Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 102: Thần Y


2 năm

trướctiếp

Ta cần các ngươi giúp ta bảo vệ người nhà.

Tộc trưởng tộc Thiết Lặc Thạch Mạt Khôn cũng tới, kỵ binh từ Sắc Lặc Xuyên đến đây chia hai cánh, hộ tống đoàn Hạng Thuật vào thành. Bên tai ồn ào tiếng nói các tộc khiến Trần Tinh hoa mắt vàng đầu, nhiều người kinh ngạc nhìn tổ hợp đám Tiêu Sơn, một sói một bái một nhóc con.

"Báo cho các tộc," sau khi Hạng Thuật xuống ngựa việc đầu tiên là vào hoàng cung, "tổ chức hội nghị."

Trên đường đi vào Trần Tinh nhìn thấy rất nhiều bách tính được thu xếp, trong lòng có cảm giác quen thuộc. Lúc Bạch Tông đi qua, không ít người hành lễ với nó.

Xa La Phong khi vào thành đã chú ý Trần Tinh, việc Đại Thiền Vu Thuật Luật Không đưa về một người Hán cũng khiến nhiều người bàn luận, khiến cho Xa La Phong vô cùng lo lắng, lúc vội vàng tới cung điện hai người mới chính thức gặp mặt, chẳng biết vì sao Xa La Phong thấy gương mặt người Hán này rất đáng ghét, như kẻ thù đời trước.

Nhưng dưới nỗi hận không lý do này, Xa La Phong lại có vài phần kính sợ.

"Hắn là an đáp của ta." Hạng Thuật nói với Trần Tinh, "Tộc trưởng Nhu Nhiên, Xa La Phong, hai người cố làm thân."

Trần Tinh cười nói: "Được."

Xa La Phong: ". . ."

Hạng Thuật vừa về hoàng cung, sắp xếp cho Trần Tinh xong lập tức đi hỏi han công việc, để Xa La Phong và Trần Tinh ở chủ điện nhìn nhau.

"Ngươi là người hán?" Xa La Phong còn hỏi.

"Đúng vậy." Trần Tinh cười nói, vừa sắp xếp hành lý, vừa nói: "Người Hán tay trói gà không chặt, an đáp, gần đây ngài có đau bụng không?"

Xa La Phong: "???"

Trần Tinh thành thật nói: "Ta là đại phu, nhìn sắc mặt ngươi không tốt, đoán chừng ngươi sẽ bị đau bụng."

Xa La Phong vốn bình thường nghe Trần Tinh nói vậy đột nhiên thấy bụng hơi đau đau, như bị cào. Sắc mặt vừa trắng vừa xanh, há mồm không nói lên lời.

"Ta... ta không phải an đáp ngươi." Xa La Phong tiến đến, lạnh lùng nói, "Ngươi quen biết Thuật Luật Không thế nào?"

Trần Tinh đang kiểm tra thuốc, nghe vậy ngỏng dậy, Xa La Phong vươn tay định khều cằm Trần Tinh.

"Đi ra!" Tiêu Sơn từ bên cạnh, gõ gõ bộ vuốt loé sáng trên tay.

Tiêu Sơn buộc khăn trên đầu, nửa người để trần, da màu lúa mạch, dáng người thon gầy, phía dưới mặc quần dài phía trước quấn một dải lông thú, Thanh Hà công chúa trước khi rời đi còn bện tóc cho nhóc.

Tiêu Sơn nhe răng nanh doạ dẫm Xa La Phong, ngoài Hạng Thuật, nhóc không cho người khác đến gần Trần Tinh.

Xa La Phong: "Ngươi... ngươi là thứ gì? Ngươi mới nên đi ra!"

Xa La Phong không hiểu vì sao sợ hãi một thiếu niên chỉ cao đến ngực mình, cơn tức vừa bùng lên lại yếu đi, không tự chủ lùi ra sau nửa bước,

"Phải nói chuyện lễ phép." Trần Tinh nói với Tiêu Sơn, "Ta bảo đệ bao lần rồi, đừng có một lời không hợp lại xé bụng người ta ra."

Tiêu Sơn chặn giữa Trần Tinh với Xa La Phong, nâng vuốt, ngang ngược chỉ vào hắn, nói: "Lùi ra sau, nếu không ta lấy đầu ngươi xuống."

Xa La Phong tức giận không kìm được, quát: "Ngươi là ai! Cút ra ngoài cho ta! Đây là địa bàn của ta!"

Trần Tinh đang định nói, thì giọng Tiêu Sơn còn lớn hơn, tiếng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên: "Nên cút đi là ngươi!"

"Đây là nơi của ta!" Tiêu Sơn lạnh lùng nói, "Ta là hậu duệ của Hô Hàn Tà, Y Đồ Tà Sơn! Người Nhu Nhiên, ngươi là cái gì?"

Nói xong, Tiêu Sơn lấy một cái răng ngọc được quấn dây vàng ở gốc, đưa cho Xa La Phong nhìn xem, uy hiếp nói: "Nhận ra nó không?"

Trần Tinh: ". . ."

Xa La Phong kinh ngạc, lùi lại nửa bước, vì Tiêu Sơn cầm thứ gọi là "Kim Linh Long Nha", Kim Ling là nhận từ chỗ Hán Nguyên Đế, Long Nha là ấn tín chưởng quản của Thiền Vu Hô Hàn Tà. Đây là biểu tượng được người Hán thừa nhận, dòng chính nắm vương quyền của Hung Nô.

Đây không phải lần đầu Trần Tinh thấy thứ này, lúc trước Tiêu Sơn luôn mang theo người, nhưng trang sức kì quái của người Hồ rất nhiều, A Khắc Lặc vương còn đeo đầy dây chuyền, Trần Tinh cũng không hỏi.

"Đệ... đệ cũng là Đại Thiền Vu?" Trần Tinh mở to mắt hỏi Tiêu Sơn, nghĩ thầm không xong rồi, thế nào lần này cũng thành đánh nhau, Tiêu Sơn và Hạng Thuật đều là Đại Thiền Vu! Nếu đánh thì mình phải giúp ai?

"Không phải." Tiêu Sơn nói với Trần Tinh, "Đệ là Thiền Vu, nhỏ hơn, là bình thường thôi, tiểu Thiền Vu hoặc Thiền Vu."

Xa La Phong nghe xong mới kịp phản ứng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn trộm, lấy nó từ đâu ra?"

Nhưng lúc này tộc trưởng các tộc Sắc Lặc Xuyên đều tới, thấy hai bên giằng co, có vẻ đoán được Xa La Phong tính tình ương bướng đang đắc tội vớingười ta, định khuyên giải thì tộc trưởng Hung Nô thấy ấn tín trong tay Tiêu Sơn, lập tức kinh hãi nói: "Vật này ngươi lấy được ở đâu?"

Chớp mắt tộc Hung Nô vây quanh Tiêu Sơn.

Hạng Thuật cũngd đến, nhìn Tiêu Sơn nói: "Cuối cùng cũng định về tộc sao?"

Trần Tinh nghĩ thầm, hoá ra y biết từ trước? người khác không nhận ra Kim Linh Long Nha nhưng Hạng Thuật là Đại Thiền Vu, dù thế nào cũng nhận ra.

Tiêu Sơn đáp: "An đáp của huynh ức hiếp Trần Tinh, nếu không ta cũng không nói. Xa La Phong! Nơi ngươi đứng đây là tổ tiên ta gây dựng, Cáp Lạp Hoà Lâm là đô thành của người Hung Nô! Nếu không phải Thiền Vu Lư Hồn giải phóng người Nhu Nhiên thì bây giờ các ngươi vẫn là nô lệ!"

Thoáng chốc sắc mặt mọi người trong điện cứng đờ, người Nhu Nhiên đúng từng là nô lệ của Hung Nô, về sau Đại Thiền Vu Lư Hồn phóng thích bọn họ, trả lại tự do.

Hạng Thuật gằn giọng: "Câm miệng! Ta không quan tâm ngươi có phải Thiền Vu Hung Nô hay không, Tiêu Sơn, người Hung Nô gia nhập Sắc Lặc Cổ Minh, đều phải nghe lệnh ta..."

"Được rồi," Trần Tinh nói, "Không sao đâu, Tiêu Sơn."

Tiêu Sơn không nói nữa, Hạng Thuật nhìn Xa La Phong ánh mắt có phàn trách cứ, Xa La Phong bị biến cố bất ngờ nên bối rối mãi sau mới tỉnh táo lại. Hạng Thuật phất tay, ngăn chuyện Trần Tinh lại, nói: "...Bọn họ có thừa nhận thân phận của ngươi không là việc trong tộc, ta không xen vào việc người khác. Nhưng hôm nay đã ký kết, bên ngàoi còn kẻ địch, cần vứt bỏ hiềm kích, chung tay chống địch."

"...Hay ngươi muốn ra khỏi thành quyết chiến?" Hạng Thuật nói với Tiêu Sơn. Giọng nói dù nghiêm khắc nhưng không hề khinh thường, uy hiếp, như có cái uy của phụ thân vậy.

Trần Tinh đang định hoà giải, Tiêu Sơn khẽ gật đầu, nói: "An đáp Nhu Nhiên của huynh không bắt nạt Trần Tinh, ta sẽ bỏ qua."

Sắc mặt Xa La Phong xấu không nhìn nổi, Hạng Thuật đành coi như không thấy, nói: "Các bộ báo cáo tình hình, người Hung Nô sau đó đi kiểm tra danh phận cũng chưa muộn."

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, tộc trưởng Thiết Lặc Thạch Mạt Khôn ho một tiếng phá vỡ yên tĩnh, nói trước: "Nửa tháng trước nhận được thư của Đại Thiền Vu gấp rút gửi từ Trường An về, chúng ta đã chuẩn bị nghênh địch xong..."

Quả nhiên bộ hạ của Thi Hợi vẫn đánh tới Sắc Lặc Xuyên sớm hơn, may lần này không có Bạt vương xuất chiến. Mười hai ngày trước rất nhiều xương cốt động vật từ núi Âm xông ra, sài lang hổ báo cầm đầu, đánh vào doanh địa trong Sắc Lặc Xuyên của người Hồ. Trần Tinh tính toán thời gian, vừa khớp với thời gian Thi Hợi dẫn đám Bạt vương rời khỏi Trường An.

Là một đêm không có ánh trăng, hàng ngàn vạn quái vật gào thế phá huỷ cọc ngựa, xông vào Sắc Lặc Xuyên. May mà Thạch Mạt Khôn được Hạng Thuật nhắc nhở đã chuẩn bị kỹ, cố gắng ngăn cản. Vừa thấy không đánh nổi lập tức dẫn mọi người vừa đánh vừa lui rút khỏi Sắc Lặc Xuyên.

Nhưng ngay giữa đường lại xuất hiện một đám khác, kỳ lạ là nhóm này không tấn công mà đánh úp đám quân bạch cốt kia, chặn đường cho bọn họ, điên cuồng giao chiến với xác động vật.

Trần Tinh nghe đến đó, lập tức biết lai lịch Bạt quân đến hỗ trợ, chính là Do Đa muốn báo thù Chu Chân dẫn theo vệ sĩ tộc A Khắc Lặc đã chết trở về.

Cuối cùng Thạch Mạt Khôn nói: "Chính là vậy."

Ánh mắt Xa La Phong có vẻ dao động, vừa chạm mắt Hạng Thuật đã nhìn sang chỗ khác, nhưng mấy lần hoài nghi nhìn lại Trần Tinh.

Trần Tinh dùng tiếng Thiết Lặc hỏi Thạch Mạt Khôn: "Có người bị thương không?"

Thạch Mạt Khôn khẽ gật đầu, nói: "Có một vài vệ sĩ Nhu Nhiên, đều đã được sắp xếp."

Trần Tinh đứng dậy, nói: "Để ta đi xem bọn họ."

Hạng Thuật nói: "Bảo bọn họ tới, ngươi ở lại đây, các tộc luân phiên phòng thủ cẩn mật, Thạch Mạt Khôn phái một đội trinh sát, điều tra tung tích kẻ địch."

"Tiêu Sơn." Trần Tinh ra ngoài hoàng cung Hung Nô, tìm Tiêu Sơn, nói, "Ta muốn nhờ Bạch Tông một việc, Tư Mã Vĩ đâu?"

Tiêu Sơn chụm tay huýt sáo, gọi Bạch Tông đến. Trần Tinh cho Bạch Tông xem bản đồ Tắc Bắc, Bạch Tông nói: "Ta nhận ra, muốn bảo ta làm gì? Nói đi."

"Đưa Tư Mã Vĩ đến hồ Ba Lý Khôn." Trần Tinh đến nói với Tư Mã Vĩ, "Ta cần các ngươi giúp ta bảo vệ người nhà, để bọn họ bình an rút về Cáp Lạp Hoà Lâm, giờ này bọn họ đang trên đường rồi."

Tư Mã Vĩ khẽ gật đầu, không hỏi lý do đã đi. Trần Tinh chợt phát hiện Tư Mã Vĩ vô cùng tốt, hắn cũng là Bạt nhưng đám Bạt không để ý hắn, coi hắn như đồng loại. Mà tên này đánh nhau rất cừ, ngày thường làm gì cũng không có ý kiến, bảo sao làm vậy.

"Ngươi vất vả rồi." Trần Tinh cho Tư Mã Vĩ đội nón trụ người A Khắc Lặc, thế là Hán vương cao lớn lại có bộ dạng khác.

Tư Mã Vĩ nói: "Không có gì."

Tên này như một thị vệ trung thành đáng tin, khiến Trần Tinh rất áy náy, hơn nữa ngoài Trần Tinh không ai giết được hắn, chỉ là cần chú ý đừng để phát hiện.

Bình thường Tư Mã Vĩ nghĩ gì? Trần Tinh thi thoảng cũng thấy tò mò, nhưng Hạng Thuật nghĩ gì cậu cũng không đoán được, nên với Bạt vương mà nói càng khó hiểu hơn.

Hôm sau, Trần Tinh ở hoàng cung Cáp Lạp Hoà Lâm treo biển hành nghề khám bệnh, dù sao cậu vẫn nhớ lần trước đến Sắc Lặc Xuyên có rất nhiều người bị bệnh, ngoài khám cho các vệ sĩ người Hộ bị thương còn tiện tay xử lý các bệnh khó chữa cho tộc nhân Hạng Thuật.

"Cần phiên dịch không?" Hạng Thuật ở bên cạnh, hỏi một câu.

Trần Tinh cười nói: "Miễn cưỡng nghe hiểu được một chút."

Thế là Hạng Thuật chủ động giúp Trần Tinh bốc thuốc, dược liệu trải đầy trên đất, thi thoảng y nhìn về phía Trần Tinh, ánh nắng mờ ảo trong điện, Trần Tinh được ánh sang từ cửa sổ trên đỉnh điện ôm trọn, vẻ mặt chăm chú toát lên sự văn nhã tuán tú.

Thạch Mạt Khôn đang xem bản đồ trong điện, đánh dấu phương hướng đi trinh sát, ngẩng đầu nhìn Trần Tinh lại nhìn Hạng Thuật, ánh mắt mang nét cười huých Hạng Thuật một cái.

"Thuật Luật Không?" Thạch Mạt Khôn cười nói.

Hạng Thuật không để ý Thạch Mạt Khôn, phối thuốc xong thì đứng dậy mang đến chỗ Trần Tinh, đưa cho tộc nhân, rồi khoanh chân ngồi xuống nghe Trần Tinh phân phó. Trần Tinh chỉ nhìn qua bệnh nhân đã lấy giấy viết phương thuốc/

Hạng Thuật: "Ngươi mới chỉ nhìn qua!"

Trần Tinh: "Nhìn qua đã biết bệnh gì."

Hạng Thuật: "Mới nãy ngươi còn không ngẩng đầu."

Trần Tinh nói: "Nghe giọng là nhận ra. Nào, ta biết ngươi nôn oẹ, uống thang thuốc an thai là được..."

Hạng Thuật: "Ngươi không ngẩng đầu chỉ nghe giọng là biết nàng đã có mang?"

"Không thì sao gọi là thần y?" Trần Tinh mừng thầm, cậu vẫn nhớ lần khám bệnh trước, rất nhiều người xếp hàng, Trần Tinh nhìn qua đã nhớ. Kê đơn cũng không cần nghĩ nhiều, người phụ nữ có thai lần trước khiến cậu nhớ rõ, lúc này chỉ cần nhìn qua.

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh: "Huynh có ý kiến gì?"

Hạng Thuật không đánh giá được y thuật của Trần Tinh, Trần Tinh lại nói: "Lấy bát thuốc đổ đầy nước cho ta."

Hạng Thuật đành đứng dậy đi làm, tộc nhân thấy Đại Thiền Vu hiệu lệnh tứ phương, đệ nhất dũng sĩ tái ngoại lại nghe một người Hán sai bảo, dường như thấy một Hạng Thuật chưa từng được biết tới, không khỏi buồn cười.

Cho đến trưa, khám xong cho toàn bộ bệnh nhân, Trần Tinh duỗi lưng một cái mới nhận ra gần hoàng hôn rồi, nói với Hạng Thuật: "Sao tộc nhân của huynh không có đại phu, nhiều bệnh mắc lâu rồi."

"Không có đại phu đến thảo nguyên," Hạng Thuật nói, "người Hán cũng ít, không ai muốn vượt Trường Thành. Chỉ có lão Tát Mãn thi thoảng xem bệnh thôi, nhưng nhiều thuốc không hiểu không phân biệt, thuốc ngươi thấy đây là do mẹ ta viết truyền lại cho mọi người."

"Mẹ huynh khi còn sống cũng là đại phu sao?" Trần Tinh nhớ ra, lâu như vậy nhưng chẳng mấy khi nói với Hạng Thuật chuyện phụ thân, mẫu thân của y, có lẽ vì nhắc dến người nhà thì Hạng Thuật có vẻ không muốn trả lời khiến Trần Tinh không muốn hỏi nhiều.

Hạng Thuật nghĩ nghĩ, lắc đầu, thuận miệng đáp: "Không, người chỉ hơi biết dược lý, sau khi gả cho cha ta, ở Sắc Lặc Xuyên chép lại một số sách về dược lý, tinh tượng, bốn mùa, võ học, dần dà cũng có tộc nhân học được."

Trần Tinh im lặng không nói, bỗng thấy Hạng Thuật tiện tay tết một thứ gì đó, mới ghé mắt nhìn qua.

Khi là mấy sợi dây tơ đỏ, bị Hạng Thuật tết thành một sợi dây, cũng khá dài rồi, bên trong đĩa còn có mấy thứ tròn bóng loáng, như ngọc trai.

Hạng Thuật vừa trò chuyện với Trần Tinh vừa lấy chu sa trong hộp thuốc, định bôi lây sợi dây, dường như muốn dùng dược liệu nhuộm đỏ, rồi xâu đá, làm thành một chiếc vòng tay giống vòng Nguyệt Bối.

"Huynh... đang làm gì?" Trần Tinh hỏi.

Hạng Thuật bị hỏi như vậy cũng phát hiện, cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của mình còn dính chu sa, đáp: "Không làm gì cả, nhàn rỗi nên nghịch một chút."

"Huynh muốn tết cái gì?" Trần Tinh kinh ngạc nói.

"Không có." Hạng Thuật có vẻ giật mình, lập tức ném đồ sang một bên, đột nhiên không hiểu sao mình vô thức muốn tết dây đỏ xâu hạt đá.

"Ngươi muốn tặng cho hắn sao?" Con bái kia không biết chui từ đâu ra, "Vậy tặng đi."

Hạng Thuật: ". . ."

Trần Tinh: "Ngươi im miệng cho ta! Liên quan gì tới ngươi?"

Trần Tinh đi sang, ngồi quỳ bên cạnh Hạng Thuật, cúi đầu nhìn vòng tay thô sơ kia, lại ngẩng đầu nhìn Hạng Thuật.

Ánh mắt Hạng Thuật có vẻ lo lắng, nghĩ nghĩ, đang định mở miệng thì ngoài điện có bóng người chặn lại ánh hoàng hôn. Hai người quay đầu phát hiện dáng người cao lớn của Tư Mã Vĩ khiêng một người nửa sống nửa chết đặt xuống đất.

Là một người đàn ông, râu tóc hoa râm, trên cổ đeo mấy sợi dây chuyền, gương mặt có vẻ tang thương, trên người có vết đao chém, vết thương đã nhiễm đen. Tiêu Sơn đuổi theo sau như cơn gió lao vào/

"A Khắc Lặc... A Khắc Lặc vương!" Trần Tinh kinh ngạc.

"Ngươi biết hắn?" Hạng Thuật bất ngờ.

Trần Tinh: "Mau! Chuẩn bị thuốc cho ông ấy!"

Bái: "A không được, ông ta sắp chết rồi."

"Im mồm!" Hạng Thuật và Trần Tinh đồng thanh nói.

Người kia là A Khắc Lặc vương – ông bị thương rất nặng nhưng vẫn còn tỉnh táo, miệng vẫn thì thào tiếng Hung Nô cổ, gọi tên Do Đa.

Hạng Thuật nhanh chóng dùng tiếng Hung Nô trò chuyện, Tư Mã Vĩ ở bên cạnh nói: "Ta phát hiện hắn ở thành bắc"

Trần Tinh bảo Tư Mã Vĩ ra ngoài vì bảo vệ A Khắc Lặc vương và vương phi, không ngờ Tư Mã Vĩ lại đưa ông về! Theo lời Tư Mã Vĩ đêm qua khi hắn và Bạch Tông xuất phát, thì phát hiện A Khắc Lặc vương trong rừng cây. Trần Tinh trước chỉ mô tả qua một lần cho Tư Mã Vĩ về A Khắc Lặc vương và Vương phi, vậy mà Tư Mã Vĩ lại đưa ông về.

"Ta đi xem thê tử hắn." Tư Mã Vĩ nói.

"Chỉ có một mình ông ấy sao?" Trần Tinh ngạc nhiên.

Tư Mã Vĩ gật đầu, nói: "Tiếp tục lục soát dọc hồ Ba Lý Khôn xem sao."

Trần Tinh vội cảm ơn, Tư Mã Vĩ lại đi. Hạng Thuật hỗ trợ nghiền thuốc. Trần Tinh thi châm cho A Khắc Lặc vương, căn cứ thương thế, trọng thương gần năm ngày rồi, không biết nghị lực gì đã giúp ông gắng gượng đến hồ Ba Lý Khôn, một thân một mình đi về Cáp Lạp Hoà Lâm.

"Thuốc." Trần Tinh nói.

Hạng Thuật sắc thuốc xong, Trần Tinh đút hết cho ông, Hạng Thuật cau mày: "Con của ông ấy khi còn sống vì tranh chấp cỏ nước với Chu Chân mà đánh nhau tới chết."

Trần Tinh biết chuyện này, nói vậy A Khắc Lặc vương phát hiện tung tích Do Đa, một mình rời hồ Ba Lý Khôn, xuôi nam tìm con, nửa đường bị tập kích, rơi vào tình cảnh như vậy. Mà sau khi Do Đa rời đi đuổi theo Chu Chân đến Sắc Lặc Xuyên, bám đuôi tấn công quân đoàn xương trắng...

"A Khắc Lặc vương!" Trần Tinh nói, "Gắng lên! Đừng ngủ! Hạng Thuật, nói chuyện với ông ấy."

A Khắc Lặc vương đã hấp hối, mất máu quá nhiều, một khi mê man chỉ sợ không tỉnh lại. Trần Tinh phối thuốc kích tim liều mạnh, A Khắc Lặc vương uống xong thì lại ho ra, may mà uống hơn phân nửa, chỉ chờ thuốc có tác dụng.

"Cần giúp đỡ không?" Phượng Hoàng lại xuất hiện, từ trên cửa bay xuống, dừng bên giường.

"Rốt cuộc ngươi làm gì?" Hạng Thuật mờ mịt nói, sao con chim này cứ xuất hiện lại đều nói một câu, mà Trần Tinh chỉ trả lời 'Không cần'.

"Không cần!" Trần Tinh biết thân thể A Khắc Lặc vương khoẻ mạnh lại có chí cầu sinh mãnh liệt, không bị thương chỗ yếu hại nên quả quyết từ chối đề nghị của Trùng Minh, nói: "Ít nhất lúc này không cần."

"Ôi đại vương!" Bái phát hiện Trùng Minh, lập tức từ trong góc lộn nhào ra, hai cái chân ngắn tũn dập dầu với Phượng Hoàng, "Tiểu nhân là một con bái ở núi Âm, tu luyện trăm năm..."

Phượng Hoàng chỉ tuỳ ý phẩy cánh, một cơn gió cuốn con bái bay ra ngoài điện.

"Chờ đến lúc cần có lẽ đã muộn." Phượng Hoàng nhắc nhở Trần Tinh.

Trần Tinh nói: "Ta sẽ nắm chắc thời cơ, đến lúc không còn hi vọng nữa sẽ gọi ngươi ngay."

"Được." Phượng Hoàng kiên nhẫn nói, "Cô vương sẽ chờ."

Lúc này Xa La Phong lại đến, rõ ràng là nghe được tin A Khắc Lặc vương được đưa về.

Màn đêm buông xuống, Xa La Phong vào điện liếc nhìn A Khắc Lặc vương, Trần Tinh khẩn cầu nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật gật đầu ra hiệu để y giải quyết, nói: "Xa La Phong."

Xa La Phong không nói gì, sắc mặt phức tạp nhìn A Khắc Lặc vương rồi nhìn Trần Tinh.

Trần Tinh ở phía sau Hạng Thuật, làm một động tác 'cào' với Xa La Phong, dùng khẩu hình uy hiếp: "Cẩn thận Thiền Vu dùng móng cào chết ngươi."

Xa La Phong: "... ..."

Trần Tinh biết Xa La Phong và người A Khắc Lặc có thâm cừu đại hận, nhưng giờ Tiêu Sơn xuất hiện, với người Hung Nô mà nói thì có ý nghĩa vô cùng lớn. Chỉ vì các bộ Hung Nô từ sau khi Hô Hàn Tà cưới Chiêu Quân xong bắt đầu suy sụp, mấy trăm năm qua chia rẽ nội bộ vẫn cứ cãi nhau ầm ĩ, không thống nhất nổi. Chưa có một thống soái nào đủ sức để hợp nhất bọn họ.

Cũng vì thế mà người Hung Nô yếu thế hơn các bộ Nhu Nhiên, Thiết Lặc. Bây giờ Tiêu Sơn mang Long Nha quay về, có thể sau này sẽ thành lãnh tụ mới của người Hung Nô. Thậm chí ngày Hạng Thuật thoái vị có đủ tư cách giành chức Đại Thiền Vu. Nhóc con này vũ lực mạnh mẽ, một khi người Hung Nô đồng lòng sẽ không để Nhu Nhiên, Tiên Ti tuỳ ý ức hiếp nữa.

"Ta đi một lát rồi về." Hạng Thuật nói với Trần Tinh, thản nhiên đứng dậy cùng Xa La Phong rời khỏi hoàng cung.

Trần Tinh nhìn hai người rời đi, lại nhìn Phượng Hoàng, rồi cúi đầu nhìn A Khắc Lặc vương.

"Đừng ngủ." Trần Tinh dùng cổ ngữ Hung Nô nhỏ giọng nói, "A Khắc Lặc vương ông có thể chống chọi được! Nhất định đó! Thê tử của ông còn đang mang thai, chờ ông quay về, tiểu nhi tử còn chưa gặp cha nó mà!"

A Khắc Lặc vương bị trường kiếm xuyên xương sườn, may mà chệch khỏi tim, vết thương kia tương tự như lúc bị Bạt vương tấn công ở Tạp La Sát, nhưng Trần Tinh tin chắc số mệnh Phùng Thiên Dật và Thanh Hà công chúa đã thay đổi, ALKv nhất định có thể sống sót!

"Con ta... con ta..." A Khắc Lặc vương run rẩy, "Ta thực xin lỗi... Do Đa, khi con còn sống... ta không cản được người Nhu Nhiên, sau khi chết, ta còn không báo thù được cho con..."

Trần Tinh nắm chặt cổ tay A Khắc Lặc vương, ánh sáng dịu dàng của Tâm Đăng truyền vào, giữ vững tâm mạch cho ông.

"Ngươi... là ai?" A Khắc Lặc vương nhìn Trần Tinh, bộ râu hoa râm che khuất bờ môi, nói, "Ta thấy... Thuật Luật Không."

"Ta là Trần Tinh," Trần Tinh vuốt trán cho ông, nhỏ giọng nói, "Trần Tinh, ta là người Hán."

"Người Hán..." trong cơ thể A Khắc Lặc vương, thuốc bắt đấu phát huy tác dụng, ông thở ra hơi nóng hầm hập, gương mặt xám bắt đầu có huyết sắc, "Người Hán sao. Thuật Luật Không... con trai của Hạng Ngữ Yên và Thuật Luật Ôn. Ngươi là... thân nhân của Hạng Ngữ Yên sao?"

"Là tộc nhân." Trần Tinh nói.

Lúc này, Tiêu Sơn được các tộc trưởng Hung Nô thả đi, Trần Tinh hỏi ý bằng ánh mắt, Tiêu Sơn bị tra hỏi có vẻ không vui lắm, nhưng Long Nha vẫn đeo bên eo, Trần Tinh biết, ý này là bọn họ đã thừa nhận thân phận nhóc con rồi.

Nhưng nhóc còn nhỏ quá, gánh vác trách nhiệm của Thiền Vu cũng phải vài năm nữa.

"Đệ quyết định ở lại chăm sóc tộc nhân sao?" Trần Tinh hỏi.

Tiêu Sơn không nói gì vẫn đang suy nghĩ, Trần Tinh xoa đầu nhóc, nói: "Mỗi người đều có trách nhiệm mình tự gánh vác."

Tiêu Sơn: "Huynh nói chuyện y như Lục Ảnh vậy."

Trần Tinh đoán nhóm người Hung Nô hiện giờ cũng đang tranh luận, thấy Long Nha cả tộc phải quy thuận, trong thời gian ngắn thì khó mà làm được, chỉ đành coi Tiêu Sơn như thái tử để bồi dưỡng. Nhưng có vẻ Tiêu Sơn muốn trả Long Nha cho bọn họ, nhưng không ai dám nhận, từ phía tình cảm, cậu thấy Tiêu Sơn vẫn muốn đi theo mình và Hạng Thuật, làm Khu ma sư vui vẻ.

Trần Tinh nói: "Nếu đệ muốn chăm sóc tộc nhân, phải học Hạng Thuật nhiều."

Tiêu Sơn tức giận: "Biết chứ, ta mười sáu rồi đừng coi ta là nhóc con khi trước nữa."

"A, đúng nhỉ." Trần Tinh nhớ ra, qua thêm ba năm, Tiêu Sơn đã mười sáu rồi*.

*ý là qua ba năm trong quá khứ giờ tâm tính Tiêu Sơn là thiếu niên mười sáu trong thân xác nhóc con mười hai tuổi đó.

"Năm ta rời sư môn tìm Hạng Thuật," Trần Tinh cười nói, "Cũng vừa mười sau."

Trần Tinh quan sát Tiêu Sơn, thấy Tiêu Sơn nhỏ tuổi nhưng bộ dáng không như vậy. Lại còn có rất nhiều ước mơ. Nhóc con sùng bái Hạng Thuật như phụ thân, thậm chí vô thức bắt chước hành động của y.

Tiêu Sơn đổi câu chuyện, ra hiệu Trần Tinh, hỏi thăm A Khắc Lặc vương, "Ông ấy là ai? Vì sao lại ngã bênh? A!"

"Trên đường ấy?" Trần Tinh nói, "Ông ấy cũng là người Hung Nô, còn nhớ không?"

Tiêu Sơn nghi hoặc, lần trước gặp A Khắc Lặc vương cũng chỉ thoáng qua, về Sắc Lặc Xuyên thì tộc A Khắc Lặc đã diệt, nghĩ mãi hồi lâu mới nhớ lại.

Trần Tinh kể lại cho cậu một lượt, lúc trước bọn họ quen biết thế nào, A Khắc Lặc vương đưa cậu lên bắc ra sao.

Tiêu Sơn nghe xong, bỗng nhiên có vẻ chần chừ, cầm lấy Thương Khung Nhất Liệt nhìn Trần Tinh.

Trần Tinh thấy ánh mắt nhóc, lập tức hiểu lòng, ánh mắt ấy giống Hạng Thuật y đúc, nếu không phải tuổi tác có khi cậu còn nghĩ Tiêu Sơn là con trai Hạng Thuật, thế mới nói: "Đệ muốn đi bảo vệ tộc nhân hộ ông ấy sao?"

Tiêu Sơn nói: "Có thể không? Ta sẽ về sớm."

Trần Tinh biết chỉ mình Tư Mã Vĩ đi Tiêu Sơn sẽ không yên tâm, thực tế cậu cũng không buông được, hơn nữa trước mắt không có ai làm viện binh, cậu và Hạng Thuật nhất định phải canh giữ Sắc Lặc Xuyên.

"Nếu là Hạng Thuật," Trần Tinh cười nói, "Huynh ấy cũng sẽ làm vậy, đi đi."

Tiêu Sơn gật đầu: "Ta đi giết Xa La Phong trước, miễn cho hắn làm phiền huynh."

"Đừng!" Trần Tinh nói, "Đừng đụng vào hắn, không là đệ hại chết ta đó, Hạng Thuật sẽ tưởng ta xúi đệ đi giết an đáp của huynh ấy, đệ đi mau về mau, ta tự chăm sóc mình được, đệ còn không tin bản lĩnh của ta sao?"

Tiêu Sơn vội vàng ra ngoài, Trần Tinh đuổi theo đến ngoài điện, cưỡng chế nói: "Tiêu Sơn! Còn chưa xong! Đừng có giết người lung tung."

"Biết rồi!" Tiêu Sơn không nhịn được nói, rồi quay mình lên ngựa, rời khỏi Cáp Lạp Hoà Lâm.

Trần Tinh dõi theo nhóc rời đi, xác nhận không gây sự với Xa La Phong mới quay vào điện.

Lúc này bệnh tình của A Khắc Lặc vương cũng ổn định, cậu thở phào. Lúc này nhớ tới A Khắc Lặc vương và Vương phi, là biết năm đó Hạng Ngữ Yên ở tái ngoại gặp chuyện! Sao đến lúc bọn họ tra ra Hạng gia ở HK, tộc A Khắc Lặc đã diệt, người biết chuyện chết đi, tiền căn hậu quả cũng vùi sâu xuống đất.

Hiện giờ bắt đầu lại có phải có thể tra xét đến cùng không?

Trần Tinh nghĩ đến đây, lập tức căng thẳng, hỏi A Khắc Lặc vương: "Ngài có biết lão Đại Thiền Vu Thuật Luật Ôn và Hạng Ngữ Yên không?"

Hơi thở A Khắc Lặc vương đều đều, nằm trên giường, ánh đèn chập chờn, bóng người cao lớn nhưng tiều tuỵ chiếu lên bình phong.

"Bọn họ quen biết thế nào?" Trần Tinh dò hỏi: "A Khắc Lặc vương, đừng ngủ, ta có nhiều chuyện cần hỏi ngài."

A Khắc Lặc vương như chìm vào hồi ức, chậm rãi nói: "Thuật Luật Ôn..."

"Đúng đúng." Trần Tinh vội nói, "Ngài còn nhớ chuyện năm đó không?"

A Khắc Lặc vương im lặng rất lâu, nhớ lại chuyện cũ, nói: "Thuật Luật Ôn ấy, ta còn nghĩ hắn cả đời lông bông, sẽ không thành thân."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp