Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 105: Ghen tuông


2 năm

trướctiếp

Tại sao Đại Thiền Vu lại tức giận?

Trần Tinh xông qua chỗ người Hồ, hô: "Mở cửa!"

Xa La Phong trấn giữ con đường phía sau nói: "Ngươi điên rồi! Bên ngoài toàn quái vật muốn xông vào!"

Đình viện sau hoàng cung toàn là xương trắng, đang tấn công chính điện.

Thác Bạt Diễm và một đám người Hồ đang bảo vệ một cánh cửa sổ, thấy Trần Tinh chạy tới, hỏi: "Đi làm gì?!"

"Để ta ra ngoài!" Trần Tinh lớn tiếng.

Không thấy Hạng Thuật đâu, Xa La Phong vẫn một mực canh giữ cửa sổ ở cuối, cả giận: "Không được!"

Thác Bạt Diễm không nghe lệnh Xa La Phong, nghiêng người che chắn cho Trần Tinh, quay ngược trường kích dùng bả vai huých tung một cánh cửa sổ, sau đó vòng tay ôm lưng Trần Tinh, vọt lên đạp vào bệ cửa.

Thậm chí không cần dùng lực, bên ngoài có một con sói xương lập tức cắn Thác Bạt Diễm lôi cả hắn và Trần Tinh ra ngoài! Võ sĩ Nhu Nhiên phía sau không né kịp cũng bị lôi ra, kêu lên thảm thiết.

Xa La Phong biến sắc, quát: "Chặn cửa sổ lại! Mau chặn cửa sổ lại!"

Bốn phương tám hướng đều là hài cốt, trên trời có thi hài quạ đen, chim ưng, như mưa to trút xuống, xương gai đâm lên cổ Thác Bạt Diễm, trên người đầy máu, Thác Bạt Diễm vung trường kích dẫn Trần Tinh xông ra ngoài.

"Ngươi muốn tìm cái gì?!" Thác Bạt Diễm không hỏi, chỉ đơn thương độc mã mở đường xông vào nội viện.

Trần Tinh thấy toà tháp đá, hô: "Mau đến trước tháp!"

Cậu nhớ kỹ toà tháp kia, lần trước Vạn Pháp Quy Tịch dưới tháp có pháp trận mở kết giới, khiến cậu vô cùng tò mò không biết trong tháp cất giấu pháp bảo gì. Hiện giờ Vạn Pháp Phục Sinh pháp thuật phong bế tháp có thể mở ra! Không chừng bên trong có pháp bảo gì đó có thể sử dụng...

Nhưng quá nhiều xương cốt, Trần Tinh chạy lên chỗ cao đình viện, quay đầu lại thấy một khung cảnh vô cùng hùng vĩ.

Toàn bộ ngoài hoàng cung Hung Nô, bao trùm một lớp thi cốt rất dày, như bị một núi xương bao phủ, mà trên núi xương còn cả oán khí, lớp oán khí này khiến cho linh khí đất trời không lưu động được.

Voi xương đang đi theo đường lớn trong Cáp Lạp Hoà Lâm đến gần chính điện, xương trắng tụ lại cắn giết toà cung điện này, cung điện chịu sức ép quá lớn, gạch đá bên ngoài bắt đầu vỡ vụn.

May ra ngoài rồi! Nếu còn tiếp tục thì hoàng cung sụp đổ mất, mười vạn người trốn trong đó nhất định bị chôn sống!

Trần Tinh thấy tình cảnh thì sợ mất hồn mất vía, hô: "Ta phải mở cánh cửa kia!"

Trên người, trên đầu Thác Bạt Diễm đều là vết màu, hai người vừa xuất hiện thì xương trắng như bão táp bay tới, cản đường bên ngoài tháp đá khiến Thác Bạt Diễm không thể đến gần.

"Nhiều lắm!" Thác Bạt Diễm hô, "Ta đi dẫn bọn nó ra!"

Trần Tinh không phân biệt nổi các loại xương cốt nữa, thi hài của dê bò sau khi bị các tộc giết, xác động vật bị kền kền rỉa tự động tụ tập thành vô số quái vật kì dị, đánh về phía bọn họ.

Trần Tinh khó tới gần tháp đá, đúng lúc này, cách đó không xa từ trong cung điện có tiếng vang rất lớn.

Hạng Thuật mặc giáp sắt phá vỡ cửa sổ, tay không tấc sắt vọt ra.

Trần Tinh: "Hạng Thuật!"

Hạng Thuật xông tới đám xương trong gió bão, chặn lại Thác Bạt Diễm, đá văng hắn đạp về cung điện, lại tóm lấy vệ sĩ Nhu Nhiên bị xương trắng lôi ra, dùng bả vai đẩy về.

Trong chớp mắt Hạng Thuật đã đến tháp đá, y đội mũ giáp che mặt, Trần Tinh không thấy mặt mũi y, vội hô: "Ta phải mở tháp này mới lập được kết giới1"

Hạng Thuật quay người chắn trước mặt Trần Tinh, động tác nhanh đến mức Trần Tinh không kịp thấy rõ, chỉ loáng cái đã đánh văng toàn bộ xương cốt trước toà tháp.

