Huynh giơ cao đánh khẽ, đừng ức hiệp bọn họ, thị vệ thì cũng là cha mẹ nuôi dưỡng.
Có người đêm tháng hai đi tắm nước lạnh lộ thiên, ngày hôm sau được cảm lạnh như mong muốn.
Trên đường đi, Trần Tinh mê man, Hạng Thuật đành phải dắt ngựa cho cậu cả hành trình. Ba người giảm tốc độ, Trần Tinh lúc ngủ lúc tỉnh, dựa vào lưng Hạng Thuật, vài ngày sau mới hồi phục hẳn, thần sắc vẫn còn uể oải mệt mỏi. Trước lúc vào thành, Bạt vương Tư Mã Vĩ được tạm giấu ở vùng đồng nội gần cung A Phòng, Trần Tinh để hắn tự do hoạt động nhưng phải cẩn thận tránh bách tính, nếu cần sẽ phái người đưa tin.
Lúc đến Trường An, Trần Tinh không nhịn được hắt xì mấy cái, lau mũi mấy lần rồi quay lại ngồi xuống trước chợ với Phùng Thiên Quân và Hạng Thuật, mỗi người ăn một bát mì to.
Phùng Thiên Quân: "Vậy... bây giờ ta đi, trước đến Tùng Bách cư đã, từ từ điều tra tin tức, ăn xong chúng ta... chia nhau ra hành động?"
Trần Tinh mới khỏi phong hàn, còn hơi thất thần, miễn cưỡng gật đầu. Theo những gì cậu và Phùng Thiên Quân bí mật bàn luận, sau khi vào thành, Phùng Thiên Quân lập tức trở về xác nhận huynh trưởng còn sống, lại nghĩ cách lấy Âm Dương Giám. Trần Tinh không muốn đi cùng, để tránh Phùng Thiên Dật phát hiện, xảy ra chuyện gì cũng khó khống chế, chờ lấy được hết pháp bảo rồi nói.
Phùng Thiên Quân thấy vẻ mặt Hạng Thuật như thường, nghĩ thầm ngươi là Đại Thiền Vu cũng không cần lo lắng, lấy nước thay trà, nói: "Nào, mọi người uống xong thì tạm thời từ biệt, tìm được chỗ dừng chân thì đưa tin cho ta. Hạng... à con cún này để cho đệ nhé."
"Huynh đi đi." Trần Tinh tẻ nhạt đáp, chó con đi theo mình vẫn an toàn hơn.
Hạng Thuật nhìn nước trà trầm ngâm, Phùng Thiên Quân lại nhắc Trần Tinh nhìn sắc trời, nói: "Không còn sớm nữa."
Trần Tinh biết Phùng Thiên Quân nhắc cậu chuyện gì, lần trước đến Trường An thì khoẻ mạnh, lần này nhiễm phong hàng trên đường cố sức đuổi theo lại còn phải sắp xếp cho Tư Mã Vĩ chỗ ẩn náu, khiến chậm trễ không ít thời gian, lúc vào thành đã gần hoàng hôn, so với lần trước thì muộn hơn nửa ngày.
Chợ Trường An huyên náo, nhưng gần đến lúc tàn chợ, tiệm may, nhà tắm đều đóng cửa. Trần Tinh đứng trên đường gãi đầu, lại nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật không nói gì cả, Trần Tinh đến đâu thì y theo tới đó.
"Ở đâu dây?" Trần Tinh nói, "Đi tìm chỗ nghỉ chân."
Hạng Thuật: "Ở Trường An ngươi có quen ai không?"
Trần Tinh nhớ đến Vũ Văn Tân nhưng không hề muốn tìm hắn, cậu thở dài nói: "Khi còn bé có quen biết một người, giờ ở Trường An nhưng ta không muốn gặp hắn."
Hạng Thuật nghe ra sự phiền muộn trong lời nói của Trần Tinh, cũng đoán được có chuyện gì.
"Người ai cũng thay đổi." Hạng Thuật hờ hững đáp, "Chuyện thường thế gian."
Trần Tinh bỗng nhiên nghĩ ra, ngày đó vì sao Hạng Thuật không để lộ thân phận Đại Thiền Vu sớm hơn, có phải cũng cảm thấy Phù Kiên sau khi lên làm hoàng đế đã khác với khi xưa? Nếu vậy... có lẽ ban đầu Hạng Thuật không muốn vào hoàng cung, về sau không có chỗ nghỉ nên mới phải đi tìm Phù Kiên sau đó cũng gây rất nhiều phiền phức.
