Edit: Bull

Beta: DiDi, Bull.   

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-----------------------------------------

Chương 10:

Ninh Diệu trợn to mắt đối diện với đôi mắt của Úc Lễ.

Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu nhìn thấy ánh mắt Úc Lễ đáng sợ đến vậy, tựa như đao nhọn đã uống máu tươi, có thể chém mọi thứ thành từng mảnh.

Rõ ràng là đáng sợ như vậy, hơn nữa cảnh giết chóc ấy cũng vô cùng máu me, nhưng chẳng hiểu sao Ninh Diệu lại cảm thấy rất an tâm.

Bàn tay nắm chặt của y dần buông ra, gương mặt căng cứng cũng nở nụ cười.

Ngay lúc này, từ nơi hai tên yêu quái bị chặt đôi, một tàn ảnh màu xám to bằng bàn tay bay ra cực nhanh, lao về hướng cửa phòng để bỏ chạy.

Nhưng không quá một giây, hai tàn ảnh kia bất chợt dừng lại, sau đó không tự chủ được cơ thể mà bay về phía bàn tay của Úc Lễ, bị hắn nắm chặt.

Hai tàn ảnh màu xám kia chính là yêu hồn của hai anh em Lâm Giảo. Yêu tộc chỉ cần yêu hồn vẫn còn là có thể kéo dài được hơi tàn. Nếu yêu hồn chết đi, thì mới thật sự tiêu vong.

Tuy rằng khi hai anh em Lâm Giảo đến nơi này thì đã quyết định chịu chết, hai kẻ này đã tự nhận không sợ hãi bất cứ thứ gì. Nhưng khi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của nam nhân này, một nỗi sợ hãi bỗng dâng lên từ sâu trong đáy lòng.

Khác với Ninh Diệu nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện, nam nhân này chắc chắn không phải loại người lương thiện gì. Nói không chừng  kết cục của chúng sẽ còn bi thảm hơn cái chết, ba hồn bảy phách đều tan nát, đến cả cơ hội đầu thai cũng chẳng còn!

Hai yêu hồn phát ra âm thanh xin tha thứ đầy thê lương: "Đại nhân tha mạng! Ta tình nguyện hiến dâng toàn bộ gia quyến đến làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ cần ngài tha cho ta một mạng!"

"Ngài muốn gì ta cũng sẽ đi tìm cho ngài, bất cứ thứ gì cũng được!"

Tên yêu quái này vì mạng sống mà cái gì cũng nói được. Ninh Diệu nghe thấy mấy câu này, hai hàng mày càng nhíu chặt hơn.

"Không được đâu, bọn họ giết rất nhiều người, không phải là yêu quái tốt!"

Mỹ nhân cả người ửng đỏ đang thở hổn hển, trong giọng nói còn lộ ra vẻ tủi thân: "Bọn họ...bọn họ còn bắt nạt ta nữa."

Sát thần kia nhìn qua, chẳng hiểu sao trong ánh mắt lạnh lẽo ấy lại xuất hiện chút ấm áp, giọng nói dịu đi: "Ừm, đừng sợ."

Linh lực trên tay Úc Lễ vận chuyển, hai yêu hồn không còn cách nào phát ra tiếng nói nữa, chỉ còn lại những tiếng rên la thảm thiết.

Úc Lễ lạnh lùng nói: "Chờ yêu hồn hóa thành hình người, phong tỏa yêu lực, đi vào nhân thế để thay thế những người bị bán vào kỹ viện, nếm trải đủ mọi đau khổ của trần thế, vĩnh viễn không được giải thoát."

Trên yêu hồn hiện lên hình bóng của sự khủng hoảng.

Bọn họ là yêu nhận được huyết mạch của thần thú, trời sinh đã cao hơn phàm nhân một bậc, nếu bị bán vào kỹ viện của thế gian, chẳng phải là...

Bọn họ đã bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy đâu!

"Không...!"

Úc Lễ vung tay, tiếng kêu đột ngột im bặt, cả thân thể và yêu hồn trên mặt đất đều không còn, nhưng trong phòng vẫn gọn gàng ấm áp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giết chóc đối với Úc Lễ chỉ là chuyện tầm thường, đã không thể tạo ra chút gợn sóng nào trong lòng hắn từ rất lâu rồi. Điều không bình thường chính là sau khi giết xong yêu quái, lại có một người thất tha thất thiểu đi về phía hắn.

Trạng thái của Ninh Diệu rõ ràng là không đúng, Úc Lễ liếc mắt một cái là có thể nhận ra được y đang trúng phải tình dược.

Nếu đặt trong thời gian nửa tháng trước đây, người như vậy dám thò mặt ra sẽ bị hắn cho một kiếm tiễn lên trời.

Hắn đã phải trải qua quá nhiều chuyện, bất kể là người tự hạ thuốc mình để tiếp cận hắn, hay muốn trực tiếp hạ thuốc hắn cũng nhiều vô số.

Thói quen hình thành nhiều năm nhắc nhở Úc Lễ phải đánh chết người này, hoặc là dứt khoát bỏ đi, khiến cho người kia không tìm thấy.

Nhưng cuối cùng, Úc Lễ vẫn đứng yên tại chỗ,  để rồi bị người đó đến gần ôm lấy cánh tay.

"Sao ngươi lại đến đây? Nơi này nguy hiểm lắm, ngươi có biết không?" Giọng nói của Ninh Diệu vừa mềm mại vừa tủi thân: "Lúc trước ta không nên đi xem chuyện náo nhiệt, bọn họ hư lắm, hư muốn chết luôn."

Nhiệt độ cơ thể của Ninh Diệu bây giờ rất nóng, mà thân nhiệt Úc Lễ đối với y lúc này là vô cùng mát mẻ. Y cũng không để ý nhiều thứ như vậy, chỉ biết nắm lấy cánh tay mát lạnh của Úc Lễ, sau đó úp mặt vào bộ trường bào màu đen trên người hắn.

Sau khi cảm xúc dần thả lỏng, sự khó chịu kia lại càng tăng lên. Ninh Diệu cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được nữa, nước mắt cứ liên tục rơi lã chã, sau khi rơi xuống thì biến thành đá quý nằm đầy trên sàn nhà.

"Ta khó chịu lắm." Ninh Diệu nói.

Trước mắt thì người này là người duy nhất mà y có thể an tâm nói ra mọi thứ, là người sẽ không sinh ra dục vọng đối với y. Toàn bộ thế giới sẽ bị thể chất dụ hoặc kỳ lạ này của y ảnh hưởng, nhưng Úc Lễ thì không.

Cằm Ninh Diệu bị một bàn tay to lớn nâng lên. Xuyên qua màn nước mắt mơ hồ, Ninh Diệu có thể nhìn thấy Úc Lễ đang cúi đầu nhìn y chăm chú.

Úc Lễ véo nhẹ vào mặt y, Ninh Diệu như bị cảm giác mát mẻ làm cho thoải mái, hừ hai tiếng giống hệt như một bé mèo nhỏ.

Âm thanh như vậy phát ra, ngón tay mang theo vết chai thô ráp do đao kiếm để lại đặt lên cái má mềm mại của Ninh Diệu bỗng hơi vận dụng linh lực, làm giọt nước đang rơi xuống bỗng dừng lại.

"Khóc cái gì? Không phải nói là rơi nước mắt sẽ đau, cơ thể không chịu được sao?" Úc Lễ hỏi.

"Ta thật sự khó chịu, sao lại khó chịu như vậy...Có phải là nhất định phải bị cái kia kia, mới có thể giải được công hiệu của thuốc không?" Ninh Diệu nức nở.

Y chợt nhớ đến cái loại thuốc công hiệu mạnh mẽ được nhắc đến trong tiểu thuyết. Cái loại mà nếu như không xảy ra chuyện gì đó thì không có cách nào để giải được ấy, thậm chí còn có thể chết bất đắc kỳ tử, khiến y càng khóc dữ dội hơn.

Ngay cả mình tự làm cũng không được, đúng là không khoa học chút nào hết!

"Nếu không thì ngươi cứ giết ta đi, nhưng mà có thể xuống tay nhanh chút được không? Trước khi ta kịp phản ứng thì cứ cho ta hóa thành tro bụi." Ninh Diệu khẩn cầu: "Dù sao ngươi cũng muốn giết ta, vậy thì giúp ta thực hiện nguyện vọng nho nhỏ này đi, ta cho ngươi toàn bộ di sản!"

Úc Lễ vẫn rũ mắt nhìn Ninh Diệu như cũ, không thèm nói câu nào.

Trước đây, hắn thật sự muốn giết chết vị thiếu gia nhỏ này, nhưng bây giờ...

Đôi mắt Ninh Diệu đẫm lệ mơ hồ nhưng vẫn muốn tiếp tục để lại di ngôn. Nhưng khi nhìn Úc Lễ đang đứng trước mặt, đột nhiên y nhớ đến chuyện Úc Lễ có lẽ còn đang trong thời kỳ thăng cấp, chắc hẳn là không có cách nào đánh được toàn bộ cái gia tộc yêu quái này.

Úc Lễ là nhân vật chính, nói không chừng có thể thành công khiêu chiến vượt cấp. Nhưng Úc Lễ lại là nhân vật chính trong truyện ngược, chắc chắn quá trình khiêu chiến vượt cấp này không chỉ có một chút khó khăn thôi đâu, mà nhất định là vô cùng gian khổ.

"Không biết ngươi vào đây bằng cách nào, nhưng mà bây giờ đã tạo ra động tĩnh lớn như vậy rồi, nếu muốn ra nữa thì khó lắm." Ninh Diệu nói: "Ta đã nói dối rằng ta là lão tổ tông của bọn họ, nên họ đã hứa trưa mai sẽ đưa ta ra ngoài. Chút nữa ta sẽ để lại cho họ mảnh giấy, nói rằng ta có việc nên đi trước, chưa kịp đưa ngươi theo. Nói ngươi là thủ hạ của ta để ngày mai bọn họ đưa ngươi ra ngoài."

Trán và người Ninh Diệu càng nóng hơn, bây giờ y chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân dường như đang đổ dồn về một nơi bí ẩn, khiến y chẳng có cách nào động não suy nghĩ được nữa.

Ninh Diệu bỏ cuộc, dù gì cũng là người sắp chết, nên dứt khoát dựa cả người vào người Úc Lễ: "Ta nóng quá à, ta nghĩ không được gì cả, ngươi cũng khá thông minh, hay ngươi nghĩ đi, cố gắng nghĩ ra nhanh một chút nha."

Ngọn nến tình kia vẫn cứ cháy sáng như cũ, gương mặt của Ninh Diệu bị ánh nến chiếu lên một tầng ánh sáng ấm áp. Gương mặt ấy vốn rất tinh xảo, bây giờ lại càng giống như bước ra từ mộng ảo.

Chỉ là ảo cảnh của giấc mộng này cũng chẳng phải bình yên đẹp đẽ gì, Ninh Diệu cau mày, trên đuôi mắt lẫn chóp mũi đều bị bao phủ bởi một màu hồng khác thường. Đôi môi đỏ bừng đang hé mở, từng chút từng chút thở ra hơi nóng, hiển nhiên là không dễ chịu chút nào.

Đã là lúc này rồi còn nghĩ cho hắn làm gì nữa?

Trái tim của Úc Lễ giống như bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt, bàn tay đang véo mặt Ninh Diệu vô thức véo mạnh hơn một chút, mãi cho đến khi nghe được tiếng thở dốc hỗn loạn và tiếng kêu rên của Ninh Diệu, hắn mới như tỉnh lại từ trong mộng mà buông tay ra.

"Ta có thuốc giải được bách độc, ngươi uống vào sẽ tốt hơn."

'"Cái gì?!" Ninh Diệu đang khó chịu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đột ngột ngẩng đầu: "Vậy mà ngươi không nói sớm, lấy ra nhanh lên!"

Úc Lễ lấy thuốc giải ra, sau khi Ninh Diệu uống vào thì cả người lập tức trở nên thoải mái, mà cảm giác bị lửa nóng thiêu đốt cũng biến mất, y đã trở lại như bình thường.

Ninh Diệu kích động, vô cùng vui vẻ dang hai tay ôm lấy cả người Úc Lễ, nói: "Tuyệt vời quá, sao cái gì ngươi cũng có hết vậy?!"

Đối với Úc Lễ thì khoảng cách này thật sự quá gần gũi, hắn cắn nhẹ lên môi, sau đó mím thành một đường thẳng tắp.

Ninh Diệu cũng nhận ra được biểu cảm trên mặt Úc Lễ không ổn lắm. Sau đó y mới phát hiện ra, ở thế giới tiên hiệp, khoảng cách của bọn họ lúc này là quá gần gũi, nên bèn vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì mà lui ra, sợ muộn thêm chút nữa thì Úc Lễ sẽ đổi ý, rút kiếm chém y mất.

"Tìm được đường sống trong chỗ chết nên mới kích động, ngươi đừng để trong lòng." Ninh Diệu nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Cảm ơn thuốc giải của ngươi, bây giờ cũng không có cách nào ra ngoài, muốn ngủ không?"

Trận pháp và ảo cảnh thật ra đã bị Úc Lễ phá giải, hắn có thể bước vào, tất nhiên cũng có thể rời khỏi.

Nhưng nhìn thấy Ninh Diệu lộ vẻ buồn ngủ ngáp một cái, mặt Úc Lễ vô cảm, nói: "Tùy ngươi."

Ninh Diệu nhặt đá quý lăn lóc dưới đất lên, sau đó trở lại giường. Y tự giác nhích vào tận trong góc, vỗ vỗ chăn, cứ như đang chào đón đồng bọn nhỏ cùng lên giường nằm ngủ.

Úc Lễ vẫn không động đậy, hắn nhăn mày: "Ngươi cũng an tâm như vậy đối với bất kỳ người nào bên cạnh sao?"

"Đâu phải vậy đâu, ngươi là người duy nhất khiến ta an tâm như vậy mà!" Ninh Diệu vùi mặt vào chăn, nhắm mắt lại, vì buồn ngủ mà giọng nói hơi mông lung: "Cuối cùng...cũng chỉ có ngươi là không có tâm tư kỳ quái với ta."

Đến khi Ninh Diệu ngủ mất rồi, Úc Lễ vẫn cứ đứng yên ở mép giường.

Úc Lễ không nằm lên nửa bên giường mà Ninh Diệu chừa cho hắn, mà bước đến cái ghế bên cái bàn kê sát tường rồi ngồi yên ở đấy.

Ban đêm lại quay về với sự tĩnh lặng như cũ.

————

Ngày hôm sau, toàn bộ gia tộc yêu quái ngồi ở đại sảnh chờ Ninh Diệu, nhưng lại thấy được một người chưa từng gặp qua. Một nam nhân tựa như xuất hiện từ hư không, khiến bọn họ không khỏi tái mặt kinh hoảng.

"Kẻ nào dám ngang nhiên xông vào cấm địa của tộc ta!" Tộc trưởng có tu vi tối cao vô cùng giận dữ, dùng móng vuốt đập vỡ tay vịn, rồi cầm lấy vũ khí đánh về phía nam nhân kia.

Ông ta có thể lên được chức tộc trưởng, đương nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, hai trăm năm trước đã bước chân vào Hóa Thần kỳ, không có lý nào mà đánh không lại cái hạng vô danh tiểu tốt này!

Nhưng nam nhân kia chỉ nhẹ nhàng dùng kiếm cản là có thể đánh tan được những đòn tấn công như sấm rền của vị tộc trưởng Hóa Thần kỳ kia. Thanh trường kiếm của hắn vừa chuyển động thì vũ khí của tộc trưởng cũng đã bị đánh bật ra khỏi tay, ngay lập tức thanh trường kiếm ấy đã kề ngay trên cổ tộc trưởng.

Chỉ với hai chiêu đơn giản, thế nhưng tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.

Âm thanh ủng hộ đột ngột im bặt, chúng yêu ở dưới không ai dám lên tiếng.

Cả căn phòng chìm vào yên lặng, bỗng có một tiếng bước chân từ xa vọng lại, tiến vào đại sảnh.

Người đến là Ninh Diệu, vừa thấy y, chúng yêu ngay lập tức kêu rên: "Đại nhân, xin ngài ra tay cứu chúng ta với!"

Ninh Diệu nhìn Úc Lễ: "..."

Sao y mới không ở đây có hai phút thì Úc Lễ đã choảng nhau với người ta rồi?

"Nhìn các ngươi kinh hoảng như thế, ta còn tưởng là chuyện gì." Da đầu Ninh Diệu căng cứng, nhưng y vẫn phải cười, bày ra bộ dáng của người bề trên trước mặt Úc Lễ.

Để thành công bắt đám yêu này đưa y và Úc Lễ ra ngoài thì bây giờ hình tượng của y vẫn chưa thể sụp đổ được, chỉ có thể để đại ca Úc Lễ chịu thiệt thòi một chút mà trở thành đàn em của y vậy. Cũng may sáng nay y đã bàn bạc trước với Úc Lễ, hắn cũng không phản đối, nhưng vẻ mặt có hơi khó giải thích, giống như là muốn nói lại thôi.

"Đây là...thủ hạ của ta." Ninh Diệu thâm trầm nói: "Thực lực...để mọi người chê cười rồi."

Chúng yêu hoảng sợ trợn tròn mắt, không biết là ai mở đầu, tất cả đều xôn xao rồi ào ào quỳ xuống.

Không hổ là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió, màu tóc xanh thẳm, ngay cả thủ hạ cũng có sức mạnh sâu không lường được, thật là...thật là đáng sợ quá đi!

---------------------Hết chương 10-----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play