Trần Tinh liên tục thở dốc, Hạng Thuật tóm chặt cậu, giận dữ nói: "Mở cửa đi!"

Trần Tinh: "Đây! Mở ngay... huynh để ta bình tĩnh đã..."

Hạng Thuật quay người, lưng hướng tháp đá, mặt hướng về đống xương rơi vãi đầy đình viện, xương trắng rơi xuống lại tụ thành hình động vật bò đến.

Trần Tinh đặt một tay lên tháp, tay kia hướng lên trời dẫn linh khí đất trời, tự nhủ: "Ta nhớ lần trước... xương cốt này bị phá xong sẽ tụ lại, từ lòng đất xuất hiện... lúc này vì sao..."

"Mở cửa!" Hạng Thuật quát.

"Đang mở đây!" Trần Tinh bị Hạng Thuật rống suýt phát điên.

Cả toà tháp toả sáng, xương cốt xung quanh như cảm nhận được nguy hiểm, đồng thời xông lên, nhào tới Hạng Thuật và Trần Tinh ở tháp đá!

"Còn chưa mở ra!" Hạng Thuật bỗng nhiên khom người, đón đỡ đám xương xông tới!

"Mở, mở ra!" Trần Tinh hô, "Ngay đây! Mở ra cho ta!"

Một nửa di cốt từ hoàng cung đã tuôn về phía hai người trước tháp đá, chớp mắt đất trời đen kịt, Hạng Thuật bất đắc dĩ quay người ôm lấy Trần Tinh, dùng lưng cản đòn của quân đoàn xương trắng như mưa giông bão táp, Trần Tinh dốc toàn lực, truyền toàn bộ linh khí vào tháp, ánh sáng Tâm Đăng loé lên!

Trong tiếng nổ, gạch đá xây tháp bắn tung ra!

Một tiếng nổ vang trời hất văng cả đám xương cốt, lộ ra tế đàn trong tháp, dưới tế đàn là một pháp trận mở kết giới, phù văn xoay tròn, ở giữa xuất hiện...

...Một tấm thuẫn rỉ sét.

"Cái gì vây!" Hạng Thuật ngẩng đầu trong khoảng thời gian rảnh tay ngắn ngủi.

"Đúng đúng đúng... là cái gì đây?" Trần Tinh nói, "Đây là cái gì! Là thuẫn! Huynh mau cầm lấy! Không chừng có ích!"

Không có pháp bảo toả sáng, cũng không có kết giới hoạt động, đống xương chỉ bị tháp đá cản lại một lúc, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên.

"Đưa ta!" Hạng Thuật mặc giáp sắt liên tục bị đám quái vật tấn công, bắt buộc phải dùng tay cản đòn.

Trần Tinh quyết định rất nhanh, cầm tấm thuẫn ném ra ngoài tế đàn, nói: "Cần thêm một lúc!"

Sau đó cậu đặt cờ Bạch Hổ và cờ Sô Ngu lên.

"Cần bao lâu!" Hạng Thuật vung thuẫn, chỉ thấy nó gỉ sét, trong tay có một món vũ khí, đành nghiêng người, tay trái cầm thuẫn ra một chiêu tuyệt đẹp, hất văng bộ xương báo đang lao đến trước mặt.

"Chắc phải mất mười hai canh giờ!" Trần Tinh đặt cờ Bạch Hổ cờ Sô Ngu cẩn thận rồi tế Tâm Đăng, truyền xuống trận pháp điều khiển phía dưới.

Hạng Thuật: "..."

Một con rắn xương quay người, vung roi xương vụt về phía hai người, Hạng Thuật gầm lên, xông tới chỗ roi xương quật xuống!

Tiếng vang ầm ầm, tấm thuẫn và roi xương chạm vào nhau, vết rỉ loang ra khiên vỡ ra từng mảnh.

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh vẫn nhắm hai mắt, cố gắng phát động pháp trận mở kết giới.

"Mau mau!" Trần Tinh nói, "còn nhanh hơn ta tưởng tượng... Hạng Thuật huynh đang làm gì?"

Trần Tinh quay đầu thấy Hạng Thuật tóm lấy đuôi rắn vung mạnh vào đám xương cốt đánh mãi không hết kia, cậu cúi đầu né khỏi roi xương, phát điên nói: "Huynh cẩn thận chút coi!"

Hạng Thuật suýt bị Trần Tinh chọc tức điên.

Sau một khắc, đám quân xương trắng lại tụ hợp, vây quanh tháp đá, đột nhiên bất động.

Hạng Thuật biết đây là dấu hiệu tấn công, lập tức quay người ôm lấy lưng Trần Tinh, định tránh sang chỗ khác thì Trần Tinh đã đốt sáng phù văn cuối cùng xung quanh tế đàn.

"Tâm Đăng!" Hạng Thuật quát.

Đúng lúc này bốn phía tối sầm, hài cốt ngập trời xông lên, trên tế đàn ánh sáng loé rọi, toàn thân Hạng Thuật sáng bừng, chặn đợt tấn công thứ nhất của bọn chúng.

Sau đó từ trên tế đàn tuôn ra một cột sáng trắng, hướng thẳng thiên mạch, sóng xung kích toả ra bốn phía.

Sóng xung kích lướt qua thân thể Hạng Thuật và Trần Tinh, quét qua tạo thành một màn ánh sáng, vừa tiếp xúc với màn sáng đống hài cốt sợ hãi mất mật, như bị gió lốc thổi đi. Xương trắng bao trùm cung điện như tấm thảm khổng lồ bị nhấc lên, cuốn về phía cuối trời, bị gió lớn xé tan thành từng mảnh.

Màn sáng lấy hoàng cung làm trung tâm, bao trùm toàn bộ Cáp Lạp Hoà Lâm, liên tục mở rộng, cuối cùng đến ngoài tường thành mới ngừng lại.

Thi cốt chất đống bên ngoài Cáp Lạp Hoà Lâm, như sóng biển chầm chậm rút lui về phương bắc.

Đầu Trần Tinh đầy máu, mệt mỏi thở dốc, kinh ngạc nhìn phía xa.

An toàn rồi.

"Kết giới này nhất định do Đại Khu ma sư nào đó dựng lên," Trần Tinh đi vào hoàng cung, vui vẻ; "Quá mạnh, quả thực quá mạnh! Để ta bố trí cùng lắm chỉ bảo vệ được hoàng cung..."

Hạng Thuật ném mũ giáp xuống đất, vang 'đông' một tiếng, việc đầu tiên sau khi quay lại hoàng cung là tóm chặt lấy Xa La Phong.

"Ngươi dám để hắn cứ thế đi ra?" Hạng Thuật gầm lên.

Xa La Phong nổi nóng, nói; "Không khuyên nổi! Tên Thác Bạt kia còn ngang ngược đưa hắn ra!"

Hạng Thuật đẩy Xa La Phong sang một bên, trên giáp đầy vết lõm, tóc rối tung, tay siết chặt, đứng trong điện thở dốc. Thạch Mạt Khôn dẫn bộ hạ mở cửa hoàng cung, dân chúng thấy an toàn rồi nhưng vẫn không dám đi xa, tụ lại xung quanh cung điện.

Trên đầu, trên người Thác Bạt Diễm đều là máu từ vết thương do đám xương cốt kia gây ra, dựa vào trường kích đứng trước cung thở.

Trần Tinh đi qua, nói với Hạng Thuật: "Thuẫn khi trước đưa huynh đâu? Để ta xem xem, không chừng..."

Hạng Thuật lại thô bạo đẩy Trần Tinh ra, không cho cậu đến gần, cũng không trả lời.

Trần Tinh: "!!!"

Trong điện vô cùng yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi...

"Trước tiên đừng nóng giận," Trần Tinh nói, "Hạng Thuật, sau đây..."

"Ta thấy không bằng ngươi đổi Hộ pháp khác đi," giọng Hạng Thuật có phần lạnh lùng, "Để tên nhóc kia đi theo ngươi."

Trần Tinh: "..."

Trần Tinh ngơ ngác đứng đấy, nhận ra Hạng Thuật tức giận, vội vàng đuổi theo sau y: "Ta sai rồi, ta sai rồi mà! Hạng Thuật! Thực xin lỗi! Ta... huynh không cho ta đi đâu, ta không nghĩ nhiều như vậy chỉ muốn đến toà tháp kia..."

Hạng Thuật mặc kệ Trần Tinh đi ra ngoài cung, phân phó: "Thạch Mạt Khôn, điều hai ngàn người cho ta, tất cả bình dầu còn lại cũng mang theo. Xa La Phong xuất chinh với ta."

Xa La Phong đang nhìn hai người cãi nhau, bị nhắc tên thì có vẻ cảnh giác: "Đi đâu?"

Hạng Thuật: "Đến hồ Ba Lý Khôn, bắt Chu Chân."

Xa La Phong nhìn quanh, nói: "Không phải đã..."

"Ngươi có đi hay không?" Giọng nói Hạng Thuật có phần uy hiếp.

Xa La Phong sợ Hạng Thuật giận chó đánh mèo đành quay về thay áo giáp, trong chốc lát trước hoàng cung Cáp Lạp Hoà Lâm đã tập hợp đủ nhân thủ. Trần Tinh biết Hạng Thuật đang ghen, bực bội vì cậu đi đến tháp mà không chờ y, lại còn để Thác Bạt Diễm theo cùng.

Đội ngũ tụ hợp, Trần Tinh nhanh chóng chạy ra, Hạng Thuật chỉ nhỏ giọng phân phó vài câu cho Thạch Mạt Khôn, mắt nhìn Trần Tinh. Trần Tinh đang định lên ngựa nhưng phát hiện không có ngựa của mình, mới bảo Thác Bạt Diễm: "Giúp ta tìm ngựa tới."

