Edit: Bull

Beta: DiDi, Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

----------------------------

Chương 5:

Bánh mây trong chén được nặn thành hình một gương mặt tươi cười, tuy rằng đáng yêu, nhưng lại chẳng mảy may sánh kịp nụ cười của người đặt nó vào đây.

Sắc mặt Úc Lễ vẫn không thay đổi. Nhưng khi hắn nhìn vào Ninh Diệu, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy của hắn lại xuất hiện vài gợn sóng nhỏ không dễ phát hiện.

Hắn từ một phàm nhân bình thường trở thành người đứng đầu tam giới, lại trải qua vô vàn sóng gió, vậy nên Úc Lễ đã có thể nhìn ra ý đồ thật sự đằng sau vẻ mặt của một người từ lâu.

Ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng bên trong đầy rẫy mưu kế. Ngoài mặt cung kính nhưng bên trong sợ hãi, còn có lòng tham không đáy muốn chiếm lấy căn cốt của hắn.

Nhưng hắn lại nhìn không ra ý đồ đằng sau vẻ tươi cười của người trước mặt mình, cứ như y thật sự chỉ muốn hắn ăn một cái bánh ngọt, ngủ một giấc thật ngon.

Cổ họng Úc Lễ có hơi khô khốc, hắn buông đũa xuống, lạnh lùng nói: "Ta không thích ăn đồ ngọt."

"Một miếng cũng không ăn sao?" Ninh Diệu cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ: "Ngon lắm á! Ngọt mà không ngấy, những người thành công luôn chọn món này. Hợp với ngươi lắm!"

Úc Lễ nhìn vào món điểm tâm mềm mại bị nói thành rất hợp với mình kia, từ chối thêm lần nữa: "Không."

Ninh Diệu cũng không thích làm khó người khác, y chỉ đành tự cầm đũa lên, sau đó gắp chiếc bánh mây trong chén Úc Lễ ra: "Được thôi, vậy ta cầm đi cho mấy bé mèo con ăn, đỡ phí..."

Thật ra nào có tới lượt mèo, trong khách điếm cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào  Ninh Diệu. Bọn họ thèm chảy cả nước dãi, chỉ hận không thể lấy thứ mà Ninh Diệu đang gắp bỏ vào trong chén mình.

Nhưng Ninh Diệu không thể gắp bánh thành công, bởi vì Úc Lễ – cái người vừa mới nói mình không thích ăn đồ ngọt khi nãy ấy, bây giờ không hiểu vì sao mà đột nhiên cau mày, ăn hết đồ trong chén.

Úc Lễ ăn xong thì phóng chiếc đũa đi, khiến mọi thứ trông giống như chưa từng có việc gì xảy ra.

Ninh Diệu: "..."

Ánh mắt Ninh Diệu đối diện với Úc Lễ, y vô cùng hiểu lòng người mà nhìn sang chỗ khác

Người này đúng thật là khẩu thị tâm phi*, rõ ràng là muốn ăn mà lại nói không thích, thiếu chút nữa hại y tin thật rồi!

(*khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.)

Haizz, lúc nói muốn giết y mà cũng như vậy thì tốt biết mấy.

Úc Lễ không biết được Ninh Diệu đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của mấy người kia đang đặt hết lên người Ninh Diệu, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

"Ăn xong thì đi lên nghỉ đi." Khi Úc Lễ nói chuyện thì sắc mặt vẫn bình thường, nhưng bội kiếm bên hông đã theo hắn nhiều năm lại có thể cảm nhận được sát ý từ chủ nhân, thân kiếm hơi run lên: "Đừng ở bên ngoài."

"Hả?" Ninh Diệu ngạc nhiên: "Mặt trời chỉ vừa xuống núi, không muốn đi dạo một vòng cho tiêu thức ăn sao?"

Úc Lễ giống như vừa nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm: "Ninh tiểu thiếu gia, ngươi là tu sĩ."

