Thời gian vô bờ

"Tiêu Khôn," Lục Ảnh dịu dàng nói, "Ngươi còn tâm nguyện gì chưa xong?"

"Ta mang con mồi cho ngươi," Giọng Tiêu Khôn trầm thấp, "Chỉ cần ăn nó ngươi có thể cùng ta... sống mãi muôn đời... vì sao không nhận món quà này của Ma thần?"

Lục Ảnh hạ giọng: "Nhờ sức mạnh Tâm Đăng, ta đã khổi phục, nếu đây là tâm nguyện duy nhất của ngươi thì ngươi có thể an nghỉ rồi."

"Vẫn chưa." Tiêu Khôn vẫn nói bằng chất giọng trầm, "đi theo ta đi..."

Vết thương trên mặt Tiêu Khôn nhìn thấy mà sợ, gương mặt gầy, màu da xám, bên thái dương rủ xuống mấy sợi tóc trắng, lúc mở miệng từ răng nanh còn có máu đen chảy xuống, lồng ngực khoét một lỗ lớn, trái tim vốn ở đó nay không còn nữa, lộ ra xương sườn trắng ởn.

"Đi đâu?" Lục Ảnh hạ giọng hỏi.

"Đến nơi ngươi đã hứa với ta." Tiêu Khôn nói, "Không có ác mộng, không cần gánh vác, không cần vì nhân tộc mà phải chịu đựng làm thức ăn cho ác mộng."

Lục Ảnh dứt khoát, "Không đi."

Tiêu Khôn hạ giọng, kiềm chế tiếng gầm gừ trong hongj, tới gần một bước, chậm rãi nói: "Đi theo ta."

Lục Ảnh chầm chậm tiến lên, vươn ngón tay nâng cằm Tiêu Khôn, để hắn ngẩng đầu, Tiêu Sơn lo sợ muốn chạy tới nhưng bị Lục Ảnh ra hiệu cản lại, để nhóc đứng im tại chỗ.

"Đấy chính là chấp niệm của ngươi," Lục Ảnh nhẹ nhàng nói, "Thương Lang bảo vệ ban ngày, Tiêu Khôn của ta, ngươi trao trái tim còn đập của mình cho loài người; đưa chút yêu lực còn sót lại cho Tiêu Sơn. Tới bây giờ còn thân xác này lại hiến tặng cho Ma thần."

Quanh người Tiêu Khôn bỗng nhiên bùng lửa, thân hình biến lớn, hoá thành Ma Lang cao gần năm trượng!

Lục Ảnh nhìn Ma Lang, Ma Lang trước mắt như một dãy núi khiến vóc dáng hắn càng trở nên nhỏ bé, như một mảnh lá giữa cơn bão, trên trán lờ mờ xuất hiện cặp sừng, từ đó toả ra ánh sáng của mộng cảnh.

Lục Ảnh hạ giọng: "Với ta mà nói, trên đời này ngươi là vị thần vĩ đại nhất, cướp lại ngươi từ tay binh chủ, để ngươi nghỉ ngơi là số mệnh duy nhất của ta."

"Lục Ảnh!" Tiêu Sơn hô lên.

Lục Ảnh chân thành nói: "Phượng Hoàng đưa bọn họ rời khỏi chỗ này, ở đây giao cho ta."

Bạch Lộc cũng hoá lớn, đón nhận Thương Lang vọt tới, hai yêu thú thượng cổ bắt đầu mở ra một cuộc chiến long trời lở đất trên cánh đồng tuyết.

"Trần Tinh!" Xa La Phong quay đầu, Trần Tinh từ từ nhắm hai mắt truyền Tâm Đăng vào cơ thể Hạng Thuật.

Thương Lang cao năm trượng và Bạch Lộc tông vào nhau, Bạch Lộc dùng cặp sừng kẹp lấy bụng Thương Lang ném nó ra xa.

"Mang tất cả những người ở đây rời đi!" Bạch Lộc quát lên, "Phượng Hoàng!"

Trùng Minh ngẩng đầu nhìn tình cảnh này nhưng không hề cử động, sau đó cúi đầu, nhíu mày nhìn chăm chú Trần Tinh và Hạng Thuật.

Cự lang cắn cổ Bạch Lộc, hất Bạch Lộc sang một bên, sau đó ngửa mặt lên trời tru tréo đuổi tới.

Do Đa vọt tới, vung xích quấn quanh cổ Thương Lang, Thương Lang chỉ hất đầu đã thoát được Do Đa. Trận chiến của cự thú cào xới mặt tuyết xung quanh, đàn sói ùn ùn rút lui, mấy lần suýt dẫm lên Trần Tinh và Hạng Thuật.

Xa La Phong vừa né vừa bắn tên, nhưng không làm gì được con quái vật này, giận dữ hét: "Còn chưa tỉnh sao?!"

"Ngươi không có chỗ để đi!" Thương Lang rít lên, "Ngươi đã thề với danh nghĩa phụ thân, chúng ta sống chết có nhau cho đến khi Thần Châu sụp đổ!"

Thương Lang cắn Bạch Lộc, một chân ấn nó xuống cánh đồng tuyết, máu tươi trên người Bạch Lộc túa ra, đọng lại thành hồ máu trong Tạp La Sát.

Tiêu Sơn mở to hai mắt, đồng tử co lại, cuối cùng cũng hô to một tiếng quyết tử!

Trong chớp mắt một luồng khí từ người Tiêu Sơn toả ra, trực tiếp bắn thẳng từ dưới đất lên trời!

Tiêu Sơn lơ lửng trên không, toàn thân được sấm sét bọc quanh, như lúc Hạng Thuật hoá thành Võ thần Hộ pháp, triệu hoá cuồng lôi phủ khắp đất trời, như lôi thần giữa vòm trời, đánh đổ bình đựng sấm tích tụ mấy ngàn mấy vạn năm!

Khác với Hạng Thuật, Tiêu Sơn không nhờ sức mạnh Tâm Đăng mà dùng thân thể mình dẫn điện.

"Lục Ảnh!" Tiêu Sơn ở trong sấm sét quát, dường như hiện ra hình dáng của thần.

Thân thể Thương Lang giữa cơn sấm sét nát bét, ánh điện bao trùm cả Tạp La Sát.

Trùng Minh giận dữ hét: "Ngươi sẽ huỷ diệt vùng phương bắc mất! Dừng tay cho ta!"

Lục Ảnh: "Tiêu Sơn!"

Trùng Minh không nhịn nổi nữa, ngọn lửa trong tay bắn ra, ánh sáng tụ lại chuẩn bị ra một chiêu về phía bầu trời, đánh rớt Tiêu Sơn xuống. Nếu không cứ thế dưới đòn tấn công của nhóc, Thương Lang, Bạch Lộc thậm chí cả Trần Tinh và Hạng Thuật sẽ bị nghiền nát.

Ngay khi Trùng Minh chuẩn bị ra chiêu, kim quang rút lại về cơ thể Trần Tinh và Hạng Thuật, Hạng Thuật mở mắt, trong mắt phản chiếu gương mặt Trần Tinh, Trần Tinh tỉnh lại lập tức nhìn lên trời.

Hạng Thuật và Trần Tinh như tâm linh tương thông, trong chớp mắt đã ra tay.

Hạng Thuật mượn lực bay lên, võ bào mạ vàng bay tung, giày kim lân đạp không bay lên, tay trái vẫy một cái, tấm khiên hiện ra đẩy về hướng bầu trời.

Như tiếng nổ sáng thế, khi sấm sét khắp trời giáng xuống bị tấm khiên cản lại, Hạng Thuật vung thuẫn, bay lên không trung như Võ thần xuất thế, ánh sáng toả ra, lờ mờ xuất hiện một hình rồng màu vàng!

Trùng Minh thu lửa lại, quay người bay về phía Bạch Lộc, thân thể Lục Ảnh thu nhỏ biến thành hình người, Trùng Minh đặt tay lên người Lục Ảnh, khiến vết thương trên cổ hắn dần dần lành lại.

"Nó không giết được hắn," Lục Ảnh nói, "Chỉ ta mới có thể giúp Tiêu Khôn nghỉ ngơi."

"Sức mạnh của Chúc Âm," Trùng Minh ngẩng đầu, trả lời Lục Ảnh ngắn gọn, "Các ngươi khiến nó tỉnh lại lần nữa, ý trời khó thoát."

Lục Ảnh bỗng nhiên mở to mắt.

Dưới sấm chớp ì ùng của Tiêu Sơn, dãy Tạp La Sát như cảm nhận được điều gì, mặt đất liên tục rung chuyển, linh hồn Long thần ngủ say dưới ngọn núi như bị đánh thức, gầm lên giận dữ.

Đúng lúc đó, Hạng Thuật cùng thuẫn cản lại sấm sét của Tiêu Sơn, vọt tới trước người nhóc, nhanh nhẹn tung một chiêu.

"Keng" một tiếng, Thương Khung Nhất Liệt tuột khỏi tay Tiêu Sơn bay ra.

Từ trong dãy núi truyền đến tiếng rồng ngâm.

Một thanh âm, ba luồng sức mạnh khủng khiếp từ trên người Thương Lang, Bạch Lộc, và Hạng Thuật tụ lại, Thương Khung Nhất Liệt đại diện cho nhục thân biến hoá, ở trên trời xuất hiện thân ảnh một con rồng khổng lồ.

Trần Tinh ôm lấy Tiêu Sơn rơi xuống, trong thoáng chốc ngây ngẩn cả người, quên cả Tâm Đăng, ngẩng đầu nhìn khung cảnh này.

Thời gian chảy trôi, một trong hai vị thần sáng thế, long hồn Chúc Âm xuất hiện, thời gian cũng như dừng lại.

Thương Lang chống chân lên đất, gắng gượng đứng dậy nhưng lại ngã xuống.

Hạng Thuật nhìn về phía bầu trời.

"Các con của ta." Giọng Chúc Âm vang vọng giữa đất trời.

Tiêu Sơn mê man mở hai mắt: "..."

"Phụ thân?" Lục Ảnh bất ngờ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên chân trời.

"Phụ thân?" Hạng Thuật lẩm bẩm nói, "Ngươi là ai?"

Thân thể Chúc Âm như bao trùm trời đất Tạp La Sát, vờn quanh phần cuối cùng của thế giới này, nó há miệng về phía mặt đất, một luồng năng lượng như lũ tuôn ra, phóng đến Thương Lang nằm trên mặt tuyết.

Chỉ chớp nhoáng, Ma Thần huyết tan thành tro bụi, mang theo toàn bộ oán khí tiêu tan, giữa đất trời vô vàn đốm sáng bay lên, như một trận tuyết từ mặt đất bay lên trời.

"Quên những đau khổ và bất mãn của con đi..." Giọng Chúc Âm vang vọng, "Giữa biển thời gian mênh mông nó chỉ là bọt sóng nhỏ thoáng qua."

"Thời gian vô bờ."

Bóng hình Chúc Âm mờ dần.

Võ bào Hạng Thuật tung bay, rơi xuống mặt đất.

"Chỉ... mãi còn..."

Bóng dáng Chúc Âm biến mất hoàn toàn, sau đó ánh sáng lan toả trên cánh tay phải Hạng Thuật, lần lượt hiện ra hình xăm chín phù văn kì dị, như một hình rồng uốn lượn từ cổ tay đến khuỷu tay.

Hạng Thuật: ". . ."

Hạng Thuật nhấc tay trái mân mê hình xăm trên tay phải, bộ võ bào từ từ tan biến.

"Hạng Thuật!" Trần Tinh chạy vội tới, ôm chặt Hạng Thuật.

Xa La Phong thu lại cung tên, mệt mỏi thở dài, từ xa nhìn lại nhưng không tới gần.

Hạng Thuật ôm lấy Trần Tinh, nói: "Ngươi... thế mà ngươi lại tìm đến tận đây, thế mà ngươi lại tới!"

"Huynh kêu cái gì đấy!" Trần Tinh đẩy Hạng Thuật ra, tức giận nói: "Cho dù huynh chạy đến chân trời góc bể ta cũng tìm được huynh."

