Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anhsâu sắc.
Họ gặp lại nhau sau nhiều năm tại cầu Thiên niên kỷ ở Luân Đôn.
Vương Nhất Bác nhìn thấy người đàn ông cao và gầy đang dựa vào cây cầu ở phía xa.
Nhìn từ phía này, anh ta có vẻ gầy, mặc áo sơ mi trắng cổ cao, đôi mắt thuỵ phượng rủxinh đẹp chớp chớp, nhìn xuống mặt nước dưới cầu, nở nụ cười nhàn nhạt.
Khoảng cách giữa họ không đến mười mét.
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm thấy mình và người này thân thiết như vậy.
Hắn nghĩ, lần cuối cùng hắn nhìn thấy người này là khi nào? Hình như là trong cơn mưa tầm tã năm năm trước, Tiêu Chiến cũng mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ như vậy, trên tay cầm túi hành lý nhỏ, rời nhà bọn họ mà chưa từng quay đầu lại.
Anh ấy đã rời khỏi ngôi nhà đó và Vương Nhất Bác.
Tuy nhiên, Vương Nhất Bác không thể nghĩ ra điều gì đáng để anh ấy nhớ đến trong gia đình này.
Rốt cuộc Tiêu Chiến đã cống hiến cả cuộc đời mình cho nhà họ Vương, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể có được cái kết như lẽ ra phải thế.Trên thực tế, tất cả đều là quả báo.
"Anh hai."
Hắn không ngừng suy nghĩ, khi phản ứng lại, hắn đã đứng sau Tiêu Chiến hai mét. Thời điểm thốt ra câu nói đó, đến hắn cũng ngẩn ngơ.
"..............."
Người trước mắt quay đầu lại khi nghe tiếng gọi, ánh mắt chạm vào, lúc này, Vương Nhất Bác mới thấy sự chấn động rõ ràng trong con ngươi Tiêu Chiến.
"Vương... Nhất Bác."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vương Nhất Bác đột ngột nhắm mắt lại. Hắn nhớ tới người anh cũ của mình. Tiếng gọi khẽ vẫn văng vẳng bên tai, khác xa với giọng nói kinh ngạc lạ lẫm lúc này.
"Làm sao lại ở đây?"
Trước khi Vương Nhất Bác kịp lên tiếng, Tiêu Chiến hỏi thêm một câu.
Anh có lẽ thực sự bị sốc.
Vương Nhất Bác cười khổ, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc, muốn nói rất nhớ anh nhưng lại dừng ở miệng, nghẹn ở cổ họng thẳng thừng không nuốt xuống được, không thể thốt ra. Cơn đau nhói ở tim khiến hắn kiệt sức.
"Trong một lần đi công tác, em vô tình nhìn thấy anh."
Hắn lấy năm năm miệt mài tìm kiếm, xoá sạch nỗi đau đã trải qua, dường như những cảm giác đó, dù là hành hạ hay điên cuồng, giờ phút này cũng không thể chịu đựng được chính mình biến thành loại người đó trước mặt anh. Vương Nhất Bác muốn ôm anh một cái, lại sợ hành vi của hắn sẽ làm người mình tìm kiếm sợ hãi. Hắn do dự, ngượng ngùng, nhưng Tiêu Chiến lại cười.
Anh ấy cười!
"Ăn cơm chưa?"
Người đặt câu hỏi là Tiêu Chiến.
"Chưa."
Vương Nhất Bác trả lời ngay lập tức.
Thực ra hắn đã ăn và vẫn còn no, nhưng trong tiềm thức hắn hoảng sợ.
Tiêu Chiến nheo mắt nhăn mũi, nhìn hắn chằm chằm một lát rồi nói, chúng ta đi ăn tối thôi.
Họ ngẫu nhiên tìm thấy một cửa hàng và ngồi xuống.Ánh đèn chiếu xuống, làn da trắng muốt không tì vết của Tiêu Chiến trở nên sáng và mịn hơn. Nhân viên cửa hàng đến và giới thiệu menu giới hạn dành riêng cho cặp đôi.
"Xin lỗi, đây là em trai của tôi."
Tiêu Chiến đúng lúc ngẩng đầu lên, ngắt lời người phục vụ, nói bằng tiếng Anh thành thạo và chân thực khiến người phục vụ đỏ mặt.
Khuôn mặt tươi cười của Vương Nhất Bác đông cứng lại.
Hắn nhìn Tiêu Chiến, không có gì thay đổi trên khuôn mặt của anh, lại nhìn xuống tập menu đầy màu sắc, lập tức mất hết cảm giác ngon miệng.
"Em ăn gì?"
Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác.
"Bất cứ món gì anh gọi."
Hắn đáp, cuối cùng không còn nhìn Tiêu Chiến nữa, quay đầu nhìn những người ra vào trong nhà hàng.
Hắn hoàn toàn không tin, Tiêu Chiến không nhìn ra ánh mắt nóng rực của hắn, ánh mắt mà ngay cả người ngoài nhìn một cái cũng hiểu ra.
Vương Nhất Bác nghĩ, anh ấy không quan tâm.
Đồ ăn được mang lên, những lời Vương Nhất Bác muốn hỏi bị Tiêu Chiến làm cho câm lặng. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy buồn cười. Tiêu Chiến có thể nói gì nếu không nói vậy? Dù sao bọn họ cũng là anh em. Thậm chí, lúc nãy hắn cũng gọi anh ấy, là, anh trai.
"Em không vui sao?"
Bữa cơm sắp sửa xong, Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.
"Không."
Dao và nĩa vẫn cầm trên tay, Vương Nhất Bác đáp. Tiêu Chiến gật đầu, sau đó hỏi hắn có muốn đi dạo không. Anh trai, hay người yêu, họ đã từng cùng nhau ăn, cùng đi, cùng ngủ, nhưng trong thâm tâm Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang giả vờ.Hắn không thể để mất anh ấy lần nữa.Mãi mãi.
"Anh sống ở đâu?"
Vương Nhất Bác hỏi.
"Anh đến London tạm thời để kinh doanh và thuê một căn nhà nhỏ. Có chuyện gì?"
"Hôm nay khách sạn của em hết hạn. Em có thể ở cùng anh không?"
"Không."
Tiêu Chiến hoàn toàn từ chối, và Vương Nhất Bác bắt đầu lo lắng.
"Tha lỗi cho em, anh hai, em nhớ anh."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, giương đôi mắt cún con nhìn Tiêu Chiến, cố gắng giả bộvô hại để lấy lòng thương xót của đối phương để có thể đến gần người này hơn.
"Khách sạn có thể gia hạn khi hết hạn, chưa kể ..." Tiêu Chiến dừng lại. "Anh không sống một mình."
Điều Tiêu Chiến nói là đương nhiên.
Vương Nhất Bác sững sờ nhìn anh, mất hết khả năng giả vờ đáng thương, không biết phải nói gì. Thật ra hắn đã quên. Năm năm, khoảng thời gian quá dài.
"Vợ chồng?"
Hắn ngập ngừng hỏi, giọng run run.
"...............bạn."
Tiêu Chiến nhướng mày khó chịu đáp.
Trong lòng Vương Nhất Bác nhất thời lạnh lẽo, khó chịu muốn chết, nhưng lại chỉ có thể mỉm cười.
"Không sao, em .... Em sẽ không quấy rầy anh."
Hắn khô khốc nói, đôi mắt rũ xuống thận trọng rơi vài giọt lệ.
Hai tay cầm bộ đồ ăn của Tiêu Chiến khẽ rung lên, thật lâu sau, anh thở dài một hơi, đem cái nĩa đặt mạnh lên bàn, vang lên một tiếng giõn giã.
"Được rồi!"
"Cảm ơn anh!"
Nước mắt vẫn lưng tròng, Vương Nhất Bác cười thành hoa.Tiêu Chiến chưa bao giờ có thể từ chối Vương Nhất Bác. Anh biết điều đó. Vương Nhất Bác càng biết điều đó.
Tiêu Chiến lái xe một vòng, cuối cùng dừng lại bên ngoài một biệt thự không quá lớn.
"Xuống xe."
Tiêu Chiến vừa nói vừa cởi dây an toàn. Vương Nhất Bác nhảy ra khỏi xe. Tiêu Chiến theo ra ngoài, khoá xe, định về nhà, nhưng cả người đập vào lưng Vương Nhất Bác. Hắn đột ngột dừng lại.
"Chuyện gì vậy?"
Tiêu Chiến lảo đảo, ngẩng đầu bối rối hỏi. Vương Nhất Bác nhìn lại anh, khuôn mặt mềm mại lúc này hoàn toàn lạnh lùng, thậm chí ẩn chứa sự tức giận.
"Anh ta là ai?"
Vương Nhất Bác hỏi. Tiêu Chiến nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, Jazy đang đứng ở cửa biệt thự, nhìn về phía họ.
"Anh đã nói với em, có một người bạn sống cùng anh."
Tiêu Chiến thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng nói.
"Anh thực sự sống cùng với anh ta?"
Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, giọng nói trầm thấp đầy cảm xúc.
"Ừ, có chuyện gì? Nếu không chấp nhận được thì có thể trở về khách sạn."
Tiêu Chiến có chút nóng nảy, giọng điệu cũng không còn ôn nhu như trước.Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến dừng lại một lúc lâu mới từ từ buông ra, Vương Nhất Bác dường như thay đổi sắc mặt, ủ rũ cúi đầu.
"Anh à... Anh đừng làm thế này, em ... em sẽ rất buồn."
"Vậy thì đừng ngạc nhiên như vậy."
Bất lực, Tiêu Chiến chủ động nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, kéo hắn cùng anh đi vềphía cửa. Vương Nhất Bác cúi đầu, nắm chặt cổ tay anh bằng những ngón tay thon dài. Vào một khoảnh khắc nào đó, hắn nhớ lại cảnh Tiêu Chiến quỳ gối trước mặt mình, dùng đôi tay xinh đẹp cầm lấy tiểu Bác của hắn, vuốt lên vuốt xuống.
Gần như trong chốc lát, hắn cảm thấy được chính mình nổi lên phản ứng, giây sau lại cười khổ.
Chỉ là một bàn tay, đã nhắc nhở hắn trong quá khứ đã từng thất hứa nhiều như vậy.
"Jazy."Tiêu Chiến gọi tên người đàn ông đó.
"Này, Sean, hôm nay anh trở về muộn vậy. Người này là..."
Người đàn ông giống như con lai kia mỉm cười với Tiêu Chiến. Anh ta cảm thấy người đàn ông bên cạnh anh đang dùng ánh mắt u ám nhìn mình.
"Em trai tôi Vương Nhất Bác, em ấy đến London để làm việc và ở lại với tôi vài ngày, được không?"
"Chắc chắn rồi."
Jazy gần như đồng ý không do dự, và nhân tiện, vì đấy là em trai của người anh ta yêu, nên anh ta nhìn Vương Nhất Bác thêm vài lần nữa.
Rất kỳ lạ, Vương Nhất Bác ngay từ đầu đã nhìn anh ta một cách thù địch.
Jazy quay sang bên để hai người bước vào, anh ta lập tức cảm thấy lưng ớn lạnh.
"Sean, anh đã ăn chưa? Tôi làm vài thứ. Anh và em trai anh có muốn ăn không?"
Jazy đóng cửa lại và hỏi Tiêu Chiến.
"Chúng tôi ăn rồi, cảm ơn anh nhiều."
Trước khi Tiêu Chiến mở miệng, Vương Nhất Bác đã nói trước.
"Anh hai, anh đưa em về phòng anh nhé?"
Trước khi Jazy kịp nói gì, Vương Nhất Bác đã quay đầu lại và nói với Tiêu Chiến.
"Sao em lại phòng anh? Ở đây có phòng khách. Anh sẽ đưa em đến đó."
Tiêu Chiến từ chối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
"Anh về phòng Sean à? Hôm qua tôi ngủ với anh ấy, sáng nay còn chưa dọn dẹp. Tốt hơn hết anh không nên qua đó, nếu không sẽ rất xấu hổ."
Jazy một lần nữa cắt ngang, và khuôn mặt Tiêu Chiến xấu đi sau khi nghe những lời của anh ta. Anh mỉm cười với Jazy một cách cứng ngắc, rồi như thể sợ Vương Nhất Bác sẽ nói điều gì đó không hay, ngay lập tức kéo hắn lên lầu.
Vương Nhất Bác vẫn im lặng, và Tiêu Chiến cảm thấy áp lực đè nặng lên cơ thể anh dù anh không hề nhìn hắn.
Anh cảm thấy hối hận vì đã đưa hắn đến đây.
Tình cảm của em trai anh đối với anh không hề thay đổi suốt mấy năm qua.
Khi còn nhỏ, hắn đã không về nhà suốt ba ngày ba đêm vì anh chơi với người khác.
Tiêu Chiến không biết, tâm trạng lúc này của Vương Nhất Bác như thế nào.Mặc dù sau những chuyện đã xảy ra, Tiêu Chiến biết, giữa anh và Vương Nhất Bác không còn gì phải suy xét nữa rồi. Tiêu Chiến là Tiêu Chiến, đây là việc riêng của anh và không liên quan gì đến Vương Nhất Bác. Thế nhưng, nhìn khuôn mặt âm u của Vương Nhất Bác, không biết tại sao, anh lại muốn giải thích.
"Anh không biết tại sao giường của Jazy bị sập, và không thể nào sửa chữa nó vào giữa đêm, nên anh để cậu ta ngủ tạm trong phòng anh."
"... Đừng nghĩ nhiều về chuyện đó."
"Em biết, anh hai, em sẽ không nghĩ nhiều đâu."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến và mỉm cười.
"Mình thật là nhiều chuyện."
Tiêu Chiến khẽ lẩm bẩm. Anh đưa Vương Nhất Bác đến phòng dành cho khách. Trong khi cúi đầu dọn dẹp giường cho hắn, hai cánh tay từ sau lưng đột nhiên ôm lấy eo anh. Tiêu Chiến trở nên cứng đờ, dừng bàn tay đang dọn dẹp của mình.
"Anh hai, anh biết mà, em sợ bóng tối."
"Em không muốn ngủ một mình, em thực sự rất sợ."
"Anh, làm ơn để BoBo ngủ với anh, được không?"
Có thể là do Vương Nhất Bác cố tình, hoặc do hắn ta vô ý, nhưng trái tim anh đột nhiên trở nên mềm mại.
"Được."
Sau lưng anh, Vương Nhất Bác dần dần lộ ra nụ cười.Đôi mắt hắn nhìn Tiêu Chiến tràn ngập sự say mê và điên cuồng chiếm hữu ở nơi mà anh không thể nhìn thấy.Đây là người của hắn, anh ấy phải là của hắn cho đến khi chết.
Vương Nhất Bác nghe thấy giọng hát của Jazy trên lầu, hắn biết Tiêu Chiến cũng nghe thấy, bởi vì anh đẩy hắn ra khỏi người mình, hơi bối rối.
Jazy đang hát Kepler, bài hát yêu thích của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cười nhẹ.