Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 8:


1 năm

trướctiếp


Edit: Bull

Beta: DiDi, Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

------------------------------

Chương 8:

Ninh Diệu bị bắt bay lên cao thật cao. Lúc nhìn xuống mặt đất phía dưới, đầu y cảm thấy hơi choáng váng.

Không thể không nói rằng tốc độ làm việc của Yêu tu quá nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đi xa thật xa, không còn nhìn thấy được tòa thành trì lúc nãy nữa rồi.

Thật ra Ninh Diệu vẫn còn rất bình tĩnh, y không biết liệu có phải Úc Lễ đã đi giải quyết hết những tên cá lọt lưới rồi hay không, vậy nên hắn mới không phát hiện ra y đã bị bắt mất. Nhưng với tốc độ của Úc Lễ, thì chẳng mất bao lâu nữa hắn sẽ tìm đến cửa ngay thôi.

Trong lòng y thầm cầu mong tên yêu quái nay có thể đưa y đi đến một nơi bình yên. Nếu được như vậy thì tốt biết bao.

Qua một lúc nữa, Ninh Diệu bỗng nhận ra tốc độc của tên yêu quái kia dần chậm lại.

Bên dưới là một khu rừng rậm rạp, một luồng linh lực vừa đánh vào, rừng rậm lập tức lộ ra bộ dạng chân thật nhất của nó.

Ninh Diệu chớp mắt, bỗng thấy được một căn phòng ngủ nằm ngay chính giữa khu rừng.

Tên yêu quái cánh dài kéo y đáp xuống, sau đó nó biến thành người.

Tên này có vẻ hơi quen quen. Ninh Diệu suy nghĩ một lát,  đã nhận ra đây là cái tên mà y vừa gặp  khi nãy, chính là cái tên thủ lĩnh Yêu tộc tóc xanh nhạt kia, còn nghe nói là có được huyết thống của rồng nữa đấy.

Đôi mắt của người nàygần như đã dán hết lên người Ninh Diệu, y không chịu nổi nữa nên chỉ đành lùi về sau một bước, nhưng lại làm cho tên kia lấy lại được tinh thần.

"Muốn chạy?" Nam nhân cười âm tà: "Có phải là đang mong có người đến cứu ngươi không? Aizz, nơi này chỉ có mình tộc ta ở đây, ngoại trừ những người bị tộc ta bắt vào đây, thì không ai có thể đi qua cái kết giới đó cả."

Ghê vậy sao?

Ninh Diệu bắt đầu thấy hoảng loạn, chủ yếu là vì cái kết giới kia trông có vẻ rất lợi hại, hơn nữa sau khi y đi vào thì thấy khắp nơi đều là những đồ đằng cổ xưa, thật sự rất thần bí.

Nếu thế giới này chia thành từng cấp bậc, thì ở đây giống như là bản đồ chỉ xuất hiện vào phần sau.

Mà theo như sách hệ thống đưa, thì lúc Úc Lễ đến giết y mới chỉ là phần đầu của cốt truyện.

Úc Lễ của phần đầu liệu có thể chiến thắng được bản đồ của phần sau hay không đây?

Ninh Diệu hoảng loạn đến mức tay nắm thành quyền, bây giờ y chỉ còn nước tự thân vận động, tay làm hàm nhai, không thể cứ ngồi im chờ Úc Lễ tới cứu được!

Nam nhân bước lên trước một bước, vươn tay muốn ôm eo Ninh Diệu.

Ninh Diệu lại lùi về phía sau thêm bước nữa, nhỏ giọng nói: "Hình người của ngươi thật đáng sợ, nguyên hình vẫn đẹp hơn."

Gã ta hơi kinh ngạc, trong giây lát, nam nhân trước mặt y bỗng biến mất, nhưng lại có thêm một con rắn hai chân trên mặt đất.

"Tốt lắm." Con rắn hai chân kia cứ bò tới bò lui, bò 360 độ quanh người Ninh Diệu, vừa bò vừa nói: "Tốt lắm, rất tốt!"

