Cuối cùng người đến bên ta, lại là ngươi.

Trời sáng tỏ, bên cạnh quan đạo phía ngoài núi Long Trung.

Sau khi phục sinh, suy nghĩ của Tư Mã Vĩ vô cùng hỗn loạn, Phùng Thiên Quân nói: "Trói hắn lại rồi từ từ thẩm vấn?"

Tư Mã vĩ: "? ? ?"

Trần Tinh: "Hắn không muốn tấn công chúng ta, hắn không nguy hiểm mà? Không trói ta cũng thấy không ảnh hưởng gì, có Hạng Thuật ở đây, hắn không đánh lại Hạng Thuật đâu."

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh không nói gì.

Phùng Thiên Quân nói: "Này, Tư Mã Vĩ, Xi Vưu ở đâu? Khắc Da Lạp có nhược điểm gì? Mấy huynh đệ Bạt vương kia đang trốn chỗ nào?"

Hạng Thuật đứng bên cạnh Trần Tinh không nghe nổi nữa, cau mày, nói: "Hắn giờ không biết gì, cũng không thể biết. Không

cách nào trả lời hai người đâu."

Trong ấn tượng của Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, Tư Mã Vĩ vẫn là Bạt vương dưới trướng Thi Hợi, lại quên mất lúc này hắn vừa mới phục sinh, có Hạng Thuật suy luận theo bình thường, nói một câu khiến mọi người tỉnh ra.

Đúng rồi! Hiện giờ Tư Mã Vĩ vừa mới phục sinh, thủ hạ Thi Hợi còn chưa tiếp xúc làm sao biết được nội tình quân địch? Tư Mã Vĩ cũng không hiểu ra sao, vốn chết rồi lại tự dưng bị người ta phục sinh, trở thành bộ dáng bây giờ, mê man nhìn đám Trần Tinh.

Phùng Thiên Quân: "Vậy làm sao bây giờ? Thiêu huỷ hắn?"

Trần Tinh: "Như thế không được? Vốn không làm chuyện xấu! Chết rồi còn không được yên giấc, bị phục sinh còn chưa đủ khổ hay sao mà huynh còn muốn đốt hắn?"

Phùng Thiên Quân nói: "Đúng nhỉ, để hắn tiếp tục an nghỉ không phải tốt sao? Vậy đệ nói xem nên làm gì bây giờ?"

Hạng Thuật ở bên nhìn hai người, dường như quan sát tất cả hành động của Trần Tinh. Tư Mã Vĩ xoay người mấy vòng rồi bước mấy bước, cúi đầu nhìn hoa ven đường, sau đó ngắt một bông dí lên mũi ngửi thủ.

Trần Tinh nói: "Để hắn tự quyết định đi? Nếu như hắn nói muốn tiếp tục sống, ấy..."

Tư Mã Vĩ quay đầu, nhìn ba người một chút.

Trần Tinh nghiêm túc hỏi: "Tư Mã Vĩ, ngươi nghĩ thế nào?"

Tư Mã Vĩ nói: "Ta không biết, ta nhớ kỹ rằng là ta đã chết rồi."

Ký ức sau cùng của Tư Mã Vĩ là lúc bị Giả Nam Phong hạ lệnh xử tử, Trần Tinh bất đắc dĩ nói: "Chúng ta còn nhiều việc, không thể ở đây chờ ngươi quyết định được, hay là... ngươi tự mình sống đi? Nhưng tuyệt đối không được hại người."

Trần Tinh quan sát Tư Mã Vĩ, nhìn hắn không có tính công kích gì, dù sao loại 'Bạt' này tồn tại cũng rất kỳ quái, nếu như nói bọn hắn là yêu quái, thì Bạt tỉnh táo như thế này là loại vô hại nhất với con người mới đúng. Bọn họ không như thú vật cần đồ ăn, nên không cần sát sinh, chỉ cần hấp thụ linh khí đất trời tự mình tu luyện là được.

Hạng Thuật nhìn Tư Mã Vĩ rất lâu, có vẻ cũng không xác nhận được hắn có ý định tấn công hay không, lẩm bẩm nói: "Không giống Bạt ta từng gặp qua."

