Là hắn tìm thấy ta
Ngoài thành Cáp Lạp Hoà Lâm, trên nền trời chiều đỏ tía ngôi sao lửa khổng lồ đang chìm dần xuống đường chân trời, Hạng Thuật theo Xa La Phong đi đến tháp đá trên cao. Bên ngoài tháp đá có một gốc đại thụ khô héo, tương truyền trăm năm trước khi Vệ Thanh công phá Long thành xong thì trồng nó xuống.
"Nhận được thư của ta chứ?" Hạng Thuật nói.
Xa La Phong chỉ im lặng đứng đó, Hạng Thuật dựa vào thân cây, mắt dõi về chân trời phương xa.
"Người Hán kia là ai?" đột nhiên Xa La Phong hỏi.
"So với lai lịch của hắn, việc ngươi nên quan tâm là tung tích Chu Chân." Gương mặt anh tuấn của Hạng Thuật được ánh sáng cuối chiều phủ lên, rất nhanh sau đó sao trời xuất hiện, ánh sao chiếu sáng hai người trên tháp cao ở hoàng cung Long thành.
Xa La Phong ngước nhìn Hạng Thuật, nói rất nhanh: "Hắn ở đâu? Ai nói cho ngươi tin tức này? Chúng ta chỉ phát hiện đám người chết tộc A Khắc Lặc muốn báo thù. Chu Chân không hề xuất hiện, chưa từng thấy."
"Sẽ có cơ hội." Hạng Thuật lạnh nhạt nói, rời khỏi gốc cây, y muốn đi về phía Xa La Phong nhưng đột nhiên dừng lại, có vẻ như nhớ ra chuyện gì, hình như cũng dưới một thân cây khác có cảm giác đã từng trải qua. Vô số mảnh vỡ ký ức tràn vào tâm trí Hạng Thuật khiến y đứng im lặng không nói một lời.
"An đáp." Rốt cục Xa La Phong không kìm nén được, mở miệng với Hạng Thuật.
Hạng Thuật nhấc tay, ra hiệu cho Xa La Phong đừng cắt ngang mình.
"Không... không phải ta."
Giống như có giọng nói ở đằng sau câu khe khẽ nói: "Ta chỉ trùng hợp với suy nghĩ của huynh... trùng hợp..."
Hạng Thuật vòng qua, đến phía sau thân cây lại không có gì.
Ánh mắt Hạng Thuật mê man.
"An đáp?" Xa La Phong bước tới, nghi hoặc hỏi.
Hạng Thuật ấn một tay lên thân cây, hơi cúi đầu, lông mày nhíu lại, lại nhìn lên Xa La Phong, ánh mắt có vẻ bất lực.
"Ngươi sao vậy?" Xa La Phong kỳ quái hỏi thăm.
Trong tẩm điện hoàng cung.
A Khắc Lặc vương lẩm bẩm: "Rất nhiều năm trước... Thuật Luật Ôn là an đáp của ta."
Trần Tinh nghe như thế lập tức giật mình.
"Ông... hai người..." Trần Tinh nói, "Vốn thân thiết như vậy sao?"
A Khắc Lặc vương thở một hơi nóng rực, Trần Tinh thay khăn vải ướt cho ông, A Khắc Lặc vương nói đứt quãng, xen lẫn rất nhiều cổ ngữ Hung Nô, Trần Tinh nghe cái hiểu cái không, chỉ nắm được vài ý chính: Rất nhiều năm trước, A Khắc Lặc vương và Thiết Lặc vương từng lập lời thề đồng sinh cộng tử. Nhưng cỏ nước trên thảo nguyên đổi thay, quan hệ hai tộc lúc tốt lúc xấu, qua năm tháng dần dần xa cách, Thuật Luật Ôn và A Khắc Lặc vương cũng quên mất việc này.
Hoặc mọi người đều nhớ nhưng không ai chủ động nhắc lại.
Nhưng mỗi lần Thuật Luật Ôn đi thị sát phương bắc sẽ dẫn các võ sĩ đến doanh địa tộc A Khắc Lặc làm khách mấy ngày, hai người gặp mặt.