Hạng Thuật vội giải thích: "Ý ta không phải vậy... ta... ta biết ngươi sẽ đến!"

"An đáp?" Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh quay đầu lại.

Xa La Phong vô cùng sửng sốt ngẩng đầu nhìn trời.

"Rồng... rồng," Xa La Phong nói, "Đó là rồng?"

"Đó là Long lực còn sót lại," Lục Ảnh nói, "trên người ta, Tiêu Khôn, Thuật Luật Không, là Chúc Âm để lại bảo vệ thế gian."

Lục Ảnh đi về phía Tiêu Khôn nằm trên nền tuyết, Tiêu Khôn đã bình tĩnh lại. Trần Tinh tách khỏi Hạng Thuật cũng đi về phía Tiêu Khôn. Trùng Minh cũng tới, mọi người đứng vây quanh hắn.

Sắc mặt Tiêu Khôn tái nhợt nằm đó, tóc dài rối tung, một vũng máu tím đen chảy từ thân thể hắn xuống nhuộm đen cả một mảng tuyết lớn.

"Tiêu Sơn, đệ khá hơn chưa? Đến nhìn Tiêu Khôn đi," Lục Ảnh nói, "Đệ còn chưa thấy nhân hình của huynh ấy."

Mắt Tiêu Sơn ứa nước, quỳ xuống bên cạnh Tiêu Khôn.

"Con lớn rồi..." Tiêu Khôn nhẹ nhàng nói, nhắm mắt, cầm tay Tiêu Sơn, "Ta mơ một giấc mơ dài, trong mơ cũng thấy con, còn lớn hơn bây giờ một chút, như thiếu niên vậy, chúng ta gặp nhau ở núi Y Khuyết trong cảnh mơ... thực xin lỗi, Tiêu Sơn..."

Tiêu Sơn kinh ngạc nhìn Tiêu Khôn.

"Lúc con một tuổi," Tiêu Khôn chậm rãi nói, "Ta đưa con về Tạp La Sát, ta nghĩ, con sẽ tha thứ. Dù con không phải con ta, nhưng có thể gọi ta một tiếng..."

"Cha ơi." Tiêu Sơn nức nở.

Khoé miệng Tiêu Khôn mỉm cười.

"Thực xin lỗi, Lục Ảnh," Tiêu Khôn nói, "Đời này không thể sống chết có nhau, ta chỉ có thể đi trước một bước, chờ em ở luân hồi..."

Lục Ảnh yên tĩnh nhìn Tiêu Khôn.

"Ta hứa với huynh," Lục Ảnh dịu dàng nói, "Như khi chúng ta lập lời thề trước mặt phụ thân, từ nay về sau cho đến tận cùng thời gian."

Lục Ảnh đặt tay lên trán Tiêu Khôn, Tiêu Khôn lại hoá thành Thương Lang sau đó toả sáng, hoá thành vô vàn đốm sáng bay lên trời, trở về thiên mạch.

Một khắc sau, giữa cánh đồng tuyết.

Hạng Thuật cúi đầu nhìn cánh tay mình, Trần Tinh sờ thử, chín phù văn đã biến mất, như không có chuyện gì xảy ra.

Trùng Minh nói: "Thời khắc cuối cùng dù không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng theo ta suy đoán chắc là Thương Lang, Bạch Lộc phóng Long lực trong người giao hết cho ngươi, kết hợp với Long lực vốn có trong người ngươi."

"Long lực?" Hạng Thuật không hiểu nổi, nói: "Thế là vì sao mà trong người ta có Long lực?"

Khoé miệng Trần Tinh run run, nhìn Trùng Minh rồi nhìn Hạng Thuật.

Hạng Thuật cua mày: "Các ngươi biết chuyện gì có phải khôgn?"

Hạng Thuật cuối cùng cũng hơi nghi ngờ, thực tế từ ngày quen biết Trần Tinh đến giờ, nỗi hoài nghi ấy chưa bao giờ dừng lại.

"Ngươi nói rõ cho ta ngay bây giờ," Hạng Thuật thấy Trùng Minh không đáp thì hướng về phía Trần Tinh, "Ngươi còn giấu ta bao nhiêu chuyện? Vì sao tìm ta làm Hộ pháp, vì sao ta có 'Long lực'?! Còn tên này là ai?"

Xa La Phong: "An đáp, ngươi... ngươi là rồng?"

Chính Hạng Thuật cũng vô cùng mơ hồ, suốt cả hành trình có quá nhiều nghi vẫn nhưng hết lần này đến lần khác đều không có câu trả lời.

Trần Tinh: "Cái tên ăn mặc hở hang này là Yêu vương, nhưng chúng ta không có quan hệ gì khác, hắn nợ ta một việc nên mới đi theo, huynh cứ mặc kệ hắn, coi như không tồn tại là được."

Trùng Minh: "..."

Trần Tinh đang khó xử, nghĩ thầm hay nói thẳng ra thì Lục Ảnh và Tiêu Sơn từ Tạp La Sát đi ra, đến trước mặt bọn họ.

"Không cần hỏi gì cả, Thuật Luật Không." Lục Ảnh nói, "Thời điểm thích hợp ta sẽ giải thích cho ngươi."

Hạng Thuật mờ mịt lại nghe Lục Ảnh nói: "Quay về, ta hứa đến cuối cùng sẽ nói lại hết, trong thời gian này Do Đa sẽ hỗ trợ bảo vệ Tạp La Sát, ít nhất không phải lo Thi Hợi lập Vạn Linh Trận ở đây, các ngươi thì sao?"

Hạng Thuật: "Ngươi là ai? Sao ta nhớ rằng đã từng gặp ngươi?"

Hạng Thuật quan sát Hạng Thuật chỉ mơ hồ như từng quen biết, chỗ này cũng vô cùng quen thuộc nhưng hiện giờ không nhớ nổi.

Trần Tinh nói: "Hay là chúng ta về rồi nói? Về Cáp Lạp Hoà Lâm? Đường đi vài ngày. Chờ đã, Lục Ảnh! Đột nhiên ta... nhớ ra một chỗ."

Trần Tinh nhớ đến một việc cậu bỏ sót, nói không chừng nhờ cách này có thể cởi bỏ nghi hoặc của Hạng Thuật!

"Hạng Thuật, ta muốn đi chỗ này với huynh, không chừng sẽ... cởi bỏ được... vài vấn đề của huynh?"

Đúng lúc có Lục Ảnh và Trùng Minh, đây là thời điểm vô cùng thích hợp.

Hạng Thuật và Trần Tinh đối mặt một lúc, im lặng, sau đó đón nhận ánh mắt sợ hãi của Xa La Phong.

Hạng Thuật khẽ gật đầu, nói: "An đáp." Nói xong đi về phía Xa La Phong, định vỗ vai hắn hoặc định xem xem hắn có bị thương không.

Xa La Phong e ngại Hạng Thuật, không tự chủ lùi ra sau nửa bước.

Hạng Thuật phát hiện động tác này nên không chạm vào hắn, phân phó: "Ngươi về trước, truyền lệnh cho Thạch Mạt Khôn, kẻ địch đã giải quyết có thể quay về Sắc Lặc Xuyên."

Xa La Phong gật đầu, quay mình lên ngựa rời đi.

"Ta tin ngươi," Hạng Thuật nói với Trần Tinh, "Nói đi, đi đau?"

Trần Tinh chần chừ một lát, nói; "Trước tiên ta phải giải thích nguyên do cho huynh, Hạng Thuật, trên người huynh có sức mạnh Long thần Chúc Âm để lại. Sau khi Long thần chết đi thì hoá thành dãy Tạp La Sát."

MỌi người ngẩng đầu nhìn về dãy Tạp La Sát chìm trong mây mù, ánh nắng xuyên qua tầng mây vung xuống mấy dải nắng vàng, khiến dãy núi tận cùng thế giới này như tiên cảnh.

Lục Ảnh giải thích: "Ta và Thương Lang Tiêu Khôn là yêu tộc phương bắc, sau khi Chúc Âm đại nhân nằm xuống đưa phần Long lực còn lại cho chúng ta. Từ đó về sau, Thương Lang và Bạch Lộc trở thành người thủ mộ cho Long thần ở Tạp La Sát. Chúc Âm mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, Thương Lang bảo vệ ban ngày, Bạch Lộc canh giữ ban đêm."

"Về sau chúng ta bị Ma Thần huyết của Thi Hợi xâm nhiễm." Lục Ảnh lại nói, "Thương Lang chưa hoàn toàn bị luyện hoá có lẽ nhờ chút Long lực bảo vệ nội tâm, chấp niêm không buông, hi vọng tìm được Long lực chữa trị cho ta. Vì ngươi có Long lực đồng dạng nên trở thành con mồi, gây ra phiền toái cho ngươi, ta vô cùng áy náy."

"Được, ta biết, nhưng mẹ ta là Hạng Ngữ Yên." Hạng Thuật nói, "Cha ta là Thuật Luật Ôn, bọn họ đều là phàm nhân, sao Long lực lại truyền vào thân thể ta?"

Trùng Minh bỗng cười một tiếng, đến một bên nhìn xem, nghĩ thầm xem ngươi giải thích thế nào đây.

"Mẹ huynh không phải phàm nhân," Trần Tinh nói, "Nàng cũng là một Võ thần Hộ pháp."

Hạng Thuật: "! ! !"

Trần Tinh nói: "Bà chưa từng nói cho huynh đúng không? Ta đoán bà quên mất hoặc bị Khắc Da Lạp trộm mất ký ức. Bà chạy tới đây, gả cho cha huynh, rồi sinh ra huynh."

Hạng Thuật có vẻ hỗn loạn, lại hỏi: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến Long lực của ta?"

Tiêu Sơn nói: "Vì huynh là Định Hải châu đó."

Hạng Thuật: "Cái gì? Định Hải châu là cái gì? Ta là cái gì cơ?"

"Không, không," Trần Tinh lập tức nói, "Không phải, huynh bây giờ không phải Định Hải châu!"

Lục Ảnh: "Tiêu Sơn đừng làm chuyện phiền phức thêm"

Trần Tinh đến trước mặt một con ngựa, trầm ngâm một hồi rồi cởi dây cương cho nó, nói: "Có nhiều chi tiết ta cũng không rõ, nhưng có lẽ nó có thể cho chúng ta một đáp án, dùng cách này giải thích cho huynh có lẽ rõ ràng hơn."

Hạng Thuật: "? ? ? ?"

Trần Tinh vỗ đầu ngựa, Hạng Thuật kỳ quái nhìn con ngựa, nói: "Nó sao?"

Trần Tinh "ừ", buông dây cương, Tiêu Sơn kỳ lạ nói: "Con ngựa này biết nói sao?"

Trần Tinh phát điên: "Tất nhiên là không! Đệ xem nó có giống thành tinh không?"

Con ngựa được cởi cương, chần chừ một hồi, quay đầu về hướng khác trên cánh đồng tuyết chạy đi.

"Đi theo nó, đi!" Trần Tinh nói, sau đó xoay người lên ngựa, vươn tay với Hạng Thuật.

Hạng Thuật leo lên, ngồi sau Trần Tinh, vòng tay qua eo cậu, giật cương ngựa.

Lục Ảnh hoá thành Bạch Lộc, Tiêu Sơn cưỡi lên lưng hươu, Trùng Minh hoá thành Phượng Hoàng, đám người đi theo đường con ngựa dẫn lối, đến tít cuối cánh đồng.

Hạng Thuật nói với Trần Tinh: "Mẹ ta là Võ thần Hộ pháp, vì trốn tránh Khắc Da Lạp nên đến Tắc Bắc. Mà do vô tình ta có Long lực, là thế sao?"

"Có thể giải thích như vậy." Trần Tinh nói, "Nhưng đừng quan tâm Long lực của huynh từ đâu có, vì việc này rất phức tạp, về chuyện xảy ra khi trước với mẹ huynh, ta cũng không biết rõ hết... thế nhưng... Hạng Thuật, lần này tính tình huynh thật dễ chịu."

Hạng Thuật: "?"

Trần Tinh cười nói: "Như bình thường, huynh sẽ mắng ta dừng lại, thậm chí đánh ta bắt ta giải thích cho rõ. Huynh từng nói, huynh ghét nhất bị lừa gạt."

Hạng Thuật: "Ta động thủ với ngươi bao giò? Đúng, ta ghét lừa đối nhưng ta biết ngươi có lời không nói là cân nhắc vì ta."

Trần Tinh ủ rũ: "Đúng, sợ huynh biết hết mọi chuyện sẽ không chịu được..."

Hạng Thuật: "Như khi Xa La Phong e ngại ta."

Trần Tinh: "Huynh quá mạnh có lúc khiến người ta sợ hãi."

"Ngươi không sợ." Hạng Thuật hạ giọng.

Trần Tinh: "Đừng nghĩ, có lẽ chúng ta sẽ có đáp án sớm thôi, nhưng kết quả có là gì huynh phải hứa với ta, không được làm khó chính mình."

Tuyết lại rơi, ngựa chạy xa Tạp La Sát gần mười dặm, hướng về phía đỉnh núi cuối cùng phía đông.

"Thế nên." Hạng Thuật im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Đến Tương Dương tìm ta là vì ta có Long lực?"

"Không phải." Trần Tinh phủ định suy đoán của Hạng Thuật, giải thích: "Tuyệt đối không! Lúc ta gặp được huynh, ta không biết huynh có Long lực, không biết huynh là ai, cũng không biết huynh là con của Hạng Ngữ Yên, hậu nhân Hạng gia."

Hạng Thuật có thể chấp nhận lời giải thích này, dù sao trong trí nhớ hỗn loạn của mình, trực giác khiến y tin tưởng Trần Tinh, thế là Hạng Thuật lại trầm tư.

"Ta xem tay huynh nào?" Trần Tinh nghiêng đầu, vén tay áo Hạng Thuật đang cầm cương, cánh tay rắn chắc lộ ra, ngón tay vuốt ve cổ tay y cho đến khuỷu tay, hoa văn mờ mờ hiện ra, chính là chín phù văn trên Bất Động Như Sơn!

Trần Tinh có dự cảm, không chừng Long thần dùng cách này trả lại Bất Động Như Sơn cho bọn họ?

Nhưng chín phù văn này phải làm sao đây?

Hạng Thuật bị Trần Tinh sờ tay nên hơi nhột, nói: "Cái này có ý nghĩa gì?"

Trần Tinh giải thích một hồi, thanh Ma Mâu bị Vương Tử Dạ cướp đi là pháp bảo gia truyền Hạng gia, việc ấy Hạng Thuật đã biết, Trần Tinh và mấy người Tạ An cũng thảo luận nhiều lần, nhưng liên quan đến Bất Động Như Sơn sẽ dẫn tới vấn đề khác...

"Ngươi không biết mẹ ta là Hạng Ngữ Yên," Hạng Thuật nói, "Theo lý thuyết sẽ không đưa Bất Động Như Sơn cho ta, đúng không?"

Nghĩ đến đây Hạng Thuật có vẻ nghi ngờ, như cảm thấy mình bị lừa nhưng vẫn tin tưởng Trần Tinh như cũ, chờ cậu giải thích.

Trần Tinh nghe như vậy thì chột dạ, vội biện bạch: "Không phải! Ban đầu ta không biết huynh là người nhà họ Hang, cũng không cần phải tìm con của Hạng Ngữ Yên mới kế thừa được thanh thần binh ấy, chỉ là Hộ pháp là huynh nên muốn thử xem... nếu là huynh không chừng có thể dùng Bất Động Như Sơn... ta đang nói gì thế này?"

Chính Trần Tinh cũng thấy rối, cậu nhạy bén nhận ra tình cảm nào đó của Hạng Thuật – y hi vọng Trần Tinh tìm đến mình là duyên phận được số mệnh sắp xếp không phải vì mục đích nào đó.

Nhưng Hạng Thuật càng nghi ngờ là hồi ức không rõ ràng lại có vẻ như là chuyện đã từng xảy ra, nhưng nghĩ lại không hề trùng khớp, trên đầu đầy chữ khiến y không hiểu nổi, nhưng lời Trần Tinh lại vô cùng hợp lý.

Trên đường đi Trần Tinh vẫn mang theo cung tiễn, rảnh rỗi thì bắn thứ gì di chuyển, Phượng Hoàng bay đi bay lại, Trần Tinh dùng tên gỗ đã gọt lấy nó làm bia ngắm. Phượng Hoàng tất nhiên không bị bắn trúng rồi, mỗi lần tên bay tới thì vỗ cánh bay lên, xong hạ xuống thì Trần Tinh lại bắn thê mũi nữa.

Phượng Hoàng bị Trần Tinh làm phiền, nói: "Ngươi định làm cái gì?"

Trần Tinh nói: "Luyện tập."

Hạng Thuật cũng thấy Trần Tinh phiền, từ lúc rời khỏi Trường An, à không từ lúc còn ở Trường An đã bắt mình dạy kỵ xạ, ngày nào cũng cầm cung bắn tên, so ra còn chăm chỉ hơn mình.

"Đừng đùa nữa." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh nói: "Huynh điều khiển ngựa, ta ngồi phía sau. Tiêu Sơn luyện với ta một lúc."

Tiêu Sơn "A" một tiếng, cưỡi Bạch Lộc, Bạch Lộc uyển chuyển nhanh nhẹn hơn tuấn mã nhiều, vó không chạm đất như cưỡi gió bay lượn, quả thực là một cái bia ngắm tốt. Trần Tinh bắn hết tên trong túi xong Bạch Lộc lượn một vòng về thu lại tên cho cậu. Dù sao đi đường nhàn rỗi, bắn tên là thú vui duy nhất của Trần Tinh.

Cho đến khi sắc trời tối dần, Phượng Hoàng bay tới, nói: "Ngươi xác định nó có thể dẫn chúng ta đến chỗ nào đặc biệt à?"

Con ngựa dẫn đường dừng lại, ngó trái ngó phải giữa trời tuyết.

Tiêu Sơn nói: "Có vẻ nó lạc đường!"

Bạch Lộc nói: "Rốt cuộc các ngươi muốn đi đâu?"

Trần Tinh ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy con ngựa cũng nghi ngờ, quay đầu chạy sang hướng khác.

Trần Tinh: "Lại đi xem xem?"

Cậu có suy đoán con ngựa sẽ dẫn bọn họ đến nơi Hạng Ngữ Yên từng đi qua, nếu không phải thì sao? Không phải thì là bị chơi khăm rồi.

Thế là Hạng Thuật quay ngựa, hai người hỗn loạn đi theo một con ngựa mê man đến tít sâu trong cánh đồng tuyết.

"Ta cần thời gian làm rõ mọi việc." Hạng Thuật nói, "Hay là về Sắc Lặc Xuyên trước, đi theo nó làm gì?"

Trần Tinh nói: "Cứ xem đã, trời tối mà không có kết quả thì chúng ta về."

Con ngựa đi đến cuối dãy Tạp La Sát, trời sao dâng lên, sao Bắc Đẩu toả sáng, chuôi muôi chỉ về phía nào đó trên mặt đất. Tuyết ngừng, con ngựa đi chậm lại, ở cuối bình nguyên cô tịch không có sự sống, không có cây cỏ, không có núi non, cũng chẳng có hồ nước. Trên mặt đất bằng phẳng, giữa chốn hoang vu có một ngọn tháp đá kỳ dị đứng thẳng.

Trần Tinh quát to, cùng Hạng Thuật xuống ngựa chạy đến trước toà tháp đá.

Đây là một toà tháp cất giữ pháp bảo còn cổ hơn toà tháp ở Cáp Lạp Hoà Lâm, bờ Hồng Hồ, sao nó xuất hiện ở đây?

Xung quanh không một bóng người, động vật càng không có. Tháp đá phủ tuyết cứ thế im lìm nằm trên mặt đất đóng băng, như trải qua ngàn năm vạn năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play