May mà có huynh, không còn cô đơn nữa thật tốt lắm.

Lục Ảnh hoá thành người, cùng Trùng Minh đến trước toà tháp đá.

"Tháp này tên là 'Tinh La'." Lục Ảnh hờ hững nói, "Tương tự như một chiếc giếng địa mạch, tháp Tinh La đối ứng là thiên mạch. Rất nhiều năm trước, Hiên Viên thị sai người căn cứ theo vị trí các vì sao trên mặt đất để xây lên những toà tháp này, thời xưa lại đặt pháp bảo vào trong tháp, để dẫn lktd giúp mặt đất có sự sống, nhân gian mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu."

"A." Trần Tinh lại chưa từng nghe đến, tuổi thọ Lục Ảnh chắc chắn rất lâu như một cuốn sách cổ.

Trùng Minh "ừ" một tiếng, nói: "Tháp Tinh La ở vùng Thần Châu có 108 toà. Mấy trăm năm trước nhân tộc nổi lòng tham tranh đoạt 108 món pháp bảo trong tháp, từ đó tháp Tinh La mất linh."

Lục Ảnh nghĩ ngợi một chút, nói: "Như Âm Dương Giám, Tranh Cổ các thứ đã từ là pháp bảo trong tháp Tinh La."

"Sau đó vì tranh chấp của loài người mà bị chiến hoả phá huỷ, chỉ một toà tháp mà huỷ thì những khu vực lân cận cũng mất hiệu lực, bây giờ không cách nào phát huy tác dụng nữa." Trùng Minh bổ sung.

"ầy ầy," Trần Tinh thành khẩn, "Được rồi, đừng lại ám chỉ 'nhân tộc các ngươi' nữa, biết sai rồi. Được chưa?"

Trần Tinh nghĩ một chút. Lại nói, "Sau vì khả năng dẫn được thiên mạch nên bị Khu ma sư dùng làm kết giới, ta hiểu."

Hạng Thuật nói: "Bên trong có pháp bảo? Mở ra xem?"

Trần Tinh: "Để ta."

Trần Tinh lại làm như mở toà tháp đá trước, đặt tay lên cửa tháp dẫn dụ linh khí đất trời truyền vào hoa văn.

Không có hiệu quả.

Lục Ảnh quan sát một chốc, nói: "Xem hoa văn trên đó đi."

Toà tháp Tinh La này đã được tạc lại, hoa văn hình rồng vờn quanh tháp. Trùng Minh nói: "Đổi cách khác, Thuật Luật Không dùng Long lực trên người thử xem."

Hạng Thuật vén tay áo, đặt tay lên tháp, không biết làm thế nào dùng Long lực. Trần Tinh thắp Tâm Đăng, cầm tay Hạng Thuật giúp y sử dụng pháp lực. Lúc này, hình xăm trên tay Hạng Thuật lần lượt toả sáng, dưới sự dẫn dắt của Tâm Đăng, Long lực được truyền vào tháp.

Tiếng vang lớn, tháp đá mở ra.

Từng tầng gạch xoay tròn, tản ra xung quanh để lộ tế đàn ở giữa, tất cả mọi người đều ngây người.

Trên tế đàn không có pháp bảo, mà là một bộ hài cốt của đàn ông, ngồi khoanh chân, tóc dài rối tung, trong tay nắm chặt một đoá hoa Ly Hồn, trên đó là một con bướm sáng nho nhỏ.

Trần Tinh kinh ngạc hô thành tiếng, Lục Ảnh vừa thấy đã biết có chuyện gì, giơ tay phát ánh sáng của mộng cảnh, ánh sang khuếch tán tạo thành một lớp chắn. Con bướm bay lên, vẫy đôi cánh, nhẹ nhàng bay lượn, Trần Tinh nhanh chóng đi bắt, nó lại tránh khỏi cậu. Tiêu Sơn, Trùng Minh từng người giơ tay, con bướm vẫn lượn vòng không muốn hạ xuống, cuối cùng Hạng Thuật giơ tay theo bản năng,

Cánh bướm đậu lên tay Hạng Thuật.

Lục Ảnh xoay tay nắm lại, ánh sáng mộng cảnh thu về chỗ cánh bướm, nó phát ra một âm thanh, hoá thành đốm sáng đầy trời, bốn phía thay đổi, ánh nắng rực rỡ, biển hoa mênh mông vô bờ!

"Cuối cùng ngươi đã đến, Ngữ Yên." Một giọng nói vang lên.

Trần Tinh từng nghe thấy giọng nói này, ở Hạng gia Hội Kê! Cất giữ trong trí nhớ Hạng Ngữ Yên!

Ngay sau đó, hài cốt trong tháp khôi phục diện mạo khi còn sống, hoá thành một ông lão nho nhã, mặc Hán phục, đi từ tế đàn xuống.

Trần Tinh bỗng lùi ra sau, Hạng Thuật nắm lấy tay cậu.

"Mộng cảnh Ly Hồn," Trùng Minh nói, "Không cần lo lắng."

Lục Ảnh gật đầu: "Ừm, đây là một phần ký ức bộ người này khi còn sống để lại cho đời sau."

Trần Tinh nhận ra dung mạo của nam tử, run rẩy nói: "Trương Lưu."

"Trương Lưu?" Hạng Thuật nhíu mày, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.

Trương Lưu không còn trẻ trung như trong trí nhớ của Hạng Ngữ Yên, trong đoạn ký ức này trở nên vô cùng già nua, đã đến tuổi gần đất xa trời.

Hắn không nhìn thấy mọi người, bước chân từ tế đàn bước xuống vẫn vô cùng vững vàng.

"Ta đoán muội đến ba trăm năm sau, có lẽ không còn nhớ ước định của chúng ta," Trương Lưu trầm ngâm, vuốt râu nói, "Nên lưu lại đoạn ký ức này trước khi chết để cởi bỏ nghi ngờ của muội. Dù sao muội có Định Hải châu, nếu nhân duyên dẫn lối có thể mở được toà tháp Tinh La này."

"Nếu không thể..." Trương Lưu quay người, nhìn về phía bình nguyên hoa nở chim hót, thở dài, nói: "Như muội từng nói để tất thảy chôn vùi dưới mặt đất thôi."

"Nói từ đâu nhỉ?" Trương Lưu quay người hướng về phía Tiêu Sơn, xuyên qua Tiêu Sơn, ánh mắt mọi người dõi theo Trương Lưu, sau đó hắn phẩy tay áo về phía chân trời, nói: "Ngữ Yên, nếu như cả ký ức vì sao chúng ta lâm vào cảnh này muội cũng không còn nhớ, như vậy, thì bắt đầu từ đâu đi."

Chớp mắt, bình nguyên đầy hoa biến đổi, hoá thành Trường An thời Hán hùng vĩ.

"Năm Chinh Hoà, có một phương sĩ tên là 'Vương Hợi', đến bên cạnh bệ hạ." Trương Lưu lẩm bẩm, "Không lâu sau đó đã gây hoạ náo động cả triều chính, ngay lúc Vệ Thanh chinh phạt Long thành vào ba mươi bảy năm sau..."

"... Lưu Triệt hạ lệnh điều tra hoạn yêu ma ở Trường An, khiến cho Khu ma sư nhân gian giết hại lẫn nhau." Trương Lưu lẩm bẩm, "Cuối cùng trong trận loạn lạc của những pháp sư này, thái tử Lưu Cư bỏ mạng, Vệ hoàng hậu tự sát. Trong Khu ma ti thì đồng liêu tranh chấp, người còn sống chưa được hai phần, từ đó bèo dạt mây trôi."

Trần Tinh thở dốc, thấy Trương Lưu thở dài, đi ngang qua mặt cậu và Hạng Thuật, lại nói: "Kẻ gây loạn là Vương Hợi, sau đó tiếp nhận tân Khu ma ti. Khi loạn lạc ngừng lại, ta không thể không mang pháp bảo trốn khỏi Trường An. Sau đó dùng mọi cáhc điều tra lai lịch Vương Hợi, bất ngờ lại biết được một bí mật động trời..."

Cảnh tượng xung quanh thay đổi, hoá thành cảnh chiến trường khốc liệt đầy máu, xác chết trôi nổi.

"Từ thời Cao Tổ và Hạng gia tranh giành Trung Nguyên, Sở Hán tranh hùng, cho tới nay đã hơn năm trăm năm, nói Thần Châu hợp lâu sẽ tan, tan lâu lại hợp, cứ mấy trăm năm lại có giết chóc xảy ra."

"Dục vọng tranh đoạt của nhân tộc vô cùng vô tận, đồng tộc gây chiến lẫn nhau, dùng biện pháp vô cùng tàn nhẫn. Như một vòng luân hồi vô tận, tìm về ngày trước thời Tần, Chiến quốc thất hùng tranh bá, thậm chí quần tiên chém giết trận Mục Dã, đổ máu chưa khi nào ngừng, giống như một lời nguyền rủa Thần Châu, ở trong thân thể chúng ta có phải từ khi sinh ra đã có dòng máu tàn nhẫn như dã thú?"

"Không... so với dã thú và yêu tộc, nhân loại càng về sau càng tàn khốc, dù sao yêu và thú đạt được mục đích sinh tồn sẽ không tự dưng đồ sát." Tl chậm rãi nói, "Mà sau năm này tháng nọ điều tra xong cuối cùng ta phát hiện là bắt nguồn từ sâu trong lòng chúng ta."

"Sau một trận địa chiến thượng cổ, một Ma thần dùng thân thể, máu thịt, thậm chí cả hồn phách, truyền vào vùng đất này một lời nguyền..." Trương Lưu nói.

"Xi Vưu." Trần Tinh lẩm bẩm.

"Ma thần này chính là Xi Vưu." Trương Lưu nói, "Máu của Binh chủ để lại đã hoá thành một phần của chúng ta không thể nào vứt bỏ, dù tự gọi là Khu ma sư 'xem được thiên đạo, làm chủ thần thông' cũng không thoát được ảnh hưởng của lời nguyền này. Cứ một đời nó lại càng bám chặt hơn, Ma Thần huyết lấy thiên tính giết chóc nuôi dưỡng vạn vật. Nó khiến cho con người với đồng tộc có ác ý, ghen ghét, hãm hại, nổi giận... nhiều không kể xiết."