"Chúng ta còn bao nhiều tiên?" Trần Tinh nói, "Đủ ở trọ không?"
Hạng Thuật dùng hai ngón tay kẹp thỏi vàng cuối cùng đưa cho Trần Tinh. Trần Tinh ở Mạch Thành không hành nghề y kiếm được ba nên trên đường toàn nhờ Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân bỏ tiền, khác hẳn lần trước đến Trường An, lúc này tiền tắm rửa mua quần áo cũng không có.
Tiếng họp chợ nhỏ dần, Hạng Thuật như đang suy nghĩ, Trần Tinh đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói: "Ta... có chuyện muốn đi xác nhận."
Cho nên bọn họ đến phố Bạch Hổ nối hai phương đông tây, Trần Tinh đứng ven đường im lặng một lát, ánh mắt mang theo kỳ vọng đứng đó. Không lâu sau quả nhiên từ phía đông có một đội người đi qua – bốn ngựa mở đường là Cấm quân, phía sau là một cỗ xe ngựa khảm ngọc.
Trần Tinh chỉ muốn xác nhận tận mắt, Thác Bạt Diễm còn sống.
Quả nhiên hắn còn sông.
Mặc dù trên đường đi cậu và Phùng Thiên Quân cũng phỏng đoán rồi nhưng thời điểm nhìn thấy tận mắt trong lòng vẫn trăm mối ngổn ngang. Trần Tinh muốn gọi hắn một câu nhưng nghĩ đến lần trước ở nhà Vũ Văn Tân, việc gặp mặt Thác Bạt Diễm dẫn đến chuyện gì. Cuối cùng còn hại Thác Bạt Diễm cửa nát nhà tan, bỏ mạng dưới kiếm Thiên tử của Phù Kiên, lần này cậu không muốn gây chuyện nữa.
Nhưng cậu muốn xem cái người trong xe kia có phải hắn hay không thì mới an tâm được, nhưng cậu không muốn Thác Bạt Diễm nhìn thấy mình, lần trước đuổi đến tận Sắc Lặc Xuyên tỏ tình đã quá sức chịu đựng rồi.
Trần Tinh vô cùng mâu thuẫn, lo lắng bất an, Hạng Thuật nhìn cậu một cái có vẻ nhận ra, lông mày nhăn lại.
Xe ngựa đến trước một khoảng không xa, Trần Tinh không nhịn được thăm dò nhìn quanh, thị vệ mở đường lại nói: "Tránh ra! Tránh ra!"
Hạng Thuật: "..."
Chỉ thấy thị vệ giơ roi muốn xua Trần Tinh, Trần Tinh nhanh chóng lùi ra sau, cười nói: "Được rồi, đã thấy, chúng ta đi thôi."
Hạng Thuật vốn định đi nhưng không kiềm chế được, không cần quay đầu, giơ tay lên, một thỏi vàng lấp loé bay ra, kéo theo tiếng xé rách không khí, lập tức khiến thị vệ kia bị tím bầm một bên mắt, kêu thảm một tiếng, ngã khỏi ngựa!
Trần Tinh bị giật mình, nhanh chóng kéo tay Hạng Thuật hô: "Huynh làm gì vậy! Đi mau!"
Đám thị vệ xông lên, rút nỏ gài tên, bao vây hai người. Hạng Thuật vẫn đứng vững như núi, không hề nhúc nhích, chắn trước Trần Tinh lạnh lùng nhìn đám người.
"Đừng động thủ!" Trần Tinh kéo kéo Hạng Thuật, nói: "Chúng ta... nên đi thôi."
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, Trần Tinh vội giải thích nói: "Huynh giơ cao đánh khẽ, đừng ức hiệp bọn họ, thị vệ thì cũng là cha mẹ nuôi dưỡng."
Đám người: "... ... ... ..."
Đối phương hơn hai mươi người, Hạng Thuật chỉ có một mình, Trần Tinh nói thế này là bôi nhọ mặt mũi đám Cấm quân, bọn họ lập tức giận dữ. Hạng Thuật nghe lời này lại rất vui vẻ, một tay vòng dưới eo Trần Tinh, đỡ lưng cậu, sau đó bế ngang cậu lên bỏ qua đám thị vệ, leo tường rời đi.
