Thời gian về sau của chúng ta còn rất dài.

"Đi trượt tuyết không?" Thác Bạt Diễm đạp lên thuẫn, phóng khoáng khoác nó lên vai.

Tiêu Sơn vẫn còn cảnh giác, trong tết Mộ Thu Thác Bạt Diễm thực sự nhiệt tình theo đuổi Lục Ảnh. Tuy hôm nay trước khi ra ngoài Lục Ảnh căn dặn Tiêu Sơn không được phanh bụng người khác hoặc triệu hồi sét đánh, Tiêu Sơn cố nhịn xuống nhưng cực kỳ, cực kỳ không vui.

Khoé miệng Lục Ảnh hơi mỉm cười, nói: "Không đi."

"Ta không phải người Thiết Lặc." Thác Bạt Diễm nói, "Nhưng cũng có thể thử xem, đảm bảo không ngã đâu."

Thác Bạt Diễm mua đồ ăn cho Tiêu Sơn rất nhiều lần muốn để nhóc sang một bên nhưng đều không được như ý, Tiêu Sơn nhanh chóng quay lại, còn nhìn chằm chằm Thác Bạt Diễm.

Hai người kết bạn ở Trường An, Thác Bạt Diễm cho rằng Tiêu Sơn là em trai của Trần Tinh hay con nuôi gì đó, giao tình không sâu đậm, không nói tiếng Tiên Ti, chỉ nói tiếng Hán, lại còn ít nói, không hề nhận ra Tiêu Sơn có địch ý.

"Lục Ảnh." Cuối cùng Tiêu Sơn cũng không chịu được.

Lục Ảnh liếc nhìn Tiêu Sơn, suy tư, hỏi: "Đệ muốn trượt tuyết?"

"Ta không." Tiêu Sơn bất mãn nói, "Ta đi tìm Trần Tinh."

Lục Ảnh nói: "Không nên quấy rầy hắn, hôm nay hắn bận rồi, đệ đi cùng chúng ta đi."

Tiêu Sơn hít sâu một hơi, nói: "Không."

Sau đó Tiêu Sơn đi về hướng khác, thi thoảng còn quay đầu lại, dường như hi vọng Lục Ảnh gọi nhóc nhưng Lục Ảnh không mở lời.

Cuối cùng cũng đi, chẳng biết vì sao lúc ở bên Tiêu Sơn, Thác Bạt Diễm cứ cảm thấy có nguy hiểm rình rập sau lưng.

"Nó lớn rồi." Lục Ảnh cười nói, quay lại nhìn Thác Bạt Diễm.

"Có phải ngươi mới khỏi bênh?" Thác Bạt Diễm nói, "Mệt không?"

Lục Ảnh gật gật đầu, Thác Bạt Diễm lại nói: "Uống gì đó?"

Lục Ảnh vô cùng hờ hững, chỉ tuỳ ý đi dạo xem những việc mà người Hồ làm, tình cờ trong ánh mắt sẽ có một chút kinh ngạc, như thiếu niên vì ốm bệnh nhiều năm không ra ngoài, cuối cùng cũng được một lần ra phơi nắng.

Thác Bạt Diễm nhìn ra, vì thế giảng giải cho hắn cảnh phồn thịnh Trường An, núi Tiên Ti, con đường tơ lụa – mặc dù Thác Bạt Diễm cũng nghe từ người khác kể lại, dù sao từ sau khi được Phù Kiên thu dưỡng Thác Bạt Diễm đều dành phần lớn thời gian ở hoàng cũng tập võ, huấn luyện Cấm quân, rất ít có cơ hội ra ngoài. Mấy lần rời khỏi Trường An cũng là theo chân Phù Kiên đi thị sát.

Hai người ngồi ở bàn dài, Thác Bạt Diễm mang rượu tới, đối diện với Lục Ảnh.

Tết Mộ Thu đã sang giai đoạn mới, Hồ nữ say mềm nóng bỏng, cùng người sáp lại bên bàn dài, mặt tuyết, trong lều, tuỳ ý hôn nhau. Võ sĩ ôm lấy nữ hài cười vang, lên núi trượt tuyết, xong xuống trốn sau trướng không e ngại mà quấn quít lẫn nhau. Trường đấu, bàn rượu, nam nữ rời đi như con triều rút xuống, tản khắp thảo nguyên, chiếu đất màn trời hoang dại như dã thú.

Trên bàn bừa bộn, đầy chén rượu đã đổ lăn lóc, Lục Ảnh nhìn ra xa, ngồi yên lặng.

Thác Bạt Diễm cười nói: "Nghe nói tết Mộ Thu có tuyết rơi rất hiếm, gần năm mươi năm chỉ xuất hiện có hai lần. Một lần là năm năm trước, lúc Thuật Luật Không kế nhiệm. Bệ hạ đưa chúng ta tới đây chúc mừng, khi ấy ta vẫn chỉ là một Cấm quân tầm thường."

Lục Ảnh: "Ngươi rất để ý hoàng đế của ngươi."

Thác Bạt Diễm nghĩ một chút, thở dài: "Người như cha ta vậy, nói cách khác như ngươi và Tiêu Sơn? Nó là... đệ đệ ngươi?"

Lục Ảnh một thân một mình, đưa theo một đứa trẻ nói là hai cha con thì không giống, nói là huynh đệ cũng chả phải.

"Tính là con trai nuôi." Lục Ảnh mỉm cười, nói: "Ta từng giao nó cho Trần Tinh, xem ra mấy năm qua Trần Tinh dạy nó cũng rất xứng đáng, nếu còn như trước nó không an phận vậy đâu, móng vuốt chắc vồ loạn một chặp rồi."

Tiêu Sơn im lặng ngồi ở doanh địa gần đó, bên cạnh là Tư Mã Vĩ.

Có trẻ nhỏ tới gần, Tư Mã Vĩ lấy tăm trúc quấn một ít 'kẹo Bạt' đưa cho bọn nhỏ ở Sắc Lặc Xuyên. Tiêu Sơn thở dài, mắt nhìn phía xa, vì thế Tư Mã Vĩ cũng đưa cho nhóc một phần kẹo.

Tiêu Sơn miết tăm trúc, kẹo đường xoay tới xoay lui, nói: "Lục Ảnh sẽ không đáp ứng người phàm kia, sao hôm nay huynh ấy còn muốn nói chuyện với hắn vậy?"

Tư Mã Vĩ hờ hững đáp: "Tạ An không biết."

Tư thế ngồi của Tiêu Sơn quả thực là chân truyền của Hạng Thuật, mặc dù thân thể thiếu niên vẫn còn nhỏ, nhưng võ bào người Hung Nô may cho tôn lây vòng eo thẳng, tỉ lệ vai eo hoàn mỹ, gương mặt tuấn tú đã bắt đầu trổ nét của một mỹ nam tử, so với năm đó lần đầu gặp Trần Tinh, làn da nâu sậm vì phơi nắng tuyết trường kỳ, vẻ mặt có phần u ám, giống Hạng Thuật khi trước, như một con sói cô độc.

Tiêu Sơn nói: "Lục Ảnh sẽ đi sao?"

Tư Mã Vĩ liếc nhìn chút kẹo dính đáy nồi, tự mình nếm thử, nhưng chết nhiều năm rồi hắn không nếm ra được vị gì/

"Những thứ lớn rồi đều sẽ đi." Tư Mã Vĩ nói.

Tiêu Sơn nói: "Ta nói là, huynh ấy sẽ rời đi sao?"

"Vì sao không tự mình hỏi hắn?" Tư Mã Vĩ hỏi ngược lại.

"Ta hỏi rồi," Tiêu Sơn nói, "Huynh ấy không nói, nói rằng ta còn nhỏ, đường ta phải đi còn dài. Nhưng ta đã lớn rồi!"

Tư Mã Vĩ vét nốt chỗ kẹo cho đứa trẻ cuối cùng, rồi lật tay úp cái nồi lên đầu, đứng dậy nói: "Chúng ta đi ném tuyết đi."

Tiêu Sơn đang phiền muộn, không muốn chơi, nhưng Tư Mã Vĩ đã đứng dậy khom người vê một quả bóng tuyết, ném về phía Tiêu Sơn, trúng mặt nhóc.

Tiêu Sơn: "! ! !"

Tiêu Sơn lập tức bật dậy, phản kích với Tư Mã Vĩ. Chỉ chốc lát, bọn nhỏ xung quanh lao tới, cười đùa ha ha, tham gia trận đấu bóng tuyết này.

Bên bài dài.

Thác Bạt Diễm dường như nhớ lại một đoạn ký ức ngắn ngủi có vẻ rối loạn.

"Sói non," Lục Ảnh lẩm bẩm, "cũng nên học cách tự mình đi săn." Nói xong ngước mắt nhìn Thác Bạt Diễm, ánh mắt còn vương nét cười, dường như nhìn xuyên qua hắn nhìn thấy một người khác rất lâu trước kia.

"Sau này ngươi tính thế nào?" Thác Bạt Diễm nói, "Cũng đi cùng Trần Tinh sao?"

Lục Ảnh nhìn mắt Thác Bạt Diễm, nghĩ rất lâu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.

"Ánh mắt ngươi có vẻ đau thương." Thác Bạt Diễm bỗng nhiên nói, "Có khúc mắc gì không giải được sao?"

Lục Ảnh có vẻ kinh ngạc, tiện đà mỉm cười: "Không, sao lại nói vậy?"

Thác Bạt Diễm khoanh tay, chân đạp lên ghế, nghĩ chốc lát rồi nói: "Khi còn bé mỗi khi ta bực mình, bệ hạ sẽ đưa ta đi làm một việc, ngươi muốn thử không?"

"Lần sau đi." Lục Ảnh từ chối Thác Bạt Diễm, "Hiện giờ ta chỉ muốn yên tĩnh ngồi một lát."

Thác Bạt Diễm vắt cả não, trằn troc suy nghĩ một đêm nghĩ được mấy cách để lấy lòng Lục Ảnh nhưng đều không dùng được, chẳng còn cách nào khác hai người cứ thế ngồi đối diện. Ánh mắt Lục Ảnh hướng ra xa một chốc rồi quay lại Thác Bạt Diễm, nhìn chiếc nhẫn của hắn, ngẩn người.

"Ngươi..." Thác Bạt Diễm chú ý tới tầm mắt của Lục Ảnh, vì vậy nghĩ ra cách khác, cúi đầu cởi chiếc nhẫn được khắc hình rồng, đặt nó lên bàn, đẩy về phía Lục Ảnh, lại nói: "Ngươi thích nó hả? Vậy cho ngươi."

Đó là món đồ còn sót lại cuối cùng của Thác Bạt Diễm sau khi bị Phù Kiên khám nhà rồi tống giam đại lao, chiếc nhẫn này là tưởng niệm cuối cùng của hắn. Ngoài ra toàn bộ đồ của hắn đều là Phù Kiên cho, những thứ đó chẳng còn quan trọng nữa.

Lục Ảnh tự nhiên biết điều này có ý gì.

"Không, ngươi hiểu lầm rồi." Lục Ảnh cười nói, tầm mắt của y chỉ vô thức vì đắm chìm vào trí nhớ mà thôi, chiếc nhẫn Thác Bạt Diễm cởi xuống Lục Ảnh lễ phép cầm lên, nhìn qua.

"Cho ngươi." Thác Bạt Diễm cười nói, "Là tổ mẫu ta truyền lại."

Lục Ảnh thoáng nhìn, có vẻ hơi bất ngờ: "LVChu Tự?"

Thác Bạt Diễm nói, "Ngươi xem, trên mặt khắc hình rồng rất đẹp..." nói xong xích gần lại một chút, cùng quan sát chiếc nhẫn với Lục Ảnh.

Lục Ảnh nói: "Đây không phải rồng, là thần thú Thác Bạt thị người Tiên Ti các ngươi, gọi là Long Lộc. Nó thần phù hộ phồn vinh hưng thịnh cho bộ tộc các ngươi?"

"A?" Thác Bạt Diễm từ bé đã bị Phù Kiên đưa tới Trường An, trên triều nói về thiên mệnh, thần thú các tộc cũng e ngại bị soán ngôi nên vo cùng kiêng kị, ngoài Sắc Lặc Cổ Minh, nhóm người Hồ nhập quan cũng phai nhạt dần truyền thống dùng đồ đằng. Thác Bạt Diễm từng nghe qua về Long Lộc, bức hoạ nhìn thấy khi còn bé khác hẳn trên chiếc nhẫn.

"Người có được LVChu Tự." Lục Ảnh nói, "tương lai sẽ thành thiên tử nhân gian."

Thác Bạt Diễm cười ha ha, nói: "Không thể."

Lục Ảnh không nói cho hắn biết, Long Lộc trên LVChu Tự chính là mình, chỉ là thú vị đáp lại: "Có lẽ ngươi chỉ là người bảo vệ món pháp bảo này thôi."

Thác Bạt Diễm kinh ngạc: "Đây là pháp bảo?"

Lục Ảnh nghĩ một chút, nói: "Ta dạy cho ngươi tâm quyết, tu luyện theo nó một thời gian cũng có thể sử dụng được pháp khí này."

Lục Ảnh dùng một cách vô cùng ảo diệu xoá bỏ được việc Thác Bạt Diễm muốn tặng nhẫn, tránh đẩy tới đẩy lui, nếu không lại càng lúng túng. Thác Bạt Diễm vô cùng bất ngờ, Lục Ảnh tặng chân quyết xong thì dặn dò: "Bình thường không được dùng pháp thuật bừa bãi."

Thác Bạt Diễm lập tức gật đầu, không khỏi hỏi theo: "Ngươi là tiên nhân sao?"

Lục Ảnh mỉm cười lắc đầu một cái, đứng dậy: "Ta đi, gặp lại sau."

Thác Bạt Diễm muốn đi theo Lục Ảnh, nói: "Ta muốn đi cùng một chút."

Lục Ảnh uyển chuyển từ chối ý tốt của Thác Bạt Diễm, vốn không ăn khói lửa nhân gian, càng không thể để Thác Bạt Diễm đi theo được nữa.

Thác Bạt Diễm cầm nhẫn, ngơ ngác nhìn Lục Ảnh, lên tinh thần, bước theo vài bước, Lục Ảnh lại đi lẫn vào đám người, biến mất.

Đầu Tiêu Sơn đầy tuyết, dẫn đám trẻ con tấn công Tư Mã Vĩ. Bọn trẻ người Hung Nô ủng hộ Tiêu Sơn, hô: "Đánh ngã hắn, đánh ngã hắn!"

Tư Mã Vĩ và bọn nhóc chơi không biết trời trăng, Lục Ảnh đã tới.

"Tiêu Sơn." Lục Ảnh nói, "Chúng ta đi chơi nhé?"

Tiêu Sơn nhìn người trên núi đang trượt tuyết, nghĩ một chút rồi nói: "Phụ thân bảo ta giúp người hoàn thành một tâm nguyện, người nói đã đồng ý với huynh nhưng không làm được, muốn ta đưa huynh đến núi Âm trượt tuyết."

Lục Ảnh kinh ngạc, hỏi: "Lúc nào?"

"Ba năm trước," Tiêu Sơn nói, "Đời trước, tại Y Khuyết."

Lục Ảnh vì thế khẽ gật đầu, biết trên người Tiêu Sơn còn sót yêu lực của Thương Lang, giữa hai cha con có cảm ứng kỳ lạ, nếu không Tiêu Sơn cũng sẽ không biết điều Tiêu Khôn từng nói với mình.

Tiêu Sơn chạy về phía Lục Ảnh, kéo tay hắn chạy đến trái, mượn người Hung Nô một cái khiên cao ngang ngửa nhóc, vòng tay cõng lên.

"Trời con sớm." Lục Ảnh nói, tiện đà vung tay hoá thành Bạch Lộc, Tiêu Sơn ôm cổ Bạch Lộc, vươn người leo lên lưng hươu.

"Sao không thấy sừng của huynh đâu?" Tiêu Sơn nói.

"Gần đây không muốn lộ sừng." Bạch Lộc nhàn nhã đáp, đạp không lên một mặt khác núi Âm.

Tiêu Sơn đạp lên khiên, Bạch Lộc hoá thành người, hai người dẫm lên xong, Tiêu Sơn nói: "Huynh có sợ không?"

Lục Ảnh cười nói: "Cẩn thận ta có thể ném đệ bất cứ lúc nào."

Lục Ảnh đứng lên khiên xong, hơi khom người ôm Tiêu Sơn, nói: "Xuống nào."

Tiêu Sơn tru tiếng sói, đưa theo Lục Ảnh trượt như bay từ đỉnh núi tuyết xuống.

Ánh mắt Lục Ảnh còn đọng nét cười, nhìn hoàng hôn Sắc Lặc Xuyên, tà dương đỏ vàng chầm chậm hạ xuống, ánh vàng rực rỡ, xuyên qua mấy ngàn năm, chiếu đến rừng rậm dưới chân Tạp La Sát.

Khi đó Bạch Lộc còn rong chơi trong rừng, trong ánh hoàng hôn lờ mờ nhìn thấy một con sói lớn lông xanh xám đứng trước núi, cách một từng cây. Sói cúi đầu, đối mắt với hắn.

Bạch Lộc lập tức quay người, thoát khỏi ánh mắt của Thương Lang.

Chúc Âm mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, thời điểm từ vòm trời ngã xuống, vạn vì sao hoá thành bụi sáng như thác, Bạch Lộc nằm ngủ bỗng nhiên hoá thành người, mê man nhìn về phía bầu trời biến đổi kỳ lạ. Ngày đó dường như không có ban ngày cũng chẳng có đêm sao, mà dần dần đất trời khôi phục y hệt như trước.

Ngày ấy, Lục Ảnh toàn thân áo trắng, đi chân trần đứng trong rừng, ngẩng đầu hái chồi lá non, một bóng người cao lớn bước chầm chậm vào rừng cây.

Tiêu Khôn mặc áo da thú, nhìn Lục Ảnh, Lục Ảnh mới hoá thành người bỗng nhiên cảnh giác, quay người nhìn đối diện, có vẻ chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Vô tình, chạng vạng hôm qua, bóng dánh Thác Bạt Diễm đi vào rừng cây khiến Lục Ảnh nhớ lại chuyện xưa của mấy ngàn năm trước.

Gió mạnh lướt qua, Lục Ảnh và Tiêu Sơn đến chân núi.

Tiêu Sơn: "Lại chơi nữa không?"

"Được." Lục Ảnh cười nói, hoá thành Bạch Lộc đưa Tiêu Sơn lên núi.

Lúc ấy, yêu lực trong thân thể Tiêu Sơn tự toả ra, dường như lại có tiếng sói tru vang vọng trong dãy núi.

Lục Ảnh bước lên khiên, cùng Tiêu Sơn trượt dọc theo vách núi lần thứ hai.

"Ngươi thích nó sao? Cho ngươi đó, cho ngươi."

Thác Bạt Diễm cởi nhẫn đưa cho Lục Ảnh, gương mặt tươi cười của hắn trở nên mơ hồ.

Trong ánh sáng, thời gian như trở lại mấy trăm năm trước, Thương Lang ngậm viên Định Hải châu sáng rực tới, đặt trước mặt Lục Ảnh, dùng mũi đẩy nó về phía Lục Ảnh.

Bên trong Định Hải châu, một chiếc nhẫn vàng chầm chậm xoay, toả ra màu sắc mỹ lệ của thời gian.

"Cho ngươi." Thương Lang hạ giọng nói, trong cặp mắt xanh lục chan chứa tình ý, "Ta tìm thấy nó ở Tạp La Sát."

"Tiêu Sơn!" Lục Ảnh nói.

"Cái gì?" Tiêu Sơn ở trên khiên quay đầu lại nói.

Lục Ảnh nói: "Đệ lớn rồi! Tốt lắm!"

Hai người trượt tới chân núi, Tiêu Sơn có vẻ chần chừ, dường như đang tụ hợp yêu lực trong người, muốn xác nhận ý nghĩ cuối cùng của Thương Lang lúc cuối cùng, lại hỏi: "Chơi nữa không?"

Lục Ảnh hoá thành bạch lộc, Tiêu Sơn vươn mình cưỡi lên.

Gió thổi qua tai, chân trời rực đỏ, ngàn vạn mộng cảng không kịp chờ Thần Châu vào đêm đã dịu dàng hạ xuống.

Trong giấc mộng tươi sáng ấy, Tiêu Khôn xuất hiện, áo bào đen trong gió tung bay, đạp trên khiên, quay đầu lại mỉm cười với Lục Ảnh.

"Dãy núi làm chứng." Lục Ảnh nói.

"Ta chính là dãy núi," Tiêu Khôn nói, "Ta ở cuối luân hồi chờ em."

Sau đó hắn biến mất khỏi giấc mộng của Lục Ảnh, thay vào đó là Tiêu Sơn nho nhỏ phía trước.

Tiêu Sơn: ?"

Lục Ảnh xoa đầu Tiêu Sơn, nói: "Mặt trời xuống núi sắp đốt lửa rồi, chúng ta đi tham gia đi? Từ nhỏ đệ đã thích chỗ của nhân tộc."

"Được." Tiêu Sơn nghe lời, vác khiên, dắt tay Lục Ảnh, tuy còn nhỏ nhưng nhóc có thần thái của người lớn rồi, dẫn Lục Ảnh xuyên qua nền đất tuyết đến sườn núi.

Dưới tàng cây Sắc Lặc Cổ, Hạng Thuật và Trần Tinh cả người đầy tuyết, ngơ ngác nhìn nhau.

Hạng Thuật mặc vương bào, dựa vào thân cây, chân dài khoanh trên đất, có vẻ không biết làm sao, như thiếu niên vừa mới tỏ tình không biết phải làm gì sau đó, y chưa hề nghĩ kỹ, thậm chí còn không nghĩ tới. Có vẻ lo sợ đến tái cả mặt, không ngờ cả đời sẽ có một ngày rực rỡ như vậy.

Trần Tinh nhìn y, nghĩ tới rất lâu trước kia, y mặc giáp sắt, một mình cưỡi ngựa mang kiếm, xuyên qua hẻm núi Âm đầy tuyết đọng, liều mạng đến cứu mình. Càng nhìn càng thích, càng nhìn lại càng khó chịu, vì vậy vịn vai y, hôn tới.

Ngón tay Hạng Thuật chặn trán Trần Tinh.

"Chờ đã!" Hạng Thuật nói, "Ta nhớ ra rồi! Sao không nói sớm cho ta?! Các ngươi..."

Trần Tinh kéo tay Hạng Thuật ra, hôn lên gò má y, Hạng Thuật tới giờ vẫn mê man, cho đến khi liên kết mọi sự việc đã xảy ra, cũng không biết phải làm gì trước tiên.

Trần Tinh: "Huynh cuối cùng cũng nhớ ra, huynh biết chúng ta lo nghĩ thế nào không?"

Hạng Thuật: "Cô vương...ta... chẳng trách, suốt hành trình mấy người cười nhạo ta hả?"

"Ta đâu có chê cười huynh!" Trần Tinh quả thực không hiểu nổi, nói: "Huynh tự tìm Xi Vưu đơn đấu, ta còn chưa trách đâu1"

"Đó là vì cứu em." Hạng Thuật đứng dậy, kéo tay Trần Tinh để cậu đứng thẳng, cau mày nói: "Thế em thì sao? Em nhìn em xem, chuyện gì cũng giấu ta."

Trần Tinh: "Được thôi, giờ nhớ ra rồi coi là nợ cũ hả? Huynh không phải cũng giấu ta sao?"

"Ta giấu em cái gì nào?" Hạng Thuật nói, "Em nói thử, ta gạt em bao giờ?"

Trần Tinh vốn định nói huynh nhân lúc ta ngủ mê làm nhiều việc như thế, nhưng ngẫm lại cũng không đúng, dù sao mình ngủ có báo cũng hết cách, không thể cãi tiếp, muốn tìm chuyện Hạng Thuật lừa mình, mạnh mẽ phản kích, nghĩ đi nghĩ lại mãi không bắt được nhược điểm của Hạng Thuật, cuối cùng đành dùng chiêu:

"Rõ là huynh biết đánh đàn!" Trần Tinh giận dữ chỉ trích, "Sao lại lừa ta là không biết!"

Hạng Thuật: "..............."

Trần Tinh nói: "Có đúng không? Ngay chuyện nhỏ này huynh còn gạt ta thì còn lừa ta chuyện gì nữa? Huynh còn gì để nói? Mau nói đi!"

Hạng Thuật đột nhiên bị chặn lại, Trần Tinh nhìn gương mặt tuấn tú của y, vừa yêu vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm mau hôn ta đi chứ! Nãy chỉ hôn một tẹo không đủ! Huynh hôn ta đi thì không phải nói chuyện nữa!

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, bờ môi nóng ran, vô thức liếm môi một cái, dáng vẻ ấy khiến Trần Tinh càng hoa mày chóng mặt, mà cậu hôn Hạng Thuật mấy lần rồi, Hạng Thuật mới hôn cậu có một chút, không như thế được, bằng không thì mình lại chủ động quá!

Trần Tinh vì vậy nổi giận: "Không nói gì hả? Ta đi!" Nói xong cậu đi vài bước rồi quay lại nhìn Hạng Thuật.

"Ta đi đó!" Trần Tinh nhấn mạnh thêm lần nữa.

Hạng Thuật bừng tỉnh lập tức đuổi theo. Trần Tinh vô cùng cần bậc thang bước xuống, chỉ cần Hạng Thuật hơi dỗ dành một chút sẽ thuận thế hoà giải, nhưng tinh thần Hạng Thuật vô cùng bất ổn, đột nhiên bị rất nhiều việc xông tới, đầu váng mắt hoa không nói lên lời, chỉ biết bước nhanh đuổi theo Trần Tinh.

"Đi đâu?" Hạng Thuật nói.

Trần Tinh quay người, nhìn chằm chằm Hạng Thuật. Hạng Thuật lại nói: "Em lại chạy loạn xem? Lần này dám đi nữa, cô vương sẽ... sẽ..."

Câu này khiến Trần Tinh bùng nổ, nói: "Ta muốn về Kiến Khang, huynh đường có đến, làm Đại Thiền Vu của huynh cho tốt đi."

"Gâu! Gâu!" Một con chó vẫy đuôi chạy quanh doanh địa cả ngày, cuối cùng cũng thấy Trần Tinh.

Chó đang chạy tới, Trần Tinh lại nói: "Trần Tinh! Đến đây!"

Chó: "? ? ?"

Phía xa bắt đầu nướng thịt, chó ngửi thấy mùi thịt nhìn hai người quay ngoắt chạy đi. Trần Tinh định đuổi theo nó thì Hạng Thuật bực bội xông lên chắn trước mặt cậu, Trần Tinh lùi về sau, bản năng sợ hãi trỗi dậy.

Vì thế, ánh mắt Hạng Thuật dịu lại.

"Ta sợ sau khi nói hết mọi chuyện cho huynh," Trần Tinh rầu rĩ nói, "Huynh lại không nhớ ra được, chỉ vì người khác nói mới tưởng là vậy. Bởi vậy, nếu mọi chuyện xảy ra lần nữa, không chắc huynh sẽ... thích ta. Ta biết làm sao?"

Đây là lời thật lòng của Trần Tinh, không phải để dỗ dành Hạng Thuật.

Hạng Thuật nghe vậy, ánh mắt ngập tràn vẻ áy náy, dường như việc này người sai là y, nghĩ một chút xong, y nói: "Sao lại thế được?"

Nghe câu hỏi ngược lại, Trần Tinh còn vui hơn lúc nghe ba chữ 'Ta yêu em'. Hai người đứng trong tuyết, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có vẻ không quen, vì một tầng giấy bị chọc thủng, bỗng nhiên trở nên xa lạ.

Huynh không chủ động hơn được sao? Trần Tinh gào lên trong lòng.

Hạng Thuật và Trần Tinh cảm giác giống nhau, chắc không biết phải ở bên nhau thế nào, vô cùng ngây ngô với chuyện tình cảm, đây là lần đầu trong đời nên so với tưởng tượng của bọn họ thì khác biệt hoàn toàn.

Cuối cùng Hạng Thuật làm một hành động mấu chốt, y đi đến trước mặt Trần Tinh, vươn tay kéo tay cậu, Trần Tinh giật mình, Hạng Thuật vuốt nhẹ ngón tay Trần Tinh, mười ngón đan cài.

"Ta..." Hạng Thuật có vẻ thất thần, muốn ôm Trần Tinh nhưng thấy Trần Tinh không trả lời nên không dám lỗ mãng. Phía xa có tiếng hoan hô, thời khắc then chốt của tết Mộ Thu sắp tới, Hạng Thuật kéo Trần Tinh đi về phía trại.

Trần Tinh cũng không quen, lúc quan hệ thay đổi chưa đầy nửa canh giờ, cậu hạnh phúc đến nỗi không biết làm thế nào.

"Ngày ấy... có phải đau lắm không? Xin lỗi." Hạng Thuật nói.

"Cái gì?" Trần Tinh đáp.

Hạng Thuật trả lời: "Ngày cuối ấy ta dùng kiếm làm em bị thương."

Trần Tinh vội nói: "Không, ta không hề chú ý, lúc ấy chỉ để ý huynh..."

Tất nhiên rất đau, nhưng tình hình lúc đó Trần Tinh không rảnh quan tâm.

"Em tỉnh lại ở đâu?" Hạng Thuật lại hỏi.

Trần Tinh đáp: "Địa lao, nơi hai ta lần đầu gặp nhau. Huynh cảm thấy thế nào? Có phải rất hỗn loạn không?"

"Như ngủ rất lâu," Hạng Thuật nhìn về phía trại, lẩm bẩm, "Vừa mới tỉnh dậy, lại còn mơ một giấc mơ dài."

Trần Tinh nói: "Ta có quá nhiều điều muốn nói với huynh... hiện giờ chúng ta đến tham gia với bọn họ sao?"

"Đi thôi," Hạng Thuật nghiêm túc đáp, "Hôm nay so với trước kia không giống nhau, Thời gian về sau của chúng ta còn rất dài."

Nói xong, Hạng Thuật nâng cằm Trần Tinh, ở ngoài trại cúi đầu, hôn lên môi cậu, bờ môi run rẩy bán đứng nội tâm hưng phấn kích động của y.

Lúc này Trần Tinh đỏ mặt đến mang tai, Hạng Thuật nghiêng đầu, trong ánh lửa chiếu tới từ phía xa, khoé miệng Hạng Thuật còn vương một nụ cười, y nắm tay cậu cùng trở về trại.

________________________

Cảnh trượt tuyết của Hạng Thuật Trần Tinh vui vẻ bao nhiêu thì Tiêu Khôn Lục Ảnh lại tiếc nuối bấy nhiu huhuhuhu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play