Edit: Bull

Beta: Bull, DiDi

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-------------------------------

Chương 7:

Bạn bè?

Từ này quá xa lạ đối với Úc Lễ, ở thời niên thiếu xa xăm kia, có lẽ hắn cũng đã từng có bạn.

Nhưng người bạn đó lại ghen tị với thiên phú của hắn, sau khi đã ngụy trang suốt nhiều năm, họ sẽ đẩy hắn ra khi gặp nguy hiểm, phản bội hắn, muốn đẩy hắn vào bóng tối, còn có bạn tốt muốn lấy đi đạo cốt của hắn.

Cái thứ quan hệ gọi là "bạn bè" này, gần như chẳng khác với kẻ thù là bao.

Đương nhiên Ninh Diệu không biết được suy nghĩ của Úc Lễ, y vui vẻ ăn xong thức ăn mới đi theo Úc Lễ về khách điếm.

Hôm nay khách điếm đột nhiên rất náo nhiệt. Từ xa Ninh Diệu đã nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập ở cửa.

Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?

Ninh Diệu mang mũ có rèm nên cũng không bị nhiều người chú ý đến, y đứng ở gần cuối, nghe được tiếng mọi người thảo luận sôi nổi.

Thì ra là có người được xưng là mỹ nhân đệ nhất ở thành bên, mỹ nhân hỗn huyết giữa người và hồ yêu - Tô Yên. Hôm nay ra ngoài, không lâu sau sẽ đi ngang qua nơi này. Vậy nên có rất nhiều người đã đứng đợi ở đây, chỉ vì muốn được nàng liếc mắt nhìn một cái.

Vị mỹ nhân Tô Yên này xinh đẹp động lòng người, rất nhiều người đang hưng phấn thảo luận về những chuyện liên quan tới nàng.

"Bình thường Tô tiên tử chẳng muốn đi đâu, vì sao hôm nay lại ra khỏi cửa thế?"

"Còn có thể vì sao nữa? Mấy ngày gần đây cái tên Yêu tu có dính chút huyết thống với rồng kia đang tuyển phi, Tô Yên cũng muốn đến kết giao!"

"Aizz, vị đạo hữu này, sự ghen ghét của ngươi sao khủng khiếp thế? Coi chừng lúc thăng cấp bị thiên lôi đánh chết đó."

"Nếu không nói được tiếng người thì câm miệng lại!"

Trong một đám người hỗn loạn, bỗng có người nói: "Tô tiên tử đúng thật là không tệ, nhưng nếu so sánh với vị mỹ nhân ta từng gặp hôm qua, thì vẫn là ảm đạm vô sắc."

Một câu khiêu khích như vậy lại khiến vô số người tức giận, từ nhỏ lẻ liền biến thành một trận hỗn chiến.

Ninh Diệu muốn tránh khỏi trận tranh đấu kịch liệt ở nơi này, muốn đi về nơi có trật tự hơn một chút, nhưng lại bị Úc Lễ giữ chặt.

"Làm gì?" Úc Lễ hỏi.

"Ta cũng muốn nhìn một chút." Ninh Diệu nói: "Là mỹ nhân đó."

Úc Lễ nhướng mày, không hiểu được cái sở thích này của Ninh Diệu: "Ngươi nhìn gương còn chưa đủ à?"

Bất thình lình nghe được sự công nhận của Úc Lễ về nhan sắc của mình, mặt Ninh Diệu đỏ lên. Nhưng cũng may là y mang mũ có rèm che, nên không ai biết được là y đang ngại muốn xỉu hết á.

"Soi gương cũng không có gì thú vị, từ nhỏ đến lớn ta đều nhìn thấy khuôn mặt này, chán lắm rồi. Cái đẹp rất đa dạng, ngươi hiểu không?" Ninh Diệu nhỏ giọng giải thích. Khi nói xong câu cuối cùng thì giọng điệu giống như đang giận dỗi, mà cũng cứ như là đang làm nũng.

Úc Lễ không hiểu, hắn lười để mắt đến mấy loại vẻ đẹp da thịt này. Hắn chỉ biết rằng, nếu như sức chống cự đối với sắc đẹp của hắn giảm đi một chút, thì có lẽ bây giờ ngay cả xương trắng hắn cũng chẳng còn.

"Ta sẽ không lén bỏ trốn đâu, nhìn xong là quay về ngay. Nếu ngươi không thích thì đi trước đi, không cần đi cùng ta." Ninh Diệu cũng nhận ra được Úc Lễ không có hứng thú với chuyện này, vì để có thể ở lại xem, chỉ thiếu chút nữa là y đã giơ ngón tay lên trời mà thề. "Ta chỉ nhìn một cái, không được sao?"

Úc Lễ cũng không nói thêm gì nữa. Hắn lấy ra một cái ngọc bài từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Ninh Diệu.

Mặt trên của ngọc bài khắc rất nhiều phù chú phức tạp. Ninh Diệu cảm thấy đây có lẽ là ngọc bài truy tung hay gì đó, nên cảm thấy rất kỳ lạ, bèn hỏi: "Sao lại phải đưa thêm một cái, chẳng lẽ trước đây ngươi không gắn lên người ta một thứ gì đó cùng giống vậy hả?"

