Tiêu Chiến cắn chặt môi dưới, cảm thấy bụng sôi trào, đứng không nổi, cả người gần như choáng váng.
"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, nhìn kĩ người trước mặt, Vương Nhất Bác có phải thật sự là người mà em muốn che chở không?"
Giọng nói của Trần Vũ như một lời nguyền, kéo Tiêu Chiến vào vực thẳm vô vọng.
Có lẽ... đúng.
Có lẽ...
Tiêu Chiến nhắm mắt lại đau đớn.Không phải anh đã chấp nhận từ lâu rồi sao? Vương Nhất Bác trở thành tàn nhẫn như vậy là vì anh, nhưng tại sao anh lại do dự và sợ hãi?
"Vương Nhất Bác..."
"Anh hai, anh tới đây nhé.'
***
"Anh hai, nhìn con mèo con này, thật đáng thương."
Cậu bé 8 tuổi ngồi xổm trước một con mèo con đang run rẩy vì mưa và ướt đẫm vì lạnh, và hét lên đầy thương cảm và buồn bã với Tiêu Chiến ở cách đó không xa.
"Anh hai, chúng ta nuôi nó được không?"
Cậu bé nhìn thấy anh trai đi về phía mình sau khi nghe xong lời mình nói, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào con mèo con và nói với Tiêu Chiến.
"Được, nhưng nếu em muốn nuôi nó, em phải chuẩn bị chăm sóc nó cả đời. Vì em đã quyết định nuôi nó, thì em là tất cả đối với nó."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.
"Em sẽ, em sẽ mà."
Đứa nhỏ vui vẻ nhảy nhót trên mặt đất, thêm một giây sau mới bình tĩnh lại, cẩn thận bế con mèo nhỏ đói sữa đến không mở được mắt, cùng Tiêu Chiến bước từng bước trở về nhà. Chú mèo con được Tiêu Chiến đặt tên là Hạt Dẻ.
Bằng cách đó, gia đình họ từ đó có thêm một loại hạt nhỏ dễ thương và dính người.Tiêu Chiến không biết tại sao lúc này lại nghĩ đến con mèo ở nhà, con mèo không may chết vì ngộ độc thức ăn.
Trần Vũ vẫn cười nhẹ bên tai anh, Vương Nhất Bác nhìn anh với ánh mắt khẩn cầu. Tiêu Chiến biết hắn sợ, sợ anh không chấp nhận mà bỏ rơi một người như hắn. Nhưng Tiêu Chiến có tư cách gì? Từ bỏ một người đàn ông yêu mình như sinh mệnh như vậy, bản thân anh, có lẽ, cũng không xứng với tình cảm điên cuồng của Vương Nhất Bác.Làm sao Tiêu Chiến có thể làm như thế?
Tiêu Chiến nhớ rằng vào ngày Hạt Dẻ chết, Vương Nhất Bác đã khóc rất lâu. Tiêu Chiến không rơi một giọt nước mắt, anh chỉ chôn con mèo dưới một cây lớn ở sân sau của biệt thự như Vương Diên Chính nói.
"Anh hai, anh không buồn sao?"
Vương Nhất Bác vừa hỏi anh vừa khóc.
"Buồn."
Tiêu Chiến đáp lại.
"Tại sao anh hai không khóc?"
Tiêu Chiến không trả lời, anh chỉ trầm ngâm nhìn cánh cửa sổ đang đóng chặt trên tầng hai.
Anh không thể khóc vì anh biết con mèo chết như thế nào, do chính tay anh đầu độc.
Trên căn phòng trên tầng hai, anh lấy hộp thức ăn Hạt Dẻ yêu thích và rắc thuốc chuột lên. Anh nhìn Hạt Dẻ ăn những quả hạch đó, hoàn toàn vô cảm. Sau khi trúng độc, con mèo đau đớn rên rỉ trên mặt đất, trừng lớn đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, như đang chất vấn anh đã dặn dò Vương Nhất bác phải chăm sóc nó thật tốt, tại sao lại làm như vậy?
Cuối cùng thì Hạt Dẻ cũng chết, Tiêu Chiến đã mang nó ra và đặt ở một góc bên ngoài ngôi nhà.
Khi Vương Nhất Bác tìm thấy nó, cơ thể Hạt Dẻ đã trở nên lạnh lẽo.Trên thực tế, anh và Vương Nhất Bác là cùng một loại người.
Thời gian có thể làm cho quá khứ phai nhạt, nhưng không thể phủ nhận quá khứ. Giết chết một con mèo là điều tàn nhẫn nhất mà Tiêu Chiến đã làm từ trước đến nay, nhưng nó có thể không phải là điều tàn nhẫn cuối cùng.
Tiêu Chiến đã quên mất cảm giác của mình khi đưa Hạt Dẻ cho Vương Nhất Bác, nhưng anh nhớ rằng mình không hài lòng vì Vương Nhất Bác luôn ôm nó. Em trai của anh, người luôn đợi anh trở thành thức dậy cùng Hạt Dẻ mỗi sáng và đi ngủ cùng nó mỗi tối. Điều đó khiến anh mất ngủ và không còn được tỉnh táo.
Vương Nhất Bác không chịu động vào anh, chỉ vì Hạt Dẻ sợ người khác tiếp cận, thậm chí còn nhắc Tiêu Chiến bảo vệ nó, điều này khiến Tiêu Chiến, người luôn coi mình là quan trọng nhất trong lòng Vương Nhất Bác, cảm thấy tức giận.
Thật nực cười làm sao, anh thực sự ăn giấm với một con mèo.
Tiêu Chiến bây giờ nhớ lại những cảm giác không thể giải thích được trong thời thơ ấu của mình, anh không cảm thấy buồn cười và ngây thơ. Và cuối cùng, nỗi sợ hãi đã biến thành sự bao dung và thấu hiểu.
Anh làm sao có thể quên được những việc anh đã làm trước đây, anh đã giết con mèo vô tội, Vương Nhất Bác giết vô số người vô tội, tuy rằng dường như khoảng cách rất xa, nhưng bản chất của nó đơn giản là vì yêu nhau, yêu đến phát ốm ở trong lòng.
Tiêu Chiến nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng ngừng giãy dụa. Anh không phải là người tốt có đạo đức cao siêu, chỉ là giả bộ quá tốt. Trong lòng anh cũng có quá nhiều góc khuất. Nghĩ đến góc độ khác, người bị lôi kéo tỏ tình chính là Vương Nhất Bác, dù không biểu hiện ra nhưng trong lòng cũng áy náy không yên.Cái gọi là chiếm hữu chỉ chuyển từ tình cảm gia đình sang tình yêu.
Tiêu Chiến không chần chừ thêm nữa, Vương Nhất Bác sắp khóc, lòng tự trọng khiến hắn không cho phép mình quá mong manh trước mặt Trần Vũ, nhưng Tiêu Chiến biết hắn không giữ được lâu nữa. Vì vậy, anh nhẹ nhàng đẩy Trần Vũ ra, trong khi anh ta vẫn còn đang sững sờ, tiến lên một bước về phía Vương Nhất Bác.
"Đừng sợ, anh ở đây."
Tiêu Chiến mỉm cười với Vương Nhất Bác.
"Anh của em sẽ luôn muốn có em, anh của em sẽ luôn yêu em."
Anh nhẹ nhàng nhón chân hôn lên môi Vương Nhất Bác, đôi môi lạnh lẽo dính vào cùng một đôi môi lạnh lẽo, hai bên chạm vào cọ xát ra hơi ấm. Vương Nhất Bác dường như đột ngột phản ứng mà ôm chặt Tiêu Chiến bằng cánh tay dài, hắn hôn lại người kia một cách dứt khoát.Họ hôn nhau như chốn không người, không để ý đến Trần Vũ, vẻ mặt đã trở nên xám xịt ảm đạm. Khi nụ hôn kết thúc, Tiêu Chiến vẫn bị Vương Nhất Bác khoá chặt trong vòng tay.
"Tiêu Chiến."
Trần Vũ gọi anh.Tiêu Chiến quay đầu nhìn Trần Vũ, vẻ mặt anh bình tinh nhưng toàn thân phát lạnh.
"Em có chắc là muốn đi cùng Vương Nhất Bác không?"
Anh ta nói.Tiêu Chiến cụp mắt xuống, anh nhận thấy cánh tay của Vương Nhất Bác càng lúc càng ra sức, lưng bị bóp nghẹt rất đau, cả hai đều đang chờ câu trả lời của anh.
"Đúng."
Tiêu Chiến từ tốn trả lời.
"Tôi yêu Vương Nhất Bác, bất kể em ấy là người như thế nào, tôi vẫn yêu em ấy."
"Ngay cả khi tôi giết anh ta?"
Giọng nói của Trần Vũ trở nên đe doạ hơn. Tiêu Chiến ngẩng lên, đôi mắt mềm mại và cụp xuống của anh lập tức trở nên dứt khoát.
"Anh cứ giết, nếu như giết, tôi cùng em ấy chết."
Tiêu Chiến nghiêm nghị nói. Vương Nhất Bác lắng tai nghe, không hiểu sao hốc mắt lại đỏ lên, hốc mắt Trần Vũ cũng đỏ lên, đau thấu xương chẳng qua cũng chỉ như bị một viên đạn bắn vào tim vì lời nói của Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến, tôi yêu em nhiều năm như vậy, tìm em lâu như vậy, sao em có thể..."
Giọng nói của Trần Vũ yếu ớt như sụp xuống theo những thăng trầm của cuộc đời.
"Nhưng tôi không yêu anh, Trần Vũ."
Lời nói của Tiêu Chiến rất bình tĩnh và tàn nhẫn.
Bởi vì tôi không yêu anh, thậm chí không nhớ đến anh, vì vậy tình yêu của anh dù đủlớn để chạm đến cả thế giới cũng là vô giá trị đối với tôi.