Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 92: Võ thần


2 năm

trướctiếp

Hạng Thuật bây giờ thật dịu dàng, lại còn quan tâm mình như vậy?

Cuối cùng Hạng Thuật nói: "Cám ơn ngươi tới cứu ta."

Trần Tinh lập tức được yêu mà sợ, xem ra Hạng Thuật không phải chó dại nhỉ, ban đầu có lẽ là mình dùng sai cách. Cậu bắt đầu có lòng tin hơn.

"Không biết vì sao," Hạng Thuật nghiêng đầu, nói: "Ta luôn cảm thấy dường như đã gặp ngươi ở đâu đó, như mơ một giấc mơ vậy."

Trần Tinh đáp: "Ta cũng mơ thấy huynh, có lẽ chúng ta đã từng biết nhau?"

Hạng Thuật: "..."

Lời của Hạng Thuật là thật lòng, nhưng Trần Tinh đáp như vậy khiến bầu không khí trở nên ám muội, nhất là cậu đang ôm eo y, được y chở đi, hai người đều hơi xấu hổ, Trần Tinh ngồi lùi ra sau, Hạng Thuật cũng cảm thấy, nhưng không nói gì.

"Huynh/Ngươi..." Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thời mở miệng.

Hạng Thuật không biết vì sao, lúc ở riêng không nhịn được muốn nói chuyện với Trần Tinh, lại không kìm lòng được, muốn quay lại nhìn cậu.

Hạng Thuật: "Vết trúng tên thế nào rồi? Có cần thuốc không?"

Trần Tinh đáp: "Không sao, ta cũng là đại phu mà. Huynh thì sao? Thân thể khoẻ hơn chưa?"

Trần Tinh nghĩ thầm tương kính như tân cũng được nha, lại thêm lần nữa, Hạng Thuật bây giờ thật dịu dàng, lại còn quan tâm mình như vậy?

Hạng Thuật tận mắt thấy Trần Tinh vì cứu mình mà trúng tên, tự nhiên có cảm giác chịu trách nhiệm.

Trần Tinh lúc trước ỷ có Tuế Tinh hộ thể, Hạng Thuật lúc nào cũng bảo vệ cậu nên chưa từng bị thương, nhưng nghĩ lại không biết nhờ Tuế Tinh mang may mắn đến, hay vì cậu tìm được Hạng Thuật, mà Hạng Thuật bảo vệ cậu rất cẩn thận nên mới không bị thương. Nhớ lại quá khứ, mỗi lần mình gặp nguy hiểm, Hạng Thuật sẽ luôn chắn trước mình, khiến cậu vô cùng cảm động.

"Ngươi cho ta uống thuốc gì?" Hạng Thuật nói, "Uống một viên đi."

Trần Tinh đàng hoàng nói: "Không có nữa, năm đó sư phụ cho ta có một viên."

Hạng Thuật: "Sư môn ở đâu? Có xa không?"

"Sư phụ qua đời rồi." Trần Tinh đáp, "Thuốc đó là truyền lại từ rất lâu."

Một viên thuốc lập tức khởi tử hồi sinh, Hạng Thuật tự nhiên biết giá trị của nó, cũng biết Trần Tinh vì cứu mình mà phải trả giá như thế nào.

Trần Tinh nói: "Huynh ở trong lao lâu quá, còn hơi suy yếu, mấy hôm này ăn nhiều thêm, nhìn huynh gầy thế nào kìa."

Hạng Thuật không nói.

Hạp cốc trong núi Long Trung, ba người nghỉ ngơi trong chốc lát. Phùng Thiên Quân đi dò đường quay về, thấy Hạng Thuật tìm được thảo dược gì đang vò nát, lại dùng nội lực ủ ấm cho thảo dược, xoa lên vết trúng tên của Trần Tinh.

Y im lặng không nói lời nào, thấy Phùng Thiên Quân đến thì đứng dậy ra suối rửa tay.

"Thuận lợi chứ?" Phùng Thiên Quân nói.