Tu giả mà cũng cần đi dạo để tiêu thức ăn à? Nghe thật buồn cười.

Ninh Diệu tự giác ngậm miệng, sau khi ăn cơm chiều xong thì cùng Úc Lễ đi đặt phòng ngủ buổi tối.

Hai người đặt hai gian phòng cách nhau không xa, Ninh Diệu có hơi nghi ngờ, có lẽ chân trước mình vừa chạy trốn thì chân sau đã bị Úc Lễ xách ngược về rồi.

Theo thói quen sinh hoạt của Ninh Diệu, nếu như đã chào tạm biệt trước khi ngủ thì bắt buộc phải chúc người ta ngủ ngon, vậy nên y bèn nói với Úc Lễ: "Chúc ngươi có được một giấc mơ siêu đẹp!

Úc Lễ không đáp lại lời chúc này, hắn ôm kiếm dựa vào cây cột trên hành lang, nói: "Đêm nay dù ngươi nghe thấy âm thanh gì cũng không được ra ngoài."

"Tại sao?" Ninh Diệu hoang mang.

Úc Lễ thấp giọng cười.

Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, một chút ánh chiều tà còn sót lại cũng đã tiêu tán trên bầu trời. Chủ quán keo kiệt sợ phải tốn một lượng lớn nến chiếu sáng, vậy nên toàn bộ hành lang đều bị bao phủ trong trong ánh nến tối tăm mờ ảo.

Nửa khuôn mặt của Úc Lễ giấu trong bóng đêm, khóe môi hơi câu lên rồi lại hạ xuống, ánh sáng không ngừng biến ảo, khiến cho gắn giống hệt như đang mang một chiếc mặt nạ đang mỉm cười quái dị.

"Bởi vì...ta giết người trong mộng đẹp."

Bộ dạng này của Úc Lễ giống hệt như nhân vật chính trong phim kinh dị, hơn nữa lời thoại này còn có thể dọa mấy đứa trẻ đến mức gặp ác mộng ấy chứ. Sắc mặt Ninh Diệu trắng bệch, nhanh chóng chạy về đóng kín cửa phòng.

Bây giờ y và cái ổ chăn yêu thương nhau lắm, cả đời này cũng không chia lìa!

Cửa phòng đã đóng, nhưng Úc Lễ cũng không bỏ đi ngay, mà vẫn đứng bên ngoài.

Ánh mắt của mấy tên tu sĩ kia nhìn Ninh Diệu lúc ăn cơm vẫn còn hiện ra trước mắt, Úc Lễ nâng tay, dùng linh lực vẽ một cái phù chú lên cửa phòng Ninh Diệu.

Phù chú này có thể cản được tất cả những người nửa đêm muốn lẻn vào phòng Ninh Diệu, đảm bảo được an toàn cho y.

Cách vẽ của phù chú này có hơi lạ, bởi vì Úc Lễ không cần phải dùng thứ này, cũng chưa bao giờ phí công vẽ phù chú này cho người khác.

Vì sao hắn phải bận tâm đến an toàn của người mà sớm muộn gì cũng bị mình giết chết?

Có lẽ là vì không muốn để mất cả một  kho linh thạch như thế, hoặc cũng có thể là do hắn muốn nhìn xem năng lực của Ninh Diệu có thể phát triển mọi chuyện đến mức nào, hay là vì một nguyên nhân nào đó khác nữa.

Vị ngọt của cái bánh kia vẫn còn đọng trên đầu lưỡi. Hắn xưa nay không thích ngọt, nhưng không hiểu sao lần này lại cảm thấy món ngọt kia cũng không tệ .

Bộ phận cuối cùng của phù chú cuối cùng cũng hoàn thành, thấm vào cửa gỗ rồi biến mất. Úc Lễ thu tay, xoay người bỏ đi.

Hắn giả làm Thiên Đạo, đi vào giấc mộ ng nói cho những người đó biết vị trí của mình, cũng nói rằng bây giờ hắn đang thăng cấp thất bại nên cực kỳ suy yếu, chỉ e rằng đã có kẻ không chờ được nữa mà gấp gáp tìm đến cửa.

Tiếp theo...chính là thời gian để hắn săn giết.

*

Thời gian dần trôi qua, ánh trăng đã treo lên nóc nhà.

Ninh Diệu vùi cả người trong chăn, lăn qua lăn lại trên giường. Qua một lúc lâu mới ló đầu ra khỏi chăn, cả khuôn mặt đều đỏ ửng vì ngộp.

Ninh Diệu treo nhiều dạ minh châu đến mức cả căn phòng sáng rõ như ban ngày. Sau khi y cảm thấy mình không còn sợ hãi nữa, mới bật dậy khỏi giường.

Ninh Diệu xuống giường, sau đó xốc chăn lên nhìn khăn trải giường, cuối cùng còn đặt tay lên sờ soạng, mới dám chắc chắn đó là một cái giường bình thường, bên trong không có ám khí phóng ra.

Y vốn một người xuyên qua đây, ngay cả quần áo bình thường cũng có thể ma sát khiến cả người đỏ lên, vậy nên Ninh Diệu rất nhớ thương cái giường lớn mềm mại như bông ở nhà, nhưng chỉ đành thở dài thườn thượt.

Ván giường này cứng quá, khi ngủ bị cấn rất khó chịu, mỗi lần nằm lên thì  giống như là bị giường đánh vậy.

Đại ma vương như Úc Lễ còn chưa có đánh y đâu, thế mà cái giường này lại dám đánh, đúng là không có thiên lý mà.

Ninh Diệu là người hiện đại, nên y rất khó để ngủ từ lúc mặt trời lặn đến lúc mặt trời mọc. Sau khi xuyên qua đây, mỗi lúc không ngủ được y sẽ kêu thủ hạ kiếm đồ chơi gì vui vui mang tới.

Bây giờ không có thủ hạ, mà ngủ cũng ngủ không được, Ninh Diệu chỉ có thể tủi thân ngồi ngây ngốc trên ghế.

Ngây ngốc trong chốc lát, đột nhiên Ninh Diệu nhớ tới một chuyện.

Đại ma vương hôm nay không đòi y giao nộp hơn nửa rương đá quý!

Úc Lễ làm việc cẩn mật, chắc chắn sẽ không phạm phải những sai lầm như vậy. Trừ phi...trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện khác.

Quả nhiên là vì nghe được chuyện cũ, cho nên mới đau lòng khổ sở.

Nhưng Ninh Diệu lại không hề thấy may mắn khi thành công lười biến được một ngày, mà còn cảm thấy hơi buồn rầu, y bỗng nhớ lại cuốn tiểu thuyết mà hệ thống từng cho mình xem.

Y đã được đọc qua một đoạn ngắn, nên mới biết Úc Lễ sinh ra trong một gia đình phàm nhân nghèo khổ. Từ nhỏ Úc Lễ đã vô cùng hiểu chuyện, khi mới được sáu bảy tuổi đã bắt đầu đi chẻ củi gánh nước, nấu cơm chăm em, chỉ cần là việc có thể làm thì hắn sẽ làm hết.

Rồi Úc Lễ gặp được một tiên nhân vân du, sau đó được thu nhận làm đồ đệ, bắt đầu bước đi trên con đường tu tiên.

Từ trước đến nay Ninh Diệu chưa từng nghĩ rằng nội dung của câu chuyện này lại có nhiều thiếu sót như vậy.

Câu chuyện thật sự khi đó, chỉ có thể là Úc Lễ dung mạo xinh đẹp bị ác nhân nhắm trúng, mà cha mẹ lại chẳng hề lo lắng con trai mình phải trải qua những chuyện gì, chỉ vì số tiền kia, mới bán đứa con trai vâng lời hiểu chuyện của mình đi.

