Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 6:


1 năm

trướctiếp

Edit: Bull

Beta: DiDi, Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

----------------------------

Chương 6:

Không bao lâu sau, Ninh Diệu đột nhiên phát hiện ra sự tích sự tích anh hùng cứu mỹ nhân của mình đêm ấy không phải là không đem lại bất kỳ hiệu quả gì.

Bởi vì Úc Lễ đã bắt đầu nói ngắn gọn về kế hoạch tiếp theo cho y biết.

"...Vậy nên, trong thành này có hai người bắt buộc phải giải quyết, nếu như không nhổ tận gốc, có thể tạo thành mầm hoạ." Úc Lễ nói.

"Ừm ừm." Ninh Diệu ngồi rất nghiêm chỉnh, khuỷu tay chống trên mặt bàn, hai tay đan vào nhau rồi dùng mu bàn tay chống cằm, bày ra dáng vẻ của sếp tổng bá đạo khi đang ngồi nghe cấp dưới báo cáo công việc.

"Được, ta nghĩ là có thể." Biểu cảm của Ninh Diệu thâm trầm: "Có kẻ xấu đến uy hiếp, thì phải xử lý ngay."

Sau khi Ninh Diệu nói xong thì uống ngụm trà, sau đó dùng chén trà che đi khoé môi đang cong lên.

Nhân vật chính đệ nhất thiên hạ trong quyển sách trở thành đàn em của mình thì có cảm giác thế nào?

Chẳng cần biết là thật hay giả, chỉ cần  tưởng tượng có chút xíu như vậy thôi là y đã sướng đến mức muốn bay lên luôn rồi!

Nhưng thật đáng tiếc, nói không chừng tên đàn em phản nghịch này của y sẽ không chịu nhận người đại ca này đâu.

Ăn cơm xong, Úc Lễ cũng không vội đi giải quyết kẻ thù trong quá khứ, mà tính đến chuyện mua cho Ninh Diệu một cái mũ có rèm che, để che lại dung mạo của y một chút.

Thật ra Ninh Diệu đã quen với việc có người cứ nhìn chằm chằm vào mình từ lâu, nhưng y vẫn vô cùng phấn khích với việc đội mũ.

"Ta hiểu, trước đây khi ta xem điện...thoại bản, nhân vật chính bị hiểu lầm là xấu ma chê quỷ hờn, nhưng một khi bỏ mũ xuống, là có thể khiến cho tất cả mọi người đứng hình, sau đó vả bép bép vào mặt phản diện." Ninh Diệu mang cái mũ có rèm che lên, vui vẻ nói: "Ta mà cũng có ngày hôm nay."

Trên thực tế, mấy bộ tiểu thuyết với phim truyền hình y từng xem trước đây đều lấy dáng vẻ nguyên bản của y, hơn nữa còn lộ liễu đến mức y muốn vờ như không nhận ra cũng khó. Khi nhìn thấy thì thường xấu hổ đến mức lấy ngón chân moi đất, moi đến nỗi moi ra được cả một toà lâu đài luôn.

Thế nên Ninh Diệu toàn tìm những bộ truyện không có tuyến tình cảm, mà chỉ chú trọng vào việc thăng cấp, vả mặt. Trong thể loại đó thì tần suất xuất hiện của y là thấp nhất.

Đôi lúc y cũng muốn được trải nghiệm thử cảm giác lộ mặt để vả bép bép phản diện như này, nhưng trong thế giới nguyên bản đó, cho dù y có hóa thành tro cũng bị những người khác nhận ra, vậy nên y không có cách nào để trải nghiệm được cảm giác đó cả.

Ninh Diệu nói xong, bỗng thoáng nhìn thấy khóe miệng hơi cong cong của Úc Lễ.

Đây không phải là cười lạnh hay là kiểu cười quái đản kỳ lạ nào cả, mà là hắn thật sự đã bị chọc cười.

Hiếm lắm mới có lúc Úc Lễ vui vẻ, Ninh Diệu lập tức chộp lấy thời cơ, chỉ về phía quán ăn vặt bên đường cách đó không xa: "Ta đến quán ăn vặt kia ăn thử chút được không?"

Úc Lễ liếc y một cái, không nói là đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.

Vì thế Ninh Diệu bèn thử đi về phía cái quán bên kia, bỗng y nhận ra mình thế mà không bị ngăn cản.

Thái độ đó chính là đã cam chịu, Ninh Diệu sung sướng chạy về phía quán ăn vặt. Sau khi đã đến được đó, y mới chạy tới gặp ông chủ của quán ăn nhỏ để chọn món.

Lời của Ninh Diệu còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy trên đường lớn phía trước truyền đến những âm thanh ồn ào.

"Tất cả tránh ra! Nếu va vào đại nhân của chúng ta, coi chừng ta lấy mạng các ngươi!"

"Nhóm nữ tu Nhân tộc xinh đẹp kia ơi, nếu các ngươi đi theo đại nhân chúng ta, thì ta bao các ngươi cơm no rượu say luôn!"

Theo âm thanh đó, gần như toàn bộ những nữ tu sĩ có nhan sắc xinh đẹp tú lệ trên đường đều biến sắc, vội vã cất bước rời đi.

Mà những tu sĩ còn sót lại thì sắc mặt cũng chẳng tốt hơn là bao, người thì thấp giọng mắng hoặc lui về mép đường. Chẳng mấy chốc, ở giữa đường phố đã không còn một bóng người, tạo thành một lối đi rất lớn.

Ninh Diệu cũng thấy được nhóm đầu sỏ gây tội đang đi đến.

Đó là một đám người đông đúc đang rầm rộ đi đến, tọa kỵ của bọn họ là một loài yêu thú dũng mãnh mà Ninh Diệu chưa từng thấy qua, mái tóc của họ là mái tóc dài màu xanh khác hoàn toàn với Nhân tộc, chứng minh thân phận Yêu tộc của họ.

Ở giữa chính là tọa kỵ cao lớn nhất, bên trên là một Yêu tu đang ngồi, mái tóc cũng là màu đậm nhất. Vẻ mặt gã rất cao ngạo, khi nhìn về phía tu sĩ Nhân tộc, trong ánh mắt chỉ toàn là khinh bỉ và xem thường.

Khi nhóm người đó đi qua, Ninh Diệu cùng với chủ quán ăn vặt đều đứng nép vào góc tường, vô cùng thức thời mà đứng yên không lên tiếng.

Nếu như lấy diện mạo của y, bị kiểu phản diện như thế này nhìn thấy thì bị bắt đi là chuyện quá bình thường.

Các Yêu tu đi đến ngay trước mặt Ninh Diệu, tên Yêu tu cầm đầu kia bỗng giống như cảm nhận được gì đó, đột ngột quay đầu nhìn về phía Ninh Diệu.

Trong nháy mắt, toàn thân Ninh Diệu căng cứng, y chỉ lo bây giờ cái rèm che của mũ không thể che được mặt mình. Y cúi đầu nhìn mặt đất, những lại thấy một góc áo màu đen quen thuộc xuất hiện ngay bên cạnh mình.

Không biết Úc Lễ đi đến cạnh y từ lúc nào, mà đang đứng cùng một chỗ với y.

Được nhân vật chính chống lưng, nên Ninh Diệu lập tức cảm thấy như mình đã uống liền mấy vại thuốc an thần, thậm chí còn có gan ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát tên Yêu tu kia.

Dưới ánh nắng chiều rọi xuống, có thể thấy được lớp vảy nhuyễn trên mặt yêu tu, giống như vảy cá, nhưng lại giống như là vảy của một loài nào khác.

Có lẽ là không thể nào nhìn ra được gương mặt bên dưới lớp rèm, Yêu tu mới đưa mắt nhìn sang nơi khác, rồi mang theo cả người lẫn ngựa rầm rộ bỏ đi.

Ninh Diệu và ông chủ quán đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi y mới hỏi chủ quán: "Bọn họ là ai? Có vẻ như người ở đây đều đã quen với cảnh này?"

Chủ quán vừa bưng thức ăn ra cho Ninh Diệu vừa giải thích: "Bọn họ...Ngài cũng biết rồi đó, Nhân tộc và Yêu tộc cũng không phải là hoàn toàn không liên hệ với nhau, những Yêu tộc có thể quang minh chính đại vào cư trú giữa Nhân tộc thì đều phải có thân phận nhất định."

Ninh Diệu không biết gì cả, nhưng vẫn phải làm ra vẻ cái gì cũng hiểu, gật đầu: "Như vậy không sai, nhưng ta thấy những Yêu tu khác đến nơi này cũng đâu có kiêu ngạo như họ?"

"Cái đó thì khác." Ông chủ nói về những người đó thì trong lòng còn hơi sợ hãi: "Bọn họ được xem như nhóm Yêu tu có địa vị nhất, bọn họ...là hậu duệ của rồng trong truyền thuyết."

Ninh Diệu nghe được từ rồng thì sửng người, sau đó ngạc nhiên đến rớt hàm.

Thế giới này có rồng thật sao?

Ninh Diệu buộc miệng thốt ra câu hỏi trong lòng, chủ quán ăn vặt gật đầu cười, rồi lại lắc đầu: "Truyền thuyết thời thượng cổ thì có, nhưng chân long đã ngã xuống từ mấy vạn năm trước, tuy  bây giờ có đời sau, nhưng cùng lắm chỉ là Yêu tộc có được chút huyết mạch mà thôi, vậy mà cũng dám xưng là rồng."

Ninh Diệu sợ ngây người, nghĩ đến thứ mình mới thấy chính là họ hàng xa của rồng đã cảm thấy ảo ma quá mức.

Không đúng, cái loại này chỉ là họ hàng xa của rồng thôi, y mới chính là truyền nhân của rồng đây nè, không có chuyện giả đâu!

Nhưng mà, có được huyết mạch nguyên bản của rồng thì tóc đều là màu xanh dương đậm, kiến thức hữu dụng này đã được tiếp thu.

Có lẽ là sự kinh ngạc của Ninh Diệu quá rõ ràng, Úc Lễ bên cạnh cũng nhàn nhạt nói: "Những đại yêu kế thừa một chút năng lực của Long tộc chân chính sẽ không dễ dàng lộ diện như vậy. Người bình thường muốn gặp họ một lần cũng khó, nếu nói là yêu, hay là rồng, thì chi bằng cứ gọi là rắn đi."

Ninh Diệu vẫn rất tin phục Úc Lễ, gật đầu vô cùng mạnh mẽ.

"Vị tiên quân này nói rất đúng." Chủ quán ăn vặt tiếp tục nói : " Tính rồng vốn dâm, những Yêu tộc kế thừa huyết mạch của nó đều rất háo sắc, cho nên như ngài thấy đấy, mấy tên Yêu tu đó vừa đến đây, những tiên tử xinh đẹp đều bỏ đi hết rồi."

Thì ra là vậy.

Ninh Diệu hiểu rồi nên cũng không còn sợ hãi vì việc nhìn thấy họ hàng xa của rồng nữa, mà là mong chờ chủ quán làm xong thức ăn rồi mang ra.

Úc Lễ đứng bên cạnh ôm kiếm nhìn thẳng, liếc nhìn Ninh Diệu nhận lấy thức ăn đã làm xong, sau đó lấy ra một viên linh thạch tự chế từ trong túi trữ vật.

Chủ quán chưa từng gặp qua vị khách nào như vậy nên rất hoảng sợ, bèn xua tay từ chối. Ninh Diệu lại rất kiên trì khiến chủ quán sợ hãi đến mức chỉ hận không thể gói hết đồ vật trên quầy hàng của mình tặng cho Ninh Diệu.

Cuối cùng, viên linh thạch kia vẫn được đưa vào tay chủ quán. Úc Lễ liếc mắt nhìn sang, trong lòng bỗng có chút không vui.

Chủ quán run tay nhận lấy linh thạch, lau chùi thật cẩn thận, sau đó xem nó như là bảo bối mà đặt vào ngực mình.

Úc Lễ quay mặt đi nhìn hướng khác, chút không vui trong đáy lòng càng trở nên rõ ràng hơn.

Mua hàng trả tiền là chuyện thường ngày ở huyện, Ninh Diệu cũng không đòi tiền hắn, là tự mình trả tiền, hắn còn không vui cái gì nữa?

Đáp án có vẻ rất rõ ràng, bởi vì Ninh Diệu là tù binh của hắn, cho nên tất cả mọi thứ trên người Ninh Diệu đều là của hắn. Thế mà y lại dám lấy đồ của hắn cho người ngoài, vậy nên hắn mới bất mãn.

Úc Lễ lại nhăn mày.

Trải qua trăm ngàn năm đã sớm mài mòn đi cảm xúc của Úc Lễ, vật ngoài thân không có thứ gì mà hắn buông không được, cho dù là những thứ đồ cao sang, quý giá, thì cũng như mây khói thoảng qua mà thôi.

Thực tế thì theo quan niệm của hắn, việc Ninh Diệu dùng linh thạch mua đồ ăn chỉ là việc nhỏ chẳng đáng nhắc tới. Nhưng mà bây giờ, hắn lại phiền lòng vì cái việc cỏn con này đây.

Sống lại một đời, thế mà hắn lại trở nên hẹp hòi đến thế.

Cánh tay Úc Lễ bị chọc nhẹ, hắn quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy tù binh nhỏ của mình đang cầm thức ăn, lấy một miếng đưa cho hắn: "Cũng khá ngon, ngươi mau nếm thử một chút đi."

Úc Lễ cũng không thích ăn loại đồ ăn này, nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của Ninh Diệu, hắn chỉ đành nhận lấy.

Ninh Diệu phát hiện ra, đột nhiên hôm nay Úc Lễ trở nên vô cùng dễ nói chuyện!

Vì thế y bèn dựa sát qua, nhân lúc đang vui vẻ ăn gì đó, thì bắt đầu thương lượng, tâm sự với hắn một chút.

Ninh Diệu thử hỏi: "Chuyện này...Ngươi có phát hiện ra một viên linh thạch ta tạo ra là có thể đổi được rất nhiều thứ không?"

Úc Lễ: "Thật sao? Ngươi cũng biết à?"

Biết rồi mà còn dám tặng linh thạch cho người ngoài.

Ninh Diệu: "?".

Ninh Diệu cảm thấy giọng điệu của Úc Lễ có hơi là lạ, nhưng y cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục kế hoạch.

"Linh thạch của ta quý, vì chất lượng của nó tốt, linh khí cũng nhiều. Kiểu linh thạch tràn ngập linh khí như thế thì làm sao dễ dàng sinh ra được chứ? Ta chỉ là một tên tu tiên vô dụng, linh khí trong cơ thể vốn đã rất ít rồi." Ninh Diệu vắt hết óc để nghĩ ra mấy lời vô căn cứ, cố gắng làm cho lời nói dối này giống như thật.

Ninh Diệu lén nhét tay vào túi áo choàng véo đùi mình, thành công làm hốc mắt đỏ hoe: "Mỗi lần tạo ra một viên linh thạch, ta giống như vừa mới đánh nhau một trận, đau chết đi sống lại. Kinh mạch, linh khí suy kiệt rồi lại tái sinh...khó chịu lắm."

Sắc mặt Úc Lễ trầm xuống ngay lập tức, hắn vươn tay đặt lên mạch đập của Ninh Diệu.

Vừa thấy Úc Lễ thâm nhập vào linh khí để chẩn bệnh cho mình, Ninh Diệu cố chắp vá: "Từ, từ bên ngoài nhìn không ra đâu! Bên ngoài mọi thứ đều có vẻ bình thường, cũng chỉ là do ta cảm thấy khó chịu mà thôi."

Ninh Diệu xoa xoa tay, tung ra tuyệt chiêu cuối để hoàn thành mục đích: "Làm việc gì cũng không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt được. Ta cảm thấy, ta cảm thấy số lượng mỗi ngày nên giảm bớt một nửa. Nếu không thì qua mấy năm nữa, có thể ngươi sẽ mất đi cái kho bạc di động như ta, đó là một sự tổn thất vô cùng lớn luôn!"

Nói hết lời, Ninh Diệu bắt đầu nín thở chờ phản ứng của Úc Lễ.

Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu mới nghe thấy Úc Lễ chậm rãi nói.

"Không cần."

Ninh Diệu: "?!"

Không cần? Không cần cái gì? Không cần kiên trì sản xuất liên tục? Hay là...

Mấy lời này nằm ngoài dự kiến của Ninh Diệu, y sốt ruột nắm chặt ống tay áo của Úc Lễ, đẩy càng nhiều đồ ăn vặt đến trước mặt hắn: "Ngươi ăn nhiều một chút, ăn no rồi nói tiếp, cứ xem như ta chưa nói gì hết!"

"Ta không cần ăn." Úc Lễ từ chối đồ ăn của Ninh Diệu: "Sau này, ngươi không cần cung cấp linh thạch cho ta nữa."

Ninh Diệu: "!!!"

Tự nhiên lại có chuyện tốt như thế này luôn đấy!

Vậy mà y lại  dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hu hu.

Ninh Diệu hết sức vui vẻ, nhưng vẫn còn giữ lại chút lý trí để tóc không hóa thành màu hồng. Nói chuyện vui vẻ quá làm y sơ ý vứt luôn cả não: "Được, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bạn của ta!"

Vừa nói hết lời, đã nhìn thấy ánh mắt của Úc Lễ lộ ra vẻ kỳ quái, lý trí của Ninh Diệu lập tức quay về.

Y có thân phận gì mà lại dám xưng huynh gọi đệ với đại ma vương như vậy, một cái ngón tay của người ta thôi là cũng có thể đâm chết y rồi.

Cái người vừa mới ăn gan hùm mật gấu, nói năng ngông cuồng kia chắc chắn không phải y đâu!

"Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng giận mà!" Ninh Diệu sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ là tùy tùng nhỏ bên cạnh ngài thôi, chuyện gì ta cũng có thể làm, đừng giết ta mà!"

Sắc mặt của Úc Lễ thay đổi, cuối cùng chỉ nói: "Ăn xong rồi thì đi, đừng ở lại đây."

Ninh Diệu vâng một tiếng, tiếp tục vui vẻ thưởng thức món ngon.

Úc Lễ lại nhìn hai đứa trẻ đang tay trong tay ở góc tường đến xuất thần.

Bình thường mà nói, nếu như hắn đã làm việc gì thì nhất định phải có mục đích.

Một người không thể cung cấp linh thạch cho hắn, nói không chừng sau này còn dẫn dắt mọi người chống lại hắn, vậy mà tại sao hắn còn muốn mang theo người này bên cạnh?

...Bạn bè à?

-------------—-Hết chương 6—---------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp