hờ hững nói.

Trần Tinh nhớ lại thời gian bọn họ ở chung, Hạng Thuật chưa bao giờ thể hiện mình biết đánh cổ cầm, còn bảo Trần Tinh rảnh thì dạy y, hoá ra là giả vờ! Trần Tinh bỗng nhiên không biết nói gì.

"Thanh danh về âm luật của Đại Thiền Vu truyền xa khắp tái ngoại." tiếng nữ hài vang lên, "kể rằng ngỗng trời bay qua đều hạ xuống nghe hắn thổi Khương Địch."

Trần Tinh: "..."

Thanh Hà công chúa? Sao nàng xuất hiện ở đây? Trần Tinh nhíu mày.

"Là Cô vương bắn xuống." Hạng Thuật thản nhiên nói.

Trần Tinh không biết kinh ngạc nhìn Hạng Thuật hay kinh ngạc nhìn Thanh Hà công chúa, chỉ thấy sau tấm bình phong, Thanh Hà công chúa với cặp mắt sáng, gương mặt tươi đẹp như mùa xuân, hành lễ với Hạng Thuật, Hạng Thuật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Hán sau lưng Thanh Hà công chúa.

Phùng Thiên Dật, lại gặp hắn.

Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Dật một lượt, thầm nghĩ may không nói chuyện trừ ma ở đây. Hạng Thuật cũng không hỏi hai người đến đây làm gì, chỉ nhìn Phùng Thiên Dật chăm chú bên cạnh.

Thanh Hà công chúa còn nói: "Trường An có nhiều nhà nghe Đại Thiền Vu vào kinh thành, nháo nhào mang chân dung vào cung cầu kiến. Không ngờ ngài lại chạy đến đây hẹn hò."

Hạng Thuật hờ hững đáp: "Ngươi về cung đi, Thanh Hà. Kiên đầu không thấy ngươi không phái người tìm ngươi sao?"

Thanh Hà công chúa cười nói: "Hắn có Vương Tử Dạ bên cạnh sẽ không tìm ta. Thôi, bây giờ quay về."

Thanh Hà công chúa cáo từ Phùng Thiên Dật, rời khỏi phòng riêng.

Trần Tinh quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, Phùng Thiên Quân còn chưa đến, có lẽ nhân dịp huynh trưởng không ở nhà động thủ lấy trộm Âm Dương Giám.

"Chờ thêm một lát?" Trần Tinh hỏi.

Hạng Thuật đột nhiên nói: "Cô vương có chút việc rời đi một chuyến, ngươi..."

Trần Tinh nói: "Muốn làm gì vậy? Ta đương nhiên sẽ đi cùng huynh! Không thì ai bảo hộ ta?"

Hạng Thuật có vẻ khó quyết định, cuối cùng dứt khoát nói: "Như vậy ngươi phải nghe lời, không được gây phiền."

Trần Tinh ngoan ngoãn đáp: "Được!"

Hạng Thuật đứng dậy, nhìn xuống dưới lầu, Trần Tinh còn không rõ y muốn làm gì, cùng Hạng Thuật nhìn quanh, cuối cùng Hạng Thuật lại cởi áo tháo đai lưng.

Trần Tinh nghĩ thầm sao mới nói một nửa đã bắt đầu cởi quần áo?"

Hạng Thuật cởi nửa ngoại bào bên trên, thắt lại đai lưng, lộ ra áo đen mỏng bên trong, ngoại bào rủ xuống, buộc tay áo bên hông, như vậy không nhìn ra đang mặc vương bào, sau đó giơ tay trái lấy nhẫn xuống, đặt vào tay Trần Tinh để cậu cất đi, nói: "Ngươi ôm lấy ta."

Trần Tinh thầm nghĩ, cầu còn không được! Cầu còn không được! Thế là chủ động ôm Hạng Thuật.

Hạng Thuật: "..."

Hai người nhìn nhau, Hạng Thuật nói: "Không phải ôm eo..."

Trần Tinh "A" một tiếng, đổi thành ôm cổ y. Hạng Thuật vòng tay ôm Trần Tinh, quay người, đưa cậu chạy mấy bước, trong chớp mắt đã nhảy ra đoạn gấp ở tầng hai.

Trần Tinh cứ thế bay khỏi lầu hai, cảm giác thân thể nhẹ bẫng, Hạng Thuật một tay bám vào hàng ngói, lại đưa cậu bay lên lầu ba, chân trái đạp vào một điểm ở lầu ba mượn lực, chân phải đạp lên cột gỗ một cái, lặng im bay lên, cùng Trần Tinh xoay người trên không lên mái hiên, hoàng hôn chìm dần, đuổi theo hướng Phùng Thiên Dật rời đi.

Khinh công tuyệt đỉnh! Trần Tinh thầm nghĩ, lúc trước Hạng Thuật toàn kéo tay cậu lên, chưa bao giờ để ý.

"Công phu này của huynh luyện thế nào?" Trần Tinh nhỏ giọng nói.

"Muốn học?" Hạng Thuật thuận miệng nói, buông Trần Tinh đổi thành kéo tay, hai người khom lưng nhìn chăm chú xe ngựa đang đi trên đường.

Trần Tinh: "Huynh bắn tên rất giỏi phải không?"

Hạng Thuật đáp: "Cũng được."

Trần Tinh nói: "Vậy rảnh rỗi dạy ta kỵ xạ đi."

Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh không trả lời, lại kéo tay cậu chạy nhanh lên trước, chỉ chốc lát sau đã vô thanh vô tức vượt xe ngựa một đoạn. Chỉ thấy xe ngựa đến đầu phố phía bắc vắng tanh thì có một người lên xe.

Xe ngựa lại đi lên trước, không lâu sau người kia xuống xe, quay người rời đi.

Trần Tinh bỗng nghĩ một chuyện, nhỏ giọng: "Huynh muốn điều tra xem Thanh Hà công chúa và người kia... nói chuyện gì sao?"

Hạng Thuật 'ừ' một tiếng, Trần Tinh nhận ra, Hạng Thuật quên chuyện lúc trước rồi, y không biết Phùng Thiên Dật là huynh trưởng Phùng Thiên Quân, cũng không biết Âm Dương Giám nằm trong tay Phùng gia! Bọn họ còn quên không nói cho Hạng Thuật.

Phùng Thiên Dật và Thanh Hà công chúa ở đây bàn luận bí mật nhất định là có tin tức muốn trao đổi, mà lúc Hạng Thuật và Trần Tinh lên lầu đụng phải bọn họ. Hai người cả một lúc lâu không nói gì chắc là dùng tay chấm nước trà viết chữ lên bàn.

Nhưng nếu Hạng Thuật có lòng sẽ phát hiện bên cạnh có người, chỉ cần nghiêng đầu nhìn thì hành tung Thanh Hà công chúa sẽ bại lộ. Thay vì để y phát hiện tại chỗ không bằng chủ động chào hỏi, coi như không có hiềm nghi.

Nếu không gặp phải sẽ càng kỳ quái.

Như vậy Thanh Hà công chúa và Phùng Thiên Dật đang nói gì? Chắc là truyền đạt mệnh lật, thế Phùng Thiên Dật rời đi rất có thể là chấp hành nhiệm vụ nào đó, quả nhiên hắn phái người đưa tin.

Hạng Thuật đáp: "Nhà Mộ Dung muốn phản không phải chuyện ngày một ngày hai."

Người đưa tin rời khỏi đường lớn đến một hẻm nhỏ không người, trong hẻm có ngựa đứng chờ sẵn, người đưa tin đang định lên ngựa thì từ mái hiên một bóng đen bay xuống, chỉ một chưởng vỗ vào gáy đã đánh ngất hắn.

Trần Tinh bò xuống, kinh hoàng nhìn người đưa tin, Hạng Thuật nâng hắn lên đạp vào góc sâu trong hẻm, người đưa tin tỉnh lại, khiếp sợ nhìn Hạng Thuật và Trần Tinh.

Trần Tinh: "Huynh muốn giao hắn cho Phù Kiên sao?"

Hạng Thuật đứng thẳng như đang suy nghĩ chuyện gì. Trần Tinh còn nói: "Nếu giao hắn cho Phù Kiên, Thanh Hà sẽ... gặp nguy hiểm, huynh nghĩ kĩ xem."

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, khôgn nói gì.

Trần Tinh nhìn người đưa tin, hỏi: "Phùng Thiên Dật bảo ngươi làm gì? Nói rõ ra, không chừng còn được sống."

"Phùng Thiên Dật?" Hạng Thuật nhăn mày.

Lúc hoàng hôn, trong Tùng Bách cư.

Phùng Thiên Quân cuối cùng cũng chuốc say đại chưởng quỹ Tùng Bách cư, trộm được chìa khoá vào kho tiền.

"Tửu lượng này..."

Phùng Thiên Quân uống rượu đau cả đầu, dù đã chuẩn bị thuốc mê nhưng hạ thuốc thì tỉnh lại chưởng quỹ sẽ cảm thấy không đúng, để trộm được chìa khoá, lấy Âm Dương Giám đến tay thì đành phải rót rượu tiếp thôi.

Chưởng quỹ ngàn chén không say, tốn quá nhiều thời gian,

Hắn dùng chìa mở cửa vào kho vàng, cầm theo một chiếc đèn, thứ tự kho tiền, kho bạc, đến chỗ sâu nhất kho vàng đi đến trước khoá Thiên Cơ, móc bản vẽ Trần Tinh đưa cho, làm theo bản vẽ, chỉnh khoá về như cũ.

Tiếng vang 'răng rắc' nho nhỏ, Phùng Thiên Quân đẩy cửa mật thất, quay người cầm đèn, đi vào bên trong.

Trống không, khác hẳn lần trước, bên trong không có thứ gì.

Phùng Thiên Quân: "..."

"Tiểu đệ, đệ tìm nó à?" Tiếng của Phùng Thiên Dật vang lên sau lưng.

Phùng Thiên Quân quay người, ngay sau đó một tiếng vang lên, Âm Dương Giám toả hắc khí hút Phùng Thiên Quân vào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play