Với ta mà nói, huynh không phải Đại Thiền Vu, huynh chỉ là Hộ pháp của ta.

Vì vậy, A Khắc Lặc vương bế thê tử của ông vào, bà đỡ thấy thi thể thì sợ hãi kêu to, Trần Tinh vội nói: "Không sao! Đừng chạy!"

"Do Đa. . . Do Đa. . ." Vương phi run rẩy nói, "Tiên sinh, ta xin ngài..."

"Tập trung sinh nhóc con," Trần Tinh vội nói, "Đừng nghĩ chuyện khác."

Do Đa nghe thấy tiếng mẫu thân, lập tức động đậy.

"Thi châm cho nàng đi." Trần Tinh nói với Hạng Thuật.

"Ta không biết." Hạng Thuật nói.

Trần Tinh phân phó, "Nghe ta."

Lần trước vương phi đến ngày sinh mà lần này vì cứu con trai lớn, đang mang thai còn cưỡi ngựa xuất chiến nên động thai khí. Trần Tinh tính ra, ngày này là thời điểm lần trước cậu đến Sắc Lặc Xuyên, sớm hơn hai mươi ngày so với lúc A Khắc Lặc vương phi sinh nở.

Tết Mộ Thu sắp đến, còn nửa tháng nữa, Thu Xã phương nam cũng cận kề, lần này phải bảo vệ mẹ con nàng, không thể để chuyện đáng tiếc xảy ra nữa.

"Dưới cổ ba tấc." Trần Tinh nói với Hạng Thuật.

Tiêu Sơn: "Sinh trẻ con là vậy sao?"

"Đừng tới gần," Trần Tinh lập tức nói, "Nàng đang rất khổ sở, Tiêu Sơn, đến bên này."

Hạng Thuật theo lời Trần Tinh đâm kim xuống. Trần Tinh sử dụng Tâm Đăng truyền vào tâm mạch Do Đa, một bên khác thì gọi ra sức mạnh của Tâm Đăng trong cơ thể Hạng Thuật, truyền theo kim châm, mỗi một châm đều toả sáng nhẹ nhàng.

Trên trán Trần Tinh đầy mồ hôi, trái tim trong lồng ngực Do Đa đang chống cự việc tịnh hoá.

"Hai người đã đặt gì vào ngực Do Đa?" Trần Tinh nghi ngờ.

Vương phi liên tục thở dốc, nói: "Khắc Da Lạp, là Khắc Da Lạp... tự tay giao cho chúng ta, gã nói rằng chỉ cần Do Đa có trái tim này thì mới sống sót được."

Tình huống vương phi ổn định hơn. Trần Tinh rơi vào tình trang nguy cấp, vội nói: "Dùng sức, sinh nó ra!"

Vương phi kêu to một tiếng, theo sau là tiếng hò reo mừng rỡ của bà đỡ.

Lúc này Trần Tinh cảm thấy hai luồng sức mạnh xoay tròn trong trướng. Đó là sức mạnh cơ bản của thế gian sống, chết; tiểu vương tử sinh ra và Do Đa chết đi giống như Thái cực luân chuyển giữa bọn họ, tạo thành một vòng xoáy.

Linh khí dịch chuyển khiến Hạng Thuật và Tiêu Sơn nhận ra, hai luồng sức mạnh dung hợp lẫn nhau, Trần Tinh cảnh giác, chỉ sợ xảy ra tình huốn gkhông khống chế được, đang định rút tay về thì theo tiếng khóc nỉ non, sức sống tuôn trào truyền vào thân thể Do Đa.

Trái tim yêu quái kia đập đều, nhịp nhàng! Sau đó bỏ hết sự chống cự hút pháp lực Tâm Đăng vào, vừa mới nhập vào thì ánh sang loé rạng thấm vào thân thể Do Đa1

"Là tiểu vương tử!"

Tiếng khóc không dứt.

Mắt Do Đa khẽ chớp, hắn bắt lấy tay Trần Tinh chậm chạp ngồi dậy.

"Mẫu thân..." Do Đa nói bằng tiếng A Khắc Lặc, "em trai..."

Gương mặt vương phi tái nhợt, bà kinh ngạc quay đầu nhìn Do Đa.