Trì hoãn một hồi Hạng Thuật và Xa La Phong cũng không chần chừ, rời khỏi Cáp Lạp Hoà Lâm.

"Đại Thiền Vu bảo ngươi không được rời khỏi đây!" Thạch Mạt Khôn nói, "Ở lại thành, bảo vệ pháp thuật ngươi bày ra."

Trần Tinh nói: "Không sao cả, chỉ cần ngươi bảo vệ tháp đá."

Kết giới khi được thiết lập có thể hấp thu năng lượng từ linh khí đất trời, qua năm tháng bảo vệ nhân tộc, ban đầu ở trong Âm Dương Giám, TL dùng Bất Động Như Sơn bày kết giới hơn ba trăm năm còn không bị phá, Vương Tử Dạ nghĩ mọi cách cũng không vào được. Muốn phá nó thì cần pháp lực, Trần Tinh không lo lắng, sau khi sắp đặt kết giới, dặn dò Thạch Mạt Khôn cho người trông coi ngày đêm, vây quanh khu vực lân cận toà tháp, như thế sẽ không để gian tế tới gần.

Thực tế nếu có gian tế đến thì người phàm không thể phá được pháp trận này nhưng Trần Tinh còn tăng thêm một lớp phòng ngự.

"Chuyện kia... Yêu vương bệ hạ," Trần Tinh nói với Phượng Hoàng, "Nếu như Cáp Lạp Hoà Lâm có chuyện gì, không chừng ta sẽ gọi ngươi nha?"

Phượng Hoàng: ". . ."

Trần Tinh thành khẩn nhìn Phượng Hoàng, Phượng Hoàng lạnh lùng nói: "Không phải ngươi muốn đến hồ Ba Lý Khôn sao?"

Trần Tinh nghĩ nghĩ: "Lỡ như Cáp Lạp Hoà Lâm gặp nguy hiểm vậy ta nghĩ ngươi sẽ bay đến tìm ta hỏi 'cần giúp không?', vậy ta sẽ bảo 'cần', đúng không?"

Phượng Hoàng: "... ..."

Nguyện vọng thứ ba của Trùng Minh mà lại bị dùng như vậy, tất cả mới chỉ là giả thiết, nếu như Trần Tinh mở miệng: "Xin ngài giúp ta bảo vệ Cáp Lạp Hoà Lâm," tự nhiên là xong việc thứ ba. Nhưng Trần Tinh lại nói 'Nếu Cáp Lạp Hoà Lâm gặp nguy hiểm', thì không xảy ra bất trắc gì ắt không dùng đến nguyện vọng này, mà nếu có chuyện Phượng Hoàng sẽ bay đến chỗ Trần Tinh hỏi ý cậu, một khi Trần Tinh nói 'cần' thì mình phải tranh thu bay về, giúp thủ thành.

Phượng Hoàng suýt tức chết, nhưng cũng thấy chút hi vọng mong manh của mình nên không tranh luận với Trần Tinh, bay lên nóc hoàng cung.

Thác Bạt Diễm tìm được ngựa, chậm chạp như thế Hạng Thuật và Xa La Phong đã chạy mất dạng rồi. Trần Tinh leo lên thành lâu, bão tuyết nhỏ dần nhưng đất trời vẫn trắng xoá, tầm mắt còn không thấy nổi quá ba mươi bước.

Tên này đi đâu chứ? Trần Tinh thúc giục Tâm Đăng, Hạng Thuật chắc chắn cảm nhận được chỉ là mặc kệ cậu thôi.

Thác Bạt Diễm hỏi: "Vì sao Đại Thiền Vu lại tức giận?"

Trần Tinh bất đắc dĩ, nghĩ thầm chi tiết quá khứ không nhớ nổi mà sao Hạng Thuật vẫn còn nhớ rõ địch ý với Thác Bạt Diễm vậy? Địch ý ấy vốn như trời sinh, lần đầu nhìn thấy Thác Bạt Diễm Hạng Thuật đã không nể nang gì hắn, dường như coi Thác Bạt Diễm là đối thủ cạnh tranh.

Lúc đầu Trần Tinh cảm thấy đó là lỗi của mình, không nên ra ngoài một mình khi Hạng Thuật chưa quay lại, nhưng lúc ấy tình thế nguy cấp nếu như người bên cạnh là Phùng Thiên Quân thì sao? Hay là Tiêu Sơn? Chắc chắn Hạng Thuật sẽ không giận như vậy, xét đến cùng bởi vì người đi cùng khi ấy lại là Thác Bạt Diễm thôi.

Nhưng cậu và Thác Bạt Diễm có gì đâu, lần trước trời xui đất khiến, Thác Bạt Diễm vừa gặp đã yêu thì thôi đi nhưng lúc này Thác Bạt Diễm rõ ràng không có cảm giác gì với mình, chẳng qua vì Phù Kiên mới đến tái ngoại, sao lại còn giận chứ.

"Huynh ấy ghen với ngươi!" Trần Tinh tức giận nói.

Thác Bạt Diễm: "? ? ?"

Thác Bạt Diễm vô tội, lại hỏi: "Vì sao?"

Trần Tinh: "Không vì sao cả, huynh ấy thích thế."

Thác Bạt Diễm: ". . ."

Trần Tinh: "Tranh thủ thời gian tìm huynh ấy... không đúng." Suy đoán này khiến cậu nhận ra có gì đó kỳ kỳ. Chẳng lẽ Hạng Thuật đã thích cậu rồi sao? Nếu không vì sao không nhằm vào người khác mà cứ nhằm vào Thác Bạt Diễm?

Phượng Hoàng bay tới, dừng trên tháp nói: "Cần giúp gì sao?"

"Không cần! Cảm ơn!" Trần Tinh hùng hồn oní.

Thác Bạt Diễm: "? ? ?"

"Ta đi tìm y," Thác Bạt Diễm nói, "Dù không biết tại sao y ghen nhưng ta sẽ giải thích rõ ràng."

"Chờ chút!" Trần Tinh vội nói.

Thác Bạt Diễm đã xuống khỏi thành lâu, xoay người lên ngựa chuẩn bị rời đi. Trần Tinh cũng định rời thành, nhanh chóng đi xuống đã thấy A Khắc Lặc vương đến dắt theo hai con ngựa.

Trần Tinh: "A Khắc Lặc vương lúc này ông không thể ra ngoài."

A Khắc Lặc vương nói: "Còn thê tử của ta, tộc nhân."

Gió bão tan dần, A Khắc Lặc vương biết bão tuyết đã qua, còn nói: "Các ngươi không biết đường, đi theo ta."

Trần Tinh xúc động, A Khắc Lặc vương rõ ràng quen thuộc đường lối phương bắc, năm đó là ông dẫn cậu đến Cáp Lạp Hoà Lâm lần đầu tiên.

"Nhưng ông phải hứa với ta," Trần Tinh nói. "Dù thế nào đi nữa cũng không được tự tiện động thủ."

"Ừm." A Khắc Lặc vương đáp.

Trần Tinh nói: "Xin thề với thần long của người Hung Nô."

A Khắc Lặc vương đáp: "Ta đồng ý."

Thế là hai ngựa rời thành đuổi kịp Thác Bạt Diễm. Ngoài thành, đám xương trắng như nhận ra hiệu triệu ở phía xa, dần dần rút lui, sương mù mờ mịt bao trùm bình nguyên phương bắc. Thác Bạt Diễm ghìm ngựa giữa làn sương, đang tìm hướng Hạng Thuật và Xa La Phong rời đi từ dấu vết lộn xộn trên mặt tuyết.

"Phía bắc!" A Khắc Lặc vương đuổi theo, nói: "Đến hồ Ba Lý Khôn."

"Không phải hướng này." Trần Tinh phi ngựa cùng Thác Bạt Diễm đi theo A Khắc Lặc vương vào rừng cây.

A Khắc Lặc vương nói: "Đường này gần hơn, nghe ta."

A Khắc Lặc vương xuống ngựa, đi dọc rừng cây, Trần Tinh và Thác Bạt Diễm cũng xuống dắt ngựa đi bộ. Thác Bạt Diễm hỏi Trần Tinh: "Hộ pháp là cái gì?"

Trần Tinh: ". . ."

Thác Bạt Diễm dắt ngựa, cẩn thận đi sau lưng Trần Tinh.

"Có thể không trả lời sao?" Trần Tinh có vẻ buồn bực.

Thác Bạt Diễm nói: "Đại Thiền Vu là người bảo hộ ngươi, các ngươi đã hứa cùng trải qua sinh tử, phải không?"

Thác Bạt Diễm khác hẳn mọi người, đơn thuần, thẳng thắn, có gì nói nấy, tựa như lần đầu quen biết Trần Tinh không hề ngần ngại tỏ tình với cậu, sau khi thất bại còn nhờ Thanh Hà công chúa và Phù Kiên làm mối cho, có lúc Trần Tinh cảm thấy cậu không biết phải làm gì với Thác Bạt Diễm.

"Đúng vậy," Trần Tinh nói thế, "Đúng là có chút giống lời thề hoặc là đồ vật ước định."

Thác Bạt Diễm nói: "Từ khi nào ngươi và Đại Thiền Vu làm ước định này vậy?"

Trần Tinh nói: "Ây... đừng hỏi nữa, lý do y tức giận là thấy ta tự bỏ đi, không liên quan gì tới ngươi."

Thác Bạt Diễm im lặng không nói, Trần Tinh quay đầu nhìn hắn, Thác Bạt Diễm dáng dấp cũng đẹp, tuấn mỹ mà đầy khí khái, có cảm giác riêng của quân nhân trẻ tuổi, khí chất đơnt huần.

"Ta từng mơ thấy ngươi." Bỗng nhiên Thác Bạt Diễm nói.

Phiền toái đến rồi đây, Trần Tinh luôn cảm thấy lần trước là cậu có lỗi với Thác Bạt Diễm, từ chối hắn, lại không cứu được hắn, ngay cả lúc hắn chết cậu cũng không ở bên cạnh, như trải qua mấy đời, cậu cũng không muốn đụng phải Thác Bạt Diễm.

"Có vẻ ngươi có... ấn tượng sâu đậm với ta?" Trần Tinh phủ nhận, "Mơ thấy ta khi nào vậy?"

Thác Bạt Diễm nói: "Ngay trước khi ngươi đến Trường An."

Trần Tinh quả quyết: "Sao thế được? Nhất định là ngươi nhớ nhầm."

Thác Bạt Diễm nói: "Ta mơ thấy mình ở trong một thư các quan phủ ở Trường An, ngươi ngồi đối diện, dạy ta học chữ... Khi đó ngươi cứ cười mãi."

"Ấy," Khoé miệng Trần Tinh co giật, nói: "Xưa nay ta không cười, người trong mộng kia không phải ta."

Thác Bạt Diễm: "Ngày đó ngươi gọi ta trên đường, vội vàng gặp mặt, ta không nhận ra, nhưng càng đi lại càng thấy lạ, hôm sau lúc gặp lại ngươi mới phát hiện ngươi là người trong giấc mơ kia. Không biết vì sao ta cảm thấy có thể tin tưởng ngươi, sau Bạt loạn, như có giọng nói như ta tự nói với mình, chúng ta đã quen biết từ kiếp trước, quan hệ không tồi, nên ta đi phía bắc tìm ngươi, nhất định ngươi... ngươi có thể giúp đỡ ta, mà cũng đồng ý giúp ta."

Trần Tinh thầm nghĩ không thể nào! Lần này làm sao đây? Không phải lại xảy ra chứ?

Hôm nay tâm tình Trần Tinh rất tệ, hiện giờ đã lên lại tinh thần, giả vờ không nghe thấy câu 'quen biết từ kiếp trước', nói với Thác Bạt Diễm: "Muốn giúp đỡ ngươi nên tìm Đại Thiền Vu, không thấy ta vừa bị y mắng sao? Còn không phải ngươi hại."

Thực sự quá ngang ngược, Thác Bạt Diễm lại gật đầu: "Thực xin lỗi, ta nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho y, ta không muốn vì ta mà hai người cãi nhau, lời lúc trước nói muốn bảo vệ ngươi là ta mạo muội."

"Bây giờ ngươi..." Trần Tinh vốn định nói cho hắn biết, nói 'bảo vệ ngươi' là vô cùng mạo muội có được không! Nhưng với Thác Bạt Diễm cậu không thể dùng mạch suy nghĩ bình thường để giải thích cho hắn được.

"Ta nhiều chuyện hỏi thêm một câu, ngươi thích Đại Thiền Vu hả?" Thác Bạt Diễm nói.

Trần Tinh nghĩ thầm ngươi rất lắm chuyện đó.

"Tất nhiên thích," Trần Tinh đáp, "Ngươi cũng nhìn ra đúng không?"

Thác Bạt Diễm dắt ngựa, nói: "Cần giúp không? Giải thích xong ta có thể nói cho y biết..."

"Đừng có lại hỏi câu này!" Trần Tinh nói, "Ngươi lại khiến ta nhớ đến con chim kia."

"Ngươi nói ai cơ?" Phượng Hoàng bay tới, nói với Trần Tinh.

A Khắc Lặc vương: ". . ."

Trần Tinh: ". . ."

Trần Tinh giải thích cho A Khắc Lặc vương, A Khắc Lặc vương không hề bất ngờ, con trai biết thành Bạt, xuất hiện chim biết nói có gì phải ngạc nhiên? Thác Bạt Diễm lại nói: "Lại là ngươi!"

Trần Tinh: "Không cần giúp gì cả, cảm ơn! A? Không phải lúc này ngươi nên ở Cáp Lạp Hoà Lâm sao?"

Phượng Hoàng đáp: "Không sao, dù Cáp Lạp Hoà Lâm có xảy ra chuyện, cô vương để chết một nửa rồi mới về cứu vẫn là hoàn thành nguyện vọng."

Trần Tinh nói: "Nếu như chết một bách tính vô tội, lỡ như ta vò mẻ không sợ nát, thấy không cứu được thì phải làm sao đây? Chịu đả kích như thế sẽ khiến Hạng Thuật hận ta, mà ta mất Hạng Thuật có lẽ sẽ rối loạn tinh thần nghĩ ra nguyện vọng kỳ quái gì đó?"

Phượng Hoàng: "... ..."

Thác Bạt Diễm: "Ngươi đừng như thế, ngay cả một con chim nhỏ cũng mong giúp ngươi gì đó, ngươi nên chấp nhận ý tốt của nó đi."

Phượng Hoàng lại bay mất.

Trần Tinh không muốn nói chuyện với Thác Bạt Diễm nhưng Thác Bạt Diễm cứ cười rạng rỡ loá mắt khiến Trần Tinh không mắng hắn được.

"Có lẽ, ta có thể giả vờ cầu thân với ngươi?" Thác Bạt Diễm nói, "Đến tết Mộ Thu mời ngươi đi trượt tuyết..."

"Tuyệt đối không được!" Trần Tinh nghe thế thì bùng nổ, nghĩ thầm lúc đầu không nên thu nhận Thác Bạt Diễm, với người khác dùng chiêu này thì sẽ hiểu ra nhưng nếu kích thích Hạng Thuật không chừng y sẽ chạy mất!

"Ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta," Trần Tinh nói, "Nếu không ta và ngươi xong đời."

"Được rồi." Thác Bạt Diễm có vẻ buồn bực, nói: "Không biết vì sao ta cứ muốn chăm sóc cho ngươi."

Trần Tinh đỡ trán, không biết tiếp lời Thác Bạt Diễm ra sao, mà trong chớp mắt A Khắc Lặc vương đã giải vây cho cậu.

"Ta cũng mơ thấy cậu," A Khắc Lặc vương nói, "Ở trong cung điện Cáp Lạp Hoà Lâm."

Trần Tinh nói: "Thế là hai ta kiếp trước đã có duyên phận."

Thác Bạt Diễm nói: "Nhưng ngươi vừa bảo ta nhớ nhầm mà."

Trần Tinh: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Thác Bạt Diễm: "Không có."

A Khắc Lặc vương nói: "Có lẽ chúng ta gặp nhau không phải là không có nguyên do, cảm giác quen thuộc kia..."

Trần Tinh mỉm cười, vỗ vỗ cánh tay A Khắc Lặc vương, đi đến rìa rừng cây, A Khắc Lặc vương bỗng nhiên dừng bước, vững vàng cầm lấy tay Trần Tinh, nhìn vào mắt cậu.

Trần Tinh: ". . ."

Trần Tinh bỗng nhiên cảm thấy không hay, vội nói: "Chuyện này... A Khắc Lặc vương, ngài ngần này tuổi rồi, ta có vài lời không để ý trước sau..."

"Này này này," Thác Bạt Diễm nói, "Buông hắn ra, ông định làm gì?"

A Khắc Lặc vương mặc kệ Thác Bạt Diễm, cầm chặt tay Trần Tinh: "Trong truyền thuyết của người Hung Nô, duyên phận một đời chưa hết, kiếp sau nhất định sẽ gặp lại... nói cho ta, có phải cậu cũng thấy đã từng quen biết ta không?"

Trần Tinh sợ hãi, sửa lời: "Không có! Ta không quen ông!"

"Cậu là Do Đa?" A Khắc Lặc vương nghiêm túc nói, "Cậu là con ta chuyển thế!"

"Không phải!" Trần Tinh phát điên, lớn tiếng nói: "Mấy người, hết người này đến người kia đừng có suy nghĩ lung tung nữa được không?"

A Khắc Lặc vương nói: "Ta cứ cảm thấy cậu là con ta, ta không nhận nhầm! Linh hồn của nó nhập vào thân thể cậu, còn thân xác nó đang du đãng khắp nơi..."

Trần Tinh: "Sao thế được?! Do Đa chết khi nào ông nói cho ta xem, ta sắp hai mươi rồi! À nhầm lúc này sắp mười bảy, chuyển thế đầu thai cũng không đúng được!"

"Cẩn thận!" Thác Bạt Diễm đột nhiên quát.

Lập tức có tiếng vang, như sấm sét phóng ra, vô số bóng đen lao vào rừng cây, lôi điện đốt cháy cây cối trong rừng, lửa lớn bùng lên.

"Là Bạt!" Thác Bạt Diễm múa trường kích, quát: "Trần Tinh! Theo ta!"

Chiến mã hoảng sợ chạy đi, trước mặt bất ngờ xuất hiện bầy Bạt gần ngàn con, tất cả đều là người đã chết tộc A Khắc Lặc, sấm sét lại nổ vang, liên tục thu lại. Trần Tinh nhớ ra, lập tức nói: "Tiêu Sơn! Tiêu Sơn! Đừng chém!"

Phía xa, bên hồ Ba Lý Khôn.

Tiếng sấm nổ kinh động đến Hạng Thuật và Xa La Phong, hai người nhìn về phía bên kia hồ, Hạng Thuật lập tức quay người chạy về phía sấm sét đang toả ra.

Tiêu Sơn buộc trên cổ một cái khăn quàng dài, đứng trên cao, nâng một vuốt chỉ lên trời, dẫn theo sấm sét. Tư Mã Vĩ lao vào rừng cây bên hồ Ba Lý Khôn, dẫn đầu đội dũng sĩ A Khắc Lặc, tấn công Bạt xông ra từ rừng cây.