Nhưng trong xe ngựa lại có giọng nói vang lên, "Thế thì sao?"
Màn xe vung lên, một chân đi giày đen đạp xuống càng xe, nhưng không xuống xe, bàn tay vén màn đeo một chiếc nhẫn cổ, mặc võ bào đỏ rực, ở dưới sắc trời hoàng hôn, Thác Bạt Diễm lộ ra nửa người tuấn lãng khí khái hào hùng.
Trần Tinh: "! ! !"
Trần Tinh và Thác Bạt Diễm đối mặt một lúc, Thác Bạt Diễm nghi hoặc đánh giá hai người, bọn thị vệ chạy tới hồi báo.
"Thác Bạt Diễm." Trần Tinh cười nói.
Thác Bạt Diễm kỳ quái nói: "Ta biết ngươi?"
Trần Tinh vội phất tay, nói: "Không biết."
Trần Tinh cả người đầy bụi đường, còn mặc quần áo đổi ở Mạch Thành, ngàn dặm xa xôi đến Trường An cũng chưa tắm rửa qua, mặt mũi bẩn thỉu. Lại thấy Hạng Thuật mặc quần áo thợ săn, đeo trường cung, bội kiếm bên eo, cũng bẩn y hệt, nhìn như hai huynh đệ lên kinh tìm đường sống.
Thác Bạt Diễm nghi hoặc nhìn qua cũng không có hứng thú với Trần Tinh, lại nghe thị vệ kể lại, thế là gật đầu rồi buông rèm xuống.
"Đại nhân nhà ta nói được rồi!" Thị vệ thô lỗ nói: "không chấp nhặt với các ngươi! Mau cút!"
Trần Tinh: "..."
Thế là xe ngựa đi vượt qua mặt bọn họ.
Trần Tinh nghĩ thầm, được thôi, vậy cũng có thể coi là... một đoạn duyên phận.
Hạng Thuật đứng bên cạnh Trần Tinh, yên tĩnh nhìn cậu. Trần Tinh vốn không định gặp Thác Bạt Diễm, nhưng bất ngờ gặp phải, kết quả lại ngoài ý muốn.
"Thấy hắn sống tốt ta an tâm rồi." Trần Tinh vẫn còn đang nhớ lại, nói: "Ta rất vui, mừng cho hắn..." Nói xong cười cười với Hạng Thuật: "Vàng ném đâu rồi? Ta đi tìm xem..."
Hạng Thuật quay người rời đi, Trần Tinh đuổi theo nói: "Chờ một chút! Huynh đi đâu vậy?"
"Tìm Kiên đầu." Hạng Thuật đứng ở bên ngoài cửa sau cung Vị Ương, nói với thị vệ.
"Lại là ngươi?" Thị vệ lẩm bẩm, "kỳ lạ, sao ta nói 'lại'?"
Thị vệ lập tức ồn ào, có vẻ muốn động thủ, Trần Tinh đuổi tới cửa, vươn tay kéo ống tay áo Hạng Thuật, Hạng Thuật còn cầm kiếm nguyên vỏ, đánh ngã hai tên thị vệ, ngược lại túm lấy cổ tay Trần Tinh kéo cậu vào hoàng cung.
Một nén nhang sau, trong cung Vị Ương lại nhốn nháo, Hạng Thuật kéo Trần Tinh, Trần Tinh ôm chó, mặt mũi kinh ngạc, thầm nghĩ sao lại thế nữa?!
Nhưng lần này đường đi có vẻ khác hẳn, thị vệ đến trước cũng ít hơn, lúc đến trước cung Vị Ương, Hạng Thuật một tay nhấc kiếm, một tay kéo Trần Tinh, Trần Tinh hô: "Chờ chút! Chuyện này không giống đã nói lúc trước mà!"
Hạng Thuật nhấc chân, đạp đại môn điện DM trong cung Vị Ương, đám thị vệ bao bọc quanh Phù Kiên.
"Thuật Luật Không?!" Phù Kiên và đám văn võ bá quan đang đóng cửa bàn luận, thấy Hạng Thuật thì kinh ngạc, lẩm bẩm nói.
Trần Tinh đỡ trán. Hạng Thuật cảm giác không đúng, lại không nói ra được, Phù Kiên cũng nghi hoặc, không hiểu vì sao tình cảnh này rất quen thuộc.
Đám văn võ bá quan hoảng sợ: "Đại Thiền Vu?"
Trần Tinh nghĩ thầm đã vậy, ta cũng phối hợp đi, thế là cậu nhìn Hạng Thuật, đầy vẻ ngưỡng mộ, nói: "Hạng Thuật, bọn họ gọi huynh là gì? Đại Thiền Vu?"
Một khắc sau, Thanh Hà công chúa dẫn người mang đồ ăn lên, tự tay rót rượu cho Hạng Thuật. Phù Kiên cười ha ha, ôn chuyện với y. Trần Tinh buồn bực lại nghe một lượt, cho chó con ăn miếng xương dê, chó con đang ôm xương gặp, thấy Thanh Hà công chúa có vẻ như quen biết, lập tức sủa loạn.
"Ấy," Thanh Hà cười nói, "Hung dữ thế? Tên nó là gì?"
Trần Tinh: "Ây..."
"Nó tên Trần Tinh." Hạng Thuật lễ phép đáp.
Trần Tinh: "..."
Trần Tinh hít sâu một hơi, nghĩ thầm được rồi. Phù Kiên hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này là ai? Còn chưa giới thiệu."
"Ta cũng tên là Trần Tinh." Trần Tinh chủ động nói.
Hạng Thuật không ngờ Trần Tinh lại trung thực như vậy, đang uống rượu dở cũng phun ra.
Phù Kiên cười to, nói: "Thuật Luật Không rốt cuộc ngươi đi đâu? Hơn một năm nay chúng ta phái người nghe ngóng tung tích ngươi khắp nơi."
Trần Tinh nghĩ thầm không thấy ngươi tìm y, lại còn chiếm lời ngoài miệng, Hạng Thuật nói đúng, ngươi là hoàng đế nếu muốn tìm người chẳng lẽ còn không tìm ra? Đột nhiên, cậu lại mơ hồ nhận ra tư vị khác... Phù Kiên với chuyện mất tích của Hạng Thuật, thực tế... có phải thấy vui mừng lắm không? Dù sao Đại Thiền Vu Sắc Lặc Xuyên mất tích lâu ngày, sớm muộn cũng đề cử người khác, nếu như đổi người cũng có nghĩa là tuỳ ý Phù Kiên điều khiển, lấy được Tử quyển.
Cho đến lúc này Trần Tinh mới hiểu ra, có lẽ Hạng Thuật đã cảm thấy từ lâu rồi? Chỉ là y không nhắc đến? Đa phần không muốn bóc trần.
"Một năm trước, Cô vương..." Hạng Thuật đang định nói, Trần Tinh đưa tay, dùng hai ngón ấn nhẹ lên đùi Hạng Thuật một cái.
"...Ở phương bắc lâu nên bức bối." Hạng Thuật vô cùng tự nhiên nói, "Muốn đến Giang Nam một chuyến, vô tình lọt vào phục kích của người Hán ở Trung Nguyên mới rơi vào tay địch."
"À..." Phù Kiên như suy nghĩ chuyện gì, đáp, "Xuống Giang Nam tìm người trong định mệnh? Hay là tìm nhà ngoại?"
Hạng Thuật nhíu mày, có vẻ Phù Kiên nói gì đó không nên. Phù Kiên biết Hạng Thuật có mẫu thân người Hán, không muốn nói tất nhiên là việc tìm nhà ngoại.
Phù Kiên có vẻ hiếu kỳ, nhìn Trần Tinh vài lần, lại nói: "Hai người kết bạn thế nào? Cậu bạn nhỏ này là người ở đâu?"
Trần Tinh nghĩ thầm, thân thế của ta nói ra tất nhiên sẽ hù chết các ngươi.
"Cha ta là Trần Triết." Trần Tinh cười nói, "Nhà trước kia ở Tấn Dương, cha mẹ ta lúc Tấn Dương gặp chiến loạn đều qua đời rồi."
Phù Kiên kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Ngươi là hậu nhân của Trần Triết?"
Hạng Thuật: "?"
Phù Kiên cau mày nói: "Ngươi còn nhân thân nào còn sống không?"
"Có chứ." Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, mỉm cười.
Hạng Thuật thì lại không hiểu, hỏi Trần Tinh: "Cha ngươi là ai?"
Trần Tinh cười nói: "Là một người đọc sách bình thường."
Phù Kiên nói với Hạng Thuật: "Văn võ bá quan của trẫm, có một nửa là học sinh của Trần tiên sinh, còn một nửa đang ở Kiến Khang."
Hạng Thuật: "..."
Trần Tinh nghĩ nghĩ, quyết định không nói cho Phù Kiên Vương Mãnh là sư huynh của cậu, tránh cho Vương Tử Dạ biết được về sư môn. Ngay sau đó Phù Kiên lại hỏi: "Mấy năm nay ngươi đi đâu? Năm đó thành Tấn Dương bị phá, cả nhà Trần tiên sinh tuẫn thành, chính là một việc đáng tiếc nhất đời trẫm."
"A, vậy sao?" Trần Tinh cũng không hiểu rõ chuyện năm đó, nói, "Lúc thành phá, một vị bằng hữu của cha ta đưa ta ra ngoài, về sau chỉ nói là chết trong chiến loạn."
Phù Kiên thở dài: "Thật đáng tiếc, thật sự đáng tiếc."
"Không có gì tiếc cả," Trần Tinh cười nói, "Người đọc sách chết vì nước nhà, chính là cầu người được người, sao lại nói là đáng tiếc chứ?"
Năm đó Nhiễm Mẫn người Hán ở phương Bắc lập Đại Nguỵ, Trần Triết vì Nhiễm Mẫn mà bồi dưỡng học sinh ra làm quan, đều là người đọc sách hạng nhất. Muốn giữ mạng cho cả nhà thì chỉ cần làm quan cho Phù Kiên là được, về sau càng quan to lộc hậu. Nhưng Nhiễm Mẫn diệt, Trần Triết giao phó ái tử cho Bách Lý Luân xong dùng cái chết báo quốc, khiến mấy năm nay Phù Kiên cứ có cảm giác thất bại vô cùng.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Phù Kiên gật đầu, vấn đề Trần Tinh nhẫn nhịn ba năm, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ta nghe nói, học sinh Vũ Văn Tân năm đó của cha ta cũng đang làm quan trong triều?"
Phù Kiên nghĩ nghĩ: "Vũ Văn Tân... Đúng vậy. Lúc trước trẫm phái hắn đi khuyên phụ thân ngươi... khuyên về, cứ nghĩ Vũ Văn Tân và cha ngươi có giao tình sư đồ, có thể khiến Trần tiên sinh nhìn thoáng hơn... sớm biết vậy để Cảnh Lược..."
Hạng Thuật từ vài câu ngắn ngủi này cũng nhận ra điều gì, nhìn Trần Tinh một chút.
Trần Tinh cười thương cảm, đại khái cũng đoán ra, nói Vũ Văn Tân sát hại cha mẹ cũng không hẳn, chẳng qua lời năm đó của Phùng Thiên Dật là khích cậu, cũng chỉ nửa thật nửa giả thôi.
Ba người im lặng một lúc, Phù Kiên nói: "Tiểu Trần tiên sinh, ngươi nhất định phải làm quan cho trẫm."
Trần Tinh bỗng cười to, chỉ cảm thấy Phù Kiên rất thú vị. Hạng Thuật muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói, uống một hớp rượu.
Phù Kiên giật mình, Hạng Thuật có mấy lời Trần Tinh không tiện nói, lại lạnh lùng nói thay: "Kiên đầu, cha hắn gần chết cũng không hàng, dùng cái chết báo quốc. Làm sao hắn lại làm quan cho ngươi được?"
Ánh mắt Phù Kiên có vẻ tức giận, Trần Tinh lại cười giải thích, nói: "Đại Thiền Vu nói quá rồi, chỉ vì sau khi cửa nát nhà tan, sư phụ luôn răn dạy ta không cho ta học đạo trị thế, chỉ cho ta làm đại phu. Nửa trang sách thánh hiền cũng không hề đọc, chỉ làm phiền ngài thôi, nên là thứ cho ta hữu tâm vô lực."
