Cám ơn ngươi đã nói cho ta những chuyện này.
Lửa tốc tận trời, như một lễ tế hoành tráng, soi đỏ cả một vùng trời.
Hạng Thuật giơ trường thương, bốn nghì võ sĩ Thiết Lặc và A Khắc Lặc bắt đầu tấn công, Chu Chân sử dụng Tranh Cổ, nhưng thời khắc bạch cốt lao tới ven hồ thì lao vào ngọn lửa đang cháy hừng hực. Các võ sĩ che miệng mũi, chiến mã mặc giáp kín kẽn thay nhau tấn công, dồn ép đám xương về trong hồ. Lửa cháy bừng bừng, thi cốt hoá thành tro bụi được gió giữa đất trời cuốn bay.
Chu Chân không ngờ tới, Hạng Thuật dùng chiêu này khiến hắn thất bại, tiếng Tranh Cổ dừng lại, hắn dứng giữa hồ nhìn Hạng Thuật từ xa.
"Thuật Luật Không, đã lâu không gặp." Chu Chân nói, "quả nhiên là ngươi đến."
Xa La Phong lùi lại nửa bước, nói với Hạng Thuật: "Đừng qua đó, an đáp, hắn đang nghĩ cách đối phó ngươi."
Chu Chân cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên lắc mạnh Tranh Cổ, "thùng" một tiếng, tạo ra một làn sóng xung kích.
Trong hồ, toàn bộ đám xương cốt lui về đáy nước, sau đó Chu Chân bỏ Tranh Cổ xuống, giơ lên một cây trượng sừng hươu đen nhánh!
Dưới mặt hồ Ba Lý Khôn lửa cháy cuồn cuộn, xương cốt bắt đầu tan rã rồi tụ lại, mấy khắc sau hoá thành một con rắn dài khoác lửa vọt từ dưới nước lên!
Tất cả võ sĩ hò hét, Hạng Thuật quát: "Lui lại! Lấy dây thừng móc câu ra!"
Bên ngoài tiếng hò hét động trời, Trần Tinh vẫn còn ngủ sau thân cây, ánh lửa chiếu lên gò má cậu, đầu vô thức nghẹo sang một bên.
Các võ sĩ hai tộc lấy dây thừng móc câu, kéo con rắn từ dưới nước chui lên kia lại gần mép hồ. Cả người trường xà tắm trong biển lửa, bị lửa thiêu huỷ không cam tâm gầm thét lao về bờ hồ!
Tiêu Sơn giục ngựa phi tới, hô: "Ca ca!"
Trong lúc cấp bách, Hạng Thuật quay đầu nhìn lại quát: "Giao cho ngươ!"
Tiêu Sơn vung Thương Khung Nhất Liệt, sấm sét quét ngang mặt hồ, từ trên trời giáng xuống bổ cho xương cốt cự xà văng tung toé.
"Trần Tinh đâu?" Tiêu Sơn hô.
"Đang ngủ!" Hạng Thuật quát lại.
Tiêu Sơn: "? ? ?"
Hạng Thuật bứt ra, nhanh chóng đến bên hồ bên kia, đưa tay lấy thuẫn của thủ hạ, quát: "Xa La Phong!"
Xa La Phong nhìn Hạng Thuật rồi quyết tâm liều mạng, hai người lao tới, dẫm lên thuẫn, mượn gió tây bắc và phần băng chưa bị phá huỷ trượt tới đảo nhỏ ở giữa hồ.
Chu Chân thấy thế, lập tức xoay người đến tế đàn, Chu Chân thở dốc liên tục.
Hạng Thuật và Xa La Phong lên đảo, Chu Chân gằn giọng: "Ngươi dẫn hắn đến."
Hạng Thuật nhìn Xa La Phong, Xa La Phong quát: "Ta không phản bội ngươi! Ta không! An đáp! Ta bảo ngươi đừng tới! Hắn lập bẫy muốn đối phó ngươi!"
Hạng Thuật trầm giọng: "Vậy thử xem? Chu Chân, dù sau khi chết ngươi vẫn không muốn nghỉ ngơi sao?"
Khoé miệng Chu Chân nhếch thành một nụ cười lạnh, giật tấm da thú trên tế đàn, lộ ra thi thể của một con sói lông xám xanh.
Ven hồ, sấm chớp đùng đùng. Thác Bạt Diễm vọt tới, Tiêu Sơn hô: "Đưa ta lên cùng."
Tư Mã Vĩ giơ ngang một thanh trường thương, Thác Bạt Diễm phi người từ trên ngựa, dẫm lên thương lấy đà bay lên không. Tiêu Sơn vung tay tóm lấy cổ áo Thác Bạt Diễm, xoay người bay lên trên đầu hắn, Thác Bạt Diễm lấy vũ khí của mình hất văng. Tiêu Sơn dẫm lên cán kích mượn lực nhảy lên hơn mười trượng!
Xương rắn đang định bay lên thì đụng phải Tiêu Sơn, Tiêu Sơn dùng Thương Khung Nhất Liệt tung một trảo.
Một chiêu như sấm sét huỷ diệt, cường quang rực rỡ, xuyên thẳng qua thân thể con rắn, chém nó vỡ thành từng mảnh, xương cốt bị thiêu bay lượn, rơi xuống mặt đất như tạo thành một cơn mưa sao băng trong đêm.
Phần xương vỡ bị đốt ở nhiệt độ cao, bay vào rừng cây, một mảnh rơi trúng cổ áo Trần Tinh.
"Mẹ ơi!" Trần Tinh đang ngủ dở như bị quỷ nhập, hô hoán ầm ĩ, "Nóng quá! Nóng quá! Cái gì đây!"
Cả người cậu run mạnh, mảnh xương rơi ra, hai tay cậu vòng ra sau lưng sờ loạn, nhìn thấy hồ Ba Lý Khôn bốc cháy thì sững sờ.
"Hạng Thuật đâu?" Trần Tinh hô, "Hạng Thuật1"
Trần Tinh từ rừng cậy vọt ra, Tiêu Sơn, Thác Bạt Diễm và Tư Mã Diệu đang dẫn đầu các tướng sĩ vượt hồ, từ trong hồ xông ra ngày càng nhiều hài cốt, không định tránh khỏi khu vực biển lửa, lúc này Do Đa xuất hiện.
Do Đa lại tụ tập bầy Bạt tộc A Khắc Lặc, đánh tới ven hồ, gia nhập trận chiến.
"Ta đưa các ngươi qua!" Do Đa hô.
Sau đó, Do Đa vung xích sắt trong tay, xích sắt hoá thành một sợi dây khổng lồ, đánh nát xương trắng cản đường, bay về phía giữa hồ.
Trần Tinh hô: "Đi! Đi tìm Hạng Thuật1"
Mọi người đi lên xích sắt, chạy về phía hòn đảo.
Giữa hòn đảo trong hồ, thời khắc Chu Chân lật tấm da thú, cự lang mở cặp mắt đục ngầu, toả ra khí thế nguy hiểm.
"Chưa hoàn toàn luyện hoá," Chu Chân nói, "Để xem đệ nhất dũng sĩ tái ngoại có thể chống chọi với sức mạnh của Lang thần không."
Ngay sau đó Chu Chân lùi lại, Hạng Thuật cản phía trước Xa La Phong, cự lang mở mắt thấy Hạng Thuật lập tức gào lên rồi vọt tới!
Lúc khẩn cấp, Hạng Thuật đẩy Xa La Phong ra, quát: "Ngươi phụ trách Chu Chân."
Xa La Phong giương cung cài tên phóng tới phía sau tế đàn, trong chốc lát Thương Lang bung vuốt, xoay người vồ tới chỗ Hạng Thuật. Hạng Thuật lùi ra sau rồi lao tới rút kiếm, vung một cái chém móng của Thương Lang nhưng kiếm gãy!
Kiếm gãy bay lên, cứa qua gương mặt Hạng Thuật, Hạng Thuật khom người tay chống xuống đất, lộn nhào một cái, chỗ Thương Lang cào tới gạch đá vỡ nát,
"Hạng Thuật!" Trần Tinh hô, từ xích sắt lao tới.
Thương Lang rít lên, lại đánh về phía Hạng Thuật, mắt thấy Hạng Thuật không tránh được, đúng lúc này TB bộc phát, tay trái Hạng Thuật xuất hiện thuẫn, y xoay người dùng thuẫn đỡ đòn của Thương Lan, rút kiếm.
Thương Lang nhào tới, khoảnh khắc chưa chạm tới, Hạng Thuật mặc võ bào kim quang tiêu sái vung thuẫn, cho Thương Lang ăn một chiêu.
"Thịch" mọt tiếng, đầu Thương Lang bị đánh biến dạng, quái vật ngàn cân bị Hạng Thuật dùng sức mạnh khủng bố lấy thuẫn hất văng.
Tiêu Sơn kinh ngạc nhìn Thương Lang, Thương Lang quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Sơn.
"Đừng lo!" Trần Tinh quát, "Bắt lấy Chu Chân!"
Thác Bạt Diễm và Tư Mã Vĩ xuống khỏi dây xích, không tiến vào rừng cây trên đảo, phạm vi từng cây nhỏ cũng chỉ mấy chục bước, Chu Chân náu vào rừng, Xa La Phong đuổi theo liên tiếp bắn tên.
Chu Chân cười lạnh: "Cho nên cuối cùng ngươi vẫn chọn Thuật Luật Không>:
Xa La Phong run rẩy nói; "Chu Chân, về đi, Do Đa có thể phục sinh, ngươi cũng có thể..."
Chu Chân nói: "Vì sao lần nào cũng là ta chiều ý ngươi. Cho đến khi ta chết rồi vẫn vậy, ngươi không thể..."
Thác Bạt Diễm và Tư Mã Vĩ xuất hiện, rút vũ khí, cùng Xa La Phong bao vây ba mặt.
Cả người Hạng Thuật toả sáng rực rỡ, Tâm Đăng của Trần Tinh chiếu về phía Thương Lang, Thương Lang hé miệng phun ra hơi thở hôi thối, từ răng chảy xuống máu đen.
"Chờ chút!" Trong tình thế cấp bách Tiêu Sơn lại giang tay chắn trước mặt Thương Lang.
"Tiêu Sơn!" Trần Tinh biết Thương Lang có ý nghĩa thế nào với Tiêu Sơn nhưng hiện giờ nó không còn là Thương Lang khi trước, cũng không nhớ Tiêu Sơn!
Hạng Thuật dừng bước, nhíu mày nhìn Tiêu Sơn.
Đột nhiên Thương Lang cảm nhận được nguy hiểm, bỗng nhiên quay đầu.
Trong rừng cây, Chu Chân hạ giọng: "Nếu không phải vì ngươi mềm lòng nhất thời, sao ta lại trở thành bộ dạng như bây giờ chứ? Nếu ngươi muốn giết ta thì bắn tên đi, một mũi tên tự tay bắn vào ngực ta."
"Ta biết," Xa La Phong run rẩy, không bắn nổi tên, nói: "Ta biết cả... trở về đi, Chu Chân, ngươi sẽ sống như bọn họ..."
Chu Chân: "Trở về? Như khi trước làm nô lệ cho ngươi sao?'
Xa La Phong kinh ngạc nhìn Chu Chân, ngay sau đó Chu Chân cười lạnh: "Thuật Luật Không của ngươi sẽ đoản mệnh."
Sau đó, Chu Chân giơ trượng, gõ lên mặt đất.
Khi sừng hươi chạm đất toàn bộ hòn đảo phát sáng, luồng sáng lan toả khắp nơi.
"Ta..."
Trước tế đàn, đột nhiên Hạng Thuật mất hết sức lực, ánh sang rút đi, pháp trận kì lạ rút sạch sức mạnh của y, như một cái chuỳ nện vào đầu y. Phù vặn trên mặt đất lan ra, lướt qua dưới chân Trần Tinh, phủ kín cả đảo.
Trần Tinh lùi ra sau nửa bước, lập tức nhận ra.
"Nguy rồi! PLT!" Trần Tinh nhận ra nói.
"Ca ca!" Tiêu Sơn bước lên trước, Hạng Thuật đã bất tỉnh ngã xuống.
"Trông huynh ấy!" Trần Tinh hô, "Mau bắt Chu Chân, huỷ pháp trận!"
Trong rừng, Tư Mã Vĩ và Thác Bạt Diễm hoá thành hai cái bóng lao về phía Chu Chân, Chu Chân lại lượn vòng một cái, "Không tiếp! Nếu muốn chết thì đến Tạp La Sát..."
Nói xong, Chu Chân vút qua rừng cây bay về phía tế đàn, đang định bắt lấy Hạng Thuật thì hứng trọn một chiêu phát sáng của Trần Tinh. Sau một khắc, Do Đa gầm lên, xích sắt bay tới, trói chặt Chu Chân lại.