"Dừng tay! Mau dừng tay!" Trần Tinh được Thác Bạt Diễm bảo vệ, cùng A Khắc Lặc vương trốn khỏi rừng cây, vừa khéo đối mặt với Tư Mã Vĩ, may mà Tư Mã Vĩ kịp dừng tay suýt thì chém Trần Tinh ngã xuống đất. Trần Tinh giận dữ, tay đập lên mũ giáp Tư Mã Vĩ, nói: "Là ta! Ôi! Đau quá!"

Tiêu Sơn kinh ngạc khi thấy Trần Tinh, thu lại Thương Khung Nhất Liệt chạy vội xuống hô: "Trần Tinh! Trần Tinh!"

Trần Tinh quay đầu: "Hai người làm cái gì thế?! Đây là Bạt ở đâu ra?!"

Đối diện là gần ngàn vệ sĩ tộc A Khắc Lặc, thấy tộc trưởng quay về nháo nhào thổi kèn lệnh bắt đầu rút lui.

Tiêu Sơn: "Chúng ta bắt Bạt! Bọn chúng trốn trong rừng cây."

Trần Tinh quay đầu nhìn, đám bạt rõ ràng mai phục trong rừng, nhìn về phía xa thấy một nữ tử xuống ngựa bước nhanh về phía A Khắc Lặc vương, ôm chặt lấy ông, chính là vương phi.

Vương phi ôm bụng, tự mình đốc chiến, võ sĩ tộc A Khắc Lặc ùn ùn tập trung, vương phi hô lên với Tiêu Sơn: "Sau đây thế nào? Đừng để bọn chúng chạy chốn!"

Trần Tinh: "Mai phục ở đây là Do Đa?"

Trần Tinh hiểu ra, nhất định là Do Đa không đánh lại được Chu Chân nên mai phục ven hồ Ba Lý Khôn. Mà đúng lúc này vương phi phát hiện tung tích nhi tử đã chết.

Quả nhiên, sự thực đúng như cậu phỏng đoán, A Khắc Lặc vương đoán Do Đa trốn ở đây lập tức ra lệnh bao vây rừng cây. Trần Tinh đến cạnh Tiêu Sơn nói: "Đừng giết Do Đa. Tư Mã Vĩ, ngươi phụ trách đưa hắn tới ta dám chắc có thể thanh tẩy Ma Thần huyết trên người hắn."

Mọi người lại lập đội, Tiêu Sơn cản trước người Trần Tinh, Trần Tinh nghĩ thầm nếu lcú này có Hạng Thuật thì tốt. Đối mặt đám Bạt, Hạng Thuật chính là khắc tinh của bọn chúng.

Tiêu Sơn: "Hay ta phóng hoả đuổi bọn chúng ra."

Trần Tinh: "Không phải bảo đệ hộ tống vương phi rút về Cáp Lạp Hoà Lâm sao?"

"Bọn họ không muốn đi!" Tiêu Sơn, "Ta không còn cách nào."

"Mau ra tay đi." Trần Tinh nói.

A Khắc Lặc vương triển khai thế trận, Tiêu Sơn hít sâu một hơi, dẫn sấm sét xuống như lần ở Trường An, lúc ấy Trần Tinh chưa nhìn rõ, bây giờ thấy Tiêu Sơn sử dụng Thương Khung Nhất Liệt, thấy gió mây thay đổi, sấm chớp như cơn giận của thần long! Lúc này xung quanh đều là tiếng sấm, tạo thành một con rồng điện, ánh sét từ bốn phương tám hướng tụ lại, nơi Điện long đi qua rừng cây lập tức bốc cháy. Bầy Bạt như ong vỡ tổ, bị đuổi ra.

A Khắc Lặc vương ra lệnh, võ sĩ trong tộc bắt đầu tấn công. Trần Tinh nói với Tư Mã Vĩ: "Tìm đúng thủ lĩnh của bọn chúng, đem hắn về."

Bạt ngày càng nhiều, trong chớp mắt đã tản khắp cánh đồng tuyết phía đông nam, thủ hạ của A Khắc Lặc vương thu lại vòng vậy, nhưng người quá ít nên xuất hiện lỗ hổng. Trần Tinh đang định đuổi theo, phía xa có tiếng kèn, Hạng Thuật đến.

Hạng Thuật dẫn đầu, cùng Xa La Phong mang hai ngàn kỵ binh Thiết Lặc gia nhập chiến trường.

"Hạng Thuật!" Trần Tinh phóng ngựa đi, hô lên.

Hạng Thuật ban đầu khẽ giật mình, sau đó ngó lơ Trần Tinh. Trần Tinh giơ tay, Tâm Đăng loé sáng, nhưng Hạng Thuật vẫn không trả lời.

"Cái tên này... vẫn còn giận dỗi." Trần Tinh quát, "Hạng Thuật! Bắt Do Đa! Bắt thủ lĩnh của bọn chúng!"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp