Phong thái tuấn lãng, chỉ một mình người.
"Gió lớn quá."
Đêm đó, Trần Tinh nghe tiếng lều vải bên ngoài bay phấp phới, cuồng phong như từ ba mặt núi truyền vào vùng trung tâm.
Hạng Thuật ăn cơm tối xong, nói: "Ngủ đi, ngươi được ngủ đủ còn cô vương bận tối tăm mặt mũi."
"Này, pháp bảo." Trần Tinh và Hạng Thuật nằm chung một chăn, Trần Tinh kéo chăn kín, giơ tay chọc chọc Hạng Thuật đang nằm, "Ngủ thiếp rồi à?"
Hạng Thuật: "?"
"Bài trí bên ngoài không đổ chứ?" Trần Tinh lo lắng, "Bị gió thổi lật thì mai không tổ chức được tết Mộ Thu."
Hạng Thuật: "Bãi chăn không nằm ở đầu gió không sao."
"Hôm nay các tộc họp bàn chuyện gì mà bận cả ngày vậy?" Trần Tinh lại hỏi.
"Có liên quan đến ngươi sao?" Hạng Thuật trở mình, quay lưng về phía Trần Tinh.
Trần Tinh hơi ghen, thực tế từ khi trở về Tắc Bắc xong thì cậu cảm thấy ở Sắc Lặc Xuyên thì Hạng Thuật ngoài việc làm hộ pháp thì nhất định phải quay lại thân phận Đại Thiền Vu. Y có rất nhiều việc cần làm, có tộc nhân cần chăm sóc, cậu không thể độc chiếm y được.
Mặc dù cậu cảm thấy với mối quan hệ hiện tại, Hạng Thuật sẽ cùng cậu xuôi nam, nhưng cả hai chưa bao giờ nói về chuyện tương lại.
"Trước khi tết Mộ Thu kết thúc," Hạng Thuật dứt khoát từ chối, "Đừng nói chuyện trừ ma."
"Được." Trần Tinh đành thôi, chờ qua tết rồi nói. Trong đêm gió lớn thổi cả đêm, Trần Tinh mơ rất nhiều thứ kỳ quái – bên ngoài lều tối om, Xi Vưu hoá thành gió lốc, rống giận định phá huỷ vương trướng của bọn họ. Hạng Thuật xếp bằng ngồi cạnh bảo vệ cậu, triệu hồi một con rồng vàng, bay vòng quanh vương trướng khiến Xi Vưu không cách nào đến gần được.
Cho đến khi Hạng Thuật vén mành lều, nắng sớm chiếu vào trong trướng, vương lên gương mặt Trần Tinh, bên ngoài tiếng cười vui ồn ã.
"Dậy!" Hạng Thuật nói, "Rửa mặt thay quần áo, còn ngủ nữa?"
Vương trướng vừa mở, thanh niên Thiết Lặc chen nhau vào, Trần Tinh lập tức nói: "Chờ chút! Ta còn chưa mặc quần áo tử tế!" Sau đó cậu lộn nhào ra sau bình phong rửa mặt. Hỗn loạn một hồi, tiếng cười hào sảng mãi không dứt, Hạng Thuật mặc áo lót, thản nhiên ngồi trên giường, lồng ngực trần trắng nõn cân đối.
Đám thanh niên đến hầu hạ, giũ vương bào, Hạng Thuật cho cắt may văn võ bào theo kiểu võ sĩ, so với võ giáp tết Mộ Thu lần trước thì còn long trọng hơn. Mặc xong xuôi vương phục màu đen, không phải đồ đằng thêu mờ nữa mà là hình thêu nổi bằng chỉ vàng. Tóc dùng ngọc trắng buộc lại, trên tay là ba chiếc nhẫn sáng chói.
"Thay quần áo cho hắn." Hạng Thuật thấy Trần Tinh từ sau bình phong đi ra, phân phó.
Trần Tinh lập tức nói: "Để ta tự làm."
"Ngươi không biết mặc quần áo người Hồ." Hạng Thuật nói.
Trần Tinh vốn định nói ta mặc quần áo người Hán là được, nhưng bọn họ đặt cậu lên giường dùng bộ áo xanh đen bọc lấy, trên áo có thêu đồ đằng Rồng, Hươu, Sói.
Trần Tinh: "..."
Hồ phục này là do người Hung Nô chế tác, còn giữ lại vạt phải của người Hán cho cậu.
"A Khắc Lặc vương phi bảo tộc nhân của bà may gấp cho ngươi." Hạng Thuật nói, "Không cần đi cảm ơn, lát nữa bà cũng sẽ tới gặp ngươi."
Trần Tinh cảm thấy ấm lòng, sau đó có bốn người cởi tóc cậu, tết lại, rồi buộc lên sau đầu, dùng một cây trâm hình hươu bằng vàng ròng.
"Không cần dùng sao?" Trần Tinh có vẻ ngại ngùng, nhưng nhìn mình mặc quần áo người dân ở Sắc Lặc Xuyên trong gương thì thấy một bản thân khác.
"Một ngày," Hạng Thuật thuận miệng nói, "Kết thúc khánh điển xong muốn cởi ra thì tuỳ người."
Trần Tinh dứng dậy, nhìn gương cẩn thận soi mình, cảm thấy rất đẹp bèn nói: "Vậy huynh cứ bận việc đi, ta ra ngoài chơi đây."
Trần Tinh biết sáng nay Hạng Thuật sẽ không rảnh rỗi, nhất định phải chờ đến chiều mới nhàn hạ được, lúc đấy lại đến quấn y sau, đi ra ngoài dạo chơi rồi nói, bên ngoài ắt hẳn náo nhiệt lắm.
"Ngồi im, không cho đi đâu cả." Hạng Thuật chỉ lên một cái giường khác.
"Không phải chứ!" Trần Tinh nói, "Ta muốn ra xem bọn họ thuần ngựa mà."
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng, Trần Tinh đành trèo lên giường ngồi quỳ. Người Thiết Lặc lại mang bàn trà để giữa Hạng Thuật và Trần Tinh, mang trà sữa, hoa quả khô ăn nhẹ và cả ấn tín của Đại Thiền Vu.
Lại có một cái mâm vàng bên trên có chục túi vải nhỏ, thêu đồ đằng các tộc.
Trần Tinh hiếu kỳ cầm lên, nói: "Đây là gì?"
"Đừng nghịch, để lại đi." Hạng Thuật nói, "Gọi là Cổ Minh Thần Thảo, bên trong là hạt giống cây cỏ sau khi tế núi Âm."
Một thanh niên Thiết Lặc giải thích: "Các tộc di cư theo cỏ nước, mỗi khi đến một nơi sẽ treo vật này trước vương trướng của tộc trưởng, để phù hộ sức sống hưng thịnh."
Trần Tinh hiểu ra, hẳn là giống tập tục người Hán, là Đại Thiền Vu ban cho phúc lợi.
Hạng Thuật chống khuỷu tay lên bàn, chân trái gập lại, chân phải thõng xuống, nói: "Truyền lệnh, Mộ Thu bắt đầu."
Người Thiết Lặc đồng thanh hô "Rõ!" sau đó ra ngoài, cuốn mành lều, mở cửa sổ. Sáng sớm, ánh vàng rực rỡ bên ngoài chiếu vào, phủ lên cả Trần Tinh và Hạng Thuật.
Hạng Thuật mặc vương phục, đeo miếng lót vai, đeo đai vàng, trên vương bào đồ đằng mười sáu tộc Hồ bằng chỉ vàng lấp lánh dưới ánh nắng. Trần Tinh mặc võ bào xanh đậm, gương tuấn tú sáng sửa, đang...
...ngủ dậy đói bụng nên nhét đồ ăn vào miệng.
"Bốn bề thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp nơi là con dân của Đại Thiền Vu."
Mười sáu tộc bắt đầu lần lượt vào bái kiến.
Trần Tinh nghe thấy tiếng hô lập tức bị nghẹn.
"Đừng ăn." Hạng Thuật cau mày, rồi đưa trà sữa đến.
"Ta không biết huynh mở trướng nhận lễ." Trần Tinh uống xong trà sữa, suýt bị nghẹn chết.
"Người Nhu Nhiên chúng ta ca ngợi võ uy Chu TựV..."
Đầu tiên đi vào là tộc trưởng Nhu Nhiên Xa La Phong, thấy Trần Tinh ngồi ngay ngắn bên cạnh Hạng Thuật, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi.
"...ca ngợi võ sĩ đệ nhất thiên hạ, chủ nhân tái ngoại..."
Trưởng lão Nhu Nhiên, các võ sĩ cũng nối đuôi đi vào, quỳ xuống bái lạy Hạng Thuật. Lúc ở Trường An Trần Tinh cũng thấy qua một lần, lúc này không dám lỗ mãng, quy củ ngồi quỳ trên giường, hai tay đặt lên gối.
Xa La Phong tự tay bê mũ lông, trên mũ là mười sáu loại lông vũ từ đen đến xanh, xanh đậm, xanh biếc, xanh xám, trắng tuyết, bắt mắt nhất là mấy cọng lông vũ Kim điểu trên đỉnh Kỳ Liên, lấp lánh dưới ánh nắng từ mái nhà rọi xuống. Mỗi một đoạn kim văn đều là tự tay Xa La Phong khắc lên, ngoài lông Kim điểu mỗi một cọng đều là Xa La Phong tìm khắp nơi ở phía bắc Trường Thành mang về, mỗi một viên bảo thạch đều là Xa La Phong trả giá cao mua lại từ các hành thương.
"Chiếc mũ này là ta, Xa La Phong tộc trưởng Nhu Nhiên và đệ nhất võ sĩ Chu Chân đã chết, vì an đáp của ta mà làm thành."
Xa La Phong tiến đến, đặt mũ lông lên bàn, chân thành nói: "Nó không xong kịp lễ kế nhiệm Đại Thiền Vu, năm năm sau vào ngày hôm nay cũng hoàn thành được tâm nguyện năm đó của ta."
"Cảm ơn ngươi, an đáp." Hạng Thuật khó lắm mới cười một tiếng, ngón tay thon dài của Hạng Thuật nhấc một gói vải, kẹp bằng hai ngón tay đưa cho Xa La Phong, lại nói: "Đại Thiền Vu được vạn vật giữa đất trời nhờ vả, kế thừa tiếng tăm núi Âm chúc người Nhu Nhiên năm sau cỏ nước dồi dào, con cháu đông đúc."
Xa La Phong khom người nhận rồi lui ra. Hạng Thuật liếc mắt với Trần Tinh ra hiệu, chỉ mũ lông.
Trần Tinh giả vờ không hiểu, hỏi: "Cái gì?"
Hạng Thuật: "..."
Trần Tinh đứng dậy, cầm mũ lông đến sau lưng Hạng Thuật đeo lên cho y. Hạng Thuật vươn tay chỉnh lại, ngón tay đụng vào tay Trần Tinh, hai người như ngầm hiểu tự mình rút tay về.
Trần Tinh về chỗ xong, người Thiết Lặc ngoài trướng cũng vào thăm viếng.
"Bốn bề thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp nơi là con dân của Đại Thiền Vu."
Lúc các tộc nói câu này đều có tình cảm khác nhau, nghe đi nghe lại, Trần Tinh thấy tiếng Hán vẫn hay nhất, trầm bổng du dương.
"Dã lạc tát." Tâm tình Hạng Thuật hôm nay có vẻ rất vui, khoé miệng mỉm cười như có như không, nhìn Xa La Phong, nhìn Thạch Mạt Khôn, nhìn tộc nhân vào trướng yết kiến mình, nhìn vào trách nhiệm trải dài vạn dặm thảo nguyên, mãi mãi muôn đời tiếp nhận từ phụ thân năm năm trước.
Thạch Mạt Khôn nhận từ tay tộc nhân một chiếc mũ lông có cắm lông vũ chim ưng, lại nói: "Người Thiết Lặc chúng ta vì thần y làm chiếc mũ này, là lễ tạ ơn người Hán đã cử người hỗ trợ chư Hồ Sắc Lặc Xuyên chúng ta, mong ngàn năm vạn năm sau hai tộc không còn tranh đấu."
Trong chớp mắt, Trần Tinh cảm thấy được yêu mà sợ, nói: "Cho ta sao? Cảm ơn... cảm ơn! Ta thích lắm!"
Hạng Thuật nhận mũ lông ưng, sốt ruột bắt Trần Tinh nhận lấy, xong ra hiệu cậu lại gần, đội lên cho cậu. Trần Tinh gỡ mũ xuống, nói: "Vì sao không phải huynh qua đây đội cho ta?"
"Bởi vì ta là Đại Thiền Vu." Hạng Thuật không nhịn được nữa, giao hạt gióng cho Thạch Mạt Khôn, hạ giọng nói: "Đại Thiền Vu bảo vệ bò dê người Thiết Lặc thành đàn, võ vận hưng thịnh."
Trong trướng không biết nên khóc hay cười, Thạch Mạt Khôn lui ra xong, tộc trưởng A Khắc Lặc và vương phi, vương tử đến yết kiến.
"Người A Khắc Lặc chúng ta tôn kính võ uy Đại Thiền Vu..."
Vương phi mỉm cười nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cũng cười, hai người trao đổi ánh mắt, vương phi gật đầu, ý là bộ quần áo này đẹp lắm.
"Chúc người A Khắc Lặc con cháu dài lâu, phúc ấm mãi còn, vô tật vô tai." Hạng Thuật giao cho A Khắc Lặc vương hạt giống.
Phía sau, Mộ Dung Xung vén mành lều đưa theo Thanh Hà công chúa và Thác Bạt Diễm, tộc trưởng Tiên Ti ở Sắc Lặc Xuyên và các trưởng lão, võ sĩ đi vào.
"Mộ Dung Xung!" Trần Tinh bất ngờ.
"Ngươi tới khi nào?" Hạng Thuật thuận miệng hỏi.
"Đêm qua vừa đến." Mộ Dung Xung có vả ngại ngùng, Thanh Hà công chúa lại rẽ đám người đi ra, vui vẻ cười nói: "Người Tiên Ti chúng ta ca ngợi tên tuổi Đại Thiền Vu, Mộ Thu năm nay đến để xin Đại Thiền Vu ban thưởng, phù hộ cả tộc vượt qua hoạ sát thân."
"Dã lạc tát." Hạng Thuật nhặt hạt giống đưa cho Mộ Dung Xung, nói: "Đại Thiền Vu phù hộ người Tiên Ti bách chiến bách thắng, võ vận hưng thịnh, về được chốn cũ."
Thanh Hà công chúa nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoen, Mộ Dung Xung ngơ ngẩn. Trần Tinh nhủ thầm không ổn rồi, vào tết Mộ Thu, Mộ Dung Xung đến vì cái gì? Hơn phân nửa là mong được Sắc Lặc Cổ Minh ủng hộ, khai chiến với Phù Kiên!
"Nhưng hôm nay không nói chuyện thiên hạ." Hạng Thuật nói, "Ăn tết cho vui."
Thanh Hà công chúa trân trọng nhận lấy túi vải, dẫn tộc nhân khấu tạ Hạng Thuật. Sau đó người Hung Nô, Mạt Hạt, Cao Xa lần lượt đến thăm viếng Đại Thiền Vu, Trần Tinh dùng hết sức lực khống chế không được ngáp, vẻ mặt vô cùng kỳ cục.
Hạng Thuật nhìn thấy, dở khóc dở cười. Hết một canh giờ các bộ mới thăm viếng xong, cuối cùng cũng đi, Xa La Phong chờ bên ngoài lại đi vào, cầm cung ngọc Sắc Lặc, quỳ một chân xuống đất.
Cuối cùng cũng bắt đầu! Trần Tinh nghĩ thầm, cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi rồi!
Hạng Thuật tiêu sái đứng dậy, lướt qua Xa La Phong tiện tay lấy cung.
Trần Tinh xuống giường suýt thì ngã, Hạng Thuật giật mình quay lại đỡ lấy cậu.
"Tê chân..." Trần Tinh khập khiễng đi mấy bước.
Hạng Thuật cau mày nói: "Ngươi ngồi như thế tất nhiên sẽ tê chân."
Dưới núi tiếng tróng vang lên, Hạng Thuật nói với Trần Tinh: "Đi theo nào."
Trần Tinh đi ra khỏi vương trước, "oa" một tiếng, đêm qua gió lạnh về, tuyết trắng phủ đầy! Sắc Lặc Xuyên được tuyết bao trùm, trên mặt đất như được dát vàng, ba mặt sườn núi đầy tuyết đọng, thắng cảnh đẹp tựa trong tranh.
Hạng Thuật xoay người lên ngựa, dẫn mọi người đến đài cao, vừa quay đầu lại không thấy Trần Tinh đâu, đang nheo mắt tìm người thì Trần Tinh đã chạy đến chỗ khác, khua tay: "Ta ở đây! Ở bên ngoài nhìn rõ hơn!"
Thác Bạt Diễm đang cười nói với Lục Ảnh, Tiêu Sơn, thấy Trần Tinh thì vội ngoắc cậu: "Trần Tinh! Đến chỗ này!"
Trần Tinh đang muốn đi qua, thì đằng sau lại có bàn tay giữ vai cậu lại, quay lại thấy Mộ Dung Xung, Mộ Dung Xung dẫn cậu dẫm lên bàn gỗ người Tiên Ti dựng ở phía tây, hai ngươi đi trên bàn cách mọi người, đối diện đài bắn nhạn phía xa.
"Thế mà ngươi chạy đến đây," Trần Tinh hạ giọng, "quan nội không có chuyện rắc rối gì chứ?"
Mộ Dung Xung nói: "Không có, đừng lo lắng." Nói xong nhẹ nhàng huých Trần Tinh, ra hiệu cậu đừng nói, ngẩng đầu nhìn.
Hạng Thuật hướng phía Trần Tinh đứng trên bàn nhìn sang, hai bên đối mặt, vương bào bay trong gió, cầm trường cung trong tay, dưới đài tiếng trống dồn dập, như vạn mã lao tới, sau đó tiếng trống dừng lại.
Phong thái tuấn lãng, chỉ một mình người.
Trần Tinh không khỏi nhớ lại, từ khi nào cậu yêu Hạng Thuật? Có lẽ là lần trước khi nhìn thấy màn này, không, nên nói là vào mấy ngày này cậu nhận ra mình đã yêu Hạng Thuật, thời khắc những cảm xúc rối rắm ấy nảy sinh có lẽ bắt đầu từ khi cả hai gặp nhau, được định sẵn từ đầu rồi.
Người Nhu Nhiên mang chim nhạn ra, nhưng Hạng Thuật không nhìn bất kỳ ai phía dưới, ánh mắt vượt qua đám người nhìn Trần Tinh cách xa chừng hai mươi bước, trong chớp mắt, đám đông ồn ào rời xa, sông núi đất trời Sắc Lặc Xuyên chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Này!" Trần Tinh không nhịn được, hô lên, "Đại Thiền Vu thống lĩnh bốn bề thảo nguyên và con dân khắp nơi."
Hạng Thuật nhướn mày, người khoác vương phục nhìn chăm chú Trần Tinh,
Trần Tinh đã từng dùng hết sở học cả đời cũng không làm thế nào miêu tả được tâm tình lúc này, nhưng sau khi thời gian xoay chuyển một lần nữa lại đưa cậu về đến ngày hôm nay, một câu ca dao trước kia cha cậu đã dạy bỗng hiện lên.
Hỡi trời! Trần Tinh nhìn về Hạng Thuật, nghiêm túc hát lên.
Xa La Phong cởi dây buộc chân chim nhạn.
"Ta muốn cùng người bên nhau..." Mộ Dung Xung nghe được câu hát của Trần Tinh, lập tức nối tiếp.
Người Hồ thấy Trần Tinh dùng tiếng Tiên Ti hát lên câu ca dao cổ này, như gọi lại quá khứ xa xăm nào đó. Thời gian ấy, người Hán hát 'Sắc Lặc Xuyên, dưới núi Âm', ngũ Hồ cho phiên dịch thành cổ ngữ các tộc, tranh nhau truyền hát, một truyền mười, mười truyền trăm. Người Khung xung quanh bắt đầu thổi Khương địch, âm thanh thê lương văng vẳng!
"Tình duyên mãi không dứt..." Trần Tinh cất giọng nói.
"Núi không còn đất, nước sông chưa cạn..." Thác Bạt Diễm theo tiếng Khương địch, hạ giọng ngâm xướng.
Người Nhu Nhiên thả nhạn, hai con chim mang theo lụa đỏ bay lên, chiêng vàng dưới ánh nắng lấp loé, bay về phía chân trời thành một đốm sáng.
"Mùa đông sấm chớp, mùa hạ tuyết rơi!"
Hạng Thuật giương tên, xoay người tại chỗ, kéo cung.
Trần Tinh: "Trời đất hoà làm một."
Ba mũi tên liên tiếp bay ra, bay về phía trời xanh vạn dặm. Hạng Thuật bắn tên xong không nhìn trời nữa mà nhìn Trần Tinh.
"Mới được chia lìa." Trần Tinh cười nói.
Tiếng Khương địch văng vẳng, sau đó tiếng nhạc, cổ dao cũng dứt, một tiếng 'đông' nhỏ, chiêng vàng vỡ nát. Sau đó tiếng hoan hô, cười nói, hò hét vang vọng, mọi người tản ra, vô cùng hỗn loạn, hơn mười vạn người tranh nhau rượu mạnh, chiếm chỗ, chen lấn, tản ra từng đấu trường, bắt đầu một tết Mộ Thu vô cùng long trọng!
Trần Tinh nhảy xuống, người Hồ vừa đến tự lấy rượu sữa ngựa, không rời đi thì thế nào cũng bị chuốc say. Mộ Dung Xung cũng đi, trên đất trống lại đầy người, Trần Tinh cà nhắc hô: "Hạng Thuật!"
Hạng Thuật giao cung ngọc cho võ sĩ rời khỏi đài cao, đi đến chỗ Trần Tinh.
Xa La Phong nói: "An đáp! Ta muốn uống rượu với người!"
Hạng Thuật quay người, lùi vào bước, mũ lông theo bước chân rung rinh, lấp lánh ánh vàng dưới nắng.
"Sau sẽ quay lại tìm người!" Hạng Thuật nói, sau đó quay đi tìm kiếm Trần Tinh.
Trần Tinh bị chen ở bên bàn rượu, xung quanh là người Hồ uống say, ngay khi tết Mộ Thu bắt đâu, mọi người bất chấp cướp rượu uống trước, say rồi mới đi chơi. Lúc này có người bắt đầu xô xát, hai mắt gườm gườm, không nhận ra cả Hạng Thuật.
"Hạng Thuật! Ta ở đây!"
Trần Tinh không chen nổi, cuối cùng Hạng Thuật kéo đám người say ra, vượt qua chỗ bọn họ, tóm lấy cổ tay Trần Tinh kéo cậu ra người.
"Bảo ngươi đừng có đi xa vậy." Hạng Thuật dẫn theo Trần Tinh, đẩy người cản đường, cùng cậu ra ngoài, Trần Tinh nói: "Uống rượu không?"
Hạng Thuật dừng bước, Trần Tinh cầm chén gỗ, hai chén đầy ắp, Hạng Thuật nói: "Đại Thiền Vu cho ngươi uống nửa chén, cô vương uống một chén."
Trần Tinh không dám uống hết, sợ say quá lại lỡ miệng nói gì, thế là thi lễ với Hạng Thuật một cái, ngồi đối ấm dưới tán cổ thụ, uống nửa chén. Hạng Thuật uống xong lau miệng, nhìn núi Âm phủ đầy tuyết trắng, cúi đầu nhìn Trần Tinh, dường như muốn nói lại thôi.
Trái tim Trần Tinh đập rộn, cảm giác được phần nào chờ đợi Hạng Thuật nói câu kia.
"An đáp!" tiếng Xa La Phong truyền đến.
Trần Tinh lập tức nổi giận, lại là ngươi?! Sao cứ là ngươi!
Hạng Thuật quay đầu, có vẻ nhận ra gì đó.
"Người Hán," Xa La Phong nhìn Trần Tinh, nói, "uống rượu với nhau chứ? Tiện tâm sự."
Hạng Thuật bị cắt ngang cảm xúc kia, bỗng nhiên im lặng không nói, mãi sau mới mở lời: "An đáp, nếu đã tới ta có chuyện muốn nói với ngươi. Trần Tinh chờ ta ở đây."
"Xa La Phong." Trần Tinh không để ý Hạng Thuật, nói, "Có một ý niệm đã nằm trong lòng ta rất lâu, không bằng hôm nay chúng ta đường đường chính chính so tài đi?"
Xa La Phong khẽ giật mình, không ngờ Trần Tinh lại khiêu chiến như vậy, mỉm cười, nói: "So cái gì?"
Trần Tinh nói: "Kỵ xạ thì sao? Một người ba mũi tên."
Xa La Phong: "Được, Sắc Lặc Xuyên cấm đấu võ, chúng ta đến đấu trường?"
Hạng Thuật: "Xa La Phong!"
Trần Tinh và Xa La Phong cùng nhìn Hạng Thuật, tự mình mỉm cười.
Bên ngoài đấu trường kỵ xạ, người Nhu Nhiên và Thiết Lặc, Hung Nô ùn ùn kéo tới, hai người tự nhận ba mũi tên cùn được bôi vôi.
Hạng Thuật: "Phần thưởng của các ngươi đâu?"
"Phần thưởng là gì, ta nghĩ mọi người đều ngẩm hiểu là được!" Trần Tinh cười nói với Xa La Phong, nhưng lo lắng muốn chết, vẻ mặt lại tỏ ra không vấn đề gì, nhất định phải dựa khí thế doạ người một phen.
Xa La Phong xoay người lên ngựa, nhìn Trần Tinh, nói: "Đúng thế, ta nhường ngươi một mũi, chỉ dùng hai tên."
Trần Tinh: "Không cần! Ba mũi tên, bắn hết mới thôi."
Xa La Phong: "Đây là ngươi tự nói, người Hán có thua đừng trách ta ức hiếp ngươi. Nếu hôm nay hoà, cũng coi như ta thua ngươi."
Trần Tinh lên ngựa.
Lập tức bên sân có hơn vạn người, ba tầng trong, ba tầng ngoài nhìn Trần Tinh và Xa La Phong trong đấu trường.
ALK vương phi nói bằng tiếng Hung Nô: "Xa La Phong điều khiển ngựa rất nhanh, Trần Tinh! Đừng cho hắn có cơ hội rời tầm mắt!"
Lúc Trần Tinh lên ngựa, quên mất võ bào của mình là làm theo vạt phải người Hán, lúc lên bàn đạp đạp trúng vạt áo suýt thì ngã xuống, khiến mọi người cười vang.
Trần Tinh cố gắng ngồi vững, nhận ra đồ mình mặc hôm nay, kiểu tóc này như được trời xanh chiếu cố, Hồ phục gọn gàng, làm riêng cho việc cưỡi ngựa bắn cung. Tóc tết khó xoà trước mặt chắn mất tầm tìm, tay áo buộc gọn dễ bắn tên.
Hạng Thuật: "không được thì dừng."
Hạng Thuật chỉ coi như Xa La Phong và Trần Tinh luận bàn, nghĩ rằng Trần Tinh học bắn tên suốt cả đường đi nên đến tết Mộ Thu mới ngứa nghề, cân nhắc kỹ nghệ hai bên, Xa La Phong học với Chu Chân lúc nào cũng được Chu Chân bảo vệ, không khỏi bỏ bê. Trần Tinh bắn tên là được mình thân truyền, mỗi ngày lại bắn Bạch Lộc như bia ngắm, chăm chỉ luyện tập, không chừng có thể chiến thẳng.
Nhưng trên sàn đấu không ai dám gõ trống, vì thân phận hai bên đều vô cùng đặc biệt.
Hạng Thuật đi qua, võ sĩ nâng một mũi minh đích*, Hạng Thuật giương cung, tên bắn ra tiếng vang lên, bay vút lên trời.
*minh đích: tên bắn ra có tiếng kêu