Lời nói dối ngọt ngào nhất trên đời, nếu em cần, anh sẽ đưa cho em mà không cần đặt trước.

Vương Nhất Bác sau đó không ngừng tự hỏi, nếu hắn không cố chấp lao về nhà trong cơn mưa lớn ngày hôm đó chỉ để ngủ với Tiêu Chiến, thì chuyện gì sẽ xảy ra? 

Khi hắn đá vào cánh cửa tà ác, Vương Nhất Bác đã biết rằng, bất kể hắn nhìn thấy gì sau cánh cửa, hắn và Tiêu Chiến sẽ không thể nào trở lại như xưa.Mãi mãi. 

Đầu Vương Nhất Bác vẫn vùi vào cổ Tiêu Chiến, nhưng trái tim nóng bỏng của anh đã nguôi đi một chút. Sự im lặng của Tiêu Chiến giống như một phiến băng được tẩm thuốc độc, mãnh liệt đâm vào dòng máu đầy yêu mị của hắn, làm đông cứng ngọn lửa nóng bỏng bên trong. 

"Đừng bận tâm." 

Anh nói.Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi người Tiêu Chiến, nhìn anh, người vẫn còn yếu đuối vì thuốc mê chưa hết. 

Tiêu Chiến nhìn hắn, và đột nhiên nhận ra rằng từ đầu đến cuối đều có ham muốn và tình yêu. Giờ phút này, ánh mắt Tiêu Chiến đã trở thành một vực sâu không đáy, tim anh như bị dao đâm, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia lần nữa, quay đầu đi chỗ khác, nhìn chằm chằm lên trần nhà. 

"Anh đã từng yêu em chưa?" 

Tiêu Chiến nhe thấy Vương Nhất Bác hỏi mình, giọng điệu của hắn bình tĩnh đến mức có chút băng giá. Điều này làm cho mũi Tiêu Chiến chua và đôi mắt anh đầy nước trong vô thức. 

 Vương Nhất Bác hỏi về tình yêu, không phải là anh có yêu em không. Trong tiềm thức hắn xác định người đàn ông trước mặt không có chút dấu vết nào của mình trong lòng, nhưng lại không kiềm chế được mà níu lấy tia hi vọng cuối cùng, hỏi anh câu hỏi đau đớn nhất. 

Yêu... đúng! 

Vương Nhất Bác hỏi câu này xong liền nhắm mắt lại, vẻ mặt khiêm tốn, thậm chí không dám nhìn Tiêu chiến. 

"Nhất Bác..." 

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang nhắm mắt và khuôn mặt đẫm lệ của hắn. 

"Anh..." 

Tiêu Chiến mở miệng. Anh muốn nói một câu yêu hắn, nhưng không biết vì sao không nói ra được. Anh ngồi xổm hồi lâu, muốn tát chính mình vì không chịu nói cho rõ ràng. 

 Đột nhiên Vương Nhất Bác mở mắt ra và đưa tay, bịt kín miệng anh. 

"Anh hai, không cần." 

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy lông mày hắn nhíu lại, khoé miệng nở nụ cười, tạo thành biểu cảm không biết có phải muốn khóc hay không. 

"Em biết, anh đã yêu em, chỉ là không thể nói bởi vì quá căng thẳng, không sao cả, anh hai, anh không cần nói nữa." 

Vương Nhất Bác đang tự lừa dối chính mình. Đôi mắt khó hiểu của Tiêu Chiến trở nên buồn sâu thẳm. 

"Thực xin lỗi, anh hai, em đã dùng cách này để khiến anh ở lại. Anh có thể đi rồi. Từnay về sau.... Em sẽ không quấy rầy anh nữa." 

Vương Nhất Bác cúi đầu, Tiêu Chiến không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng anh hiểu ý của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác muốn để anh đi. Điều này đã xảy ra với Tiêu Chiến. Điều đó có nghĩa là giữa họ bây giờ sẽ là nước sông không phạm nước giếng. 

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mở cửa ra. Đây có lẽ là điều đáng mừng, nhưng Tiêu Chiến không sao vui nổi. Hành vi quá lố bịch và rất kì lạ. 

Rõ ràng là anh muốn ly khai với Vương Nhất Bác, nhưng khi hắn để anh đi theo ý mình, anh lại do dự.Tiêu Chiến ngây người nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt vẫn còn nước mắt, cũng không biết Vương Nhất Bác có để ý hay không. 

"Đi thôi, Tiêu Chiến." 

Vương Nhất Bác lại lên tiếng. Lần này thay vì gọi anh hai, hắn gọi Tiêu Chiến. Thân thểTiêu Chiến run lên, nhưng lí trí vẫn chưa phản ứng lại, anh xuống giường và đi giày vào. 

Vương Nhất Bác quay lưng lại phía Tiêu Chiến. Anh hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt Vương Nhất Bác. Anh muốn hắn quay lại và hỏi xem hắn có thật lòng không, nhưng anh đã đến cửa phòng ngủ. Cổ họng anh vẫn tắc nghẽn không nghe lời. 

"Anh đi đây." 

Tiêu Chiến dừng lại, hít thở sâu và nói. 

Vương Nhất Bác không nói gì.Tiêu Chiến cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác đang đưa lưng về phía mình, tấm lưng vốn dày dặn thẳng tắp, không biết tại sao bây giờ lại hơi cong lên. 

Anh nghĩ rằng người trước mặt anh, người con trai anh đã nhìn thấy từ khi còn nhỏ, hoặc một người đàn ông, có thể thực sự không còn liên quan gì đến anh trong tương lai. 

Tiêu Chiến không kiềm chế được nghĩ đến dáng vẻ của Vương Nhất Bác khi anh lần đầu tiên nhìn thấy. Khi đó, hắn còn rất nhỏ và rất ngoan. Hắn ngồi bất động trong xe đẩy. Vương Diên Chính ôm anh vào lòng và nói với anh ằng đây là em trai của anh, tên là Vương Nhất Bác.Một đứa trẻ gần bốn tuổi nên có thể nói rõ ràng, nhưng Vương Diên Chính đã dạy hắn rất nhiều lần gọi anh trai Tiêu Chiến, hắn vẫn im lặng. Cuối cùng Vương Diên Chính đành bất lực và đưa đứa trẻ trở vào nhà. 

Sau đó, Tiêu Chiến mới phát hiện ra rằng, Vương Nhất Bác nhỏ hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.Khi đó, anh thật sự coi Vương Nhất Bác như em trai của mình. Dù sao Vương Diên Chính cũng là ân nhân của anh, nếu nhặt được anh từ khu ổ chuột, anh nên cư xử tốt với đứa con duy nhất của gã.Tiêu Chiến dạy Vương Nhất Bác nói, dạy Vương Nhất Bác viết và chơi với hắn. Khi lớn hơn, anh đối xử với Vương Nhất Bác ngày càng tận tâm hơn. Thường thì khi Vương Nhất Bác không nghe lời hoặc nghịch ngợm, Tiêu Chiến sẽ thiếu kiên nhẫn, nhưng khi đứa trẻ khóc, anh lại đau khổ ôm hắn vào lòng.Vương Diên Chính nói rằng Tiêu Chiến còn giống một người cha hơn cả gã, và Vương Nhất Bác cũng nghe lời anh hơn là cha ruột Vương Diên Chính. 

Nếu không có Vương Diên Chính sau này, Tiêu Chiến nghĩ bọn họ có lẽ đã vĩnh viễn là anh em, nhìn Vương Nhất Bác cưới vợ sinh con, nhưng tiếc thay, hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn. 

Lần đầu tiên Vương Diên Chính quấy rối Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngốc nghếch, chạy vào phòng ngủ của mình như thường lệ, và nghẹn ngào nói với Vương Nhất Bác, người đã vào phòng anh để kiểm tra bài tập như mọi ngày.Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từ nhỏ đã ôm nhau ngủ. Anh ôm chặt hắn vào lòng, tựlừa dối bản thân rằng không sao, đó chỉ là sự thoải mái giữa anh em với nhau, nhưng anh không hề hay biết, khuya, khi đêm đã ngủ, chàng trai cẩn thận đặt một nụ hôn đầy mong đợi lên môi anh. 

Thật nực cười làm sao, nguồn gốc của mọi điều xấu xa lại thực sự bắt đầu từ chính anh. 

Tiêu Chiến không biết tại sao Vương Diên Chính lại đối xử với mình như vậy, đối xử với con trai nuôi như vậy. 

Khi bị Vương Nhất Bác say rượu đè dưới thân, anh nổi điên lên chống cự, nhưng khi nghe đuọc câu nói khi say của Vương Nhất Bác, "anh à, em yêu anh nhiều lắm", liền dừng lại. 

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không biết bao nhiêu tuổi, anh ngàn vạn lần tự nói với bản thân rằng người trước mặt anh không phải Vương Diên Chính, mà là đứa em trai anh đã nhìn lớn lên.Em trai của anh ấy.Anh luôn luôn dõi theo và dạy dỗ nó trưởng thành.Bao gồm cả cái lưng thẳng tắp, là kết quả sau khi anh la mắng hắn không biết bao nhiêu lần.Tiêu Chiến từ bỏ sự kháng cự ngay lập tức.Nếu như anh và Vương gia bọn họ nhất định phải dây dưa như vậy, thì người mà anh thà phản bộ chính là Vương Nhất Bác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play