Úc Lễ vừa nghe xong đã quay sang liếc Ninh Diệu một cái, lộ ra biểu cảm cười như không cười. Ninh Diệu cảm thấy lông tơ khắp người mình đã dựng hết lên, vội vàng nhận lấy ngọc bài rồi treo trên đai lưng.

"Ta hiểu mà, bảo vệ hai lớp! Ta nhất định sẽ cẩn thận mang theo vật này bên người, ngươi cứ yên tâm mà đi đi!" Ninh Diệu chỉ còn nước thề son sắt để bảo đảm.

Đợi Úc Lễ đi rồi, Ninh Diệu tiếp tục vui vẻ đi xem náo nhiệt.

Y thích những nơi náo nhiệt như vậy, trước đây chưa từng có cơ hội xem qua, mỗi lần y đi qua đều là náo nhiệt cho người ta xem, cuối cùng bây giờ y cũng có cơ hội làm một quần chúng ăn dưa bình thường.

Đám người xung quanh liên tục cãi cọ ầm ĩ suốt một quãng thời gian, bỗng có người thông báo tin tức: "Đừng có làm loạn nữa, tới rồi!"

Tinh thần Ninh Diệu được nâng lên ngay, y ngẩng đầu nhìn về phía lối  bên kia.

Một mỹ nhân hồng y thướt tha yểu điệu đi tới, mỗi khi nàng đi đến đâu thì một mùi hương thơm ngát độc nhất vô nhị tỏa ra đến đó.

Có lẽ là hồ ly lai tạp nhiều huyết mạch, nên mái tóc của nàng là màu đen pha chút hồng hồng, khi phối hợp với một thân quần áo màu hồng thì cực kỳ phù hợp.

Nàng còn dẫn theo vài vị thị nữ dung mạo xuất chúng bên cạnh, nhưng bọn họ lại không thể che lấp được dung mạo mỹ lệ của vị mỹ nhân ngồi kia, ngược lại còn làm cho nhan sắc nàng càng thêm sáng ngời.

Những người thích Tô Yên tiên tử trong đám người kia bắt đầu lao xao: "Tô Yên tiên tử, làm đạo lữ của ta đi!"

"Không bao lâu nữa là ta có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó ta sẽ cầu hôn nàng!"

Tô Yên nghe vậy chỉ cười khinh bỉ, nhìn về phía người kia, lười biếng nói: "Đa tạ sự yêu thích của ngài, nhưng mà tiểu nữ đã có hôn ước."

Kẻ ái mộ như vừa nghe phải tin dữ, lập tức phát điên: "Cái gì? Là ai? Ta phải đi giết hắn!"

Đôi môi đỏ của Tô Yên nhếch lên: "Chính là Lâm công tử của Long tộc, hắn sẽ đến đây gặp ta ngay bây giờ, ngài có thể chờ hắn ở chỗ này."

Tên tu sĩ vừa khiêu khích kia lập tức ngậm miệng, nghiến răng nghiến lợi bỏ đi thật nhanh.

Ninh Diệu vui vẻ đứng vào giữa đám người xem kịch,  đây là lần đầu tiên y nhìn thấy tình huống kích thích như vậy, thật sự quá tuyệt vời! Nếu có thể, y còn muốn xem những tình huống máu chó hơn chút nữa.

Lại có người nói: "Cái tên Yêu tu kia xấu xí như vậy, hoàn toàn không xứng với Tô cô nương!"

Tô Yên lười đáp lại, nàng cảm thấy rất buồn cười. Nam nhân cần đẹp để làm gì? Mình nàng đẹp là đủ rồi.

Nam nhân dù đẹp đến mấy cũng chẳng có đất dùng, chỉ có sức mạnh và địa vị mới là quan trọng nhất. Nàng không giống những con hồ ly tinh bị choáng váng đầu óc vì tình ái kia đâu, chẳng hiểu sao có thể vì một gương mặt, mà cam tâm tình nguyện chôn vùi tất cả tiền đồ.

"Ta thích là được." Tô Yên phẩy phẩy cây quạt trên tay: "Đến lúc đó tiệc rượu sẽ được đãi khắp toàn thành, các vị nhất định phải tới tham gia nhé."

Tô Yên khoe khoang mối hôn sự của mình xong thì tiếp tục huênh hoang rời đi.

Nhưng bởi vì tin tức nàng tung ra quá chấn động, khiến cho đám người kia càng xôn xao chen chúc hơn. Ninh Diệu đứng trong đó cũng không biết vì sao lại thế này, cứ đẩy qua đẩy lại đẩy tới đẩy lui khiến y bị đẩy lên tới hàng trước, cuối cùng thì bổ nhào về phía trước luôn.

Mà trước mặt chính là vị Tô Yên tiểu thư kia, Ninh Diệu cố gắng bám víu vào người phía trước để giữ thăng bằng, nhưng không may lại đụng vào tay Tô Yên, khiến cho cây quạt nàng đang cầm bị rơi xuống mặt đất.

"Xin, xin lỗi, ta không cố ý, ta đền cho cô một cây quạt mới được không?" Ninh Diệu biết mình làm sai, nên lập tức xấu hổ nhận lỗi.

Mày của Tô Yên nhăn lại.

Nàng thấy giọng nói của người này vô cùng êm tai dễ nghe. Cho dù không thấy được mặt, cũng có thể đoán được đây là cái loại bông sen trắng thanh khiết mà trước giờ nàng luôn ghét cay ghét đắng, mà còn là nam nữa chứ!

Nói cái gì mà không cẩn thận, chắc chắn là đang cố ý làm nàng mất mặt trước công chúng đây mà!

Tính cách Yêu tộc trời sinh rất tàn bạo, đương nhiên hồ ly tinh cũng không phải ngoại lệ. Tô Yên nâng tay lên, bàn tay vốn mảnh khảnh lập tức mọc ra móng tay đỏ dài, sau đó chúng trở nên sắc bén, muốn cào nát mặt kẻ này ra.

Trong thành không cho phép đánh nhau hay giết người, nhưng nếu chỉ là cắt mấy vết thương trên mặt thì cũng chẳng có ai thèm quan tâm đến.

Khi yêu ma tấn công, gió thổi làm bay khăn lụa mỏng mà người nọ che mặt, khiến cho gương mặt ấy hoàn toàn lộ ra.

Tô Yên đứng hình.

Những người đứng ở một bên xem cũng đứng hình.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nên Ninh Diệu cũng không kịp phản ứng. Chờ đến khi y kịp phản ứng rồi, mới nhận ra mũ của mình đã bay đi mất tiêu, bên cạnh còn có một bộ móng vuốt sắc bén.

Ninh Diệu chậm chạp mở to mắt, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hồ ly.

Móng vuốt cũng từ từ được thu về, Tô Yên tự tay cào vài cái trên gương mặt mịn màng của mình, để lại vài vệt đỏ trên đó.

"Tự nhiên ta ngứa mặt quá, muốn gãi chút thôi." Tô Yên nở một nụ cười mềm mại, biến móng tay trở về như bình thường, sau đó biến ra một cây quạt để che khuất mặt mình: "Tiên quân xuất hiện từ lúc nào thế, sao trước giờ chưa từng gặp qua? Tuổi của thiếp chưa quá 500, cũng chưa từng cưới gả, không biết tiên quân thế nào?"

Tô Yên vừa nói vừa tham lam ngắm nghía gương mặt Ninh Diệu.

Ninh Diệu ngơ ngác hỏi: "Hả... không phải cô đã có hôn ước rồi sao?"

"Ai lại đi đồn bậy thế, ta đây làm gì có hôn ước nào!" Nàng vô cùng kích động, đến mức tai hồ ly trên đầu cũng lộ ra, ve vẩy ve vẩy mãi.

Mấy quần chúng vây xem vừa nãy mới bị tan nát cõi lòng lập tức không chịu được.

"Nàng thật sự đã có hôn ước, chính miệng nàng nói thế, tiên quân đừng để bị lừa, đến đây với ta đi, ta sẽ từ từ kể cho ngài!"

"Đừng tin hồ ly tinh, hồ ly tinh rất giỏi gạt người, muốn chung sống thì phải tìm một người thành thật như ca ca đây, đệ đệ lại đây nào, ca ca dẫn đệ đi song tu."

Tô Yên cùng mấy kẻ ái mộ mình trước đây nhìn nhau tóe lửa, nghĩ thử xem có thể nhân lúc hỗn loạn bắt chàng trai hợp khẩu vị mình như vậy mang đi hay không, bỗng nghe thấy một tiếng gầm nhẹ của yêu thú.

Sắc mặt Tô Yên biến đổi ngay tức khắc.

Không xong rồi, nàng còn có cuộc hẹn gặp mặt với cái tên rắn hai chân kia, nếu lấy trình độ háo sắc của huyết mạch Long tộc, con rắn hai chân ấy nhất định sẽ bắt y đi trước mặt mọi người.

Tô Yên kéo tay Ninh Diệu: "Đi theo ta!"

Ninh Diệu làm sao có thể đi theo người này, y cố hết sức kéo tay mình ra: "Không được, mau thả ta ra. Ta không gạt cô đâu, trên ta còn có một người, tính tình hắn không tốt, cô mà bắt ta đi thì cả nhà cô không được sống yên mất!"

Đang lôi lôi kéo kéo, một cái bóng đã dừng ngay trên đỉnh đầu Ninh Diệu. Y vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một sinh vật gì đó rất giống rắn trên đó, còn kèm theo một đôi cánh nữa.

Sinh vật kia lao thẳng xuống, dùng móng vuốt bắt lấy cổ áo Ninh Diệu, sau đó kéo cả Ninh Diệu cùng bay về phía trước.

Ninh Diệu bị bắt bay lên không trung. Khi nhìn thấy mình cách khách điếm ngày càng xa, trong đầu y chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, chính là...

Không xong rồi, Úc Lễ chờ mà không thấy y trở về, có khi nào lại cho rằng y chạy trốn mất rồi không?!

--------------------—Hết chương 7—-----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play