"Hắn thích người Hán," A Khắc Lặc vương lẩm bẩm nói, "Con của hắn, Thuật Luật Không cũng rất giống cha mình. Bọn họ đều muốn ở bên người Hán tri thư đạt lễ, tâm địa lương thiện, biết đọc sách viết chữ, đánh đàn, biết ngâm thơ tán thưởng vẻ đẹp thảo nguyên, sao trời, dãy núi..."
"...trải qua một đời."
Trần Tinh im lặng nghe, rồi nói: "Cho nên ông ấy yêu Hạng Ngữ Yên."
"Ừm..." A Khắc Lặc vương chậm rãi nói, "Lần đầu tiên hắn đã yêu Hán nữ đó. Mà khi còn bé Thuật Luật Không cũng như cha nó, thích phương nam, muốn đến Giang Nam, đến cố hương mẫu thân, tìm được người Hán do số mệnh an bài, đứa nhóc kia không muốn làm Đại Thiền Vu, nói nơi người Hán ở như bí cảnh của tiên nhân, là thế ngoại đào nguyên trăm hoa đua nở, cầu nhỏ nước trôi..."
Trần Tinh cười, đắp khăn ướt cho A Khắc Lặc vương, nói: "Sau có cơ hội ta sẽ dẫn thê tử, hài tử của ngài đến quê hương chúng ta làm khác."
"Cám ơn cậu," A Khắc Lặc vương chậm rãi nói, "Thuật Luật Không ở phương nam được câu chăm sóc. Không biết vì sao ta cứ cảm thấy đã từng quen biết cậu, cậu là người hiền lành. Thuật Luật Không nhất định mất rất nhiều thời gian mới tìm cậu, như người Hung Nô chúng ta hay nói, đấy là 'số mệnh an bài'."
Trần Tinh: ". . ."
Dưới tán cây trên góc cao ở hậu cung Cáp Lạp Hoà Lâm.
Hạng Thuật thở dài, bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt, Xa La Phong lại chấp nhất nói: "Những ngày nay ta vẫn chờ ngươi, ta còn nghĩ rằng ngươi ở phương nam sẽ không về."
Hạng Thuật lấy lại tinh thần, liếc nhìn Xa La Phong, dùng một câu thơ thảo nguyên trả lời hắn:
"Ngắn ngủi gặp mặt, vĩnh viễn biệt ly. Gió sẽ ngừng thổi, tuyết rồi cũng tan."
Nghe như thế, Xa La Phong bỗng nhiên biến sắc, vì câu tiếp theo là "Ở phương nam xa xôi kia, nơi hoa đào nở rộ, mới là chốn ấm êm của ta.", ý của Hạng Thuật nói cho Xa La Phong là duyên đến duyên đi đừng cưỡng cầu, dù là bằng hữu thân thiết, đến rồi đi cũng là chuyện thường, không ngờ Xa La Phong lại hiểu sai ý.
"Cho nên người đó là 'số mệnh an bài' của ngươi," Xa La Phong ủ rũ, nhỏ giọng nói, "là chốn ấm êm của ngươi."
"Cái gì số mệnh an bài?" Hạng Thuật tiện tay vỗ lên thân cây, khiến lá cây rơi xuống.
Xa La Phong nói: "Ta nhớ, vẫn còn nhớ. Năm đó ngươi đã nói, muốn đến chỗ tộc nhân của mẹ ngươi."
"Có sao?" Gương mặt tuấn tú của Hạng Thuật có phần hơi đỏ ửng, nhớ đến ngày hè năm đó, y biết được chuyện Chu Chân và Xa La Phong, Xa La Phong hỏi y khi nào lập gia đình.
Chiều hôm đó.
Bọn họ thả câu bền bờ Tát Lạp Ô Tô, Hạng Thuật trả lời "ta sẽ chờ đợi người được số mệnh an bài tới."
"Ngươi biết hắn thế nào không?" lúc ấy Xa La Phong bất mãn hỏi lại.
"Có lẽ là người Hán, có lẽ là người tái ngoại như chúng ta." Hạng Thuật chăm chú nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, ánh nắng lóng lánh trên sông như trong mộng, "Từ đâu tới, muốn đi chỗ nào, không cần vội. Nhất định sẽ giống mẹ ta, tâm địa thiện lương, đọc nhiều sách, cũng biết nhiều chuyện, từng trải qua chuyện bất bình, nhưng vẫn như ấm áp tựa cơn gió xuân, giống như đoá hoa đào."
Xa La Phong nghiêm mặt: "Nói đi nói lại vẫn là thích người Hán. An đáp ngươi nghe nhiều chuyện quá, muốn đồ của người Hán thôi, chờ sau này ta làm tộc trưởng dẫn thiết kỵ xuôi nam, những gì ngươi muốn ta sẽ mang tới."
"Ngươi không hiểu, đó là số mệnh sắp đặt cho ta." Hạng Thuật thản nhiên nói, cuối cùng đứng dậy rời đi, để lại Xa La Phong và Chu Chân bên bờ sông.
Bên thân cây trong hậu cung Cáp Lạp Hoà Lâm.
Hạng Thuật lại chìm vào hồi ức, cho đến khi giọng nói Xa La Phong vang lên kéo y quay về hiện thực.
Xa La Phong mờ mịt, bi thương nhìn Hạng Thuật, nói: "Chính là tên nhóc kia, ngươi xuôi nam quay về mang theo người Hán kia, chính là người ngươi muốn tìm."
"Là hắn tìm thấy ta." Hạng Thuật vốn định nói cho Xa La Phong, nếu không có Trần Tinh y đã chết trong địa lao âm u, nơi không có hoa đào cũng chẳng có gió xuân, nhưng nghĩ lại vẫn không nên nói ra, chỉ dùng một câu miêu tả bình thường nói về thời gian xuôi nam, cuối cùng nói: "Duyên phận dẫn đường, ngươi nói đúng, an đáp, Trần Tinh là kiểu người ta thích, không, là 'người đó' mà ta thích."
Xa La Phong nói: "Ồ? Tìm được lý tưởng của ngươi rồi sao? Ngươi muốn thành thân với hắn? Hắn còn chưa chắc đã đồng ý. Nếu không vì sao ngươi vẫn cứ lo được lo mất? An đáp, ta nhớ từu khi còn nhỏ, đã là thứ ngươi muốn ngươi sẽ dốc toàn lực để lấy, ta thấy hắn có vẻ không đồng ý ngươi?"
Hạng Thuật hơi giật mình, khẽ nhíu mày, không ngờ ánh mắt Xa La Phong sắc bén đến vậy, chỉ liếc qua đã biết việc y lo lắng.
"Chuyện này có liên quan đến ngươi?" Hạng Thuật bị Xa La Phong nói toạc ra, hơi bực bội, bỗng nhiên nhớ đến giọng nói phía sau thân cây.
"Ta chỉ vô tình trùng hợp với suy nghĩ của huynh, phải là người mà huynh cảm thấy phải thành thân cùng hắn. Huynh chưa hiểu, huynh nên tặng chiếc nhẫn này cho một người... khi huynh thấy hắn, tim sẽ đập mạnh, muốn kiếm cớ nói thêm vài câu. Nhìn thấy hắn ở bên người khác..."
Không rõ vì sao, suốt đường đi Hạng Thuật cứ thấy thấp thỏm, muốn liều một lần nói thẳng với Trần Tinh, thì bên tai lại văng vẳng câu nói này, cứ như từ chối y.
Rõ ràng Trần Tinh chính là hình tượng trong lòng y, hoàn mỹ, khiến y có phải xông pha khói lửa cũng muốn ở bên. Ý nghĩ này lại không buông được, cứ như cảnh cáo mình rằng Trần Tinh sẽ không đồng, nói không chừng sẽ dùng những câu này không nể nang gì để từ chối.
Y cứ thăm dò, nhưng không được đáp lại, bọn họ cũng mới quen biết nửa năm nhưng Hạng Thuật bị Trần Tinh từ chối cả đời vậy, cảm giác này khiến y thấy vô cùng thất bại.
Xa La Phong nói: "Quên người Hán kia đi, hắn thích ngươi sẽ nói cho ngươi. Ngươi chỉ muốn sống ở phương nam, dúng không? Ta đi với ngươi, Chu Chân đã chết! Ta không muốn gặp lại hắn! Ta triệu tập tộc nhân cùng người rời Cáp Lạp Hoà Lâm, chúng ta đi phương nam, đến Kiến Khang! Đến Giang Nam! Khiến hoàng đế của bọn hắn nhường ngôi, để ngươi làm hoàng đế!"
Hạng Thuật bỗng nhiên túm lấy cổ áo Xa La Phong: "An đáp!"
Xa La Phong nĩn thở, Hạng Thuật gằn giọng uy hiếp: "Chu Chân là người yêu của ngươi! Nhất định ngươi phải đối mặt! Dù hắn sống hay chết ngươi cũng phải giải thích cho tộc nhân!"
Xa La Phong đẩy Hạng Thuật ra, có vẻ thẹn quá hoá giận: "Hắn đã biến thành thế này! Hắn không còn là hắn, thậm chí còn không phải ngươi!"
Hạng Thuật cả giận: "Ngươi cũng phải đi gặp hắn! Tự tay tiễn hắn đi!"
Ánh mắt Xa La Phong sợ hãi, bỗng nhiên sau thân cây có giọng nói.
"Chuyện kia..."
Trần Tinh lo sợ nói: "Ta..."
Hạng Thuật và Xa La Phong tách ra, giả vờ điềm nhiên không việc gì. Xa La Phong sau khi bất ngờ thì hoàn hồn, trong chớp mắt trở nên giận dữ.
"Người Hán, ngươi nghe lén chúng ta?" Một tay Xa La Phong đặt lên chuôi đao.
Hạng Thuật lại khéo léo chắn trước mặt Trần Tinh, nhướn mày ra hiệu Trần Tinh nói đi.
"Ta chỉ muốn nói cho huynh, A Khắc Lặc vương khá hơn rồi." Trần Tinh lập tức nói, "Ta không nghe thấy gì cả, vừa mới tới thôi."
"Ta có thể làm chứng," bái đang dắt chó cho Trần Tinh, nói, "đúng là hắn mới đến."
Hạng Thuật: ". . ."
Trần Tinh lại nói: "A Khắc Lặc vương có chuyện muốn nói với huynh."
Hạng Thuật nhìn Xa La Phong một cái rồi thản nhiên đi theo Trần Tinh. Trong tẩm điện, A Khắc Lặc vương đã tỉnh táo, đứt quãng kể lại chuyện đã xảy ra. Quả nhiên có liên quan đến Do Đa. Gần nửa tháng trước người A Khắc Lặc phát hiện bóng dáng hoạt thi xuôi nam, mà phương hướng là từ Tạp La Sát đi ra, tiến về nơi tộc A Khắc Lặc hạ trai, bên hồ Ba Lý Khôn.
A Khắc Lặc vương chuẩn bị nghênh đón quân địch, dẫn vệ sĩ phòng thủ, phát hiện thủ lĩnh Bạt quân lại là con trai lớn đã chết được chính mình an táng ở núi Tạp La Sát, Do Đa!
Nhưng mục tiêu của bọn họ lại không phải tộc A Khắc Lặc. Do Đa từ xa nhìn phụ thân một lát rồi dẫn bày Bạt đến hồ Ba Lý Khôn. A Khắc Lặc vương lập tức ra lệnh cả tộc rời bờ hồ, rút về chỗ cao hơn các đó vài dặm, ông tự đến rồi phát hiện Chu Chân đang thi triển một màn pháp thuật khiến người ta khiếp sợ.
"Ngươi thấy hắn?" Hạng Thuật nắm chặt tay A Khắc Lặc vương.
A Khắc Lặc vương gật đầu, Chu Chân dùng một cái trống bỏi, triệu hồi hàng ngàn hàng vạn xương trắng trong hồ. Xương trắng dê bò, voi, báo, chim, như sóng nước, kẻ trước ngã, người sau lên, từng lớp từng lớp bò ra ngoài thành một đại quân.
Trần Tinh lập tức nhớ lại lần trước lúc ở Cáp Lạp Hoà Lâm, Chu Chân phục sinh xương cốt. Hoá ra đống xương đó từ trong hồ đi ra! Bảo sao mộ địa trong núi Âm không thấy nhiều xương động vật như vậy!
Mà sau lung Chu Chân còn có một cái tế đàn, bên trên tế đàn có da thú, như một toà núi nhỏ.
Do Đa thử xông lên đảo, tấn công Chu Chân, nhưng binh lực ít quá bị quân đoàn xương trắng đánh lui. Chu Chân nhìn có vẻ muốn bắt Do Đa, A Khắc Lặc vương không nhịn được, tham chiến, nghĩ cách cứu viện con mình.
Kia là đại chiến của Bạt quân và quân xương trắng, người chứng kiến trận đấu quỷ dị này chỉ có A Khắc Lặc vương, không hề có kêu giết, chỉ có cắn xé lẫn nhau.
Do Đa nhân cơ hội tạm thoát đi, sau đó Chu Chân mặc kệ tế đàn, tự mình truy kích. A Khắc Lặc vương bị trọng thương, cố gắng quay về Cáp Lạp Hoà Lâm cuối cùng hôn mê ở rừng cây hoang dã.
"Mau cứu Do Đa." A Khắc Lặc vương khẩn cầu.
Hạng Thuật nhíu mày, đáp: "Đã phái trinh sát đang lục soát dọc hoang nguyên."
A Khắc Lặc vương gật đầu, rơi vào trạng thái ngủ say, Trần Tinh biết ông mê man do dược tính, hai người để ông nghỉ ngơi. Hạng Thuật bảo người thủ vệ, cùng Trần Tinh quay về tẩm điện.
Trời đen kịt, sau bữa cơm chiều, Trần Tinh thấy Hạng Thuật ngồi im, cậu cũng có phần lo nghĩ.
"Đồ Chu Chân bảo vệ là cái gì?" Hạng Thuật nhíu mày hỏi/
Trần Tinh cũng không có đáp án, theo miêu tả của A Khắc Lặc vương, thứ Chu Chân trông coi vô cùng quan trọng, dài gần một trượng, cao sáu bảy thước, đặt trên tế đàn như một ngọn núi, chẳng lẽ thi thể động vật? Bây giờ dưới trướng Vương Tử Dạ có quân đoàn xương trắng, Chu Chân còn định làm gì?
"Có lẽ là di hài của yêu thú," Trần Tinh suy đoán, "Chắc hẳn để đối phó với Cáp Lạp Hoà Lâm."
Hạng Thuật đứng dậy, Trần Tinh vội nói: "Huynh ngồi xuống đã, ta biết huynh lo cho tộc nhân, nhưng tối om thế này đi đâu tìm được?"
"Yêu thú thế nào?" Hạng Thuật nhìn Trần Tinh.
"T akhông biết..." Trần Tinh nhíu mày, "Hướng Tiêu Sơn và Tư Mã Vĩ rời đi cũng là hướng tộc A Khắc Lặc, có lẽ bọn họ sẽ tra ra được gì đó. Hạng Thuật, tộc nhân của huynh cần huynh, hiện giờ tuyệt đối đừng rời bỏ Cáp Lạp Hoà Lâm, đừng đi đâu cả, hứa với ta."
Lần trước Xa La Phong nhập ma khiến Trần Tinh không buông được, cậu nghi thần nghi quỷ mãi, nhưng chỉ cần Lục Ảnh an toàn, cậu không đi đâu nữa, chờ Chu Chân đến công thành. Sau Bạt loạn ở Trường An, Vương Tử Dạ cần nhất là bổ sung thêm nhân số, trong thành hơn mười vạn kỵ binh chư hồ dũng mãnh thiện chiến, chính là nguồn bổ sung binh lực tốt nhất cho Bạt quân.
Hạng Thuật nghe như vậy thì nhận ra gì đó, chăm chú nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh: "?"
Trần Tinh không thấy, phân tích: "Từ miêu tả, vóc dáng thứ này quá lớn. Có lẽ Chu Chân đào được thi cốt từ nơi mai táng yêu thú, Vạn Pháp Quy Tịch nhiều năm, nhưng phương bắc có nhiều yêu quái... Nhưng ta khẳng định, đối thủ khong phải là rồng, rồng không nhỏ như vậy."
Hạng Thuật buồn bực, đáp 'ừ' một tiếng, Trần Tinh bắt đầu buồn ngủ, từ lúc vào thành Trần Tinh thấy thời tiết lạnh dần, nhập thu nhiệt độ giảm nhanh, gió thổi qua bên ngoài phòng, có phần rét lạnh.
"Ngủ đi thôi." Hạng Thuật nói.
Chỉ có một gian phòng trong hoàng cung được dọn dẹp, chừng trăm năm chưa ai ở qua, Hạng Thuật và Trần Tinh ở chung lều đã quen, thế là cởi quần áo, nằm lên chăn đệm đơn sơ dưới đất.
"Huynh cũng ngủ đi," Trần Tinh nói, "suốt cả đường huynh mệt mỏi rồi, đến Cáp Lạp Hoà Lâm còn phải làm nhiều việc như vậy."
Từ lúc đến Sắc Lặc Xuyên, Hạng Thuật căng thẳng cực độ, vào đến thành mới thả lỏng hơn, hôm qua trước tiên là triệu tập họp các bộ, bận rộn một đêm rồi ngủ thiếp trong cung, tối nay mới có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Thế là y cũng cởi quần áo, nằm bên cạnh Trần Tinh.
"Ban đêm sẽ lạnh," Hạng Thuật nói, "Khí lạnh về, chồng thêm chăn lên."
Trần Tinh chồng chăn mền hai giường lên, nằm sát Hạng Thuật, chợt nhận ra dọc đường trừ lúc ở Trường An, còn lại cả hai đều ngủ chung, cái gọi là 'đi cùng xe, ngồi cùng bàn' có lẽ cũng chỉ vậy. Người Hồ không để ý, nhưng người Hán như vậy coi là trúc mã, tình cảm sâu đậm mới thế.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh rồi ra hiệu ngủ đi. Gian phòng trống bốn phía, rét thấu xương. Hạng Thuật nằm xuống chưa lâu lại bất an nhìn ra ngoài.
Gió ngày càng lớn, tiếng gió ù ù va vào cửa sổ, rung lên từng đợt, đèn đuốc trong điện chập chờn tranh tối tranh sáng, so với hoàng cung xa hoa của Phù Kiên thì khác hẳn.
"Tái ngoại sinh hoạt khổ cực," Bỗng nhiên Hạng Thuật nói, "Không so được với Trường An, chịu được không."
Trần Tinh ngây ngẩn nhìn mái vòm được ánh đèn chiếu rọi, lớp sơn vàng sớm đã bạc đi, chỉ lờ mờ nhận ra vết tích huy hoàng một thời của hoàng cung Hung Nô ở Long thành.
Trần Tinh bỗng nhiên cười, Hạng Thuật nghiêng đầu, kỳ quái nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, gương mặt Trần Tinh hơi đỏ lên.
"Vì sao," Trần Tinh nghĩ nghĩ, "Mọi người không đến Cáp Lạp Hoà Lâm mà chọn Sắc Lặc Xuyên?"
Trần Tinh nhớ rõ Thuật Luật gia rất giàu, nếu đến Cáp Lạp Hoà Lâm, tu sửa hoàng cung sẽ có chỗ ở cố định không cần du mục nữa.
Hạng Thuật đáp: "Do khí hậu."
Trần Tinh "à" một tiếng, Hạng Thuật không thoải mái cử động, lát sau dứt khoát nằm nghiêng hướng về phía Trần Tinh, trái tim Trần Tinh đạp loạn, cũng nghiêng người gối đầu lên tay.
Thế là hai người đối mặt, chăm chú nhìn đối phương.
Hạng Thuật nhìn vào mắt Trần Tinh, chuyên tâm nói: "Tái ngoại nhiều năm lạnh giá, với bão tuyết, thời điểm khắc nghiệt nhất gọi là 'Hàn tuế', trong cả năm có đến bảy tám tháng không thể chăn thả."
"A." Trần Tinh vô cùng kinh ngạc.
"Đa phần dê bò chết cóng..." Hạng Thuật chỉnh tư tế, cũng gối lên tay như Trần Tinh, cong đầu gối, chân trần trong chăn đệm vô tình chạm chân Trần Tinh. Chân Hạng Thuật lớn lại rất ấm, toàn cơ thể toả ra hơi thở nóng rực, khiến Trần Tinh nằm trong vùng ấm áp giữa tiết trời giá lạnh.
"...sông đóng băng, bên sông băng có tuyết rơi." Hạng Thuật say sưa nói, "Chim chóc cũng ít dần, năm lạnh nhất, chim nhạn còn không bay qua Trường Thành."
"Là như vậy sao." Trần Tinh lại không hề biết.
"Thế là tám mươi năm trước, Lưu Uyên vượt Trường Thành nhập quan cướp bóc." Hạng Thuật nói, "Người Hung Nô không sống nổi, Cáp Lạp Hoà Lâm ở đầu gió nơi bình nguyên trống, chỉ cần gió to thì sẽ lạnh như hôm nay, không hợp ở lâu."
Trần Tinh nói: "Chỉ có Sắc Lặc Xuyên ba mặt tiếp núi mới chống được cái lạnh."
"Ừm," Hạng Thuật nói, "Bọn họ đều muốn xuống phía nam, tiến đên quan nội cướp đồ người Hán."
Trần Tinh an tĩnh nhìn Hạng Thuật, chợt hỏi: "Huynh cũng muốn đi sao?"
"Ngươi cứ nói đi?" Hạng Thuật nghe vậy có vẻ không vui, hỏi ngược lại.
Trần Tinh: "Ta hỏi là huynh muốn đi phương nam sao, không phải huynh muốn đi cướp."
Hạng Thuật: ". . ."
Trần Tinh: "Ta biết huynh không phải ngươi như vậy."
Cậu cảm giác được Hạng Thuật cũng thích phương nam.
"Về sau ta dẫn huynh đến Kiến Khang," Trần Tinh nói, "Phương nam mà huynh nhìn thấy không giống đâu."
"Vì sao dám chắc ta sẽ đi theo ngươi?" Hạng Thuật thuận miệng nói, "Cô vương là Đại Thiền Vu, có nhiều tộc nhân phải quan tâm không phải nói đi là đi được."
Trần Tinh nói: "Huynh có thể tới làm khách mà."
Hạng Thuật: "Nhà ngươi không phải ở Tấn Dương sao?"
Trần Tinh nghĩ nghĩ, đang định giải thích cho y, Hạng Thuật lại nhấc tay trái, thò ra ngón út ra ngoài chăn ngoắc ngoắc với cậu, Trần Tinh cười, ngoắc tay với y.
Hạng Thuật nhìn mắt Trần Tinh, nói: "Mắt ngươi cũng giống mẹ ta, cũng màu đen."
"Không phải huynh cũng vậy sao?" Trần Tinh nói, "Mắt của huynh, a! Trong mắt huynh có chút màu vàng!"
Trần Tinh trước kia không để ý, bây giờ hai người sát gần, cậu nhận ra trong đôi mắt sâu của Hạng Thuật có chút ánh nâu vàng, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Trần Tinh xích lại gần, nhịp thở Hạng Thuật có phần dồn dập, hạ mắt thấy môi Trần Tinh, lát sau Hạng Thuật bị Trần Tinh làm cho ngại ngùng, nhắm mắt nghiêng đầu, tay đặt trước ngực, nói: "Ngủ đi thôi."
Trần Tinh dịch sang bên Hạng Thuật, dựa vào vai y, Hạng Thuật không như khi trước chủ động vươn tay ôm cậu. Nhưng gió ngoài hoàng cung nghe tựa như gió biển trên thuyền ngày đó, từng cơn khiến tâm thần Trần Tinh trôi nổi.
Cậu rất muốn rướn lên hôn lên mặt Hạng Thuật, phải dùng hết sức lực mới kiềm chế lại ý niệm này, đủ mọi chuyện lướt qua như giấc mộng phù sinh, lại là chuyện của đời trước rồi. Trần Tinh không biết lần trước tình cảm của Hạng Thuật cho cậu từ đâu mà tới, nhưng hôm nay từ lời A Khắc Lặc vương, khiến cậu vô cùng rung động.