Trương Lưu hạ giọng: "Khi trước Hiên Viên thị phân thây Xi Vưu chôn ở bảy nơi, hoá ra lại khiến hắn có thể thao túng thần linh ở nhân gian. Máu của gã khiến chúng ta giết chóc, khiến oán khí ngưng tụ không tan, hồn phách gã tìm được ký thể sẽ chuyển sinh thàn Thiên Ma. Ngàn năm luân hồi một lần, Thiên Ma xuất thế, Khu ma sư trừ ma, nhưng trước giờ không biết vì sao 'Ma' lại sinh ra. Bây giờ chân tướng rõ ràng nó là oán hận của Xi Vưu để lại thế gian này, đáng tiếc chúng ta phát hiện quá muộn, dù có làm gì cũng không thể tịnh hoá hoàn toàn Ma Thần huyết..."

"Cho nên ngươi nghĩ ra một cách." Trần Tinh lẩm bẩm nói.

"Muốn tịnh hoá vùng đất qua ngàn năm vạn năm, thậm chí thiên thu vạn thế, ngàn vạn người đã bị Ma Thần huyết khống chế, thậm chí tiêu diệt Thiên ma hoàn toàn," Trương Lưu thản nhiên nói, "là việc khó thế nào? Nhưng ta nghĩ có một cách duy nhất, truyền thuyết nói rằng khi thần long Chúc Âm ngã xuống có để lại Long châu vẫn nằm ở núi Tạp La Sát. Thế là ta nảy ra một ý tưởng... nếu có thể dùng 'Định Hải châu' trở về chiến trường Trác Lộc ba ngàn năm trước, dùng linh khí đất trời cuồn cuộn khởi động Vạn Linh Trận, nghiền nát thân thể Xi Vưu, thiêu đốt ma huyết của hắn, từ đấy nhân gian mới có thể thái bình mãi mãi."

"Nhưng tiêu diệt binh chủ hoàn toàn." Trương Lưu nói "Ta cần thần binh sau này Bất Động Minh Vương chế tạo cho nhân tộc, cũng cần người Hạng gia vốn truyền thừa của thanh kiếm này. Thế là sau khi tìm được Định Hải châu, ta tìm muội, Ngữ Yên."

"Hơn trăm năm trôi qua, thời gian này Khu ma ti như lửa hoang thiêu cháy thảo nguyên, dần sống lại. Mà lúc này Vương Hợi đã trở thành Đại Khu ma sư." Trương Lưu nói: "Kích động Khu ma sư xuất thân hai tộc Hồ Hán tạo ra oán khí để Xi Vưu có thể trùng sinh."

Hạng Thuật hơi siết tay lại, nắm lấy tay Trần Tinh, Trần Tinh cảm nhận được bàn tay Hạng Thuật đầy mồ hôi.

Ngay sau đó Trương Lưu phẩy tay áo, nói: "Thế là chúng ta dùng Định Hải châu lấy đi toàn bộ linh khí đất trời, Khu ma sư từ đó tiêu vong, Vạn Pháp Quy Tịch. Chúng ta đến Y Khuyết bày trận Vạn Cổ Triều Tich, lấy Định Hải châu, quay về ba ngàn năm trước."

Theo động tác của Trương Lưu, cảnh tượng xunh quanh lại hoá thành huyễn cảnh ở Y Khuyết Long Môn, mọi người đứng trên vòng Thái Cực. Hạng Ngữ Yên từ từ đi tới, đứng ở mặt âm, Trương Lưu ở mặt dương. Hai người đứng ở hai đầu Thái Cực đối lập.

Lồng ngực Hạng Ngữ Yên phập phồng, hạ giọng nói: "Lưu ca... ta còn một lời muốn nói."

Trương Lưu mỉm cười nhướng mày, Hạng Ngữ Yên nói: "Sau khi rời đi chúng ta sẽ không trở lại nữa."

Trương Lưu nói: "Đúng vậy, chúng ta sẽ ở lại ba ngàn năm trước."

Hạng Ngữ Yên trầm ngâm một lát rồi nói: "Nhưng suốt quãng đường này, ta có một ý niệm trong đầu... Lưu ca."

"Chúng ta... làm như vậy," Hạng Ngữ Yên lẩm bẩm, "Có thật sự đúng không?"

Trương Lưu bỗng nhiên giật mình.

"Vì sao lại nói vậy?" Trương Lưu cau mày nói.

Hạng Ngữ Yên: "Đã trừ bỏ Ma thần, tịnh hoá toàn bộ Ma Thần huyết, con người không còn... để người ta thoát khỏi ác niệm trong lòng... ta... thế nhưng... ta vẫn nghĩ, không có cái ác nhân gian sẽ biến thành thế nào?"

Trong ảo cảnh, một làn sương chậm rãi lan ra hoá thành oán khí, thiên địa thay đổi, ngập trong oán khí hội tụ về giữa vòng Thái Cực.

"Con dân thượng cổ, thời điểm Nữ Oa tạo ra con người đúng là chí thiện." giọng Vương Tử Dạ vang lên, "Nhưng hai vị có nghĩ rằng chính là chúa công vì nhân tộc mới khiến thiên tính ấy tăng thêm, khiến cho con người càng trở nên có sức mạnh, không phải sao?"

"Vương Hợi?" Trương Lưu gằn giọng.

Hạng Ngữ Yên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Hợi.

"Ngữ Yên," Vương Tử Dạ cất giọng, "Ngươi làm tốt lắm nhờ có ngươi dẫn ta đến đây."

"Không." Hạng Ngữ Yên nghiêm nghị nói, "Ngươi theo tới khi nào! Ta không bán đứng huynh, Lưu ca!"

Vương Tử Dạ âm trầm nói: "Trong một đêm Vạn Pháp Quy Tịch, Khu ma ti Trường An tan tác, ta chờ hơn trăm năm vốn nghĩ rằng ngày nào đó Trương Lưu ngươi sẽ hạ chiến thư với ta, không ngờ suýt bỏ mtấ cơ hội tốt."

Trương Lưu không trả lời, ống tay áo bay lên, lạnh lùng nói: "Trận này không tránh nổi, xin chỉ giáo!"

Vương Tử Dạ phóng ra oán khí ngập trời, Trương Lưu tế Định Hải châu, trong chớp mắt dãy núi bị phá huỷ, ở trong ảo cảnh, một vụ nổ xảy ra bao trùm trời đất.

"Muội bị oán khí của Vương Hợi ảnh hưởng," Trương Lưu phẩy tay áo, cảnh tượng quay về lại biển hoa trên thảo nguyên, giải thích: "Là ta chủ quan khinh địch, không thể trách muội. Trước kia vì khống chế Hạng gia, lúc muội còn nhỏ Vương Hợi dùng thân phận Đại Khu ma sư lừa tổ mẫu muội khiến muội uống một giọt Ma Thần huyết. Chỉ vì không muốn ta cảnh giác nên không sử dụng."

"Dù sao Bất Động Như Sơn là thần binh duy nhất khắc chế được Xi Vưu." Trương Lưu giải thích, "Vương Hợi không lấy được Bất Động Như Sơn đành dùng Ma Thần huyết giám thị muội cũng ảnh hưởng lên muội. Ở Vạn Cổ Triều Tịch, muội ra tay tập kích ta."

"Lúc đó Vạn Cổ Triều Tịch bị huỷ, còn chưa đượcm ột phần, muội bị Vương Hợi khống chế đánh lén ta, ta bất đắc dĩ phát động Định Hải châu, Triều Tịch trận xoay chuyển, ta phong ấn Định Hải châu trong cơ thể muội giúp muội không bị Ma Thần huyết xâm nhiễm, cũng đưa muội rời khỏi hiện thế."

"May mà Bất Động Như Sơn bị ta phong ấn bên trong Âm Dương Giám, dù pháp bảo bị Vương Hợi cướp đi nhưng hắn không có cách nào huỷ được.."

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh trố mắt há miệng nhìn Trương Lưu phất tay áo cho thấy sự việc cuối cùng, cổ trận Triều Tịch sụp đổ, gió lốc xoay tròn bốn phía, Trương Lưu nắm chặt tay Hạng Ngữ Yên bị cuốn vào gió lốc rời khỏi hiện thế. Vương Tử Dạ lại dùng oán khí sử dụng Lạc Hồn Chung, 'đông' một tiếng.

"Lưu ca!" Hạng Ngữ Yên bị rút mất kí ức, thu vào trong Lạc Hồn Chung, con ngươi giãn ra vô thức buông lỏng tay Trương Lưu.

Trương Lưu biết Hạng Ngữ Yên mất ký ức lập tức dùng thuật truyền âm, nói câu cuối cùng.

"Tháp Tinh La Tạp La Sát..."

Ngay sau đó vừa quay đi, Trương Lưu đã bị cuốn vào thuỷ triều thời gian, sau đó Hạng Ngữ Yên cũng biến mất.

"Cổ trận đưa ta đến hai trăm năm sau." Trương Lưu nói, "Đây là cách thoát khỏi sự giám thị của Vương Hợi tốt nhất, hắn không biết chúng ta ở đâu, có lẽ là trăm năm, ngàn năm, thậm chí là vạn năm. Không cùng một thời kỳ sẽ khiến hắn như mò kim đáy biển, không thể tìm nổi."

"Nhưng chúng ta cũng lạc mất nhau." Trương Lưu thu lại cảnh tượng khi cuối, ngồi xuống trước tế đàn, bất đắc dĩ cười một tiếng, hởi ngửa đầu, nói: "Dù theo suy đoán của ta chắ sẽ không lâu, sau khi đến hiện thế ta lại đi điều tra Vương Hợi. Phát hiện hắn cũng biến mất, chắc Vạn Pháp Quy Tịch cũng cản trở hành động của hắn."

"Nhưng nhân gian khong còn vạn pháp, lại có bộ dáng khác. Không còn Khu ma sư, không còn yêu, ta dùng mấy tháng đi dọc phương bắc đến Tạp La Sát biết giờ đang là năm Vĩnh Khang. Con cháu đời sau qua nhiều chiến loạn đã khôi phục phồn hoa. Người ở biên cương cũng vui vẻ phồn vinh. Bách tính an cư lạc nghiệp, cá gạo đủ đầy."

"Chỉ cần chờ muội đến hội hợp. Dù muội bị Lạc Hồn Chung làm quên chuyện khi trước, nhưng khi Cổ trận Triều Tịch phát động sẽ nhớ ta từng nói tháp Tinh La Tạp La Sát..."

Trương Lưu nói: "Nhưng ta quên mất một việc... ta ở đất trời này đã hơn hai trăm tuổi, giờ đây Vạn Pháp Quy Tịch không hấp thu được linh khí đất trời, kéo dài tuổi thọ. Mà muốn phóng thích linh khí nhất định phải nhờ cậy vào Định Hải châu muội nắm giữ..."

"Đúng là mua dây buộc mình." Trương Lưu lắc đầu, tiếc nuối, "Một năm ngắn ngủi, bốn mùa xoay chuyển, thân thể ta đã già yếu nhanh chóng, Lưu ca không đợi được muội đến nữa rồi, Ngữ Yên."

Trương Lưu ngẩng đầu tóc đã bạc phơ, dung nhan già nua nhưng ánh mắt vẫn ngời sang như ánh mắt con trẻ.

"Người cuối cùng cũng phải chết, không thể sợ, ta chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ là chấp niệm chưa hết. Chẳng biết tại sao, tại thời gian cuối cùng này Lưu ca lại nhớ tới lời muội từng nói," ánh mắt Trương Lưu có vẻ mờ mịt, "Làm như vậy có đúng thật không?"

"Thôi! Thôi!" Trương Lưu đứng dậy, lại nói: "Vốn định phiền muội, sau khi biết mọi chuyện thì một mình gánh vác trách nhiệm này tìm lại Âm Dương Giám, lấy Bất Động Như Sơn lại lấy Định Hải châu trong người quay về ba ngàn năm trước, hoàn thành đại nghiệp của chúng ta. Nhưng hiện giờ..."

"...tuỳ muội thôi." Trương Lưu chậm rãi nói, quay về tế đàn, lẩm bẩm: "Một năm nay, Lưu ca cảm thấy muội nói mới đúng."

"Nếu giao vận mệnh Thần Châu cho một người," Trương Lưu mỉm cười, "Như vậy người đó làm thế nào, Thần Châu đi theo con đường nào, ai dám chỉ trích?"

Tháp đá đóng lại từng tầng, phù văn bên ngoài dịch chuyển lần nữa tụ hợp hoá thành hình rồng cuộn.

Ánh sáng xung quanh tối dần, đất trời khôi phục vẻ hoang vu, bình nguyên vạn dặm cô quạnh đầy băng tuyết. Khoảnh khắc cuối, hài cốt Trương Lưu cầm hoa Ly Hồn khô héo, cánh hoa bay ra, tản vào gió.

Thời gian mấy trăm năm, kiếp trước kiếp này, quá khứ tương lai, mọi thứ như bị thời gian cuốn theo, gió lạnh thổi qua cánh đồng tuyết, cơn gió ngàn năm không đổi.

"Hạng Thuật?" Trần Tinh nhẹ nhàng kéo tay Hạng Thuật.

Hạng Thuật nhìn vào mắt Trần Tinh, có phần mê man, có phần bi thương.

"Bà... theo tập tục người Thiết Lặc đã thiên táng."

Một canh giờ sau trên đường trở về, giọng Hạng Thuật có vẻ không biết phải làm sao: "Mà Định Hải châu đang ở đâu?"

"Hạng Thuật," Trần Tinh nói, "Huynh chuẩn bị sẵn sàng nghe ta giải thích chưa?"

Hạng Thuật có vẻ không nghe thấy Trần Tinh, mẫu thân là người ba trăm năm trước với y mà nói là một sự việc vô cùng chấn động. Thậm chí Trần Tinh còn chưa giải thích vì sao y có Long lực mà Hạng Thuật cũng quên hỏi lại.

"Ta chính là Định Hải châu." Hạng Thuật nói.

"Hạng Thuật..." Trần Tinh nói, "Nghe ta giải thích."

"Ta chính là Định Hải châu!" Ht nói, "Tiêu Sơn đã nói chân tướng!"

Trần Tinh á khẩu không nói được gì, vốn vì Tiêu Sơn lắm miệng nói một câu 'huynh là Định Hải châu' mà Hạng Thuật vẫn còn nhớ."

Trần Tinh đành nói: "Đúng, huynh chính là Định Hải châu, hoặc nói đã từng cũng được. Nhưng nó đã được tách khỏi cơ thể huynh, huỷ đi rồi."

"Cho nên ta có Long lực." Cuối cùng Hạng Thuật cũng hiểu.

"Ây..." Trần Tinh đành nói, "Đúng vậy."

"Ta không phải là người," Hạng Thuật mờ mịt nói, "Ta... ta không phải người? Ta không phải người Thiết Lặc cũng không phải người Hán..."

"Không không," Trần Tinh nói, "Huynh là người!"

Cậu đã chuẩn bị để Hạng Thuật hỏi hết mọi việc ai ngờ Hạng Thuật không hỏi, khiến y chịu đả kích lớn nhất lại là thân phận của chính mình!

Chuyện này vượt quá dự kiến của Trần Tinh nhưng lại có vẻ hợp tình hợp lý.

"Ta là một... pháp bảo hoá thành người?" Hạng Thuật không tin nổi, nói: "Mẹ ta là người ba trăm năm trước?"

Trần Tinh gật đầu: "Chuyện xảy ra là..."

Hạng Thuật giơ tay ra hiệu không cần nói nhiều, nhíu mày nhìn Trần Tinh, ánh mắt có vẻ bối rối.

"Để ta yên tĩnh một hồi." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh định nói nhưng Hạng Thuật đã rời đi, đến một bên.

"Hạng Thuật..." Trần Tinh há miệng không biết phải khuyên thế nào, chuyện này đả kích thế nào với y? Lần trước... đúng, lần trước, Hạng Thuật từ khi nào biết được thân phận của mình?

Lúc cậu đang say ngủ?

"Y..." Trần Tinh cũng mờ mịt.

"Để y yên tĩnh một lúc đi." Trùng Minh nói, "Cô vương cũng hay nghĩ rốt cuộc mình là gì."

Trần Tinh không hiểu nhìn bóng lưng Hạng Thuật, nhớ khi mình còn bé, lúc cậu biết trong ba hồn bảy vía của mình có Tâm Đăng cũng không mờ mịt thế này? Chẳng qua chỉ thấy 'à', rồi cứ thế.

Lục Ảnh cười nói: "Nếu có một ngày ngươi biết ngươi không phải mình chỉ là Tâm Đăng hấp thu linh khí biến thành 'người' để trải nghiệm sướng vui giận buồn nhân gian, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

Trần Tinh: "Vậy ta... tâm tình chắc cũng có hơi phức tạp."

Cậu hiểu được phản ứng của Hạng Thuật, mọi người chờ rất lâu, cho đến khi Bắc Đẩu xuất hiện cuối chân trời, Trần Tinh mới đến gần, nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay y, Hạng Thuật quay người, thoáng nhìn với ánh mắt mê man.

"Đi hả?" Hạng Thuật nói, "Đi thôi, chỗ này lạnh quá, về rồi lại nói."

Nơi đây ngay sát điểm cuối phương bắc Thần Châu, môi Trần Tinh lạnh đến biến thành màu xanh, Hạng Thuật mới nhận ra Trần Tinh vì muốn ở bên nên mới cố gắng chịu đựng.

"Vẫn được," Trần Tinh đáp, "Ở bên cạnh Phượng Hoàng không lạnh như thế. Huynh khá hơn chưa?"

Hạng Thuật gật đầu, mọi người rời khỏi Tạp La Sát, quay về Sắc Lặc Xuyên. Trên đường đi Hạng Thuật nói ít vô cùng, mấy lần Trần Tinh muốn nói chuyện nhưng Hạng Thuật vẫn đang tự hỏi, không yên lòng, Trần Tinh đành cầm cung luyện bắn tên với Lục Ảnh, biết thời gian này chỉ cần ở bên cạnh y là được.

Bọn họ quay về Cáp Lạp Hoà Lâm, chư Hồ đã rút đi, chỉ còn võ sĩ Thiết Lặc do Thạch Mạt Khôn phân phó bảo vệ tháp Tinh La, Trần Tinh vốn định lấy cờ Bạch Hổ đi nhưng nghĩ lại vẫn nên để nó ở đây.

"Cáp Lạp Hoà Lâm." Lục Ảnh tới đây, nhìn về phía tường thành đầy vết chiến tích, lẩm bẩm nói: "Lúc trước Thi Hợi tìm kiếm tung tích Hạng Ngữ Yên và Định Hải châu, cứ mấy năm sẽ đến đay một lần."

Trần Tinh rời hoàng cung, nhìn ra xa, người Thiết Lặc vừa rút lui chưa bao lâu, cậu hỏi Lục Ảnh: "Về sau cũng ở đây Thương Lang và Vương Tử Dạ giao thủ sao?"

Lục Ảnh khẽ gật đầu, đáp: "Có một năm, Thi Hợi đến đây vì luyện hoá Bạt quân mới tàn sát quy mô lớn, Tiêu Khôn bảo vệ bách tính nơi đây, đánh lui Thi Hợi, chiến đấu với đám Bạt, cuối cùng cứu được Tiêu Sơn nhưng bị trúng Ma Thần huyết."

Hạng Thuật đang chăm ngựa ngoài cổng thành. Trần Tinh thông báo xong cùng Lục Ảnh đi ra hỏi: "Người về Sắc Lặc Xuyên với chúng ta chứ?"

"Dù sao cũng không có việc gì," Lục Ảnh nói, "Đi xem một chút, đời ta chưa bao giờ rời khỏi Tạp La Sát."

Hạng Thuật chải bờm ngựa cho con chiến mã mẫu thân để lại, Trần Tinh đến bên, đặt tay lên tay y.

Hạng Thuật nhìn cậu không nói gì, mấy ngày nay Hạng Thuật vẫn im lặng, một loại im lặng dịu dàng, nhìn không giống đang tức giận, dường như chỉ không muốn nói chuyện.

"Chải từ lưng ra sau." Hạng Thuật đột nhiên nói, rồi để Trần Tinh vuốt bờm ngựa, dạy cậu chải lông ngựa.

Trần Tinh biết, hiện giờ tâm tình Hạng Thuật vô cùng phức tạp, Lục Ảnh cũng nhắc nhở đừng khiến Hạng Thuật tiếp nhận quá nhiều thông tin trong thời gian ngắn nếu không y không biết làm sao. Lần trước Hạng Thuật biết chân tướng, Trần Tinh không hề nhận ra, cậu ngủ mê man tròn ba tháng.

Lần này Trần Tinh có cơ hội ở bên cạnh, cùng y đối mặt.

Mấy ngày qua, Trần Tinh nghĩ cẩn thận, hiểu được tâm tình Hạng Thuật, lần trước lúc Hạng Thuật biết chân tướng thân thế mình cũng mê man như vậy. Nếu như không nhớ nhầm chắc là lúc giao thủ với Vương Tử Dạ xuyên qua Y Khuyết, tiến vào bên trong huyễn cảnh, biết được mọi chuyện.

Nhưng sau đó theo trận chiến trong Âm Dương Giám, Trần Tinh hôn mê. Nghe Tạ An nói, Hạng Thuật ôm cậu về Thọ Dương mấy ngày rồi mới rời đi.

Chỉ là mấy ngày đó, Hạng Thuật nhìn mình hôn mê bất tỉnh trên giường, trong lòng nghĩ điều gì? Có phải cầm tay cậu nói không ít chuyện? Tiếc là lúc ấy cậu không nghe thấy gì. Có lẽ chuyện bản thân là pháp bảo đã thúc đẩy quyết định tự huỷ của Hạng Thuật, cứu vớt Trần Tinh và thương sinh Thần Châu.

Khi đó y rất bất lực, mê man phải không?

Hạng Thuật: "?"

Đồng hành với Trần Tinh, Hạng Thuật cũng dần tiếp nhận sự thật này, bỗng nhận ra mắt Trần Tinh hơi đỏ.

"Không sao." Trần Tinh nhịn không được mà nói, "Thời điểm ta tìm được huynh, không biết huynh là..."

"Ta biết," Hạng Thuật hờ hững đáp, "ngươi nhắc nhiều lần rồi."

Trần Tinh miễn cưỡng cười cười, còn nói: "Huynh..."

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, hai người đối mặt rất lâu. Trần Tinh muốn hỏi y, mấy ngày nay huynh đang nghĩ gì? Nhưng cậu không hỏi, cậu cảm thấy người mà cậu hiểu là Hạng Thuật kia, cũng chưa có thời gian lý giải y, an ủi y lại khiến Trần Tinh cảm giác vô cùng áy náy.

"Bọn họ cũng đến Sắc Lặc Xuyên?" Hạng Thuật nhìn Trùng Minh và Lục Ảnh, hỏi.

Trần Tinh khẽ gật đầu, thế là Hạng Thuật xoay người lên ngựa, nói: "Đi thôi."

Rời khỏi Cáp Lạp Hoà Lâm, trên đường xuôi nam, một cơn bão tuyết thổi qua, bão tuyết tan thảo nguyên lại khôi phục sắc thu, tết Mộ Thu sắp đến, sông Tát Lạp Ô Tô như dải gấm màu xanh ngọc, bên kia là bình nguyên bao la dưới ánh nắng mặt trời lóng lánh sắc vàng. Gió thổi cỏ lay lướt qua dãy núi, bị gió thu cuốn vào dòng sông, Hạng Thuật và Trần Tinh dắt ngựa vượt qua cầu.

Trần Tinh rất ít suy đoán nội tâm Hạng Thuật, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng dần dần cậu càng nghĩ nhiều, nghĩ những ngày mình hôn mê kia Hạng Thuật trải qua thế nào. Bình thường y quan tâm nhất cái gì, đến nay đối đãi với bản thân ra sao...

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Tinh cảm giác có quá nhiều chuyện muốn hỏi, là lòng ta rộng quá chăng? Biết trong hồn phách mình có Tâm Đăng, thế mà không thấy lạ, tiếp nhận được chuyện này, vì sao Tâm Đăng chọn ta? Tâm Đăng là cái gì? Càng nghĩ càng phức tạp khiến Trần Tinh cũng hồ đồ.

Rất nhiều chuyện nếu biết từ lúc nhỏ sẽ yên tâm thoải mái, tự nhiên coi là một phần của mình, khiến người ta dễ tiếp nhận, như là 'ta là người Hán' hay 'ta là người Hồ', trước khi biết mình lại nhận biết thế giới. Nhưng nếu khi ý niệm này bám rễ sâu bỗng nhiên bị lật đổ sẽ khiến người ta không chịu nổi.

Hạng Thuật bây giờ nhất định đang nghĩ: "rốt cục ta là người Hán hay là người Thiết Lặc?" Thậm chí "ta có phải là người không?" Trần Tinh cũng bắt đầu nghĩ về việc "ta có phải người không?"

"Ngươi luyện thêm nữa," Hạng Thuật nói, "là có thể ganh đua cao thấp với võ sĩ Thiết Lặc."

Trần Tinh thu cung, kéo đau cả vai lưng, cười nói: "Xem ra ta cũng có chút thiên phú võ học nhỉ, so với huynh thì sao?"

"Chắc phải luyện thêm một trăm năm nữa." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh ỉu xìu, bản lĩnh bắn cung trúng nhạn của Hạng Thuật cho dù cậu có luyện thêm một trăm năm nữa cũng không đuổi kịp.

Hạng Thuật nói: "Nhưng so với tộc nhân, tuấn mã thử tiễn, cũng chịu được ba mũi tên."

"Thật sao?" Trần Tinh lại tràn đầy hi vọng, mỉm cười.

"Có đôi khi ta cũng hoài nghi." Trần Tinh nghĩ nghĩ, không nhịn nổi mà nói: "Có phải ta cũng là một món pháp bảo thành tinh, huynh thấy sao?"

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh hiện giờ hiểu được nội tâm Hạng Thuật – y không biết mình là gì.

Hạng Thuật nhíu mày, nhìn chăm chú Trần Tinh nói: "Đúng, ngươi là Tâm Đăng."

"Ừm." Trần Tinh nói, "Tâm Đăng cũng là pháp bảo, như huynh là Định Hải châu. Từ lúc ta sinh ra đã bầu bạn ta đến bây giờ. Chẳng qua ta cảm thấy coi ta là một món pháp bảo, không hiểu sao tu luyện thành người, vậy cũng được, dù sao được sinh ra đời một lần, làm người cũng không lỗ."

Hạng Thuật dừng bước, cảm xúc rối bời nhìn Trần Tinh, không nói gì.

Trần Tinh quay đầu, cười nói: "Nói thật lúc trước ta rất tò mò, vì sao lại mơ thấy Tương Dương lại mơ thấy ở đấy sẽ tìm được huynh. Nhưng mấy ngày nay ta nghĩ thông rồi. Không phải là một món pháp bảo tìm một món pháp bảo khác sao? Nói như thế hai chúng ta là hai món pháp bảo duy nhất biến thành người, may mà có huynh, không còn cô đơn nữa thật tốt lắm."

Hạng Thuật bỗng cảm thấy cách nói này có hơi buồn cười, bất đắc dĩ leo lên người, nói: "Đi, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ mình là gì nữa."

Trần Tinh nghe vậy đã biết, đây chính là điều Hạng Thuật để ý mãi.

Hạng Thuật nghiền ngẫm lời Trần Tinh, bị nói như vậy đúng là được khai sáng, gật đầu nói: "Đúng vậy, một lần sinh ra làm người, tốt lắm."

Trần Tinh còn nói: "Cho nên huynh không cần rầu rĩ mãi về chuyện này, vì huynh không phải cô độc giữa đất trời, không phải còn có một món pháp bảo khác bầu bạn với huynh đây sao. Đương nhiên..." Nói xong Trần Tinh lại chớp mắt mấy cái với Hạng Thuật: "Ta sẽ không nói bí mật này cho tộc nhân của huynh, huynh có thể chọn nói cho bọn họ hay không."

Hạng Thuật bất ngờ, không nhịn được bật cười.

Sắc Lặc Xuyên xuất hiện phía xa, lần này không có chiến hoả, không có doanh địa bị vứt bỏ, tựa như ngày đầu Trần Tinh đến đây vậy.

Sắc Lặc Xuyên, dưới núi Âm, trời như chiếc lều, bao trùm khắp nơi.

Trời xanh xanh, cỏ mênh mang, gió thổi cỏ lay, dê bò thong dong.

Những người dân du mục đang chuẩn bị đón tết Mộ Thu, lều vải đã dựng, ba mặt núi Âm vây lấy Sắc Lặc Xuyên, như chốn thế ngoại đào nguyên, trên cây cổ thụ đầy những lá cây vàng óng, xào xạc vang lên trong gió.

"Đại Thiền Vu quay về rồi!" Có người hô, "Đại Thiền Vu!"

Trong Sắc Lặc Xuyên, một đám người Hồ ùn ùn tới đón, Hạng Thuật lắc cương ngựa, quát: "Giá!" lập tức ngay ngựa, đưa theo Trần Tinh chạy về phía vương trướng.

_______________________________

Thực ra ở chương 69 từng có phục bút về chi tiết Hạng Thuật là Định Hải châu đó, khi ấy Hạng Thuật nói rằng:

"Có sức mạnh không khống chế được, cứ cồn cào trong lòng, muốn tìm lối phát tiết ra."

cũng vì thế nên ở kiếp trước Hạng Thuật hay cục súc đó (╹ڡ╹ ) chứ vốn người ta dịu dàng mà, mỗi tội em bé Trần Tinh bị ám ảnh nên cứ sợ bị đánh mãi thôi (¬‿¬)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play