Trần Tinh khẽ gật đầu, ánh mắt mang theo nét cười.

Phùng Thiên Quân nhỏ giọng: "Huynh ấy quên đệ nhưng vẫn thích đệ, đệ xem lúc bị đệ ôm đùi, cái kia..."

"Đừng!" Trần Tinh nói, "Im đi cho ta."

Phùng Thiên Quân vỗ vai Trần Tinh quay đầu nhìn Hạng Thuật.

Hạng Thuật rửa thảo dược trong tay cũng không đến, chỉ ngồi im lặng bên bờ suối.

Phùng Thiên Quân lại nhỏ giọng nói: "Đệ mau tăng tốc tiến độ đi, thu phục huynh ấy! Lăn giường là được. Cần thuốc gì cứ nói với Phùng đại ca, Hợp Hoan tán có tác dụng không? Đến Trường An ta tìm cho đệ một ít?"

Trần Tinh nhỏ giọng đáp: "Không bằng chúng ta nói chuyện khác đi? Thanh Hà công chúa và Cố Thanh tỷ huynh tinh thế nào? Nghĩ thôi cũng khiến người ta tuyệt vọng."

Phùng Thiên Quân lập tức ngậm mồm, đứng dậy rời đi.

Phùng Thiên Quân đi xong, Hạng Thuật lại đứng lên quay về, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nói: "Ta không sao, chúng ta đi thôi."

Hạng Thuật cũng nhận ra, hai người này thì Phùng Thiên Quân nghe lời Trần Tinh, quan hệ có vẻ vừa là thủ hạ vừa là bằng hữu. Y hoài nghi nhìn Phùng Thiên Quân nhưng không hỏi nhiều, Trần Tinh chủ động giải thích: "Phùng đại ca cũng là Khu ma sư, chúng ta quen biết từ trước."

"Ừm." Hạng Thuật đáp.

Ba người dẫn ngựa đi qua sạn đạo còn nguyên của núi Long Trung, đến chỗ lần trước Phùng Thiên Quân và Trần Tinh cắm trại.

"Là ở đây sao?" Trần Tinh nhìn xung quanh.

Phùng Thiên Quân gật đầu, thoáng nhìn hai người chỉ lên cao, ra hiệu mình sẽ đi kiểm tra. Dọc đường Trần Tinh cũng nói đại khái sự tình của Thi Hợi và tai hoạ ngầm của Thần Châu cho Hạng Thuật.

"Ma Thần huyết." Hạng Thuật nhớ tới thứ thuốc Khắc Da Lạp cho phụ thân uống.

"Thứ máu này khiến cho người sống biến đổi, huynh..." Trần Tinh suýt nữa lỡ miệng, may mà dừng kịp, nói: "Lần trước huynh thấy gã thì tình hình thế nào?"

Hạng Thuật vẫn còn ngơ ngẩn nhớ lại, không trả lời Trần Tinh, sau đó nói: "Hiện giờ chúng ta ở đây làm gì?"

"Chờ đợi," Trần Tinh đáp, "Chờ mặt trời xuống núi. Đến ban đêm, chúng ta sẽ đến chỗ khác, sẽ đến ngăn cản hắn, thời điểm ấy rất gần rồi."

Hạng Thuật hoài nghi nói: "Ngươi biết gã ở đâu?"

Trần Tinh gật đầu, đáp: "Nhất định không được kinh động, bằng không gã sẽ trốn thoát bất cứ lúc nào. Nhất định phải nghe lời ta chỉ huy, sau đó ta sẽ từ từ giải thích cho huynh."

"Ngươi cẩn thận đó." Hạng Thuật rõ ràng hoài nghi Trần Tinh không có tí võ công nào này.

Trần Tinh nghĩ nghĩ nói, "Mặc dù ta không có võ nghệ nhưng có cách khác, lát nữa huynh phải tin ta."

Trần Tinh nhất định phải bắt được gã đeo mặt nạ kia, đồng thời phá hỏng việc phục sinh Tư Mã Vĩ, nếu như kẻ địch chạy mất, Vương Tử Dạ sẽ biết là Khu ma sư xuất hiện.

"Biết." Hạng Thuật đáp.

Trần Tinh nhận ra Hạng Thuật còn nghi vấn nhưng lựa chọn tạm thời tin tưởng bọn họ. Một lát sau, Phùng Thiên Quân khiêng một cái xác đến, ném xuống, đúng là thi thể binh sĩ Hạng Thuật phát hiện lần trước.

"Quân Tấn." Hạng Thuật tự nhủ.

Phùng Thiên Quân nói: "Phải thiêu nó đi, nếu không thả về Mạch Thành sẽ gây ôn dịch truyền nhiễm."

Trần Tinh tế Tâm Đăng, Hạng Thuật nhìn cậu, sau dó Trần Tinh đặt tay lên trán thi thể, lần này rất khác, Tâm Đăng xuất hiện oán khí trong thi thể tan đi như mặt trời làm tan tuyết, từ từ tiêu tán, phóng ra từ trong thi thể.

"An nghỉ đi." Trần Tinh nhỏ giọng.

Toàn thân Trần Tinh được bao phủ bởi ánh sáng dịu dàng kia, dường như có Tâm Đăng đã biến thành người khác, gương mặt có vẻ vừa trang trọng vừa thương xót. Khi oán khí của thi thể bị xua tan, hồn hoá thành đốm sáng lấp loé bay về chân trời, tiến vào thiên mạch, lên đường luân hồi.

Hạng Thuật kinh ngạc nhìn Trần Tinh, ánh sáng rút đi, Trần Tinh trở về như cũ.

"Đề phòng vạn nhất," Phùng Thiên Quân châm lửa, nói :"Vẫn nên thiêu xác đi, từ giờ đến lúc trời tối còn mấy canh giờ nữa, hai người nghỉ ngơi đi rồi sau đó cùng hành động."

Trần Tinh ngáp một cía, trước khi vào đêm, cậu đã hơn hai ngày không ngủ, mệt mỏi nói: "Ta phải ngủ một lúc."

"Không sao chứ?" Chẳng biết tại sao Hạng Thuật lại lo lắng, hỏi: "Đó là pháp thuật? Nó khiến ngươi buồn ngủ?"

Trần Tinh phất tay, nói: "Ta thực sự buồn ngủ."

Thế là cậu cuộn người bên Hạng Thuật, ở nơi mặt trời không chiếu tới, chó con cũng chạy đến cuộn tròn trong lòng Trần Tinh. Hạng Thuật im lặng một lát, rồi cũng nằm xuống bên cạnh Trần Tinh, nghiêng đầu nhìn gương mặt ngây thơ của cậu lúc ngủ say.

Lúc hoàng hôn, Phùng Thiên Quân lấy đồ ăn, còn thêm cả rượu, Trần Tinh ngáp dài, Phùng Thiên Quân nói: "Nào, chúc mừng Hạng huynh đệ thoát khốn thành công, mọi người... có được cuộc sống mới!"

Trần Tinh sợ Phùng Thiên Quân nói sai khiến Hạng Thuật cảnh giác, Hạng Thuật nhìn chén trong tay, gật gật đầu, uống rượu. Cho đến lúc mặt trời xuống núi, Phùng Thiên Quân đưa cho Hạng Thuật một thanh kiếm, ba người đến rừng cây, đi dọc theo con đường nhỏ tới chỗ kẻ đeo mặt nạ phục sinh Tư Mã Vĩ.

Đây là ngày cuối cùng phục sinh Tư Mã Vĩ, lần trước gần lúc gà gáy Trần Tinh mới phát hiện ra nhưng đêm nay cậu đã biết chắc, có thể tấn công khiến gã trở tay không kịp.

"Con chim kia là ngươi nuôi?" Dột nhiên Hạng Thuật hỏi.

"Cái gì?" Trần Tinh kinh ngạc, sau đó nhận ra là y đang nói đến Trùng Minh, thầm nghĩ thế mà cũng phát hiện ra! Chính cậu không chú ý Trùng Minh còn đi theo bọn họ.

