Thuận theo tự nhiên không chừng có cách giải quyết nhanh hơn đấy?
Lục Ảnh và Tiêu Sơn được xếp cho một chiếc lều nằm nơi thung lũng yên lặng, Trùng Minh vào Sắc Lặc Xuyên xong không biết bay đi đâu. Trần Tinh trở lại vương trướng được dựng cho Hạng Thuật, bỗng nhiên có cảm giác về nhà, nằm xuống thảm, nói: "A! Cuối cùng cũng quay về!"
Hạng Thuật vô cùng mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh, trải qua quá nhiều việc. Người hầu mang đồ ăn nước uống đến.
"Ngươi chưa từng đến đây." Hạng Thuật nói.
Trần Tinh ôm chăn, lăn lộn, cuốn người vào trong chăn, nhìn Hạng Thuật cười nói: "Ta từng đến trong mơ."
Hạng Thuật im lặng một chốc, tự mình rót hai cốc trà sữa đang muốn đến nhìn Trần Tinh một chút, Trần Tinh mệt không chịu nổi, nói xong thì đã lăn ra ngủ.
Cuối thu trời cao, cách tết Mộ Thu còn có hai ngày, nhóm người Hồ rời Cáp Lạp Hoà Lâm quay về quê hương như giành lại cuộc sống mới. Tết Mộ Thu năm nay không rõ vì sao lại tổ chức cực kỳ long trọng. Lúc Trần Tinh tỉnh dậy chỉ cảm thấy cả người như rời thành từng mảnh, lặn lội đường xa, đi không ngừng nghỉ ở Tắc bắc gần một tháng trời, ngày nào cũng ngồi trên lưng ngựa đến nỗi nằm mơ cũng thấy nghiêng ngả.
"Oa." Trần Tinh đi xuống sườn núi thấy chỗ nào cũng có cột sào, treo đủ loại cờ phướn các màu giữa trời, phía trên thêu đầy các hình thánh thú của người Hồ. Đồ đằng được dựng lên, doanh địa vô cùng náo nhiệt.
Người Nhu Nhiên giỏi rèn sắt, doanh địa ở trước núi, ngọn lửa như cột chống trời, chiếu rọi đêm ăn tết Mộ Thu cuồng hoan không ngủ. Người Thiết Lặc giỏi săn bắn, doanh địa dựng bục bắn tên đựng đầy cung tiễn, cách đó trăm bước còn có một cái cọc dùng để thử tên. Người Hung Nô giỏi thuần ngựa, vây một khoảnh đất làm bãi săn rộng mười dặm, để rong ruổi phi ngựa ở Sắc Lặc Xuyên, tổ chức đua ngựa. Người Tiên Ti giỏi chăn nuôi, dùng bơ và sừng trâu dựng thành đại trướng có hình Mục thần*. Người Khương thiện chiến, mở ra đấu trường tỷ võ. Người Mạt Hạt giỏi đọ sức, khoanh thành sân đấu vật.
Ở giữa trung tâm là những chiếc bàn dài, chờ khi tết Mộ Thu bắt đầu, các tộc sẽ mang rượu sữa ngựa ngon nhất, trà sữa thuần hậu, bơ, bánh ngọt, thịt nướng, các món chim cá, để khách tuỳ ý thưởng thức.
Bên ngoài doanh địa thì cây cổ thụ ở Sắc Lặc Xuyên quấn đầy dây lụa đỏ, kể rằng nếu ở dưới gốc cây tỏ tình, tình yêu sẽ như dãy núi, kéo dài cả đời.
Trần Tinh đi qua doanh địa, hỏi: "Đại Thiền Vu ở đâu?"
"Đang họp bàn!" Một người Thiết Lặc biết thân phận Trần Tinh, nói, "Thần y, ta dẫn ngươi đi?"
Lại đang họp, suốt ngày họp, Trần Tinh vẫy tay ra hiệu được rồi, tự mình đi vài bước muốn nhìn xem người quen đang làm gì thì phía sau có tiếng gọi.
"Trần Tinh!" Thác Bạt Diễm đến.
Trần Tinh hớn hở: "Ngươi cũng về rồi?"
Bên hồ Ba Lý Khôn, Trần Tinh nhờ Tư Mã Vĩ và Thác Bạt Diễm đưa người tộc A Khắc Lặc rút về Long thành. Sau khi cả tộc rút lui an toàn, Xa La Phong chạy đến mang theo mệnh lệnh của Hạng Thuật, thế là bọn họ cùng nhau xuôi nam, quay về Sắc Lặc Xuyên.
