Nếu đám Bạt đến công thành lúc này thì rất phiền toái đó.
Thác Bạt Diễm tóc tai bù xù, nhưng võ phục trên người vẫn chỉnh tề, hiển nhiên là khi bị đám trinh sát phát hiện, tốn công chín trâu hai hổ mới bắt được hắn. Thác Bạt Diễm võ công không bì kịp Đại Thiền Vu nhưng danh hiệu thống lĩnh Cấm quân không phải danh hão, võ nghệ còn được Phù Kiên tự mình chỉ bảo.
"Chào Đại Thiền Vu," Thác Bạt Diễm lễ phép cười nói, "Chào Đại Khu ma sư."
Trần Tinh vô cùng kinh ngạc, Thác Bạt Diễm lần này không chạy đến Sắc Lặc Xuyên xa ngàn dặm nữ.
"Hắn dẫn theo bao nhiêu người?" Hạng Thuật không ngại Thác Bạt Diễm, thẳng người đứng dậy thay quần áo.
"Hồi bẩm Đại Thiền Vu thời điểm phát hiện chỉ có một mình hắn." Trinh sát nói.
Trần Tinh ngước nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật thay vương bào, ra hiệu mở trói cho hắn.
Thác Bạt Diễm thản nhiên cười một tiếng, chỉnh lại võ bài, Hạng Thuật trầm giọng: "Phù Kiên phái ngươi tới?"
Thác Bạt Diễm suy nghĩ một chút, đáp: "Bệ hạ sai ta điều tra tung tích Thanh Hà công chúa."
Hạng Thuật nói: "Ngươi đến nhầm chỗ rồi, hiện giờ nên đến Bình Dương."
Thác Bạt Diễm không nhịn được nhìn Trần Tinh, Hạng Thuật lập tức phát hiện, ném cho một ánh mắt cảnh cáo.
Thác Bạt Diễm vì thế gật đầu, lại nói: "Ta đi qua Sắc Lặc Xuyên, phát hiện phía bắc không yên ổn."
"Có liên quan đến ngươi sao." Hạng Thuật nói, "Người đâu! Trói hắn lại đuổi về Trường An! Không, cho đầu về là được."
Trần Tinh: "Chờ một chút."
"Đại Thiền Vu!" Thác Bạt Diễm lập tức nói, "Xin nghe ta nói một lời!"
Thác Bạt Diễm nói chuyện với Hạng Thuật nhưng mắt nhìn Trần Tinh.
Hạng Thuật nhăn mày, Thác Bạt Diễm chần chừ hồi lâu mới hỏi: "Trong thành Trường An đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ không còn như ngày trước nữa."
Trần Tinh: "..."
Thác Bạt Diễm nói: "Thực không dám giấu, ta bị bệ hạ tịch thu nhà cửa, gia tài sung công. Sau khi vượt ngục không còn chỗ để đi mới đến Sắc Lặc Xuyên, muốn hỏi rõ ràng Vương Tử Dạ đã làm gì với Bệ hạ? nếu hiện giờ đưa ta về Trường An, ta cũng chỉ chịu chém đầu thôi."
Trần Tinh và Hạng Thuật nhìn nhau, cảm giác Hạng Thuật không thích Thác Bạt Diễm, mà hôm nay công việc các bộ rất bận rộn, rời giường chưa được một lúc người báo tin cứ luân phiên nhau đến, Trần Tinh giục Hạng Thuật đi xử lý, cũng biết y chỉ hù doạ Thác Bạt Diễm thôi, kỳ thực sẽ không ra tay giết hắn. Tự cậu giải thích cho Thác Bạt Diễm, hỏi thăm tình hình triều đình của Phù Kiên.
Hoá ra sau khi bạt loạn Trường An, triều Tần rúng động, Phù Kiên sai người truy tìm tung tích Vương Tử Dạ, hòng tập hợp Bạt quân ở Tương Dương, Lạc Dương, làm quân tiên phong tấn công Nam Tấn.
Đề nghị này khiến đám triều thần người Hán phản đối, nhưng Mộ Dung gia và Hung Nô thay lòng, xem trò vui không chê chuyện lớn, còn đổ thêm dầu vào lửa, tán thành cho động thái của Phù Kiên. Chỉ cần lửa không đốt tới, trận nam chinh này diệt bớt đám râu ria thì sao lại không làm? Dù sao một bên là hoạt thi, bên kia là người Hán, không phải việc của mình.
Chỉ có Thác Bạt Diễm đứng về phen quan văn, cực lực thuyết phụng Phù Kiên, chỉ sợ dẫn đến kết quả nghiêm trọng, liên luỵ cả Đại Tần. Sau đó đúng là hắn chọc giận Phù Kiên bị tống giam. Nhân cơ hội vượt ngục xong thì đến Sắc Lặc Xuyên, cả đường đói khổ, người Thiết Lặc mang đồ ăn tới, Thác Bạt Diễm ngồi đối diện Trần Tinh ăn như hổ đói. Trần Tinh thấy thế cũng không giấu gạt hắn, kể hết kế hoạch của Vương Tử Dạ cho Thác Bạt Diễm.
Trên gương mặt tuấn tú của Thác Bạt Diễm có hơi thay đổi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Trần Tinh nghĩ thầm nếu không như lần trước gặp mình đã thích thì lúc này chắc không sao chứ?
"Bệ hạ với ta, coi như anh em nhưng tình cảm như cha con." Thác Bạt Diễm đặt chén trà xuống, thở phào một hơi, bất đắc dĩ nói, "Bây giờ chìm vào đại nghiệp luyện hoá Bạt quân, Vương Tử Dạ trước khi đi đã nói trúng tim đen bệ hạ..."
Chuyện đã xảy ra một lần, Trần Tinh không cảm thấy kỳ quái, chỉ im lặng nghiền ngẫm suy đoán hành động tiếp theo của Vương Tử Dạ.
"Có cách gì khiến ngài tỉnh táo lại không?" Thác Bạt Diễm lo lắng, "Ta biết ngươi có thể, loạn Trường An tuy là do Đại Thiền Vu dẫn bình ổn nhưng xét đến cùng là nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi có thể khiến bệ hạ tỉnh táo lại! Trần Thiên Trì, ngươi nhất định phải giúp ta việc này."
Trần Tinh bất đắc dĩ nói: "Sao ta không biết lợi hại việc đó thế nào chứ? Phù Kiên phát điên dùng Bạt làm quân, sau khi khai chiến sẽ gây loạn lạc. Thác Bạt Diễm, ngươi còn chưa hiểu? Thanh Hà công chúa và Phùng Thiên Dật là bị Ma Thần huyết điều khiển nhưng dã tâm của Phù Kiên xuất phát từ dục vọng của chính hắn!"
Trong tim không có Ma Thần huyết cũng không bị oán khí xâm nhiễm thì Trần Tinh ra tay có tác dụng gì?
Thác Bạt Diễm chỉ lặp lại: "Bệ hạ lúc trước không như vậy! Sau khi Vương Mãnh chết, Vương Tử Dạ tới bệ hạ mới thành như bây giờ, lời nào cũng không nghe..."
"Người sẽ thay đổi, Thác Bạt Diễm," Trần Tinh nói với hắn, "Ngươi hiểu rõ, hắn không còn là bệ hạ ngày trước của ngươi."
Thác Bạt Diễm kiên trì: "Người sẽ tỉnh lại, Trần Tinh chuyện này không chỉ là chuyện của mình người, cũng là chuyện của cả thiên hạ."
"Cần giúp gì không?" Phượng Hoàng lại đến.
"Ai? Là ai đang nói?" Thác Bạt Diễm bị doạ sợ hết hồn.
Trần Tinh: "Ngươi có thể giúp Phù Kiên tỉnh táo sao?"
Phượng Hoàng: "Không thể, nhưng phun một mồi lửa thiêu chết hắn thì không vấn đề gì?"
Trần Tinh: "Thiêu chết hắn thì ai làm hoàng đế? Cái này tính là giải quyết được vấn đề hả? Ngươi đừng có làm loạn, đi mau."
Thác Bạt Diễm kinh ngạc, nhìn Phượng Hoàng bay đi, rồi nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh nhớ lần trước bọn họ nói cho cậu nguyên nhân cái chết của Thác Bạt Diễm khiến cậu vô cùng áy náy, lúc đó cậu biết Thác Bạt Diễm không còn nhiều thời gian, không ngờ bây giờ lỡ như Thác Bạt Diễm một mình ngăn cản Phù Kiên chỉ sợ sự việc kinh khủng hơn diễn ra, không thể để hắn phí mạng như vậy.
Trần Tinh nói: "Ta chỉ có thể hứa với ngươi cố hết sức, ta không thay đổi được nôi jtâm Phù Kiên nhưng chỉ cần kế hoạch của ta tiếp tục thì hắn không dùng được Bạt, sẽ không xảy ra chuyện ngươi nghĩ tới."
Thác Bạt Diễm nhìn Trần Tinh lúc lâu, Trần Tinh nghĩ một lát rồi nói: "Sau đó ngươi định thế nào?"
Thác Bạt Diễm: "Ta còn có dự định nào khác sao? Thời điểm đến Sắc Lặc Xuyên ta chỉ muốn sống tốt, có thể giúp đỡ các ngươi, không muốn trơ mắt đứng nhìn bệ hạ đến con đường nhập ma."
Trần Tinh muốn nói ngươi đừng làm loạn, ngươi có thể làm gi? Mà nghĩ lại, hiện giờ Thác Bạt Diễm không có chỗ để đi, cậu mà mở miệng Hạng Thuật sẽ trục xuất hắn khỏi Cáp Lạp Hoà Lâm, thậm chí có quyền đày hắn tới nam Trường Thành, nhưng Thác Bạt Diễm đơn độc một mình, chỉ có thể lưu lặc, biết đi đâu bây giờ?
"Ta có thể bảo vệ ngươi," Thác Bạt Diễm nói, "Võ nghệ ta cũng dùng được, dù không so được với Đại Thiền Vu nhưng ra trận giết địch không vấn đề gi. Đại Thiền Vu trăm công nghìn việc, sau khi trở lại Sắc Lặc Xuyên hắn dẫn quân tác chiến lại phải chăm sóc cho ngươi. Lỡ như sơ xuất, ai đi trừ Bạt?"
"Ngừng!" Trần Tinh thấy có vẻ không đúng, lập tức kêu dừng lại, nghĩ thầm có Hạng Thuật ở đây, tấm lòng này xin nhận nhưng nếu Hạng Thuật không có thời gian để ý thì vẫn còn Tiêu Sơn với lực chiến rất mạnh đó.
Thác Bạt Diễm nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, cho ta đi cùng đến khi tiêu diệt Vương Tử Dạ, đốt sạch Bạt của gã là được."
Trần Tinh nói: "Dù không xin ta cũng định làm như vậy, không liên quan đến việc ngươi có thể bảo vệ ta hay không."
"Là ta sai," Thác Bạt Diễm thở dài, "Là ta không bảo vệ được bệ hạ. Ngày đó nếu như ta ở bên cạnh bệ hạ, sự việc... sự việc sẽ không trở thành như vậy."
Trần Tinh cuối cùng cũng hiểu – Thác Bạt Diễm thẹn với lòng, hắn muốn chuộc tội.
Cậu đứng dậy, vỗ vai Thác Bạt Diễm, nói: "Ta đi hỏi ý Đại Thiền Vu."
Thác Bạt Diễm: "Từ giờ ta có thể đi theo ngươi, nếu có yêu cầu gì cứ dặn dò."
Trần Tinh: "Ngươi võ nghệ cao cường sẽ không bị mấy tên trinh sát bắt được."
Thác Bạt Diễm ôn hoà cười: "Ta cố ý để bọn họ bắt, ngươi tin không? Bằng không sao thấy được ngươi chứ? Ngươi định đi đâu? Bên ngoài gió lướn..."
Trần Tinh: "Không cần, ngươi coi ta là gì? Dù gì cũng học qua..."
Trần Tinh mới mở cửa, cả người bị gió cuốn ra ngoài, hô một tiếng:
"Cứu mạng!"
Chính điện hoàng cung Cáp Lạp Hoà Lâm, gió to như nhấc cả hoàng cung lên, trong điện ồn ào tiếng cãi lộn, chư Hồ đang chỉ trích lẫn nhau. Hạng Thuật sắc mặt nghiêm nghị, ngồi trên vương vị, trên tay đeo hai chiếc nhẫn, ngón tay thon dài nhấc chén rượu.
Trần Tinh vượt gió đến cửa đại điện, vỗ vỗ cửa, hô: "Hạng Thuật!"
Hạng Thuật nghe thấy đứngs dậy, đi qua đám người, tiếng cãi vã trong diện dừng lại. Hạng Thuật mở cửa đá nặng hơn trăm cân ra, kéo Trần Tinh vào rồi lập tức đóng cửa, nhốt Thác Bạt Diễm bên ngoài.
Trong điện yên lặng, nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh nghĩ thầm đây là hội nghị không cho người khác vào nghe sao? Vì vậy nói: "Huynh... huynh đang bận hả? Vậy ta về trước chờ huynh."
Hạng Thuật dò hỏi, nhướn mày, đưa chén rượu trong tay cho cậu, Trần Tinh miễn cưỡng uống một chút, nói: "Thác Bạt Diễm muốn ở lại."
Hạng Thuật đáp: "Biết rồi."
Trong điện mọi người im lặng nhìn Trần Tinh, ánh mắt vô cùng phức tạp, Trần Tinh biết câu 'biết rồi' của Hạng Thuật như hoàng đế 'đã duyệt', thực ra mang ý là 'được', hoặc 'ngươi vui là được, cứ tuỳ ý'. Nếu như y muốn nói 'không được', sẽ bảo 'ngậm miệng' hoặc tỏ thái độ cho đối phương xem, khiến người ta tự khuất phục.
Cậu ngước nhìn Hạng Thuật rồi nhìn mọi người, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hạng Thuật nói: "Sắp có bão tuyết, đang bàn bạc đối sách, ngồi đi."
Hạng Thuật không để ý ánh mắt người khác để Trần Tinh ngồi vào vương tháp, sóng vai với mình. Đang trong hội nghi các bộ mà làm vậy chính là đối đãi cực cao, Trần Tinh còn nhớ lần trước đến Sắc Lặc Xuyên mỗi lần Hạng Thuật mở họp đều không cho cậu tham gia.
Bỗng nhiên mọi người nhìn tay Trần Tinh cầm chén bạc, trên tay đeo một chiếc nhẫn của Hạng Thuật.
"Nhẫn tạm đưa ta trước," Hạng Thuật nghĩ ra, phân phó nói.
Trần Tinh cởi nhẫn đưa cho Hạng Thuật, Hạng Thuật đeo lên.
"Đều đi làm việc đi," Hạng Thuật nói, "Thời gian cấp bách, bão tuyết vừa đến đúng là chó cắn áo rách."
Mọi người vội vã đứng dậy, rời đi. Trần Tinh hỏi: "Bão tuyết là gì?"
Hạng Thuật giải thích đơn giản, bão tuyết là thiên tai vô cùng nghiêm trọng ở tái ngoại, gió lớn cuốn theo tuyết, che ngợp trời, dê bò sợ hãi chạy trốn, người đứng trong gió chỉ chớp mắt hoá thành băng, một vùng chìm trong tuyết sương mịt mù, giơ tay không thấy năm ngón. Đêm qua gió to thổi, ngoài thành Cáp Lạp Hoà Lâm đầy mây đen, nhìn tầng mây và chiều gió chính là điềm báo sắp có bão tuyết xảy ra.
Nếu như ở Sắc Lặc Xuyên có thể chống chịu được, nhưng Cáp Lạp Hoà Lâm nằm ở vùng bình nguyên, gió bão ngợp trời, lần này Trần Tinh hiểu tại sao mọi người không đến Cáp Lạp Hoà Lâm cư trú. Bão tuyết quá mạnh như đòi mạng chính là kẻ địch! Hiện giờ không biết khi nào kẻ địch tới.
Bên ngoài gió lớn, Trần Tinh bị thổi đến mức loạng choạng, Hạng Thuật rảnh tay nửa ôm lấy Trần Tinh, rời khỏi hoàng cung, nhanh chóng lên thành lầu, Trần Tinh dựa cả vào Hạng Thuật mới đứng vững được, chỉ thấy ngoài thành Cáp Lạp Hoà Lâm bão tuyết đã tới, đất trời một mảnh trắng xoá.
"A chuyện không tốt rồi! Bão tuyết!" Bái dắt chó chân sau đạp lên tường thành nhìn quanh, mũi ngửi ngửi. Trần Tinh mỗi lần nhìn con yêu quái này dắt chó của mình đều phải bó tay, như một con chó dắt một con chó khác.
"Tránh ra một chút." Hạng Thuật nhấc gáy con bái, ném nó qua một bên, nhìn hướng gió.
Bái: "Nếu đám Bạt đến công thành lúc này thì rất phiền toái đó."
"Đừng có gở mồm!" Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thời trách cứ.
Lần trước cũng là một đêm tuyết đầy trời như thế nào, Trần Tinh có dự cảm không hay, chỉ không dám nói. Hạng Thuật lập tức quay người, phân phó: "Tập hợp đội ngũ, đẩy mạnh canh phòng!"
Đuốc bị gió to thổi tắt, tuy là ban ngày nhưng hoàn toàn u ám, không phân biệt nổi trăng trời. Ở trong gió Hạng Thuật nghiêng tai nhận ra tiếng vang nho nhỏ.
"Huynh nghe thấy gì?" Trần Tinh lo lắng hỏi.
Hạng Thuật nghi hoặc, nói: "Tiếng đạp tuyết."
Trần Tinh: "Kẻ địch đến!"
Hạng Thuật: "..."
Sau một khắc, trong gió bão, có một bộ xương trắng xuất hiện, nhào về phía tường thành! Ngay sau đó quân đoàn xương trắng ầm ầm bao trùm ngoại thành Cáp Lạp Hoà Lâm!
Lần này không có thiết kỵ Nhu Nhiên hoá thành Bạt, không có xác ướp A Khắc Lặc, quân đoàn xương trắng núp trong bão tuyết cuốn đến như thiên tai, như sóng lớn trào qua tường thành!
Bão tuyết cùng tới, bông tuyết phủ trời trùm đất, cuốn theo cát bay đá chạy, tiếng Tranh Cổ từ đầu gió truyền tới nhưng không đến gần hơn. Trần Tinh thắp Tâm Đăng, tấn công bạch cốt dưới tường thành, ánh sáng Tâm Đăng lấp loáng, giữa mênh mông không phân ngày đêm, nhưng không thể nào phá được thế tấn công, rồi lại vung cờ Bạch Hổ, cũng không có tác dụng.
Lang, bổ, báo, thậm chí cả chim ưng lao tới, Hạng Thuật quát: "Tâm Đăng!"
Trần Tinh thấy Tâm Đăng không xua tan được bão tuyết này, hai tay ấn lên truyền Tâm Đăng vào người Hạng Thuật, Hạng Thuật xoay người trong chớp mắt đã hoá thành Võ thần, ánh vàng bộc phát, 'uỳnh' một tiếng bay từ trên tường thành ra ngoài!
Chỉ thấy Hạng Thuật loé cái đã biến mất, dưới tường thành truyền đến tiếng voi hí, sau một khắc, hai con voi húc mạnh vào tường thành ! Trần Tinh khong đứng thẳng được, hô to một tiếng suýt ngã, phía sau có bàn tay vươn tới tóm chặt cậu lại.
"Đi!" Xa La Phong quát, "Không thủ được!"
Trần Tinh còn đang hoảng sợ chưa bình tĩnh được, đối diện với Xa La Phong, cả hai đèu ngẩn ra, Trần Tinh nói: "Cảm ơn... cảm ơn."
Hạng Thuật bay về, quát lên: "Thạch Mạt Khôn! Truyền lệnh rút lui toàn bộ vào hoàng cung! Vứt bỏ tường thành!:
Trong bão táp, Cáp Lạp Hoà Lâm vô cùng hỗn loạn, xương cố từ hai mặt đông, bắc dồn dập tiến vào, các võ sĩ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đành dốc toàn lực bảo vệ người già trẻ em. Hạng Thuật ra lệnh sáng suốt, tất cả mọi người lùi vào hoàng cung, bằng không với vách tường thành thì không thể phòng trhu được.
Xa La Phong kéo Trần Tinh chạy xuống dưới tường thành, bái và chó con chạy phía sau, chó con vô cùng hưng phấn, chạy xung quanh ngậm một đống xương, Trần Tinh hô: "Hạng Thuật! Bên này! Mau tới đây!"
Sau đó, Hạng Thuật xuất hiện, cả người phủ tuyết trắng, hô: "Làm sao vậy?!"
Trần Tinh: "Ta... ta gọi chó... huynh mau yểm trợ mọi người rút lui, không gọi huynh."
Hạng Thuật giận dữ: "Cô vương đánh chết ngươi!"
Xa La Phong: "..."
Thác Bạt Diễm cũng lao ra, vung trường kích, quát lên: "Chỗ này giao cho ta."
Trần Tinh và Thác Bạt Diễm, Xa La Phong giương cung cài tên yểm hộ phía sau cho Hạng Thuật, nhóm cuối cùng rút vào hoàng cung xong Thạch Mạt Khôn sai người đóng chặt cửa, chỉ để lại một cổng, bốn người lao vào khe cửa, Hạng Thuật dùng vai huých, tiếng ầm vang, đại môn đóng lại.
Thời khắc cuối cùng Trần Tinh thấy khắp cả thành đầy xương trắng.
Hoàng cung vừa đóng cửa thì xung quanh tối đen, đuốc được thắp lên, cả điện đều là người Hồ.
Hạng Thuật trấn định, nói: "Kẻ địch có bao nhiêu?"
Không ai trả lời, quân đoàn xương trắng không phải người, số lượng không đếm nổi.
"Chính là bọn chúng." Thạch Mạt Khôn thở dốc, "Chính chúng đã đuổi chúng ta chạy đến đây."
Trần Tinh thắp Tâm Đăng nhìn về mọi người, người già yếu và thanh niên, trong hoàng cung gàn hai mươi vạn người.
"Ngựa đâu?" Hạng Thuật hỏi.
"Không kịp rút," tộc trưởng Nhu Nhiên nói, "Toàn bộ ở ngoài."
Xa La Phong như mất hết sức lực, lưng dựa vào đại môn, chậm rãi ngồi xuống. Ngay sau đó bên ngoài có tiếng xương cào cửa, tiếng ken két dọc theo cửa lớn, truyền lên nóc điện chính cung.
"Cửa sổ trên mái đã che lại rồi." Thạch Mạt Khôn nói.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cau mày: "Cờ Bạch Hổ không dùng được, đám xương này không phải người."
Hạng Thuật nhíu mày: "Lại nghĩ cách khác xem, cái trống bỏi kia là gì?"
"Pháp bảo." Trần Tinh nói, "Nhất định nằm trong tay Chu Chân mà Chu Chân lúc này đang ở hậu trận."
Hiện giờ ngoài điện truyền đến tiếng đá đập nát, quân đoàn xương trắng bắt đầu ra tay phá cung điện.
"Cần giúp không?" Một giọng nói nho nhã vang lên.
Người Hồ xung quanh kinh ngạc lùi về sau. Phượng Hoàng bay tới, đậu xuống đầu rồng đá mà vua Hung Nô mấy trăm năm trước đặt trong cung điện.
Thân thể Phượng Hoàng toả sáng nhàn nhạt, chiếu sáng cung điện tối om, mọi người vội vàng tránh thành một con đường, không biết vì sao lại nhìn nó rồi quay sang nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh hít sâu một hơi, xem ra lần này không còn cách nào khác.
Khi cậu chuẩn bị nói cho Phượng Hoàng nguyện vọng thứ ba thì một tay Hạng Thuật đặt lên vai cậu, lạnh lùng nói: "Không cần."
Trần Tinh: "!!!"
Hạng Thuật phân phó: "Thạch Mạt Khôn chuẩn bị áo giáp cho ta, chia binh hai đường, các ngươi đi cửa sau hoàng cung ra, thu hút sự chú ý, Xa La Phong theo ta xuất chinh tìm tung tích Chu Chân."
Thạch Mạt Khôn nói: "Đại Thiền Vu! Bên ngoài quá nguy hiểm!"
Hạng Thuật lờ đi, nói với Trần Tinh: "Xác nhận lần cuối! Pháp bảo đang có không đánh tan được đám xương cốt này?"
Trần Tinh nhíu mày, thầm nghĩ, hay là mời Phượng Hoàng xuất chiến, nhưng bởi vậy thì... làm sao đây? Âm Dương Giám đã vỡ, cờ Bạch Hổ cờ Sô Ngu chỉ dùng được với Bạt và người. Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn không ở đây, đối mặt tạp binh nhiều thế này nếu có pháp bảo như Thương Khung Nhất Liệt thì...
"Có thể làm như Vương Tử Dạ, dựng kết giới ở đây không?" Hạng Thuật hỏi, "Chỉ cần thay cô vương chống chọi chốc lát đợi ta bắt được Chu Chân..."
Trần Tinh nói: "Hiện giờ trong tay ta chỉ có cờ Bạch Hổ và cờ Sô Ngu, để ta thử xem, trước phải vẽ trận pháp đã!"
Hạng Thuật: "Ta đi thay áo giáp, ngươi thử một lần, chống đỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sau đó cô vương sẽ đánh lén Chu Chân, ngươi ở lại..."
"Không được," Trần Tinh nhíu mày, "Ta nhất định phải đi cùng ngươi!"
"Không thể thương lương!" Hạng Thuật gằn giọng, "Kẻ địch không phải Bạt, Tâm Đăng của ngươi không có tác dụng."
"Vậy thu hồi Tranh Cổ huynh biết dùng không?" Trần Tinh tiến lên, mặt mũi đầy vẻ lo lắng.
Hạng Thuật: "Ta sẽ mang về cho ngươi."
Trần Tinh nói: "Vương Tử Dạ dùng oán khí..."
"Không thể thương lượng!" Hạng Thuật giận dữ hét, "Không hiểu sao?! Ở đây chờ cho ta! Không được rời hoàng cung một bước!"
Hạng Thuật rống một tiếng, uy nghiêm của vị vua bùng nổ, khiến mọi người trong hoàng cung không rét mà run, Hạng Thuật mà Trần Tinh quen thuộc không như thế này, mọi việc đều dễ bàn bạc nên quên mấy uy thế của y, nói một không hai, không thể nghi ngờ. Chỉ thấy người ở Sắc Lặc Xuyên xưa nay không dám chống đối, ngày thường vô cùng kính nể y, y quyết định thì không ai dám bác bỏ, huống hồ là ở trước mặt nhiều người như vậy.
Hạng Thuật giận dữ, chỉ xuống mặt đất phía xa, ý là ở lại đây rồi quay người đi.
Trần Tinh đứng im, nghĩ thầm tính khí cái tên này chẳng thay đổi được, vì vậy nói: "Một ai đó giúp ta lấy chu sa từ phòng dược đến."
Hạng Thuật và các võ sĩ chen chúc đi thay áo giáp. Trần Tinh nhớ lại trận pháp mở kết giới, chuẩn bị vẽ trận, đúng lúc này ở trong hoàng cung đều là oán khi ngăn cản linh khí đất trời, giống như một bình phong bọc cung điện này.
Đột nhiên, Trần Tinh nhớ ra một chuyện, lập tức quay người chạy đến hành lang sau hoàng cung.