Hạng Thuật gặp nạn, một chiêu này của Trần Tinh là dốc toàn lực, dùng hết tu vi, hai tay kết Âm Dương chưởng, tạo thành quang cầu Tâm Đăng đánh trúng Chu Chân. Chu Chân không kêu nổi một tiếng, bị ánh sáng bao trùm thời gian như đọng lại, xích sắt liên tục xoay tròn khoá chặt Chu Chân.
Chu Chân giữ nguyên một động tác trên không, bị Trần Tinh và Do Đa liên thủ trấn áp, mở to hai mắt đục ngầu nhìn Trần Tinh.
Do Đa dùng xiềng xích lay động, trượng sừng hươu tuột khỏi tay Chu Chân bay ra.
PLT trên đảo tối dần.
"Có phải ngươi quên còn có ta ở đây?" Trần Tinh lạnh lùng nói, sau đó phẫn nộ quát: "Trừ ma!"
Do Đa kéo xích sắt, ánh sáng nở rộ trong tay Trần Tinh, ấn lên trán Chu Chân.
Đám Xa La Phong từ trong rừng chạy ra, trơ mắt nhìn cảnh này. Chu Chân liên tục giãy dụa nhưng không thoát được, oán khí trên người như bị cuồng phong quét qua, Tâm Đăng liên tục tịnh hoá.
Lúc Trần Tinh ấn lên trán Chu Chân, trong thoáng chốc như khi trừ ma cho Phùng Thiên Dật lại rơi vào trong ký ức hỗn loạn của hắn.
Tháng một, trời đông giá rét, gió lạnh thổi qua thảo nguyên, thổi qua Sắc Lặc Xuyên.
"Tìm được không?" Xa La Phong mười lăm tuổi tuấn tú trong sáng, cuối cùng cũng chờ Chu Chân quay về.
Chu Chân xoè tay, trong tay là bốn cái lông chim vàng, chiều dài như nhau.
"Ta đuổi hơn nghìn dặm mới tìm thấy nó ở núi Kỳ Liên." Cc nói.
Trên tay Chu Chân còn vết rách do bị đá quẹt, ánh mắt Xa La Phong sáng lên, vui vẻ nhận lấy rồi cúi đầu làm vũ quan.
"Tìm lâu như vậy," Xa La Phong có vẻ bất mãn với Chu Chân, "Đi một lần nửa năm liền, không tìm được thì coi như xong, không biết gửi thư về sao?"
Chu Chân không nói gì, bộ quần áo trên người rách nát, da đen nhẻm do phơi nắng, dường như lột một lớp da, hắn cười rồi ngồi xuống uống trà sữa trong lều.
"Ngươi thích thì sẽ có."
"Hi vọng là kịp." Xa La Phong lật một chỗ trên vũ quan còn chưa xong, cắm lông vũ màu vàng vào, Chu Chân bỗng nhiên lo lắng. Nhưng chưa bao lâu, Xa La Phong lại rút sạch lông trên vũ quan xuống.
"Không được." Xa La Phong buồn bực nói, "Lông vũ khác không hợp lông Kim điểu, không kịp lễ hắn tiếp nhận Đại Thiền Vu."
Chu Chân im lặng, Xa La Phong như nhận ra điều gì ném mũ mặc kệ, tác phẩm còn chưa xong bị vứt sang một bên, Xa La Phong sau đó vội vã ra ngoài.
Chu Chân im lặng ngồi trong lều, Trần Tinh xuất hiện sau lưng, một tay đè lên vai hắn.
"Chu Chân?" Trần Tinh nói.
Chu Chân đứng dậy ra ngoài trướng, cả người toả ra khói đen, hạ giọng: "Ta không cam tâm... ta... không cam tâm...."
Bên ngoài doanh địa người Nhu Nhiên, phía xa có một mỹ thiếu niên giục ngựa tới, là Hạng Thuật lúc mới niên thiếu.
"Thuật Luật Không!" Xa La Phong đang chờ y.
"Chu Chân về rồi sao?" Hạng Thuật hô, "Để ta phái người không đi tìm nữa!"
Xa La Phong quay đầu, nhìn Chu Chân trước lều, Hạng Thuật cũng thấy.
"Chu Chân, rốt cục ngươi đi làm gì?" Hạng Thuật từ xa nói, "Còn tưởng ngươi không có mặt lúc ta kế nhiệm!"
Xa La Phong nói: "Chúng ta đi! Mau lên, Chu Chân!"
Giữa trời đất phủ tuyết, Chu Chân rời khỏi doanh địa đi đến Sắc Lặc Xuyên.
Xa La Phong đeo thuẫn, người Sắc Lặc Xuyên ùn ùn kéo nhau đi trượt tuyết, Xa La Phong liều lĩnh, hô: "An đáp!"
Hạng Thuật mười lăm tuổi đang chơi với một đám trẻ con bảy tám tuổi, để bọn nhỏ đoán xem tay nào mình có kẹo, nghe vậy nhìn về phía Xa La Phong.
Xa La Phong vỗ tấm thuẫn trong tay nhìn y.
Hạng Thuật mở tay cho đám trẻ đống kẹo, quay người rời đi, Xa La Phong đuổi theo, dưới gốc cổ thụ, Xa La Phong cản đường Hạng Thuật có vẻ căng thẳng, vẻ mặt như đứa trẻ không biết làm thế nào.
"Trượt tuyết." Cuối cùng Xa La Phong cũng nói ra.
Hạng Thuật có vẻ hơi cười, đáp: "Không đi."
Xa La Phong vẫn kiên trì chặn đường, vành mắt hơi đỏ lên.
Hạng Thuật duỗi hai ngón tay đẩy đầu vai Xa La Phong, đẩy hắn lùi ra, lại nói: "Không đi, ngươi là an đáp của ta, không trượt tuyết với an đáp."
Rồi đi lướt qua hắn, Hạng Thuật như có ý gì, nhìn sang một phía.
Chu Chân bước nhanh đuổi tới, như bị làm nhục, hạ giọng: "Thuật Luật Không, ta muốn nói chuyện với ngươi."
Hạng Thuật lại xoay người lên ngựa bỏ đi.
Xa La Phong cúi đầu nhìn thuẫn trong tay, nhưng không nói gì, sau đó ném thuẫn sang một bên.
Chu Chân nhận lấy, nắm chặt cổ tay Xa La Phong, nghiêm túc nói: "Ta dẫn ngươi đi, ngươi coi ta như Thuật Luật Không vậy."
Xa La Phong ngẩng mặt.
Tuyết dịu dàng bay khắp trời, hoá thành hoa lửa từ chậu than trong lều bay lên, phía xa có tiếng uống rượu vui vẻ, Chu Chân để trần thân trên, eo quấn da thú, say mèm, đặt Xa La Phong đỏ bừng cả mặt lên giường, hai người thở hổn hển.
Trần Tinh: "..."
"Hắn hiện giờ là Đại Thiền Vu..." Chu Chân nhỏ giọng, "Hắn không cần ngươi, điện hạ, hắn không cần ngươi!"
Xa La Phong say đỏ cả mắt, ánh mắt thẳng thắn nhìn Chu Chân, Chu Chân cởi áo lông thú xuống, lộ ra thân thể cân đối đẹp đẽ, bắt đầu xé rách võ bào của Xa La Phong, thô bạo trực tiếp như một con ngựa đực.
"Cho ta... cho ta đi," Cc nói, "Là ta, là ta nguyện ý vì em mà chết, điện hạ!"
Lần đầu Trần Tinh nhìn thấy cảnh này, không ngờ chấp niệm cả đời của Chu Chân lại là suy nghĩ rung động đến thế, Chu Chân lúc này như dã thú, mà Xa La Phong cũng không hề phản kháng, khẽ gật đầu, nghiêng đầu hôn lên môi Chu Chân.
Khung cảnh ấy không hề dơ bẩn mà lại đầy thành kính, hai tay Chu Chân dịu dàng nhưng run rẩy, đến tận lúc ôm chặt lấy Xa La Phong rúc vào người hắn. Ánh mắt Xa La Phong có vẻ mờ mịt, một tay vuốt tóc Chu Chân, ôm lấy gò má hắn, ngơ ngác nhìn vào mắt Chu Chân.
Lúc này Chu Chân như nhận ra điều gì đó, mà bờ môi Xa La Phong run rẩy không thốt được cái tên, rồi nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, thân thể Xa La Phong biến đổi, hoá thành đám Ma Thần huyết quấn chặt lấy thân thể Chu Chân.
"Đứng dậy!" Trần Tinh phẫn nộ quát, "Chu Chân!"
Chu Chân không biết làm sao, cúi đầu nhìn thân thể mình, luồng máu dịch kia phủ kín người hắn, phát ra giọng nói quỷ dị của Xi Vưu.
"Hận đi..." Giọng Xi Vưu khàn khàn, nói, "Như thế đúng rồi..."
Trần Tinh tóm lấy bả vai Chu Chân kéo hắn về hướng mình, một tay tóm lấy Ma huyết quấn quanh người Chu Chân.
"Binh chủ," Trần Tinh lạnh lùng nói, "Cút khỏi thân thể hắn cho ta!"
Xi Vưu gằn giọng: "Sống cũng là khổ, nỗ lực cả đời không được hồi báo, cầu không được hoá thành hận thì sao?"
Chu Chân nhận ra, bắt đầu giãy dụa, Trần Tinh gầm một tiếng kéo Ma Thần huyết đang bám trên người Chu Chân ra!
Trần Tinh chắn trước người Chu Chân, Ma Thần huyết chầm chậm dâng lên, tụ lại thành hình dáng một người, chậm rãi nói: "Kẻ nắm giữ Tâm Đăng, lần này ngươi muốn dùng lý do gì để chiếu sáng nội tâm hắn?"
Trần Tinh không phản bác được Xi Vưu, Xi Vưu cười càn rỡ một hồi, nói: "Ngươi không cướp hắn về được đâu, hắn không tình nguyện ngươi cũng bó tay thôi..."
"Là vậy phải không?" Trần Tinh nhẹ nhàng nói, "Nếu ta nói cho ngươi, Chu Chân, Xa La Phong từng vì ngươi mà uống Ma Thần huyết một lần thì sao?"
Xi Vưu im bặt.
Thân thể Chu Chân run lên, Trần Tinh nói: "Nó đã từng xảy ra, Chu Chân, mặc dù chuyện này vì số mệnh thay đổi đã bị chôn vùi."
Chu Chân đáp: "Hắn không."
"Hắn có." Nước mắt Trần Tinh vô thức rơi xuống, "Thế nhưng sau khi uống Ma Thần huyết, cũng vì yêu ngươi mà hắn thịt nát xương tan, vậy đó là sự đáp lại ngươi mong chờ từ hắn sao?"
Trước khi Vạn Cổ Triều Tịch xảy ra, lần trước đến Sắc Lặc Xuyên, Trần Tinh vẫn còn nhớ Xa La Phong đã uống Ma Thần huyết mà Chu Chân đưa cho.
"Ta..." Chu Chân lẩm bẩm nói.
Trần Tinh hạ giọng: "Ngươi có rất nhiều cơ hội đi kiểm chứng, Chu Chân, ta tin ngươi sẽ có được đáp án ngươi mong muốn, nhưng ít nhất lúc này..."
"...Cút cho ta!" Trần Tinh phẫn nộ quát.
Sau đó một luồng sáng của Tâm Đăng xua tan Ma Thần huyết, theo tiếng gầm của Xi Vưu, máu cũng bắn ra.
Giữa đảo trên hồ Ba Lý Khôn, PLT tối dần, sau đó 'vù' một tiếng, biến mất hoàn toàn.
Hạng Thuật thở phì phò, liên tục giãy dụa, định bò lên, Xa La Phong đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "An đáp! Ngươi sao rồi!"
Từ trong rừng lại có tiếng vang, Thương Lang chưa rời đi lại xuất hiện.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, Trần Tinh còn đang sử dụng Tâm Đăng để xua tan Ma Thần huyết trong cơ thể Chu Chân, Thác Bạt Diễm và Tư Mã Vĩ rút binh khí, Tiêu Sơn đứng dậy, rút Thương Khung Nhất Liệt hướng về phía Thương Lang!
Thương Lang rít một tiếng, đánh tới phía Trần Tinh, Tiêu Sơn, Hạng Thuật, Thác Bạt Diễm và Tư Mã Vĩ đồng thười lao tới! Ánh sét lấp loé trên bộ vuốt của Tiêu Sơn, nhưng mà bị Thương Lang vung chân tát không thể phản kháng, bay đi như diều đứt dây. Trong chớp mắt Tư Mã Vĩ, Thác Bạt Diễm đều bị đẩy văng, chỉ còn Hạng Thuật ở phía trước Trần Tinh.
Ngay sau đó Thương Lang cắn lấy Hạng Thuật vừa mới tỉnh dậy.
Trong nội tâm Chu Chân, lều vải, lò lửa, thảo nguyên, đều hoá thành bụi sáng bay lên không.
"Lời ngươi nói thật chứ?" Chu Chân khôi phục bộ áo săn lông thú, tóc dài buộc gọn, trên trán đeo biểu tượng đệ nhất dũng sĩ rất đẹp của Nhu Nhiên.
Trần Tinh khẽ gật đầu, nói: "Nếu ta nói cho ngươi, từng xảy ra ở một nơi nào đó, ngươi không bị Thuật Luật Không mai phục ở hồ Ba Lý Khôn mà ở cùng Xa La Phong, dẫn ta tới đỉnh núi Âm thì sao? Nói là kiếp trước cũng được, kiếp sau cũng tốt, tóm lại ngày đó Xa La Phong đúng là uống Ma Thần huyết ngươi đưa cho, mong chết cùng ngươi, hoá thành Bạt."
Chu Chân kinh ngạc nhìn Trần Tinh, nói: "Vì sao ta... cứ cảm thấy đã từng quen biết ngươi? Cũng cảm thấy việc ngươi kể đã thực sự xảy ra."
Trần Tinh thản nhiên: "Đây là minh chứng rõ ràng nhất không phải sao?"
Trên đỉnh đầu hai người xuất hiện trời sao rực rỡ, Chu Chân thở dài, khẽ gật đầu.
"Quay về đi," Trần Tinh nói, "Ngươi còn có nhiều cơ hội ở bên người ngươi thích, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu rõ lòng mình."
"Không được," Chu Chân đột nhiên nói, "Mệt mỏi quá, ta không muốn tiếp tục nữa, để nó kết thúc đi. Cho dù hắn lựa chọn thế nào cũng đều khiến hắn đau khổ, việc gì ta phải cố chấp như vậy? Đáp án ta muốn cũng đạt được rồi."
Trần Tinh: "..."
Chu Chân quay người, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm sáng tỏ, nhỏ giọng nói: "Để ta đi, Khu ma sư. Dù ở lại thì phải thế nào đây? Cần chứng minh gì chứ? Uống Ma Thần huyết để điện hạ thành Bạt không phải nguyện vọng của ta. Ta không còn là người, ta cũng đã thực hiện lời hứa với hắn, chiến tử vì hắn rồi."
Trần Tinh: "Thế nhưng ngươi..."
"Ngươi nói cho điện hạ," Chu Chân nói, "Bảo hắn sống thật tốt, cũng nhờ ngươi chuyển lời, ta yêu hắn chỉ là ta không còn có thể ở bên cạnh hắn, hắn cuối cùng sẽ phải sống một mình, thật khó khăn."
"Chu Chân!" Trần Tinh kéo tay Chu Chân.
"Cám ơn ngươi đã nói cho ta những chuyện này." Chu Chân cười một tiếng, quay người, hoá thành vô số bụi sáng bay về trời đêm.
Ánh rạng động ở phương bắc cũng xuất hiện, dãy Tạp La Sát phía xa như con rồng đang ngủ, khi bánh xe thiên địa mạch xoay tròn, thân thể Chu Chân bị xích sắt trói lại bắt đầu hoá thành bụi sáng.
Tâm Đăng rút đi, Trần Tinh bất tri bất giác chảy nước mắt, trơ mắt nhìn Chu Chân tan biến trong xiềng xích.
Xa La Phong an tĩnh đứng sau lưng Trần Tinh, run rẩy: "Chu Chân?"
Một vệt sáng xoay tròn bay tới, hoá thành bóng hình Chu Chân, dịu dàng ôm lấy Xa La Phong từ sau lưng, rồi tiêu tan, hoàn toàn trở về với thiên mạch.
Trần Tinh nín thở, hơi khom người, ngẩng đầu nhìn Xa La Phong, hạ giọng nói: "Hắn... có vài lời... nhờ ta chuyển đến ngươi... Hạng Thuật đâu? Hạng Thuật?!"
Mặt đấy bừa bộn, xung quanh là mọi người chờ Trần Tinh thi pháp xong, Hạng Thuật không biết tung tích.