Edit: Bull

Beta: DiDi, Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

--------------------------

Chương 4:

Mấy ngày tiếp theo, Ninh Diệu phát hiện số lần Úc Lễ xuất hiện bên cạnh y ngày càng tăng lên, khiến cho y muốn gian lận, dùng cách lấy đá quý trữ sẵn đổ vào rương như trước đây cũng khó.

Vậy bây giờ biết phải làm sao?

Cũng may Ninh Diệu không phải rối rắm lâu, bởi vì rất nhanh chóng, họ đã tới được đích đến tiếp theo, Dao Thành.

Ninh Diệu cũng chưa từng đến nơi này, trước đây tuy rằng y biết nơi này là thế giới trong tiểu thuyết, cũng biết được cốt truyện, nhưng chỉ là một phần nhỏ, không hề có chút hiểu biết kỹ càng tỉ mỉ nào. Người biết rõ ràng nhất, cũng chỉ có nguyên chủ đã từng tiếp xúc với Úc Lễ trong một phần nhỏ của nội dung.

Hệ thống cũng không nói cho y biết toàn bộ chi tiết trong tiểu thuyết, khi hỏi thì sẽ bảo là nhân vật đỡ đạn làm nền không cần biết quá nhiều tình tiết, không cần thiết.

Nên khi Ninh Diệu hé một khe nhỏ trên cửa sổ để nhìn ra ngoài, ánh mắt y lập tức sáng lên.

Nơi này khác với tòa thành Ninh Diệu ở khi , rõ ràng là rộng hơn rất nhiều. Phong cách ăn mặc của mọi người trên phố đều không giống nhau, có người bọc kín mít, cũng có người ăn mặc rất mát mẻ.

Ngoại trừ cái này ra...

Ninh Diệu nhìn thấy cái gì cũng đều không nhịn được, phải chạy đi kể cho người khác nghe, nên bèn đưa tay túm túm góc áo của Úc Lễ, ý bảo Úc Lễ nhìn ra ngoài thử đi.

"Ngươi nhìn tóc của người kia đi, vậy mà lại là màu xanh lá!" Giọng nói của Ninh Diệu tràn ngập khiếp sợ. "Hắn đúng là xanh quá chừng! Có người bình thường nào mà lại muốn nhuộm đầu tóc của mình thành loại màu sắc như thế này chứ?"

Trước kia khi y còn nhỏ, vẫn chưa khống chế được màu sắc của tóc mình, dẫn đến việc màu tóc thường xuyên bị biến đổi theo tâm trạng.

Mỗi lần y không muốn học bài, muốn lười biếng trốn việc một lát thì tóc sẽ biến thành màu xanh lá, khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng y đang lười biếng. Vậy nên Ninh Diệu không hề thích chút nào.

Lớn hơn một chút, đến khi đã biết được mấy từ ngữ linh tinh như đội nón xanh* các thứ, y càng không muốn biến tóc mình thành màu xanh lục.

(*đội nón xanh: biến thành tuần lộc, bị cắm sừng :>)

Theo như y biết, hầu như tất cả mọi người đều không thích tóc màu xanh.

Ninh Diệu nói đủ thứ tào lao bát quái với Úc Lễ xong, bỗng nhận ra phản ứng như vậy sẽ gây ra đả kích rất lớn đối với sở thích của người ta, lỡ đâu Úc Lễ đang khống chế tính mạng của y cũng thích màu xanh lục thì không xong rồi. Vì thế y lập tức quay đầu lại nhìn Úc Lễ, nói thật cẩn thận: "Ý ta không phải là màu xanh lục không đẹp, mà là dáng vẻ của người kia thật sự không hợp với màu đó. Nếu như là ngươi, thì màu nào cũng có thể cân hết."

Úc Lễ: "..."

Ninh Diệu: "..."

Không xong, hình như y lại nói sai cái gì đó nữa rồi.

Gương mặt Úc Lễ vô cảm: "Đó là Yêu tộc."

"Hả?". Sự chú ý của Ninh Diệu lập tức bị hấp dẫn: "Yêu tộc là cái gì?"

Úc Lễ không trả lời ngay, hắn nhìn vào ánh mắt mang đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu của Ninh Diệu: "Ninh gia cũng miễn cưỡng được xem là thế gia tầm trung, tiểu thiếu gia, loại thường thức này mà ngươi cũng không biết sao?"

Ninh Diệu đột nhiên lòi đuôi, y cũng không biết nếu Úc Lễ phát hiện ra y là nhân sĩ ngoại lai thì sẽ dẫn đến hậu quả gì, ví dụ như bắt y đi làm giải phẫu nghiên cứu. Vậy nên y chỉ đành vắt óc ra để tìm cớ: "Ta, ta có hơi yếu đuối, nên chỉ thích chơi thôi, không thích đi nghe giảng. Cha ta nói dù thế nào ta cũng không bị chết đói, nên cứ mặc kệ ta muốn làm gì thì làm."

Cũng không biết Úc Lễ tin hay không tin, nhưng hắn cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ giải thích: "Tu sĩ Nhân tộc có tóc màu đen, nhưng Yêu tộc thì khác, sau khi chúng nó hóa hình, thì màu tóc vẫn giữ nguyên màu lông của chúng trước đây. Tòa thành này ở gần Yêu giới, cho nên thỉnh thoảng sẽ thấy được Yêu tu."

Ninh Diệu nghe xong thì hiểu ngay , y nhìn suối tóc đen buông xuống ở trước ngực mình, bắt đầu ngẩn ngơ.

Vậy không phải là y có thể giả làm Yêu tộc sao? Nếu y trốn vào núi sâu của Yêu tộc là có thể trốn được Úc Lễ đuổi giết đúng không?

Thậm chí, y còn có thể giả thành người hỗn huyết của nhiều chủng tộc, cho nên màu tóc gì cũng có. Nhưng lại bởi vì lai tạp quá nhiều nên mới dẫn đến việc không thể biến về thú hình, chỉ có thể dùng hình dạng con người, vất vả lắm mới sống sót được, hu hu, đáng thương quá chừng.

Ninh Diệu chỉ tùy tiện suy nghĩ một lát, cuối cùng y cho rằng trước mắt có rất nhiều cách có thể trốn khỏi Úc Lễ. Nhưng chỉ trong chớp , sự chú ý của y đã va vào quán ăn vặt ở bên đường.

Mấy chiếc kẹo trông như những đám mây không ngừng biến đổi hình dạng, trông có vẻ vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Ninh Diệu mở cửa xe lớn hơn một chút, nhìn chằm chằm vào số kẹo đó, bằng giọng nũng nịu: "Ta muốn ăn cái kẹo kia, được không?"

Úc Lễ liếc nhìn Ninh Diệu bằng ánh mắt gió thu cuốn hết lá vàng, không hề do dự khống chế xe ngựa rời khỏi đó.

Ninh Diệu: "..."

Được lắm, đồ tàn nhẫn! Chỉ biết bắt trâu đi cày, nhưng không thèm cho trâu ăn cỏ!

Úc Lễ ý chí sắt đá chưa từng quan tâm người khác, đương nhiên càng không quan tâm đến cái máy tạo đá quý đã tới giờ ăn cơm còn đòi đồ ăn vặt này.

Hắn điều khiển xe ngựa đi một mạch đến khách điếm, lúc này mới cho xe dừng lại.

Ninh Diệu ngoan ngoãn theo hắn vào khách điếm ngồi, nhìn Úc Lễ bắt đầu gọi món.

Úc Lễ gọi món vừa nhanh vừa tùy tiện, rõ ràng người này không hề có hứng thú với mấy thứ ngoài miệng, chứng tỏ rằng đối với hắn, những thứ đó vô cùng nhạt nhẽo vô vị.

Ninh Diệu ngồi bên cạnh nhìn với ánh mắt mong đợi, cuối cùng cũng chờ được đến khi Úc Lễ chọn xong, nhưng lại thấy Úc Lễ gấp thực đơn lại đưa cho tiểu nhị, ngay lập tức không thể tưởng tượng nổi: "Chờ một chút chờ một chút, còn ta mà, ngươi chưa hỏi ta muốn ăn gì mà?"

Úc Lễ nhìn thiếu gia nhỏ không có chút tự giác nào của tù binh này, hắn nhướng mày, trong lòng bỗng dâng lên ý muốn trêu đùa khó xuất hiện: "Ngươi cũng muốn ăn?"

Ninh Diệu: "..."

Y không muốn nói chuyện với tên ma đầu này nữa đâu.

Cũng may tiểu nhị đã lấy thực đơn đưa cho y, thế là Ninh Diệu vui vẻ lại ngay, chọn liên tục mấy món y vừa nhìn đã thấy thích.

Sau khi tiểu nhị đi rồi, Ninh Diệu thấy Úc Lễ lấy ấm trà tự châm cho mình một chén, y lập tức tự giác đưa chén trà của mình qua, đòi Úc Lễ rót cho y một chén.

Úc Lễ nhìn chén trà tự nhiên xuất hiện ngang trời một lát, rồi đặt ấm trà xuống thật mạnh, trên mặt lộ ra nụ cười đặc trưng của mấy tên ma đầu: "Ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Giọng nói của Ninh Diệu rất mỏng manh, y cảm thấy da đầu mình căng cứng, chỉ còn nước cố tìm ra một lời giải thích hợp lý cho hành động trong vô thức của mình: "Biết chứ, ngươi giúp ta thêm trà nè, ta mời ngươi bữa cơm, không tệ đúng không? Ngươi lời lắm luôn á!"

"....Ngươi mời ta ăn, ta có lời?" Úc Lễ cười một tiếng không rõ là ý gì, rồi lại cầm lấy ấm trà, rót cho Ninh Diệu một chén.

Cùng lúc đó, Ninh Diệu lại nghe thấy giọng nói mềm nhẹ hiếm thấy từ Úc Lễ: "Ngươi đúng thật là không sợ chết."

Da gà da vịt của Ninh Diệu nổi hết lên rồi, y vẫn còn muốn sống, nên nhanh chóng lấy chén về rồi ngoan ngoãn uống, âm thầm thề rằng mình phải làm một cái phông nền vô tri vô giác.

Đồ ăn được mang lên rất nhanh gọn, Ninh Diệu chỉ ngoan ngoãn ăn cơm, mà Úc Lễ thì càng không bắt chuyện, vậy nên mấy tiếng nói chuyện xung quanh càng vang lên rõ ràng hơn.

Một tên tráng hán ngồi tại cái bàn chính giữa khách điếm lớn tiếng nói: "Ai mà không muốn tìm được cái tên năm giữ đạo cốt kia? Đó chính là căn cốt đỉnh cấp vạn năm mới xuất hiện một lần! Nếu như ta tìm được hắn, nhất định ta sẽ đánh hắn rớt xuống địa ngục, rồi lấy đạo cốt ra, sau đó nhét vào người mình."

Mấy thực khách còn lại cũng bàn tán sôi nổi, nếu đã là tu sĩ tụ tập ở toà thành nhỏ này, thì mỗi người phải có sức mạnh nhất định, nhưng khi nói đến đạo cốt, trên mặt ai nấy cũng đều lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi.

Ninh Diệu vừa nghe thấy, lập tức nhăn mày lại.

Đạo cốt?

Nghe thì có vẻ là một thứ rất lợi hại, nhưng y lại chưa từng nghe về nó.

[Hệ thống, đạo cốt là gì?]. Ninh Diệu hỏi thử trong đầu.

Hệ thống chẳng đáp lại câu nào, ngay cả rên một tiếng cũng không có, giống như là chết rồi vậy.

Ninh Diệu vừa nghĩ đã cảm thấy không hợp lý, vậy nên y nương theo khoảng cách khi ngồi ăn cơm, len lén quan sát Úc Lễ.

Vai chính của quyển sách, nhân vật trung tâm của thế giới này đang ngồi đối diện y. Hắn giống như là không nghe thấy mấy câu thì thầm xung quanh, vẫn cứ lặng lẽ ăn thức ăn, sắc mặt bình tĩnh đó chẳng hợp tí nào với mấy người bên trong khách điếm.

Nếu thật sự có đạo cốt đỉnh cấp vạn năm khó gặp, thì chắc chắn...người có khả năng sở hữu nhất, chính là Úc Lễ.

Ninh Diệu không thể trực tiếp hỏi Úc Lễ, nên bắt đầu nâng cao giọng, nói khích mấy người trong khách điếm: "Nói hăng say như vậy, lỡ đâu người ta còn chưa được sinh ra thì sao? Chỉ biết nói khoác, có gì thú vị đâu chứ."

Những người khác trong khách điếm lập tức dựng ngược lông mày, mắng: "Con mèo vàng nhỏ này ở đâu ra đây? Lại dám ở nơi này mà nói hươu nói vượn à?"

Có mấy tu sĩ tính tình thô lỗ muốn đứng lên dạy dỗ Ninh Diệu, nhưng sau khi nhìn thấy được mặt y thì lập tức ngồi xuống, sắc mặt đỏ bừng, chỉ đành uống ngụm trà để giải khát, rồi giải thích vô cùng vang dội: "Ai nói là chưa sinh ra, đây là việc mà toàn bộ Tu Chân giới đều biết! Nếu không sai thì hơi thở của đạo cốt đã xuất hiện từ hai mươi năm trước!"

Có một ông lão đang vuốt râu ngồi bên cạnh bàn bọn họ, giải thích càng cẩn thận tỉ mỉ hơn: "Ta nghe Bách Hiểu Sinh nói, người đó đã sinh ra trên thế gian, thuở thiếu thời bị cha mẹ vứt bỏ, bán cho tên ác bá nức tiếng gần xa chỉ vì để đổi lấy một số tiền mà thôi. Trong lúc người đó chống cự đã vô ý sử dụng sức mạnh của đạo cốt, nên mới khiến cho hơi thở của đạo cốt xuất hiện."

Nếu sự chú ý của Ninh Diệu chia ra mười phần thì đã đặt trên Úc Lễ hết tám phần, nên y có thể nhạy bén cảm nhận được, khi người kia nói đến mấy chữ "bị cha mẹ vứt bỏ" Úc Lễ đã siết chặt đũa gỗ trong tay.

Mà những việc như vậy, y vẫn chưa được nhìn thấy trong sách mà hệ thống đã từng đưa cho y.

Úc Lễ khôi phục dáng vẻ bình thường rất nhanh, khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc mà Ninh Diệu cho rằng mình đã giấu rất kỹ kia, lạnh giọng hỏi: "Thế nào? Ngươi cũng muốn đi tìm người đó?"

Ninh Diệu vội vàng lắc đầu.

Úc Lễ lại nói: "Ăn không vào nữa à? Ngươi gọi nhiều món như vậy, phải ăn cho hết!"

"Ta sẽ không lãng phí đâu, tạo ra đá quý cũng tốn nhiều sức lắm" Giọng nói của Ninh Diệu thật là ngoan: "Ta có thể ăn hết mấy món này, một hạt cơm cũng không bỏ sót."

Úc Lễ không nói thêm gì nữa, hắn tập trung một phần linh lực vào đầu ngón tay, một tia sáng màu đen chợt lóe lên, trước khi bị người ta chú ý tới đã phân tán thành rất nhiều hạt tròn nhỏ, tản ra bốn phương tám hướng.

Tòa thành này có quá nhiều kẻ thù, nên hắn cũng lười đến tận cửa giết từng người.

Những hạt đó sẽ đi vào giấc mơ của những kẻ đã và đang muốn làm hại hắn, để nói cho những kẻ đó, người nắm giữ đạo cốt mà bọn họ đang vất vả tìm kiếm đang ở nơi này.

Tối nay hắn sẽ ôm cây đợi thỏ, một lưới tóm gọn những kẻ đó ngay tại toà thành này.

Úc Lễ thu tay lại, bỗng thấy Ninh Diệu đang bưng một đĩa điểm tâm ngọt.

Y gắp cái bánh ngọt tinh xảo nhất nhưng lại không đặt vào chén mình, mà hơi lắc lư lảo đảo đặt vào trong chén Úc Lễ.

Úc Lễ lên tiếng ngăn lại: "Muốn làm gì?"

"Mời ngươi ăn bánh mây nè." Ninh Diệu chớp chớp mắt, nở một nụ cười đầu tiên từ khi bọn họ gặp mặt đến nay.

Nụ cười ấy vừa tươi vừa mềm mại, tựa như là mật ngọt có thể lôi tụt cả người lẫn ngựa vào trong.

"Chủ quán nói ăn bánh mây, sẽ có được một giấc mộng đẹp." Ninh Diệu cười nói: "Tặng cho ngươi ăn nhé?"

-----------—-Hết chương 4—---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play