Phù Kiên vẫn chưa từ bỏ ý định, cười nói: "Dù là hư danh cũng được." Năm đó, cái chết của Trần Triết khiến triều chính chấn động rất lớn, khiến không ít người đọc sách thẹn với lòng vì 'tử tiết' ấy, nếu con của Trần Triết tới chí ít cũng trừ bỏ được phần nào cái gai này.
"Ngươi có hiểu tiếng người không?" Hạng Thuật cũng nổi giận.
Trần Tinh vội ra hiệu Hạng Thuật đừng giận, kéo tay y, nói với Phù Kiên: "Cha ta có kiên định của mình, các vị đại nhân trong triều cũng có khát vọng riêng. Có người nhớ cố quốc có người nguyện ý thờ bệ hạ làm anh chủ, nguyện vì phồn vinh hưng thịnh của Thần Châu, ngừng chiến tranh. Do lựa chọn khác biệt, bệ hạ đâu cần canh cánh trong lòng việc năm ấy?"
Phù Kiên nghe lời này, sắc mặt mới dễ nhìn hơn, nhận ra mình là quốc quân mà lại liều lĩnh, lỗ mạng, sau khi Trần Tinh đã nhã nhặn từ chối mà cứ bám mãi, thực sự không phải phong độ đế vương, cũng vì thế mà mới chịu mắng của Hạng Thuật. Đành nói: "Trẫm kính tiểu Trần tiên sinh một chén."
"Thế mà ngươi không nói cho ta." Hạng Thuật cau mày nói.
"Huynh cũng đâu nói cho ta huynh là Đại Thiền Vu?" Trần Tinh vui vẻ nói, "Hai ta hoà nhau, cũng kính Đại Thiền Vu một chén."
Hạng Thuật: "..."
"Sau đây có ý định gì?" Phù Kiên hỏi Hạng Thuật, "Đã đến, thì ở lại đi."
Hạng Thuật nghĩ nghĩ, nhìn Trần Tinh rồi nói: "Chúng ta còn chưa bàn bạc kỹ càng."
Phù Kiên nghe thấy 'chúng ta' cũng không nhiều lời, hắn gật đầu. Hạng Thuật uống rượu xong, nói: "Kiên đầu làm việc của ngươi đi, cáo từ trước.
Mùa xuân tháng ba, gió đêm xuân thổi qua cung Vị Ương, Trần Tinh uống rượu, còn chút men say, đi theo Hạng Thuật vào bể tắm trong hoàng cung, vai lưng bị nước nóng làm đỏ ửng, Trần Tinh liếc nhìn Hạng Thuật.
"Đại Thiền Vu." Nội thị quỳ gối bên ao.
Trần Tinh nói: "Không cần để ý chúng ta."
"Lui ra đi." Hạng Thuật hờ hững nói.
Lúc này nội thị mới ra ngoài.
"Thảo nguyên bốn phía là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp nơi là con dân của Đại Thiền Vu." Trần Tinh tự nhủ, "Chủ nhân tái ngoại, đệ nhất dũng sĩ Thuật Luật Không."
Hạng Thuật muốn nói lại thôi.
"Làm Đại Thiền Vu, nhìn qua hào nhoáng nhưng thực ra rất vất vả," Trần Tinh nghĩ đến Hạng Thuật khi trước, không khỏi cảm thán, "Muốn chăm sóc nhiều tộc nhân như vậy nhưng không có lựa chọn."
Hạng Thuật khẽ giật mình, sau đó nhìn Trần Tinh, Trần Tinh bị y nhìn cũng thấy ngại, mà mặt Hạng Thuật lại đỏ ửng, ngai ngùng quay đầu đi, lát sau lại kỳ quái nhìn cậu, thế là Trần Tinh bảo Hạng Thuật quay người cầm khăn vải định chà lưng cho y.
"Cuối cùng ngươi cũng biết ta nghĩ gì." Hạng Thuật nói, "Để ta tự làm đi, ngươi là hậu nhân đại nho, lại là Khu ma sư, không phải người hầu, nửa triều đình là học sinh cha ngươi, Cô vương không dám để ngươi hầu hạ."
"Chuyện này có là gì?" Trần Tinh cười nói, "Lúc mới quen ta không biết huynh là ai, huynh cũng không biết ta là ai, có khác gì nhau đâu?"
Trần Tinh nghĩ đến lúc mình hôn mê, Hạng Thuật ngày nào cũng ôm cậu cho ăn, lau người, lật người, rửa mặt, không khỏi dịu dàng hơn.
Hạng Thuật im lặng, rồi nói: "Có về thăm nhà của ngươi rồi sao?"
"Không hề." Trần Tinh đáp, "Sau khi sư phụ qua đời, ta lập tức xuống núi tìm huynh... điều tra chuyện này."
Hạng Thuật nghẹ vậy, có vẻ nghi hoặc, nhưng không hỏi thành lời.
Trần Tinh nói: "Không sao, cuộc sống sau này còn dài."
Còn nhiều thời gian, chúng ta có thể ở bên nhau thật lâu, chỉ là huynh nghĩ thế nào ta cũng không biết... Trần Tinh nghĩ thầm, bỗng nhiên nghĩ thoáng ra, y có thích mình như trước không cũng không quan trọng. Chỉ cần Hạng Thuật sống vui vẻ, có đáp lại cậu thì có sao chứ?
Đêm này, Phù Kiên để hai người ở một tẩm điện khác với cái lần trước.
Trong điện chỉ có một cái giường lớn.
Trần Tinh: "..."
Hạng Thuật không nói gì, cởi áo tháo đai lưng ngồi bên giường, nhìn Trần Tinh rồi nhìn giường, nhướn mày. Trần Tinh lập tức biết ý của y: Có cần đổi phòng? Hay ngươi ngủ được?
Trần Tinh gật đầu, hai người vô cùng ăn ý, tựa như không cần nói cũng hiểu ý đối phương. Hạng Thuật cũng thấy bất ngờ.
"Ta ngủ bên trong." Trần Tinh trèo vào trong giường, nói: "Hoàng cung thật tốt, thoải mái quá, so với trên đường sẽ ngủ ngon hơn nhiều."
Đây là cái giường thoải mái nhất Trần Tinh từng nằm, Hạng Thuật cũng không nói gì, nằm xuống, chỉ có một cái chăn đắp cả hai người, Hạng Thuật giật giật về phía mình, Trần Tinh lại nói: "Huynh làm gì thế?"
"Không che được hết." Hạng Thuật nhíu mày nói.
Trần Tinh phải nhường ra một ít, sao chăn mền lớn thế nhờ, hai người đành phải dựa gần vào giữa một chút, tim Trần Tinh đập loạn, đây không phải lần đầu cậu ngủ cạnh Hạng Thuật. Ngày đó ngủ trên thuyền, trần trụi ôm nhau ngủ cũng làm rồi, chỉ là lần đó buồn ngủ quá.
Hai người im lặng, Trần Tinh nhắm mắt xoay lưng về phía Hạng Thuật, lúc này không ngủ được.
"Nóng quá sao?" Trần Tinh nói.
"Không." Hạng Thuật quay đầu, kỳ quái nhìn Trần Tinh một chút, nói: "Vừa rồi không biết vì sao nửa mê nửa tỉnh, lại không giống ngủ lắm..."
Trần Tinh: "À, mơ thấy gì?"
Hạng Thuật bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt, phất tay, xoay người đưa lưng về phía Trần Tinh, nói: "Ngủ đi."
Trần Tinh: "? ? ?"
Qua lúc lâu, Hạng Thuật không nhịn được ngồi dậy, hơi thở nóng rẫy, nhìn Trần Tinh, sau đó xoay người xuống giường.
"A?" Trần Tinh còn buồn ngủ, bò dậy theo, "Làm sao vậy?"
"Không ngủ được," Hạng Thuật nói, "ngồi một lúc."
Trần Tinh buồn ngủ muốn chết, đành mặc kệ y. Hạng Thuật mặc quần lót đen, cúi đầu nhìn thấy một đôi guốc da trâu mỏng, đột nhiên cảm giác có rất nhiều chuyện như đã từng xảy ra, lại không biết xảy ra nơi nào, không nhớ nổi.
Hạng Thuật ra ngoài, tắm rửa dưới ánh trăng, ngồi xuống ở bên ngoài tẩm điện, trong đầu rối tinh tối mù, có vài việc như rất gần, da thịt trần trụi của Trần Tinh, trên thuyền ôm cậu vào lòng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, sóng gió lay động thuyền lớn, khiến bọn họ chạm vào nhau, vô số cảm nhận chân thật khắc sâu trong trí nhớ - nhưng những việc này đã xảy ra khi nào?!