Tiêu Chiến thả lỏng người như được giải toả, duỗi tay lấy tiền từ trong túi ra, tất cả lũ khốn kia đều vô thức nhìn vào túi của cậu, trừ Trần Vũ, cậu ta quan sát cậu bé cả buổi.
Nhóc con có lẽ cũng để ý đến ánh mắt đó, đột nhiên bước tới, kéo cơ thể của Tiêu Chiến qua.
"Tiêu Chiến, anh không được phép cho bọn hắn tiền."
"Cho em nói lại, em gọi anh là gì?"
Tiêu Chiến cau mày khi nghe những lời của Vương Nhất Bác, vung tay tát đứa bé một cái, tay kia vẫn cầm tiền.
"Đau..."
Tiêu Chiến phớt lờ đứa bé và đưa tiền cho Trần Vũ.
Trần Vũ vô thức nhận lấy, Tiêu Chiến cho cậu ta rất nhiều, có lẽ đủ để ăn mấy ngày ngon lành, nhưng lúc này, trước mắt cậu chỉ có mỹ nam, không để ý đến tiền.
Cậu ta không biết tình yêu sét đánh là gì, nhưng cậu ta biết rằng mình có vẻ thích người này.
Không có lí do gì, ngay cả khi trong mắt của người này chỉ có đứa nhỏ phía sau.
"Này."
Suy nghĩ của Trần Vũ đột nhiên bị Tiêu Chiến kéo lại, ngước mắt, khó hiểu nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nhìn cậu ta một cách nghiêm túc, lông mày khẽ cau lại.
"Em là người lớn hả nhóc, anh không nghĩ em lớn hơn Nhất Bác mấy tuổi, sao lại ra nông nỗi này, nhìn xinh đẹp thế này, chăm chỉ học hành đi, sau này tìm được công việc tốt, cưới một người vợ xinh đẹp, sống thế này không ổn đâu."
"Ồ, anh thật sự không muốn tọc mạch đâu, nhưng mà... nhóc con, em đừng làm như vậy, mà thôi quên đi, dù sao em cũng không nghe lời anh."
Tiêu Chiến không biết cậu ta nghĩ gì, thở dài vài lần, Vương Nhất Bác ở phía sau bước tới và nắm lấy tay anh, anh nắm lại theo thói quen, nói chúng ta có thể đi rồi, sau đó đưa Vương Nhất Bác đi.
Xa xa, Trần Vũ nghe thấy tiếng đứa bé bất mãn hỏi cậu bé tại sao lại khen mình đẹp trai và tại sao lại phải nói thêm mấy lời đó.
Cậu không hiểu Tiêu Chiến đã trở về như thế nào, chỉ cảm thấy Tiêu Chiến có nhìn lại. Chỉ một cái liếc mắt, Trần Vũ đã nắm chặt tiền trong tay. Trần Vũ nghĩ rằng dù có chết đói thì chứ không động đến những đồng tiền này.
***
"Tiêu Chiến, anh dù sao cũng sẽ không nhớ tới, chuyện này anh để ở trong lòng, chỉ là kí ức không tốt mà thôi."
Sau khi hết nhớ nhung, Trần Vũ cười nhẹ.Tiêu Chiến nhìn Trần Vũ không dám tin. Anh thật sự đã quên, cuộc gặp gỡ nhiều năm trước, dĩ nhiên, anh đã quên thân phận của người này.
"Anh là ... tên nhóc đó..."
Tiêu Chiến lẩm bẩm.
"... nhưng bây giờ anh lại ở đây..."
Tiêu Chiến không thể chấp nhận được. Anh chàng đường phố hạng hai trước đây chỉchuyên bắt nạt trẻ con đã trở thành cảnh sát trước mặt Trần Vũ. Sự thay đổi này thực sự quá lớn. Nếu Trần Vũ không nói ra, Tiêu Chiến sẽ không bao giờ nghĩ anh ta có thểđứng lên như vậy.
"Cha tôi qua đời, và tôi được chú đưa đến London. Ông ấy không có con trai, vì vậy, tôi được ông ấy nhận làm con nuôi."
Trần Vũ bình tĩnh giải quyết những nghi ngờ của Tiêu Chiến.
"Tôi muốn tìm em, nhưng chú tôi đến quá nhanh. Tôi không kịp liên lạc với em thì đã bị đưa đến London. Em không biết những năm qua tôi nhớ em đến nhường nào. Tôi biết mình thật nực cười, nhưng Tiêu Chiến, tôi không thể quên."
Trần Vũ nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở ra.
"Tôi chưa từng nghĩ tới, lúc tôi định trở về Trung Quốc tìm em, thì lại nhìn thấy em ởbên cạnh Thẩm Viên Sơn. Em có tin được không, Tiêu Chiến, tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra em, và cũng rất mong chờ em nhận ra tôi. Nhưng em không."
Tiêu Chiến không biết nên nói gì, anh nghe thấy giọng nói cô đơn của Trần Vũ, nhưng anh không biết phải an ủi thế nào.Tha thứ cho anh vì không thể đáp lại thoả đáng tình yêu lâu năm này. Anh không quên camera trên người anh.
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác sẽ phản ứng như thếnào sau khi nghe được điều này. Hiện tại anh chỉ sợ, rằng Vương Nhất Bác sẽ thực sựbất chấp tất cả mà lao vào, khi đó, nơi này sẽ là một khung cảnh mà không ai có thểkiểm soát được.
"Cho tôi gặp Thẩm Viên Sơn."
Tiêu Chiến nói.
"Không gặp được."
Trần Vũ trở lại vấn đề.
"Ý là gì?"
Tiêu Chiến trong lòng giật mình.
"Thẩm Viên Sơn đã chết."
"Cái gì???"
Đại não Tiêu Chiến nhất thời ngưng đọng, Trần Vũ nói tự nhiên lãnh đạm, nghe không ra có ý trêu đùa.
"Anh ta biết những gì em đã làm, sau đó tự tử vào ngày hôm sau. Tôi đã nói với anh ta. Chỉ là tôi không ngờ anh ta lại coi trọng em đến vậy."
Trần Vũ nói sự thật tàn nhẫn bình tĩnh như thể anh ta đang kể một câu chuyện. Anh ta đi đến trước mặt Tiêu Chiến, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy sự tức giận trong mắt anh.
"Tại sao? Anh đã hứa với tôi là không để anh ấy chết. Trần Vũ, vì sao? Anh không muốn nói sao? Anh rõ ràng biết anh ấy sợ nhất cái gì."
Tiêu Chiến rống lên nhìn Trần Vũ, thân thể không ngừng run rẩy. Trần Vũ thờ ơ nhìn anh, con ngươi sâu thẳm mà buồn bực khiến anh không dám thừa nhận.
"Vậy thì sao, Tiêu Chiến, tôi mệt mỏi."
"Có một Vương Nhất Bác thống trị trong lòng em, đã làm tôi khó chịu rồi. Tôi làm sao có thể chịu đựng thêm Thẩm Viên Sơn? Hơn nữa, em nghĩ Vương Nhất Bác tại sao lại để cho em đến gặp Thẩm Viên Sơn? Em thật sự cho rằng hắn tốt bụng sao? Tôi nói cho em biết, cho dù Thẩm Viên Sơn không chết trong tay tôi, cũng sẽ chết trong tay Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến, em luôn cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả. Kỳ thực, em mới là người ngu ngốc nhất."
"Không cần lừa phỉnh tôi, Vương Nhất Bác sẽ không làm!"
"Ồ? Em có biết để giết tôi, hắn đã tra tấn mẹ của một tên khốn đường phố chỉ trong nửa ngày, chỉ để đe doạ tên khốn đó. Người mẹ đó vô tội đến mức nào?"
Trần Vũ bước tới, cúi đầu, nói nhỏ bên tai Tiêu Chiến.
"Thẩm Viên Sơn thực sự vô tội sao?"
Có một tiếng nổ.Cánh cửa phía sau Tiêu Chiến bị mở tung, và Vương Nhất Bác sải bước vào.
Trần Vũ vẫn duy trì động tác vừa làm, nhưng ánh mắt đã chuyển tới bên người Vương Nhất Bác.Đứa trẻ ngốc nghếch khi còn nhỏ chỉ trốn sau lưng Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến, tôi biết em hận tôi, nhưng Vương gia mà em đang nghĩ tới vốn dĩ còn xấu hơn tôi ngàn lần. Tôi thực sự sợ một ngày hắn sẽ động tay động chân đến em chỉ vì em ở bên cạnh hắn. Con người ích kỉ và khủng khiếp như thế, làm thế nào em chăm sóc hắn lớn như vậy."
Tiêu Chiến cứng nhắc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hung ác nhìn chằm chằm vào Trần Vũ với sự tàn bạo và đẫm máu mà anh chưa từng thấy bao giờ.
"Đến đây."
Hắn chỉ vào Tiêu Chiến và nói từng chữ một.
"Đừng đến đó."
Trần Vũ kịp thời nói vào tai anh.Anh ta mơ hồ cắn vào tai của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến run lên. Toàn thân Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh lạnh đến mức anh không thể nhúc nhích nửa bước.
"Nhìn hắn thế này, Tiêu Chiến, tôi thực sự sợ rằng hắn sẽ bóp chết em."
Trần Vũ vẫn đổ thêm dầu vào bên cạnh để quạt lửa.Vương Nhất Bác thân thể run lên vì tức giận, hoàn toàn nghe thấy lời nói của Trần Vũ, dù là câu nào đi nữa, hắn cũng nóng lòng muốn trực tiếp giết chết Trần Vũ, nhưng Tiêu Chiến đang ở trước mặt, hắn không thể làm vậy.
"Tiêu Chiến, lại đây."
Hắn lại nghiến răng.Tiêu Chiến cắn môi dưới một cách vô thức, và thận trọng bước lên một bước.
"Em có biết Vương Nhất Bác đã giết bao nhiêu người không?"
Trần Vũ lại nói.
"Em có biết hắn giết người tàn nhẫn như thế nào không?"
"Tiêu Chiến, thử nghĩ xem, nhiều năm như vậy, bạn bè xung quanh em, người thích em, người em thích, giờ đều biến mất không thấy tăm hơi, phải không?"
"Tôi đã gặp người mẹ tội nghiệp đó. Mắt bà ấy không còn, ngón tay và lưỡi cũng không còn. Bà ấy bị nhốt trong lồng và khóc. Thật đáng tiếc, con bà ấy, vì sự đe doạ và ngược đãi của em trai em đã chết. Mặc dù tôi giết anh ta, nhưng tôi là tự vệ chính đáng. Sau cùng, anh ta muốn giết tôi."