A! Ta trúng tên! A hahaha, ta trúng tên rồi!
Lúc Trần Tinh nhìn thấy Phùng Thiên Quân, suýt thì mừng như điên, luôn miệng hỏi: "Sao huynh lại tới đây?"
"Hạng huynh đệ đâu?" Phùng Thiên Quân chưa kịp trả lời đã nhanh chóng vào phòng. Trần Tinh nói: "Huynh ấy ở dưới gầm giường! Chúng ta đi tìm ngựa trước đã! Rồi mau rời khỏi Tương Dương."
"Đúng," Phùng Thiên Quân nói, "Tìm cái xe, hiện giờ huynh ấy không tiện hành động."
Phùng Thiên Quân đến gần gầm giường, chào hỏi Hạng Thuật, sau đó cùng Trần Tinh quay người ra ngoài viện.
Hạng Thuật: "? ? ?"
Trần Tinh đi theo sau Phùng Thiên Quân, chạy ra khỏi phủ Thứ sử, Phùng Thiên Quân nói: "Con mẹ nó đã xảy ra chuyện gì? Ta đang tắm ở sông! Này, đệ giải thích cho ta một chút, vì sao một khắc trước chúng ta còn đang ở Trường An trong Âm Dương Giám bắt Thi Hợi mà đột nhiên trở lại lúc ta đi tắm sông bên ngoài Mạch Thành ba năm trước?"
Trần Tinh nói: "Việc huynh nhớ rõ cuối cùng là..."
Trần Tinh đột nhiên nhớ ra, ngày đó bọn họ bố trí mai phục trong Âm Dương Giám, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn bị Xi Vưu khống chế, sau đó không có tin tức, ba tháng sau chắc hẳn không biết gì nữa, không chừng còn chết rồi? Mà khi Định Hải châu nghịch chuyển thời gian, lúc này Phùng Thiên Quân đang trên đường về Mạch Thành nên bọn họ mới gặp được nhau.
"Khuya khoắt thế này," Phùng Thiên Quân nói, "Ta không làm rõ được tình hình đành đến một nhà hỏi thời gian là lúc nào, đột nhiên nghĩ ra không phải lúc này đệ đang ở Tương Dương sao? Thế là mới thúc ngựa ra roi đến đây..."
Phùng Thiên Quân nhanh chóng nắm được tình hình, đúng lúc này ra quyết định vô cùng sáng suốt – tìm Trần Tinh đã rồi nói chuyện.
"Cho nên huynh cũng nhớ những chuyện đã xảy ra." Trần Tinh nói, "Ta cũng còn nhớ! Thật sự kỳ quái, vì sao mà người khác và Chu Tự lại không nhớ? Tiêu Sơn đâu? Hiện giờ Tiêu Sơn chắc ở Tạp La Sát? Nhóc con chắc an toàn... đến mùa đông năm nay ta mới quen nhóc con... Tạ sư huynh ở Kiến Khang. Chờ chút, Tiêu Sơn còn ở Tạp La Sát, có phải Lục Ảnh còn sống không?!"
Nghĩ đến đây, những chuyện lúc trước Trần Tinh chưa kịp suy xét đã bùng nổ, quá nhiều thông tin khiến cậu không kịp xoay sở.
Phùng Thiên Quân nói: "Anh ta chắc còn sống, Vương Tử Dạ cũng không biết nhỉ, về sau mọi người giết được gã không? Chờ đã, chuyện quan trọng bây giờ là phải chạy đi, tìm chỗ từ từ bàn bạc!"
Trần Tinh hô: "Có người đến!"
Một đội quân Tần lao tới chỗ Phùng Thiên Quân, Trần Tinh đang định bảo Phùng Thiên Quân nhắm mắt dùng Tâm Đăng làm loá mắt bọn chúng thì Phùng Thiên Quân đã rút đao, tiêu sái vung về phía đường đi.
Trong khoảnh khắc toàn bộ cây cối đổ xuống, quân Tần người ngã ngựa đổ, úp mặt xuống đất.
Trần Tinh: "! ! !"
Phùng Thiên Quân nói: "Mà thứ ta khiến bất ngờ hơn là sức mạnh của Sâm La Đao khác biệt hẳn."
"Bởi vì Vạn Pháp Phục Sinh..." Trần Tinh nói, "Tìm ngựa trước đã, chúng ta chậm trễ lâu quá rồi."
"Đúng đúng!" Phùng Thiên Quân nói, "Sau đó cùng đệ suy nghĩ cho kỹ..."
Hai người chạy về phía quân Tần bị Phùng Thiên Quân đánh ngã, quân binh hoảng hốt, vội vàng lên ngựa, chạy biến.
"Đừng chạy!" Trần Tinh nói, "Để ngựa lại đã!"
Phùng Thiên Quân suýt vấp vào cây mà ngã, không đuổi kịp chiến mã, hết đường xoay sở, nhìn Trần Tinh.
"Sao hôm nay xui xẻo thế nhỉ?" Trần Tinh quay về viện, hai người xuất hiện trong tầm mắt Hạng Thuật, lúc này chỉ có thể ôm Hạng Thuật chạy bộ ra khỏi thành, may mà còn có Phùng Thiên Quân.
Hai người quay đầu, nhìn Hạng Thuật dưới gầm giường.
Ánh mắt Hạng Thuật mờ mịt, đối mặt với bọn họ, lại không thể mở miệng nói chuyện.
Phùng Thiên Quân: "Trời sáng rồi, khi nào thì huynh ấy mới có thể cử động."
Trần Tinh: "Đừng nghĩ nữa, phải mấy canh giờ cơ."
Phùng Thiên Quân nói: "Việc này không dễ đâu, ta cõng huynh ấy sẽ không bảo vệ đệ được, Tuế Tinh của đệ đâu? Mau đưa hai con ngựa đến."
"Tuế... Tuế Tinh?" Trần Tinh nói, "Tuế Tinh! Tuế Tinh!"
Ký ức của Trần Tinh dần rõ ràng, ngơ ngác đứng đó, nói: "Tuế Tinh đi rồi! Ta hiểu rồi! Vì cậu ta đi rồi nên vận may của ta trở về bình thường?"
"Đi đâu?" Phùng Thiên Quân lập tức giật mình, "Không phải đệ nói đùa đấy chứ, thật à?"
Hạng Thuật: "? ? ?"
Trần Tinh: "Đi thật sao?" Nói xong cậu cúi đầu nhìn hai tay mình, lẩm bẩm nói: "Ta không phải chết? Ta có thể sống rồi?"
Đúng lúc này, ngoài viện tên bay rợp trời, quân Tần hò hét kêu gào, hiển nhiên là gọi viện binh đến, nhưng không dám xông vào phủ Thứ sử chỉ dám đứng ngoài bắn tên loạn xạ vào trong, tiếng tên găm vang rền ngay ngoài cửa. Phùng Thiên Quân nói: "Cẩn thận loạn tiễn! Mũi tên của quân Tần đều có thuốc tê mạnh lắm!"
Trần Tinh không kịp chuẩn bị, đã bị tên cắm vào đùi, lập tức hô lên đau đớn.
Hạng Thuật: "! ! !"
Phùng Thiên Quân quát: "Vào bên trong trốn đi! Chỗ này để cho ta!"
Trần Tinh: " A! Ta trúng tên! A hahaha, ta trúng tên rồi!"
Phùng Thiên Quân sắp phát điên: "Cười cái rắm ý! Mau đi băng bó lại đi!"
Trần Tinh khập khiễng, còn vấp chân vào ngưỡng cửa, số mệnh khiến cậu tuyệt vọng một đời mà giờ đã được cởi bỏ rồi.
"Ta trúng tên!" Trần Tinh quay đầu, cười nói với Hạng Thuật, "Ta... Tuế Tinh đi rồi... Mũi tên này... tên..."
Đột nhiên, gương mặt đang cười của Trần Tinh cứng đờ.
"Trên tên... có độc." Trần Tinh ngã ập xuống đất.
Phùng Thiên Quân ra ngoài một chuyến, chỉ nghe tiếng hô to liên tiếp, có vẻ quân Tần đã được giải quyết, lúc quay về phòng thấy Trần Tinh ngấm thuốc, nằm bất động, trên mặt còn nụ cười cứng đờ.
Phùng Thiên Quân tiên lên, lay Trần Tinh: "Thiên Trì!"
Hạng Thuật: "... ... ... ... ... ... ... ..."
Một canh giờ nữa trôi qua.
Phùng Thiên Quân cưỡi ngựa, phía sau là Trần Tinh trúng thuốc tê không thể động đậy bị buộc vào người hắn, một con ngựa khác thì chở ngang Hạng Thuật được quấn trong chăn bông, rời khỏi Tương Dương. Thời khắc mặt trời mọc, phủ Thứ sử chìm trong biển lửa, đám Mộ Dung Thuỳ vào phủ lập cứ điểm xong, Chu Tự làm theo lời nhắc nhở của Trần Tinh, lúc này khởi động cạm bẫy, lửa thiêu cả phủ, sau đó lập tức dẫn số binh sĩ ít ỏi ra sức liều chết, nhưng không địch lại nổi, lập tức bị bắt rồi hàng Tần.
Thái Nguyên năm thứ tư, ngày mùng hai tháng hai, thành Tương Dương bị phá.
Hai con ngựa rời khỏi thành, xông qua khói đen phía nam, đã cách xa một khoảng. Từ trong chiến hoả có một con chim đỏ bay ra, đuổi theo Trần Tinh đang hướng về phía bắc.
Trường An.
Tầng mây dày đặc phía chân trời, sấm đì đùng, thời tiết đầu xuân, mưa dầm lả tả, dù đã là buổi sáng nhưng trong thành vẫn mờ mịt như cũ.
Đây là một buổi sáng ngày xuân không thể bình thường hơn,cửa hàng từ phố lớn ngõ nhỏ bắt đầu mở hàng, bách quan vào triều sớm, mặt đất ướt nhẹp, cỏ cây bắt đầu nhú mầm giữa trời xuân. Ngày này được nhân gian gọi là 'Rồng ngẩng đầu*', chính là thời khắc con rồng phương bắc thức tỉnh.
Mọi thứ nhìn qua thì có vẻ không thay đổi gì, đột nhiên nửa đêm Vương Tử Dạ phát hiện, tình hình dường như rất khác.
Canh bốn gã vội vàng lên đài Ngắm sao, bầu trời u ám, không thấy gì cả, lại có mưa nhỏ. Tinh Giám thấy Vương Tử Dạ đi xem sao, dù buồn ngủ cũng phải đi theo, hắn đội mưa lên đài, nói: "Vương đại nhân?"
Vương Tử Dạ mờ mịt, đứng trên đài giơ tay hứng chút nước mưa, tự nhủ: "Trời đất này... hôm nay là ngày gì?"
"Long Sĩ Đầu*." Tinh Giám cười nói, "ngày địa khí thức tỉnh."
*Long Sĩ Đầu – Rồng ngẩng đầu: là ngày mùng 2 tháng 2 âm lịch, ngày sao Giác xuất hiện, báo hiệu của việc dương khí sinh sôi, mưa nhiều, vụ xuân bắt đầu. Người xưa coi ngày này là để khẩn cầu mưa thuận gió hoà, trừ tà cướp tai.
"Vạn Pháp Phục Sinh," Vương Tử Dạ nói, "Sao lại như vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Trong một đên, linh khí đất trời biến mất tròn ba trăm năm đột nhiên trở về - cứ như nó vô thanh vô tức biến mất, thậm chí không ai cảm nhận được thời điểm chính xác.
Hình như là giờ Tý... Vương Tử Dạ cố nhớ lại, thời khắc mình nhận ra có gì đó không đúng, là giờ Tý ngày mùng hai tháng hai. Có chuyện gì xảy ra? Bắt đầu ở đâu? Không có thay đổi rõ ràng nào cả.
Định Hải châu bị đập nát?! Không thể nào! Dù vỡ vụn ở đâu cũng sẽ có vết tích sóng linh khí tuôn trào! Rốt cục Hạng Ngữ Yên giấu nó ở đâu?"
Vương Tử Dạ lập tức quay người đi xuống, trở về xe ngựa.
"Đại nhân vào triều sao?" Xa phu hỏi.
Vương Tử Dạ nói: "Tùng bách cư, đi ngay bây giờ."
Giữa trưa, thôn Hoàng, Kinh Châu, trước nhà dân cạnh khe suối.
Một con chim đỏ rực bay tới, đậu ở một gốc ngô đồng cạnh nhà.
Tác dụng thuốc tê qua đi, Trần Tinh băng bó chân qua loa, tự tay xách nước rửa mặt cho Hạng Thuật. Phùng Thiên Quân bị giày vò cả đêm, mệt không chịu được, vét mãi được một ít thóc gạo trong thôn do người dân đào vong bỏ lại, bắt đầu nấu cháo.
"Quả là một viên ngọc đẹp." Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, càng nhìn càng thích.
Lông mày Hạng Thuật hơi nhăn lại, gương mặt đã có biểu cảm, nhìn chăm chú Trần Tinh. Trần Tinh nhìn lén Phùng Thiên Quân, thấy hắn không để cậu mới nghĩ hay là cúi xuống hôn trộm Hạng Thuật một cái, nhưng vì ngại ngùng mà gương mặt đỏ ửng lên.
"Chờ bao lâu thuốc mới hết tác dụng?" Phùng Thiên Quân nói, "Chỗ này chắc không đủ ăn rồi, chắp vá tạm đi, đến Mạch Thành thì lại cướp Đông Triết một lần."
Trần Tinh hơi choáng, đứng dậy thay nước cho Hạng Thuật, nói: "Chờ Hạng Thuật khôi phục, ăn chút gì đó, chúng ta làm rõ mọi chuyện, nhiều việc như vậy mà thiếu manh mối quá."
Phùng Thiên Quân nói: "Không, khi đến, ta đã đặc biệt chú ý một chuyện, tiền trang Đông Triết trong thành Tương Dương vẫn còn mở."
Trần Tinh nói: "Đúng, thế nhưng..."
Phùng Thiên Quân nói: "Đây là manh mối mấu chốt cực kỳ quan trọng."
Trần Tinh: "?"
Trần Tinh giặt khăn vải, tiếp tục lau mặt cho Hạng Thuật, quay đầu nghi hoặc nhìn Phùng Thiên Quân.
Phùng Thiên Quân: "Căn cứ tiền trang Đông Triết vẫn còn nguyên, chúng ta có thể suy đoán chuyện khác, Đông Triết còn tức là Ôn Triệt vẫn còn ở nhân thế."
Trần Tinh: "Đúng! Nếu không thì không thể xảy ra được!"
Dọc đường dù Trần Tinh trúng thuốc tê, nhưng vẫn suy nghĩ liệu Thi Hợi còn sống không? Xi Vưu ở đâu? Nếu là nhờ Định Hải châu, mà mọi người trở về ba năm trước. Như thế, những người chết trong ba năm qua vẫn còn sống!
"Ôn Triệt còn," Phùng Thiên Quân nói, "Tức là mọi người cũng đều còn sống."
"Thanh nhi còn sống!" Trần Tinh lập tức mỉm cười.
Hốc mắt Phùng Thiên Quân lập tức nhoè đi, khẽ gật đầu, nói: "Thác Bạt Diễm cũng còn sống."
Trần Tinh: "! ! !"
Thác Bạt Diễm chưa chết.
"Lục Ảnh cũng còn sống..." Trần Tinh lẩm bẩm, "ALKv, bọn họ đều ở đây..."
Đột nhiên Trần Tinh nhớ đến Xa La Phong cũng còn sống, lập tức mất vui, ghét bỏ nhìn Hạng Thuật một cái.
Hạng Thuật: " ? ?"
Trần Tinh cong tay, búng lên trán Hạng Thuật một cái, để lại một vết hồng nho nhỏ. Phùng Thiên Quân còn nói: "Thanh Hà cũng còn đó."
Trần Tinh biết Phùng Thiên Quân lần này gặp phiền phức lớn rồi.
"Thi Hợi ắt hẳn cũng ở đây." Phùng Thiên Quân lại nhướn mày nói.
"Đúng," Trần Tinh gật đầu, sau đó đứng dậy, đổi khăn, cậu đói đến hết cả sức, nói: "Cháo chưa nấu xong sao? Ăn rồi nói sau, việc cần làm nhiều lắm..."
Đột nhiên có con chó nhỏ ngửi thấy mùi cháo, chạy tới, điên cuồng vẫy đuôi với Trần Tinh, sủa 'gâu gâu' gọi cậu.
Trần Tinh như bị sét đánh ngang tai.
"Phùng đại ca?" Trần Tinh lẩm bẩm nói.
Phùng Thiên Quân vừa nhìn lập tức hô: "A! Là Hạng Thuật!"
Hạng Thuật nằm trong bọc chăn, ở chân tường phơi nắng, bày ra vẻ mặt kỳ quái.
Hạng Thuật: "... ... ..."
"Hạng Thuật!" Trần Tinh hét ầm lên, "Hạng Thuật! Mày vẫn đến cơ à! Trời ơi!"
Con chó nhỏ vì bảo vệ Trần Tinh mà bị Thanh Hà công chúa nhập ma đâm chết, Trần Tinh vừa thấy nó, thì vui sướng không biết diễn tả thành lời thế nào, lập tức nhào tới.
"Hạng Thuật! Đừng chạy! Nhận ra ta không?" Phùng Thiên Quân tranh thủ buông muôi xuống, chạy đến.
Chó con được Trần Tinh đón chào vồn vã, giật nảy mình, quay người chạy. Đùi Trần Tinh bị trúng tên, người có vết thương nên chạy khập khiễng không nhanh được, cả Phùng Thiên Quân cũng quên mất Hạng Thuật đang nhìn xem, trong mắt chỉ còn con chó nhỏ, Trần Tinh vội vàng chỉ huy: "Mau bắt lấy nó! Đừng để nó chạy!"
Phùng Thiên Quân cũng nhanh chóng chạy theo, nói: "Nó nghĩ là đệ muốn chơi với nó đấy! Đệ đừng có chạy!"
Trần Tinh: "Ta không khống chế được mình đâuuuuu! Hạng Thuật! Mau tới đây! Tao nhớ mày lắm!"
Thế là hai người chạy tới chạy lui trước mặt Hạng Thuật, bao vây chặn đánh chó con, chó con chạy qua chạy lại chơi với Trần Tinh một hồi, lúc chạy đến gần nồi cháo, nó bị Trần Tinh bế lên.
Trần Tinh ôm chó con, vừa khóc vừa cười, hôn nó một chặp.
Đúng là ôm chó khóc rống.
Phùng Thiên Quân ở bên nhìn Trần Tinh cười, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống.
Trần Tinh: "! ! !"
Trần Tinh mới vừa quay lại, hai mắt cũng tối sầm, cậu bị Hạng Thuật chặt tay lên gáy, ngã xuống.
Một khắc sau, Phùng Thiên Quân và Trần Tinh bị trói gô lại, ném trong góc nhà. Con chó thì đang lượn quanh chân Hạng Thuật.
Hạng Thuật cầm chuỷ thủ, soi vào nước cạo râu, một lát sau thì quay người đến bên suối múc thêm nước.
Phùng Thiên Quân bất ngờ: "Huynh ấy không nhớ những chuyện kia? Sao đệ không nói?"
Trần Tinh bị đả kích mạnh mẽ, trong đầu trống rỗng: "Ta tưởng là... ta không ngờ tới?! Vì sao huynh ấy quên hết rồi? Chả lẽ vì huynh ấy là Định Hải châu?"
Phùng Thiên Quân thét lên ầm ĩ: "Cái gì? Huynh ấy là Định Hải châu!"
Trần Tinh: "Hạng..."
Phùng Thiên Quân nói: "Xuỵt!"
Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân rồi lại nhìn về hướng Hạng Thuật rời đi, Phùng Thiên Quân nhỏ giọng nói: "Đệ nghe ta! Đệ nghe ta nói này, Trần Tinh!"
Trần Tinh hít sâu, nhìn dây thừng trên người, vẻ mặt thất vọng vô cùng.
Phùng Thiên Quân nói: "Đệ nói cho huynh ấy là huynh ấy mất ký ức rồi? Có dám chắc huynh ấy sẽ chấp nhận được không? Nói cho huynh ấy toàn bộ những chuyện đã xảy ra?"
Trần Tinh mờ mịt nhìn Phùng Thiên Quân, lắc đầu.
"Không chờ ta nói xong huynh ấy sẽ cho rằng ta bịa chuyện, bịt mồm luôn ấy." Trần Tinh đáp.
Phùng Thiên Quân: "Vậy không cần nói gì vội, ta thấy nên nghĩ cách thoát ra đã, hai ta hợp lực bắt huynh ấy... à đệ vẫn nên ngồi im thôi, để ta là được."
Trần Tinh hiện giờ cũng tỉnh táo lại, nhưng sau đó lại tuyệt vọng: "Huynh giữ được Hạng Thuật sao? Bắt huynh ấy lại thế nào? Ép buộc huynh ấy nghe chúng ta nói xong à? Huynh ấy sẽ không tin đâu!"
Nếu như Hạng Thuật thực sự quên mất, như vậy sẽ nghi ngờ bọn họ, cần tìm cơ hội để chứng minh. Nhưng nếu y không bị đứt đoạn ký ức thì làm sao mà tin nổi cơ chứ?
"Huynh thoát ra được không?" Trần Tinh nhỏ giọng hỏi.
Phùng Thiên Quân: "Dây thừng này không trói được ta, nhưng hơi tốn thời gian đấy, ta nghĩ nên quan sát trước đã."
Làm sao bây giờ? Trần Tinh tự hỏi, một lát sau, Hạng Thuật ra bờ sông cạo râu đã quay lại, hiển nhiên không nghe thấy câu chuyện liên quan Định Hải châu của Trần Tinh và Phùng Thiên Quân, gương mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, bắt đầu ăn cháo Phùng Thiên Quân nấu, chó con xin ăn ầm ĩ, Hạng Thuật lạnh lùng nhìn nó, chờ một lúc cháo bớt nóng mới cho nó nửa bát.
"Huynh đệ để cho chúng ta một ít!" Phùng Thiên Quân nói, "Chúng ta sắp chết đói rồi!"
Hạng Thuật không nói gì, hoài nghi nhìn Phùng Thiên Quân và Trần Tinh, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Trần Tinh, ánh mắt đó khiến Trần Tinh cảm nhận được, đây đúng là y! Dường như chỉ trong thoáng chốc đã cảm nhận được đây là sự tương thông như trước, nhưng không rõ vì sao Hạng Thuật không nhớ được.
Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi, như kìm nén không được mà muốn nói chuyện với Trần Tinh.
Phùng Thiên Quân nói: "Huynh đệ, huynh cởi trói cho chúng ta trước, có chuyện lại nói."
Trần Tinh: "Huynh muốn gì cứ nói đi."
Phùng Thiên Quân nhỏ giọng: "Ta muốn huynh ấy bỏ phòng bị, cảnh giác xuống, sau muốn thuyết phục gì cũng dễ hơn, cái này là thuật nói chuyện."
"Tai huynh ấy thính lắm." Trần Tinh nói, "âm lượng cỡ này so với huynh ghé tai nói cho huynh ấy không khác gì đâu."
Phùng Thiên Quân nghĩ cũng phải, lại nói: "Huynh đệ, ta làm ảo thuật cho huynh xem, chúng ta đánh cược? Cược thử nhé?"
Hạng Thuật vẫn không nói gì, tránh ánh mắt Trần Tinh, nhìn nồi cháo trước mắt, nhưng tâm tư không đặt ở đó, gương mặt vẫn vô cùng nghi ngờ, dường như có quá nhiều chuyện không có đáp án.
Cuối cùng, y đứng dậy lên ngựa, chó con nhìn Trần Tinh, lại nhìn Hạng Thuật, chần chừ một lát nhưng cũng không đuổi theo, nó chạy đến chỗ Trần Tinh, hướng về Hạng Thuật phía xa sủa mấy tiếng.
"Giá!" Hạng Thuật vẫn như lần trước, phi ngựa mà đi.
Trần Tinh: "..."
Phùng Thiên Quân: "..."
Trần Tinh: "Thế mà không cởi dây thừng cho chúng ta."
Phùng Thiên Quân: "Chắc cảm thấy chúng ta có thể tự cởi... làm thế nào đây? Đến Mạch Thành cản huynh ấy? Hạng Thuật, ngoạm đao của ta tới đây, đao, kia kìa, đi làm."
Lần này Trần Tinh cũng không có cách nào, chó con bắt đầu cắn dây thừng trên người cậu, Phùng Thiên Quân nằm nghiêng trên đất, cuộn tròn lại, giống một con sâu róm, nhích về phía Sâm La Đao bên cạnh, chỉ cần lấy được đao sẽ cởi được dây thừng.
Trần Tinh tâm phiền ý loạn: "Ta đói, ăn trước đi đã. Sao hết lần này đến lần khác đều là huynh ấy quên đi?"
Giọng nói một người đàn ông vang lên: "Vì trên Định Hải châu còn sót lại long lực của Chúc Âm."
Hai người giật nảy mình, từ cây ngô đồng cạnh nhà, con chim màu đỏ giương cánh, hoá thành ngọn lửa rực cháy, biến thành một nam nhân loã thể. Sau đó từng ngọn lửa thu lại quấn lên người thành một bộ vương bào.
Tóc hắn đỏ rực, vương bào dưới ánh mặt trời như ngọn lửa bập bùng, lại như ánh bình minh. Đai lưng là hai dải lông đuôi đỏ rực kéo dài trên đất.
Vương bào lại lỏng lẻo, khoác trên vai lộ ra một nửa người trần trụi, da thịt trắng nõn và cơ bắp rắn chắc.
"Phượng Hoàng?" Phùng Thiên Quân từng nghe qua về Phượng Hoàng, hoa văn trên vương bào chính là Hoả Phượng bay cao! Hai người lập tức nhận ra – Vạn Pháp Phục Sinh, linh khí đất trời quay về, cũng có nghĩa yêu lại xuất hiện!
"Oa," Trần Tinh nói, "sao ngươi mặc ít thế? Phong hoá bị sai sót gì à."
Phượng Hoàng: "..."
Lúc Trần Tinh nhìn thấy Phượng Hoàng, không nhịn được nghĩ thầm, nếu Hạng Thuật mặc quần áo thế này sẽ chấn động thế nào.
"Đệ đừng chọc hắn," Phùng Thiên Quân cố gắng giãy dụa, bò đến chỗ Sâm La Vạn Tượng, nói: "Ta cảm thấy chúng ta không phải đối thủ của đại yêu này đâu."
"Không sao." Phượng Hoàng nói, "Thấy các ngươi khôi phục Vạn pháp, để Cô vương phục sinh từ lửa, chút khoan dung ấy cũng có."
Thái độ của Phượng Hoàng lại rất tốt, khoé miệng Trần Tinh co giật: "Ngươi... tìm chúng ta khi nào... ngươi là Phượng Hoàng kia!" Trần Tinh lập tức nhớ lại, hắn chính là tro tàn Phượng Hoàng trong khối hổ phách mà Lục Ảnh đưa cho cậu.
"Chính là ngươi!" Trần Tinh nói, "Là ngươi! Ta còn đeo ngươi bên eo suốt."
"Cả trời đất chỉ có một Phượng Hoàng," Phượng Hoàng không nhìn Phùng Thiên Quân, đi về phía Trần Tinh, chắn ánh nắng, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu, nói: "Chính là Cô vương."
"A..." Trần Tinh nghĩ nửa ngày, không biết nói gì, xem ra Phượng Hoàng không muốn gây phiền phức với cậu, tuy lúc trước hắn bị giữ trong khối hổ phách, nhưng theo mình đi từ bắc xuống nam, ngược lại còn có vẻ quen thuộc thân cận.
"Chờ chút," Trần Tinh nói, "Vì sao... vừa rồi ngươi nói vì sao Hạng Thuật không nhớ được?"
Phượng Hoàng quay người đến dưới ánh mặt trời, nhìn chó con, chó con trốn sau lưng Trần Tinh, co rúm lại thành một cục lông, động vật bình thường trước mặt hắn không khác gì con sâu cái kiến.
Phượng Hoàng phất ống tay áo, lập tức ánh sáng rực rỡ xuất hiện, hiện ra cảnh tưởng cuối cùng trong kẽ hở thời gian, khi bánh xe nhân quả quay ngược, khi đó Trần Tinh đã hôn mê, nhìn thấy mới biết, sau khi Vạn Pháp Tô Sinh, tái tạo lại thân thể cho Hạng Thuật là Phượng Hoàng dục hoả trùng sinh!
"Cô vương đã hứa một việc," Phượng Hoàng nói, "ai có thể khôi phục linh khí đất trời sẽ thay hắn làm ba việc. Định Hải châu không nằm trong nhân quả, nên lúc nó vỡ vụn, Cô vương đã tự tiện tái tạo nhục thân cho Thuật Luật Không, là việc thứ nhất, chắc hẳn ngươi sẽ không từ chối."
"Không." Trần Tinh như từ mộng tỉnh lại, nói: "Cảm ơn! Rất cảm ơn ngươi! Vô cùng cảm ơn ngươi."
"Nếu ngươi không làm như vậy," Phùng Thiên Quân nói, "Sẽ xảy ra chuyện gì?"
Trần Tinh lẩm bẩm: "Nhân quả xoay vần, nhưng Định Hải châu không nằm trong nhân quả, huynh ấy sẽ biến mất, nếu không có các ngươi, quay về hiện tại thì sẽ không có Hạng Thuật ở trong địa lao!"
Phượng Hoàng đáp: "Chính vậy, như dù thế hiện giờ hắn không còn là Định Hải châu, nhưng Long lực vẫn ảnh hưởng lên hồn phách của hắn. Khi đưa các ngươi trở về, Tuế Tinh không nằm trong nhân quả dùng Lạc Hồn Chung lấy ký ức của Thuật Luật Không, ngươi, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, và Tạ An, dùng bí pháp bảo vệ đưa về hiện thế, hợp vào hồn phách hiện giờ, nên các ngươi nhớ hết mọi thứ trước khi Thuỷ Triều xảy ra."
Trần Tinh cuối cùng cũng hiểu, hỏi: "Nhưng vì sao Hạng Thuật lại không nhớ được?"
Phượng Hoàng lai nói: "Ký ức sinh ra từ hồn lực, mà trong cơ thể Thuật Luật Không có Long lực đối chọi, nên áp chế ký ức trong cơ thể, tạm thời không nhớ lại được, chờ một thời gian sau khi dung hợp sẽ từ từ nhớ ra, cái này phải dựa vào các ngươi."
Phùng Thiên Quân và Trần Tinh đối mặt, nói một thôi một hồi hoá ra cũng chẳng tác dụng bao nhiêu.
Trần Tinh gật gật đầu, nói: "Ngay cả Chu Tự cũng nói 'giống như từng quen biết', nên... ta cảm thấy Hạng Thuật vẫn có thể nhớ lại."
Phượng Hoàng lại nói: "Những việc này không quan trọng, Cô vương đến vì muốn nhắc các ngươi, chuyện quan trọng nhất."
Phùng Thiên Quân nói: "Cái này... Bệ hạ, nếu là chuyện quan trọng có thể cởi trói cho chúng ta rồi nói không?"
Phượng Hoàng không để ý Phùng Thiên Quân, lại nói với Trần Tinh: "Định Hải châu dù thay đổi nhân quả, Vạn Pháp Tô Sinh nhưng các ngươi không được chủ quan. Vì số mệnh vẫn hướng theo phương hướng đã vạch ra, liên tục thay đổi, để quay về quỹ tích ban đầu..."
Trần Tinh run rẩy, nói: "Cho nên Thi Hợi vẫn còn, Xi Vưu cũng sẽ phục sinh như cũ, chúng ta vẫn phải cẩn thân ba năm sau xảy ra chuyện như vậy, đúng không?"
"Không hẳn." Phượng Hoàng nghĩ nghĩ, đáp: "Theo lý thuyết nếu không có biến cố, xác thực sẽ quay về con đường ban đầu. Nhưng đầu tiên, Tuế Tinh đã rời khỏi mệnh bàn của ngươi, và Cô vương phục sinh... hai chuyện này sẽ gây ra nhiều biến số. Tuế Tinh thoát ra, khiến các ngươi giữ lại ký ức, Cô vương tái tạo thân thể cho Thuật Luật Không."
"A!" Trần Tinh và Phùng Thiên Quân đồng thời hiểu ra.
Nếu như không có 'biến số' Phượng Hoàng nói đến, như vậy nhân quả xoay chuyển, quay lại thời điểm ba năm trước, đám Trần Tinh sẽ không nhớ được những chuyện liên quan đến Vương Tử Dạ, cũng sẽ quên đi Hạng Thuật từng tồn tại. Tình huống sẽ trở thành, cậu không tìm được Võ thần Hộ pháp, nhưng nhờ Vạn Pháp Phục Sinh nên có sức mạnh đối kháng lại Xi Vưu, những người kia có lẽ vẫn chết đi, mà cuối cùng Trần Tinh tụ hợp được Khu ma sư hiện thế, đối chọi với Xi Vưu, tìm được Bất Động Như Sơn nhờ vào nhân tộc, yêu tộc, khai chiến với Xi Vưu.
Kết quả cuối cùng, ai thắng ai thua, khó mà nói rõ.
Nhưng hiện giờ, Tuế Tinh và Phượng Hoàng liên thủ làm hai việc, khiến tình hình khác biệt hoàn toàn.
"Ta đã hiểu," Trần Tinh đáp, "Ta sẽ cẩn thận hết sức."
Phượng Hoàng nói: "Chỉ cần ngươi cố gắng, tạo thêm biến số, vô số biến số tụ hợp tạo nên một cơn sóng lớn, mới có thể thực sự chiến thắng Ma Thần."
"Cám ơn ngươi." Phùng Thiên Quân nói.
"Không càn khách khí." Phượng Hoàng đáp, "Cô vương cũng không muốn Yêu tộc bị Xi Vưu khống chế, càng không muốn con dân trở thành xác không hồn."
Trần Tinh gật đầu: "Vậy sau đây ngươi tính làm gì?"
Phượng Hoàng nói: "Cô vương đến đây vì làm ba việc đã hứa. Cái đầu tiên đã làm rồi, còn hai cái nhất định sẽ nằm trong phạm vi năng lực, làm xong, có thể yên tâm rời đi."
Trần Tinh: "Trước tiên thả chúng ta ra đã rồi thương lượng?"
Lông mày Phượng Hoàng hơi động, vỗ tay 'vù' một tiếng, dây thừng trên người hai người bị đốt cháy thành từng đoạn, cởi trói.
"Việc thứ hai đã xong." Phượng Hoàng nói, "Việc cuối cùng, mau lên."
"Chờ chút đa!" Phùng Thiên Quân và Trần Tinh đồng thời phẫn nộ nói.
Trần Tinh xoay cổ tay, phát điên nói: "Ngươi thế này là sao?"
Phượng Hoàng không nhúc nhích, thủ thế 'mời', có phần không kiên nhẫn được nữa/
Trần Tinh nói: "Việc thứ hai không tính, ta chưa nói."
Phượng Hoàng: "Đấy không phải ngươi nói tính là được."
Trần Tinh nói: "Ngươi vội vã muốn đi như vậy việc gì phải nói cho ta việc hứa làm ba điều? Ngươi không cần nói gì, cũng chẳng ai biết, nói xong đi là được rồi."
Phùng Thiên Quân nói: "Đúng, hoặc ngươi nói 'một tâm nguyện' cũng là được rồi, không phải sao?"
Phượng Hoàng nói: "Cô vương không muốn lừa dối chính mình."
Phùng Thiên Quân: "Nếu không muốn lừa chính mình, thì làm cho tốt..."
Không chờ Phùng Thiên Quân nói xong, Phượng Hoàng giơ tay, một luồn sức mạnh đập lên ngực Phùng Thiên Quân, may Phùng Thiên Quân phản ứng rất nhanh, chớp mắt đã xoay người, bổ nhào về phía trước, nằm xuống, một ngọn lửa liếm qua, bay về phía xa, gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Phùng Thiên Quân: "..."
Trần Tinh: "..."
Phượng Hoàng lại vỗ tay, sáu cầu lửa xoay tròn vây quanh Phùng Thiên Quân, hắn lễ phép nhìn Trần Tinh, đáp: "Nói đi."
Trần Tinh bắt đầu suy nghĩ, Phượng Hoàng liếc nhìn Phùng Thiên Quân: "Cô vương không muốn tuỳ tiện giết người, người đầu tiên giết sau khi trùng sinh nên giết sao cho có ý nghĩa một chút."
Trần Tinh nói: "Nếu ngươi dùng tính mạng Phùng đại ca áp chế, như thế việc thứ ba tất nhiên là phục sinh huynh ấy."
Phượng Hoàng: "..."
Sắc mặt Phượng Hoàng thay đổi, cầu lửa biến mất.
Trần Tinh như hiểu ra chuyện gì, nói: "Bây giờ ngươi có thể phục sinh người không?"
"Chỉ có thời điểm trùng sinh." Phượng Hoàng lạnh lùng nói, "Dùng lửa Chân nguyên toả ra, mới có thể tái tạo thân thể cho người, hồn phách ta không quản được, may lúc đó có Tuế Tinh ở đấy. Cô vương nhắc ngươi, đừng có coi thường tính mạng của mình, rồi chết lần nữa, không có Tuế Tinh, không có cách đâu."
"A..." Trần Tinh như suy nghĩ việc gì, thành khẩn nói, "Cho nên ngươi phục sinh Hạng Thuật cũng hao tổn tu vi của mình, ngươi thực tốt, cảm ơn ngươi, Phượng Hoàng."
Phượng Hoàng: "Nói."
Hai người nhìn nhau rất lâu, sau một lúc im lặng.
Trần Tinh cười vui mừng.
"Thực sự không nghĩ ra." Trần Tinh chân thành nói, "Chi bằng trong thời gian này ngài đi theo chúng ta? Nói không chừng một chốc lại nghĩ ra."
Có sẵn người chạy việc, thả ngươi đi? Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Trần Tinh nghĩ, ta biết ngươi sẽ không giúp chúng ta đánh nhau, nhưng ngươi sẽ bảo vệ ta, nếu ta chết đi, chuyện cuối cùng ngươi phải hoàn thành tất nhiên là đổ sông đổ bể rồi!
Phượng Hoàng nhìn Trần Tinh rất lâu, nghiêng đầu, khẩu hình như chửi người, rồi quay lại, gật đầu nói: "Được thôi."
Phùng Thiên Quân hiểu ý, giơ ngón tay cái với Trần Tinh.
Nửa canh giờ sau, Trần Tinh tìm được một cái áo bông trong thôn, mặc tạm để chống lại cái rét tháng ba.
Đồng đội bây giờ là một người, một phượng, một chó.
Cậu nhìn trời xanh đất đai xung quanh, cảm nhận được linh khí dồi dào.
"Mọi thứ trước đó không tính," Trần Tinh ngập tràn hi vọng, nói: "Toàn bộ bỏ đi làm lại, lên đường!"
__________________________
Khiếp cái chương này dài kinh hồn...
Trùng Minh xuất hiện ròiiiii, mừng papa lên sàn!!
Đúng rồi đó, đây là Trọng Minh của Thiên Bảo, vì 1 lỗi sai ngớ ngẩn mà tên trong Thiên Bảo mình để là Trọng Minh, sang Định Hải sẽ để đúng lại nha.