"Là..." Trần Tinh nói, "Nhân sinh khổ đoản... nói ra thì dài dòng, rảnh rỗi sẽ giải thích cho huynh. Nó là yêu nhưng trong thời gian ngắn sẽ không làm chuyện gì đâu."

Bọn họ dừng chân bên ngoài sơn thôn, mặt trời sắp xuống núi, bốn bề im ắng, không thấy bất cứ dị thường nào.

Hạng Thuật: "! ! !"

Hạng Thuật nhìn thấy ngoài thôn có hoạt thi đi lại, Phùng Thiên Quân tập thành thói quen, lặng yên đến mai phục. Hạng Thuật muốn rút kiếm khỏi vỏ, lại bị Trần Tinh kéo đi.

"Suỵt1" Trần Tinh nói, "Mấy tên kia lát sẽ giải quyết, chờ ở đây trước đã."

Trong mộ viên vẫn có tế đàn, ánh sáng tối dần, Trần Tinh và Hạng Thuật trốn một bên, Phùng Thiên Quân thì ẩn thân phái khác, bọn họ không dám đốt thi thể trong mộ, nếu không đối phương sẽ phát hiện ra.

"Sau đó," Trần Tinh nắm cổ tay phải Hạng Thuật, chăm chú nhìn y, "Ta cho huynh sức mạnh Tâm Đăng, huynh phụ trách tấn công kẻ cầm đầu..."

Hạng Thuật đối mặt Trần Tinh, sau đó ở giữa hai người có luồng sáng ấm ap toả ra.

Trần Tinh: "..."

Tâm Đăng trong cơ thể Hạng Thuật vẫn còn, tốt quá rồi! Trần Tinh không tốn sức tí nào đã thức tỉnh được ánh sang trong tâm mạch y, dường như giữa hai người có sự cổng hưởng kỳ lạ nào đó. Hạng Thuật cúi đầu, nhìn cổ tay mình, tay trái Trần Tinh ấn lên cổ tay y, tay phải toả sáng, bao bọc bàn tay y, khoảnh khắc da thịt chạm nhau, Hạng Thuật lập tức thở gấp.

Thanh kiếm trong tay y cũng cộng hưởng với Tâm Đăng, sáng lên.

Sau đó toàn bộ cơ thể Hạng Thuật thay đổi, trên người như có bạch bào mạ vàng của Võ thần Hộ pháp, giữa lông mày loé lên kim quang.

"Sau đó thế nào?" Hạng Thuật còn chưa nhận ra, chỉ cảm thấy pháp thuật của Trần Tinh vô cùng huyền diệu.

Trần Tinh kinh ngạc nhìn Hạng Thuật sau đó mỉm cười, có hơi ngại ngùng, ánh sáng vùa rút về, bóng tối lại phủ lên như cũ.

"Không có gì." Trần Tinh nói, "Luồng ánh sáng này có thể khắc chế nó, toàn bộ nhờ vào huynh, ta sẽ hỗ trợ huynh."

Thế là Hạng Thuật gật đầu một cái.

Trần Tinh quay người, dưới tấm bia mộ cố gắng kiềm chế nhịp tim đập loạn, lại không nhịn được nhìn Hạng Thuật. Trong bóng tối dù không thấy phản ứng của Hạng Thuật nhưng tay hai người chưa buông ra, trong lòng rạo rực.

Hạng Thuật vẫn im lặng, đến dêm khuya, khi Trần Tinh ngáp một cía, ngủ thiếp đi, rồi tựa vào người Hạng Thuật.

Phùng Thiên Quân khom người, lần mò đi tới, hỏi: "Sao không có động tĩnh gì?"

Trần Tinh không dám xác định, có lẽ chừng giờ Tý?"

Hạng Thuật đáp: "Sẽ đến thôi."

Phùng Thiên Quân nói: "Huynh biết?"

Hạng Thuật trong bóng đêm, nói: "Không biết vì sao ta cứ có cảm giác chuyện tối nay đã từng thấy trong mộng."

Phùng Thiên Quân đi, Trần Tinh lại ngáp cái nữa, dựa vào Hạng Thuật bên cạnh, cậu đưa tay sờ sờ, đụng phải tay Hạng Thuật, Hạng Thuật cho rằng cậu sợ nên lật tay nắm lấy tay Trần Tinh.

Trần Tinh vui như mở cờ, thầm nghĩ được thân cận thật tốt quá! Lần trước sao không thế này? Vừa gặp đã chọc tức đối phương!

Giờ Tý, khu mộ xảy ra biến hoá kỳ dị, khói đen dâng lên, ba người cùng quay người, từ sau bia mộ nhìn tình cảnh kia.

Phùng Thiên Quân khoát tay, Trần Tinh quan sát một lát, Hạng Thuật lại vô cùng căng thẳng, nhíu lông mày, nắm chặt thanh trường kiếm.

Một bóng người mặc áo đen đi đến trước tế đài, lắc hai tay, khói đen quấn quanh tế đàn, tụ lại, lộ ra mộ người mặc áo giáp. Hai tay người kia phóng ra khói đen, cuồn cuộn truyền vào thi thể Tư Mã Vĩ.

Trần Tinh ra hiệu, ba, hai, một.

Cả ba đồng thời xuất hiện, Phùng Thiên Quân nói: "Đám các ngươi dám đào mộ phần người thân..."

Trần Tinh: "Chết đi cho ta!"

Hạng Thuật thấy không phải Khắc Da Lạp nhưng cũng không định buông tha, đạp một bước vào bia mộ phi thân lên, gầm một tiếng, trường kiếm xoay vòng, vung ra một vòng sáng!

Kẻ bịt mặt kia kinh hãi, bay lên trời, lạnh lùng nói: "Người nào?!"

"Không nói cho ngươi." Trần Tinh bước lên tế đàn, kẻ bị mặt giơ tay, oán khí cuồn cuộn bắn ra định tiếp tục khống chế Tư Mã Vĩ, Trần Tinh kết Đăng Ấn, đẩy về phía gã.

Tâm Đăng lập tức cắt đứt khống chế của kẻ bịt mặt với Tư Mã Vĩ, Trần Tinh quyết định rất nhanh, một tay đặt lên lồng ngực Tư Mã Vĩ chưa phục sinh, xua tan hắc khí.

Kẻ bịt mặt kia tên là Chu Dực, chính là tâm phúc của Vương Tử Dạ, gã thất oán khí vất vả truyền vào bảy bảy bốn mươi chín ngày sắp bị Trần Tinh xua tan, lúc này nổi giận, hướng phía cậu nhào xuống, vuốt giơ ra nhằm thẳng vào đầu!

"Cẩn thận!" Phùng Thiên Quân định nhảy lên cột đá đánh lên, thấy tên kia nhào về phía Trần Tinh, không kịp cứu viện, nhưng Hạng Thuật đã từ bên cạnh đuổi tới, rút kiếm!

Thân kiếm toả sáng, chỉ nghe thấy Chu Dực hét thảm một tiếng, cánh tay đã bị Hạng Thuật chặt đứt, bay lên.

Hạng Thuật bảo vệ phía trước Trần Tinh, trường kiếm xoay vòng, lạnh lùng nói: "Khắc Da Lạp ở đâu?"

Chu Dực vừa sợ vừa giận, ở giữa không trung, gằn giọng: "Rốt cuộc các ngươi..."

Trần Tinh quát: "Lôi gã xuống!"

Phùng Thiên Quân vẩy Sâm La Đao, từ dưới áo Chu Dực lại phóng ra oán khí như biển trào, ầm ầm nổ vang. Sau đại chiến Tương Dương, Kinh Châu, bách tính chết đi rất nhiều, toàn bộ oán khí gã thu thập được tụ lại chỗ nãy – nắp quan tài trong khu mộ bật ra, hàng trăm con Bạt ùn ùn xuất hiện!

Phùng Thiên Quân nói: "Ta đối phó bọn chúng, chỗ này giao cho hai người!"

Nói xong Phùng Thiên Quân xoay người, quay lại khu một, một tay xoay tròn Sâm La Đao, mặt đất nứt toác hàng trăm bụi gai, dây leo, thực vật điên cuồng mọc ra, rừng núi xung quanh chấn động, cây cối nhổ cả gốc lên, xông vào trong khu mộ.

Hạng Thuật: "! ! !"

Trần Tinh: "Đừng xao nhãng, đó là pháp thuật của huynh ấy, đối phó tên này!"

Trần Tinh đặt tay lên lồng ngực Tư Mã Vĩ, dùng Tâm Đăng xua tan oán khí, cảm nhận được trong tâm mạch của Tư Mã Vĩ có một giọt MTâm Đăng đang chống cự.

Chu Dực lạnh lùng: "Khu ma sư?"

Nói xong, oán khí lại bùng lên, tạo thành màn sương đen, Chu Dực cầm chuỷ thủ, bất ngờ xuất hiện giữa làn sương, đâm mấy nhất về phía Trần Tinh, động tác Hạng Thuật còn nhanh hơn gã, cản lại mấy lượt, 'đinh đinh đinh', chống chọi lại Chu Dực. Chu Dực nghiêm nghị nói: "Thân thủ tốt!"

Dao cuối cùng, phàm binh trong tay Hạng Thuật không so được với Bất Động Như Sơn, tiếng kim loại vang lên, trường kiếm bị Chu Dực chặt đứt. Trần Tinh nói: "Cố gắng thêm một chút!"

"Không nhìn thấy!" Phùng Thiên Quân đang khống chế Sâm La Đao, dùng cây cối vây khốn đám Bạt lại bị sương đen cản tầm nhìn, quát: "Tối quá! Có thể thắp đèn lên không?"

Hạng Thuật quát: "Đừng nói gì!"

Chu Dực ẩn vào trong làn khói, thâm trầm nói: "Bây giờ vẫn còn Khu ma sư..."

Ngay sau đó từ trong khói đen có tiếng nỏ, Trần Tinh cảm nhận được nguy hiểm, Hạng Thuật cầm kiếm gãy trong tay cản trước người cậu, cảm giác nguy hiểm dồn lại lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Trần Tinh chỉ sợ Chu Dực bắn tên từ trong sương mù, Hạng Thuật không cản được, phải tạm thời rút lại Tâm Đăng đang truyền vào cơ thể Tư Mã Diệu, thu lại trong tay xong, cậu giơ tay, phóng ra bạch quang xua tan oán khí.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng loé lên trùng cả đất trời, chiếu núi Long Trung sáng rực như ban ngày.

Phùng Thiên Quân, Chu Dực, ngay cả Trần Tinh đồng thời hô to một tiếng.

Phùng Thiên Quân hét: "Sáng quá! Ta mù mất!"

Gà trên núi cứ tưởng trời sáng, liên tiếp gáy lên. Trước mắt Trần Tinh là bóng trắng, cậu quên nhắm mắt khiến mình cũng bị choáng váng theo. Hạng Thuật đưa lưng về phía cậu, tay trái nắm cổ tay phải, tay phải cầm kiếm gãy, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, khom người.

Oán khí bị Tâm Đăng xua tan, ánh sáng rực rỡ phủ trời đất thu về phía Hạng Thuật.

Trần Tinh mê man đứng giữa, thấy sức mạnh Tâm Đăng của Hạng Thuật biến thành dung mạo Võ thần Hộ pháp, võ bào trắng tuyết, nửa người mặc giáp, đi giày vân, Kim Long quấn cổ tay, tóc mai loé sáng, kiếm gãy trong tay kéo dài tạo thành một thanh trường kiếm bằng ánh sáng, phía sau có đôi cánh che trời, rung một cái hoá thành cái bóng màu vàng nhanh như chớp, vạch ra một đường giữa không trung, lướt vù về phía Chu Dực trên cao!

Chu Dực biết không thể chọc đám người này, vứt bỏ cả Tư Mã Vĩ, quay người hoá thành hắc hoả định bay về phương bắc.

"Đừng để gã chạy!" Trần Tinh lớn tiếng nói.

Nhưng tốc độ Hạng Thuật nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã tới sau lưng Chu Dực, kiếm móc lên. Áo bào đen xe toạc, oán khí hội tụ bị chém thành hai nửa, Chu Dực kêu thảm một tiếng bị ngọn lửa thiêu rụi không còn gì!

"Vì sao, ta lại bị ánh sáng..." Chu Dực kêu thảm.

"Kỳ quái là," Trần Tinh ngảng đầu, nhìn oán khí tan dần, "Sao ngươi lại nói 'lại'."

Hạng Thuật xoay người trên không, rơi xuống đất, nhăn mày nhìn Trần Tinh, toàn thân phủ sáng lấp lánh, đi về phía cậu.

Trần Tinh ngơ ngác nhìn y, dường như nhìn thấy một Võ thần vĩ đại nhưng dịu dàng sinh ra từ gió và ánh sáng.

Tâm Đăng thu hồi, Hạng Thuật quay về hình dáng ban đầu.

"Sao ta cứ cảm thấy chuyện này từng xảy ra?" Hạng Thuật nghi ngờ.

Trần Tinh xuất thần mất một lúc, xung quanh tối lại, trong khu mộ là bạt bị dây leo cuốn lấy, Phùng Thiên Quân đứng một bên, nói: "Tư Mã Vĩ làm sao đây? Nhanh lên! Ra tay giải quyết mau! Đừng ngẩn người nữa!"

Trần Tinh nhớ ra, ra hiệu cho Hạng Thuật sẽ nói sau, tập trung tinh thần xua tan oán khí trên cơ thể Tư Mã Vĩ.

Dưới uy lực của Tâm Đăng, oán khí bắt đầu bay lên, sau đó tiêu tán, tiếng gà gáy vang, Trần Tinh kinh ngạc nói: "Trời sáng rồi sao?"

Hạng Thuật đi đến tế đàn, cúi đầu nhìn thi thể Tư Mã Vĩ, nói: "Đây là Bạt mà Khắc Da Lạp muốn phục sinh."

Trần Tinh nói: "Ấy... người này có vẻ là Tấn vương..."

"Tư Mã Vĩ." Hạng Thuật lạnh lùng nói.

"Huynh nhớ à..." Trần Tinh kinh ngạc, hỏi, "Sao huynh biết?"

Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh nhìn, trên bia mộ viết kia kìa?

Được rồi, Trần Tinh nói, "Chúng ta phải chôn hắn lại, thiêu rụi Bạt ở đây rồi mới có thể đi."

Bỗng nhiên, thi thể Tư Mã Vĩ khẽ động.

Hạng Thuật lập tức ấn lấy bả vả Trần Tinh, kéo cậu ra sau lưng y. Phùng Thiên Quân giật mình nhìn về phía Trần Tinh. Trần Tinh không ngờ Tư Mã Vĩ còn có thể động đậy! Chuyện gì đã xảy ra?! Không phải mình đã phá huỷ quá trình phục sinh rồi sao?

Tư Mã Vĩ giãy dụa một lát, Hạng Thuật đang định xuất kiếm, Trần Tinh lại nói: Chờ chút, xem tình hình hắn thế nào."

Tư Mã Vĩ chậm rãi ngồi dậy, cởi mũ giáp, lộ ra hai mắt đục ngầu và gương mặt xám trắng.

"Đây... là đâu?" Tư Mã Vĩ chậm rãi nói, "Ta... là ai?"

___________________________________

Huhu Hạng Thuật soft xỉuuuuuuuu, mà buồn cười đoạn Tinh Nhi bịt mồm Phùng Thiên Quân quá, dừa lòngggg


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp