Nếu không chê, ta đặt tên cho ngươi được chứ?

Mạch Thành.

"Yêu Vương, ngài tên gì vậy?" Trần Tinh háo hức hỏi, "Tên ngài là gì?"

Phượng Hoàng đen hết cả gương mặt anh tuấn hoàn mỹ, hoàn toàn không muốn phản ứng lại Trần Tinh.

Phùng Thiên Quân lấy tiền từ tiền trang Tây Phong ở Mạch Thành, cho Trần Tinh thay quần áo khác, làm áo lông cho chó con. Bên trong tiệm may, Trần Tinh vừa thay quần áo vừa nói chuyện với Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng nhìn cái dáng vẻ kia, muốn tát văng cậu đến chân trời.

Trần Tinh nói: "Bây giờ ngài không có tên? Phượng Hoàng trăm năm trùng sinh một lần, ngàn năm luân hồi một lần, dục hoả trùng sinh mười lần mới là chính mình."

Dù khi xưa Vạn Pháp Quy Tịch, nhưng địa vị, đặc tính yêu quái thì Trần Tinh vẫn chuyên tâm học qua. May lúc trước có đọc truyện bằng không bây giờ sẽ rất khó giải quyết.

Yêu quái từng bị chặn lại ở trăm vạn ngọn núi biên giới phía nam, linh khí biến mất, bức màn che cũng giải trừ, đám yêu quái bắt đầu tiến vào nhân gian, nhưng cũng mất hết pháp lực.

Một thời gian nữa, chắc mười, hai mươi năm nữa, yêu quái sẽ nhiều thêm, đến lúc đó Khu ma ti cần đối phó với yêu quái cũng phải gây dựng lại.

Trần Tinh thay quần áo xong, ôm chó ra khỏi hiệu may, đứng dưới ánh mặt trời xán lạn nơi Mạch Thành, nhớ tới Phượng Hoàng còn đây, tự giới thiệu cũng không nói tên, lần này luân hồi ắt hẳn không có tên rồi, thế mới nói: "Nếu không chê thì ta đặt tên cho ngươi được chứ?"

Phượng Hoàng: "..."

"Lúc ngươi xuất hiện, giữa đất trời lại rực sáng." Trần Tinh thành khẩn nói, "linh khí phục hồi, ừm... Trùng, hiện, ánh sáng! Ta gọi ngươi là..."

Lông mày Phượng Hoàng nhíu lại.

"Thiên Lượng? Hay là Tiểu Lượng? Hay Đại Lượng? A Lượng? Lượng Lượng?"

Phượng Hoàng: "... ... ... ... ..."

"Tên xấu thế!" Trong chớp mắt, Phượng Hoàng phục hồi tinh thần, "Không được! Tuyệt đối không được!"

Trần Tinh biết, cái tên có ý nghĩa quan trọng với yêu quái, mà lúc yêu tộc tu luyện địa thành, cần người phong chính mới có thể thành công bước cuối cùng. Ví dụ như một con rắn tu luyện thành Giao, cuối cùng cũng cần người – là linh hồn của vạn vật chỉ vào nó nói "Oa! Giao này!" lúc đó mới có thể thực sự thoát thai hoá thành Giao, cưỡi mây đạp gió mà đi.

Quá trình này gọi là 'Phong chính', mà yêu được phong chính vẫn không có tên. Nếu được nhân tộc đặt tên mới tiến thêm mọt bước. Từ xưa đến nay chỉ có Thần, Nhân, Long, ba tộc này ở vùng đất Thần Châu mới có quyền đặt tên cho vạn vật. Trần Tinh biết Phượng Hoàng không chối từ việc cậu đặt tên, thế là thăm dò nhìn hắn.

Quả nhiên Phượng Hoàng không từ chối, nhưng tỏ vẻ cáu kỉnh với mấy cái tên thôi.

"Trùng Lượng? Phục Lượng?" Trần Tinh nói, "Trùng Minh? Minh Lượng? Ngài tự chọn một xem?"

Phượng Hoàng muốn nói lại thôi. Trần Tinh biết dù là Phượng Hoàng cũng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể nghe lời cậu thôi, dù sao loài người gọi hắn là gì thì hắn tên là thế aáy.

"Không cần!" Phượng Hoàng nén giận, "Yêu tộc trong thiên hạ, ai dám gọi thẳng tên Cô vương?"