Hạng Thuật cũng giống Thác Bạt Diễm, mơ ước yêu một người Hán? Vậy tết Mộ Thu ấy, việc từ chối Thác Bạt Diễm khác gì từ chối Hạng Thuật?
Nếu được quay ngược thời gian, Trần Tinh nhất định sẽ nói rõ cho Hạng Thuật là không phải như vậy! Thậm chí cậu còn dám chịu kết quả bị đánh, hôn y một cái. Chỉ cần hôn một cái thì không cần nói gì nữa, quyền lựa chọn sẽ giao cho Hạng Thuật, nhưng đến tận giờ Trần Tinh không dám làm gì cả, chỉ hận tại sao mình lại sợ hãi.
"Ta từng mơ thấy nhiều." Hạng Thuật không nhận ra tâm tư của Trần Tinh, bỗng nhiên nói.
"Ừm?" Trần Tinh vừa quyết tâm xong thì Hạng Thuật lại cắt đứt suy nghĩ của cậu.
Hạng Thuật không mở mắt, lông mi dưới ánh đèn phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, "Nói là mơ thì không đúng, hình như là mơ ở địa lao, chỉ là nhớ lại, dường như còn từ trước đó, nhớ không rõ, khó mà nói."
"Mơ thấy gì?" Trần Tinh hỏi.
"Rất nhiều." Hạng Thuật mở mắt, có vẻ nghi hoặc lại nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, nói: "Mơ thấy không biết vì sao ta lại đuổi theo ngươi, rời khỏi Sắc Lặc Xuyên, khi quay về Sắc Lặc Xuyên bị thiêu huỷ..."
Trần Tinh: "! ! !"
"Còn mơ thấy ở gốc cây ước hẹn ở Sắc Lặc Xuyên," Hạng Thuật nói, "ngày thứ hai tết Mộ Thu, ngươi cũng ở Sắc Lặc Xuyên, có tuyết rơi."
Tim Trần Tinh càng đập mạnh, thầm nghĩ nhớ lại rồi! Huynh ấy có thể nhớ hết sao?!
Cậu không dám cắt ngang Hạng Thuật, chỉ để y nhớ lại, nói không chừng trong đêm gió rít gào này đột nhiên Hạng Thuật như thể hồ quán đỉnh, nhớ lại đủ chuyện khi trước!
Nhưng mãi không thấy Hạng Thuật trả lời, Trần Tinh lại cẩn thận hỏi dò: "Sau thì sao?"
Hạng Thuật tự nhủ: "Còn mơ thấy Thác Bạt Diễm đưa cho ngươi một chiếc nhẫn, cuối cùng chuyện gì xảy ra?"
Trần Tinh nghĩ thầm huynh không nhớ kỹ chuyện khác, sao sống qua một đời rồi mà vẫn không quên ghen với Thác Bạt Diễm thế?
"Lúc nhỏ nghe mẹ ta kể," Hạng Thuật nghĩ nghĩ, "Phương bắc có hươu thần, bảo vệ giấc mộng khắp thiên hạ. Không biết tìm thấy nó có thể hỏi rõ không... thôi, có cơ hội lại nói."
Trần Tinh nhớ đến lời Mộ Dung Xung, cũng liên quan đến 'giấc mơ', khi ký ức rõ ràng có thể nhớ chuyện xưa, ký ức mơ hồ thì thành giấc mộng. Không chừng Lục Ảnh có thể giải quyết?
Gió ngày càng lớn, gối lên tiếng gió ngủ rất dễ chịu, Trần Tinh mấy ngày mệt nhọc nhanh chóng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Hạng Thuật cũng ngủ say, nhưng đến hừng đông, một tràng âm thanh ồn ào đánh thức hai người.
"Bắt được một tên gian tế!" Bên ngoài hô.
Hạng Thuật lập tức ngồi dậy, Trần Tinh còn buồn ngủ. Bên ngoài có trinh sát đi vào, thấy hai người vừa rời giường, Hạng Thuật cởi trần chắn cho Trần Tinh phía sau, vội vàng không dám nhìn, cuống quít khom người, báo tin: "Đại Thiền Vu, chúng ta bắt được tên này ở Sắc Lặc Xuyên."
Sau đó, Thác Bạt Diễm bị trói gô được áp giải tới.