Thác Bạt Diễm đêm qua đã thấy Trần Tinh, nhưng Trần Tinh ngủ say như lợn, sáng sớm hôm nay hắn đã chờ ở bên ngoài đợi Trần Tinh tỉnh dậy. Hai người trao đổi tin tức xong, Thác Bạt Diễm nghe được nghẹn họng trố mắt nhìn, Trần Tinh cười nói: "Ta đang định đi thăm một vòng, mọi người đang ở cùng nhau sao?"
Thác Bạt Diễm gật đầu, đi theo sau Trần Tinh, dường như có chuyện gì đó khó xử, hai người đi qua thảo nguyên vàng óng, thùng rượu cũng được mang ra. Thác Bạt Diễm cẩn thận che chở Trần Tinh để cậu không đụng phải, Trần Tinh nhìn sắc mặt hắn, biết hắn có chuyện muốn nói, dứt khoát: "Có gì muốn nói thì nói đi?"
"Ây..." Thác Bạt Diễm nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Trần Tinh, ta có thể trở thành Khu ma sư không?"
Trần Tinh: "..."
Thác Bạt Diễm nói: "Ta muốn như mọi người, học pháp thuật. Có lẽ sau này có thể giúp ngươi một tay."
Trần Tinh vốn định bác bỏ ý nghĩ của hắn – tốt xấu gì ngươi cũng là quan võ được nể trọng nhất bên cạnh Phù Kiên, chuyện bỗng nhiên xảy ra, nhưng chờ một thời gian hắn sẽ khôi phục, lúc ấy đuổi được Vương Tử Dạ trở về làm Tán kỵ Thường thị không tốt hơn sao?
Nhưng có tiền lệ là Tạ An, Trần Tinh lại cảm thấy mỗi người đều kiên trì với nguyện vọng của mình. Từng thấy đất trời sẽ không muốn quay về cuộc sống ban đầu cũng là chuyện thường.
"Làm Khu ma sư rất mệt mỏi," Trần Tinh nói, "Ngươi thực sự nghĩ vậy sao? Vì sao muốn học pháp thuật?"
Thác Bạt Diễm cười cười: "Rời khỏi Trường An mới biết thế gian rộng lớn như vậy. Ta muốn vì bệ hạ làm chút việc, báo ơn tri ngộ với người, khi nào xong chuyện này sẽ không ở lại triều đình, ngược lại muốn đi thăm thú một chút."
Trần Tinh biết Thác Bạt Diễm là người thoải mái, nếu khi trước hắn không bị Phù Kiên thu dưỡng có lẽ bây giờ đã có cuộc sống khác.
Thác Bạt Diễm: "Ta không biết ngươi có đồng ý nhận ta làm đồ đệ không..."
Trần Tinh nghe xong sợ mất hồn, vội nói: "Ta không có tư cách nhận ngươi làm đồ đệ. Nhưng ta có thể giới thiệu sư huynh ta cho ngươi làm quen, huynh ấy ở phương nam, nếu ngươi không ngại hai người có lẽ sẽ rất hợp, huynh ấy thích nghiên cứu, luyện tập pháp thuật."
"Được." Thác Bạt Diễm lập tức nói, "Ngươi viết phong thư cho ta, sau tết Mộ Thu ta sẽ lập tức xuôi nam tìm hắn."
Thác Bạt Diễm đã từng gặp Tạ An, nhưng tình hình hỗn loạn còn chưa biết Tạ An là sư huynh nhận bừa của Trần Tinh. Trần Tinh không rảnh dạy hắn pháp thuật, cũng không biết phải dạy thế nào, chỉ sợ khiến hắn chậm trễ, để hắn tìm Tạ An là vừa khéo. Dù là bái sư nhận đồ đệ hay là luận bàn ngang hàng vẫn nên tìm Tạ An.
Thế là hai người quyết định, Trần Tinh đến doanh địa người Hung Nô, gọi với vào trong: "Tiêu Sơn!"
Tiêu Sơn đang chơi với chó của Trần Tinh, dạy nó nhảy qua vòng, thấy Trần Tinh thì cười, "ấy" một tiếng.
Trần Tinh không vui nói: "Đệ có Lục Ảnh rồi thì không quan tâm ta nữa đúng không?"
Tiêu Sơn nói: "Hôm qua ta muốn ngủ cùng huynh thì bị ca ca đuổi ra."
Thác Bạt Diễm cũng coi như quen biết Tiêu Sơn, đều cười vui nói mấy câu. Trần Tinh nhìn lều vải trong rừng cây, dường như nghe thấy tiếng Trùng Minh và Lục Ảnh trò chuyện.
"Ta đến đây." Trần Tinh báo trước để tránh cắt ngang câu chuyện nói xấu cậu của Trùng Minh, rồi mới đi vào rừng.
Đây là một góc khuất của Sắc Lặc Xuyên, Hạng Thuật đặc biệt sắp xếp cho bọn họ chỗ có rừng cây suối nước, cách xa doanh địa người Hồ, để Lục Ảnh không bị quấy nhiễu.
Lục Ảnh đang hái lá cây, Trùng Minh khoanh tay tựa vào cây bên cạnh, nói chuyện với hắn.
Ánh nắng trong rừng cây nhu hoà, như thần quang tụ lại thành một cột sáng chiếu xuống. Lục Ảnh mặc bạch bào, trong tay cầm nắm lá cây, tựa như một vị thần rừng viễn cổ.
"Dậy rồi?" Lục Ảnh nói, "Ngủ ngon không? Đêm qua chúng ta còn qua thăm ngươi, để ngươi ngủ một giấc không mộng mị."
Trần Tinh hoàn toàn khôi phục lần này dùng Tâm Đăng không cần thiêu đốt hồn phách, cũng không phải tiết chế nữa, nhưng dùng nhiều vẫn tiêu hao tinh thần của cậu. Đêm qua ngủ rất ngon, không mơ gì kỳ quặc khiến cậu vô cùng tỉnh táo.
Trùng Minh thấy Trần Tinh vẻ mặt có phần ngại ngùng. Trần Tinh đoán, chắc lúc đến hai người đang bàn chuyện 'nguyện vọng thứ ba', không chừng Trùng Minh còn đang kể khổ với Lục Ảnh, lúc trước sao lại giao tro tàn trong hổ phách cho Trần Tinh để bây giờ bị người ta dắt mũi.
"Xác nhận một chút trước nhé," Trần Tinh cười nó, "Yêu vương bệ hạ, chuyện thứ ba còn tính là chưa xong không?"
Trùng Minh cả giận: "Cô là vương yêu giới, sao lại nuốt lời?"
Lục Ảnh nhịn không được mà cười: "Rốt cục ngươi muốn tâm nguyện như thế nào? Hay là nể mặt mũi ta, sớm thả hắn đi đi."
Trần Tinh cười giả lả, thực tế nguyện vọng này cậu đã nghĩ ra từ lâu.
"Chờ qua tết Mộ Thu ta sẽ sắp xếp." Trần Tinh hỏi, "Lục Ảnh, bây giờ ngươi định làm gì? Ngươi đang làm gì đấy?"
"Hái ít lá cây làm thuốc," Lục Ảnh đáp, "Chữa bệnh cho phàm nhân ở Sắc Lặc Xuyên."
Lục Ảnh khéo léo tránh né chủ đề, không trực tiếp trả lời Trần Tinh. Đứng trên lập trường của Trần Tinh, tất nhiên cậu mong Lục Ảnh đi cùng bọn họ, nhìn bộ dáng Tiêu Sơn ắt hẳn cũng không muốn rời xa hắn. Nhưng lần trước, khi hoá thành sao trời Lục Ảnh đã nói về việc muốn rời khỏi Trung Nguyên đi tìm Phật. Thương Lang đã đi rồi, để lại nhiều tiếc nuối cho Lục Ảnh, đến lúc này Trần Tinh tôn trọng lựa chọn của Lục Ảnh, để hắn tự quyết định.
Tiêu Sơn dẫn Thác Bạt Diễm vào rừng cây, nói: "Lục Ảnh, hắn là Thác Bạt Diễm, là bằng hữu của ta."
Lục Ảnh hái lá thuốc cuối cùng, cười với Thác Bạt Diễm, gật đầu.
Lúc ấy, Lục Ảnh bao bọc trong bóng nắng từ tán lá cây, gương mặt tuấn mỹ phủ một tầng sáng dịu nhẹ, tóc dài rủ xuống bên mai, đường viền gương mặt tinh xảo đẹp đã, làn da trắng nõn, một bộ trường bào xanh trắng, tựa như tiên rơi xuống trần gian.
"Nhờ ngươi chiếu cố." Lục Ảnh dịu dàng nói.
Thác Bạt Diễm: "..."
Thác Bạt Diễm kinh ngạc nhìn Lục Ảnh, hai người đối diện.
Lục Ảnh nhìn Thác Bạt Diễm bỗng nhiên cũng hơi ngẩn người, một mảnh lá cây rơi xuống từ giữa những ngón tay trắng nõn tinh tế.
Trong một chốc an tĩnh, Thác Bạt Diễm bỗng bước nhanh về trước, khom người nhặt lá đưa cho Lục Ảnh.
Lục Ảnh mỉm cười.
Trần Tinh giới thiệu: "Vị này là Lục Ảnh, Thác Bạt... ngươi..."
Đột nhiên gương mặt Thác Bạt Diễm đỏ bừng, vô thức nhìn Trần Tinh lại nhìn Lục Ảnh. Mọi người không hiểu gì nhìn Thác Bạt Diễm. Nhất là Tiêu Sơn càng không hiểu ra sao.
Lục Ảnh: "Vào lều ngồi một lúc."
"Được... được." Thác Bạt Diễm vội nói, "làm phiền rồi."
Lục Ảnh đột nhiên cảm thấy người này rất thú vị, quay người đi trước, không nhịn được mà bật cười, lúc về lều vải ngồi xuống, tự tay nấu trà sữa cho bọn họ. Khoé miệng nửa cười nửa không, thấy Trần Tinh cũng ngẩn người, khi ở Tạp La Sát thì vội vàng, chưa từng nhận ra sau khi quen biết hắn cảm nhận được Bạch Lộc có khí chất thần kỳ của một vị cổ thần.
Dường như chỉ cần đứng kế bên hắn, là xung quanh như được hồi xuân, sức sống dạt dào.
Thác Bạt Diễm: "Ta... ta... Lục Ảnh, chào ngươi."
Trần Tinh lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, nhớ đến tình cảnh khi mới gặp Thác Bạt Diễm ở phủ Vũ Văn Tân lần trước, cậu chột dạ.
Thác Bạt Diễm yêu từ cái nhìn đầu tiên!
"Ta... ra ngoài một lát." Thác Bạt Diễm có vẻ choáng váng, quay người rời đi.
Tiêu Sơn: "? ? ?"
Trùng Minh: "..."
Trần Tinh vỗ trán, không đành lòng nhìn cảnh này, cậu không rõ đây là chuyện tốt hay xấu nữa.
Lục Ảnh nói: "Hắn là bằng hữu của các ngươi?"
Tiêu Sơn nghi ngờ: "Bình thường hắn không như vậy đâu, Thác Bạt Diễm?"
Trần Tinh hít sâu, cười nói: "Lục Ảnh, có vẻ ngươi khiến hắn... có hơi... có hơi..."
Lục Ảnh hiểu được, lập tức cười to. Trần Tinh nghĩ tầm lần này phiền rồi, thương cho Thác Bạt Diễm ngươi phải làm thế nào đây?"
"Không sao." Lục Ảnh vẫn giữ nguyên nụ cười khiến người khác xiêu lòng, nói: "Chẳng mấy chốc hắn sẽ quên ta."
Trần Tinh: "Ngươi vẫn nên... ây, được rồi, tự ngươi xử lý đi."
Trùng Minh uống trà sữa, trầm ngâm không nói, dường như nhớ đến chuyện khác, sau đó đứng dậy rời khỏi lều. Trần Tinh nhớ ra mục đích hỏi Lục Ảnh: "Ký ức của Hạng Thuật phải làm sao đây? Lục Ảnh, nhất định ngươi phải giúp ta việc này."
Trần Tinh vốn định sau chuyện tháp đá, chờ Hạng Thuật hỏi sẽ thuận thế nói cho y biết tất cả những gì bọn họ đã trải qua, nhưng lại bị sự mê man bất an của Hạng Thuật chen ngang, nhìn phản ứng và tâm tình y cậu lại do dự, có nên nói cho y những chuyện từng xảy ra đó không?
Lục Ảnh cười nói: "Không cần lo, sẽ sớm có kết quả, mấy ngày nay những việc các ngươi đã cùng nhau trải qua sẽ nhớ lại dần đần. Ba luồng Long lực dung hoà xong chờ một thời gian nhất định sẽ nhớ lại hết."
Trần Tinh nói: "Nhưng thời gian không chờ người!"
Lục Ảnh cười thần bí, giơ hai ngón tay, 'suỵt' một cái, nói: "Thuận theo tự nhiên không chừng có cách giải quyết nhanh hơn đấy?"
Lời này khác gì không nói, Thác Bạt Diễm lại đến, động tác có vẻ cứng nhắc ngồi bên cạnh Tiêu Sơn.
"Ta... Trần Tinh? Lục Ảnh?" Thác Bạt Diễm nói, "Hai người... đang nói chuyện gì? Vị huynh đài mới vừa đi ra là ai?"
"Không có gì." Trần Tinh nhàm chán đáp.
"Không có gì." Lục Ảnh cẩn thận xem xét biểu cảm Thác Bạt Diễm, cười tủm tỉm.
Thác Bạt Diễm bị Lục Ảnh nhìn như thế đột nhiên lại đỏ mặt, Trần Tinh thấy đỉnh đầu hắn sắp bốc khói, Lục Ảnh vốn là đại yêu quái sống mấy ngàn năm, thấy Thác Bạt Diễm như đứa nhóc con, có lẽ cũng không coi là chuyện lớn nên không hề xấu hổ, nhưng với Thác Bạt Diễm thì khác gì lấy mạng.
"Được rồi." Trần Tinh nói, "Như vậy... quyết định hai ngày này ở Sắc Lặc Xuyên ăn tết đi. Cùng nhau một đường như thế thực sự quá mệt, ta chỉ hi vọng ngày mai không phải suy nghĩ gì cả, cáo từ trước, ta phải qua bên tộc A Khắc Lặc xem xem."
"Dừng bước," đột nhiên Lục Ảnh nói, "tết Mộ Thu ngày mai, nếu ngươi không bận, có thể cùng chúng ta... ừm, ta và Tiêu Sơn, ở chung một lúc?"
"Được chứ!" Thác Bạt Diễm lập tức nói, "Ta nhàn rỗi lắm, ngày mai ta tới tìm các ngươi?"
Trần Tinh: "Người ta không hỏi ngươi! Được, Lục Ảnh, nếu Hạng Thuật không bận thì ta..."
"Trước khi mặt trời xuống núi, ta và Tiêu Sơn ở trước hoả long của người Nhu Nhiên chờ ngươi." Lục Ảnh dịu dàng nói, "Nếu không được như ý thì đưa Hạng Thuật cùng đến."
Trần Tinh: "?"
Lục Ảnh lại ra hiệu 'mời', Trần Tinh cũng không truy xét câu 'không được như ý' là có ý gì, lễ phép đứng dậy cáo từ.
Thác Bạt Diễm vẫn ngồi im, đối diện Lục Ảnh, gương mặt tươi cười đẹp trai xán lạn.
Lục Ảnh: "Ngươi... bằng hữu của ngươi đi rồi kìa, ngươi không đi theo hắn sao?"
"A, đúng nhỉ!" Thác Bạt Diễm mới kịp phản ứng, nói: "Hôm nay hắn bề bộn nhiều việc nhưng ta rảnh rỗi."
"Thác Bạt Diễm! Ngươi đi ra cho ta!" Trần Tinh tức giận nói.
Lục Ảnh lại cười, Thác Bạt Diễm mới nhận ra Lục Ảnh có ý tiễn khách, vội gật đầu nói: "Vậy ta, ngày mai ta tới tìm các ngươi."
Tiêu Sơn nhìn bóng lưng Thác Bạt Diễm rời đi, bỗng nhiên phát hiện có mối nguy to lớn nào đó.
"Sao vậy? Ghen rồi?" Lục Ảnh vẫn còn nét cười, nói với Tiêu Sơn.
Ngoài lều.
"Cái tên gặp sắc quên bạn!" Trần Tinh dở khóc dở cười.
Thác Bạt Diễm vội biện bạch: "Ta không thế, chỉ là đột nhiên, chẳng biết tại sao cảm thấy vô cùng thân thiết. Ta không có ý khác..."
"Những gì ngươi nghĩ trong lòng viết hết lên mặt đó?" Trần Tinh bất đắc dĩ nói, "Ai cũng nhìn ra được."
"A?" Thác Bạt Diễm kinh ngạc, "Rõ ràng thế sao?"
Trần Tinh bó tay, quay người xuống núi, Thác Bạt Diễm vội đuổi theo, nói: "Chờ chút, Trần Tinh, Thiên Trì! Hắn là ai? Hắn họ Lục là người Hán sao?"
Trần Tinh: "Hắn không thể đáp ứng ngươi..."
"Khu ma sư." Giọng Trùng Minh vang lên.
Trùng Minh dựa vào cây ven đường, khoanh tay, ngón tay thon dài có vẻ không kiên nhẫn gõ một cái, liếc nhìn Trần Tinh, ánh mắt có ý tứ thâm sâu.
Trần Tinh dừng bước.
Trùng Minh nói: "Tối mai, ta chờ ngươi trước hoả long của người Nhu Nhiên, có rảnh thì đến."
Trần Tinh "A" một tiếng, đột nhiên cảm giác được sao cứ như xảy ra rồi, hồi trước Thu Xã cũng y hệt.
"Hắn là người ở đâu?"
Sau khi Trùng Minh rời đi, Thác Bạt Diễm vẫn không dừng truy vấn: "Là bằng hữu của ngươi hả? Hai người quen biết bao lâu rồi?"
Trần Tinh vốn định nói cho Thác Bạt Diễm biết thân phận Lục Ảnh, nhưng nghĩ lại, lại nói: "Vấn đề này của ngươi sao không tự đi hỏi hắn? Có được đáp án từ hắn không phải tốt hơn hỏi người ngoài sao?'
Thác Bạt Diễm bỗng nhiên hiểu ra, cười nói; "Ngươi nói đúng."
"Hắn nhìn qua tựa như tiên nhân vậy..."
"Tiên nhân không dính khói lửa nhân gian, rất đẹp..."
"Ngươi ồn quá đấy!" Trần Tinh nói, "Đừng có lải nhải Lục Ảnh bên tai ta nữa, Thác Bạt Diễm ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm thì người A Khắc Lặc đang chuẩn bị ngựa đua đó, đi nhanh đi."
Trần Tinh nghe đến mức lỗ tai đóng kén, đến bên ngoài doanh địa tộc A Khắc Lặc cuối cùng cũng đuổi Thác Bạt Diễm đi rồi mới vào bái phỏng. A Khắc Lặc vương đang chuẩn bị mọi thứ cho tết Mộ Thu, sau khi Nhu Nhiên và A Khắc Lặc trở mặt xong thì đây là lần đầu bọn họ trở lại Sắc Lặc Xuyên ăn tết Mộ Thu trong mấy năm qua.
Vương phi nghe Trần Tinh kể lại việc đã xảy ra, biết Do Đa đang thay thần hươu bảo vệ Tạp La Sát bèn mỉm cười gật đầu.
"Na Đa La?" Trần Tinh cười nói, "Anh trai nhóc vẫn còn sống, không chừng ngày nào đó sẽ đến thăm nhóc đó."
Vương phi thấp giọng nói: "Cám ơn cậu, cám ơn mọi người."
Trần Tinh vội nói không sao, vươn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng tay đứa bé, nó lập tức bắt lấy tay Trần Tinh.
"Ta có thể ôm nó một cái không?" Trần Tinh hỏi.
"Đương nhiên." Vương phi cười nói, bế Na Đa La đưa cho Trần Tinh, Trần Tinh vừa ôm lấy thì có người truyền: "Đại Thiền...
"...Vu tới!"
Hạng Thuật đã vọt vào lều như cơn gió trước khi lời thông truyền nói xong, cả giận: "Ngươi đến đây làm gì?"
Na Đa La giật mình, suýt nữa bị doạ khóc, Trần Tinh quay đầu, bắt Hạng Thuật nhỏ giọng đừng có doạ trẻ con.
"Huynh thì đang làm gì?!" Trần Tinh ôm Na Đa La quay đầu, Hạng Thuật xắn tay áo sắp sửa đánh người. Vương phi vội đứng dậy, đến hành lễ giải thích: "Đại Thiền Vu bớt giận..."
"Sao không nói một câu đã đi?" Hạng Thuật ngạc nhiên hỏi.
"Ta đi đâu?" Trần Tinh nói, "Không phải đang ở đây sao?"
Na Đa La mở to mắt nhìn hai người, bỗng nhiên 'oa' một tiếng, khóc lên, Trần Tinh nói: "Hạng Thuật, hôm nay huynh không dỗ nó thì ta không để yên cho huynh đâu!"
Hạng Thuật thấy Na Đa La vừa khóc thì khó xử, Vương phi vội nói: "Không sao, không sao, nó hay khóc lắm, chỉ cần đưa nó cái này..."
Hạng Thuật nhanh chóng đến dỗ Na Đa La, duỗi tay vuốt bụng đứa nhỏ, Na Đa La đá văng tay Hạng Thuật còn khóc to hơn.
"Dỗ trẻ con thế nào chứ?" Trần Tinh chỉ trích, "Huynh có biết làm mặt xấu không."
Hạng Thuật: "..."
"Kéo khoé miệng," Trần Tinh nói, "Hếch lỗ mũi lên, huynh có chịu làm không? Không thì ta giận đấy!"
Hạng Thuật bất đắc dĩ, dùng tay véo mặt cho Na Đa La xem, Na Đa La khẽ giật mình.
"Đúng đúng đúng, là như vậy!" Trần Tinh cười như điên trong lòng.
"Lệch miệng sang bên trái, ấy! Đúng rồi!" Trần Tinh ôm Na Đa La nhích gần lại Hạng Thuật, Na Đa La bất ngờ vươn tay kéo tai Hạng Thuật.
"Ngươi... mau buông tay ra!" Hạng Thuật bị kéo tai nhưng không dám dùng sức, sợ làm đứa trẻ bị thương. Trần Tinh cười ha ha, cười sắp chảy cả nước mắt.
Vương phi đi ra, thấy con mình véo tai Đại Thiền Vu không buông, vội vàng tới dỗ, đưa cho nó một món đồ, là một chiếc vòng bằng sáp ong và hổ phách.
"Là Do Đa cho nó trước khi đi." Vương phi nói.
Quả nhiên, Na Đa La có di vật của huynh trưởng thì không khóc nháo nữa, ôm dây chuyền ngoan ngoãn dần.
Chạng vạng tối, Hạng Thuật và Trần Tinh rời khỏi doanh địa tộc A Khắc Lặc, đi dọc con đường nhỏ, trời sao chiếu sáng Sắc Lặc Xuyên.
"Quay về vương trướng không thấy ngươi," Hạng Thuật nhăn mày, cả giận nói, "hỏi cả Thác Bạt Diễm cũng không thấy ngươi! Ngươi định đi đâu?"
"Ta vẫn ở Sắc Lặc Xuyên mà." Trần Tinh nói, "Huynh không cần lo lắng như vậy."
Hạng Thuật: "Cô vương còn tưởng ngươi không từ biệt, nói đi là đi... suýt nữa bị ngươi làm tức nổ phổi."
"Ta từng làm việc này sao?" Trần Tinh dở khóc dở cười.
"Tất nhiên là ngươi từng làm!" Hạng Thuật tới gốc cây cổ thụ, không vui nói, "Không chỉ một lần!"
Trần Tinh: "Khi nào?"
Trong trí nhớ Trần Tinh lần đầu là lúc đi Tạp La Sát, về sau mấy lần rời đi là cậu bị bắt đi, chắc hẳn Hạng Thuật đều quy tội lên đầu cậu.
Đột nhiên Hạng Thuật im lặng, nhớ lại từ khi quen biết Trần Tinh đến giờ chưa hề thấy cậu không từ mà biệt.
"Huynh đúng là cái đồ lo lắng không đâu," Trần Tinh nói, "Bị thần kinh à?"
"Thần kinh đấy!" Hạng Thuật có vẻ bực bội, "Đúng! Cô vương bị điên!"
"Biết là được." Trần Tinh buồn cười nhưng lại nghiêm nghị nói.
Hạng Thuật rõ là có việc muốn nói với Trần Tinh nhưng lại quên, quay về trướng thì không thấy Trần Tinh đâu, chẳng biết vì sao trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh Trần Tinh không nói gì đã cùng Thác Bạt Diễm bỏ đi. Chuyện này vô cùng bất hợp lý nhưng Hạng Thuật có bóng ma tâm lý bám sâu trong lòng, lập tức phát rồ tìm cậu khắp nơi, còn phái người xuôi nam. Hiện giờ phát hiện chỉ là y sợ bóng sợ gió, vội vàng sai người cho đội vệ binh quay về ăn tết.
"Quay về ăn cơm tối." Hạng Thuật bất mãn nói.
Trần Tinh nói: "Còn có người cần gặp, huynh đi với ta."
Hạng Thuật cũng không hỏi, đi theo sau Trần Tinh, hai người vòng qua doanh địa A Khắc Lặc, đến phía đông Sắc Lặc Xuyên, nơi núi Âm giáp ranh doanh địa.
Mấy chiếc xe ngựa bị bỏ được phủ da thú cản tuyết, ở giữa có một đống lửa, trên đó là một cái bếp lò đang nấu kẹo màu hổ phách. Bạch Tông nằm bên cạnh, cái đuối phe phẩy trên đồng cỏ.
Bên cạnh Tư Mã Vĩ ngồi ở bếp lửa...
"Do Đa?" Trần Tinh kinh ngạc, "Ngươi về rồi?"
Do Đa và Tư Mã Vĩ đang nhìn kẹo bên trong nồi sắt, cùng đứng dậy khom người hành lễ với Trần Tinh.
Tư Mã Vĩ nói thay Do Đa: "Hắn đến gặp người nhà rồi lập tức về Tạp La Sát."
Do Đa đứng dậy, Trần Tinh lại nói: "Không đi gặp phụ mẫu đệ đệ ngươi sao?"
Tư Mã Vĩ trả lời thay: "Hôm nay hắn đứng từ xa nhìn họ rồi."
Trần Tinh biết Do Đa không yên lòng, không rõ người thân đến Sắc Lặc Xuyên sống thế nào, giờ nhìn thấy cũng đã yên tâm.
"Đây là cái gì?" Trần Tinh lại hỏi.
"Kẹo." Lần này Do Đa mở miệng.
Tư Mã Vĩ nói: "Vào tết Mộ Thu cho bọn trẻ con ăn."
Nói xong, Tư Mã Vĩ lấy tăm trúc lấy từ trong nồi ra cho Trần Tinh một ít, Hạng Thuật nói: "Ta không ăn."
Phía xa có tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ, nơi này không xa doanh địa Hung Nô lắm, có vẻ bọn nhỏ cũng không sợ Tư Mã Vĩ là Bạt. Trần Tinh taháy bọn họ cũng đang thu xếp, thì gật đầu nói: "Ngày mai tết Mộ Thu ngươi bôi mặt một chút đến Sắc Lặc Xuyên ăn tết cùng bọn họ đi."
"Cảm ơn." Tư Mã Vĩ đáp.
Hạng Thuật đã bảo người Hồ không cần để ý Tư Mã Vĩ, người Sắc Lặc Xuyên chưa trải qua Bạt loạn như người Trường An, với Thi Hợi và đám bọn chúng chỉ nhớ đến quân đoàn xương trắng nên không sợ Bạt. Không ít trẻ nhỏ thấy hắn rất thú vị, hay tới chơi cùng hắn.
Gió nổi lên, thổi qua vạn dặm thảo nguyên bên ngoài Sắc Lặc Xuyên, nhưng núi Âm bao bọc Sắc Lặc Xuyên đã chặn lại.
Sau khi tuần sat, Trần Tinh cầm que trúc quấn kẹo ăn một ít rồi đưa cho Hạng Thuật.
Hạng Thuật không còn giận nữa, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Thực sự không ăn, không phải trẻ con nữa."
Trần Tinh biết tên này khẩu thị tâm phi, lần trước ở Thu Xã cũng ăn nên mới đưa đến trước mặt y, nói: "Nếm thử xem, Bạt vương vất vả mới nấu được 'kẹo Bạt', chả nể mặt tí nào."
Hạng Thuật thấy Trần Tinh sắp chọt cả que kẹo vào mũi mình đành nói: "Đi! Đừng để dính lên mặt ta!"
"Huynh ăn bên này!" Trần Tinh nói, "Nửa bên này ta chưa cắn."
Hạng Thuật lại cắn một miếng chỗ Trần Tinh vừa ăn, cau mày nói: "Ngọt quá."
Một đêm trước tết Mộ Thu, Sắc Lặc Xuyên im ắng, Trần Tinh bỗng nhiên đỏ mặt, nhờ ánh sao trời nhàn nhạt cậu nhìn thấy bên tai ửng đỏ của Hạng Thuật.
Hạng Thuật: "Hiện giờ thì sao? Quay về?"
"Tai huynh đỏ thế." Trần Tinh nói.
"Bị Na Đa La véo." Hạng Thuật nói, "Nhóc con này sức lực mạnh quá."
Trần Tinh: "Sao ta nhớ nó véo bên kia cơ mà?"
Hạng Thuật: "..."