Lục Ảnh, đến bên cạnh ta.

Trần Tinh suýt nữa phát điên, gàn như muốn lật tung cả trại A Khắc Lặc.

"Ngươi bình tĩnh một chút!" Thác Bạt Diễm nắm lấy tay Trần Tinh, lo lắng nói.

Thời khắc cuối cùng ở đảo giữa hồ Ba Lý Khôn, Thương Lang xuất hiện lần thứ hai ngoạm lấy Hạng Thuật kéo y đi, quay người vọt qua mặt hồ.

Tiêu Sơn khập khiễng đứng dậy, lập tức huýt gió đến trạm canh, bầy sói đầy núi lại không có hồi đáp, trên dãy núi, tất cả sói ùn ùn xuất hiện đi theo Thương Lang gấp rút chạy về phương xa.

Trần Tinh dần tỉnh táo lại, không nói câu nào, nhìn Tiêu Sơn. Tiêu Sơn ngơ ngác nhìn Trần Tinh, nói: "Thật xin lỗi, ta không đánh lại nó, ta không..."

"Đấy không phải lỗi của đệ," Trần Tinh lập tức nói, "Không nổi điên đâu, Tiêu Sơn. Chúng ta cùng đưa y về!"

A Khắc Lặc vương dẫn đầu thuộc hạ vội vàng chỉnh đốn hàng ngũ, Do Đa và Bạt quân ở ven hồ chừo lệnh.

Tất cả mọi người đang chờ Trần Tinh ra lệnh, dường như hiện giờ bọn họ chỉ chấp nhận quyền chỉ huy của cậu.

Xa La Phong xoay người lên ngựa, nói: "Ta đi phương bắc trước xem tình hình."

"Chờ chút!" Trần Tinh lập tức nói, cuối cùng cũng bình tâm lại.

"Cần giúp không?" Trùng Minh từ lều vải đi ra, miễn cưỡng nhìn Trần Tinh, vẻ mặt kia có ý là: Lần này ngươi chắc sẽ không nói 'không cần' chứ?

"Yêu vương bệ hạ," Trần Tinh cuối cùng cũng mở miệng thỉnh cầu, nói, "Dựa theo hướng Thương Lang rời đi, xin ngài bay đến Tạp La Sát điều tra tung tích Hạng Thuật, nhờ ngài dùng sức lực của mình xác nhận an toàn của y."

"Được." Trùng Minh nói, "Giao ước thứ ba, một lời đã định."

Trùng Minh vươn tay, vỗ tay với Trần Tinh.

"A Khắc Lặc vương không cần đi cùng chúng ta," Trần Tinh lại nói, "Thác Bạt Diễm, ngươi và Tư Mã Vĩ phụ trách hộ tống bọn họ đến Cáp Lạp Hoà Lâm."

A Khắc Lặc vương muốn nói lại thôi, Trần Tinh nói: "Do Đa sẽ đi cùng chúng ta."

A Khắc Lặc vương liếc nhìn nhi tử đã hoá Bạt, gật gật đầu. Trần Tinh nói: "Hiện giờ lên đường, lập tức đi. Tiêu Sơn, chân đệ khá hơn chưa?"

"Chân nó bị con sói kia cắn gãy." Tư Mã Vĩ nói.

Trần Tinh: "..."

Trần Tinh bó tay, vì sao hiện giờ mới nói? Lập tức quỳ xuống kiểm tra thương thế cho Tiêu Sơn, may chỉ là gãy xương, Tư Mã Vĩ và Thác Bạt Diễm đã nẹp lại cho nhóc.

Tiêu Sơn nói: "Ta nhất định phải đi, đó là Thương Lang, người là..."

Trần Tinh biết Thương Lang có ý nghĩa gì với Tiêu Sơn, cũng không ép buộc nhóc bèn gật đâu.f

"Những người khác theo ta lên đường," Trần Tinh bước ra, nói, "Mọi người cùng đi, Xa La Phong đừng hành động đơn độc."

Xa La Phong đành gật đầu, mọi người nhổ trại, vương phi đã sai người chuẩn bị đầy đủ vật tư, nói: "Từ chỗ này đến Tạp La Sát, nhanh nhất cũng ba ngày đường, đừng lo lắng Đại Thiền Vu nhất định không sao."

Phượng Hoàng đã bay đi, có nó Hạng Thuật sẽ không chịu việc gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng lòng Trần Tinh vẫn như lửa đốt.

Vương phi nói với Trần Tinh: "Mấy đứa đều là những đứa trẻ ngoan, cậu sẽ đưa được y trở về."

Trần Tinh gật đầu, nhìn vương phi, trong mắt ngập nước, không nhịn được ôm lấy nàng.

"Nói cũng thấy lạ," vương phi cười nói, "Sao ta cứ có cảm giác đã quen biết cậu, như gặp nhau trong mơ rồi."

"Đây là đồ ăn chuẩn bị cho mọi người." vương phi nói, "Con ngựa này là Ngữ Yên gửi ở chỗ ta."

Trần Tinh lập tức nhớ ra con ngựa đi đường không nghe lời muốn rời khỏi đàn?

"Lúc về mọi người cũng phải cẩn thận." Trần Tinh cáo biệt vương phi, xoay người lên ngựa đi tới Tạp La Sát.

Do Đa huýt sáo, lúc khởi hành tuyết tạnh trời trong, vương phi và A Khắc Lặc vương đứng dưới ánh nắng dõi mắt nhìn đám người rời đi.

Do Đa cưỡi ngựa đi đầu, dẫn đường cho bọn họ, lần này không cưỡi sói được, Trần Tinh, Tiêu Sơn, Do Đa, Xa La Phong bốn người cưỡi ngựa phi nhanh trên nền tuyết, chỉ còn đám Bạt đi bộ theo sau. Trần Tinh còn để Tiêu Sơn gãy chân ngồi phía trước nên khong dám đi nhanh.

Sắc mặt Trần Tinh từ đầu đến giờ vô cùng ủ rũ, Trần Tinh cảm giác được trong lòng Tiêu Sơn rất áy náy, nếu không vì nhóc không cản được Thương Lang thì Hạng Thuật sẽ không bị bắt lúc đang suy yếu.

Trần Tinh xoa đầu nhóc, nói: "Không sao, Tiêu Sơn, ta biết Thương Lang tặng lại yêu lực còn sót cho đệ, lúc đệ thấy nó sợ hãi cũng là bình thường."

Tiêu Sơn 'ừ' một tiếng, Trần Tinh lại nói: "Trùng Minh đã đi trước Hạng Thuật sẽ không sao, lúc gặp được Lục Ảnh không chừng sẽ có cách."

Xa La Phong vẫn im lặng đi theo bọn họ. Sau một ngày, Trần Tinh không chịu nổi, Tiêu Sơn còn bi thương nên phải cắm trại qua đêm, Do Đa nhóm lửa cho bọn họ rồi ra ngoài tuần tra.

Tiêu Sơn dựa vào ngực Trần Tinh ngủ say, Xa La Phong nhìn chăm chú đống lửa, Trần Tinh tựa vào thân cây, mắt nhìn Xa La Phong, ánh mắt hai người chạm nhau rồi lại rời đi.

"Chu Chân nói cho ngươi cái gì?" Xa La Phong nói.

"Ma Thần huyết đâu?" Trần Tinh nói. "Ngươi chắc không uống nó, đưa cho ta đi."

Xa La Phong luồn tay vào ngực áo lấy ra một cái bình nhỏ.

"Vì sao Do Đa lại sống sót," Xa La Phong nói, "Nhưng Chu Chân thì chết."

Trần Tinh nhận lấy bình nhỏ, lắc nhẹ nhưng không mở ra.

Xa La Phong hỏi: "Thuật Luật Không cũng sẽ biến thành như vậy sao?"

"Sẽ không," Trần Tinh đáp, "Trong lòng y có lửa mồi của Tâm Đăng."

Xa La Phong nhíu mày nhìn Trần Tinh, Trần Tinh thu hồi Ma Thần huyết, nói: "Nói cho cho ta đi, những gì ngươi và Chu Chân trải qua. Ta còn nghĩ ngươi sẽ uống."

"Ta nói ta mơ thấy ngươi," Xa La Phong hoài nghi hỏi, "Ngươi có tin không?"

Trần Tinh: "Mơ thấy ta làm gì?"

Xa La Phong vô cùng hỗn loạn, tự nhủ: "Ngay trước khi gặp Chu Chân, có vẻ là tháng hai? Không rõ vì sao cứ nằm mơ một giấc mộng, ta và một người xa lạ trên đỉnh núi đơn độc, hắn lặp đi lặp lại nói với ta đừng uống bất cứ thứ gì Chu Chân đưa cho."

Trần Tinh nhớ tới cuộc đối thoại lần trước với Xa La Phong.

"Ta hận không thể giết hắn," Xa La Phong nói, "Nhưng không tự chủ được mà sợ hắn."

Xa La Phong cô đơn nhìn đống lửa, nói: "Đã từng có mấy lần ta định uống, nhưng nhớ đến giấc mộng kia, cho tới khi ngươi xuất hiện. Người trong mơ ta thấy đó là ngươi."

Lông mày Trần Tinh hơi nhấc lên, nói: "Chỉ là ban ngày ngươi suy nghĩ, đêm mới nằm mơ. Ta cho là người yêu ngươi khởi tử hoàn sinh, ngươi sẽ rất vui vẻ."

Nói thì dễ, nhưng nếu đổi lại là mình, nếu như Hạng Thuật chết rồi mà dưới sức mạnh của Vương Tử Dạ hoá thành Bạt thì Trần Tinh sao nhẫn tâm xuống tay khiến y hồn phi phách tán?

Xa La Phong lại nói: "Không, khi ta phát hiện hắn khởi tử hoàn sinh, ý niệm đầu tiên là sợ hãi."

"Ở đâu?" Trần Tinh khẽ hỏi.

"Hồ Ba Lý Khôn." Xa La Phong nói, "Ngay cạnh mộ địa của hắn."

Năm đó Xa La Phong dẫn người Nhu Nhiên tranh giành địa giới hồ Ba Lý Khôn với người A Khắc Lặc, vốn lùi lại ngừng chiến nhưng vì thiếu niên ngông cuồng, mới nhận chức tộc trưởng muốn lập uy trấn áp các bộ, mới không nghe lời Hạng Thuật can ngăn, tập kích Do Đa.

Do Đa là niềm tự hào của người A Khắc Lặc, ngoài Hạng Thuật sẽ không có ai chế phục được hắn, làm sao để Xa La Phong vào mắt? Hai bên hỗn chiến xong, Chu Chân vì muốn giảm bớt thương vong vô nghĩa, biết mình không phải đối thủ của Do Đa nhưng vì thanh danh của Xa La Phong nên một người một ngựa đến khiêu chiến Do Đa.

"Năm ấy ta rất hối hận." Xa La Phong lồng hai tay, đỡ trán, run rẩy nói: "Ta biết chỉ cần ta không nói hắn cũng sẽ thay ta đi giết Do Đa, nhưng nếu ta nói có lẽ hắn đã không chết."

Về sau Chu Chân dốc toàn lực, lấy mạng đổi mạng, đâm trường đao vào tim Do Đa nhưng cũng bị giết chết. Từ đấy người A Khắc Lặc và người Nhu Nhiên có một mối hận thù sâu đậm. Cuối cùng Xa La Phong vùi xác Chu Chân ở đảo giữa hồ Ba Lý Khôn.

Lần này Xa La Phong không còn vừa thấy A Khắc Lặc vương đã đòi báo thù, Trần Tinh cảm thấy kỳ lạ, không phải lần trước cứ muốn giết A Khắc Lặc vương sao?

Mấy năm nay, cứ đến ngày giỗ Xa La Phong đều đến đảo giữa hồ thăm mộ, thăm Chu Chân. Nhưng năm nay khi hắn đến bờ hồ thì gặp Chu Chân phục sinh.

Chu Chân dường như biết hắn sẽ đến, giao cho hắn một lọ Ma Thần huyết.

Trần Tinh nhớ ra, lần trước cũng vậy, chắn hẳn đến lúc cuối bị Tiêu Sơn phục kích cắt đứt. Lúc ấy Tiêu Sơn dùng Thương Khung Nhất Liệt rạch bụng Xa La Phong, Chu Chân chưa kịp giao Ma Thần huyết cho hắn, sợ bại lộ hành tung mới rút đi. Xa La Phong được tộc nhân đưa về Sắc Lặc Xuyên, được Trần Tinh chữa khỏi, Chu Chân bí mật lẻn vào Sắc Lặc Xuyên, thuyết phục Xa La Phong uống Ma Thần huyết rồi chuyển hoá người thành Bạt.

Lần này biểu hiện Xa La Phong bình thường hơn nhiều, bởi vì trước khi xuất phát Hạng Thuật cấm hắn động thủ báo thù? Hay vì lần trước do Ma Thần huyết khống chế nên hắn mới cuồng bạo như vậy?

"Ta không biết ta có thích hắn không." Xa La Phong nhìn chằm chằm đống lửa, lẩm bẩm: "Ta chỉ biết Chu Chân một mực thích ta. Tựa như mấy năm nay ta vẫn thích Thuật Luật Không."

Trần Tinh nói: "Cho nên khi Hạng Thuật từ chối ngươi, ngươi chấp nhận Chu Chân."

Xa La Phong nói: "Ta biết dù dùng hết cách, không thích vẫn là không thích, không thay đổi được, cũng không thể lung lạc tâm ý đối phương. Ta cũng biết Chu Chân còn khổ sở hơn ta. Nếu như vậy ta nghĩ thầm, nhận lời hắn thì có gì không được? Ta không có hi vọng thì để mình ta chịu khổ, dù sao còn đỡ hơn hai người cùng khổ."

Trần Tinh nói: "Có khi ngươi vẫn coi hắn là Hạng Thuật, phải không?"

Xa La Phong không trả lời, thở dài thườn thuở, nói: "Thi thoảng, nhưng rấtít. Không biết vì sao ta cảm thấy rất lâu trước kia đã quen biết ngươi. Nói thật ta có hơi hận ngươi, không, ta hận ngươi."

Trần Tinh ngước mắt nhìn Xa La Phong, bất đắc dĩ cười.

Xa La Phong nói: "Từ nhỏ hắn đã thích người như ngươi, ngươi chính là 'định mệnh' của hắn, lúc ta thấy ngươi vào thành, ta đã biết hắn thích ngươi."

Trần Tinh nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, đã cướp an đáp của ngươi."

Xa La Phong cười khổ: "Đều là lỗi của ta, không trách người khác được, ta không chiếm được cảm tình của Thuật Luật Không, còn đánh mất Chu Chân."

"Ngươi thích hắn không?" Trần Tinh nhỏ giọng hỏi.

"Ta không biết." Xa La Phong nghẹn ngào, sắp không kiềm chế nổi, run rẩy nói: "hắn bảo ta uống Ma Thần huyết xong sẽ có thể ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn. Ta từng muốn uống rồi ở bên hắn, nhưng ta sợ. Chu Chân là thị vệ cha ta mua cho ta, bọn họ nói, hắn là tạp chủng của nữ nhân Nhu Nhiên và người Hán, hắn như anh ta, ta chưa bao giờ coi hắn là nô lệ, chúng ta lớn lên cùng nhau, hắn mới giống an đáp của ta. Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác đều là hắn..."

Trần Tinh vươn tay, ôm lấy Xa La Phong, Xa La Phong rúc vào người Trần Tinh khóc rống.

Trong đêm, Hạng Thuật liên tục ho khan, đầu vai bị răng nanh hư thối của Thương Lang cắn xuyên, lảo đảo đứng dậy từ mặt đất, mặc dù bị thương nhưng y vẫn gắng gượng vào thủ thế, nhìn chằm chằm Thương Lang trước mặt.

Xung quanh đều là đám sói mắt toả khói đen, vây Hạng Thuật vào giữa.

Nơi này là sườn đông dãy Tạp La Sát, đỉnh núi đổ, cuồng phong gầm thét, Hạng Thuật bị vây ở đỉnh núi, xung quanh là vách đá, khe núi cách đó không xa có một màn sáng đang chuyển động bao phủ cả hẻm núi.

Cả người Thương Lang bùng lên lửa đen, ở trong ngọn lửa hắn hoá thành hình người, là một nam nhân cao lớn, gương mặt lạnh lùng, trên mặt còn có một vết sẹo dài.

"Long lực." Hắn cúi đầu nhìn Hạng Thuật đang hôn mê.

"Long lực của phụ thân..." Nam nhân hạ giọng, "Có nó, Lục Ảnh sẽ..."

Ánh sáng lưu chuyển trong khe núi, nam nhân áo đen nâng một tay, oán khí giữa đất trời tụ lại, lửa đen bùng lên trong tay đánh vào màn sáng bảo vệ hẻm núi, màn sáng liên tục chấn động.

"Lục Ảnh," nam nhân trầm giọng: "Ta mang đến cho ngươi con mồi, trên người nó có sức mạnh của phụ thân..."

Trong khe núi, Lục Ảnh hạ giọng nói; "Thả hắn đi, Tiêu Khôn."

Nam nhân gọi là Tiêu Khôn kia gầm lên: "Ăn hắn! Ngươi sẽ khỏi..."

Mặt trời mọc, Trần Tinh lay lay Xa La Phong đang ngủ say, nói: "Tỉnh dậy."

Trên mặt Xa La Phong còn vết nước, nơi này là địa điểm lần trước Tiêu Sơn tập kích Trần Tinh, rừng rậm đóng băng, đọng sương, chạy thêm nửa ngày là đến được Tạp La Sát, dãy núi được tầng mây che giấu cũng dần lộ diện.

Tiêu Sơn ngồi trên lưng ngựa, nói với Trần Tinh phía sau: "Bên này, đi theo ta."

Lần này ngựa không quay đầu rời đi, Trần Tinh được Tiêu Sơn chỉ đường tiến vào hẻm núi, vào một bí cảnh sâu thẳm. Cảnh vật vẫn y như lần trước tới đây, trong hạp cốc không có một ngọn cỏ, vạn vật khô héo, đến bên ngoài bí cảnh, một màn sáng dịu dàng chặn đường bọn họ.

"Nhìn thấy bọn họ rồi!" Xa La Phong hô.

Trần Tinh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên cao có một nam nhân đứng đó, một tay nắm tay trái Hạng Thuật nhấc lên. Cả người Hạng Thuật buông thõng không rõ sống chết. Trần Tinh tức giận, muốn lao lên đỉnh núi, Xa La Phong lại nói: "Đừng đi chịu chết! Ngươi không leo lên nổi đâu! Để ta đi cứu hắn."

Nói xong, Xa La Phong quay đầu ngựa, dứt khoát phi về đỉnh núi phái đông. Do Đa khẽ giật mình sau đó vòng ngựa, tiếp cận đỉnh núi từ một hướng khác.

"Trần Tinh, vào khe núi đi." Giọng Lục Ảnh dịu dàng vang lên.

"Lục Ảnh!" Trần Tinh hô.

Trong khe núi Tạp La Sát, Trùng Minh hoá thành hình người, ngọn lửa và ánh sáng di chuyển, bảo vệ Lục Ảnh. Lục Ảnh yên tĩnh ngồi, xoè một tay, ánh sáng toả ra tạo thành màn chắn, cản oán khí ở ngoài.

Trên con đường nhỏ, oán khí tiêu tan, sau khi Vạn Pháp Phục Sinh ở nơi đây như tràn ngập một loại ánh sáng kỳ lạ, tựa như cảnh mơ.

"Đến đây, nhờ sức mạnh địa mạch," Trùng Minh nói, "Có thể thử mọt lần, chỉ sợ kinh động Xi Vưu."

Lục Ảnh hạ giọng: "Nơi này không chống đỡ được lâu, Tiêu Khôn trở về rồi."

Tiêu Sơn khập khiễng đến chỗ Lục Ảnh, nhào vào lòng hắn, ôm eo hắn, Lục Ảnh vươn tay xoa đầu nhóc.

"Sừng của người!" Tiêu Sơn nói, "Trần Tinh và Hạng Thuật đoạt lại cho người rồi!"

Tiêu Sơn cởi cặp sừng xuống đưa cho Lục Ảnh.

Xa La Phong nhìn quanh, rồi nhìn phía chân trời, trên dãy núi Tạp La Sát, lửa đen bay múa, đâm vào màn sáng, liên tục tạo ra tiếng vang.

Trần Tinh hô: "Trùng Minh, có chuyện gì vậy? Không phải bảo ngươi cứu Hạng Thuật sao?"

Trùng Minh không nhịn được nói: "Cô vương thử rồi, thất bại! Quay lại để hứa việc khác với ngươi."

"Không cần lo lắng," Lục Ảnh nói, "Hiện giờ Tiêu Khôn sẽ không tổn thương Thuật Luật Không."

Trùng Minh: "Trần Tinh mau nghĩ cách cứu Bạch Lộc trước, rồi sau đó giải quyét mọi chuyện."

Trần Tinh ngẩng đầu nhìn, màn sáng bị sức mạnh của nam tử áo đen đánh tan, gần như trong suốt.

"Rốt cuộc hắn là ai?"

"Hắn là Thương Lang." Lục Ảnh đáp, "Hắn chỉ muốn giúp ta khôi phục yêu lực, dù mất đi thần chí, Thuật Luật Không có Long lực, cùng cội nguồn với sức mạnh của Thương Lang Bạch Lộc..."

Trần Tinh bỗng nhiên nhớ ra, ở trên đảo hồ Ba Lý Khôn, Chu Chân dùng Phược Long trận trói buộc Thương Lang, cũng trói buộc được cả Hạng Thuật. Như vậy Thương Lang biết Hạng Thuật có Long lực mới bắt y, bôn ba một đường về Tạp La Sát, hi vọng để Lục Ảnh hấp thu Long lực trong cơ thể Hạng Thuật mà khôi phục.

Lại một lượt oanh kích của lửa đen, Trùng Minh nói: "Không kịp rồi! Đến đỉnh Tạp La Sát, nhờ sức mạnh giao thoa của thiên địa mạch tăng cường cho Tâm Đăng mới xua tan được Ma Thần huyết trên người Bạch Lộc!"

Lục Ảnh hạ giọng: "Dù thất bại cũng đừng lo lắng, Đại Khu ma sư, các ngươi đã khiến Vạn Pháp Phục Sinh, lần này ta tin các ngươi sẽ tạo ra một tương lai hoàn toàn khác."

Trùng Minh phất tay áo, một vòng lửa đưa bọn họ bay về phía đỉnh núi giữa dãy Tạp La Sát.

Lục Ảnh nói: "Ta bị Ma Thần huyết xâm nhiễm quá lâu rồi, ngươi có thể chữa khỏi không?"

Trần Tinh nắm chặt tay Lục Ảnh, chân thành nói: "Ta không biết nhưng vì Tiêu Sơn, ngươi nhất định phải chống chịu lại."

Lục Ảnh nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn chờ rất lâu là vì lúc này, mắt ầng ậc nước, kinh ngạc nhìn Lục Ảnh.

Lục Ảnh khẽ gật đầu, nói: "Cố gắng hết sức vậy."

Trùng Minh nói: "Bạch Lộc, ngươi còn lời gì muốn nói không?"

Lục Ảnh nghĩ: "Ta bảo Tiêu Sơn tìm được Thiên Cơ liên trên đỉnh núi Âm, Đại Bằng đã thoát trói lúc Vạn Pháp Quy Tịch, đến phương Bắc rồi."

Trùng Minh lãnh đạm nói: "Cô vương từng tới."

Lục Ảnh nói: "Một ngày nào đó ngài sẽ tìm thấy hắn và KTâm ĐăngMV, đừng nóng vội. Nếu lần này ta không sống nổi, phiền ngài chăm sóc bọn họ."

Trùng Minh cười lạnh một tiếng: "Bắt đầu đi."

Trần Tinh đoán rằng trước khi nhóm cậu đến, Lục Ảnh đang nói gì đó với Trùng Minh nhưng liên quan đến Thương Lang, Bạch Lộc là người hiểu rõ nội tình nhất. Không nên trì hoãn nữa, Trần Tinh để Lục Ảnh nằm xuống, ôm hắn vào lòng, nắm một bên tay đã rữa nát, lồng ngón tay vào nhau.

"Ngươi rất giỏi." Lục Ảnh nhẹ nhàng nói, hắn nằm trong lòng Trần Tinh, nâng một tay, trên ngón tay toả ra ánh sáng đẹp đẽ của mộng cảnh, đặt lên bờ môi của Trần Tinh, nói: "Đây là thứ cuối cùng ta có thể để lại cho ngươi, nếu ta không sống sót nổi..."

Trần Tinh lập tức nói: "Đừng có nói kiểu này! Tiêu Sơn còn đang chờ ngươi! Đến nào!"

Lửa đen như sao băng bắt đầu tụ lại, phóng xuống đỉnh núi giữa dãy Tạp La Sát, Tiêu Khôn không buông tha, điều động oán khí muốn nện xuống. Đàn sói dốc hết sức, rời khỏi đỉnh phía đông liên tục leo lên.

"Lục Ảnh, đến bên cạnh ta." Tiêu Khôn kéo theo Hạng Thuật hôn mê, như gầm lên, "Lục Ảnh, ngươi đang làm gì!"

Trùng Minh quát: "Tiêu Sơn! Xuống đuổi đàn sói đi! Chỗ này để cho ta!"

Trùng Minh mở ra một vòng lửa xoay tròn, chống đỡ lửa đen đang đánh xuống.

Hai mắt Lục Ảnh nhắm lại, tóc dài rối tung, một nửa gương mặt hư thối, một nửa lại đẹp kinh tâm động phách, khó nói thành lời, một thân bạch bào như hoà làm một thể với tuyết trắng.

Trần Tinh nhỏ giọng nói: "Lục Ảnh, dùng sức mạnh lớn nhất của ngươi chống lại Ma thần."

Sau đó, Trần Tinh dùng toàn bộ sức lực thắp lên Tâm Đăng, truyền vào thân thể Lục Ảnh.

Từ đỉnh núi Tạp La Sát, dưới ánh trời lờ mờ, một vòng sáng chói lọi lan ra.

Hàng trăm triệu vạn ác mộng phản phệ, xâm nhập ý thức Trần Tinh! Ở miền tái ngoại, đau đớn khi chết sau khi tranh đấu của người Hồ, biệt ly đau đứt ruột đứt gan, ác mộng của trẻ nhỏ, tụ lại thành một gương mặt dữ tợn, gào thét về phía Trần Tinh!

"Đây là..."

"Mộng cảnh." Lục Ảnh nhẹ nhàng nói, "Ác mộng cả thế gian."

Chớp mắt, chỉ còn Trần Tinh và Lục Ảnh đứng trên đỉnh núi, tay Trần Tinh chiếu sáng, cản lại oán khí quanh người, vô số gương mặt đen ngòm đến cắn xé.

Lục Ảnh nhìn quanh, chân thành nói: "Ta và Thương Lang là thần bảo vệ giấc mộng phương bắc. Chức trách của chúng ta là hoá giải giấc mộng, hoá giải oán hận bất mãn của Ma thần gieo xuống Thần Châu."

"Không phải Xi Vưu mới vừa phục sinh sao?" Trần Tinh gắng sức sử dụng Tâm Đăng, nhưng gió lốc xung quanh quá mạnh, những gương mặt đụng phải kết giới của Tâm Đăng đều vỡ nát, nhưng lại có ác mộng khác tiến lên.

"Không." Lục Ảnh nói, "Sưc mạnh của hắn tồn tại ở Thần Châu từ lâu lắm rồi. Sau trận chiến thượng cổ kia máu của hắn đã ngấm vào đất đai Thần Châu, nhân tộc, yêu tộc, thực vật chúng ta ăn, các sinh linh, chim bay, cá bơi ngoài biển, trong cơ thể đều chịu ảnh hưởng của Ma Thần huyết.:

"Ma Thần huyết và Hiên Viên huyết, đều cắm rễ sâu, tồn tại trong thân thể tất cả sinh linh vùng đất này, trở thành một phần không thể thiếu." Lục Ảnh nói, "Bọn chúng đấu tranh bên trong mỗi người, binh chủ chưa bề buông bỏ tranh đoạt thế gian, hắn gieo mầm mống ác mộng xuống vào ban đêm, gieo ý đồ giết chóc tranh cướp vào ban ngày."

Một tay Trần Tinh chỉ lên trời, Lục Ảnh đến bên cạnh, nói: "Hiện giờ chúng ta chính thức tuyên chiến với hắn. Trần Tinh, sau lưng ngươi không chỉ có con người, còn có cây cối hoa cỏ, chim thú trùng cá, toàn bộ Thần Châu, tất cả thương sinh đều sóng vai với ngươi! Đưa ta Tâm Đăng của ngươi!"

Lục Ảnh đứng sau lưng Trần Tinh, thân thể toả sáng, bạch bào bay lên, trở thành hư ảnh thần linh bảo vệ Trần Tinh.

Trước mặt hai người, vô số ác mộng tụ lại thành một gương mặt dữ tợn.

"Bạch Lộc!" Xi Vưu quát ầm lên.

"Ra tay đi!" Lục Ảnh quả quyết, "Phá vỡ ác mộng!"

Hiện thế.

Trên đỉnh Tạp La Sát, một cột sáng kéo dài đến tận trời, Trần Tinh và Lục Ảnh đắm chìm trong cột sáng, trong chốc lát, địa mạch có thay đổi khó nhận ra, oán khí phóng lên, phía sau Thương Lang Tiêu Khôn, lửa đen thu về, tạo thành gương mặt Xi Vưu, gào thét.

"Yêu tộc các ngươi," giọng nói kinh khủng của Xi Vưu quát, "Dám làm càn..."

Sau một chớp mắt, lửa đen của Xi Vưu vọt tới chỗ Trùng Minh!

Trùng Minh đã chuẩn bị trước, hắn phất tay áo, chân hoả từ trong tay bùng lên, trong bàn tay như có chín mặt trời, ngọn lửa bộc phát.

"Cút về Huyễn Ma cung của ngươi đi!" Trùng Minh phẫn nộ quát, nắm chưởng thành quyền, ra một chiêu động trời về phía oán khí!

Như sao băng trong đêm, một luồng chân hoả đánh tan oán khí, như lửa toé ra giữa màn đêm.

Thế giới ý thức.

Trần Tinh quay người, thu ánh sáng của Tâm Đăng vào lòng bàn tay, hai tay một trước một sau, xoè ra, đẩy tới!

"Phá!" Trần Tinh và Lục Ảnh cùng quát lên.

Ác mộng tăm tối của thế gian bị một kích từ Tâm Đăng mà vỡ vụn, bầu trời đầy sao hạ xuống, hoá thành phấn sang, bao trùm dãy Tạp La Sát.

"Kết thúc rồi," Lục Ảnh hạ giọng nói, "Ác mộng quấn thân ta gần ba trăm năm."

"Lục Ảnh!" Trần Tinh quay người, nắm chặt tay Lục Ảnh, Lục Ảnh lại biến mất giữa không trung.

Hiện thế.

Ánh sáng của thiên địa mạch thu vào người Lục Ảnh, Trần Tinh đột nhiên mở hai mắt, chỉ thấy Lục Ảnh trong lòng hoá thành điểm sáng biến mất.

Tiêu Sơn nói: "Lục Ảnh?! Lục Ảnh!"

Nhưng ở giữa không trung rực sáng kia, đốm sáng tụ lại hoá thành Bạch Lộc trùng sinh, lập tức đạp không bay lượn, phóng tới Thương Lang Tiêu Khôn ở đỉnh núi đối diện.

Tiêu Khôn gào thét, ném Hạng Thuật hôn mê sang một bên, oán khí bắn ra quấn quanh Lục Ảnh, sau đó tiếng cười tà ác của Xi Vưu từ trên trời vọng xuống: "Chỉ là yêu tộc mà dám đối chọi lại thần, đúng là thiêu thân lao đầu vào lửa!"

Lúc này Xa La Phong cũng đã leo đến đỉnh núi, hai chân trượt đi ôm lay Hạng Thuật.

Tiêu Khôn bỗng nhiên quay người, lửa đen ngưng tụ, hét lớn một tiếng đánh về phía Xa La Phong!

Do Đa từ vách đá khác leo lên, vung xích sắt, xông tới. Xa La Phong bắt lấy xích sắt, ôm chặt Hạng Thuật, nhảy xuống dưới núi.

Phượng Hoàng giương cánh, mang theo ngọn lửa hừng hực bay tới, vòng một cái đã đón được Xa La Phong và Hạng Thuật, hạ xuống cánh đồng tuyết ở dãy Tạp La Sát.

Giữa đất trời toàn lửa đen, tạo ra một trận tuyết lở, Bạch Lộc thoát khỏi trói buộc của oán khí, một chiêu đã đánh Tiêu Khôn đập vào vách núi. Trần Tinh và Tiêu Sơn chạy tới, Xa La Phong mang Hạng Thuật theo ngã vào tuyết.

"Hạng Thuật! Xa La Phong!" Trần Tinh lo lắng hô.

"Ta không sao!" Xa La Phong nói, "mau xme tình hình của hắn!"

Trần Tinh ôm lấy Hạng Thuật, Hạng Thuật vẫn hôn mê bất tỉnh, y như lần trước ở HK bị Phược Long trận phong ấn. Trần Tinh quỳ xuống tế Tâm Đăng, ấn lên ngực Hạng Thuật.

Tuyết lở ở Tạp La Sát, đàn sói nháo nhào chạy trốn. Xa La Phong gắng sức đứng dậy, chắn trước người Trần Tinh, đàn sói vây bọn họ vào giữa, Bạch Lộc bay tới, Lục Ảnh đáp xuống hoá thành hình người.

Từ đất tuyết xuất hiện bóng người màu đen, Thương Lang Tiêu Khôn bị hủ hoá, hai mắt bập bùng ngọn lửa, toàn thân toả ra khói đen.

Phượng Hoàng dừng lại trên nền đất: "Thương Lang bị Ma Thần huyết ngấm vào quá lâu, Bạch Lộc rút lui trước thì hơn. Ngươi mới khôi phục, yêu lực cạn keiẹt, chúng ta đều cần tĩnh dưỡng mới chế ngự được Thương Lang."

Bờ môi hiền hoà của Lục Ảnh khẽ nhích, chỉ nói một chữ: "Không."

Hắn quay đầu nhìn Trần Tinh và Hạng Thuật, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn đang đi về phía bọn họ, phân phó: "Đây là số mệnh của ta, dù thế nào xin ngài đừng nhúng ta, Phượng Hoàng."

Sau đó, Lục Ảnh vuốt ve cặp sừng hươu, ngón tay búng lên cây trượng, cặp sừng hoá thành đốm sáng bay trở về đỉnh đầu hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play