Ninh Diệu không biết cái con yêu quái này đang nói cái gì rất tốt, nhưng lúc này y cần phải cố gắng lấy được quyền chủ động.

Dựa theo những điều mà hệ thống nói, thể chất của y chỉ không có tác dụng với Úc Lễ, còn đối với những người khác thì vẫn vô cùng hiệu quả, vậy có nghĩa là...

Có lẽ là vì đang trong tình hình nguy cấp, nên Ninh Diệu bỗng cảm thấy đầu óc mình trở nên thông minh đến bất ngờ.

Y phải cố gắng gặp được nhiều người của Xà tộc này hơn, rồi tạo ra một trận hỗn loạn. Phải có nhiễu loạn thì y mới có được cơ hội chạy trốn.

"Ngươi không dẫn ta vào tham quan nhà ngươi một chút sao?" Ninh Diệu nhìn về phía con rắn đang bò lòng vòng, y chỉ nhìn một cái, lại lập tức nhìn sang hướng khác, cắn nhẹ lên môi mình, ngay cả lông mi cũng rũ xuống.

Thật ra cảnh tượng mỹ nhân ngại ngùng còn đẹp hơn cả nụ hoa sen hé nở giữa mùa hè.

Lâm Giảo cảm nhận được một luồng hơi nóng chạy thẳng lên đỉnh đầu, còn phấn khích hơn cả uống thật nhiều rượu ngon được ủ hơn ngàn năm.

Hứ, có là mỹ nhân thì cuối cùng cũng bị nguyên hình của gã mê hoặc thôi!

"Đi, ai nói không đưa đi?" Thân rắn của Lâm Giảo vặn vẹo, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực dẫn đường cho Ninh Diệu vào đại viện.

Trong viện giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ rực đang xoay vòng, còn có các loại hoa được cắt bằng giấy đỏ, khiến cho cả toà nhà Yêu tộc ẩn sâu trong khu rừng này ngập tràn vẻ mừng vui.

"Đây là..." Ninh Diệu quan sát bốn phía, rồi hỏi thử: "Có người muốn thành thân ở đây sao?"

"À, cái này." Trên mặt con rắn nở một nụ cười tà: "Đáng lẽ là dùng khi ta và hồ ly tinh kia thành thân, nhưng bây giờ không có nàng ta, vậy thì dùng lúc ta và ngươi thành thân."

Ninh Diệu: "..."

"Đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Lâm Giảo rất kích động, lè đầu lưỡi thật dài ra, rồi bò qua liếm chân Ninh Diệu.

Ninh Diệu vội vàng lùi về sau mấy bước, y không muốn để cho con rắn này liếm nữa, giả vờ giận dỗi: "Ta và ngươi thành thân, vậy mà ngươi lại cho ta dùng đèn lồng của người khác, còn phải dùng hoa cắt được cho người khác!"

Lâm Giảo sửng sốt, lưỡi rắn cũng cứng đơ cả ra: "...Hả?"

Ninh Diệu quay mặt về phía khác, hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí* nói: "Haizz, đúng là đồ yêu quái keo kiệt..."

(*âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)

Lâm Giảo vừa nghe thấy tiếng hừ lạnh kia xong thì lập tức tự quấn mình thành bánh chẻo, gã bỗng rút được kinh nghiệm xương máu: "Phải đổi chứ, cho ta thời gian hai ngày, ta sẽ đổi mới hết tất cả những thứ này!"

Ninh Diệu được tận hai ngày chuẩn bị, tuy trong lòng vui vẻ, nhưng y vẫn cố gắng kiềm chế biểu cảm trên mặt, trưng ra một gương mặt tủi thân: "Cũng được, ta tạm tin ngươi vậy."

"Đừng lo, chút việc nhỏ này làm khó mà được phu quân của ngươi sao?" Lâm Giảo lại bắt đầu bò quanh Ninh Diệu, nhưng lần này thật sự là lỗi của gã, nên ngoan ngoãn đến lạ.

Kẻ địch đã ngoan ngoãn như vậy rồi, thì phải nhân lúc này mà thừa thắng xông lên, quậy đục nước mới thôi!

Chỉ cần chờ đến khi nước trong ao gợn sóng, thì lúc đó chính là cơ hội của y.

Y lại đi theo Lâm Giảo thêm một đoạn, rồi đứng lại: "Ngươi đã đưa ta về mà không thèm đưa ta đi gặp người nhà ngươi, bọn họ cũng không thèm đứng ở cửa đón ta."

Trong lòng Lâm Giảo đã bắt đầu cảnh giác: "Chúng ta thành thân thì có liên quan gì đến bọn vướng chân đó. Sao lại muốn gặp người nhà ta?"

"Không liên quan là thế nào?" Ninh Diệu giả vờ khoanh tay tức giận, học theo lời thoại của mấy vở kịch mẹ chồng nàng dâu đã từng xem: "Không ai nghênh đón ta, thì có nghĩa là không chấp thuận cho chúng ta thành thân, là đang ra oai phủ đầu với ta."

Con xà yêu lè lưỡi vây quanh Ninh Diệu.

Lâm Giảo thường xuyên qua lại giữa Nhân giới và Yêu giới, nên không phải là chưa từng nghe qua tục lệ của Nhân tộc. Nhưng trong tộc bọn họ thì không có thói quen này, hơn nữa gã thường hay thành thân, muốn làm gì thì làm nấy, chưa bao giờ phải để ý đến mấy thứ này.

Đương nhiên là trong tộc cũng không đến nghênh đón. Thứ nhất là tộc họ không có tục lệ này, còn thứ hai chính là...tộc bọn họ không bao giờ cưới một người duy nhất, cứ qua một thời gian sẽ cưới một bạn đời mới, thành thân xong lại thành thân tiếp.

Cho nên mọi người đã quen với việc thành thân, cũng chẳng còn hứng thú đến xem nữa.

Lâm Giảo thấy mỹ nhân lấy tay che đi nửa khuôn mặt, nói thật nghẹn ngào: "Ta chỉ muốn được đối xử tốt nhất thôi mà, vậy cũng là sai sao?"

Lông mi dài mảnh của mỹ nhân rũ xuống, khóe môi mím chặt khiến cho đôi môi đỏ hồng mất đi huyết sắc, giống như một đóa hoa mong manh dễ vỡ.

Lâm Giảo rút lưỡi rắn về, sau đó nuốt ngụm nước miếng.

Ừ thì không sai.

Một người như vậy, đúng là cần phải nhận được đãi ngộ tốt nhất. Đá quý lấp lánh nhất tam giới làm trang sức, vải dệt mềm mại nhất làm quần áo, đến cả thị vệ của y cũng phải là người cường tráng nhất.

Chắc chắn đây là lần kết hôn duy nhất của y, nên mới phải gọi toàn tộc đến chứng kiến.

"Được, ngươi chờ một chút, ta đi truyền tin gọi bọn họ trở về!" Lâm Giảo nói.

Ninh Diệu hài lòng, y tiếp tục theo Lâm Giảo đi dạo quanh đại viện, cố gắng tranh thủ lúc này nhớ kỹ đường đi nước bước.

Lâm Giảo đưa Ninh Diệu đến phòng cho khách thoải mái để nghỉ ngơi, rồi không cam lòng đi ra ngoài, gã bắt thuộc hạ phải hỏa tốc mua về những đồ trang trí cùng vật dụng thành thân, còn gã thì vội vã đi truyền tin cho người trong tộc.

Trước khi đi, gã lại nhắc nhở Ninh Diệu thêm một câu: "Phương pháp ẩn nấp của tộc bọn ta được truyền lại từ thời thượng cổ, người bình thường hoàn toàn không có cách để phá giải. Nếu bây giờ có gộp luôn cả mấy vị tôn chủ đứng đầu, thì muốn phá bỏ cũng phải tiêu tốn tận sáu bảy ngày, ngươi đừng hy vọng đồng bọn có thể đến cứu ngươi ra ngoài."

Mày Ninh Diệu nhăn lại: "Ngươi lại nghĩ oan cho ta, tránh ra!" Lâm Giảo thè lưỡi rắn, nhanh chóng bò ra ngoài.

Bóng đêm bao trùm, một mình Ninh Diệu nằm trong phòng.

Thứ trải trên giường chính là tấm vải dệt mà Úc Lễ cho y khi trước, làm cho cái ván giường mà Ninh Diệu không thích ứng được trở nên êm ái hơn rất nhiều.

Ninh Diệu sờ chất liệu lót dưới thân, thở dài một hơi.

Hy vọng Úc Lễ sẽ không lãng phí thời gian để đi tìm y, nếu mấy vị đại lão lợi hại nhất thời điểm này cũng mất tận sáu bảy ngày để phá giải kết giới, thì Úc Lễ đang trong thời kỳ trưởng thành như bây giờ chắc chắn cũng không thể có cách được.

Nơi này vừa nhìn là đã thấy nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa Úc Lễ còn là nhân vật chính truyện ngược, có thể sẽ phải chịu khổ rất nhiều trên đường đến đây.

Ninh Diệu dần thấy mỏi mệt, trước khi chìm vào giấc ngủ, y lại suy nghĩ.

Y cũng tự tin vào chuyện Úc Lễ sẽ đến cứu quá rồi, chẳng qua y cũng chỉ là một đàn em có thù cũ với Úc Lễ mà thôi!

Tự tin quá cũng không tốt, là bệnh, phải trị!

—————-

Người đầu tiên mà Ninh Diệu nhìn thấy của tộc rắn, chính là anh lớn của Lâm Giảo.

Đó là ngày thứ hai sau khi Ninh Diệu bị bắt đến nơi này, y đang đứng trước một cái hồ, y  thất thần ứng phó với Lâm Giảo, còn trong lòng thì đang tính toán xem ngày nào nên trốn, trốn bằng đường nào là tốt nhất.

Tên Lâm Giảo đang nói luôn miệng không biết vì sao lại im bặt, nghiêng đầu nghe ngóng, rồi nói với Ninh Diệu: "Đại ca ta đã về."

Lâm Giảo cùng với anh trai lớn của gã giống nhau tận năm phần, đều mang một diện mạo âm lãnh. Nếu so với Lâm Giảo, thì bộ dạng của anh trai gã càng không coi ai ra gì hơn.

Nhưng cái vẻ không coi ai ra gì đó biến mất ngay khi ánh mắt hai người chạm phải nhau.

"Ngươi chính là cái tên Nhân tộc đã khiến cho đệ đệ tốt của ta quyết định từ đây về sau không thành thân nữa?"

Ninh Diệu làm bộ sợ hãi trốn phía sau Lâm Giảo.

Lâm Giảo ngay lập tức che chở cho Ninh Diệu: "Ngươi đừng doạ y, da mặt y mỏng."

"Ta có thể dọa y thế nào?" Anh trai Lâm Giảo cười rộ lên, dùng đôi đồng tử dựng đứng của rắn nhìn thẳng vào mặt Ninh Diệu đang đứng phía sau: "Dọa như vậy cũng không được, thì làm sao chịu được hai căn cùng lúc?"

"Chuyện này không liên quan đến ngươi, đại ca à!" Giọng nói Lâm Giảo trở nên lạnh lẽo hơn: "Ngươi chỉ cần về tham dự hôn lễ của ta."

Ninh Diệu mất một lúc lâu mới hiểu ra được ý tứ trong lời nói của anh trai Lâm Giảo.

Người này thế mà lại có suy nghĩ "tà răm" với y! Thật ghê tởm!

Trong lòng Ninh Diệu lập tức gạch tên người kia, quyết định sau này sẽ bảo Úc Lễ đập cho tên này một trận, tốt nhất là đập đến mức gã chỉ còn có thể bò trên mặt đất thì mới thôi.

Có lẽ bởi vì cảm thấy lạ bởi tin tức về sau không thành thân, người trong tộc Lâm Giảo về rất nhanh. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, mà gần như toàn bộ người trong tộc đã quay về.

Đám Yêu tộc kia đứng trong đại sảnh, ánh mắt đều dính hết lên người Ninh Diệu, mà trong đó, ánh mắt dính nhớp nhất thuộc về anh trai của Lâm Giảo.

Lâm Giảo công bố hôn sự của mình trước mặt người trong tộc, thế là nhận được vô số ánh mắt ghen ghét, hỗn loạn từ các góc chiếu vào.

Anh trai của Lâm Giảo lại cười khẽ một tiếng, buông chén trà trong tay, ung dung thong thả nói: "Huynh trưởng không thành thân, ngươi thân là đệ đệ, sao có thể thành thân trước? Như vậy không hợp quy củ."

Anh trai Lâm Giảo vừa mới thốt lên câu đó, toàn bộ người trong đại sảnh đều im lặng.

Lâm Giảo sửng sốt, gã vừa lấy lại được tinh thần đùng đùng nổi giận: "Ngươi không thành thân? Cái rắm, số thê phòng thiếp thất ngươi cưới về đâu hết rồi?"

Anh trai Lâm Giảo cười âm lãnh: "Đều chết cả rồi, bây giờ ta cô đơn lẻ bóng. Đệ đệ tốt, những thiếp thất của ngươi vẫn chưa chết đâu, không bằng hiếu kính với đại ca, để người này cho ta đi."

"Ngươi...!" Lâm Giảo bạo nộ, cuối cùng gã cũng hiểu vì sao tên anh trai này của mình cứ vội vội vàng vàng suốt hai ngày nay rồi.

Thì ra là vội vàng đến đây để đào hố gã, muốn đập chậu cướp hoa từ trong tay gã đây mà.

Lâm Giảo biến về nguyên hình, quất đuôi quấn chặt anh trai gã.

Đòn này không hề nể nang gì, quất một cái, đã đánh cái ghế dựa chắc chắn bay ra ngoài, nện vào vách tường, tạo thành một cái hố to.

Anh trai Lâm Giảo tránh được đòn này, không nhường nhịn mà đổi tay đánh tới.

Ninh Diệu nhìn bọn họ đánh nhau, chỉ thiếu điều cho họ một tràng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đáng đánh, đánh mạnh bạo một chút!

Nhưng thật đáng tiếc, hai anh em nhà này chưa đánh nhau được bao lâu, thì người nhiều tuổi nhất trong tộc đã ra làm chủ công đạo.

Chỉ tiếc rằng công đạo này chẳng tồn tại được bao lâu, bởi vì hai người này không thèm nhường nhịn nhau tí nào cả.

Cuối cùng lão yêu cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành hỏi Ninh Diệu: "Nếu cho ngươi lựa chọn, ngươi sẽ thành thân với ai?"

Ninh Diệu chẳng hề có tí gánh nặng tâm lý nào, y làm lơ ánh mắt của Lâm Giảo: "Đương nhiên là người mạnh nhất, có dòng máu Long tộc thuần túy nhất rồi."

Tốt nhất là làm cho hai tên đó đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, đánh sập tất cả phòng ở đây, đánh bay luôn cả cái kết giới, để cho y có thể chạy thoát nhanh một chút.

Lão yêu kia sờ râu, đồng ý với Ninh Diệu: "Ta cũng cảm thấy nên làm như thế."

Nhưng trận chiến mà Ninh Diệu mong chờ lại không xảy ra, tất cả mọi người đều đi ra khỏi đại sảnh, đi đến một nơi khác.

Đó là một cái sân không lớn cũng không nhỏ, bên trong không có chút gió nào, rất quái dị, vách tường quanh sân cao ngất, bị bao kín đến mức chỉ thấy được một vùng trời vuông vức.

Ở giữa sân là một pho tượng chân long to lớn sinh động như thật, dáng vẻ như một con rồng lớn một bước lên trời lọt vào tầm mắt mọi người.

"Vậy đi, ở chỗ này phân định xem ai có thực lực mạnh nhất." Lão yêu nói: "Rồng Thần trên cao nhìn rõ hết mọi chuyện. Ở nơi này không được dùng pháp thuật, chỉ được vận dụng sức mạnh của huyết mạch, không được gian dối."

Ninh Diệu hơi ngơ ngác.

Gì? Bọn họ chỉ kiểm tra đo lường xem ai mạnh hơn thôi sao? Không đánh nhau thật à?

Ninh Diệu uyển chuyển đưa ra nghi vấn của mình, lão yêu sờ râu, rồi lắc đầu.

"Long tộc ta có một cách kiểm tra đo lường thực lực rất độc đáo. Chỉ cần nhìn vào màu tóc, tóc ai càng xanh đậm hơn, thì huyết mạch chắc chắn càng thuần khiết. Bọn họ là huynh đệ nên màu tóc đều xanh như nhau, nên cách này vô dụng, chỉ có thể dùng phương pháp thứ hai." Lão yêu nói.

Ninh Diệu nghe thấy cách đầu tiên là kiểm tra màu tóc thì trái tim bắt đầu đập kịch liệt, nhưng y cố gắng bình tình, vờ như không có việc gì hỏi tiếp: "Vậy cách thứ hai là gì?"

Lão yêu ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen dày đặc, nhẹ giọng nói: "Rồng Thần khống chế mưa to sấm sét, trong truyền thuyết, phàm là nơi Rồng Thần đi qua, thì nơi đó nhất định sẽ mưa to tầm tã."

"Mà người sở hữu huyết mạch Long tộc, cũng sẽ kế thừa năng lực này. Người càng gần với Long Vương thì năng lực này càng mạnh hơn, có thể hô mưa gọi gió."

"Cho nên phương pháp thứ hai, chính là dựa vào thời gian quy định mà so sánh xem ai có thể gọi mưa xuống lớn nhất dưới sự chứng kiến của Long Vương."

Ninh Diệu nghe thấy tiếng tim đập và âm thanh của máu đang sôi trào trong người mình.

Úc Lễ biết nước mắt của y rơi xuống sẽ hóa thành đá quý, nhưng y vẫn còn hai bí mật chưa nói với Úc Lễ.

Màu tóc của y sẽ biến đổi theo tâm trạng, còn có...tâm trạng của y sẽ ảnh hưởng đến thời tiết.

Khi vui vẻ thì ánh nắng tươi sáng, khi tức giận thì gió lớn thét gào, còn khi đau khổ thì trời mưa tầm tã.

Cũng giống như việc đã học được cách khống chế màu tóc, thì y cũng đã học được cách khống chế tâm trạng sao cho không ảnh hưởng thời tiết.

Vậy nên mặc kệ là nắng sáng ấm áp hay gió lớn thét gào, cho dù là mưa to tầm tã cũng đều nằm trong tay y.

Ninh Diệu liếm đôi môi hơi khô, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười: "Ta rất mong chờ kết quả tỷ thí lần này."

Lên đầu tiên chính là Lâm Giảo, gã bắt đầu cúi xuống lễ bái pho tượng kia, sau đó gã đứng lên, hai mắt nhắm lại, tay hợp khẩn, miệng lẩm bẩm.

Nhìn qua giống như gã đang dùng hết sức mạnh, cơ bắp cả người đều căng chặt, mày chau lại, trông có vẻ rất khổ sở.

Một khoảng nhỏ trên không trung vốn là ánh nắng tươi sáng không có một chút mây, trong tiếng đọc chú ngữ của Lâm Giảo, bắt đầu có một tầng mây đen mỏng thổi tới, che khuất mặt trời.

Ninh Diệu đứng dưới bóng mây đen, tiếp tục híp mắt xem.

Nhưng đám mây đen kia không tiếp tục lớn lên nữa, gã chỉ gian nan duy trì khoảng trống đó, chờ đến khi hết thời gian quy định, thì tất cả đều tiêu tán, bầu trời lại trong xanh sáng sủa như cũ.

Hả? Vậy là kết thúc rồi?

Ninh Diệu trợn mắt há mồm, y không thể tin được mây đen chỉ có một khoảng nhỏ như vậy.

Nhưng những người khác trong tộc đang đứng xem lập tức nhiệt liệt vỗ tay: "Thế mà lại có thể ngưng tụ mây đen, sức mạnh của Lâm Giảo lại tăng lên rồi."

"Không tệ, tuổi này mà có thể có được trình độ như vậy, ngày sau chắc có thể sẽ đứng hàng đầu trong tộc!"

Vẻ mặt Lâm Giảo đắc ý, đi đến bên cạnh Ninh Diệu: "Ta nói rồi, ngươi sẽ là của ta."

Tiếp theo, chính là kiểm tra đo lường sức mạnh của anh trai Lâm Giảo.

Anh trai của Lâm Giảo cũng cố hết sức giống gã, nhưng so với gã thì có vẻ hiếu thắng hơn.

Có một làn gió thổi bay tóc mai bên tai, Ninh Diệu đè lại tóc, thấy mặt trời bị một khoảng mây đen lớn hơn che khuất.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, gió cũng chỉ thổi bay được tóc mai, mà mây, cũng chỉ che khuất được mặt trời.

Đã hết giờ, tất cả cũng hoàn toàn biến mất theo.

Thắng bại đã rõ, anh trai Lâm Giảo chạy lại, trên mặt gã là nụ cười cuồng nhiệt. Gã vươn tay nắm lấy tay Ninh Diệu, kéo người vào trong ngực mình.

Ninh Diệu lại lui về sau một bước né tránh.

"Thắng thua đã rõ, dưới sự chứng kiến của toàn tộc, ngươi không thể đổi ý đâu!" Ánh mắt của anh trai Lâm Giảo vừa âm lãnh vừa nóng bỏng, giống như con rắn đang dùng thân bao lấy con mồi.

"Không sai, Rồng Thần trên cao, dưới sự chứng kiến của Rồng Thần đã định ra cuộc tỷ thí này, không thể đổi ý!" Lão yêu chủ trì đại cục nói.

"Ta không đổi ý." Mỹ nhân tóc đen, da trắng như tuyết khẽ hé môi mỉm cười: "Nhưng mà... Ai nói là người mạnh nhất trong hai người họ đâu!"

"Cái gì? Ngươi có ý gì?"

Lời chất vấn của anh trai Lâm Giảo bị nghẹn lại trong miệng, hai mắt hắn trừng lớn, nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời một yêu quái cũng khó có thể nhìn thấy được.

Một mái tóc dài đen nhánh của người kia ở trước mắt mọi người đang thay đổi màu sắc.

Từ đen trở thành xanh lam, chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Không còn gì nghi ngờ nữa, đó là một màu xanh thẳm, là nơi sâu nhất, thuần túy nhất của biển cả, là thứ đã khắc sâu vào trong trí nhớ truyền từ đời đời của bọn họ. Chính là dung nhan của chân long.

Trong viện bỗng chốc im lặng như chết, nhưng rất nhanh, sự quái dị đó liền biến mất.

Gió lớn rít gào qua tai, thổi bay tóc, bay cả quần áo, thậm chí còn thổi những kẻ có tu vi yếu ớt đến lảo đảo.

Cùng lúc đó, mây đen dày đặc cuồn cuộn bay đến che khuất bầu trời.

Tia chớp thô bạo xuất hiện giữa tầng mây, giống như có thể xé toạc đất trời, tiếng sấm ầm ầm áp bách màng tai, khiến cho không ai nghe được những tiếng nói chuyện bình thường.

Những tên yêu đứng ở đây, đều có thể nghe được rõ ràng tiếng nói chuyện của người đứng giữa sân. Thần sắc y lạnh nhạt, vừa khoanh tay trước ngực vừa nói.

"Nghe nói, các ngươi đều cảm thấy làm trời mưa khó lắm sao?"

-------------—–Hết chương 8——-----------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp