Thủ hạ lưu Bạt!
Xa La Phong vừa thấy bầy Bạt, bản năng sợ hãi trỗi dậy, nhưng đúng lúc này phe địch phát hiện hắn.
Trần Tinh vừa nghĩ 'thôi rồi', quên mất Do Đa và Xa La Phong có thù cũ.
Quả nhiên Do Đa mặc kệ những người khác, phi ngựa tới chỗ Xa La Phong, từ trên lưng ngựa lao lên kéo Xa La Phong ngã xuống. Hạng Thuật tấn công được một nửa phải cố ghìm chiến mã lại, xoay người đi cứu Xa La Phong.
Trần Tinh gia nhập chiến đoàn, Tâm Đăng trong tay loé sáng, mặt đất bùng nổ, giữa vùng đất phủ tuyết, ánh đèn được phản quang rõ ràng, bầy Bạt bị xua đi tạo thành lỗ hổng. Trần Tinh quát: "Hạng Thuật! Đừng giận nữa, cẩn thận an đáp của huynh mất mạng!"
Hạng Thuật rốt cục phải vung tay đón nhận, Trần Tinh dốc lực ứng phó, sử dụng Tâm Đăng.
Sau đó Hạng Thuật hoá thành Võ thần Hộ Pháp, 'vù' một tiếng bạch bào bay tung, võ giáp mạ vàng sáng chói rực rỡ, phi thân từ lưng ngựa nhào về phía Do Đa đang lôi Xa La Phong đi.
Y dùng tay bọc kim giáp, lấy chiêu làm chưởng.
Trần Tinh bắt đầu tỉnh táo, quát: "Bẻ gãy tay hắn!"
Hạng Thuật như sao trời bay đi phá trận, đánh về phía Do Đa và Xa La Phong, tay trái bảo vệ trước người, dùng khiên tròn lấp loé ánh sáng vung lên!
Trần Tinh: "? ? ?"
Đó là cái gì?! Lúc Trần Tinh thấy thuẫn thì trợn tròn mắt.
Hạng Thuật cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng đến trước người Do Đa, không nghĩ nhiều nữa, vung thuẫn. 'Đông' một tiếng, cánh tay đang tóm Xa La Phong của Do Đa bị đánh gãy, sau đó Hạng Thuật quay người thuận thế vung thuẫn lần hai, một chiêu hoàn mỹ. Tiếng 'Đông' thứ hai vang lên, Do Đa bị hất văng ra ngoài!
Xa La Phong ngã trên đống tuyết, vất vả dứng dậy, kinh ngạc nhìn Hạng Thuật một thân chói loá.
Hạng Thuật đi về phía Do Đa ở xa xa, Trần Tinh cũng đến sau lưng Hạng Thuật thu lại Tâm Đăng, ghìm ngựa hô: "Thủ hạ lưu Bạt!:
Tư Mã Vĩ vượt lên, vung xích trong tay trói Do Đa lại.
Bầy Bạt tản đi, chui vào bình nguyên xung quanh. Kim quang quanh người Hạng Thuật rút đi, mắt nhìn Trần Tinh nhưng vẫn còn vẻ bực dọc. Tiêu Sơn chạy đến, nhìn hai người, mờ mịt nói: "Sao huynh lại tới đây?"
Một canh giờ sau, doanh địa A Khắc Lặc.
Kiếm và thuẫn của Hạng Thuật chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã biến mất. Tiêu Sơn, Tư Mã Vĩ, Xa La Phong, Thác Bạt Diễm và Trần Tinh ngồi trong lều vải, người A Khắc Lặc mang trà sữa chống lạnh đến, trời lúc này đen kịt.
Trần Tinh nói: "Chúng ta đi đường tắt nên đến trước mọi người."
Hạng Thuật không nói gì.
Trần Tinh lại nói: "Không ngờ mục tiêu của mọi người cũng là hồ Ba Lý Khôn."
Hạng Thuật nghe A Khắc Lặc vương nói qua, đã bắt được điểm mấu chốt – cứ điểm của Chu Chân ở trong hồ, mà Trần Tinh nhớ lại lần tấn công trước suy đoán hướng đi quân đoàn xương trắng khi tấn công Cáp Lạp Hoà Lâm chắc cách cũng không xa. Chu Chân lui binh, bây giờ phải nghĩ đối sách, chỉ có hai nơi, một là hẻm núi Âm, hai là hồ Ba Lý Khôn. Núi Âm cách xa Cáp Lạp Hoà Lâm, Chu Chân không thể bôn ba chạy đến tận đỉnh núi đi.
Mà ở phương bắc, nơi giấu được một đội quân như thế cũng chỉ còn hồ Ba Lý Khôn. Doanh địa của người A Khắc Lặc rút đi xong, vương phi đã phái trinh sát điều tra, trên hòn đảo giữa hồ xuất hiện một tế đàn kỳ dị, trên tế đàn có vật khổng lồ được da thú bao phủ.
Sức mạnh trên đảo rất kỳ dị, ngăn cản người phàm tới gần.
"Thuật Luật Không?" Trần Tinh bất an hỏi.
Vốn nghĩ trước mặt nhiều người như vậy Hạng Thuật cũng nể nang một chút, ai ngờ y vẫn vậy, tự làm theo ý mình, cãi nhau với y trước mặt mọi người với cậu mà nói cũng chỉ là việc cỏn con.
Tiêu Sơn: "? ? ?"
Xa La Phong vẫn còn nhớ lúc Hạng Thuật hoá thành Võ thần, vô cùng kinh ngạc.
"An đáp," Xa La Phong nhịn không được, hỏi: "Lúc ngươi tới cứu ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết." Cuối cùng Hạng Thuật cũng mở miệng, "Đều ra ngoài hết cho ta."
Thác Bạt Diễm nhìn Trần Tinh lại nhìn Hạng Thuật rồi đi ra đầu tiên. Xa La Phong còn định nói gì, Hạng Thuật không nhịn được, nói: "Ra ngoài!"
Mọi người lần lượt rời khỏi lều vải, Trần Tinh vẫn ngồi quỳ như cũ, nhìn mọi người rời đi. Hạng Thuật lại liếc cậu.
"A, gồm cả ta hả?" Trần Tinh buồn bực nói, "Muốn đến đảo xem sao? Ta còn tưởng huynh nguôi giận rồi."
Hạng Thuật: "Không đi, ngươi muốn Chu Chân cảnh giác à? Ta nói gì? Vì sao không ở lại Cáp Lạp Hoà Lâm, ngươi lại còn theo tới? Ngươi coi cô vương là gì? Trong mắt ngươi có Đại Thiền Vu hay không!"
Trần Tinh: ". . ."
Trần Tinh nghĩ thầm huynh là Hộ pháp! Ta cũng đâu phải người Hồ, sao phải coi huynh như Đại Thiền Vu chứ? Huynh cũng không quản được người Hán như ta đâu.
Trần Tinh dùng lý lẽ biện luận: "Ta sợ huynh đối đầu với Chu Chân sẽ xảy ra chuyện."
Hạng Thuật: "Cô vương đã nói sẽ thu lại pháp bảo của hắn, ngươi không tin?"
Mấy ngày này Trần Tinh đã thăm dò được tính tình Hạng Thuật, biết y ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần hơi nhún nhường Hạng Thuật sẽ nguôi giận, nhưng cậu nuốt không trôi, nghĩ lại nào, được rồi được rồi, dù sao y bực dọc cũng vì ghen với Thác Bạt Diễm.
"Cáp Lạp Hoà Lâm sao rồi?"
"Phượng Hoàng đang canh giữ!" Trần Tinh nói.
Hạng Thuật cau mày: "Ngươi bảo nó hỗ trợ? Không phải không muốn nhờ nó sao?"
Trần Tinh nghĩ thầm huynh nhận ra rồi à.
Hạng Thuật: "Cho nên ngươi làm việc không muốn làm, mở miệng nhờ nó bảo vệ Cáp Lạp Hoà Lâm để tới tìm ta?"
Trần Tinh buồn bực: "Cũng không phải nhờ nó, ta không muốn giải thích! Đến tìm huynh vì ta không muốn xa huynh, nói vậy được chứ?"
Hạng Thuật: ". . ."
Trần Tinh thấy vẻ mặt Hạng Thuật, biết trúng kế rồi, lại tỏ vẻ tủi thân: "Lâu như vậy chúng ta đều đi cùng nhau, huynh đi phía bắc một mình, ta không nỡ lòng, là ta sợ, được chưa?"
"Thế tự tiện đến tháp đá thì sao?" Hạng Thuật lại lật ngược vấn đề, "không phải có Thác Bạt Diễm bảo vệ ngươi sao?"
Trần Tinh nghĩ thầm đủ rồi nhớ! Sao huynh thù dai thế chứ!
"Hắn không phải hộ pháp của ta1" Trần Tinh nói, "Huynh làm sao vậy, có định kiến sâu sắc với hắn thế? Không thù không hận, vì sao chứ? Huynh muốn ghen cũng không phải ghen với hắn!"
Hạng Thuật bị Trần Tinh nói một tràng, bỗng nhiên cũng thấy tính tình mình khó hiểu, Trần Tinh ở Trường An cũng chẳng nói mấy lời với Thác Bạt Diễm, vì sao cứ thấy Thác Bạt Diễm và Trần Tinh ở cùng một chỗ thì trong lòng lại thấy khó chịu?
"Ngươi..." Hạng Thuật nói, "Không phải hắn đến vì ngươi sao? Ghen cái gì? Cô vương... ngươi nói chuyện với ta... để ý vào!"
Trần Tinh nói: "Hay huynh tự hỏi hắn đi? Để ta gọi hắn vào."
Hạng Thuật: ". . ."
Trần Tinh vén mành lều ra ngoài, Hạng Thuật nóng nảy đứng dậy, thực tế y nghĩ Trần Tinh sẽ đi theo cùng, chắc chắn cậu sẽ đến hồ Ba Lý Khôn.
"Ngươi chạy đi nhiều lần như vậy!" Hạng Thuật nói, "Lần nào cũng là cô vương vượt ngàn dặm đuổi theo, ngươi còn dám lên mặt vơi sta? Ta thấy ngươi không coi ta là Đại Thiền Vu, có phải muốn chống đối ta trước mặt người ngoài, ngươi cảm thấy..." Nói đến đây, Hạng Thuật bỗng nhiên dừng lại, nhíu mặt, mặt mũi mê man.
Chuyện từ khi nào? Hạng Thuật không nhớ rỡ, cùng Xa La Phong rời khỏi Cáp Lạp Hoà Lâm là ý định nhất thời, thực tế đưa Trần Tinh không phải không được, nhưng không rõ vì sao lại có ý muốn trả thù một chút, dường như y biết rằng Trần Tinh nhất định sẽ đuổi theo.
Quả nhiên Trần Tinh đuổi tới, mà lại là Thác Bạt Diễm bảo vệ, Hạng Thuật càng khó chịu hơn.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hạng Thuật nghi hoặc mãi không thôi.
"Đại Thiền Vu," Thác Bạt Diễm đến, nói: "Ta và Trần Tinh không như ngài nghĩ, ta cảm thấy ta cần phải giải thích rõ ràng với ngài một chút..."
"Cút!" Hạng Thuật giận không có chỗ xả, đứng dậy muốn đánh Thác Bạt Diễm.
Trần Tinh đi qua doanh địa, Tiêu Sơn đuổi theo, nói: "Cáp Lạp Hoà Lâm có chuyện gì?"
Trần Tinh nói: "Gặp một chút phiền phức nhưng không sao rồi. Lục Ảnh đâu? Bạch Tông đâu?"
Tiêu Sơn đáp: "Ta bảo nó về Tạp La Sát trước, canh giữ ngoài núi. Khi nào chúng ta đi cứu Lục Ảnh? Định tịnh hoá Chu Chân trước sao?"
Trần Tinh nhìn Tiêu Sơn, ra hiệu đệ quyết đi. Tiêu Sơn đứng im, nghĩ một hồi rồi nói: "Vẫn nên bắt Chu Chân trước, sừng Lục Ảnh vẫn nằm trong tay hắn, huynh có nhớ lần trước ở núi Âm không?
Trần Tinh nhó lại, lúc ấy Tư Mã Việt cầm sừng của Bạch Lộc, dùng oán khí luyện hoá, mà cặp sừng đã rơi vào tay Vương Tử Dạ nhiều năm trước. Tranh Cổ có thể thức tỉnh người chết, mà nhờ cặp sừng xương trắng tụ lại. Phải nghĩ cách đoạt lại sừng hươu và Tranh Cổ.
Tiêu Sơn dù còn nhỏ vẫn là bộ dáng lúc mới gặp nhau lần đầu, nhưng còn giữ ký ức trước khi Vạn Cổ Triều Tịch xảy ra, so với khi trước đã quen thuộc hơn, suy nghĩ, làm việc vô cùng quy củ.
"Khi nào Chu Chân đến?" Trần Tinh nói một mình, nhìn về phía doanh địa bên ngoài hồ Ba Lý Khôn.
Tiêu Sơn nói: "Ta phái sói đi điều tra, đống xương đang di chuyển trong hồ."
Cách đó không xa, Hạng Thuật và Thác Bạt Diễm rời lều, có vẻ tạm hoà giải, Hạng Thuật bắt đầu phân phó người mai phục ven hồ, chuẩn bị tấn công Chu Chân quay về. Đuổi tới sớm nên Hạng Thuật quyết định dùng toàn bộ sức lực, hạ gục Chu Chân ở chỗ này.
"Đi xem Do Đa trước vậy." Trần Tinh nói với Tiêu Sơn.
Do Đa bị xích trói ở một góc trong doanh địa, xung quanh là tộc nhân A Khắc Lặc, rõ ràng bọn họ vẫn còn kinh sợ vì vương tử phục sinh thành Bạt. Có người thì thương xót muốn mang nước cho hắn uống, nhưng Bạt không cần uống nước.
Tư Mã Vĩ ở bên cạnh trong coi Do Đa, hai mắt đục ngầu không nhìn ra thần sắc.
Do Đa bị trói vào cột, an tĩnh cúi đầu không nhúc nhích.
Trần Tinh đến gần Do Đa, đặt tay lên tim hắn, Tư Mã Vĩ đột nhiên nói: "Trong lòng hắn có sức mạnh giúp hắn giữ vững bản tâm."
Trần Tinh: "Ta biết, hắn chưa đánh mất mình, nhưng sức mạnh này là gì?"
Lần trước tình cảnh của Do Đa được Trần Tinh phát hiện, hắn làm Bạt nhưng không nghe lệnh Chu Chân và Bạt vương mà vẫn còn chút ít ý thức, chấp nhất báo thù Chu Chân và XLp.
Trần Tinh truyền Tâm Đăng và tim hắn, phát hiện trong đó có yêu lực kì lạ.
"Đưa hắn vào lều vải đi..." Trần Tinh nói, "Ta thử thanh tẩy oán khí trên người hắn, nếu may mắn không chừng... A? Xích sắt này?"
Trần Tinh cầm xích sắt trói Do Đa, phát hiện trên xích có phù văn, sau khi Vạn Pháp Phục Sinh loé sáng nhè nhẹ.
"Đây là pháp bảo!" Trần Tinh nói, "Ai tìm tới?"
Tiêu Sơn: "Huynh quên à? Lục Ảnh bảo Bạch Tông đi núi Âm mang về, huynh ấy nói huynh cũng dùng được."
Trần Tinh nhớ ra, đây là xích sắt chói cậu lúc bị bắt trên đỉnh núi Âm! Lúc ấy Tiêu Sơn dùng Thương Khung Nhất Liệt cũng không phá được, không ngờ là pháp bảo vô cùng lợi hại!
Trần Tinh dùng linh lực truyền vào dây xích, xích sắt thu nhỏ lại buộc trên cổ Do Đa như xích chó. Trần Tinh nhìn đi nhìn lại thấy không lễ độ cho lắm nên cởi xuống buộc lên tay Do Đa.
Do Đa hơi cử động, Tiêu Sơn lập tức rút vuốt, cảnh giác nhìn hắn. Tư Mã Vĩ duỗi tay đặt lên bên vai bị chặt mất tay của Do Đa, đều là Bạt nên Do Đa nhận được sự trấn an từ Tư Mã Vĩ cũng an tĩnh lại.
Tư Mã Vĩ đẩy hắn để hắn quay người, Trần Tinh nhờ vào xích sắt dẫn Do Đa đến lều vải.
"Để hắn nằm ngửa." Trần Tinh nhỏ giọng nói.
Tư Mã Vĩ đánh ngã Do Đa xuống, Trần Tinh ngồi quỳ bên cạnh dùng Tâm Đăng như đã làm với Tư Mã Vĩ, Phùng Thiên Dật, trục xuất Ma Thần huyết, cậu nắm tay đặt lên ngực Do Đa.
Trong chớp mắt, ánh sáng Tâm Đăng lan toả trong kinh mạch toàn thân Do Đa, liên tục tụ về chỗ trái tim
Trái tim Do Đa còn đập! Đó là một trái tim chưa chết! Nó bị Ma Thần huyết ma hoá hoàn toàn! Rời khỏi thân xác, tồn tại trong thân thể Do Đa, trái tim lớn vô cùng chiếm đến ba phần trong lồng ngực hắn.
"Tim này từ đâu tới?" Sau khi Trần Tinh truyền Tâm Đăng vào phát hiện sự việc không đơn giản nhưmình tưởng tưởng, ánh sáng tụ vào tâm mạch nhanh chóng tịnh hoá toàn thân Do Đa, Do Đa ban đầu liên tục giãy dụa nhưng sau khi oán khí tiêu tan cũng dần bình tĩnh lại.
Nhưng trái tim quỷ dị kia vẫn đập đều, nhịp nhàng, cũng kháng cự lại Tâm Đăng!
Sắp được rồi... Trần Tinh dốc toàn lực, lại nghe thấy tiếng bên ngoài có tiếng nói bực bội.
"Ngươi dám cản cô vương?" Hạng Thuật nói.
"Để huynh ấy vào." Trần Tinh lập tức nói.
Hạng Thuật vén màn đi vào, xem Trần Tinh đang cứu chữa Do Đa, bỗng nhiên ngây ngẩn.
Trần Tinh: "Sao vậy?"
Hạng Thuật nhíu mày, bên ngoài lại ồn ào, Trần Tinh nói: "Chu Chân đến? Đang lúc quan trọng... Tiêu Sơn, đệ ra xem sao."
"A Khắc Lặc vương phi sắp sinh," Hạng Thuật nói, "Ngươi đỡ đẻ được không?"
Trần Tinh: ". . ."
Nếu lúc này Trần Tinh rút Tâm Đăng lại, oán khí giữ cho Do Đa còn 'sống' đã xua tan, chưa nhóm được đốm lửa nào trong tâm mạch, như thế sẽ khiến hắn thực sự chết đi. Vương phi vì tác chiến nên động thai, sắp sinh, bây giờ phải làm sao đây?
"Ta... ta đang cứu con trai lớn của nàng," Trần Tinh nói, "Có thể chống đỡ một lúc không?"
Hạng Thuật nhăn mày nói: "Phải chờ bao lâu?"
Yêu lực của trái tim kia rất lớn, liên tục chống cự lại Tâm Đăng của Trần Tinh, đây không phải việc Vương Tử Dạ có thể làm được, nhất định là lấy tim đại yêu quái nào đó, cấy ghép cho Do Đa!
"Ta... ta không biết!" Trần Tinh nói.
Đúng lúc này, A Khắc Lặc vương đi vào, nói: "Đại phu, xin ngài mau cứu thê tử của ta..."
Nói được nửa câu, A Khắc Lặc vương thấy tình cảnh này cũng sững sờ.
"Được, được, được." Trần Tinh đành phải nói vậy, "Đưa cả vương phi vào, giao cả cho ta, ta vừa cứu người chết, vừa đỡ đẻ, quyết định vậy đi."