Tiêu Chiến đau đớn kêu lên. Cậu vô thức nhảy ra khỏi giường định chạy, nhưng Vương Diên Chính đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu, ném lại lên giường, gã nhanh chóng ngã lên người cậu, cúi đầu ngửi mùi hương trên thân thể cậu một cách cẩn thận.
"Thật là thơm."
Gã nói.
"Tiêu Chiến, mày có biết mùi trên người mày và mẹ mày hoàn toàn giống nhau không? Sau khi mẹ mày chết, tao còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ ngửi thấy mùi hương đó nữa, không ngờ lại ngửi thấy trên người con trai bà ấy."
Tiêu Chiến cố né tránh hành động của Vương Diên Chính vì kinh tởm. Tay gã đột nhiên nhéo vào eo cậu, cố chấp kẹp một chân vào giữa hai chân Tiêu Chiến, kìm lại không đểcậu chạy thoát.
"Tao nuôi mày không phải để cho mày dụ dỗ con trai tao."
Cơ thể đang giãy dụa của Tiêu Chiến đột nhiên dừng lại sau câu nói của Vương Diên Chính. Cậu kinh ngạc nhìn gã và thấy gã đang cười chế nhạo.
"Mày đừng tưởng rằng tao không biết, chúng mày đêm tối làm những chuyện ngu ngốc gì. Mày cho tao là thằng ngu sao? Tao nuôi nấng mày vất vả như vậy. Loại con riêng như mày, cũng đáng sao?"
"Hay là, mày học thủ đoạn giống như mẹ mày, đi dụ dỗ người khác? Mẹ mày phản bội tao ngủ với người khác rồi sinh ra mày. Là con mụ ta, mày cũng muốn phản bội tao ngủ với người khác sao?"
"Ông không được phép nói mẹ tôi như vậy!"
Nếu lúc trước Tiêu Chiến vẫn còn đang hoảng loạn chỉ vì Vương Diên Chín biết chuyện của cậu và Vương Nhất Bác, hiện tại trong lòng lại tràn ngập lửa giận về sự phản bội nhảm nhí.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Vương Diên Chính một cách dữ dội. Gã đàn ông này, rõ ràng không muốn kết hôn với mẹ cậu và hướng tới một gia đình giàu có.
Cuộc sống của chính cậu chưa bao giờ do chính cậu kiểm soát.
Nếu Tiêu Chiến biết bộmặt thật của Vương Diên Chính, cậu có chết cũng không về cùng nhà với gã.Ngay từ giây phút đầu tiên Vương Diên Chính nhìn thấy cậu, gã đã muốn chiếm lấy cậu làm của riêng mình.Ngay cả khi đó, Tiêu Chiến mới 8 tuổi.
Mặc dù trong lòng trần ngập hận thù, Tiêu Chiến vẫn không dám nói một lời nào ngoại trừ hét lên khi nói đến mẹ cậu. Cậu không biết Vương Diên Chính sẽ làm gì với mình, những động chạm thân mật bình thường, những lời tục tĩu ghê tởm, hay có thể là, hôm nay, trực tiếp hoàn toàn tra tấn cậu.
"Vì sao, mày còn cảm thấy mẹ mày oan uổng? Nếu mày có sức lực như vậy, tại sao không nghĩ tới hầu hạ tao? Dùng sức ở trên người Vương Nhất Bác, thoả mãn tao."
Vương Diên Chính lại nhắc đến Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác là con trai ông."
Tiêu chiến dừng lại và chậm rãi nói.Cậu đang mong đợi sẽ đánh thức được gã đàn ông trước mặt bằng tình cảm gia đình, nhưng cậu đã sai, bởi vì gã không dừng động tác cởi quần áo của cậu. Thậm chí nghe xong câu Tiêu Chiến nói, gã càng cười đắc ý hơn.
"Vậy tại sao, suốt mười năm qua mày không gọi tao là bố?"
"Bảo bối, Tiêu Chiến, anh đoán em đã làm chuyện đó với Vương Nhất Bác rất nhiều lần rồi, anh cũng biết cách làm em thoả mãn. Ngoan, nếu không, anh sẽ cho Vương Nhất Bác biết sự thật. Đoán xem, với tính cách của nó, nếu biết "người anh em tốt của nó, người đã được bố của nó chạm vào", chỉ cần nói ra thôi, nó cũng buồn nôn với em đấy."
Lời nói của Vương Diên Chính như bom nổ bên tai Tiêu Chiến. Cậu sắp ngã quỵ xuống, lẩm bẩm cầu nguyện trước khi bị lột trần.
"Tôi... tôi dùng miệng được không? Làm ơn."
"Không tốt."
Vương Diên Chính thờ ơ từ chối.
"Tao đã đợi ngày này rất lâu, chịu không nổi nữa."
Niềm hi vọng cuối cùng tan tành, Tiêu Chiến nhắm mắt bật khóc khi bị cởi trần truồng.
"Nhất Bác, anh xin lỗi."
Cậu ấy nghĩ.
Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ rằng Vương Nhất Bác sẽ trở lại sớm như vậy. Khi Vương Diên Chính đang chuẩn bị chọc đồ vật của mình vào người Tiêu Chiến, cậu nghe tiếng đập cửa. Tiêu Chiến bị sốc, sau đó vô thức nhìn ra cửa. Cánh cửa căn phòng vốn đang đóng chặt bị đá tung ra, Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, ngay dưới mũi hắn, cha ruột của hắn đâm dương vật vào người hắn yêu. Tiêu Chiến kêu lên. Một tiếng hét không thể kiểm soát được. Vương Nhất Bác choáng váng một giây, sau đó hắn lao lên, đẩy cha mình ra một cách quyết liệt.
"Nhất Bác..."
Tiêu Chiến cuộn tròn và hét lên một cách yếu ớt. Vương Diên Chính đã bị đẩy xuống đất. Gã khoả thân đứng dậu và để Vương Nhất Bác thoát ra. Vương Nhất Bác cố gắng hết sức để chống lại cơn buồn nôn đang dâng lên trong cổ họng.
"Ba, không được."
Hắn nói từng chữ một.
"Tại sao, Vương Nhất Bác, đừng tưởng rằng mày có thể khống chế tao. Không ai có thểngăn cản tao muốn làm gì. Chẳng lẽ mày muốn cùng chơi với tao?"
Tiêu Chiến thậm chí không khóc nữa. Cậu nhắm chặt mắt, hi vọng rằng mọi thứ chỉ là cơn ác mộng.
"Không thể."
Vương Nhất Bác vẫn không chịu, và khi Vương Diên Chính đang bực bội muốn kéo hắn ra, Vương Nhất Bác bất ngờ lấy từ trong túi ra một con dao tự chế và chĩa vào gã...Vương Nhất Bác không giống như đang đùa.
Vương Diên Chính có phần sợ hãi. Gã nhìn Tiêu Chiến rồi nhìn Vương Nhất Bác. Gã biết rằng gã không thể tiếp tục ngày hôm nay. Gã khịt mũi, nhặt quần áo trên sàn nhà lên và bước ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa dưới lầu, Vương Nhất Bác thu dao lại.Hắn quay đầu lại, đôi mắt người phía sau đã sưng lên vì khóc. Tiêu Chiến thận trọng vươn tay muốn kéo tay áo Vương Nhất Bác, nhưng lại bị hắn giật mạnh ra.Bàn tay Tiêu Chiến dừng lại trên không trung, cậu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.
"Không phải như thế này... Nhất Bác, hãy nghe anh giải thích..."
Cậu nói có chút lo lắng, nhưng Vương Nhất Bác chỉ ngây người nhìn mà không nói lời nào.
"Tiêu Chiến, cút đi."
Hồi lâu, Tiêu Chiến mới nghe được Vương Nhất Bác nói.Cậu nhìn lên, sự hận thù trong mắt Vương Nhất Bác càng lúc càng mạnh.
"Sau khi ngủ với ba tôi, giờ anh lại muốn lên giường với tôi sao? Anh thật khiến tôi phát ngán, Tiêu Chiến, cút khỏi nhà này, đừng bao giờ quay lại nữa, tôi hận anh."
Vương Nhất Bác nói xong liền đi ra khỏi phòng ngủ, không thèm quay đầu nhìn lại.Tiêu Chiến nắm chặt ga giường và chậm rãi, từ từ, nới lỏng nó.
"Được."
Một lúc lâu, cậu lẩm bẩm.