"Trùng Minh." Trần Tinh cười nói, "Thế cái này đi, cũng phù hợp."

"Thế nào?" Phùng Thiên Quân vội vàng đến, nói: "Tai mắt đã sắp xếp xong, sau đó nửa canh giờ chắc Hạng huynh đệ sẽ đến tiền trang Đông Triết, ăn bánh đi này."

Trần Tinh và Phùng Thiên Quân đi qua phố xá sầm uất, quay đầu lại hỏi: "Trùng Minh? Ngài ở đâu?"

Phượng Hoàng đã biến mất, Trần Tinh nhìn xung quanh, thấy trên mái hiên có một con chim đỏ rực, biết hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với người phàm, nói không chừng có được tên mới lại đang vui thầm, thế nên mặc kệ hắn.

"Sau đây phải làm sao?" Trần Tinh hỏi Phùng Thiên Quân.

Phùng Thiên Quân cũng không nghĩ ra, hai người trốn trong ngõ ăn bánh, nói: "Ta chỉ cảm thấy, không thể mất dấu huynh ấy, nếu lúc này huynh ấy không xuất hiện thì sẽ phải đi núi Long Trung chặn người. Nhưng chặn người được thì sao? Huynh ấy sẽ nghe chúng ta nói à?"

Trần Tinh ra hiệu cho Phùng Thiên Quân không cần lo lắng, nói: "Thực ra ta có cách, nếu huynh không nghĩ ra thì cứ nghe kế hoạch của ta đã."

Phùng Thiên Quân gật đầu, Trần Tinh nghĩ lại, cẩn thận nói: "Diệt trừ Vương Tử Dạ, là mục đích trước mắt, sau đó là Xi Vưu. Lúc này chúng ta đang có ưu thế, ngoài pháp lực lại còn có một việc rất quan trọng, Vương Tử Dạ trong tối, chúng ta ngoài sáng. Lần trước đến Trường An đã bị gã tính kế, lúc này không được để lộ tẩy, phải tránh đi."

Phùng Thiên Quân: "Đúng đúng đúng! Kế hoạch Hạng huynh đệ lần trước đưa ra không tồi đâu."

Trần Tinh: "Cho nên muốn thuyết phục Hạng Thuật lần nữa, để ta làm đi."

Phùng Thiên Quân: "Chỉ đệ mới làm được."

Trần Tinh gật đầu: "Với khi trước, lúc đến Trường An, lần này đã biết Âm Dương Giám ở đâu, trộm lấy nó, đoạt được Bất Động Như Sơn... này! Mấy người! Chờ chút! Đừng đi! Phu nhân! Là ngài! Ta nhớ ra ngài rồi! Mau! Dừng xe! Để ta thi châm cho lão gia các ngươi, cam đoan sẽ nhanh khỏi..."

Trần Tinh thấy người và xe đi qua, vội vàng chạy ra ngoài, xe kia chính là gia đình người đọc sách có lão gia bị giận mà hôn mê, đã đưa cậu đến Mạch Thành lúc trước.

"Ta khám bệnh cho lão gia nhà các ngươi." Trần Tinh nhiệt tình nói, "Hôn mê rồi sao?"

"Đi ra!" Người lái xe kia nói, "Đang tìm đại phu đây!"

"Đừng để ý tới tên bịp bợm kia!" Phu nhân nói, "Mau đến Y đường đi, đi mau!"

Lão thái thái nói: "Đứa bé đáng thương, cho nó ít bạc, cũng khổ cự mà."

"Mẹ! Cõi đời này loại người gì cũng có. Tên dẻo mồm này không phải người tốt gì đâu!"

Xe ngựa không dừng lại, lòng tốt của Trần Tinh lại bị coi như lòng lang dạ thú, xa phu muốn dùng roi quất cậu, Phùng Thiên Quân giận dữ đến giữ chặt Trần Tinh, hai người lùi sang ven đường, gia nhân kia lại bỏ đi.

Trần Tinh: "..."

Phùng Thiên Quân: "Được rồi, không cần xen vào việc người khác, nói tiếp đi. Sau đó thì sao? Âm Dương Giám?"

Trần Tinh đành coi như thôi, lùi về, nghĩ nghĩ, nói: "Lấy được rồi thì mang Bất Động Như Sơn giấu trong gương ra, đưa cho Hạng Thuật, sau đó đi Sắc Lặc Xuyên, cứu Lục Ảnh."

"Còn Lạc Hồn Chung." Phùng Thiên Quân nói, "Hay là xuôi nam về Kiến Khang, lấy Lạc Hồn Chung rồi nói? Từ đây đi Hội Kê, ra roi thúc ngựa chưa đầy năm ngày."

Trần Tinh quả quyết: "Lạc Hồn Chung có thể đợi, Âm Dương Giám không chờ được, hơn nữa chúng ta mà đi Hội Kê thì Hạng Thuật chạy mất."

Quê cũ ngay gần, thực tế lần trước Phùng Thiên Quân kết bạn với Trần Tinh chính là từ Kiến Khang đi đường tắt đến, nghe vậy đành thôi, gật đầu.

"Không vội lấy lại Lạc Hồn Chung." Trần Tinh nói, "Lấy được Lạc Hồn Chung xong chúng ta có thể mai phục Vương Tử Dạ, theo kế hoạch, xử lý gã triệt để, sau đó đi Phì Thuỷ, móc Xi Vưu từ dưới nền đất ra tính sổ một lượt. Lúc đó chúng ta có Lộc thần, Phượng Hoàng, lại có pháp bảo, cả Tạ An nữa..."

Phùng Thiên Quân gật đầu: "Kế hoạch này rất hợp lý. Nhưng khó nhất là bước đầu, huynh ấy phải nghe đã."

Trần Tinh và Phùng Thiên Quân nhìn nhau, cả hai đều biết, khó nhất là để Hạng Thuật hiểu chuyện này.

Mấu chốt là, cái tên Hạng Thuật này ban đầu không nghe lời, là chuyện dễ xảy ra nhất. Hơn nữa lần trước cậu không rõ vì sao Hạng Thuật lại tìm được Xi Vưu! Chỉ biết là tự dưng Hạng Thuật tìm Xi Vưu, tự dưng Huyễn Ma cung xuất hiện, không hiểu vì sao Hạng Thuật lại là Định Hải châu, một tiễn đâm chết mình khiến cả nhà Ma Thần chết theo...

"Đến rồi, đến rồi!" Phùng Thiên Quân lập tức kéo Trần Tinh ra phía sau.

"Ăn cướp!" Có người qua đường hô lên, "Có người cướp tiền trang!"

"Để ta," Trần Tinh nói, "huynh thu hút sự chú ý của huynh ấy! Lên nào!"

Hạng Thuật cầm theo một túi vàng từ tiền trang Đông Triết đi ra, Phùng Thiên Quân và Trần Tinh lập tức đi từ trong ngõ ra ngoài, Phùng Thiên Quân nói: "Tráng sĩ xin dừng bước! Ta có lời muốn nói!"

Sau đó, Hạng Thuật vung gói đồ, mưa hoa khắp trời.

Phùng Thiên Quân xoay người né được, Trần Tinh thì vây sau lưng Hạng Thuật, hai người bọc đánh, Trần Tinh nhanh chóng nhào tới ôm lấy đùi Hạng Thuật.

Hạng Thuật: "! ! !"

Hạng Thuật muốn quay người rời đi nhưng Trần Tinh lại ôm đùi y không buông, Hạng Thuật nhấc chân, Trần Tinh lại ôm chặt, nói: "Huynh nghe ta nói... Hạng Thuật, đừng chạy! Chân huynh dài ghê!"

Quan binh tới, người dẫn đầu cả giận nói: "Bắt tất cả lại cho ta!"

Hạng Thuật túm cổ áo Trần Tinh, nhưng không biết Trần Tinh lấy sức mạnh ở đâu ra, nhất quyết không buông, tình hình nguye cấp, Hạng Thuật không có thời gian do dự, đành quay người kéo cả cậu chạy vào ngõ.

Phùng Thiên Quân hô: "Đừng bắn tên! Chúng ta thấy việc nghĩa mới hăng hái làm!"

Hạng Thuật: "... ... ... ... ..."

"Buông tay ra!" Hạng Thuật cả giận nói.

Trần Tinh ôm chân Hạng Thuật bị lôi vào trong ngõ, Phùng Thiên Quân chặn hậu cho cả hai, ba người vòng qua ngõ nhỏ, bắt đầu chạy trốn. Trần Tinh suýt bị Hạng Thuật bỏ lại, nhanh chóng bò lên, không cẩn thận đụng phải cái gì cứng cứng.

Trần Tinh: "! ! !"

Hạng Thuật: "... ... ..."

Hạng Thuật mặc quần mỏng, bị Trần Tinh ôm chặt một chân, suýt thì tụt cả quần xuống, chó con chạy tới, gâu gâu gâu cắn ống quần y, đúng là không làm được gì. Hạng Thuật đang định đánh Trần Tinh, Phùng Thiên Quân chạy đến, lớn tiếng nói: "Đây là kế hoạch của đệ đấy à? Có vẻ vô dụng rồi!"

Hạng Thuật thấy Phùng Thiên Quân biết tên này có võ công, không dám nặng tay với Trần Tinh, nhưng Phùng Thiên Quân thì không hắn, lúc này Trần Tinh treo trên đùi, bỗng nhiên Hạng Thuật xoay người thủ thế. Phùng Thiên Quân vô thức muốn tránh, Trần Tinh thuận thế bò lên ôm vai Hạng Thuật, quấn chặt từ phía đằng sau, nói ra ba chữ: "Khắc Da Lạp! Có phải huynh đang tìm Khắc Da Lạp không?"

Hạng Thuật khẽ giật mình, dừng tay.

Một nén nhang sau, bên ngoài Mạch Thành.

Trần Tinh định kéo tay Hạng Thuật, Hạng Thuật nhăn mày tránh đi.

"Nói," Hạng Thuật lạnh lùng nói, "Rốt cuộc các ngươi là ai?!"

Cuối cùng cũng nói chuyện tử tế với Hạng Thuật, Trần Tinh lau mồ hôi, liên tục suy nghĩ, lúc trước cậu không hiểu rõ Hạng Thuật, hiện giờ dù không gọi là hiểu rõ, nhưng ít ra biết một vài chuyện, "Khắc Da Lạp" cũng là hoá thân của Vương Tử Dạ, đây là manh mối quan trọng của Hạng Thuật truy tìm đến tận giờ, vốn là Đại Thiền Vu, y rời khỏi Sắc Lặc Xuyên đến phương nam tất cả là vì Vương Tử Dạ.

"Khu ma sư." Trần Tinh nói, "Lai lịch của chúng ta sau sẽ giải thích cho huynh. Phùng đại ca, còn bao lâu nữa?"

Phùng Thiên Quân nhìn sắc trời, nói: "Hiện giừo xuất phát, chắc buổi chiều sẽ đến núi Long Trung."

Lúc trước bọn họ phí nhiều thời gian ở Mạch Thành, bây giờ dư dả hơn. Trần Tinh gật đầu nói: "Mục đích của chúng ta cũng là tìm gã."

Vẻ mặt Hạng Thuật trở nên nghiêm túc, nói ra: "Quả nhiên, gã là ai? Đang ở đâu? Có mục đích gì?"

Trần Tinh định nói cho y biết thân phận thực của Vương Tử Dạ, nhưng lập tức nhận ra, nếu nói thẳng Hạng Thuật sẽ chạy về Trường An báo thù thì biết làm sao? Không thể nói hết toàn bộ tình hình ra được, mới sửa lời: "Chúng ta tìm được ít manh mối liên quan đến gã, có thể lúc này gã đang ở núi Long Trung, huynh cùng đi với chúng ta xem sao? Vừa đi vừa nói."

Phùng Thiên Quân nhìn Trần Tinh tán thưởng, vì như thế Hạng Thuật sẽ không chạy.

Hạng Thuật bán tin bán nghi, nhưng đối phương đã nói được tên Khắc Da Lạp, chắc hẳn biết một chút nội tình.

Y im lặng một lát rồi trở mình lên ngựa. Trần Tinh quay đầu nhìn không thấy Phượng Hoàng, nhưng chốc nữa ắt sẽ đuổi theo. Phùng Thiên Quân nói: "Ta đi chuẩn bị ít đồ, chuyến này đi không biết lúc nào mới có thời gian chuẩn bị."

Phùng Thiên Quân cho bọn họ có cơ hội đi riêng, Hạng Thuật nhìn về phương bắc, gió xuân thổi tới, đồng bằng hoang vu. Trần Tinh ghìm ngựa bên cạnh, nhìn y mãi, Hạng Thuật đạp lên bàn đạp, vô thức giật giật, ánh mắt Trần Tinh từ trên người y chuyển xuống đùi, nhớ lúc ôm đùi Hạng Thuật.

Lúc trước gầy quá, Trần Tinh nghĩ thầm, may mà mang theo thuốc.

Hạng Thuật như ngẫm nghĩ, trong lúc vô tình, ánh mắt liếc nhìn Trần Tinh cũng dừng trên đùi cậu, sau khi Trần Tinh trúng tên cũng chỉ băng bó qua, nãy bị Hạng Thuật kéo chạy thì chảy máu, lúc này còn hơi đau, lông mày cậu nhăn lại.

"Vì sao ngươi tìm gã?" Đột nhiên Hạng Thuật hỏi.

"Gã là yêu quái," Trần Tinh nói, "có thể sử dụng oán khí, phục sinh xác chết, ta nhất định phải diệt trừ gã."

Hạng Thuật cau mày, lại im lặng không nói, cuối cùng mới hỏi: "Vì sao lại cứu ta?"

Trần Tinh nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, bỏ đi yêu cầu làm Hộ pháp, biết lúc này mà nói vậy thì sự tin tưởng mới có được sẽ tan tác, cậu nhanh chóng nghĩ ra lý do.

"Chúng ta tìm gã lâu rồi... căn cứ theo những gì điều tra được, suy đoán gã từng gặp huynh, cho nên... đến Tương Dương tìm huynh."

Hạng Thuật 'ừ' một tiếng, lại hoài nghi nhìn Trần Tinh, có vẻ còn nhiều lời muốn hỏi nhưng tạm chấp nhận chuyện này.

Trái tim lơ lửng của Trần Tinh cuối cùng cũng hạ xuống, cậu biết Hạng Thuật vô cùng nghi ngờ, nhưng ngày trước ở chung, cậu cũng hiểu được Hạng Thuật đôi phần. Muốn y tin mình một lần nữa thì không khó. Chỉ là... y liệu còn thích cậu nữa không? Trần Tinh hơi chột dạ, nhớ tới vòng tay trước khi ly biệt, thậm chí có hơi hoài nghi Hạng Thuật có thật từng thích mình không, bỗng nhiên lại cảm thấy khó chịu.

Hạng Thuật nhìn cậu, hỏi: "Ngươi có thù với Khắc Da Lạp?"

Trần Tinh vốn định nói 'không có', nhưng nghĩ lại, lại gật đầu, đáp: "Đúng vậy, gã... khiến ta mất đi rất nhiều người quan trọng."

Phùng Thiên Quân mang đồ ăn và rượu về, ánh mắt dò hỏi, Trần Tinh ra hiệu mọi chuyện thuận lợi, thế là Phùng Thiên Quân nói: "Để ta dẫn đường." Nói xong đi lên phía trước, để Trần Tinh tranh thủ thời gian mau chóng mê hoặc Hạng Thuật đến mất hồn mất vía đi.

Ba người xuất phát, Phùng Thiên Quân đi đầu, Hạng Thuật lại đi sau, sóng vai với Trần Tinh.

Hạng Thuật: "Mới đầu ta không biết thân phận của ngươi có liên quan đến Khắc Da Lạp, vì sao không nói sớm ra? Khu ma sư là gì?"

Trần Tinh nói: "Chính là... Ừm..."

Nói xong, Trần Tinh lại thấy đau, bỗng nhiên nhanh trí, nhăn mày, vết thương trên chân còn chưa khỏi, mới cường điệu lên một chút.

"Chức nghiệp... trừ yêu." Trần Tinh nói với Hạng Thuật, "Nghe rất kỳ quái đúng không."

Hạng Thuật hoài nghi nói: "Hôm qua ngươi như kẻ điên vậy."

Trần Tinh: "Bởi vì... ui, hơi đau, đi chậm thôi..."

Trần Tinh giả vờ, Hạng Thuật đành đi chậm lại, nhìn vết thương của cậu.

"Ngươi không biết võ công." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh: "Đúng không biết nhấc vai, tay không giơ được."

Hạng Thuật: "Thế làm sao ngươi vào được Tương Dương?"

Trần Tinh nghĩ thầm huynh không thấy ta đang đau lắm sao?! Lại bắt đầu nhăn mày, người nghiêng về phía Hạng Thuật, nói: "Ui da... đau quá...! Phùng đại ca chạy nhanh thế, chớp mắt đã không thấy người..."

Hạng Thuật đành nói: "Được rồi, ta đưa ngươi đi, cứ như thế chắc đến tối không đến được núi."

Trần Tinh nói: "Sao lại tốt bụng thế? Làm phiền huynh rồi?"

Hạng Thuật có vẻ không kiên nhẫn, Trần Tinh nói: "Vậy cảm ơn huynh nha." Sau đó bò sang ngồi sau lưng Hạng Thuật, ôm chặt eo y, dựa sau lưng y, cảm nhận được hơi ấm của y.

Chó con thấy Trần Tinh đổi chỗ, còn nghĩ không cần nó nữa, lo đến mức sủa to lên.

Hạng Thuật nhớ ra, lập tức nhìn nó, Trần Tinh giải thích: "Ngại quá, nó trùng tên huynh... ta không nhận ra. Đây là lúc trên đường đến Tương Dương nó lạc mất, ban đầu gặp nó ở gốc cây cao su, nên gọi là 'Tượng Thụ', không cố ý đâu..."

"Được rồi, được rồi!" Hạng Thuật không nhịn được nói, "Vậy đổi tên cho nó đi!"

Trần Tinh cười nói sau lưng Hạng Thuật: "Vậy huynh đặt tên cho nó đi?"

Hạng Thuật: "Không đặt tên."

Trần Tinh không nói nữa, lúc sau chó con cũng im lặng, Hạng Thuật lại nhủ thầm: "Ngươi không biết tí võ công nào." Dùng năng lực của Hạng Thuật nếu đối phương là kẻ luyện võ chỉ liếc mắt đã nhìn ra, dọc đường đi chuyện khiến y kinh ngạc nhất chính là chuyện này.

Trần Tinh: "Đúng rồi, sao vậy?"

Hạng Thuật: "Ngươi không phải người Tương Dương sao vào được thành?"

Lúc Hạng Thuật bị áp giải đến Tương Dương, Phù Kiên đã phái binh vây thành, một thiếu niên tay trói gà không chặt lại còn có thể vào thành trong tình huống nguy cấp, mười mặt vây khốn như vậy, quả nhiên là chuyện khó mà tin nổi.

Trần Tinh đành đàng hoàng nói: "Dựa may mắn đó, vận may ta rất tốt đó."

Hạng Thuật giễu cợt: "May mắn mà còn bị tên lạc bắn trúng?"

Trần Tinh: "Đột nhiên không biết vì sao mà xui xẻo."

Hạng Thuật: "Ngươi đến Tương Dương làm gì?"

Trần Tinh mờ mịt: "Tìm huynh đó."

Hạng Thuật im lặng, Trần Tinh thì mở cờ trong bụng, được Hạng Thuật chở ngựa đi, xuyên qua con đường đầy gió xuân bên ngoài núi Long Trung.

Bỗng nhiên Hạng Thuật hỏi: "Tìm được ta, ngươi muốn đưa ta ra ngoài kiểu gì? Không nghĩ tới sao?"

"A, " Trần Tinh nói, "Phùng đại ca sẽ giúp ta."

Hạng Thuật: "Không phải hai người mới cửu biệt trùng phùng à? Sao ngươi biết lúc nguy cấp hắn sẽ đuổi tới? Ngươi cũng không biết rõ, nếu không gặp lại không vui mừng đến vậy."

Trần Tinh: "..."

Hạng Thuật quan sát rất kĩ, từ biểu hiện của Trần Tinh và Phùng Thiên Quân nhận ra hai người rất lâu không gặp, Trần Tinh không thể nào cùng Phùng Thiên Quân vào Tương Dương được, nói không chừng mấy năm mấy tháng chưa thấy nhau. Cũng là nói, thiếu niên này một thân một mình đi vào Tương Dương, nghĩ trăm phương ngàn kế để Chu Tự thả mình ra, sau đó còn muốn đưa y ra khỏi thành.

May mà Phùng Thiên Quân đến, nếu không chỉ nhờ vào mỗi thiếu niên này, lúc thành Tương Dương bị phá phải mang theo một người không hoạt động được rời thành, khác gì chịu chết.

Nhưng biết rõ sẽ phải chết, còn muốn cứu mình, người này rốt cuộc đang nghĩ gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play