Nếu như Úc Lễ không phải nhân vật chính, nếu như không có đạo cốt kia, thì liệu hắn có thể chạy trốn khỏi số mệnh đó không?

...Không, không đúng.

Ninh Diệu nắm chặt tay, hơi run rẩy.

Chính là vì Úc Lễ là nhân vật chính, nên hắn mới phải trải qua nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Bởi vì đây là một áng văn thiên về ngược.

Nơi này hoàn toàn trái ngược với thế giới của y.

Sự bi thương trào dâng trong ngực, Ninh Diệu rất ít khi đau khổ như vậy, mái tóc luôn luôn được khống chế rất tốt bỗng biến thành màu xanh biển tượng trưng cho sự u buồn.

Ninh Diệu sờ mái tóc, khi y biến tóc trở về màu đen, vừa lúc nghe được tiếng động ngoài cửa.

Lúc này đang là đêm khuya thanh vắng, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng trở nên rất rõ ràng. Tuy rằng mỗi phòng đều sẽ được dán phù chú cách âm, nhưng phù chú trong phòng Ninh Diệu đã bị vị khách trọ trước đây phá hỏng trong lúc tu luyện, chủ quán còn chưa kịp thay cái mới, vậy nên Ninh Diệu mới nghe được những tiếng bước chân rón rén bên ngoài.

Ninh Diệu lặng lẽ đi tới cửa, áp tai nghe trộm động tĩnh bên ngoài.

Những tiếng bước chân đó rất nhỏ, nếu như là của tu sĩ thì người bình thường phải không nghe được mới đúng, nhưng tình huống của đám người này lại không giống vậy.

Tiếng bước chân không ngừng vang lên, còn có âm thanh cọ xát cùng với tiếng kêu rên, chứng tỏ rằng bên ngoài không chỉ có một người.

Ninh Diệu nhăn mày lại.

Thế này là...đang đánh nhau sao?

Bên trong thành cấm đánh nhau và giết người, nếu vi phạm sẽ bị phạt nặng, nhưng sao lại có người dám đánh nhau ở chỗ này?

Càng kỳ lạ hơn là họ còn dám đánh nhau ngay trước cửa phòng đại ma vương, chẳng lẽ bị ngốc hả?

Có lẽ những người đó cũng cảm thấy làm vậy thật ngu ngốc, nên tiếng động bên ngoài đột ngột dừng lại, Ninh Diệu bỗng nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ.

"Đủ rồi! Ngày suy yếu của tên đó chỉ có hôm nay, nếu chúng ta cứ đánh nhau ở chỗ này đến bình minh, thì khác nào để lại cho hắn chút hơi tàn để tẩu thoát hay không?"

"Ta cũng nghe nói tên đó vô cùng tinh ranh, còn rất am hiểu chạy trốn và ngụy trang, nếu không phải lần này thăng cấp thất bại nên bị thương, thì sẽ không vào thành tìm thuốc."

"Hừ, đến khi nào ta bắt được thằng nhóc có đạo cốt rồi, tới lúc đó mới tiếp tục phân cao thấp."

Ninh Diệu nghe đến đó, trong lòng lập tức rơi lộp bộp.

Úc Lễ bị thương, bây giờ đang rất suy yếu, những người này nghe được tin tức nên mới tới bắt Úc Lễ?

Cơ hội để chạy trốn lấy lại tự do đã gần ngay trước mắt, từ nay về sau tính mạng y sẽ không còn bị uy hiếp nữa, nhưng Ninh Diệu lại chẳng thấy vui tí nào.

Rõ ràng là trong sách không có đoạn này, có phải là vì lúc trước y chạy trốn về phía thành này, khiến cho Úc Lễ cũng đuổi theo đến đây, nên mới dẫn đến cảnh ngộ ngày hôm nay?

Là y khiến Úc Lễ gặp nguy hiểm sao?

Không được.

Úc Lễ không thể chết được.

Ninh Diệu đặt tay lên cửa, lấy hết cam đảm đẩy cửa phòng ra.

*

Ngay khi người đầu tiên xuất hiện ở hành lang, Úc Lễ đã phát hiện ra rồi.

Trong phòng Úc Lễ không có ánh đèn, chỉ có một màu tối đen. Bức màn đã kéo xuống, ánh trăng cũng đã bị hắn bỏ lại bên ngoài.

Bóng tối cũng không cản trở được tầm nhìn của Úc Lễ, hắn vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh cực kỳ rõ ràng.

Trường kiếm đã từng nếm máu, vậy nên khi thấy được kẻ địch, nó lập tức rung lên đầy kích động, nhưng lại bị Úc Lễ đè xuống.

Không cần phải sốt ruột, đợi đến khi đám người đến nhiều một chút, mới là lúc hắn ra tay.

"Kẽo kẹt..."

Âm thanh cửa gỗ bị đẩy ra đột ngột vang lên, khiến mọi người sửng sốt.

Thần thức của Úc Lễ lướt qua, vừa thấy được Ninh Diệu đang đẩy cửa.

Ninh Diệu đã thay áo choàng ngủ, cả người trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh cũng xõa ra, gương mặt nhỏ cũng dần trở nên trắng bệch.

Cảnh này dường như chỉ xuất hiện trong mộng, yêu tinh chỉ tồn tại trong ảo tưởng bỗng nhiên xuất hiện ở thực tại.

Dưới sự bao phủ của linh lực, Úc Lễ có thể thấy được rất rõ ràng. Khi Ninh Diệu xuất hiện, hô hấp và nhịp tim của những kẻ ở đây đều bị loạn một nhịp.

Thiếu gia nhỏ tới đây lúc này để làm gì?

"Các người..." Ninh Diệu đột ngột lên tiếng, y rất sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng căng cứng, còn có một chút run rẩy không dễ nhận ra. "Các người làm gì ở đây?"

Ninh Diệu điều chỉnh trạng thái rất nhanh, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng, mềm mại hơn: "Sao các vị lại tụ tập ở cửa phòng ca ca ta vây? Tìm huynh ấy có việc gì sao?"

Mọi người đều kinh ngạc, tất cả đều bất ngờ với sự phát triển tình hình hiện tại. Nhưng những người có đầu óc lập tức lung lay, lên kế hoạch muốn lợi dụng người đệ đệ này uy hiếp người nắm giữ đạo cốt kia phải đi theo bọn họ.

Nhưng kế hoạch này còn chưa kịp hoàn thành trong đầu, thì mỹ nhân xuất hiện bất thình lình kia lại đột nhiên nở nụ cười với họ.

Vì thế nên kế hoạch chưa kịp thành ấy đã bị đánh tan, vứt vào một xó, cuối cùng muốn nghĩ cũng nghĩ không ra.

"Ca ca ta chỉ là một tu sĩ bình thường, huynh ấy vừa mới Trúc Cơ đã phải rời môn phái, lẽ nào huynh ấy không cẩn thận đắc tội với các vị rồi sao?"

"Cơ thể huynh ấy không khỏe, nếu các vị thật sự không thể nuốt trôi cơn giận này, thì cứ tới tìm ta, đừng tìm huynh ấy nữa được không?"

Bàn tay trắng nõn của mỹ nhân đặt trên đường cong trên cần cổ thiên nga duyên dáng, lộ ra một dáng vẻ yếu ớt, đủ để kích phát ham muốn che chở và chinh phục của tất cả mọi người.

Muốn nhìn cái cổ thon dài này vươn cao hơn, phát ra âm thanh vừa êm ái vừa thân mật.

Cách đây không lâu, mấy người này còn như một bầy vịt lạch bạch chạy đến muốn tìm người nắm giữ đạo cốt, nhưng bây giờ bọn họ lại như đang trúng cổ, tư tưởng đã hướng về một việc khác.

Cuối cùng, giữa đám người yên lặng kia, mới xuất hiện một người bước lên bước đầu tiên đi về phía Ninh Diệu.

Hành động này đã đánh thức những người khác vẫn còn đang bất động, tất cả những người ở đằng sau ngay lập tức hướng về phía Ninh Diệu. Bọn họ vươn tay, muốn chạm vào thứ tựa như yêu tinh bước ra từ trong mộng kia.

Ninh Diệu không muốn bị những người này chạm vào. Khi y đang muốn lui về phía sau, bỗng nhìn thấy một lượng lớn vật chất màu đen không biết từ nơi nào tỏa ra.

Vật chất màu đen bao lấy tất cả mọi người, chỉ trừ Ninh Diệu, trong giây lát, những người kia đã thu nhỏ lại, rồi hoàn toàn biến mất.

Không, không còn gì cả!

Ninh Diệu căng thẳng xoắn ngón tay, không kịp phản ứng với chuyện đang xảy ra.

"Ầm."

Cửa phòng mở ra, Ninh Diệu đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy gương mặt âm u của Úc Lễ, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, bước ra từ phía sau cửa.

Trên thân kiếm của Úc Lễ cũng bị mấy vật chất màu đen giống vừa nãy bao lấy. Đến lúc này Ninh Diệu mới kịp tỉnh táo lại, thì ra mấy người vừa nãy, đều đã bị Úc Lễ giết sạch.

Không để lại chút dấu vết nào, giống như người này chưa từng xuất hiện trên thế gian.

"Ngươi, ngươi không sao chứ?" Ninh Diệu ngây ngốc hỏi.

Khi y còn đang nói, Úc Lễ đã đứng trước mặt y.

Ninh Diệu chưa từng thấy mặt hắn âm u như vậy bao giờ, hắn cao hơn Ninh Diệu gần nửa cái đầu, nên cho dù hắn đã đi đến gần rồi, thì Ninh Diệu vẫn còn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ninh Diệu bất chợt hiểu ra, nói: "Có phải ta đã làm sai chuyện gì đó, phá hỏng kế hoạch của ngươi không?"

Úc Lễ vẫn không nói gì. Cảm giác áp bách của hắn quá lớn, khiến Ninh Diệu không chịu được muốn lùi về phía sau. Nhưng Úc Lễ chỉ dùng một bàn tay đã bắt được vai y, khiến y không thể động đậy.

"Ngươi ra đây làm gì?" Giọng Úc Lễ rất trầm.

"Bọn họ đến gây phiền phức cho ngươi, ta cho rằng ngươi xảy ra chuyện rồi, nên mới định ra giúp ngươi..." Bả vai Ninh Diệu bị hắn siết đến đau, y vốn rất sợ đau, lại thêm trong lòng đang thấy tủi thân, hốc mắt đã bắt đầu đỏ hoe.

"Giúp ta? Ngươi có từng nghĩ tới, ngươi mà trở thành mục tiêu của họ thì sau đó sẽ thế nào không?"

"Ta sẽ không để cho bọn họ động đến ta, ta sẽ dẫn đường cho bọn họ đánh nhau, rồi mới nhân lúc hỗn loạn chạy đi tìm yêu thú hay linh thực gì đó giúp đỡ." Ninh Diệu giải thích.

Mọi vấn đề của Úc Lễ đều đã được giải đáp, nhưng chỉ còn một câu, cũng là câu quan trọng nhất muốn hỏi, chính là 'vì sao muốn cứu hắn' vẫn cứ bị chặn lại ở miệng, làm thế nào cũng không nói nên lời.

Mà Ninh Diệu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước mắt rưng rưng nãy giờ bắt đầu rơi xuống.

Suốt cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên Úc Lễ cảm thấy bất lực khi đối mặt với một người đang khóc.

"Đừng khóc." Úc Lễ bối rối lấy ống tay áo lau mặt cho Ninh Diệu, nam nhân phải cố hết sức khiến giọng nói dịu lại để ngăn đứa nhỏ này khóc đêm, lần đầu tiên trong mấy trăm ngàn năm hắn thử nói chuyện dịu dàng: "Là ta sai, do ta không chịu nói rõ mọi chuyện cho ngươi biết, quay về ngủ đi."

"Quần áo ngươi thô ráp quá, khiến mặt ta đau." Ninh Diệu khóc càng dữ dội hơn. "Bả vai ta cũng bị ngươi siết đau, ai nói là ta muốn lau nước mắt, ngươi có biết lúc nó rơi xuống sẽ biến thành cái gì không? Huhu, đồ lãng phí."

Bây giờ Úc Lễ lau cũng không được, mà không lau cũng không được. Tuy rằng Ninh Diệu đã khóc đến trời long đất lở, nhưng chuyện nên nhớ vẫn nhớ rất rõ, y nghẹn ngào: "Chỗ này cũng phải được nửa rương đá quý lận, thế mà bị ngươi lau hết, ngươi phải nhớ rõ ngày mai không được đến đòi ta, không được nói ta không hoàn thành nhiệm vụ."

"Không đòi." Úc Lễ cứng đờ nói: "Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì? Muốn ăn? Ngủ? Hay ra ngoài chơi?"

Sau khi giải tỏa, cảm xúc Ninh Diệu đã tốt hơn, cũng ngừng khóc thút thít, nhưng khi y nhớ tới cái giường trong phòng, thì lại tiếp tục phát sầu: "Muốn ngủ, nhưng giường nơi này cứng lắm, đau."

Úc Lễ trầm mặc một lát, sau đó lấy ra một tấm vải dệt trắng tinh từ nhẫn trữ vật, rồi hắn bước vào phòng Ninh Diệu, trải nó lên chiếc giường mà Ninh Diệu bảo rằng quá cứng.

Đây là cống phẩm mà Ma tộc dâng lên khi hắn còn ở Ma giới. Nói rằng mấy ngàn năm mới dệt thành một tấm, mềm mại như bông, chỉ cần trải lên trên mặt phẳng là có thể biến thành một cái giường mềm mại, thuận tiện cho Ma Vương và Ma Hậu mây mưa mọi lúc mọi nơi.

Kiếp trước, Úc Lễ chỉ cảm thấy thứ này rất buồn cười, nên cứ tùy tiện ném vào một góc trong nhẫn trữ vật. Nhưng bây giờ hắn bỗng thấy may mắn khi đã từng có cống phẩm như thế.

Sau khi trải giường xong, Ninh Diệu đưa tay sờ, mắt sáng rực: "Thoải mái quá!"

Ninh Diệu giải quyết được vấn đề chỗ ngủ, ánh mắt sáng rực chuyển từ đệm giường sang mặt Úc Lễ, vui vẻ nói: "Sao thứ gì ngươi cũng có hết vậy? Lợi hại quá à."

Rõ ràng chỉ là một nụ cười thân thiện bình thường, nhưng Úc Lễ lại không chống đỡ nổi mà nhìn nơi khác: "Tặng cho ngươi."

Ninh Diệu quyết định tha thứ cho Úc Lễ ngay và luôn, y cũng không thèm khách khí với hắn nữa, bèn tươi cười đưa Úc Lễ đến cửa, sau đó đóng cửa lại, bay thẳng về giường ngủ của mình.

Úc Lễ lặng lẽ đứng ngoài cửa một lúc lâu.

Cuối cùng, trong khoảnh khắc xoay người về phòng, Úc Lễ mím môi.

Chiếc bánh mây ăn lúc bữa tối kia thật sự rất ngọt.

Cũng thật sự cho hắn một giấc mộng đẹp.

-------------------—-Hết chương 5—------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play