Ta, đường đường là Thuật Luật Không, sao phải dùng thanh kiếm này?

Đêm cuối hè đầu thu, sao trời ngoài Trường Thành rực rỡ, nối liền thiê mạch, tạo thành một dải ngân hà mênh mông vắt ngang trời.

Trên mặt đất đầy rẫy các đốm lửa trại, mọi người đóng trại nghỉ ngời.

Trần Tinh quan sát bản đồ, bấm tay tính toán, lần trước đến Sắc Lặc Xuyên là trước Tết Mộ Thu, theo tốc độ này vừa vào thu là đến Sắc Lặc Xuyên rồi. Sau đó đến Cáp Lạp Hoà Lâm rồi Tạp La Sát, chắc chắn về kịp Sắc Lặc Xuyên ăn tết Mộ Thu.

Bên cạnh lửa trại, dựng một vương trướng đơn giản, Hạng Thuật ngồi ở thảm trải trên đá, nhìn về bếp đang đun nước, dùng một con dao nhỏ tước nhân sâm, mùi trà sâm nhẹ nhàng toả ra.

Chó con nằm ngoài bên chân Trần Tinh ngủ say, Tiêu Sơn ngủ trong lều, gối lên đùi Trần Tinh.

Từ sau khi thấy Trần Tinh, Tiêu Sơn luôn theo cậu một tấc không rời. Hạng Thuật cảm thấy nhóc con này rất dính người nhưng không muốn mắng, tâm tình có vẻ hơi mâu thuẫn, vốn muốn tách họ ra nhưng Tiêu Sơn quen miệng gọi "Ca ca", vì thế chẳng hiểu tại sao Hạng Thuật không ghét nổi.

Đêm thứ ba rời Trường An, dưới Trường Thành.

Mộ Dung Xung và Thanh Hà công chúa đến, Hạng Thuật ra hiệu tự rót trà uống. Chốc lát sau, bên ngoài lại có mấy người đến nữa, là Tạ An và Phùng Thiên Quân, với Phùng Thiên Dật được Phùng Thiên Quân ôm.

Mộ Dung Xung: "Bốn bề thảo nguyên là...."

"Phiền quá." Hạng Thuật ngắt lời, "Đi thẳng vào vấn đề đi, đừng dông dài."

Thanh Hà công chúa cười.

"Chúng ta bàn bạc một chút." Phùng Thiên Quân chỉ nói, "Sau đây vẫn nên chia binh hai hướng."

Trần Tinh nhìn Tạ An, Tạ An nghiêm túc, gật đầu, nói: "Chung quy là không rời Kiến Khang lâu quá được, thấy mọi người không sao ta cũng yên tâm."

Trần Tinh mới biết Tạ An nhất định phải quay về, im lặng chốc lát rồi cậu gật đầu, nói: "Tạ sư huynh đi một mình?"

Hạng Thuật liếc mắt nhìn Tạ An, Tạ An lại nói: "Ta định đưa Thiên Dật xuôi nam, Thiên Quân đi với mọi người."

Hạng Thuật không nói gì, vì vậy Trần Tinh gật đầu, "TVB và Ôn Triệt nhờ cả vào sư huynh rồi."

Thanh Hà công chúa nhận trà sâm, hai tay ôm chén bạc ngẩn người, một lát sau nàng nói: "Cám ơn các ngươi, cảm ơn ngươi, Đại Thiền Vu."

Hạng Thuật không nói gì, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu đã biết.

Phùng Thiên Dật không dám nhìn vào mắt Trần Tinh, hắn được em trai thả xuống, ngồi thụp trên đất lạy đầu ba cái với Trần Tinh và Hạng Thuật.

Hạng Thuật đang nhìn lửa trại, mặt trời xuống núi rắc vàng lên tím tóc nhỏ, gò má anh tuấn khiến Trần Tinh không dời mắt nổi.

"Dạ lạc tát." Hạng Thuật hờ hững nói, "Người Hán các ngươi có cái gọi là đại ân không lời nào tả xiết, không cần dài dòng, làm người thêm lần nữa, đi đi."

Trần Tinh nói với Phùng Thiên Dật: "Cuối cùng Phù Kiên cũng sẽ chiến với Đại Tấn một trận. Vì ngày ấy, ngươi hãy chuẩn bị cẩn thận."

Phùng Thiên Dật gật đầu, Phùng Thiên Quân lại ôm huynh trưởng ra ngoài.

Thanh Hà công chúa cười nói: "Vậy... ta không quỳ lạy ngươi, Đại Thiền Vu, trong lòng ta ngươi vẫn như anh trai vậy."

"Tuỳ ngươi." Hạng Thuật thuận miệng nói, "Mộ Dung Xung?"

Mộ Dung Xung có vẻ khiên cưỡng, không muốn đợi lâu trước mặt Hạng Thuật, hắn nhíu mày nhìn Trần Tinh vài lần rồi nhìn Hạng Thuật, 'ừ' một tiếng, lại nói: "Đúng vậy."

Trần Tinh biết tính cách Mộ Dung Xung, ngày thường sẽ không thoải mái với ai cả, nhưng vì Hạng Thuật cứu một mạng của Thanh Hà công chúa nên đành nén giận, chịu cúi đầu.

"Ngươi muốn khai chiến với Phù Kiên?" Hạng Thuật ngước nhìn Mộ Dung Xung.

"Ta không biết." Mộ Dung Xung thở dài, đáp: "Về Bình Dương trước rồi xem xét sau."

"Kiên đầu sẽ không giết ngươi," Hạng Thuật hờ hững nói, "Hiện giờ chắc hắn đã truyền tin rồi, không chừng người đưa tin tới còn nhanh hơn ngươi."

Mộ Dung Xung cau mày, bình sinh hắn không muốn người khác nhắn đến mối quan hệ của mình và Phù Kiên, nhưng lời của Hạng Thuật cũng là thật lòng.

Phùng Thiên Quân đưa huynh trưởng ra ngoài rồi lại trở vào, rõ ràng còn lời muốn nói chờ bọn họ.

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh: "Ngươi quyết định đi."

Trần Tinh biết Hạng Thuật giao ý quyết định là, cậu từng nói với Hạng Thuật đến Sắc Lặc Xuyên sẽ còn nhiều chuyện cần làm, liên quan đến cả Chu Chân, đưa Thanh Hà công chúa đi cùng liệu có phiền phức không?

Trần Tinh lại nhìn Phùng Thiên Quân, nói: "Phùng đại ca quyết định đi."

Hạng Thuật: "?"

Phùng Thiên Quân im lặng không nói, lát sau Thanh Hà công chúa nhẹ nhàng hỏi: "Thiên Quân?"

Phùng Thiên Quân không nhìn Thanh Hà công chúa, cuối cùng cũng quyết định: "Ngươi cùng đệ đệ về Bình Dương đi, hắn sẽ bảo vệ ngươi."

Thanh Hà công chúa miễn cưỡng cười, gật đầu, đứng dậy cùng Mộ Dung Xung rời đi.

Phùng Thiên Quân đối diện Trần Tinh, Hạng Thuật dường như nhận ra gì đó, nhìn về phía Thanh Hà công chúa rời đi, lại như hiểu được điều gì, gật gật đầu.

"Huynh nghĩ kĩ chưa?" Trần Tinh nói, "Từ biệt như thế e rằng mấy năm cũng không gặp lại đâu."

"Ừm." Phùng Thiên Quân gật đầu.

"Nghĩ kĩ cái gì?" Hạng Thuật hỏi Trần Tinh.

Trần Tinh bỗng nhiên nhớ ra một chuyên, nói: "Đúng rồi, Hạng Thuật, huynh có thể ban hôn không?"

Trần Tinh cười hả hê, Phù Kiên có quyền như vậy, Hạng Thuật cũng có nhỉ?

"Đại Thiền Vu quản trời đất, lo sống chết." Hạng Thuật nói, "Chưa bao giờ quản chuyện người khác, việc kết hôn của chính mình còn chưa có cách nào, không ban hôn được, yêu thích thì tự mình nói ra."

"Không không không." Phùng Thiên Quân nói, "Trong lòng ta có người khác rồi, cảm ơn hai người!"

Trần Tinh vốn tưởng Phùng Thiên Quân không có dũng khí biểu lộ với Thanh Hà công chúa không ngờ hắn lại chọn Cố Thanh ở Giang Nam, lúc này cảm thấy xúc động.

"Sắc Lặc Cổ Minh có một ngày lễ, gọi là tết Mộ Thu, có một hoạt động là," Hạng Thuật nói, "có thể hỏi người mình thích..."

"Nàng ở Giang Nam." Phùng Thiên Quân nói, "Tương lai nếu có cơ hội ta cũng muốn dẫn nàng đến tai ngoại, lần này... đành thôi vậy."

"Hai người có vẻ còn chưa biết nhau," Trần Tinh nói, "Thứ cho ta nói nhiều một câu, lỡ nàng không thích huynh, thì huynh xong rồi đó."

Phùng Thiên Quân bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Như vậy ta dọn đến sát vách Dược đường, mỗi ngày nhìn nàng đảo thuốc cho người bệnh, nói với nàng vài câu cũng được rồi."

Phùng Thiên Quân và Trần Tinh nói đến Cố Thanh, Hạng Thuật nghe chẳng hiểu làm sao, lúc này Tạ An lại tới.

"Được," Tạ An thở dài, nói: "Có vài việc phải bàn bạc cho kỹ, ngày mai ta mới yên tâm khởi hành."

Trong ba ngày này, mọi người đều nghĩ một việc: Bất Động Như Sơn bị cướp, Thi Hợi chạy, sau đây phải làm sao?

Tiêu Sơn vẫn còn đang ngủ, Trần Tinh nói: "Hạng Thuật không lấy được Bất Động Như Sơn, nó bài xích huynh ấy, bị oán khí luyện hoá rồi"

Việc này cũng khiến Hạng Thuật vô cùng nghi hoặc, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Sao lại nói nó là đồ của ta? Mọi người nói rõ cho ta một lần xem nào?"

Trần Tinh đành giải thích: "Thanh thần binh này ban đầu vốn là trọng kiếm, chúng ta muốn lấy cho huynh dùng."

Hạng Thuật: "Vậy thì? Thế phải làm sao?"

Trần Tinh nói: "Truyền thuyết rằng chỉ nó mới giết được Xi Vưu, sao bây giờ lại vào tay Thi Hợi?" Nghĩ tới đây, niềm vui gặp lại tan biến, cậu nóng nảy: "A! Làm sao đây! Làm lại mọi chuyện rồi sao còn phức tạp như thế cơ chứ?"

"Làm lại cái gì?" Hạng Thuật lại hỏi.

Tạ An và Phùng Thiên Quân quan sát biểu cảm Hạng Thuật, lo lắng, sợ bọn họ nói nhiều đột nhiên cãi nhau, mà Tạ An cũng nhận ra, lần này tính khí Hạng Thuật tốt hơn nhiều, kiên nhẫn với Trần Tinh hơn hẳn.

Trần Tinh uống chén trà sâm, buồn bực, nói: "Nói chung phải lấy được nó mới coi là hoàn thành nhiệm vụ, thanh kiếm kia chính là vũ khí quan trọng của Hộ pháp."

Hạng Thuật nói: "Ta, đường đường là Thuật Luật Không, sao phải dùng thanh kiếm này? Không có nó thì không thể đánh nhau?"

Trần Tinh nói: "Đối phó với Xi Vưu, chỉ há miệng chờ sung thì vô dụng."

"Là tay không tấc sắt." Hạng Thuật không vui nói.

Trần Tinh cũng không kiên nhẫn nữa: "Ta không quan tâm, ta muốn nó!"

Hạng Thuật: "..."

"Được rồi hai người đừng ồn ào!" Tạ An và Phùng Thiên Quân cuối cùng cũng chờ được đến lúc này.

Trần Tinh bỗng phát hiện, có lúc ngang ngược lại hữu dụng hơn nói lý nhiều, như lúc này, Hạng Thuật không ầm ĩ, vì vậy vấn đề từ 'ta muốn thanh kiếm này để cứu vớt thiên hạ nhưng kiếm không còn nữa, làm sao đây', trở thành 'Trần Tinh muốn thanh kiếm này, nhất định phải nghĩ cách lấy được', mà vế sau hiển nhiên quan trọng hơn phía trước, khiến Hạng Thuật nghĩ từ 'tính hợp lý của vấn đề' thành 'làm thế nào giải quyết vấn đề'.

"Có chuyện thì từ từ mà nói," Tạ An ra hiệu, "Sao lúc nào cũng thế nào? Ầm ĩ có hữu dụng không?"

Trần Tinh: "Hữu dụng chứ. Huynh xem không phải y đang nghĩ cách sau?"

Phùng Thiên Quân: "..."

Tạ An kiên nhẫn nói: "Thi Hợi cầm theo Ma Mâu trốn về phía tây bắc, có thể cướp về không?"

Tình cảnh lúc đó mọi người đèu thấy, Thi Hợi mang theo năm Bạt vương và một vũ khí chạy mất dạng. Tạ An còn nói: "Lương Châu thực sự ngoài tầm với của chúng ta, chỉ có thể cầu viện Đại Thiền Vu, phái trinh sát tìm tung tích Thi Hợi, quan trọng nhất vẫn là Bất Động Như Sơn."

Trần Tinh cau mày: "Không tìm được tung tích, thì gã muốn trốn đâu? Ta cho rằng gã vẫn muốn xuống phía nam."

Tạ An nhún vai, Hạng Thuật còn đang suy nghĩ. Phùng Thiên Quân nói: "Hay là ta đi một chuyến điều tra tình hình phía tây bắc xem."

Lúc trước Phùng Thiên Quân và Tạ An bàn bạc như vậy, bây giờ đột nhiên Hạng Thuật nghiêm túc nói với Trần Tinh: "Được, mặc kệ nó là thần binh gì, lúc này bị kẻ địch cướp mất chúng ta không rèn lại cái khác sao?"

Trần Tinh: "A?"

Một lời của Hạng Thuật như đánh thức người trong mộng, ba người nhìn nhau, Trần Tinh nói: "Đúng vậy."

Tạ An: "Không thể bảo rèn là rèn ngay ra được đâu, Hộ pháp."

Hạng Thuật nói: "Có người làm được thì chúng ta cũng có thể."

Tạ An suy nghĩ một chút, nói: "Dù biết vật liệu là gì nhưng rất khó lấy được."

Hạng Thuật: "Tìm là được."

Trần Tinh vốn vô cùng tuyệt vọng, không tìm được Thi Hợi thì không lấy lại được Ma Mâu, mà không lấy được Ma Mâu thì không tịnh hoá nó được, hơn nữa có thể khiến nó khôi phục thành Bất Động Như Sơn hay không vẫn còn khó nói. Nhưng Hạng Thuật nói đúng không chừng có thể rèn lại một thanh.

Tạ An suy nghĩ chốc lát, nói: "Nếu là biện pháp này, ta sẽ mau chóng về HK, tìm tất cả ghi chép liên quan đến Bất Động Như Sơn."

Trần Tinh đánh thót một cái, chỉ sợ Tạ An nói thành 'Hạng gia HK', mà Tạ An lăn lộn quan trường mấy chục năm đã thành nhân tinh, lời không nên nói sẽ không nói, nghĩ đến đây, Tạ An lại nói: "Cố gắng thì vẫn còn hi vọng, ta lập tức về xem, có tin gì sẽ báo ngay cho mọi người. Nếu không sai lầm gì giải quyết việc ở Tạp La Sát xong mọi người mau chóng xuống Giang Nam, lúc đó sẽ gặp thôi."

Vì thế Tạ An đứng dậy, Phùng Thiên Quân lại nói: "Ngày mai ta sẽ đi, đến Lương Châu phía tây bắc, điều tra hướng đi của Thi Hợi, không cần cáo biệt."

Mọi người rời đi xong, Trần Tinh uống trà sâm một đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, không nhịn được liếc trộm Hạng Thuật nằm bên kia lều vải, không thấy động tĩnh gì. Có lúc Trần Tinh tò mò, hàng ngày Hạng Thuật nói ít như vậy là đang nghĩ chuyện gì? Giống lúc này y nghĩ chuyện tộc nhân ở Sắc Lặc Xuyên hay là việc của Thi Hợi, Xi Vưu?

Có phải trong lòng y thi thoảng sẽ nhớ lại những chuyện nhỏ nhặt? Trùng Minh nói cho cậu, lúc Vạn Pháp Phục Sinh, thuỷ triều ngược dòng, Tiểu Quý dùng Lạc Hồn Chung đưa ký ức trong ba năm này của bọn họ quay về, chỉ vì trong thân thể Hạng Thuật còn sót lại Long lực mới bị áp chế.

Mà tình cờ Trần Tinh thấy vẻ mặt nghi ngờ của Hạng Thuật, dường như trải qua một vài thời điểm bọn họ đã từng làm, sẽ khiến y chìm trong hồi ức hỗn loạn.

Vì thế Trần Tinh tìm cơ hội để thảo luận với Tạ An và Phùng Thiên Quân một lần, bọn họ nhất trí – đã có thể nhớ lại thì cứ để y tự nhớ, không cần cưỡng ép nhắc làm gì, tránh chữa lợn lành thành lợn què. Mà đôi lúc Trần Tinh cảm nhận được Hạng Thuật có cảm giác căm tức nào đó, có lẽ sinh ra từ sự hỗn loạn của hiện tại và quá khứ.

Hạng Thuật chưa từng hỏi vì một khi hỏi không chừng Trần Tinh sẽ nói hết cho y biết.

Trần Tinh chầm chậm đứng dậy giữa bóng tối, cậu không ngủ nổi, vì vậy sờ soạng ra ngoài đến ven hồ, nhìn mặt nước phản chiếu sao trời, cau mày suy nghĩ.

Thi Hợi cướp đi Bất Động Như Sơn, nhưng sức mạnh hiện giờ lớn hơn lần trước nhiều, uy lực của Tâm Đăng mạnh mẽ hơn, lại một lần nữa đối đầu với những gì được số mệnh sắp xếp liệu có hiệu quả hay không? Lần này không có Âm Dương Giám e rằng phải tạo ra một kết giới nhốt gã trong đó, dùng Tâm Đăng thổi tan oán khí và Lạc Hồn Chung lấy đi hồn phách của gã.

Chỉ cần Thi Hợi đền tội, lấy lại Ma Mâu không chừng sẽ có cách đưa nó về trạng thái ban đầu rồi nghênh chiến với Xi Vưu. Mà trước tiên phải lấy được Lạc Hồn Chung... Tạ An quay về Kiến Khang, mục đích chính là tìm nó.

"Khu ma sư." Một giọng nói vang lên ven hồ.

Trần Tinh ngần ra, ngẩng đầu, cậu không chú ý đêm khuya tĩnh lặng này ở ven hồ còn có người.

Người kia xuất hiện, mặc áo bào đen, là Mộ Dung Xung đang đứng dưới tàng cây.

"Mộ Dung Xung?" Trần Tinh có vẻ bất ngờ, "Không ngủ được sao?"

Mộ Dung Xung cách mấy bước, im lặng nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cười với hắn, nói: "Ngày mai sẽ phải quay về nghĩ xem nên làm sao?"

Mộ Dung Xung không trả lời, vẻ mặt nghi hoặc, lẩm bẩm: "Đây là lần đầu chúng ta ói chuyện, nhưng vì sao ta cứ cảm thấy quen thuộc? Chúng ta có quen biết từ trước?"

Trần Tinh chần chừ một lát, rồi cười một tiếng: "Ngươi có thể coi đây là một kiểu duyên phận được chứ?"

Mộ Dung Xung im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói:"Ta từng mơ thấy ngươi."

Trong khoảnh khắc, Trần Tinh rùng mình, Mộ Dung Xung nói: "Khu ma sư, ngươi biết giải mộng không?"

"Ta..." Trần Tinh thấp thỏm hồi lâu rồi hỏi: "Ngươi mơ thấy ta làm gì?"

Mộ Dung Xung nhìn về bờ hồ bên kia, nói: "Ta mơ thấy không chỉ một lần, có con sông lớn, ta và ngươi... giống như hiện giờ vậy."

Trần Tinh nhớ lại lúc Vạn Pháp Phục Sinh, khi Hạng Thuật rời đi, cậu và Mộ Dung Xung đứng bên bờ Phì Thuỷ.

"Bọn họ nói," Mộ Dung Xung lẩm bẩm, "Sông xuất hiện trong mơ là dấu hiệu của sống và chết."

"Bờ bên kia có cái gì?" Trần Tinh lại hỏi.

"Quân lính," Mộ Dung Xung nói, "Một đội quân không thấy điểm cuối, đều là quân Tần. Khi đó ngươi còn là người xa lạ, trong tay ngươi toả sáng, phi ngựa qua sông, ta cầm một thanh kiếm đi theo để giết Phù Kiên."

Trần Tinh biết đây nhất định là trận Phì Thuỷ, cho dù thời gian quay ngược nhưng ít nhiều mọi người vẫn nhớ được một vài ký ức, nghĩ lại ngày đó cậu và Mộ Dung Xung tách ra xong cũng không biết tung tích hắn ở đâu. Trần Tinh vội đi cứu Hạng Thuật không còn tâm trí suy nghĩ.

"Sau đó thế nào?" Trần Tinh lại hỏi.

"Sau đó," Mộ Dung Xung nhìn hình ảnh phản chiếu của mình và Trần Tinh trong nước, ngẩn người nói: "Có người ở hậu trận hô 'quân Tần thất bại', bọn họ tự dẫm đạp lên nhau. Ta giết chết Phù Dung, sau đó vọt qua vòng phòng ngự của Cấm quân, không thấy Thác Bạt Diễm ở đó. Phù Kiên đối mặt với ta, không ngờ ta sẽ đến."

Trần Tinh hỏi: "Thế nên ngươi giết hắn?"

Mộ Dung Xung im lặng trong chốc lát, nói: "Đúng, ta đâm xuyên cổ họng hắn không muốn nghe hắn nhiều lời."

"Trong đêm dài," Mộ Dung Xung nói, "Bốn phía binh hoang mã loạn, tướng sĩ bỏ chạy, tử trận. Bên bờ sông kia, khi ta đến thì người Hán như dời non lấp bể giết tới... Ta cứ ngồi giữa chiến trường, đứng cạnh thi thể hắn. Cổ hắn phun ra rất nhiều máu, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh. Hắn trợn to mắt, có vẻ muốn xin ta tha, nhưng không nói được."

Trần Tinh nhìn Mộ Dung Xung, chợt thấy mắt hắn có ánh nước, lúc này hắn quay đầu sang chỗ khác, chậm rãi nói: "Hắn không nói gì, nhưng ta biết hắn muốn nói gì, chắc là 'Phượng Hoàng, Phượng Hoàng... trẫm rất thích ngươi..."

"Ta cứ nghĩ ràng đến thời điểm đó trong lòng ta chỉ có thù hận." Mộ Dung Xung lẩm bẩm, "Trước ngày vượt sông, ta nhớ lại toàn bộ mọi việc, hắn gây tội với tỷ tỷ, với ta, tộc nhân bị hắn giết, lúc còn nhỏ bị hắn ôm lấy, lúc nào ta cũng cảm thấy run sợ... Như bóng ma trong thâm cung. Thậm chí chỉ cần nghe tiếng bước chân của hắn là ta lại nhớ đến."

"Cũng không biết vì sao," Mộ Dung Xung quay đầu, nhìn Trần Tinh, nói: "Lúc hắn chết, ta vô cùng bình tĩnh. Mà từ phía ngươi rời đi, có chùm sáng toả ra, như mặt trời bay lên từ chiến trường, xung quanh trắng loá, như tuyết rơi, thời gian cũng như ngừng lại, chỉ có bụi sáng mãi không dứt..."

"...Khiến ta nhớ về tết Mộ Thu mà Thuật Luật Không nhận chức Đại Thiền Vu," Mộ Dung Xung nhỏ giọng nói, "Sắc Lặc Xuyên cũng phủ tuyết như vậy. Phù Kiên đưa ta lên phía bắc, chúc mừng Thuật Luật Không, đâu đâu cũng có người, chỉ có ta đứng giữa đám đông, không quen biết ai, cũng không muốn làm quen."

Mộ Dung Xung nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, thấp giọng: "Phù Kiên và Thuật Luật Không uống say, thấy ta một mình trong góc, mới đên nói, 'đi nào, trẫm đưa ngươi đi trượt tuyết', rồi hắn mang thuẫn, đưa ta đến núi Âm."

Trần Tinh cười, nói: "Trượt tuyết sao? Ta cũng từng chơi."

"Ừm." Mộ Dung Xung hờ hững nói, "Ai đi với ngươi? Giống như Thu Xã của người Hán, dùng Nguyệt Bối ước hẹn; người Thiết Lặc có tập tục, nếu Mộ Thu có tuyết, các võ sĩ sẽ mang thuẫn mời người hắn yêu đến núi trượt tuyết."

Trần Tinh kinh ngạc: "Là vậy sao?"

"...Trượt lần thứ nhất," Mộ Dung Xung gật đầu, lẩm bẩm, "Ý là nói cho hắn biết 'ta thích ngươi'. Lần thứ hai, là đối phương đồng ý với mình."

"Lại nữa, nếu trượt lần thứ ba, chính là để núi Âm làm chứng, mượn tuyết bay trên đầu, hẹn ước đến đầu bạc răng long."

Trần Tinh: "..."

Mộ Dung Xung liếc nhìn Trần Tinh một cái, "Đứng dưới tuyết sáng, trên chiến trường, chẳng rõ vì sao ta lại nhớ ngày đó, mãi đến khi tỉnh lại vẫn nhớ rõ nhu cũ, không dứt nổi."

Hai người im lặng một lát, Trần Tinh nghĩ sang chuyện khác, Mộ Dung Xung lại nói: "Bọn họ bảo ngươi làm Khu ma sư, người hiểu được thiên đạo, có thể nói cho ta giấc mơ này là có nghĩa gì?"

Trần Tinh lấy lại tinh thần, hỏi: "Nếu giấc mơ này trở thành sự thật, ngươi còn có thể đâm một kiếm, lấy tính mạng hắn không?"

Mộ Dung Xung đáp: "Đương nhiên rồi."

Trần Tinh nhún vai, ý không phải vậy là xong rồi sao? Việc gì phải rầu rĩ?

Mộ Dung Xung nghĩ một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, rời khỏi bờ hồ. Trần Tinh vươn tay nắm lấy cổ tay Mộ Dung Xung, Tâm Đăng truyền vào toàn thân Mộ Dung Xung, chớp mắt trong ba hồn bảy vía của Mộ Dung Xung có tiếng vang vọng, thuỷ triều cuốn tới. Trần Tinh cảm giác được oán khí trong nội tâm Mộ Dung Xung đã tan biến dưới ánh sáng của Tâm Đăng, trục xuất sạch sẽ không còn chút nào.

"Không phải sợ." Trần Tinh nhỏ giọng nói, "Ta hiểu."

Trần Tinh kéo Mộ Dung Xung về hướng mình, nhẹ nhàng ôm hắn, Mộ Dung Xung mệt mỏi thở dài, không nói gì nữa, quay người rời đi, chỉ còn Trần Tinh đứng im bên hồ,

Ngày mai mỗi người một ngả, từng người rời đi. Thanh Hà công chúa và Mộ Dung Xung về Bình Dương, Hạng Thuật đưa Trần Tinh, Tiêu Sơn đến Sắc Lặc Xuyên. Phùng Thiên Quân đổi hướng đi tây bắc, Tạ An và Phùng Thiên Dật rẽ sang hướng đông, tránh quân Tần đề xuôi nam.

Mấy ngày sau, thời điểm lên bắc, cả đường rảnh rỗi Trần Tinh sống chết bắt Hạng Thuật dạy cậu cưỡi ngựa bắn cung.

"Ngươi cứ nằng nặc đòi học bắn cung làm gì?" Hạng Thuật nghi ngờ.

Trần Tinh cố chấp: "Không có tại sao gì cả, muốn thì học. Mau dạy ta."

Hạng Thuật không từ chối được, đành phải dạy cậu lúc cắm trại, y từ dằng sau ôm lấy cậu dạy Trần Tinh giương cung, bắn cung, chỉnh tư thế cho cậu.

Trần Tinh ban đầu bắn tên lung ta lung tung, Hạng Thuật giễu cợt: "Sắp bắn đến mép bia rồi." Mà rời đi một lúc xong quay lại vẫn thấy Trần Tinh chưa bỏ ý định luyện tập, ngày thường ngoài việc đi đường thì là luyện cưỡi ngựa bắn cung. Sau đó, lúc Hạng Thuật giục ngựa chạy bên ngoài, luyện tập với cậu, Hạng Thuật vừa phi ngựa vừa để Trần Tinh giương cung nhắm bắn mình.

"Đổi cây gỗ đi!" Trần Tinh nói, "Ta sợ huynh bị thương."

"Ngươi bắn trúng mép áo ta," Hạng Thuật vọt tới chỗ Trần Tinh, "Cô vương để ngươi làm Đại Thiền Vu! Mau!"

Trần Tinh: "..."

Hạng Thuật thúc hai chân vào bụng ngựa, chạy sang chỗ khác.

"Hai ngựa gặp nhau, ai sợ sẽ thua; quay ngựa về yên, đạp đặng lật người!" Hạng Thuật giả vờ ra chiêu, tên chưa bắn, cau mày nói, "Nếu cô vương bắn tên, ngươi đã bị rơi xuống dẫm chết!"

Trần Tinh nói: "Ta sợ bắn trúng ngựa của ngươi!:

"Ngươi bắn trúng ngựa của Đại Thiền Vu," Hạng Thuật nói, "Cô vương làm ngựa cho ngươi."

Trần Tinh: "Nói gì lung ta lung tung!"

Trần Tinh phi ngựa đuổi theo Hạng Thuật nửa ngày, giương cung cài tên, mũi tên bắn qua, Hạng Thuật chỉ xoay ngựa một cái đã né được, đến vô ảnh đi vô tung, đa phần thời gian Trần Tinh tìm Hạng Thuật, một lúc sau y lại xuất hiện phía sau.

"Dùng tai," Hạng Thuật nhăn mày, "nghe tiếng vó ngựa, thử xem, cứ nhìn đông ngó tây mãi! Ngươi ngốc à?"

Trần Tinh: "..."

Hạng Thuật: "Muốn làm thần xạ, trước tiên phải lừa được mắt mình."

"Như vậy phải không?" Sau đó, Trần Tinh băng vải đen lên mắt, chỉ còn viền môi mèm mại và sống mũi cao, Hạng Thuật ngơ ngác nhìn một hồi, không nói lời nào.

"Hạng Thuật?" Trần Tinh ngây ngô hỏi.

Hạng Thuật bực bội: "Ở đây"!

Cứ thế bảy ngày, cuối cùng Trần Tinh bắn được một mũi tên, tính toán được khoảng cách chính xác, bay về phía Hạng Thuật trên lưng ngựa, lúc bắn ra Trần Tinh nhận thấy mình sẽ bắn trúng, lại sợ làm Hạng Thuật bị thương, hô to một tiếng.

"Mau tránh ra!" Trần Tinh hô.

Nhưng Hạng Thuật đang phóng ngựa rất nhanh, nhẹ nhàng vươn tay, hai ngón tay kẹp lấy mũi tên, hất một cái, tên bay về phía mặt đất cách đó ngoài mười bước.

"Nhìn rõ vai kẻ địch," Hạng Thuật nói, "ánh mắt. Khi nào đối phương kẹp bụng ngựa, eo lưng dùng sức, thì đổi hướng cung tên."

Giỏi thật... Trần Tinh nghĩ thầm, quả nhiên cái danh đệ nhất thiên hạ không phải giả, dù không còn Định Hải châu nhưng thực lực vẫn mạnh như vậy.

"Nhìn ngựa đạp bụi, nghe tiếng bắn tên." Hạng Thuật nói, "Khi có cơ hội đánh lừa ánh mắt kẻ địch, tên liên tiếp bắn ra, mặc kệ động tác đối phương khiến cho kẻ địch bị thương đã rồi nói, một khi trúng tên hành động chậm lại, sớm muộn gì cũng sẽ mất mạng."

"Đè cung xuống!" Hạng Thuật vòng qua lưng Trần Tinh, "Nâng cao quá rồi!"

Sau khi rời khỏi Trường Thành, xuyên qua thảo nguyên vạn dặm đã gần đến Sắc Lặc Xuyên, thảo nguyên giữa hè đẹp tựa gấm, dòng sông như dải đai ngọc, Trần Tinh bỗng quên đi hết chuyện phiền lòng, lần trước về Bắc cậu chỉ có ý nghĩ mình còn ba năm sẽ sẽ chết thì phải làm thế nào cho kịp...

Bây giờ cậu đứng trên xe, chỉ thấy đất trời bao la, mà mình còn nhiều năm để sống, bên cạnh có Hạng Thuật, hạnh phúc cũng chỉ đến vậy thôi.

Một buổi xế chiều, Tiêu Sơn bỗng nhiên nhảy xuống khỏi xe ngựa, hô: "Sắc Lặc Xuyên! Sắc Lặc Xuyên!"

Đám người Hồ xôn xao, về đến nhà rồi, mà Tiêu Sơn hô to cả đường, ở đầu đoàn xe dừng lại, quay người hô: "Trần Tinh! Ca ca! Sắc Lặc Xuyên!"

Hạng Thuật nhìn phía xa, sắc mặt bỗng thay đổi, xuống xe, xoay người lên ngựa. Trần Tinh trông về phía xa có khói bếp bay lên, dưới núi Âm tạp Hồ tụ tập ở một khoảnh đất hoang vắng.

Bỗng nhiên Trần Tinh run rẩy, hô: "Hạng Thuật! Chờ chút!"

Đi qua một khe núi cuối cùng trên thảo nguyên, Sắc Lặc Xuyên được ba mặt núi bao quanh cuối cùng cũng xuất hiện, khắp nơi là lều vải hỗn loạn, trong đầu Trần Tinh tái hiện lại thảm cảnh sau khi đám Bạt tàn sát bừa bãi, hai mắt suýt tối đen lại.

Đám người Hồ nhốn nháo hô to, phi ngựa vào Sắc Lặc Xuyên. Hạng Thuật ngồi trên lưng ngựa ngơ ngác nhìn quanh, mảnh đất này bị cướp phá, rào chắn bị phá, lều bạt đổ ngược, quần áo rải rác khắp nơi, chỗ nào cũng thấy vết lửa cháy.

Mà may không có ai chết, Trần Tinh nhìn một vòng, thầm cảm tạ trời đất – nhưng đột nhiên cậu lo lắng – có phải bọn họ bị biến thành Bạt không?!

Cậu không dám nghĩ thêm, Tiêu Sơn cũng chạy về phía đông Sắc Lặc Xuyên, tới khe suối.

"Xa La Phong!" tiếng gọi của Hạng Thuật vang vọng ở Sắc Lặc Xuyên trống trải, "Thạch Mạt Khôn!"

Dãy núi vọng lại tiếng của Hạng Thuật, Trần Tinh cẩn thận xem xét lều bạt, hô: "Hạng Thuật! Đừng sốt ruột! Không thấy vết máu! Không phải bị cướp!"

Tiêu Sơn hô: "Mau tới đây! Trần Tinh!"

Trần Tinh phi ngựa tới, Hạng Thuật cùng mọi người dồn dập chạy theo, Tiêu Sơn lấy móng vuốt câu một cái xác từ trong sông ra, chó con ở bên cạnh ăng ẳng gọi.

Ngày hè, thi thể gần như mục nát, chỉ còn thịt thối bám lại trên xương, mặc áo giáp kỳ lạ còn đang giãy dụa.

Đám người Hồ nháo nhào hô to.

Là Bạt, bị mắc kẹt vào thanh gỗ, chắc còn Bạt nữa khi vượt suối bị cuốn đi.

"Cần giúp đỡ không?" Phượng Hoàng bay tới, tao nhã đáp xuống lưng ngựa.

"Tạm thời không cần," Trần Tinh nói, "ngươi đi đi."

Hạng Thuật: "..."

Hạng Thuật nhìn con chim đỏ xuất quỷ nhập thần, rồi lại nhìn Trần Tinh.

"Áo giáp này là..." Hạng Thuật cố phán đoán hình dạng áo giáp.

Trần Tinh đặt tay lên trán Bạt, ánh sáng Tâm Đăng toả ra, xuyên qua thân thể nó, Bạt kia yên tĩnh lại, hoàn toàn chết đi.

"Áo giáp người A Khắc Lặc." Trần Tinh nói.

"Sao ngươi biết?" Hạng Thuật kinh ngạc.

Trần Tinh bỗng dưng quên mất, đang định tìm cớ lấp liếm cho qua, Tiêu Sơn lại nhìn thấy bên bờ sông có gì đó động đậy, vì vậy rẽ nước, ôm chó con đi sang bên kia.

Mọi người ùn ùn qua suối, chỉ thấy một con sói trắng rất lớn, trên đầu nó có một con vật đen thui nằm úp sấp, dường như chờ bọn họ.

"Lục Ảnh nói," sói trắng mở miệng, "bảo các ngươi đừng về Tạp La Sát vội, trước tiên giải quyết bầy Bạt đã. Lục Ảnh dùng mộng cảnh canh giữ kết giới, phong toả toàn bộ Tạp La Sát, tạm thời không nguy hiểm."

Trần Tinh: "Ngươi biết nói!"

"Bạch Tông!" Tiêu Sơn hô, chạy về hướng soi trắng ôm lấy đầu nó, vuốt lông cổ một lượt.

Sói trắng ngồi xuống nhấc chân gãi tai, nói: "Vì Vạn Pháp Phục Sinh nên mọi người lại có pháp lực."

Con vật màu đen ở đầu sói vụng về bò qua chỗ Trần Tinh.

"Ồ?" Trần Tinh nhận ra nó, là con bái! Có vẻ chính là con bái gặp lần trước khi đến Sắc Lặc Xuyên.

Bái nhấc chân, đứng thẳng nhìn Trần Tinh rồi quay đầu nhìn Hạng Thuật.

"Chính là bọn họ?" Con bái cũng biết nói.

"Đúng." Bạch Tông nói, "Đi theo ta."

"Ngươi là Thuật Luật Không!" Bái nói, "Ta đã từng thấy ngươi, lớn vậy rồi?"

Hạng Thuật kinh ngạc, lớn như thế mà lần đầu thấy sói và bái mở miệng nói tiếng người, nếu là hồi trước sẽ đánh chết trước đã, nhưng khi nãy nghe chim chóc nói chuyện, mình lại là Võ thần Hộ pháp, đành cố kiềm chế sự bất ngờ, gật gật đầu.

Trần Tinh nói: "Lần trước... cảm ơn ngươi, không đúng, ngươi chắ cũng quên rồi."

Trần Tinh nói: "Lần trước... Cám ơn ngươi, không đúng, ngươi nên cũng quên mất."

Bái yêu: "? ? ?"

Bái khó hiểu nhìn Trần Tinh, lại nói: "Tộc nhân của ngươi chạy đến Cáp Lạp Hoà Lâm, đi theo chúng ta đi."

Người Hồ bên bờ kia không nghe thấy, Hạng Thuật quay người huýt sáo, vì thế đại quân lại qua sông, một lang một bái quay người đi vào bãi cỏ.

Cuối hè, Cáp Lạp Hoà Lâm sừng sững trên cánh đồng hoang, trông về phía xa có cảm giác cô tịch hoang vu, bốn phía là sỏi đá và thực vật thưa thớt, ngoài thành là sông cuốn theo bùn đất đục ngầu chầm chậm trôi. So với Sắc Lặc Xuyên là cảnh tưởng âm u đầy tử khí.

Trần Tinh lần trước ở lại Cáp Lạp Hoà Lâm cảm thấy khó hiểu vì sao thành thị xây sẵn mà dân du mục lại chọn Sắc Lặc Xuyên. Bây giờ cậu đã hiểu – khi trời đông giá rét, tuyết trắng bao trùm, sau khi phủ tuyết, Cáp Lạp Hoà Lâm như một cái nghĩa địa khổng lồ, đồng cỏ, dòng sông, cây rừng, núi hoang... không cung cấp được những đồ nhu yếu cho dân du mục sinh tồn.

Cáp Lạp Hoà Lâm phòng vệ nghiêm ngặt, rất nhiều vệ sĩ canh gác trên tường, cũng thả chim ưng tham thính xung quanh.

Một lang một bái chạy đến trước thành, khi Hạng Thuật giục ngựa đến gần, trên đầu tường có tiếng hô.

"Đại Thiền Vu quay về!"

"Đại Thiền Vu!"

Toàn thành ồn ào, cổng thành mở ra, hai người dẫn quân ra nghênh đón, một giọng nói vừa cất lên đã khiến bóng ma trong lòng Trần Tinh trở lại: "Thuật Luật Không! Cuối cùng ngươi cũng quay về!"

Xa La Phong phi ngựa ra, Hạng Thuật chỉ ghìm cương từ xa nhìn hắn. Lúc thấy Xa La Phong, Trần Tinh rất bất ngờ, tên này không bị thương? Đúng rồi! Nói như thế... có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Tiêu Sơn liếc nhìn Xa La Phong cũng nhận ra, nói: Là hắn!"

"Hắn làm sao?" Trần Tinh nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Sơn nói: "Hắn còn sống."

Trần Tinh mờ mịt: "Đương nhiên... chờ đã, lần trước là đệ làm Xa La Phong bị thương?!"

Tiêu Sơn gật đầu, nhìn Trần Tinh, có vẻ ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta nhìn thấy hắn nói chuyện với Bạt."

Trần Tinh: "! ! !"

Lần trước đến Sắc Lặc Xuyên, Trần Tinh chưa quen biết Tiêu Sơn, mà khi Xa La Phong mang cái bụng rách về, Trần Tinh chỉ nghĩ hắn bị sói tấn công, bây giờ nghĩ lại, đúng là Tiêu Sơn! Mà sau khi thời gian quay ngược, Tiêu Sơn nhớ lại ký ức lập tức nói cho Lục Ảnh, Lục Ảnh bảo cậu nhóc xuôi nam đến Trường An tìm Trần Tinh.

Vì vậy, sau khi Tiêu Sơn rời khỏi phương bắc tất nhiên không tấn công được Xa La Phong nên giờ Xa La Phong không bị thương!

"Bạt gì?" Trần Tinh quên không hỏi kĩ Tiêu Sơn chuyện này, dù sao lúc ấy Tiêu Sơn không nói rành mạch được.

Tiêu Sơn ghé sát vào tai Trần Tinh, nhỏ nhẹ nói: "Bạt Nhu Nhiên."

Trần Tinh: "..."

Chu Chân, nhất định là Chu Chân! Trần Tinh tập trung hỏi kĩ Tiêu Sơn toàn bộ sự việc đã xảy ra, cuối cùng cũng nắm được:

Tết Mộ Thu lần trước bên ngoài hồ Ba Lý Khôn, Tiêu Sơn bị Lục Ảnh trục xuất đụng phải Xa La Phong và Chu Chân! Tiêu Sơn xuất hiện, Xa La Phong và Chu Chân ra tay muốn giết nhóc con để diệt khẩu. Ai ngờ Tiêu Sơn cũng không dễ bị bắt nạt, một chiêu đã đánh ngã Xa La Phong, Chu Chân thấy vâyj bứt ra, mà Tiêu Sơn xoay người đuổi theo, người Nhu Nhiên nghe tin chạy tới cứu được Xa La Phong.

Vì thế Xa La Phong bị thương trở về rồi Trần Tinh cứu mạng hắn. Sau đó không lâu, nhân dịp Hạng Thuật và Trần Tinh rời khỏi Sắc Lặc Xuyên, đến Tạp La Sát, Chu Chân đến gặp Xa La Phong lần thứ hai dụ hắn uống Ma Thần huyết, tạo ra Bạt loạn, giết sạch tộc A Khắc Lặc.

Trần Tinh nhìn chằm chằm Xa La Phong, lúc này không thể nào phán đoán được hắn đã gặp Chu Chân hay chưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play