Người phàm các ngươi không có ai tốt cả.

Đêm tết Mộ Thu, người Hồ ở Sắc Lặc Xuyên tụ họp dưới chân núi, chờ 'Đoàn nô' người Nhu Nhiên mời Đại Thiền Vu thắp ngọn lửa rực rỡ, đây là đêm rộn ràng nhất, tương truyền người Nhu Nhiên thời mấy trăm năm trước, là nô lệ chuyên rèn đúc cho người Hung Nô. Lò được đốt lên như một con rồng lửa, đó là ý nghĩa của lò lửa của đất trời.

Còn tượng trưng cho ý nghĩa các tộc ở Sắc Lặc Cổ Minh sẽ hoà làm một thể.

Trần Tinh: "Lần trước đến sao lại không có nghi thức này?"

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, không trả lời, hàng mi đẹp đẽ, đôi mắt toả sáng trong đêm.

Trần Tinh: "???"

Xa La Phong cầm đuốc đến, hành lễ với Hạng Thuật.

Bên cạnh lại có người Thiết Lặc đi vào mang Khương Địch và Cổ cầm chờ đợi.

Mười sáu tộc Hồ đến, Hạng Thuật nhận bó đuốc từ Xa La Phong, châm lửa đốt đuôi rồng.

Ngọn lửa bùng lên, cháy dọc theo con thân dài củ con rồng, lan ra toàn thân nó, mười vạn người ở Sắc Lặc Xuyên cùng nhau ngước nhìn khung cảnh này.

"Bốn bể thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, con dân khắp nơi là con dân của Đại Thiền Vu."

"Chúng ta xin ngợi ca chủ nhân tái ngoại, đệ nhất dũng sĩ Thuật Luật Không!"

"Cầu cho Sắc Lặc Cổ Minh trường tồn mãi mãi, cỏ nước tốt tươi, các đời con cháu Sắc Lặc Xuyên phúc thọ dài lâu."

Mười sáu tộc khom người, dùng các ngôn ngữ lẫn lộn nhau mà nói, sau đó quỳ lạy Hạng Thuật, tiếp theo hoả long cháy lên, ánh sáng toả khắp Sắc Lặc Xuyên, toàn bộ bách tính đều quỳ xuống.

"Em không cần qufy." Hạng Thuật nói với Trần Tinh.

Lục Ảnh và Trùng Minh đã tránh đi, Tiêu Sơn bước tới đứng sau lưng tộc trưởng HN, học theo bọn họ quỳ một chân xuống đất.

Thạch Mạt Khôn đến trước mặt Hạng Thuật, A Khắc Lặc vương phi bê mâm vàng đặt giữa hai người.

"Bằng tên của Thuật Luật Không, núi Âm làm chứng, từ lúc này chức Đại Thiền Vu giao cho Thạch Mạt Khôn." Hạng Thuật cất giọng, "Các ngươi phải phò trợ Thạch Mạt Khôn làm Đại Thiền Vu, tuân theo thệ ước từ cổ xưa không được làm trái."

Trần Tinh cuố cùng cũng hiểu vì sao Mộ Dung Xung và Thanh Hà công chúa lại chọn tết MT năm nay từ ngàn dặm xa xôi đi đến Sắc Lặc Xuyên.

Hạng Thuật cởi mũ đặt lên mâm, sau đó bỏ ấn tín, gỡ nhẫn, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cũng tháo nhẫn trên tay đặt lên mâm vàng. Hạng Thuật nhận lấy cung ngọc rồi đặt lên mâm.

Thạch Mạt Khôn trầm giọng: "Xin tuân lệnh."

Sau đó Thạch Mạt Khôn đội mũ, đeo nhẫn và ấn tín, lùi vào đám người Thiết Lặc.

Hạng Thuật cuối cùng quay lại, hướng về phía Trần Tinh, hai người nhìn nhau.

"Nói lại đi," Hạng Thuật nói, "Hiện giờ nói được rồi."

"Nói... nói gì cơ?" mặc dù từ lần trước Trần Tinh biết Hạng Thuật từ chức Đại Thiền Vu cũng trải qua sự xúc động khó nói thành lời, nhưng trong nghi thức từ chức này tâm tình như biển dâng sóng trào, mãi không bình ổn lại.

"Mười lăm tháng hai ấy," Hạng Thuật nói, "Trên đường đi bắc đến Trường An, trước đống lửa, lời em đã nói cũng quên rồi sao."

"Huynh..." Trần Tinh nhớ lại, nói, "Có thể làm Võ thần Hộ pháp của ta không?"

"Được," Hạng Thuật đáp, "đồng ý với em." Rồi quay sang người vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ dâng Khương Địch, Ht nhận lấy còn nói, "Nhưng có một điều kiện."

Trần Tinh ngạc nhiên nhìn Hạng Thuật, ánh lửa chiếu rọi gương mặt bọn họ.

"Tấu một khúc cho cố hương của ta." Hạng Thuật nói, "Coi như thông báo với bọn họ, nói cho cùng, tết Mộ Thu hôm nay em đã mang Đại Thiền Vu của bọn họ đi."

Trần Tinh nhận lấy Cổ cầm, khoanh chân ngồi xuống, đặt Cổ cầm lên đùi, Hạng Thuật thử âm, hai người bắt đầu hoà tấu.

Ngọn lửa cháy dọc thân thể con rồng, ánh lửa hừng hực chiếu xuống Sắc Lặc Xuyên. Trong đám dân chúng, ngàn vạn tiếng Khương Địch cùng vang lên, xúc động, vang vọng khắp đêm dài.

"Khúc Phù Sinh," Lục Ảnh nói, "Đã rất lâu rồi chưa nghe lại."

Trùng Minh và Lục Ảnh đứng sau hoả long, con ngươi phản chiếu ánh lửa rực rỡ.

"Định thế nào?" Trùng Minh hỏi.

Tiếng nhạc nhỏ dần, Lục Ảnh đáp: "Phải đi thôi."

Trùng Minh nói: "Việc này ngươi nhất định phải giải quyết giúp cô vương."

Lục Ảnh cười một tiếng, hỏi Trùng Minh: "Về sau thế nào? Đến Thập Vạn đại sơn, triệu tập yêu tộc lần nữa?"

Trùng Minh giễu cợt: "Cô vương là dạng người nhàm chán vậy sao? Chẳng qua muốn tìm huynh đệ thất lạc mà thôi."

Khúc Phù Sinh dứt, Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh cùng Tiêu Sơn đi vòng qua hoả long, tìm thấy Trùng Minh và Lục Ảnh, hai người đang trò chuyện, nhìn bọn họ.

Hạng Thuật nói: "Nói chuyện nào, có nhiều lời muốn nói, lúc gặp lại còn chưa kịp cảm ơn hai vị."

Lục Ảnh nhìn bộ dạng Hạng Thuật thì biết y đã nhớ lại, giảo hoạt nhìn Trần Tinh cười một tiếng.

Trần Tinh nghĩ thầm, rõ là ngươi có cách ở Tạp La Sát giúp Hạng Thuật nhớ lại được nhưng nhất định phải chờ đến khi quay về, lại còn dùng cách như thế, đám yêu quái quả nhiên quá xảo quyệt.

"Không cần cảm ơn," Trùng Minh hờ hững đáp, "Ngươi hi sinh bản thân, giải thoát linh khí đất trời, cứu cô vương một mạng. Cô vương tạo lại nhục thân cho ngươi, không ai nợ ai."

"Không cần cảm ơn." Lục Ảnh nói, "Các ngươi đều vì một sứ mệnh cõng trên vai vì Thần Châu có ra mạng cũng không tiếc. Chút chuyện nhỏ chúng ta có thể làm này, đáng để nhắc đến sao?"

Nói đến vậy, Hạng Thuật khẽ gật đầu, không khách khí nữa, hạ giọng: "Chuyện lúc ấy còn nhiều thứ ta chưa nghĩ kĩ, nếu không vội thì mai chúng ta lại nói chuyện?"

Lục Ảnh mỉm cười: "Sinh ra như sương mai, thời gian chỉ thoáng chốc, hôm nay có cơ hội sao Võ thần Hộ pháp lại không nói luôn?"

Trần Tinh nghe vậy có dự cảm Lục Ảnh đã quyết định mai sẽ đi rồi. Trùng Minh và Lục Ảnh đều là đại yêu sống rất lâu rồi, nhất là Lục Ảnh qua năm tháng đằng đẵng, hiểu biết còn nhiều hơn cả sách vở, muốn đánh bại Xi Vưu sẽ còn nhiều thứ phải nhờ đến hắn, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Trần Tinh gật đầu ra hiệu với Hạng Thuật, Hạng Thuật trầm ngâm một lát rồi ra hiệu 'mời'.

Lúc này Hạng Thuật thay vương bào, mặc áo săn của người Thiết Lặc, cũng giống như các võ sĩ khác, chỉ có vẻ hào hoa hơn. Sau khi ký ức trở lại đã khôi phục bộ dáng như trước khi diễn ra trận Phì Thuỷ, có vẻ thận trọng đã tính toán đầy đủ, cũng biết việc từ khi rời núi đến tàng cây cổ thụ.

Dưới trời đầy sao, Hạng Thuật sai người mang trà sữa đến, sau khi ngồi ngay ngắn, ngón tay vô thức gõ lên bàn trà, như đang chần chừ, rõ ràng có rất nhiều việc muốn hỏi nhưng lại do dự.

Trần Tinh lại nói: "Tuế Tinh chỉ giữ lại ký ức của năm người, Lục Ảnh, vì sao ngươi vẫn nhớ?"

"Ta không nhớ gì cả." Lục Ảnh nói, "Chẳng qua là căn cứ vào những chuyện vụn vặt Tiêu Sơn kể lại cho ta và việc Vạn Pháp Phục Sinh mà đoán ra."

Trần Tinh kinh ngạc, giữa bao người, chỉ có Lục Ảnh không biết tiền căn hậu quả mà suy luận được ra tám chín phần.

Lục Ảnh lại giải thích: "Sức mạnh của ta là bảo vệ mộng cảnh, mộng cảnh sinh ra có ít nhiều liên quan đến thời gian. Có thể suy đoán ra là tất nhiên, không đáng kinh ngạc."

Trần Tinh 'A' một tiếng, định hỏi vì sao mộng cảnh liên quan đến thời gian, nhưng nghĩ lại có ngày, có đêm thì mộng xuất hiện, bản thân muốn quay ngược thời gian tìm hiểu sẽ đổi chủ đề mất.

"Thời điểm Tuế Tinh rời đi, ta còn tưởng mọi chuyện đã kết thúc..." Trần Tinh lại nói.

Hạng Thuật cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cắt lời Trần Tinh: "Chúng ta vẫn nên đối chiếu lại, còn chưa rõ nội tình, cũng sẽ dễ lên kế hoạch tiếp theo."

"Tốt lắm." Trùng Minh hạ giọng, "Cuối cùng cũng có người sáng suốt, nếu cứ để Trần Tinh càn quấy như thế lúc nào mới đánh bại được Xi Vưu? Cô vương không chịu được chút hài cốt binh chủ đấy nữa rồi."

Trần Tinh thầm nghĩ, cho nên ngươi mới trào phúng ta chứ gì.

Nhưng nghĩ lại, đúng Hạng Thuật là người tỉnh táo nhất, sau khi ký ức khôi phục đã nhắc đến kế hoạch tương lai, cả đời cậu quen biết chỉ có Hạng Thuật và Tạ An là thông minh đến vậy.

"Lúc cuối cùng Trần Tinh hôn mê," Hạng Thuật nói, "Ta đi đến Hoa sơn một chuyến."

"Về sau huynh có nói cho ta." Trần Tinh nói.

Hạng Thuật khẽ gật đầu, nói: "Ở đó, ta gặp Vương Mãnh được Xi Vưu phái đến."

Trần Tinh: "! ! !"

Chuyện này Hạng Thuật lại không hề nhắc đến, nhưng Vương Mãnh xuất hiện cũng chỉ là truyền lời nhắn của Xi Vưu mà thôi, gã mời Hạng Thuật đến Huyễn Ma cung, cùng binh chủ làm giao dịch. Sau đấy lại diễn ra một chuỗi sự việc.

"Huyễn Ma cung ở trong Phì Thuỷ?" Trần Tinh cả kinh.

Hạng Thuật gật đầu: "Đúng vậy." Sau đó kể lại cho mọi người lúc mình xuyên qua màn sáng kia, nói chuyện với VT ở cổ trận nọ.

Tiêu Sơn nghe được nghẹn họng nhìn trân trân, dù sao lúc nhóc và Phùng Thiên Quân ở trong huyễn thế Trường An đánh một trận xong bị Ma Thần huyết không chế, không biết việc sau đó.

"Xác nhận được vị trí Huyễn Ma cung rồi," Tiêu Sơn lập tức nói, "Chúng ta có thể giải quyết Xi Vưu!"

Lục Ảnh hỏi ngược lại: "Giải quyết thế nào? Bất Động Như Sơn đã rơi vào tay Xi Vưu!"

Đây là chuyện Trần Tinh phiền não nhất, không có Bất Động Như Sơn làm sao đánh bại Xi Vưu?

"Ừm." Hạng Thuật nói, "Mau báo cho Tạ An, dừng việc tìm kiếm lại, đừng đánh động Xi Vưu cho đến khi chúng ta tìm được cách hoặc là đoạt lại Ma Mâu đã bị luyện hoá."

Trần Tinh nói: "Bạt loạn lần hai ở Trường An chúng ta từng thử tịnh hoá oán khí trên Ma Mâu, không làm được như Âm Dương Giám."

"Vì nó nhận chủ." Trùng Minh cuối cùng cũng mở miệng, "Bất Động Như Sơn rất khác biệt."

Mọi người im lặng một hồi, Hạng Thuật xắn tay áo để bọn họ nhìn tay phải của mình: "Long thần giao phó cho ta chín phù văn trên Bất Động Như Sơn, có ý nghĩa gì?"

Trùng Minh nói: "Đây là phù văn trừ ma, là Bất Động Minh Vương lưu lại nhân gian để trừ ma. Theo phỏng đoán của cô vương sau khi Xi Vưu luyện hoá thần kiếm, phù văn không bị chuyển hoá mà là tiêu tan, nhập vào thiên địa. Chúc Âm lại triệu hồi sức mạnh này giao cho ngươi. Tóm lại, cô vương cảm thấy khả năng đoạt lại Bất Động Như Sơn rất nhỏ, không cần mạo hiểm như vậy, không thì biện pháp phá huỷ Ma Mâu còn thực tế hơn."

Trần Tinh nói: "Nhưng ta có một câu hỏi, Bất Động Minh Vương và NDMV, bọn họ đi đâu rồi?"

Lục Ảnh nói: "Trên đời này, ở nơi ngươi không đến được, bên ngoài thời gian có rất nhiều kẽ hở, chúng thần quy ẩn thì rời khỏi Thần Châu ở lại những kẽ hở thời gian đó. Có phải ngươi muốn thỉnh cầu bọn họ đúc kiếm một lần nữa? Ta thấy khó lắm, ngay cả Long thần Chúc Âm cũng có nơi không đến được, đừng hi vọng xa xôi nữa."

Trần Tinh tiếp nhận cáhc nói này, khẽ gật đầu, lại hỏi: "Tuế Tinh cũng đến từ đó sao?"

Trùng Minh đáp: "Chúng ta biết rất ít về Thiên ngoại thiên, không trả lời được cho ngươi."

Hạng Thuật biết cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, trầm ngâm một hồi lại nói với Trần Tinh: "Trước khi Tuế Tinh đi có nói gì đó không tầm thường với em không?"

Trần Tinh nhớ lại thời khắc Định Hải châu vỡ vụn, lúc cậu hấp hối gặp được Tuế Tinh giữa bóng tối, kể lại cho mọi người.

"Trộm đi một năm?" Hạng Thuật nói.

Trần Tinh mờ mịt, nói: "Lời Tiểu Quý nói thực ra có rất nhiều thứ ta nghe không hiểu."

"Có thể nói chết rồi, cũng có thể nói không chết." Trùng Minh lần đầu nghe lại những gì Tuế Tinh nói bên trong không gian tiềm thức, lẩm bẩm: "Là có nghĩa gì?"

"Phải nói là..." Trần Tinh nghĩ ngờ, "Xi Vưu lúc ấy có thể là chết rồi, nhưng sau khi cổ trận Triều tịch phát động lại sống lại?"

"Không." Hạng Thuật lập tức phủ định, hạ giọng: "Nếu là vậy, Tuế Tinh sẽ nói cho em, gã còn sống hoặc 'hiện tại đã chết rồi, đáng tiếc lại sống lại', chứ không nói như thế."

Trần Tinh nói: "Nhưng có kẻ vừa chết lại vừa không chết sao?"

Lục Ảnh đáp: "Có thể trong mắt Tuế Tinh, thế gian hắn nhìn thấy khác với lý giải của chúng ta. Binh chủ có hai khả năng, hoàn toàn bị tiêu diệt, hoặc là phục sinh. Chính là Tuế Tinh nhìn thấy hai khả năng này."

Trùng Minh nghe vậy, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt thay đổi.

Bốn người nhìn Trùng Minh, Trùng Minh lại nói: "Nói tiếp đi."

"Trộm đi một năm," Hạng Thuật nói, "Là chỉ quyết định ta đã làm, khiến Tinh nhi... Trần Tinh..."

Hạng Thuật vô tình gọi nhũ danh của Trần Tinh, có vẻ hơi ngại ngùng, Trần Tinh nghe thấy thì như mở cờ trong bụng.

Hạng Thuật sửa lời: "Vốn sẽ đối mặt trận chiến cuối cùng năm hai mươi tuổi lại sớm thành lúc mười chín?"

Lục Ảnh gật đầu: "Căn cứ ý tứ, ta nghĩ ngươi đoán không sai đâu. Định Hải châu không thuộc nhân quả thời gian, pháp bảo tạo thành thân thể ngươi vỡ vụn thì tất cả thời gian bên trong Định Hải châu sẽ biến mất. Ngươi làm những việc như vậy cũng không chịu nhân quả khống chế."

Trần Tinh nói: "Nếu toàn bộ thời gian trong Định Hải châu biến mất như vậy Trương Lưu không tìm được Định Hải châu phải không? Vì sao chuyện này vẫn tồn tại trong trí nhớ của chúng ta? Mà Vạn Pháp Quy Tịch ba trăm năm vẫn tồn tại?"

Lục Ảnh đáp: "Việc cố định, liên quan đến nhân quả thiên địa là không sửa đổi được, vì Định Hải châu là bánh xe thiên địa mạch của chính mình, nên có thể tuỳ tâm sở dục thay đổi một vài thứ, những thứ Thuật Luật Không muốn thay đổi nhưng vẫn giữ lại nhân quả, đây là điểm vô cùng huyền diệu."

Trần Tinh nghe váng cả đầu, Hạng Thuật lại nói: "Nếu giả thuyết giờ ta vẫn là Định Hải châu, lại quay ngược thời gian, sẽ xảy ra chuyện gì?"

Lục Ảnh nói: "Theo quy tắc này, ta nghĩ kết quả là một chuỗi ảnh hưởng đến nhân quả liên tục từ lúc quay ngược dến giờ, còn quá khứ cho đến điểm ngươi quyết định thay đổi sẽ không bị quấy nhiễu."

Trần Tinh nói: "Khó trách Xi Vưu vẫn muốn đoạt được nó."

Lục Ảnh lại nói: "Hơn nữa, bánh xen thiên địa mạch có sức mạnh chữa trị vô cùng lớn, ngươi có phát hiện dù xảy ra lần nữa, rất nhiều chuyện cứ hướng về một kết quả không?"

"Ừm," Trần Tinh gật đầu, "Cần có biến số."

Hạng Thuật nói: "Ta nhớ khi cuối ta lấy một chiếc nhẫn đeo lên tay Trần Tinh..."

"A?" Trần Tinh mờ mịt, "Có sao? Đúng rồi, ta quên mất, lúc ấy huynh giao cho ta cái gì. Thế nhưng lúc tỉnh lại trên tay không có gì cả?"

Trần Tinh có vẻ hoảng hốt, xoè tay cho Hạng Thuật nhìn nhưng không thấy chiếc nhẫn, nói: "Không phải đánh rơi ở Tương Dương chứ? Hay quay về tìm? Đó là vật Định Hải châu để lại sau khi vỡ sao?"

Hạng Thuật lập tức nói: "Không trách em, không thấy tăm hơi từ trước rồi."

Trần Tinh hỏi Hạng Thuật: "Chiếc nhẫn đó làm được gì?"

Hạng Thuật cũng không biết nó làm được gì, chỉ coi như tưởng niệm cuối cùng để lại cho Trần Tinh, coi như y đã từng xuất hiện trong sinh mệnh Trần Tinh mà thôi. Mà chiếc nhẫn kia có lẽ không chịu ảnh hưởng từ quy luật thời gian cùng Trần Tinh quay về quá khứ. Bây giờ mọi người không sao cũng không cần lo lắng chiếc nhẫn này mãi.

"Đó là Triều Tịch luân." Lục Ảnh nhẹ nhàng nói, "Trong Định Hải châu, tương ứng bánh xe thiên địa mạch. Có lẽ vì ngọc nát nên nó vô dụng, nhưng có khả năng vẫn còn chút hiệu quả, nếu có thể tìm được, mong các ngươi cố gắng tìm xem."

Trần Tinh hỏi: "Hiệu quả gì? Nói ví dụ xem?"

Chuyện này Lục Ảnh cũng không trả lời được, có nhiều thứ vượt quá hiểu biết của hắn, Lục Ảnh phỏng đoán: "Có lẽ xuyên qua thời gian ở một mức độ nào đó? Cũng không dám chắc."

Tiêu Sơn tựa vào bàn, nghe bọn họ nói những suy đoán mà nhóc không hiểu, buồn ngủ sắp thiếp đi, Lục Ảnh nhìn Tiêu Sơn, nói với Trần Tinh: "Ngày mai ta sẽ đi, sau này xin ngươi tiếp tục chăm sóc cho Tiêu Sơn."

Trần Tinh khẽ gật đầu: "Tìm phật sao?"

Lục Ảnh cười, không trả lời. Hạng Thuật vẫn đang suy nghĩ thứ liên quan đến cái gọi là 'trộm đi một năm', nhịn không được mà nói: "Nếu ta không 'trộm mất' một năm từ chỗ Tuế Tinh như vậy chuyện xảy ra tiếp theo phải chăng Tuế Tinh cũng sẽ có cách nhìn khác?"

Lục Ảnh nói: "Ta không biết Tuế Tinh, chắc hẳn là như vậy. Nhưng nó không có nghĩa cuối cùng Trần Tinh có thể sống tiếp, khả năng là, Trần Tinh ở tuổi hai mươi, hai ngươi hợp lực thành công tiêu diệt binh chủ, cuối cùng Trần Tinh chết đi, Tuế Tinh rời đi."

Hạng Thuật đạt được câu trả lời cho suy đoán của mình, nói: "Đã vậy, một năm vốn sẽ tiếp tục đó sẽ có chuyện gì xảy ra?"

"Ta không thể trả lời ngươi." Lục Ảnh thản nhiên, "Kể về tương lai của chúng ta, theo lựa chọn của mỗi người sẽ sinh ra vô số khả năng, lựa chọn này được gọi là 'biến số', nhưng ngay cả khi 'biến số' được gom lại, tương lai duy nhất sẽ xuất hiện giữa biển thời gian, các 'khả năng' khác sẽ biến mất, nói cách khác, ngươi sẽ mãi mãi không biết được chuyện gì đã được số mệnh an bài."

"Có một cách," Trùng Minh cuối cùng cũng nói, "cô vương có một người bạn..."

Trần Tinh và Hạng Thuật nhìn về phía Trùng Minh, Trùng Minh đang định nói tiếp, bỗng nhiên nhận ra điều gì, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nhướn mày với Trần Tinh.

Hạng Thuật: "?"

Trùng Minh đối mặt với Trần Tinh, khoé miệng Trùng Minh hơi cong lên, lộ ra vẻ đắc thắng.

"Cần giúp không?" Trùng Minh nói.

Trần Tinh: "..."

Trùng Minh nói xong thì im lặng.

Trần Tinh hít sâu một hơi, Lục Ảnh cười nói: "Ngươi cũng nên ưng thuận nguyện vọng này đi, Phượng Hoàng nhiều việc, hắn có việc của riêng mình, duyên phận đừng cưỡng cầu làm gì."

Trần Tinh đang muốn từ bỏ nguyện vọng thứ ba, xin Trùng Minh giúp đỡ, Hạng Thuật lại hỏi: "Đây là một ước định?"

"Đúng!" Trần Tinh có vẻ chán nản, nói: "Lúc đầu ta đã nghĩ đến việc khác rồi."

Những ký ức Hạng Thuật trải qua ở đời này không biến mất, Trùng Minh cứ bay đến bay lui, vào lúc cấp bách đều cố hỏi Trần Tinh 'có cần giúp không', Trần Tinh lại trả lười không cần, Hạng Thuật thấy không hề giống Phượng Hoàng mà giống con vẹt hơn, cuối cùng cũng hiểu ra.

Trần Tinh thở dài, Hạng Thuật ra hiệu cậu không cần nói, để y giải quyết.

Thế là Hạng Thuật nói với Lục Ảnh: "Nếu Yêu vương nói cho chúng ta cách này, vậy ta nghĩ, hôm nay Trần Tinh có thể nói nguyện vọng thứ ba ra."

Trùng Minh: "..."

Với Trùng Minh đang sốt ruột, Hạng Thuật chỉ nói 'nếu như', Trần Tinh cũng không nhờ hắn làm việc này, chuyện này cũng gọi là xuôi, lúc này hắn còn đang ngạc nhiên. Hạng Thuật lại nói: "Không đồng ý thì thôi, giữ lại ước định này, chúng ta sẽ nghĩ cách."

Lục Ảnh cười ngả nghiêng dưới tàng cây.

Trùng Minh mãi mới chờ đến hừng đông, thấy Trần Tinh và Hạng Thuật định đi, cả giận nói: "Chờ đã!"

Chỉ thấy Trùng Minh lấy một chiếc lông phượng trong ngực áo ra, nói: "Ta có một vị bạn cũ, tên là Viên Côn, sống ngoài biển, sau khi Vạn Pháp Quy Tịch đã mai danh ẩn tích. Ngươi lái thuyền ra biển, mang theo cọng lông vũ này, nếu tâm tình hắn tốt không chừng sẽ tới gặp ngươi."

Trần Tinh mờ mịt không hiểu, nhận lấy lông vũ. Lục Ảnh dùng ánh mắt hỏi dò Trùng Minh, Trùng Minh khẽ gật đầu.

Lục Ảnh nói: "Là vị kia... ừm, có lẽ sẽ cởi được nghi ngờ của các ngươi. Hắn cũng sống rất lâu rồi, cũng là người nắm giữ mộng cảnh."

Trần Tinh nói: "Vậy hắn không giống ngươi sao?"

"Không," Lục Ảnh nói, "Hắn có sức mạnh khác, nhờ giấc mơ để tiên đoán tương lai, có thể nhìn thấy vô số 'khả năng' giữa biển thời gian."

Trần Tinh cất lông vũ, bởi vậy bọn họ có lẽ sẽ thấy được 'một năm bị trộm mất' đã có chuyện gì xảy ra. Mặc dù Trần Tinh có chút hiếu kỳ nhưng không tin nó có thể giúp giải quyết Xi Vưu. Nhưng giờ Hạng Thuật rất quan tâm chuyện này, như thế ắt hẳn có lý do, đúc kiếm lần nữa? Có lẽ trong ba năm kia, không phải vẫn có Bất Động Như Sơn đó thôi?

"Nói đi." Trùng Minh kiềm chế cơn giận, sau khi dục hoả trùng sinh, hắn bị Trần Tinh đùa bỡn mãi, nói không chừng đến ngàn năm sau cũng không quên Trần Tinh, không biết bao ngày đêm về sau mỗi khi nhắm mắt lại trước mắt sẽ là gương mặt tươi cười đáng ghét của Trần Tinh.

Trần Tinh hít sâu một hơi, có vẻ ngẫm nghĩ, cuối cùng cười nói: "Cám ơn ngài, Trùng Minh. Nãy Lục Ảnh nói đến duyên phận, ta đột nhiên nghĩ thoáng, ngài muốn đi thì đi đi."

"Thật chứ?" Trùng Minh cảnh giác nhìn Trần Tinh sợ bị cậu lừa gạt.

Trần Tinh lại nói: "Ừm, được quen biết ngài là duyên phận cho phép, ngài cứu Hạng Thuật mà chúng ta lại thành người chứng kiến khi ngài dục hoả trùng sinh, có vinh hạnh này, lại được phong chính cho ngài, ngài không từ chối nhận cái tên kỳ cục này, bây giờ chúng ta có thể coi là bạn bè không?"

Trùng Minh: "Nói vào đề đi!"

Trần Tinh muốn nói rất nhiều lời, nhưng lại bị Trùng Minh cắt ngang, đành rầu rĩ nói: "A, được."

Lục Ảnh cười nói với Trần Tinh: "Chẳng qua hắn ngại đó, giống như Thuật Luật Không vậy, thích mắng người đó, ngươi đừng để bụng."

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh cũng cười, chân thành nói: "Ngươi là Yêu vương, chúng ta là người, sinh mạng chúng ta có lẽ rất ngắn ngủi... có khi bầu trời sao trên đầu này..."

Mọi người ngẩng đầu, Tiêu Sơn chơi cả ngày đã ngủ thiếp đi, tết Một Thu náo nhiệt của Sắc Lặc Xuyên cũng tan rồi, chỉ còn sông Ngân cổ xưa, yên lặng chiếu sáng nhân gian. Một ngày trong thời gian dài đằng đẵng này có lẽ vì bọn họ mà trở nên khác biệt, trời mọc trăng lặn lại như những ngày bình thường khác.

Trần Tinh ngửa đầu, ánh sao rải đầy gương mặt thiếu niên, cậu cười với Trùng Minh một tiếng.

"Ta nghĩ đến, có lẽ tương lai ngươi sẽ không kết giao với nhân tộc chúng ta nữa." Ánh mắt Trần Tinh chuyển đến ánh mắt Trùng Minh, nói: "Như vậy nguyện vọng thứ ba, có thể nhờ ngươi từ nay về sau nếu trong khả năng thì hãy trông nom nhân tộc chúng ta một chút chứ?"

Trùng Minh: "..."

Lục Ảnh mỉm cười, nói: "Hắn thường nhàn rỗi không có việc làm, ta cảm thấy ngươi thỉnh cầu chuyện này hắn sẽ đồng ý."

Hạng Thuật nghe vậy vẻ mặt cũng thay đổi, Trùng Minh im lặng mãi, biểu cảm rất kỳ quặc.

"Ngươi muốn ta bảo vệ nhân tộc?" Trùng Minh bất ngờ nói.

"Ta..." Trần Tinh lập tức nói, "Không phải! Đây không phải cưỡng cầu, xem như... có thể nói là bảo vệ, nhưng cũng có thể nói là một mong ước... của ta với ngươi."

"Vạn vật đều có kết thúc, sinh mạng ngàn năm sẽ liên tục trùng sinh từ ngọn lửa, cứ một đời lại một đời, kiếp này qua kiếp khác, nhất định sẽ rất cô đơn đi?"

Trần Tinh cười nói: "Ta chỉ hi vọng, có lẽ rất lâu về sau, ngài sẽ quen biết nhân tộc chúng ta, làm bằng hữu với những kẻ có sinh mạng mong manh như nấm như phù du... có lẽ, ngài sẽ thu dưỡng một đứa trẻ, như Lục Ảnh và Tiêu Khôn vậy."

Trùng Minh nói: "Im đi! Cô vương vừa thấy trẻ con nhân tộc là đã ghét!"

"Tất nhiên, ta cũng có lòng riêng, yêu tộc và nhân tộc" Trần Tinh nói, "Từng âm thầm khai chiến, có lẽ vì ba trăm năm Vạn Pháp Quy Tịch chúng ta mất đi sức mạnh, ta vẫn hay nghĩ, Khu ma sư tồn tại không phải vì trừ ma sao? Nhân tộc và yêu tộc đều là sinh linh sống trên mảnh đất Thần Châu này, chúng ta đâu có thù hằn không đội trời chung."

Trùng Minh hừ lạnh một tiếng.

Trần Tinh nói: "Ta cũng sẽ cố hết sức chỉ bảo bọn Khu ma sư, nếu có thể ta hi vọng hai tộc nhân, yêu mãi mãi không khai chiến."

Lục Ảnh: "Ngươi là một đứa trẻ tốt, Trần Tinh."

Hạng Thuật hơi nhếch khoé môi, xoa đầu Trần Tinh, Trần Tinh lại có vẻ ngại ngùng.

Trùng Minh ngồi ngay ngắn bên bàn trà, không thèm nhìn Trần Tinh nhưng lại giơ tay.

Trần Tinh ra hiệu Hạng Thuật, Hạng Thuật nói: "Như vậy, Thuật Luật Không lấy thân phận Võ thần Hộ pháp cùng ngài lập lời thề."

"Phàm nhân các ngươi chả có ai tốt cả." Cuối cùng Trùng Minh nói.

Hạng Thuật giơ tay, vỗ tay ba lần với Trùng Minh, tiếng vỗ tay xong Trùng Minh lập tức hoá thành Phượng Hoàng, vung ra một ngọn lửa, rắc đầy đốm sáng khắp trời, xoay vòng một cái.

Tiếng Phượng hót vang, Trần Tinh và Hạng Thuật nắm tay chạy ra thảo nguyên rộng lớn, Phượng Hoàng vỗ cánh, xuyên qua bầu trời đêm yên tĩnh bay về phương xa, rời xa Trần Tinh, rời khỏi Sắc Lặc Xuyên.

Trời cao đất xa, tự do bay lượn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play