Do Đa chống vào giường bò lên, tay còn lại nắm lấy tay mẫu thân. Mọi người trong trướng có vẻ căng thẳng nhưng Trần Tinh ra hiệu không vấn đề gì.

"Con ta..." vương phi lệ nóng doanh tròng, giơ tay, vuốt ve gương mặt Do Đa. Do Đa dùng cặp mắt đục ngầu nhìn đứa trẻ mới sinh, một tay bế nó đưa đến trước mặt vương phi.

"Chuyện gì vừa xảy ra?" Hạng Thuật kinh ngạc hỏi.

Trần Tinh nhạy bén nhận ra quá trình khởi tử hoàn sinh của Do Đa không giống Tư Mã Vĩ! Hắn được phục sinh nhờ ba luồng sức mạnh, Vương Tử Dạ cấy ghép một trái tim của yêu quái, Trần Tinh xua đuổi oán khí trên thân thể hắn, cuối cùng nhờ em trai chung một dòng máu được vương phi sinh ra, dường như đã truyền cho hắn sức sống, triệu hồi hắn về lại nhân thế.

Nói không chừng đã vô tình tạo ra một đại yêu quái. Trần Tinh cảm thấy có hơi nguy hiểm.

Một khắc sau, trong vương trướng.

A Khắc Lặc vương cung kính quỳ sát đất, đẩy một cái hộp về phía Trần Tinh, tự tay mở ra cho Trần Tinh và Hạng Thuật. Bên trong có bốn chiếc nhẫn.

"Tộc A Khắc Lặc chúng ta sẽ mãi mai khắc ghi ơn cứu mạng của Đại Thiền Vu và thần y." A Khắc Lặc vương nói, "Thuật Luật gia đã cứu thê tử và con út của ta, bảo vệ cho con lớn của ta."

Trần Tinh không chờ Hạng Thuật trả lời đã nhận phần lễ cảm ơn của A Khắc Lặc vương, Hạng Thuật thấy thế mới dùng tiếng Hán hỏi: "Sao ngươi không khách khí nữa?'

Trần Tinh nói: "Người Hung Nô tặng đồ không thể trả lại, không phải huynh nói cho ta sao?"

Hạng Thuật bấy giờ bị chặn miệng đành nhịn. Nguyên nhân lúc trước hai người cãi nhau còn chưa được gỡ, suốt cả quãng đường Trần Tinh vẫn nhẫn nhịn, cuối cùng không muốn nhịn nữa lại quay về thái độ ban đầu.

Hạng Thuật: "?"

Đột nhiên Hạng Thuật cảm thấy sai sai, lời này hình như mình từng nói nhưng lại quên mất nói lúc nào.

A Khắc Lặc vương nghe không hiểu, lại dùng tiếng Hung Nô cổ nói với Hạng Thuật: "Mời Đại Thiền Vu đặt tên cho đứa nhỏ."

"Người A Khắc Lặc sống ở ven hồ Ba Lý Khôn." Hạng Thuật nghĩ nghĩ, nói: "Gọi là Na..."

"...Đa La sao?" Trần Tinh nói tiếp.

Hạng Thuật: ". . ."

Hạng Thuật bất ngờ nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nói: "Đại Thiền Vu muốn nói cái tên này phải không?"

Hạng Thuật càng nghi hoặc hơn, hết lần này đến lần khác Trần Tinh giải quyết công việc cứ cùng một thái độ, dường như tức giận vì câu 'ngươi coi ta là gì' của Hạng Thuật, thế nên trước mặt A Khắc Lặc vương cậu xử sự với Hạng Thuật như với Đại Thiền Vu.

"A Khắc Lặc, ông có muốn nói chuyện với Do Đa không?" Trần Tinh nghĩ thầm, gặp lại con trai chắc ông có nhiều lời muốn nói. Nhưng sau khi phục sinh không biết Do Đa đi đâu, cũng không tới gặp ông, hình như có tâm sự nên cậu liếc mắt ra hiệu cho Hạng Thuật, hai người đứng dậy rời vương trướng.

Gió tuyết nhỏ dần, bão cũng ngừng, thay vào đó là tuyết bay khắp đất trời,

Hạng Thuật và Trần Tinh đi từ trong lều vải ra, hai người dừng bước ở khoảnh đất trống. Trần Tinh không hề vui vẻ, lúc này đang muốn náo loạn nhưng cũng nhìn ra Hạng Thuật hết giận có chuyện muốn nói.

Hạng Thuật: "Cô vương còn chưa nói gì mà ngươi đã không vui?"

Trần Tinh nghiêng đầu, nhíu mày nhìn y, Hạng Thuật lại có vẻ ngại ngùng tránh né ánh mắt cậu.

Trần Tinh biết tính Hạng Thuật, nói như vậy không khác gì xin lỗi, không biết lúc ở riêng với Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm nói những gì mà ảnh hưởng mạnh mẽ vậy, tóm lại hiện giờ Hạng Thuật không so đo với Thác Bạt Diễm nữa.

Nhưng Trần Tinh vẫn ghim chuyện này, ta đối xử với huynh như vậy mà còn không rõ sao? Thác Bạt Diễm là chuyện đáng xé to hả? Mà hơn một lần, chẳng biết tại sao Hạng Thuật cứ rất cảnh giác với cậu, chắc là không tin rồi!

Hai người đứng im nhìn nhau. Trần Tinh bỗng nhiên nói: "Huynh cảm thấy ta không đối xử với huynh như Đại Thiền Vu, ta nói thật, đúng là vậy. Với ta mà nói, huynh không phải Đại Thiền Vu, huynh chỉ là Hộ pháp của ta, có lẽ huynh không biết Hộ pháp có ý nghĩa gì, nhưng ta biết, Khu ma sư và Hộ pháp là nương tựa vào nhau, cho dù..."

Ánh mắt Hạng Thuật có thay đổi rất nhỏ, lúc này Xa La Phong lại tới.

"An đáp," Xa La Phong nói, "trinh sát có tin."

Hạng Thuật: "Nói tiếp đi."

"Ngươi đi mau đi." Trần Tinh thấy Xa La Phong một cái đã mất hết cảm hứng.

Hạng Thuật đành nói với Trần Tinh: "Ở lại doanh địa, sau cô vương còn có lời hỏi ngươi."

Nói xong Hạng Thuật và Xa La Phong rời đi, Trần Tinh nhìn chăm chú bóng lưng Hạng Thuật có hơi bất đắc dĩ, thở dài, cậu đi về phía khác.

Thác Bạt Diễm và Tiêu Sơn, Tư Mã Vĩ, Do Đa đang sưởi ấm ở góc khác doanh địa A Khắc Lặc.

"Sao không vào lều?" Trần Tinh bất ngờ.

Thác Bạt Diễm: "Ngươi và Đại Thiền Vu không phải cần oní chuyện sao?"

Tiêu Sơn cầm bóng tuyết ném cho Tư Mã Vĩ, Tư Mã Vĩ ném cho Do Đa, Do Đa ném cho Thác Bạt Diễm, Thác Bạt Diễm ném cho Trần Tinh, Trần Tinh ném về lại cho Tiêu Sơn. Ba người hai Bạt ngồi chơi tròn ném bóng tuyết nhàm chán.

"Ngươi và Hạng Thuật nói chuyện gì?" Trần Tinh không nhịn được hỏi.

Thác Bạt Diễm nhún vai, "Ta chỉ nói cho hắn là ta không thích ngươi, nếu như hắn muốn thì ta sẽ tự vẫn trước mặt hắn. Ta không muốn hai ngươi cãi nhau.

"Ầy," Trần Tinh dở khóc dở cười, "Ngươi hâm à?"

Thác Bạt Diễm: "Ta nghe người Hán các ngươi kể rất nhiều chuyện, Ngũ Tử Tư chạy khỏi Sở người đánh cá trầm mình, Kinh Kha giết Tần Phàn Vu dâng đầu. Đại Thiền Vu không tin ta thì dùng cái chết làm chứng cũng có sao? Dù sao tính mạng ta cũng không đáng, nếu có tác dụng thì cứ lấy đi thôi. Ngươi đồng ý ngăn cản Vương Tử Dạ hoàn thành tâm nguyện của ta, ta chết cũng được..."

"Được!" Trần Tinh tức giận nói nhưng lòng lại chua xót.

Thác Bạt Diễm ngoan cường nói: "...Nếu không được cũng không sao, cố hết sức là được."

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, Trần Tinh vô cùng áy náy nói: "Thác Bạt Diễm, thực xin lỗi."

Thác Bạt Diễm phất tay ra hiệu không sao.

Trần Tinh lại nói: "Ngươi tức giận."

"Không hề," Thác Bạt Diễm miễn cưỡng cười, "Thực không có, ta chỉ hi vọng hai người đừng nghi kỵ lẫn nhau vô cớ thôi. Là ta không cân nhắc kỹ lưỡng."

Tiêu Sơn nói: "Rõ ràng ngươi thích Trần Tinh vì sao không nhận?"

"Tiêu Sơn!" Trần Tinh phát điên.

"A?" Thác Bạt Diễm mờ mịt, nói, "Tiểu huynh đệ, trước kia hai ta còn không quen biết mà? Vì sao lại nói vậy?"

Tiêu Sơn: "Ngươi không biết ta nhưng ta biết ngươi, thừa nhận đi ngươi thích Trần Tinh."

"Đừng có nói chuyện vô vị này nữa!" Trần Tinh thấy bầu không khí giãn ra một chút, lập tức nói: "Đánh ngã hắn, Tiêu Sơn, đừng có nói linh tinh."

Tiêu Sơn nhìn chằm chằm Do Đa, không bằng lòng 'A' một tiếng, nói: "Sao mấy người cứ khẩu thị tâm phi thế?"

Tư Mã Vĩ nói: "Người ai cũng khẩu thị tâm phi."

Khoé miệng Trần Tinh giật một cái, cậu nhìn Do Đa, lại hỏi: "Không nói chuyện với cha mẹ ngươi sao?"

Tóc tai Do Đa rối bù, ngẩng đầu nhìn Trần Tinh, Trần Tinh đến búi gọn lại cho hắn.

"Bọn họ không còn là cha mẹ ta," Do Đa nói, "Ta thậm chí còn không biết ta là ai, Đại Khu ma sư, có thể cho ta biết ta là ai?"

Trần Tinh nhìn mọi người, suy đoán trước khi cậu đến mọi người đang nói chuyện này. Tiêu Sơn cũng kể không ít chuyện cũ và thân phận mỗi người.

"Ngươi là ai?" Tư Mã Vĩ hỏi.

"Ta không biết." Do Đa mờ mịt nói, "Ngươi là ai?"

Tư Mã Vĩ nói: "Ta cũng không biết."

Từ lều vải phía xa có tiếng trẻ con khóc, Do Đa nghe thấy bèn quay đầu nhìn sang phía kia.

"Đó là em trai ngươi," Trần Tinh nói, "Đi gặp bọn họ một chút đi."

Lúc này, A Khắc Lặc vương vén mành lều, đứng trước trướng nhìn về phía bọn họ.

Trần Tinh cảm nhận được Do Đa và NDL có liên kết kỳ lạ nào đó. Mà tộc A Khắc Lặc lúc này cũng vô cùng đau đầu khi sắp xếp cho hắn, đại vương tử quay về nhưng lại thành thế này, năm đó A Khắc Lặc vương còn tự tay đưa hắn đến Tạp La Sát an táng... Hắn có còn là người không?

Nhưng Trần Tinh tin tưởng, dù Do Đa biến thành gì thì A Khắc Lặc vương và vương phi vẫn coi hắn là con trai bọn họ. A Khắc Lặc vương nhất định có nhiều chuyện muốn nói với hắn.

"Đi." Tư Mã Vĩ nói, "Muốn làm gì lúc này cũng chưa muộn."

Thế là Do Đa bước đi nặng nề, vụng về đến chỗ vương trướng A Khắc Lặc vương, để lại cho bọn họ một bóng lưng. Trần Tinh nhìn hướng Do Đa rời đi, Tiêu Sơn nói: "Sau đây phải làm gì? Ca ca đang mai phục bọn chúng sao? Khi nào thì quay về Tạp La Sát?"

Trần Tinh biết Tiêu Sơn có phần sốt ruột, nhóc rời xa Lục Ảnh quá lâu mà hồ Ba Lý Khôn chỉ cách Tạp La Sát có ba ngày đường, nhóc muốn về thăm một chút nhưng vì yêu cầu của Trần Tinh nên không dám tự tiện hành động. Từ chuyện này so ra cho dù là vì Lục Ảnh dặn nhóc 'Đệ nhất định phải nghe lời Trần Tinh', hay Tiêu Sơn tin tưởng Trần Tinh vô điều kiện thì đều khiến cậu cảm thấy Tiêu Sơn là một đứa trẻ đơn thuần.

"Về ngủ đi." Trần Tinh nói, "Mọi người chắc buồn ngủ rồi, chờ Hạng Thuật mai phục Chu Chân xong chúng ta sẽ đến Tạp La Sát."

Trần Tinh còn một nhiệm vụ đó là tịnh hoá hoàn toàn Chu Chân, khiến thủ hạ của Vương Tử Dạ đến một thì mất một mà đến hai thì mất hai. Có lẽ vì Tư Mã Vĩ bị lừa sang phe mình Vương Tử Dạ không tuỳ tiện sai Bạt vương xuất chiến mà nghĩ đối sách khác. Mà Trần Tinh cứ có cảm giác Lục Ảnh còn ý đồ gì đó, dường như ngăn cản bọn họ đến hay là nói hắn không muốn quá vội vàng, có lẽ hành trình lên bắc lần này còn có biến cố nào khác sẽ xảy ra.

Thác Bạt Diễm đi đường cả ngày cũng hơi buồn ngủ, hắn ngápmột cái, Trần Tinh bảo bọn họ vào lều trống mà nghỉ, rồi dẫn theo Tiêu Sơn đi.

Tư Mã Vĩ nói: "Ta không cần ngủ."

Trần Tinh nói: "Bạt vương, phiền ngài đến ven hồ xem Hộ pháp của ta đang làm gì, nếu cần thì cứ nghe y phân công."

Tư Mã Vĩ khẽ gật đầu rời khỏi doanh địa.

Tiêu Sơn vào lều vải thì nằm xuống chăn đệm dưới đất ngủ thiếp đi, lều vải trống bốn phía, hơi lạnh khiến Trần Tinh không chịu được. Đang định trùm chăn lên thì Phượng Hoàng bay vào, trong trướng lập tức ấm như mùa xuân.

"Cần giúp gì không?" Trùng Minh hoá thành người, "Cáp Lạp Hoà Lâm không có vấn đề gì, ta phái chim chóc quan sát, thế nhưng xem bọn ngươi ở đây có lẽ cần người giúp?"

Trùng Minh thay đổi thái độ, khách khí với Trần Tinh một chút, lúc này nhất định phải xong nguyện vọng thứ ba.

Trần Tinh buồn thiu nói: "Không cần, ngươi ghét ta thế sao? Theo giúp ta thêm mấy ngày cũng không vui?"

Trùng Minh đến bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, cặp mắt màu đỏ nhìn Tiêu Sơn ngủ say rồi lại nhìn Trần Tinh.

"Ta có thể giúp ngươi đuổi sạch quân đoàn xương trắng." Trùng Minh nói.

Trần Tinh đáp: "Ta tin Hạng Thuật, chút phiền phức ấy y có thể giải quyết."

Trùng Minh lạnh lùng: "Ta muốn nói chuyện với ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Trần Tinh không trả lời, quay lưng, vươn tay kéo Tiêu Sơn tới gần.

Trùng Minh nói: "Trong lòng ngươi có chủ ý từ đầu rồi, ngươi là người rất thông minh, thông minh hơn nhiều kẻ cô vương từng gặp. Chúng ta thẳng thắn với nhau thì sao?"

Mí mắt Trần Tinh sắp sụp xuống, mệt mỏi đáp: "Sao ta cứ cảm giác mình rất đần ấy?"

Trùng Minh: "Ngươi thông minh là trí lớn, như lúc này trong lòng ngươi đã nghĩ kỹ chuyện thứ ba rồi."

Trần Tinh ngáp một cái: "Ngươi có ninh ta cũng vô dụng thôi, ta sẽ không trúng kế đâu."

Trùng Minh: "Ngược lại cô vương rất hiếu kỳ chuyện này."

Trần Tinh quay đầu, nhìn Trùng Minh một cái.

"Nếu lúc trước cô vương không tái tạo thân thể cho Thuật Luật Không," Trùng Minh nheo mắt, "Thì hiện giờ Hộ pháp của ngươi là ai?"

Trần Tinh: ". . ."

Chuyện này cậu chưa từng nghĩ tới, nhưng Trùng Minh hỏi vậy khiến Trần Tinh cũng tò mò. Nếu quay lại ngày ấy Trùng Minh và Trần Tinh không tạo ra hai biến số này thì khi cậu đến địa lao, ắt hẳn chỗ ấy không có Hạng Thuật.

Mặc dù tới nay Trần Tinh đều vô thức tránh né vấn đề này, dù sao bản tính tìm lợi tránh hại khiến cậu không muốn gây ra bất kỳ chuyện gì bất lợi cho mình, nhưng bí ẩn này khiến cậu hoài nghi. Không có Hạng Thuật mà vẫn phải trải qua ba năm nay thì sẽ xảy ra những chuyện gì?

"Bởi thế, Hộ pháp chắc là thành con nuôi ta." Trần Tinh vỗ vỗ Tiêu Sơn nằm trong lòng.

"Ta thấy không phải." Trùng Minh thuận miệng nói.

Trần Tinh: ". . ."

Vô số suy đoán dẫn rõ ràng trong đầu Trần Tinh, những chuyện tưởng không liên quan bỗng nhiên lại gắn kết vô cùng kỳ quái.

"Tuế Tinh rời đi rồi, em sẽ sống rất lâu, cũng tìm được một người làm Võ thần Hộ pháp bầu bạn cả đời với em..."

Là câu nói cuối cùng trước khi Trần Tinh mất ý thức chìm vào bóng tối.

Nếu như không gặp Hạng Thuật như vậy cậu sẽ mất ký ức, mất mát đứng ở cổng địa lao, cuối cùng chấp nhận Tâm Đăng chỉ sai rời khỏi Tương Dương đến phương bắc. Không bị Hạng Thuật trói ở nhà dân thì cậu sẽ tới Mạch Thành sớm nửa ngày cũng không gặp Phùng Thiên Quân, nhưng bọn họ sẽ gặp lại ở Trường An, chỉ là tốn thời gian hơn.

Ngày đó cậu cưỡi ngựa xuyên núi Long Trung, sắc trời còn sớm nên không cắm trại cũng không gặp Bạt...

...cũng không gặp Chu Dực.

Cứ như vậy cậu rời Kinh Châu đến Trường An, sau khi đến sẽ đi bái phỏng Vũ Văn Tân, quen được...

Cho nên dựa vào kế hoạch của Hạng Thuật, mọi chuyện xảy ra lần nữa, có khả năng Hộ pháp của cậu sẽ là...

Trần Tinh xoay người rời khỏi lều vải, bọc kỹ ngoại bào phi ngựa ra ngoài, đi vào gió tuyết.

"Hạng Thuật!" Trần Tinh phi ngựa đến ven hồ, hô: "Hạng Thuật! Huynh ở đâu?!"

Ven hồ mù sương, một bóng người từ rừng cây bay ra nhào đến chỗ Trần Tinh, kéo cậu vào lòng ôm chặt rồi lăn vài vòng.

"Ngươi điên rồi!" Trên người Hạng Thuật đầy tuyết, ôm Trần Tinh, kiềm chế phẫn nộ nói: "Lại đi theo làm gì!"

Trần Tinh kinh ngạc nhìn Hạng Thuật, trong nháy mắt cậu đã hiểu, vì sao mấy ngày nay Hạng Thuật cứ có địch ý với Thác Bạt Diễm – vì trước khi Vạn Cổ Triều Tịch xảy ra, Hạng Thuật cũng từng nghĩ nếu Định Hải châu vỡ vụn, thì khác gì phó thác Trần Tinh cho Thác Bạt Diễm! Mà như thế ý nghĩ này cứ ăn sâu vào đầu y khiến y có thái độ thù địch mãnh liệt với Thác Bạt Diễm!

