Edit: Bull

Beta: DiDi, Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-------------------------------

Chương 9:

Muốn trời mưa khó lắm sao?

Trong lúc gió lớn thét gào và sấm sét ầm ầm đánh xuống, không kẻ nào dám mở miệng nói chuyện.

Mây đen kia đã hoàn toàn che khuất ánh nắng, rõ ràng đang là ban ngày nhưng lại giống như ban đêm tối tăm.

Có chất lỏng từ trên không trung rơi xuống, tích tụ trên mặt của những người đang ngước nhìn lên.

Chỉ trong giây lát, mưa đã từ nhỏ chuyển thành lớn.

Đây là một đám yêu có tu vi có yêu lực, ngày thường sẽ không bao giờ để mình bị gió mưa xối ướt. Nhưng lúc này lại không hề có một con yêu quái nào dám can đảm phóng linh lực ra. Bọn họ cứ để mặc cho mưa xối ướt mình, từng giọt từng giọt thấm ướt quần áo, và cả mái tóc.

Mà thanh niên đang đứng giữa sân kia cũng giống như bọn họ.

Y lặng yên đứng giữa mưa to. Tuy rằng cũng không động đến linh lực, nhưng lại không hề bị mưa làm ướt dù chỉ một chút.

Mưa to chỉ đối xử tàn khốc với người khác, nhưng khi đối với thanh niên kia thì lại dùng mọi cách để che chở, tất cả đều không nỡ làm y bị ướt, khiến y bị cảm lạnh.

"Thế nào?" Ninh Diệu nhìn vào đám yêu quái giống như gà bị rớt vào nồi canh kia, nhàn nhạt mở miệng: "Ta không muốn thành thân với bọn họ là trái quy định đúng không?"

Y cười cười: "Rồng Thần sẽ trừng phạt ta sao?"

Đáp lại câu hỏi này là một tia sét sáng chói giống như có thể xé toạc cả đất trời, chiếu sáng gương mặt bị mưa ướt đến tái nhợt của chúng yêu.

"Đương nhiên là không!" Lão yêu phản ứng nhanh nhất lớn tiếng nói, sau đó ông ta trừng hai anh em Lâm Giảo: "Lão tam lão ngũ, mau kéo hai tên này xuống đi, tránh để bọn chúng làm bẩn mắt đại nhân!"

Hai anh em Lâm Giảo vẫn cứ  đứng ngây ngốc ở đó. Bọn họ nhìn Ninh Diệu, môi khẽ nhếch, như thể vẫn chưa tin được chuyện đang xảy ra.

Chỉ trong chốc lát, hai anh em Lâm Giảo đã bị vác đi.

Lão yêu nịnh nọt nói: "Không biết ngài đại giá đến đây, chúng ta sẽ đi chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho ngài ngay."

"Không cần." Ninh Diệu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm: "Lần này ta chỉ tiện đường đến nhìn một chút, không thể ở lại lâu. Ngươi chỉ cần phá giải kết giới, đưa ta về lại thành kia là được."

Ninh Diệu vẫn là dáng vẻ tu vi yếu ớt, chỉ cần tùy tiện là có thể giết chết y. Chúng yêu trước đây đối với tu vi của y vẫn luôn khịt mũi xem thường, không thèm cho vào mắt. Nhưng ở thời điểm này, dáng vẻ của Ninh Diệu trong mắt chúng lại biến thành thâm tàng bất lộ, bọn họ không có cách nào nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của Ninh Diệu.

Hoàn toàn không có một con yêu quái nào dám phản bác lại lời nói của Ninh Diệu, lão yêu liên tục vâng dạ rồi biến trở về nguyên hình, cho Ninh Diệu ngồi trên người lão.

Lúc cảm nhận được trọng lượng đè trên lưng mình, lão yêu thiếu chút nữa đã kích động đến rơi nước mắt, cũng thấy được ánh mắt ghen tị của những người khác.

Người lão chở không phải ai khác, mà chính là một nhân vật lớn có thể dễ dàng hô mưa gọi gió đó! Là vinh hạnh của lão!

Lão cất cánh, đưa Ninh Diệu bay ra bên ngoài.

Mọi thứ trông có vẻ rất suôn sẻ, nhưng chỉ mới hoàn thành được một nửa thì lại có sự cố ngoài ý muốn xảy ra.

Lâm Giảo lo lắng sau này sẽ có người cùng tộc nhìn trúng Ninh Diệu, nên nhân lúc gã không chú ý bắt Ninh Diệu mang đi. Để cho việc thành thân được tiến hành thuận lợi, Lâm Giảo đã trộm khởi động cấm chế của tộc, phong tỏa một vùng của khu vực này, dẫn đến việc nơi đây không còn có thể tự do ra vào được nữa.

"Cái tên khốn khiếp này!" Lão yêu mắng to, sau khi cố gắng phá bỏ cấm chế, mồ hôi đổ đầy mặt mà giải thích với Ninh Diệu: "Cấm chế này không thể tùy tiện phá bỏ, chỉ có vào lúc chính ngọ mỗi ngày mới có thể phá giải. Bây giờ đã quá giờ rồi, không thể ra ngoài được nữa."

Bởi vì cấm chế này rất phức tạp, có thể phòng thủ được cả đòn tấn công của người mạnh nhất, cho nên lão yêu cũng không thấy việc Ninh Diệu không giải được có vấn đề gì, chỉ thật cẩn thận lấy lòng: "Nếu không thì ngài cứ ở ở lại đây một đêm? Vào giữa trưa ngày mai, ta bảo đảm sẽ đưa ngài ra ngoài."

Ninh Diệu bình tĩnh gật đầu, sau đó theo lão yêu quay về.

Nơi bọn họ chuẩn bị cho Ninh Diệu ở lúc này còn xa hoa hơn nhiều so với trước đây, thậm chí còn muốn nhường luôn phòng của tộc trưởng cho y, nhưng vẫn may là Ninh Diệu kịp ngăn họ lại.

Vẻ mặt của Ninh Diệu như một nhân sĩ ẩn dật, y vẫy tay cho tên yêu muốn hầu hạ lui xuống: "Ta không cần ai hầu hạ, lui xuống hết đi."

Chờ cho tất cả đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại một mình y, Ninh Diệu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Mệt mỏi quá.

Giả vờ làm đại lão mệt quá chừng.

Cứ phải giữ nguyên một khuôn mặt cũng đuối muốn chết.

Hu hu, bây giờ cả mấy hoạt động giải trí y cũng không dám làm vì sợ phá hủy hình tượng đại lão thâm tàng bất lộ của mình, y chỉ muốn làm một con cá mặn sống vui vẻ thoải mái thôi mà.

Ninh Diệu mắt rưng rưng nằm lên giường, rồi lấy chăn cuốn chặt mình lại.

Trên bàn nhỏ dựa vào tường có thắp một ngọn nến, duy trì độ sáng của căn phòng. Ninh Diệu từ từ nhắm mắt lại ngủ, nhưng y hoàn toàn không chú ý đến cây nến đang cháy kia bỗng tỏa ra một mùi hương ngọt nị.

Trong phòng Lâm Giảo.

Lâm Giảo ngồi với khuôn mặt âm trầm, mà cái vị anh lớn cách đây không lâu còn đang đấu đá gay gắt với gã, hận không thể đánh nhau đến ngươi chết ta sống cũng đang ngồi ở đầu bàn bên kia.

Anh trai Lâm Giảo uống ngụm trà, lên tiếng đánh tan không khí trầm mặc lúc này: "Không nghĩ tới, y lại có thực lực như vậy."

"Nói xong rồi thì cút!" Giọng Lâm Giảo đằng đằng sát khí: "Nếu không phải ngươi đột nhiên chặn ngang thì làm sao xảy ra chuyện như vậy!"

Anh trai Lâm Giảo cười khẽ: "Lừa mình dối người cũng chẳng có gì thú vị. Nếu không có ta, thì chẳng lẽ y không phải là màu tóc chính thống có thể dễ dàng hô mưa gọi gió sao?"

Lâm Giảo không thèm đáp lại.

Anh trai gã lại tiếp tục: "Đệ đệ tốt của ta ơi, ngươi chưa từng được chạm vào y một lần nào, ngươi cam tâm sao?"

Đương nhiên vấn đề này chính là gút mắc trong lòng Lâm Giảo.

Tộc của bọn họ vốn có tính dâm, lại còn rất háo sắc. Có đôi khi hứng thú tới, bọn họ còn chẳng thèm quan tâm đối tượng là ai.

Nhưng sau khi gặp người kia thì mọi thứ đã không còn như vậy nữa.

Những người còn lại trên thế gian này dần trở nên vô vị, mà màu sắc duy nhất lại ở trên người người kia.

Một cảnh xuân sắc như vậy, nhưng bọn họ chỉ được nhìn mà chẳng được động vào, làm sao có thể cam tâm đây?

Tiếng ấm trà vỡ nát vang lên, là chính tay Lâm Giảo đập vỡ nó.

"Không cam lòng thì thế nào, với thực lực của y, chẳng lẽ ta có thể cưỡng ép được sao?"

"Một mình ngươi thì có lẽ không được, nhưng nếu hai huynh đệ chúng ta liên thủ, chưa chắc là không có được cơ hội trong chốc lát." Lâm Giảo uống một hơi cạn sạch chén trà trong tay, bàn tay hơi dùng sức, chén trà kia lập tức hóa thành bột phấn.

Gã cười nói: "Chỉ cần được đắc thủ một lần, cho dù sau này có hồn phi phách tán, thì cũng đáng lắm đúng không?"

Ánh mắt Lâm Giảo từ từ tối lại, gã suy tư một lúc lâu, rồi nhếch miệng cười: "Ngươi nói rất đúng."

Lâm Giảo lại hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì à?"

Anh trai Lâm Giảo đương nhiên đã có kế hoạch: "Ta đoán được bọn họ chắc chắn sẽ chuẩn bị phòng ở cho y, nên đã chuẩn bị nến thúc tình ở đó từ trước. Chờ đến khi y hít đủ rồi, chúng ta sẽ..."

————–

Đêm đã khuya.

Ninh Diệu đang ngủ thì mơ màng tỉnh lại, cảm thấy khắp người mình đang nóng lên.

Trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi lấm tấm, Ninh Diệu thở ra hơi nóng, nhưng lại chẳng hiểu vì sao, tiếng thở này lại là âm thanh mà trước nay Ninh Diệu chưa từng nghe thấy mình phát ra, một tiếng thở dốc kỳ quái.

Ninh Diệu vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, nhưng tay chỉ mới vươn ra được một chút, y lập tức cảm thấy hoảng hốt.

Cánh tay ấy vốn phải là thon dài trắng mịn, nhưng bây giờ, làn da trên đốt ngón tay lại bao phủ một tầng phấn hồng.

Làn da của y....sao lại biến thành màu hồng phấn? Là do quá nóng sao?

Thật sự nóng quá à!

Ngoại trừ nóng, còn có một chỗ có cảm giác rất đặc biệt...

Ninh Diệu cảm thấy tình trạng của mình lúc này có hơi khó nói, đồng thời cũng nhận ra có điều gì đó sai sai.

Có biến rồi.

Y vốn không phải người có hứng thú với mấy thú vui nhục dục. Thật ra thì nếu như y có hứng thú, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì sẽ có vô số người vây đến, hầu hạ đến nào vừa lòng mới thôi.

Nhưng mà y không thích như thế, hơn nữa trong suy nghĩ của y thì yêu thích và kết thành bạn đời còn phải cần cả một quá trình phát triển lâu dài.

Y không biết là ai đã hạ thuốc mình, nhưng nếu cứ ở lại trong phòng này thì không phải một quyết định sáng suốt.

Y muốn chạy, y phải chạy ra ngoài, trốn đi, cho đến khi nào công hiệu của thuốc hết hẳn. 

Nhưng mũi chân Ninh Diệu còn chưa kịp chạm đất, thì đã vang lên tiếng cửa bị khóa trái, sau đó y bị một cánh tay phủ đầy những lớp vảy tinh tế đẩy vào trong.

Ninh Diệu cố gắng đứng thẳng lưng, lạnh mặt nhìn về phía hai con yêu quái đang bước vào.

Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã vào đến nơi, dưới chân hai kẻ đó bỗng hiện ra một thứ đại biểu cho liên kết yêu lực giữa họ.

Yêu lực kia giống như một cái lưới lớn, thông qua một phương thức vận chuyển đặc thù, bao trùm lấy toàn bộ căn phòng.

"Có vẻ tân nương của chúng ta đã tỉnh rồi." Anh trai Lâm Giảo nhìn về phía này, con ngươi đứng thẳng của gã híp lại, nở nụ cười mờ ám: "Có vừa ý không...Bọn ta muốn cùng ngươi trải qua đêm động phòng hoa chúc, cứ coi như đây là phòng tân hôn, nhé?"

Hai kẻ này hoàn toàn không chờ nổi nữa. Ninh Diệu còn chưa kịp trả lời thì họ đã lắc mình một cái rồi đi đến trước mặt y.

Ninh Diệu muốn đứng dậy tránh đi, nhưng thời gian trôi qua, tay chân y càng lúc càng mềm hơn. Nếu đứng lên quá mạnh chỉ sợ sẽ bị ngã ra đất, vì thế y chỉ đành cố giữ nguyên một tư thế.

"Lá gan của các ngươi cũng không nhỏ." Gương mặt Ninh Diệu lạnh tanh, cố gắng không để lộ sự hoảng loạn mà muốn dùng lời nói đuổi người đi: "Ở đây các ngươi đều có dòng máu của rồng, nên ta cho các ngươi thêm một cơ hội. Nếu bây giờ cút đi, thì ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không..."

Không khí đình trệ trong chốc lát, cuối cùng Lâm Giảo lại cười nhạo một tiếng: "Quá muộn rồi, không còn kịp nữa."

Trước khi nhìn thấy ánh mắt của người này, thì cũng đã quá muộn rồi.

Bởi vì ngủ mà quần áo Ninh Diệu có hơi xộc xệch, vạt áo mở rộng làm lộ ra một nửa xương quai xanh và ngực.

Trên làn da trắng tinh kia bị bao phủ bởi một tầng hồng phấn, khiến người ta không chịu được mà muốn nắn một chút, thử xem nó có đỏ hơn được nữa không.

Bàn tay của anh trai Lâm Giảo đã đưa đến bên mặt Ninh Diệu, gã cười nói: "Hai người bọn ta cùng nhau vào, có thể sẽ hơi đau, ngươi phải nhịn hơi vất vả."

Lâm Giảo cũng cười, gã thẳng tay kéo vạt áo của Ninh Diệu ra: "Nếu nhịn không được thì cứ rên lên đi, ta thích nghe."

Ninh Diệu ghê tởm đến mức buồn nôn, y quyết định sẽ liều mạng với hai tên ngu ngốc này.

Nếu gió thổi bay căn phòng này, thì cũng có thể thổi bay luôn hai con yêu quái ngu ngốc này đúng không?

Nhưng hai tên yêu kia lại chẳng thể chạm vào Ninh Diệu, có một luồng ánh sáng nhạt dần sáng lên, bảo vệ Ninh Diệu kín kẽ.

Ninh Diệu kinh ngạc cúi đầu, bỗng nhìn thấy khối ngọc bội mà Úc Lễ đưa cho y đang tỏa ra ánh sáng nhạt.

Đây là...?

Ninh Diệu còn chưa kịp nghĩ ra được lý do, đã ngửi được một mùi hương lạnh băng. Cùng lúc đó, mùi máu tươi cũng bắt đầu tràn ngập trong căn phòng.

Y kinh ngạc ngẩng đầu lên, bỗng thấy hai tên yêu quái đứng trước mặt mình đã bị chẻ thành hai nửa. Thậm chí trên gương mặt còn đang có nụ cười chưa kịp thu lại.

Ở phía sau bọn họ, là Úc Lễ đang cầm kiếm bằng một tay.

Gương mặt hắn không có cảm xúc gì, tựa như ác quỷ Tu La bước ra từ địa ngục.

----------------------Hết chương 9-----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play