Trên đời không tồn tại thứ gì có thể chia lìa bọn họ.

Trần Tinh và Xa La Phong cùng hét lớn một tiếng, từng người quay ngựa, chạy dọc bên ngoài đấu trường.

"Sao hai người này lại đấu với nhau?" Thanh Hà công chúa nghi ngờ nói, "Tên kia là Xa La Phong? Sao ta nhớ là từng gặp rồi nhỉ?"

Mộ Dung Xung đáp: "Chị không thấy ánh mắt bọn họ đấu rất kỳ quặc sao?"

Thanh Hà công chúa mỉm cười: "Không phải đấu nhau kỳ quái, chỉ là ta không nghĩ ra bọn họ đánh cược Đại Thiền Vu? Chẳng lẽ Trần Tinh thua thì Đại Thiền Vu sẽ cam tâm tình nguyện cưới an đáp của hắn sao?"

Mộ Dung Xung: "..."

Thanh Hà công chúa: "Không thể tin nổi, Trần Tinh thắng thì thôi, nếu như Xa La Phong thắng thì ngoài Thuật Luật Không bực bội ra chẳng có tác dụng gì, bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

Thác Bạt Diễm và Lục Ảnh đến bên sân, Tiêu Sơn đứng trên bàn, giơ Thương Khung Nhất Liệt hô: "Trần Tinh! Thắng! Phải thắng1"

Lục Ảnh liếc nhìn, lại nhìn Hạng Thuật đang căng thẳng có vẻ như đang suy xét.

Tuấn mã bắt đầu chạy, Trần Tinh và Xa La Phong thúc bụng ngựa, phi về phía đối phương! Xa La Phong vạn lần không ngờ người Hán này cưỡi ngựa cũng có nghề, dám đón đầu mình, lúc này giả vờ hoảng loạn giương cung. Trần Tinh ghìm cương ngựa, chiến mã nhanh chóng xoay vòng, lướt sát bên người Xa La Phong, hai người không bắn tên, có vẻ đang thăm dò.

"Hai ngựa gặp nhau, kẻ sợ tất thua!" tiếng Hạng Thuật còn phảng phất bên tai.

Chiến mã của Trần Tinh là con ngựa già của Hạng Ngữ Yên, ngựa của Xa La Phong là tuấn mã, lúc mới giao đấu không phân cao thấp, nhưng vào thời khắc vòng lại thì cậu chậm hơn Xa La Phong nửa nhịp.

"Cần giúp không?" Trùng Minh không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào, giọng nói truyền đến tai Trần Tinh.

"Không cần!" Trần Tinh lớn tiếng nói, "Không ai được nhúng tay!"

Xa La Phong quay ngựa, dùng hết sức thúc ngựa chạy, giương cung cài tên, Trần Tinh cũng quyết tâm! Không cúi rạp người, vòng đến bên Xa La Phong, Xa La Phong giương cung, tên bay đến!

Cả trường đấu reo hò khen hay, mũi tên xoay tròn, một đường vôi trắng toé tròn, Trần Tinh ngửa đầu, mũi tên bay sượt qua mặt.

Bỗng nhiên tiếng người Thiết Lặc hô ầm lên át tiếng người Nhu Nhiên, mà lần này là khen ngợi Trần Tinh.

Xa La Phong cung sang tay trái, không cho Trần Tinh kịp thở, tuấn mã lướt qua, hắn mạnh mẽ kéo dây cương, chân phải tuấn mã đạp mạnh, nằm rạp xuống, Xa La Phong đạp chân xuống đất, nhào lên thân ngựa, căng dây bắn cung, mũi tên thứ hai nhắm vào đùi Trần Tinh, chặn đường đi của cậu.

"Quay ngựa về yên, đạp đăng lật người!"

Mà Trần Tinh vừa thấy vai Xa La Phong động đậy thì nhớ đến bí quyết Hạng Thuật dạy cho, đá văng bàn đạp, vươn mình chồm qua một bên yên ngựa, đồng thời hướng phía khác ghìm cương.

Hai chiến mã đồng thanh hí dài, đạp tuyết bay tung. Tên của Xa La Phong bay sượt qua bụng ngựa, giữa tuyết mù mịt, Trần Tinh phi ngựa ổn định, nhờ tiếng vó ngựa cách đó hai mươi bước, nhắm mắt, xoay người giương cung.

Ngựa đạp tuyết bay, tên bay vút!

Đúng lúc đó, từ giữa màn tuyết mũi tên thứ ba bay đến, Trần Tinh quyết tâm liều mạng, ba mũi tên liên tiếp bay đi.

Hạng Thuật thấy hai bên bắn hết tên, nhanh chóng bước lên muốn dừng lại, đúng lúc này, Xa La Phong kéo cương ngựa đang định đứng dậy đón lấy ba mũi tên liên tiếp của Trần Tinh từ trong tuyết sương bay tới.

Mũi tên cuối cùng của Xa La Phong cũng phá tan bụi tuyết, bay về phía lồng ngực Trần Tinh.

Đột nhiên, trên ngón đeo nhẫn tay trái của Trần Tinh có một luồng ánh sáng loé lên, hiện ra một chiến nhẫn kỳ lạ.

CHỉ xuất hiện chớp nhoáng, tốc độ thời gian chảy chậm lại, yên lặng như tờ, trong khoảnh khắc thời gian lắng đọng, Trần Tinh thấy mũi tên chậm lại, không rõ vì sao cậu kịp phản ứng nghiêng người nằm ngửa lên lưng ngựa.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi loé sáng, chiếc nhẫn trên ngón tay Trần Tinh lại biến mất.

Nhưng nhờ khoảnh khắc này mà Trần Tinh nhìn thấy được mũi tên thứ ba rất khó thấy kia!

Xa La Phong đứng dậy, hai mũi tên lướt qua đầu ngựa, một cái sượt vai, mũi tên cuối cùng bắn trúng mũ lông của hắn, vũ quan của tộc trưởng Nhu Nhiên bay lên, vẽ một đường vòng cung rồi rơi xuống đất.

Hạng Thuật dừng lại, sương tuyết tan đi, hai người quay ngựa từng người lui lại.

Toàn trường đấu yên lặng, sau mấy tức, Sắc Lặc Xuyên hò hét vang dội như dời non lấp bể.

Trần Tinh thở dốc nhìn Xa La Phong phía xa, Xa La Phong không tin được chuyện đã xảy ra, mũi tên thứ ba cuối cùng bay đến trong phút chốc.

Xa La Phong cuối cùng nói: "Ngươi thắng rồi! người Hán!"

Tim Trần Tinh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Xa La Phong xuống ngựa cầm mũ, không nói lời nào, cuối cùng hắn nhìn lại về phía Hạng Thuật, ánh mắt chất chứa tình cảm phức tạp.

"Mũi tên cuối cùng ta không tránh được, Xa La Phong." Trần Tinh nói, "Là ta may mắn."

"Có hoà vẫn tính là ta thua." Xa La Phong đáp, "Không quan trọng vì sao thoát được, đều là số mệnh sắp xếp sẵn. Thua, từ đầu đã không thắng nổi rồi, cũng coi như bản thân một câu trả lời mà thôi, ai dạy ngươi bắn cung?"

Trần Tinh cười cười, không trả lời.

Xa La Phong đẩy mọi người ra rồi rời đi, Hạng Thuật nói: "An đáp! Ta dạy hắn bắn cung!"

Trần Tinh cũng dần bình tĩnh lại, nhìn bóng lưng Xa La Phong đi xa.

"A! Nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành!" Trần Tinh trèo xuống xong ném cung sang một bên, lau mồ hôi trên trán, sau lưng đã ướt đẫm, ai oán nói: "Ông đây nhọc nhằn khổ cực luyện hơn nửa năm là vì hôm nay! Ta xin thề từ nay về sau sẽ không học võ nữa! Quá là mệt, mệt chết mất! Hạng Thuật đâu? Đi đâu rồi?"

Trần Tinh đi ra khỏi trường đấu thấy Hạng Thuật và Xa La Phong đứng cạnh nhau đang noní chuyện, Xa La Phong nhìn về phía Trần Tinh rồi hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạng Thuật.

Trần Tinh khó chịu, đi đến chỗ Xa La Phong, Hạng Thuật cũng không nhìn Trần Tinh, giơ tay ra hiệu 'dừng lại', chỉ mặt đất, ý là đứng đó đừng tới đây.

Sau đó, Hạng Thuật đi về phía Trần Tinh.

"Hắn nói gì?" Trần Tinh hỏi.

"Không có gì." Hạng Thuật không an lòng đáp, ánh mắt bỗng nhiên trở nên phức tạp.

Trần Tinh lại cảm thấy có vẻ vô vị, gió nổi lên, thổi qua đầu bọn họ, bầu trời Sắc Lặc Xuyên đầy cờ phướn, trên lá cờ thêu thánh thú vô cùng sống động, như đang đi lại giữa trời.

Trần Tinh quay người, rời khỏi đấu trường, hỏi: "Đại Thiền Vu, bây giờ đi đâu?"

Hạng Thuật đáp: "Không biết."

Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ quái, không ai nói gì. Trần Tinh chỉ chậm rãi lên núi, đi qua phiên chợ của người Cao Xa, nhìn thấy một tấm thuẫn.

"Trượt tuyết đi?" Trần Tinh dừng bước, hỏi Hạng Thuật.

Hạng Thuật im lặng hồi lâu, nói: "Không đi."

Trần Tinh: "..."

"Ô." Trần Tinh đáp, "Huynh tức giận gì sao?"

Hạng Thuật: "Phần thưởng là gì?"

Trần Tinh miễn cưỡng cười, đáp: "Xa La Phong không nói cho huynh biết sao?"

Xem Hạng Thuật thì rõ ràng là đã hỏi Xa La Phong rồi.

Hạng Thuật quay người rời đi Sắc Lặc Xuyên, đi hướng Âm Sơn tây lĩnh, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Trần Tinh giấu đầu hở đuôi, giải thích: "Ta... chúng ta đùa giỡn thôi, huynh đừng để bụng."

Hạng Thuật vẫn không trả lời, bước qua lớp tuyết, trên giày còn tuyết vương lại. Trần Tinh đi theo sau, qua cuộc tỉ thí cậu có vẻ hơi mệt.

Hai người tới sườn tây núi Âm, Trần Tinh định nói lại thôi, cảm thấy mình chơi hơi quá, định xin lỗi Hạng Thuật nhưng không biết mở miệng thế nào, Hạng Thuật đứng bên sườn núi nhìn sang, thấy hết mỹ cảnh tết Mộ Thu trong Sắc Lặc Xuyên.

"Không có ai nói cho ngưi." Hạng Thuật vươn tay, chân thành nói, "Nếu ý trung nhân là người Thiết Lặc muốn rủ người đó trượt tuyết, phải chờ người đó chủ động vươn tay với ngươi sao?"

Sau đó, Hạng Thuật chìa tay đến trước mặt Trần Tinh.

Trong chớp mắt Trần Tinh choáng váng, không biết làm sao nhìn tay Hạng Thuật, mắt đỏ lên, vô thức nhìn vào mắt y, sau đó chầm chậm đặt tay vào lòng bàn tay y.

"Thế nhưng... chúng ta không mang thuẫn." Trần Tinh cũng không rõ vì sao trong đầu vô cùng hỗn loạn, lại nghĩ đến chuyện không liên quan như vậy.

"Tâm Đăng." Hạng Thuật kéo Trần Tinh vào lòng, lập tức ánh sáng Tâm Đăng rực rỡ, võ bào mạ vàng bay lên, Hạng Thuật ôm cậu nhảy lên sườn núi, chân trượt, ánh sáng tụ thành thuẫn, rơi xuống chân, trượt về phía Sắc Lặc Xuyên!

Trần Tinh hô to, quay lại ôm chặt Hạng Thuật, rúc vào vai y.

Ánh sáng dâng lên, Hạng Thuật mang theo Trần Tinh, xoay một cái dưới chân núi, thúc đẩy Tâm Đăng, vòng qua Sắc Lặc Xuyên, chân đạp tấm thuẫn, dọc theo núi tuyết kéo dài, trượt ngược từ chân núi lên đỉnh núi.

Trần Tinh: "Chờ một chút... oa1"

Giữa trưa, ánh mặt trời xán lạn, Hạng Thuật đạp thuẫn, để Trần Tinh đứng trước, từ đằng sau ôm eo cậu, vòng một cái, trượt lên đỉnh núi cao trăm trượng.

"Lần thứ hai, trượt không?" Hạng Thuật cúi đầu nhìn vào mắt Trần Tinh, nghiêm túc nói.

Trần Tinh gật đầu: "Được."

"Em đồng ý rồi." Hạng Thuật chân thành nói, sau đó nghiêng người.

Trần Tinh: "Ta đòng ý, chờ chút! Ta còn có lời muốn nói... A!"

Hạng Thuật ôm chặt Trần Tinh, từ đỉnh núi Âm hướng xuống, bước chân dịch chuyển, đạp lên thuẫn, nhanh chóng trượt xuống. Trần Tinh ôm chặt Hạng Thuật, chôn mặt vào vai y, võ bào cả hai phần phật trong gió, bay phấp phới.

"Xem xem?" Hạng Thuật chỉ nói một câu.

Trần Tinh ngẩng đầu, lập tức bị cảnh đẹp trước mắt làm cho chấn động.

Hạng Thuật đạp tấm thuẫn, từ một ngọn núi trượt xuống đỉnh núi khác.

Biển mây dập dìu lùi đi, lộ ra khoảng trời rộng lớn xanh trong, dãy núi Âm trùng điệp. Nhìn cả thế gian lúc này cảnh sắc như một bức tranh giang sơn rộng lớn, bầy chim bay ngang trời, mây mù tan hết, lúc này chỉ còn bọn họ.

Hạng Thuật buông Trần Tinh, hai người tách ra, Trần Tinh đỏ hoen vành mắt, nước mắt không khống chế được mà ứa ra, như một đứa trẻ bất lực.

"Hiện giờ đến lượt em." Hạng Thuật nói với Trần Tinh, "Mau nói đi, không thì Đại Thiền Vu ném em lại núi không về được Sắc Lặc Xuyên."

Trần Tinh nhào tới Hạng Thuật, đạp lên mép tấm thuẫn, ôm eo y, Hạng Thuật cũng vòng tay ôm cậu.

"Dãy núi Âm làm chứng!" Trần Tinh vẫn còn khóc, hô lên.

"Dãy núi Âm làm chứng!" Hạng Thuật ngửa đầu, cười vang, đưa theo Trần Tinh xoay người, đạp qua tuyết bay mù mịt, xuyên qua thuỷ triều từ kiếp trước đến kiếp này, lướt qua núi rừng, bay ngang dãy núi.

Vạn vật phù sinh như núi, chớp mắt thời gian như biển.

Tình yêu cách trở núi sông, san bằng sông núi cũng không khó gì.

Thế gian ồn ào rời xa, cổ thụ định tình quấn đầy lụa đỏ được phủ một lớp áo bạc.

Dưới gốc cây, Hạng Thuật mặc vương bào màu đen, nằm trên tuyết, Trần Tinh gối lên ngực y, trên đầu cả hai đầy tuyết.

Hạng Thuật nhìn chăm chú Trần Tinh, ánh mắt dời đến môi cậu.

"Ta... vì sao còn nhớ..." ánh mắt Hạng Thuật mê man.

"Suỵt, đừng nói gì cả." Trần Tinh nhỏ giọng, sau đó ôm cổ Hạng Thuật, để y nằm trên tuyết, cúi đầu hôn xuống.

Bờ môi nóng rực chạm vào nhau, Hạng Thuật mở to hai mắt, Trần Tinh lại nhắm mắt, tất cả suy nghĩ quên đi, mà lúc cậu hôn Hạng Thuật, nơi Lục Ảnh từng chạm vào bỗng nhiên toả hơi nóng.

Hạng Thuật: "! ! !"

Mộng cảnh vỡ vụn, hoá thành ký ức chân thực, ngàn vạn hình ảnh lướt qua trước mắt Hạng Thuật...

Tia sáng mới gặp lúc ở địa lao Tương Dương; trong cung Trường An ngồi trên giường nửa ngủ nửa tỉnh ôm lấy Trần Tinh; chín phù văn của Bất Động Như Sơn lấp lánh; cùng dưới gốc cây cổ thụ Hạng Thuật lo lắng bất an nhìn Trần Tinh và Thác Bạt Diễm phía sau...

Lần đầu trượt tuyết Trần Tinh quay đầu, Hạng Thuật bối rối; trên làn sóng, thuyền biển rạo rực; đêm Thu Xã Kiến Khang, Hạng Thuật nắm chặt chiếc vòng đỏ trong tay...

Thành Thọ Dương, Trần Tinh mê man trên giường, hai mắt Hạng Thuật đỏ au, nhẹ nhàng vuốt trán cậu.

Cổ trận Triều Tịch, Trần Tinh bị Bất Động Như Sơn đâm xuyên lồng ngực nhưng vẫn muốn đến gần, dùng ánh sáng chiếu rọi y.

Định Hải châu vỡ nát, Vạn Pháp Phục Sinh, trong cơn bão thời gian, Phượng Hoàng lượn vòng, Tuế Tinh xuất hiện, cầm Lạc Hồn Chung. Trần Tinh trong lòng y hoá thành đốm sáng, biến mất...

Tất cả mọi chuyện từ mộng cảnh bỗng chốc rõ ràng, trở lại hồn phách Hạng Thuật. Ánh sáng tắt dần, hoá thành tuyết dưới gốc cổ thụ, đậu lên người cả hai.

Rời môi, Trần Tinh mê man nhìn Hạng Thuật.

Cả hai đỏ bừng cả mặt, tim Trần Tinh đập nhanh đến mức cậu không thở nổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ...

Hôn rồi, hôn rồi, cuối cùng ta cũng hôn rồi...

Lúc này, Hạng Thuật lại run giọng nói: "Tinh nhi?"

Trần Tinh: "... ... ..."

Hạng Thuật như tỉnh lại từ trong mộng, xoay người để Trần Tinh nằm lên tuyết, lại hôn! Trần Tinh mở to mắt, vô cùng hoảng loạn, muốn giãy dụa đẩy Hạng Thuật ra hỏi cho rõ, nhưng Hạng Thuật không cho cậu phản kháng, y giữ chặt lấy cổ tay Trần Tinh.

Cho đến khi Trần Tinh từ bỏ ý định nói chuyện, cùng y yên tĩnh hôn nhau, Hạng Thuật đang khoá cổ tay Trần Tinh mới nhẹ nhàng buông ra, bàn tay mạnh mẽ mân mê lòng bàn tay Trần Tinh, sau đó tách ngón tay cậu, mười ngón đan cài. Bắt đầu từ lúc này, trời, đất, số mệnh, thời gian, Ma thần...

Trên thế gian không tồn tại thứ gì có thể chia lìa bọn họ.

_____________________

Yeeeee, tỏ tình rồi o((>ω< ))o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play