­"Có lẽ nhờ Tâm Đăng?" Trần Tinh nói, "Hắn bị Tâm Đăng ảnh hưởng nên giữ được nhân tính, có thể coi là Bạt 'lương thiện'."

Phùng Thiên Quân nói: "Ngươi không được đến chỗ con người, dù sao chúng ta cũng không rõ ngươi có gây ôn dịch hay không."

Tư Mã Vĩ khẽ gật đầu.

Trần Tinh nói: "Chắc là không đâu, có ôn dịch vì Ma Thần huyết, hiện giờ trong cơ thể hắn không có Ma Thần huyết."

Trần Tinh xác nhận lần nữa, hiện tại trong tâm mạch Tư Mã Vĩ chỉ có mồi lửa của Tâm Đăng.

"Ta muốn đi theo các ngươi." Tư Mã Vĩ nói, "Muốn đi đâu?"

Chuyện này...­ Trần Tinh không ngờ tới, vô tình lại gây phiền phức cho chính mình, dẫn hắn đến Trường An? Lúc đó phải giấu hắn đi đâu? Nếu bị Vương Tử Dạ phát hiện không phải càng rắc rối hơn sao?

Nhưng nhiều chuyện có thể từ từ nghĩ cách giải quyết, lúc này Trần Tinh đột nhiên cảm nhận được sự đáng thương của Tư Mã Vĩ.

Trên đời này, Bạt như hắn có phải chỉ có một mình hắn không?

"Hai người có ý kiến gì không?" Trần Tinh quay đầu nhìn Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân.

Phùng Thiên Quân ra hiệu Trần Tinh quyết định, Hạng Thuật không có ý kiến gì, nói: "Nghe ngươi cả."

"Được." Trần Tinh nói với Tư Mã Vĩ, "Nhưng ngươi phải nghe lời ta."

Tư Mã Vĩ lại gật đầu, vẻ mặt không hề thay đổi.

"Vậy sau đây..." Trần Tinh nói, "Kế tiếp phải làm sao?"

Đến Trường An là chuyện cậu và Phùng Thiên Quân đã thương lượng từ trước, hiện giờ khá phiền toái, là làm sao để Hạng Thuật thấy kế hoạch của mình không bất ngờ, phải kiếm cớ mới được.

Hạng Thuật cầm mặt nạ Chu Dực làm rơi, lật qua xem, nói: "Kẻ bịt mặt này dù không phải thủ hạ Khắc Da Lạp nhưng nhất định có liên quan tới gã."

"Đúng." Trần Tinh và Phùng Thiên Quân cùng gật đầu.

Hạng Thuật trầm ngâm nói: "Bọn chúng có lẽ đang trốn chỗ nào."

"Đúng thế." Trần Tinh nói.

Hạng Thuật: "Phương hướng lúc cuối tên kia muốn đi là hướng tây bắc."

Trần Tinh nói: "Tây bắc à... hay là chúng ta đi Trường An xem thử?"

Phùng Thiên Quân vỗ đùi, nói: "Được! Đại ca ta đang ở Trường An, không chừng có thể nhờ huynh ấy nghe ngóng tin tức."

Thế là mọi người giả vờ phối hợp, Tư Mã Vĩ nói: "Ta cũng muốn về Trường An."

Trần Tinh vỗ vỗ Tư Mã Vĩ, xoa đầu chó con, nhìn Phượng Hoàng đỏ rực đang đứng trên cây ngô đồng chải lông, nhìn về đất trời ngập tràn linh khí.

Đội ngũ lại lớn mạnh hơn, đồng bạn tăng thêm hai người, một chim, một Bạt, một chó.

"Vậy lập tức đi thôi!" Trần Tinh ngập tràn hi vọng, nói: "Đến Trường An!"

Lòng đất, bên trong Huyễn Ma cung.

Trái tim khổng lồ treo bên trong, mạch máu kéo dài trong địa mạch hấp thu oán khí từ bốn phương tám hướng.

Trái tim: "... ..."

Gần đây không rõ vì sao nó cứ cảm thấy sai sai, dường như bắt đầu từ lúc nào đó, một bầu không khí kì quái xảy ra, nhưng mọi thứ vẫn bình thường, đây mới là chuyện lạ lùng nhất. Như một thứ được gọi là 'dự cảm bất an', cái 'điềm xấu' này rốt cuộc đến từ đâu?

Hoặc là, chính bản thân Xi Vưu là hoá thân của 'điềm xấu' trên đời này, là ác thần, ai nói cho hắn biết vì sao ngay cả ác thần cũng cảm nhận được 'điềm xấu' vậy?

Vương Tử Dạ cầm một thứ dài mảnh được vải vàng bọc quanh đặt ngang trên tế đàn.

"Trong vòng một đêm," Vương Tử Dạ kinh ngạc nói, "Vạn Pháp Phục Sinh, thật khiến ta không hiểu nổi. Chúa công, ngài thấy thế nào?"

Giọng Xi Vưu vang lên: "Tại một nơi nào đó cả ngươi lẫn ta đều không biết, xảy ra chuyện gì rồi."

Vương Tử Dạ nói: "linh khí đất trời khôi phục, lần này phải làm sao đây? Vạn yêu sắp phục sinh, nhân gian..."

Trái tim kia cười một trận càn rỡ: "Dù Khu ma sư có còn thì làm được gì?"

Vương Tử Dạ có phần chưa tỉnh táo, mấy ngày nay gã quan sát mấy lượt, xác nhận rất nhiều lần, rằng Vạn pháp đã phục sinh, việc này có nghĩa, Định Hải châu đã được tìm thấy, cũng phóng ra linh khí đất trời bị TL lấy đi. Mà khiến người ta lo lắng hơn là toàn bộ quá trình này không có lấy một dấu hiệu nào!

"Là ai đã lẳng lặng đánh vỡ Định Hải châu?" Vương Tử Dạ nói, "Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào, chúa công!"

"Không sao." Xi Vưu nói, "Cho dù là ai, thì đám này sẽ chủ động tìm tới, ngươi chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, ngươi hiểu rõ nhất bọn chúng muốn cái gì."

Từ cái chết của Chu Dực, Vương Tử Dạ và Xi Vưu đã sớm nhận ra, Chu Dực là đệ tử Vương Tử Dạ tin cậy nhất, hắn đã theo gã tu hành mấy chục năm, có thể luyện hoá đến cảnh giới 'Không', thế mà trong một đêm đã biến mất!

Sức mạnh của kẻ địch vô cùng lớn, khiến Vương Tử Dạ sợ mất mật, một lát sau, gã miễn cưỡng tập trung, tiến lên cởi lớp vải vàng buộc trên đồ vật dài dài kia.

"linh khí đất trời khôi phục," Vương Tử Dạ nói, "Ở trong Âm Dương Giám ta có thể nhờ hơi thở cuối cùng của Hạng Ngữ Yên trên Lạc Hồn Chung, lừa được bức tường bảo vệ quanh Bất Động Như Sơn, lấy được nó, cũng coi chúng ta trong hoạ có phúc."

Lúc Vạn Pháp Quy Tịch, TL lập một bức tường phòng thủ, cất giữ Bất Động Như Sơn ở Khu ma ti bên trong Trường An AGD. Vương Tử Dạ đã tìm được nó từ ba trăm năm trước, nhưng bức tường bảo vệ của pháp bảo cũng thay đổi theo tính chất của nó. Bất Động Như Sơn là thần binh trừ ma trảm oán, Vương Tử Dạ dùng oán khí, không thể nào đụng tới nó được.

Nhưng khi linh khí đất trời khôi phục, Vương Tử Dạ nhờ linh khí lừa được Bất Động Như Sơn lấy nó từ thế giới trong gương mang đến cho Xi Vưu.

Trái tim toả hồng quang, chậm rãi nói: "Bất Động Như Sơn à, trên đời này đây là thứ Cô kiêng kị nhất. Bây giờ không còn thứ gì có thể tổn thương Cô... Vương Tử Dạ, ngươi làm tốt lắm."

Trái tim nhỏ ra một giọt Ma Thần huyết đỏ thắm, rơi xuống, thấm vào Bất Động Như Sơn, thân kiếm lập tức toả hồng quang.

Vương Tử Dạ nói: "May sau khi Hạng Ngữ Yên chết, kiếm chưa kịp nhận chủ, giờ luyện hoá nó vẫn còn kịp."

Chín phù văn trên thân kiếm biến mất, thay vào đó là Ma Thần huyết của Xi Vưu uốn lượn, trên thân kiếm xuất hiện hoa văn quỷ dị, oán khí lượn lờ, lập tức xâm chiếm thân kiếm, Ma Thần huyết phủ kín Bất Động Như Sơn, tia sáng cuối cùng cũng tàn lụi.

Kiếm kia bắt đầu huyễn hoá, trở thành một cây mâu đen kịt, toả ra oán khí.

Xi Vưu cười to dữ tợn.

"Chỉ cần luyện thành Bất Động Như Sơn, Cô sẽ thành bất bại!"

Nhưng cười vậy, Xi Vưu vẫn cảm thấy có chút gì đó 'không lành'.

Những ngày này, tâm tình Xi Vưu và Vương Tử Dạ đều phức tạp như nhau.

Vào đêm, trên đường tiến về Trường An, trong phế thôn.

Trần Tinh và Phùng Thiên Quân ở trong cùng một phòng, Tư Mã Vĩ ngồi bên ngoài ngẩn người, chó con ngủ rồi còn Phượng Hoàng không rõ đi đâu. Trần Tinh nằm trên giường bấm tay tính ngày.

"Đến kịp thôi." Phùng Thiên Quân về phòng nằm xuống, nói, "Lúc trước nếu chúng ta không gặp phải, đại ca ta còn phải chờ thêm một thời gian."

Trần Tinh 'ừ' một tiếng, chẳng biết vì sao cậu có cảm giác nguy hiểm, Âm Dương Giám còn trong tay Phùng Thiên Dật điều kiện tiên quyết khi Vương Tử Dạ còn chưa nhận ra thu lại Bất Động Như Sơn và Âm Dương Giám mới tính là quyết định sống còn.

"Đệ không đến chỗ Hạng huynh đệ?" Phùng Thiên Quân hỏi.

"Bỏ đi." Trần Tinh nghĩ đến Hạng Thuật muốn tìm y, nhưng lại nói: "huynh ấy quên hết rồi."

Phùng Thiên Quân nói: "Huynh ấy còn nhớ đệ, dù quên đã từng ở chung với đệ nhưng vẫn còn cảm giác, nếu không đệ nhìn ánh mắt huynh ấy xem? Ánh mắt không lừa được người, cũng y như khi trước, lúc nào cũng chú ý đến đệ."

Trần Tinh phát điên nói: "Bởi vì mới quen! Huynh ấy còn chưa tin tưởng chúng ta, đang quan sát ta thôi1"

"Phùng đại ca, huynh đừng làm ồn nữa, trước mắt mọi thứ sẽ lại diễn ra thêm một lần, lỡ như y không thích ta... ta coi như... ầy..."

Phùng Thiên Quân cũng sợ nhất chuyện này, nên trên đường đi đều giữ khoảng cách với Trần Tinh, tránh cho Hạng Thuật nghĩ bọn họ có quan hệ mờ ám gì đó, vội nói: "Được, từ nay về sau ta sẽ giả bộ không biết gì cả."

Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, từ cửa sổ nhìn ra không thấy Hạng Thuật, không rõ y ngủ chưa, trằn trọc một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy, đi ra.

Dưới đêm trăng, Hạng Thuật đang tắm bên suối, y khôi phục rất nhanh, chỉ qua mấy ngày đã khá hơn nhiều, nước suối chảy dọc theo thân trên để trần, lộ ra đường cong cơ bắp gọn gàng xinh đẹp, mọi thứ rất vừa vặn.

Từ vài tiếng sột soạt của Trần Tinh bên bờ suối, Hạng Thuật biết cậu đến, nhưng không quay lại không nói gì. Sau đó Trần Tinh cũng cởi chỉ còn quần lót, nhảy từ trên bờ xuống, nước lạnh bắn tung lên đầu Hạng Thuật.

"A! Lạnh quá!" Trần Tinh vừa xuống nước, đã vội vã chạy lên.

Hạng Thuật đột nhiên tóm cậu lại, gạt cậu trượt chân, Trần Tinh điên cuồng hét lên, lúc này Hạng Thuật mới giữ cậu đứng thẳng lại.

Trần Tinh run lẩy bẩy, Hạng Thuật xoay người sang chỗ khác, coi như không có việc gì lại kỳ cọ cánh tay.

Có vẻ như không lạnh đến vậy, Trần Tinh chợt phát hiện ra, rồi nhích dần đến chỗ Hạng Thuật, hình như ở gần y thì nhiệt độ nước sẽ ấm lên một chút.

Hạng Thuật: "..."

"Lạnh." Trần Tinh run rẩy, mới đầu xuân vẫn còn lạnh cóng.

Chưa đến một lát, Hạng Thuật dẫn Trần Tinh lên bờ, lấy khăn vải cho cậu, Trần Tinh dựa vào người y run rẩy, Hạng Thuật để cậu đứng vững không nhúc nhích, lau nước trên người rồi dùng áo choàng trùm ra bên ngoài Trần Tinh, quấn quanh người cậu.

"Cảm... cảm ơn." Trần Tinh lúc này mới tới.

Ánh mắt Hạng Thuật trào phúng, rõ ràng sợ lạnh còn xuống đi tắm, thế là quay người đi vào bên trong.

Quần y ẩm ướt gần như trong suốt, lộ ra cặp chân dài xinh đẹp cân đối, theo bước chân mà hiện rõ hình dáng. Y tới đống lửa chỗ trú chân ngồi xuống, lấy thảm đắp lên hai chân, tay cầm chuỷ thủ rồi thả vào ấm nước trên đống lửa thứ gì đó, Trần Tinh nhìn không rõ nhưng ngửi thấy mùi gừng, chắc là để chống lạnh.

Đun nước xong Hạng Thuật lấy từ vật tư Phùng Thiên Quân mua mang đi một cục đường, bỏ vào trong một cái chén mẻ, đưa cho Trần Tinh.

"Huynh uống một chút?" Trần Tinh hỏi.

"Ta không sợ lạnh." Hạng Thuật đáp, "Thể chất ngươi yếu quá."

Trần Tinh quấn y phục của hai người, uống chút canh gừng, cơ thể cũng ấm lên, cậu như suy nghĩ điều gì lại nhìn Hạng Thuật một chút, ánh mắt hai người vừa mới chạm nhau, Hạng Thuật đã nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt cậu.

Chân trời treo một vầng trăng sáng, sáng tỏ vô cùng, chiếu lên thân trên để trần của Hạng Thuật và Trần Tinh ngồi bên đống lửa, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

"Đêm nay trăng đẹp thật." Bỗng nhiên Hạng Thuật nói.

Trần Tinh vạn lần không ngờ Hạng Thuật sẽ chủ động nói lời như vậy, cậu cười nói: "Là mười lăm tháng hai."

Hạng Thuật dường như chìm vào hồi ức, một lát sau lại nói: "Ở trong lao ngục Tương Dương ta chỉ thẩy một chút ánh sáng, không thấy trăng tròn cũng không thấy mặt trời, nhưng vào đêm, ánh trăng sẽ rất sáng, ta cứ nghĩ cả đời này không còn được thấy trăng như tối nay."

Trần Tinh nghĩ Hạng Thuật chỉ vì điều tra rõ chân tướng lại bị quan binh triều Tấn đổ oan, bắt về Tương Dương nên vô cùng áy náy, nói: "Thực xin lỗi."

Hạng Thuật: "?"

Hạng Thuật nhíu mày.

Trần Tinh chủ động nói: "Đồng tộc của ta đối xử với huynh như vậy khiến ta rất áy náy."

"Ta không có ý này," Hạng Thuật nói, "Được rồi. Bọn họ nói cho ngươi là ta giết bao nhiêu người?"

Hạng Thuật có hơi bất ngờ, vốn ý của y không phải thể hiện sự oán hận với người Hán, nhưng Trần Tinh lại hiểu nhầm, nhưng dù sao nói đến đây rồi, Hạng Thuật mới hỏi điều nghi hoặc của mình ra.

"Nói huynh giết hai ngàn người." Trần Tinh chân thành nói, "Nhưng ta biết bọn họ đổ oan cho huynh."

Hạng Thuật: "Vì sao?"

Trần Tinh nhìn đống lửa, ngẩn người: "Huynh sẽ không làm chuyện này, từ lần đầu tiên ta thấy huynh rồi... ta cảm thấy không phải."

Hạng Thuật không muốn dây dưa vấn đề này nữa, Trần Tinh nhớ lại, là lần đầu thực sự, ngày đầu tiên gặp Hạng Thuật ấy, từ cặp mắt trong veo của y có thể nhận ra, y không phải người xấu. Nhưng lúc đó cậu tìm được Hộ pháp, quá vui vẻ, cảm thấy ánh mắt người này rất đẹp, cho dù có là người xấu, đồng ý lập công chuộc tội là được, bây giờ mới nghiền ngẫm lại.

"Lúc bị giam," Hạng Thuật cũng say sưa nói: "Ta từng nghĩ tới, có ai đó tìm đến ta, cứu ta. Ta từng uy phong tự phụ, không ai so bì nổi, cuối cùng trời xui đất khiến lại rơi vào tình trạng chờ chết trong địa lao."

Trần Tinh bỗng nhiên cảm giác được gì đó, ngước lên nhìn Hạng Thuật, đây là những điều mà Hạng Thuật chưa từng nhắc tới.

Lần trước y không đề cập tới, có thể đúng vậy, nghĩ kĩ lại nếu cậu là Hạng Thuật nhất định cũng sẽ thế.

Cái ngày bị đưa vào lao ngục tất nhiên sẽ nghĩ mình có thể dựa vào thực lực để thoát ra, nhưng với đói khát, gông xiềng, chỉ đành khuất phục hiện thực, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mắt thấy từng chút hi vọng biến mất, cuối cùng không thể tiếp nhận hiện thực rằng mình sẽ chết trong địa lao Tương Dương là tuyệt vọng như thế nào?

Hạng Thuật cau mày nói: "Cha mẹ ta đã đi, ngươi điều tra từ chỗ Chu Tự biết ta là người Thiết Lặc, ta từng nghĩ là tộc nhân sẽ đến cứu ta, an đáp của ta sẽ đến..."

Trần Tinh lập tức cắt lời, không muốn Hạng Thuật suy nghĩ lung tung: "Chuyện thường mà thôi, bọn họ vốn không biết huynh đi đâu, làm sao tìm được? Đừng nghĩ vậy."

Hạng Thuật: "Theo tung tích ta rời đi, nếu muốn tìm sẽ tìm được, không phải ngươi tìm thấy ta sao?"

"Đừng nghĩ vậy!" Trần Tinh chân thành nói, ngữ khí có phần nghiêm túc.

Hạng Thuật khẽ gật đầu, đáp: "Chuyện thường mà thôi, ta hiểu, ngươi rất rộng lượng, cuối cùng người đến bên ta, lại là ngươi."

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, hai người im lặng hồi lâu, Trần Tinh dần hiểu ra, thời khắc ấy với Hạng Thuật mà nói là vô cùng quan trọng, cậu từng không dám tin, Hạng Thuật cũng thích cậu, thích cậu ở điểm gì? Trần Tinh luôn cảm giác mình không được Hạng Thuật yêu thích.

Nhưng giờ cậu cảm thấy Hạng Thuật tới giờ rất quan tâm cậu. Mà tình cảm phức tạp của bọn họ đã được an bài sẵn tại thời khắc gặp nhau rồi.

"Nói cũng kỳ quái," Hạng Thuật nghiêng đầu, tránh ánh mắt Trần Tinh, "Từ đầu tới cuối ta vẫn không mất hi vọng, cứ cảm thấy có ai sẽ đến cứu ta... Cảm giác nói không rõ kia cứ như liên tục nằm mơ, thấy một thời khắc, người đó đến trước mặt ta, giống như ngươi, trên người mang theo ánh sáng... Ta còn tự nói với chính mình, nhất định phải cố gắng, kiên trì đến..."

Hạng Thuật lại tự nhủ: "Lúc ngươi đi vào địa lao, nhìn thấy ngươi, ta như cảm thấy... tựa như..."

Tim Trần Tinh đập loạn, Hạng Thuật quay đầu nhìn cậu một chút, hai người vừa đối mắt, Hạng Thuật lập tức dời ánh mắt.

"Như cái gì?"

Im lặng hồi lâu về sau, Trần Tinh rốt cục không nhịn được hỏi.

"Không có gì." Hạng Thuật đứng lên nói, chuẩn bị trở về đi ngủ.

Hạng Thuật đang định đi trước, Trần Tinh nhẹ nhàng nói: "Hạng Thuật."

Hạng Thuật dừng bước, không quay lại.

Trần Tinh nói: "Ta có một việc muốn thỉnh cầu huynh, không, là ta muốn nghe ý kiến của huynh... là thế này, ta... ta cần một người bảo vệ ta một thời gian... nói ra hơi phức tạp, ta là Đại Khu ma sư, nhưng trước giờ Khu ma sư đều cần một... ấy, một Võ thần Hộ pháp."

Hạng Thuật: "?"

Trần Tinh giải thích: "Thực ra cũng không cần làm gì, chỉ là tạm thời bầu bạn với ta, huynh xem, ta vốn cũng không tự chăm sóc được mình."

Hạng Thuật nghiêng đầu, thoáng nhìn Trần Tinh, nhíu mày, ra hiệu cậu nhìn phòng ốc phía xa, ý là "Phùng Thiên Quân thì sao?"

Trần Tinh lập tức nói: "Không, không! Không phải, huynh ấy sẽ phải rời đi. Huynh ấy có rất nhiều việc muốn làm, chỉ là vừa đúng lúc thì tiện giúp vài chuyện. Huynh xem dọc đường huynh ấy cũng không để ý ta lắm. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường... không đúng, ta đang nói với huynh cái gì thế này? Huynh đừng hiểu nhầm, ta chỉ muốn hỏi... huynh có đồng ý không..."

Qua quan sát của Hạng Thuật, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân có một quan hệ vô cùng kỳ quái, nói không quen mà lúc mới gặp lại ôm nhau khóc rống. Nói rất quen thì lúc đi đường Phùng Thiên Quân đa phần không để ý Trần Tinh, cái kiểu không quan tâm này như cố tình, giống như ném Trần Tinh cho mình, lo sợ gánh trách nhiệm gì đó vậy.

Hạng Thuật cắt lời Trần Tinh: "Ngươi rất dễ tin người khác."

Trần Tinh "ầy" một tiếng, đúng là vậy, từ nhỏ cậu rất dễ tin tưởng người khác, đây không phải thói quen tốt nhưng cũng là thói quen vì có Tuế Tinh bảo vệ, vì sao? Tuỳ tiện tin người khác sẽ có kết quả gì chứ? Tất nhiên là bị lừa tới chết rồi.

Nhưng có Tuế Tinh thì không ai làm hại cậu được, hoặc nói là Trần Tinh chưa từng lo lắng việc mình gặp người xấu và bị lừa gạt.

"huynh không giống." Trần Tinh thật lòng nói, "Đương nhiên chuyện này ta không dám ép buộc, nhất định huynh cũng có nhiều việc muốn làm, nếu huynh nguyện ý thì xin huynh suy tính một chút..."

"Đã biết." Hạng Thuật thuận miệng nói, sau đó về phòng.

Trần Tinh nghe nói vậy ngây người hồi lâu, "đã biết" là ý gì? Trước kia ở cùng Hạng Thuật, "đã biết" có phải mang nghĩa là "được rồi" hay không? Là vậy sao! Thật sao? Phải! Y không chạy! Thành công rồi! Niềm vui bất ngờ! Nhưng không được chủ quan! Còn phải củng cố thêm, tiếp tục duy trì!

Tốt quá rồi! Trần Tinh vỗ đùi, nhảy dựng lên, kiềm chế sự kích động muốn reo hò, cậu xoay mấy vòng trên đất, vừa mới xoay xong thì thấy Hạng Thuật với vẻ mặt kỳ quái đứng cách đó không xa.

Trần Tinh: "... ... ..."

Hạng Thuật: "Đưa ta quần áo."

Trần Tinh: "Để... ta mặc một lúc, còn hơi lạnh... ta muốn hoạt động một chút rồi về ngủ, chí ít cũng ấm hơn."

Sau khi Hạng Thuật về phòng, Trần Tinh cũng chạy về phòng ôm quần áo Hạng Thuật, trong lòng mừng rỡ như điên, A hahaha, đây coi như là thành công rồi?! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play