Hạng Thuật: "? ? ?"

Hạng Thuật nghi hoặc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh thở dốc mãi, rồi nói: "Không có... không có gì, đúng là ta đột nhiên lo lắng cho huynh, có hơi... có hơi... nhớ huynh. Không biết huynh đang... đang làm gì nên không nhịn được đi tìm."

Hạng Thuật: ". . ."

Xa La Phong núp trong rừng cây nhìn một màn này.

Hạng Thuật và Trần Tinh nhìn nhau chăm chú, Trần Tinh cầm một nắm tuyết, bỗng nhiên muốn trêu đùa, 'bốp' một cái ấn lên mặt Hạng Thuật rồi cười ha ha.

Hạng Thuật: "! ! !"

Hạng Thuật suýt bị Trần Tinh làm cho tức nổ phổi,bịt miệng cậu, Trần Tinh giãy dụa nhưng đã bị Hạng Thuật lôi đến sau rừng cây.

"Đừng lên tiếng!" Hạng Thuật nhíu mày, nói: "Đang mai phục!"

Trần Tinh nửa nằm trong đống tuyết, cả người đầy tuyết, nhìn vượt qua rừng cây thấy được hòn đảo giữa hồ.

"Bọn chúng có nói khi nào tới không?" Trần Tinh hỏi.

"Ngươi thần kinh à?" Hạng Thuật hạ giọng uy hiếp.

"Ha ha ha, đúng đó." Trần Tinh nói.

Xa La Phong: ". . ."

Hạng Thuật bó tay với Trần Tinh, một khắc trước ở doanh địa người A Khắc Lặc còn có vẻ hùng hổ muốn náo loạn ba ngày ba đêm với mình, mình vừa đi chưa đầy nửa canh giờ thì lại như thằng đần chạy theo.

Đây là một người à?

Trần Tinh nhìn bên ngoài, mắt đảo như rang lạc, lại nhìn Hạng Thuật nói: "Huynh có lạnh không? Ta mang chút đồ ăn cho huynh." Nói xong lấy thịt nướng ra.

Hạng Thuật nhận lấy, nói: "Ngươi thì sao? Ăn chưa?"

Trần Tinh nhét thịt khô vào miệng, thuận tay đưa một miếng cho Xa La Phong, Xa La Phong không nói gì nhận lấy, ánh mắt thăm dò nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật ra hiệu cứ ở đây chờ rồi ăn chút thịt khô, lại ngẩng đầu nhìn trời.

Gần rạng sáng, trời tối đen mọt màu, gió tuyết lui dần, Trần Tinh lạnh đến mức run rẩy, tự giác ngồi vào lòng Hạng Thuật, Hạng Thuật đành ôm lây cậu, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cậu. Trần Tinh nói: "Chu Chân đến thì gọi ta."

Xa La Phong yên lặng nhìn Trần Tinh ngủ say, lại nhìn Hạng Thuật. Hạng Thuật cũng không nói gì, đối diện với ánh mắt của Xa La Phong trong vùng đất phủ tuyết tối đen này.

"Đúng." Hạng Thuật dường như nối tiếp câu chuyện chưa kết thúc khi trước của Xa La Phong, đáp: "Làm sao? Nói đi, dù sao cũng cần nói rõ ràng."

Hai mắt Xa La Phong đỏ hoe, hắn quay đầu sang phía khác, không nói gì nữa.

Trần Tinh ngủ không biết bao lâu, ven hồ có tiếng sột soạt, quân đoàn xương trắng xuất hiện phía xa, một luồng lửa đen từ đâu bay tới, đáp xuống hòn đảo giữa hồ Ba Lý Khôn. Đoàn quân như một tấm thảm trắng, khiến tuyết bay lên, rồi lại đi vào hồ tạo ra tiếng băng vỡ vụn.

Hạng Thuật nhẹ nhàng đặt Trần Tinh ở dưới tàng cây, cởi vương bào bằng lông ở ngoài đắp cho cậu rồi ra hiệu. Võ sĩ Thiết Lặc rời khỏi rừng cây, nhờ bóng tối che dấu để tới gần hồ.

Hàng ngàn vạn bộ xương chìm vào hồ, Chu Chân thu hồi Tranh Cổ, chân dẫm mặt băng, trong hồ xuất hiện một con đường bằng xương đưa hắn đến hòn đảo nhỏ.

Lửa đen hoá thành thân thể của Vương Tử Dạ, yên tĩnh đứng trên khoảnh dất trống.

Chu Chân gằn giọng: "Kế hoạch thất bại, sau đây phải làm sao?"

Vương Tử Dạ bốc lửa cuồn cuộn, hạ giọng: "Đang có chuyện quan trọng không rảnh rỗi, nghi thức ở Sa Châu đã gấp rút lắm rồi, không phái được viện quân cho ngươi, không lấy được Long thành thì ngươi nghĩ cách khác đi."

Chu Chân nói: "Ta đang nghĩ có lẽ dùng binh lực trong tay xử lý Tạp La Sát trước cũng là một cách, không ngờ đột nhiên Thuật Luật Không chọn lúc này quay về..."

Vương Tử Dạ: "Xa La Phong uống Ma Thần huyết chưa?"

Chu Chân trầm ngâm không nói, cuối cùng lắc đầu.

"Hắn nói, hắn chưa nghĩ thông." Chu Chân dpdá.

Vương Tử Dạ khinh miệt cười một tiếng: "Không sao, hiện giờ ngươi không trêu vào Thuật Luật Không hắn cũng không tìm đến, chúng ta có thể điều chỉnh kế hoạch, bắt được hắn rồi thì ngươi đến Tạp La Sát, nghĩ cách lấy được thi thể Bạch Lộc, Bạch Lộc sắp không chịu nổi rồi."

Chu Chân lo âu nói: "Tên Đại Khu ma sư đi cùng hắn đã mở kết giới ở Cáp Lạp Hoà Lâm, chỉ sợ pháp thuật ngài chỉ dạy không có tác dụng. Hơn nữa luyện hoá Thương Lang chưa xong, sợ không thể xuất chiến..."

Vương Tử Dạ thoải mái đáp: "Đánh cược một lần đi, nhân sinh đều phải đánh cược mà? Lần trước đã chứng minh hiệu quả rồi, nếu không Thuật Luật Không cũng không bó tay chịu trói như vậy, nếu lần này cược thắng, ngươi sẽ..."

Đột nhiên lửa đen tụ thành hình Vương Tử Dạ có nhiễu loạn, một thứ màu xanh lá xoắn tới, một sức mạnh dồi dào đánh nát ngọn lửa!

Vương Tử Dạ bối rối: "Phùng Thiên Quân! Sao ngươi tìm được nơi này! Người đâu mau đến!"

Hắc hoả nổ bùng, biến mất,

Nhưng lúc này, bốn phía mặt hồ có tiếng nước chảy rất nhẹ, dường như có người đang khuấy nước trong hồ.

Chu Chân nhìn quanh, bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm, dường như lúc này mình trở thành con mồi trong mắt thợ săn.

Chu Chân chầm chậm tới gần tế đàn giữa đảo, một tay đặt lên tấm da thú, giữ chặt quái vật khổng lồ kia.

"Ai?" Hai mắt đục ngầu của Chu Chân nhìn vào bóng tối, tay kia nắm chặt Tranh Cổ.

Ven hồ Ba Lý Khôn, dưới lớp băng vỡ vụn, xương cốt lại leo lên. Ánh lửa được thắp sáng dọc núi đồi, người A Khắc Lặc và người Thiết Lặc xuất hiện, Hạng Thuật mặc áo giáp đứng bên ngoài, mỗi người đều cầm một bó đuốc, tạo thành một con rồng lửa uốn lượn quanh hồ.

"Đại Thiền Vu, thống lĩnh bốn bề thảo nguyên, vạn dân khắp nơi."

HạngThuật gằn giọng, ném bó đuốc vào trong hồ, lập tức bốn ngàn bó đuốc rơi xuống mặthồ, đốt cháy lớp dầu hoả bên trên. Trong chớp mắt mặt hồ Ba Lý Khôn rộng trăm dặmđã thành biển lửa ngập trời! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play