Edit: Bull
Beta: DiDi, Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
---------------------------
Chương 3:
Ánh mắt của Úc Lễ nặng nề, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Ninh Diệu và yêu thú ở phía xa.
Đây chính là năng lực của người này?
Nhân duyên của người này không gì sánh kịp, thậm chí còn có thể thuần phục được linh thú đệ nhất ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.
Đây chính là đặc điểm hoàn toàn trái ngược với hắn, cũng là thứ năng lực mà hắn chưa bao giờ có được.
Úc Lễ nhìn thấy Ninh Diệu đứng dậy, chào tạm biệt với yêu thú kia, nhưng nó lại cắn chặt lấy quần áo Ninh Diệu, không cho y rời khỏi đây.
Úc Lễ bỗng nở một nụ cười vô cùng hứng thú.
Khi yêu thú nhìn trúng một người, tuy rằng nó sẽ không làm tổn thương người đó, nhưng nó sẽ giữ người đó trong lãnh thổ của mình, xem như là vật sở hữu của nó.
Tuy rằng có hơi lệch so với tưởng tượng ban đầu của hắn, nhưng xem ra, hắn vẫn phải nói lời từ biệt với thiếu gia nhỏ thú vị này ở đây thôi.
Dựa theo tính chiếm hữu của yêu thú thì chắc chắn nó sẽ không cho Ninh Diệu rời khỏi đây, mà hắn cũng sẽ tiện tay giúp đỡ một chút, cách ly khu vực này cùng tất cả các nơi khác, biến nơi này thành một thế giới hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.
Kiếp nạn của hắn bị giam cầm ở nơi này, sẽ không còn gặp lại hắn nữa, vừa đúng lúc.
Ninh Diệu không biết rằng việc mình tiện tay nhặt một con vịt cũng có thể ngầm tạo ra biết bao sóng gió. Y kéo áo choàng của mình, muốn bắt vịt con nhả ra: "Ngoan, ta phải đi rồi, nếu không thì có người sẽ tức giận, đến lúc đó lại biến ngươi thành vịt nướng."
Đương nhiên yêu thú vẫn không chịu nhả ra, nó vẫn cắn chặt áo Ninh Diệu không thèm buông.
"Aizz."Ninh Diệu thở dài. "Được thôi, nếu ngươi vẫn cứ khăng khăng muốn như vậy, thì ta chỉ có thể làm như vầy thôi."
Từ bé đến lớn, y đã chẳng nhớ rõ mình đã gặp qua trường hợp này bao nhiêu lần. Rất nhiều trẻ con và động vật nhỏ cứ dính mãi trên người y chẳng chịu đi, cứ muốn ở cùng với y mãi.
Các bạn nhỏ có thể giao cho người lớn trong nhà của các bạn ấy đưa đi, còn động vật nhỏ thì phải dùng cách khác.
Ninh Diệu bế vịt con lên, đi dạo hết một vòng quanh hồ, tìm đồ vật mà y muốn.
Nhưng khi sắp bước vào một khu vực nọ, vịt con nãy giờ vẫn luôn ngoan ngoãn để Ninh Diệu ôm trong tay lại giãy giụa kịch liệt, sau đó nhảy xuống cắn lấy quần áo Ninh Diệu, muốn lôi người ra ngoài.
Ninh Diệu không rõ nguyên do: "Làm sao vậy? Vì sao lại không muốn cho ta qua đó?"
Phía trước vẫn là cảnh cây cối um tùm, nhưng lại có một cái cây hình dạng giống cây liễu đang sinh sống bên hồ, tất cả đều mỹ lệ tựa như một bức tranh sơn dầu.
Yêu thú không nói được tiếng người nên không có cách nào giải thích, chỉ có thể liều mạng kéo Ninh Diệu ra ngoài.
Mà theo như khi Ninh Diệu nhìn vào trình tự hành động của Úc Lễ trong quá khứ, cũng phát hiện ra cái cây lớn ở kia, không nhịn được nhíu mày.
Nếu như y không nhận sai... Thì thứ kia hoàn toàn không phải là một cái cây bình thường để ngắm cho vui, mà là một cây Trảm Anh Liễu vô cùng hiếm thấy.
Từ 'anh' này không phải để chỉ trẻ mới sinh, mà là chỉ tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Trảm Anh Liễu bình thường không chủ động tấn công người, nhưng nếu có người bước vào địa bàn của nó, Trảm Anh Liễu sẽ trói chặt người đó lại, rồi cứ như vậy mà treo cổ lên .
Yêu thú vội vàng lôi Ninh Diệu đi, tín hiệu rõ ràng như vậy, nếu như Ninh Diệu có đầu óc một chút thì sẽ không bước vào khu vực nguy hiểm kia nữa.
Ninh Diệu cũng không biết một người một thú kia đang suy nghĩ chuyện gì, y chỉ là muốn dựa theo cách làm cũ mà trấn an vịt con thôi.
Trước đây, nếu như đụng phải chó hay mèo cứ một mực đòi đi theo y, y sẽ nhờ cây cỏ ở gần đó giúp đỡ ngay.
Ninh Diệu bước vào vùng thuộc địa bàn của cây Trảm Anh Liễu, nhẹ giọng hỏi trong ánh mắt hoảng sợ của vịt con: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp ta chơi cùng bé con này một chút được không?"
Cây cối sẽ không nói, gió thổi cành liễu bay bay, tất cả đều có vẻ rất bình yên hòa thuận.
Nhưng ngay sau đó, mấy cành liễu thô to lập tức vung lên, vụt về phía Ninh Diệu nhanh như một tia chớp!
Trong số những người ở đây, người có thể phản ứng lại chỉ có Úc Lễ, hắn nhíu mày, kiếm khí chuẩn bị lao ra, chém đứt cành liễu.
Nhưng trước khi kiếm khí kịp ngưng kết, Úc Lễ bỗng nhận ra được điều gì đó, bèn đánh tan kiếm khí.
Mục tiêu nhắm đến của mấy cành cây kia vốn không phải Ninh Diệu!
Cành liễu vòng qua Ninh Diệu, thẳng tay trói vịt vàng ở phía sau, rồi bó nó thật chặt , sau đó mới từ từ vươn một cành liễu thanh nhã đến trước mặt Ninh Diệu.
Dưới tầm mắt của Ninh Diệu, cành liễu kia chỉ lắc lư vài cái, ở đỉnh nở ra một đóa hoa trắng tinh.
Vịt vàng: "?"
Ủa? Gì vậy?
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, bất cứ người nào trong Tu Chân giới đều sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm. Nhưng Ninh Diệu đã quen với việc nay từ lâu, vậy nên sau khi sờ sờ cành liễu thì y chỉ cười lắc đầu, từ chối đóa hoa kia.
"Cảm ơn ngươi, nhưng hoa là...cơ quan sinh sản của thực vật, ta không nhận được." Khi y nói ra lời này cũng thấy hơi xấu hổ, vành tai trắng tinh của Ninh Diệu đã nhiễm chút màu đo đỏ. Y bình tĩnh từ chối ý muốn tặng hoa của cây liễu thêm một lần nữa.
Đóa hoa bị từ chối, buồn bã héo đi. Nhưng nó lấy lại tinh thần rất nhanh, đóa hoa cố nghẹn trong chốc lát, biến thành một thứ trái cây màu đỏ, bên trên tỏa ra linh khí dày đặc.
Đồng thời cành liễu cũng giơ vịt vàng đang bị bó chặt lên, lắc lư qua lại. Ý muốn nói: nếu Ninh Diệu không nhận món quà này, nó sẽ không thèm giúp y chăm thú cưng nữa đâu.
Ninh Diệu không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy quả đỏ, rồi tạm biệt cây liễu và vịt vàng, trở về xe ngựa.
Xe ngựa vẫn đậu ở chỗ cũ, khi Ninh Diệu mở cửa xe, y lập tức hoảng hốt vì tên đại ma đầu khiến y sợ hãi vẫn còn ngồi trong xe.
Úc Lễ không chỉ còn ngồi bên trong, mà ánh mắt nhìn y cũng có gì đó khang khác, có vẻ săm soi hơn trước, kỳ lạ thật.
Ninh Diệu chẳng nghĩ ra được gì, bèn hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?"
Úc Lễ không thèm nói gì.
Có lẽ hắn đã nghĩ ra, vì sao Thiên Đạo lại nói người này có thể lấy đi tính mạng của hắn.
Nhân duyên cùng với mị lực kinh người, không chỉ có thể thuần phục hung thú trong nháy mắt, mà còn có thể thu phục cả cây tinh trước nay không muốn tiếp xúc với người khác.
Thậm chí...
"Đưa tay cho ta." Úc Lễ lạnh lùng nói.
Ninh Diệu nào dám phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn đưa tay đến trước mặt Úc Lễ.
Ngón tay Úc Lễ đặt trên mạch đập của Ninh Diệu, một tia linh lực phát ra từ đầu ngón tay xâm nhập vào cơ thể y, trong nháy mắt đã tìm được thứ mình muốn.
Thậm chí, Ninh Diệu cũng chẳng có được Mộc Linh Căn.
Không hề dựa vào linh lực của linh căn, nhưng chỉ cần đối mặt một lần, thì đã có thể thu nạp cây tinh mang linh lực khủng bố mà vô số tu sĩ hoảng sợ về dưới trướng mình.
Có được khả năng như vậy, chẳng trách Thiên Đạo xem người này như vị cứu tinh có thể lật đổ được đại ma đầu như hắn.
Úc Lễ buông tay Ninh Diệu ra, khởi động xe ngựa, sau đó ôm kiếm ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có thể là sự kiêu ngạo của thiên tài, cũng có thể là do hắn đã xem nhẹ việc sống chết từ lâu, Úc Lễ bỗng nhận ra cảm xúc của mình đối với Ninh Diệu chẳng có chút biến hoá nào cả.
Nếu như cả tam giới liên thủ để đối phó hắn thì sao? Kiếp trước, hắn cũng không phải chưa từng trải qua những chuyện như vậy.
Úc Lễ nhìn cảnh tượng mây cuộn mây tan phía chân trời, bỗng cảm thấy như có gì đó đang chạm nhẹ vào cánh tay mình.
Có lẽ là thấy hắn chẳng có phản ứng gì, đồ vật kia chỉ đành lặp lại động tác đó, chạm thêm cái nữa.
Úc Lễ cau mày quay đầu lại, hắn thấy Ninh Diệu đang ngồi trong góc xe nhìn mình, còn đưa một bàn tay đến bên cạnh hắn.
Trên bàn tay kia cầm một nửa của trái cây màu đỏ, đúng là thứ mà Trảm Anh Liễu đã đưa cho Ninh Diệu.
"Cho ngươi một nửa nè." Ninh Diệu nhỏ giọng nói.
Úc Lễ không nghĩ đến chuyện mình còn có thể gặp lại loại quả này. Hắn vốn cho rằng, Ninh Diệu đã ăn hết vào lúc y đi về xe rồi.
Không hiểu vì sao, trong nháy mắt này, Úc Lễ bỗng nhớ về rất nhiều chuyện đã trải qua, cũng giống với cảnh tượng này.
Hắn đã từng đi làm nhiệm vụ cùng với sư đệ lười biếng thích dùng mánh khóe, gần như phần lớn đều do hắn hoàn thành, còn nói rằng phần thưởng sẽ chia cho hắn nhiều hơn. Kết quả là sau khi trở lại môn phái, người kia ngay lập tức cáo trạng với sư phụ, nói rằng công lao của hắn đều là nhờ ức hiếp, cướp đoạt của gã mà có được.
Thú con của Yêu Tộc đã từng được hắn cứu, nói rằng muốn báo đáp ơn cứu mạng của hắn, phải trả thù lao cho hắn, nhưng vừa quay đầu lại thì đã lập tức đẩy hắn vào trận pháp phong ấn, muốn hấp thu đạo cốt của hắn rồi lên làm Vương Quân của Yêu Tộc.
Đã từng...
Thấy Úc Lễ không động đậy gì, Ninh Diệu lại cố gắng lấy hết can đảm, lắp ba lắp bắp nói: "Cầm đi mà, ta muốn ăn."
"Làm gì?" Giọng điệu của Úc Lễ lạnh băng.
"Chuyện này... Chuyện này còn phải hỏi sao?" Ninh Diệu ngơ ngác.
Ninh Diệu tự có một kế hoạch hành động tiêu chuẩn cho mình, tỷ như không thể ăn một mình, phải chia sẻ cho người bên cạnh. Từ nhỏ đến lớn, y đều đối xử với những người bên cạnh mình như thế, nên chuyện này đối với y cũng bình thường giống như con người phải ăn cơm uống nước vậy.
Tuy rằng đối tượng lần này là người mà y rất sợ, nhưng y vẫn dựa theo thói quen nhiều năm mà triệt để thực hiện kế hoạch tiêu chuẩn của mình.
Y chẳng thèm vì sợ chết mà phải biến thành loại người mà bản thân mình còn cảm thấy đáng ghét!
Ninh Diệu giải thích sơ qua một chút, sau khi Úc Lễ nghe xong thì rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới lên tiếng cười nhạo: "Tu chân giới chưa từng có quy tắc nào như vậy."
"...Thật sao?" Ninh Diệu mở to đôi mắt, rồi lại nhíu mày suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: "Nhưng ta cảm thấy có thể có."
Ninh Diệu tiếp tục nhỏ giọng nhắc lại: "Tuy rằng... Tuy rằng quan hệ giữa chúng ta không được tốt lắm, ngươi muốn giết ta, lại còn ép ta khóc mỗi ngày, nhưng những quy tắc khi ở chung tồn tại vẫn hợp lý mà."
Sau khi Ninh Diệu nói xong, thì lập tức nhận ra mình chỉ là một cái máy tạo đá quý, muốn lập ra quy tắc thì thật là vớ vẩn. Thế nên y nhanh chóng nhét nửa quả kia vào tay Úc Lễ, vèo một cái chuồn sang chỗ khác ngồi cách hắn thật xa.
Úc Lễ rũ mắt nhìn về phía trái cây đỏ tươi, bên trên còn có nước quả ngọt ngào dinh dính thấm qua khe hở giữa ngón tay: "Đây chính là thứ được linh khí tu luyện nhiều năm của Trảm Anh Liễu tạo thành, nếu như ăn hết một quả, có lẽ tu vi có thể tăng lên khá nhiều."
Chỉ vì một thứ quả nhỏ bé như thế thôi, mà không biết bao nhiêu người ở Tu Chân giới tình nguyện vì nó mà chấp nhận thê ly tử tán, huynh đệ tương tàn.
Sức mạnh là vĩnh hằng, nhưng tình nghĩa lại không như vậy, mà cái thứ được gọi là đạo đức làm người, thì càng không tồn tại.
"Hừm..." Cũng chẳng biết Ninh Diệu nghe có hiểu hay không, y nhận xét: "Mùi vị cũng được."
Úc Lễ đưa mắt nhìn sang gương mặt Ninh Diệu, cẩn thận quan sát con người ngày thường rất sợ chết, nhưng đôi lúc lại giống như một thiếu gia nhỏ không hề biết sợ là gì kia.
...Cách hành xử của người này gần như hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Ninh Diệu nhìn vào ánh mắt của hắn, chỉ trong vài giây, y đã tưởng tượng ra được rất nhiều kiểu chết thê thảm, vừa khóc vừa nói: "Chỉ vì muốn bẻ một nửa cho ngươi mà ngón tay ta bị đau như vầy nè, vậy mà ngươi vẫn còn muốn giết ta, tốt xấu gì cũng phải cho ta ăn hết nửa quả này chứ!"
Úc Lễ trầm mặc, ánh mắt lại chuyển đến đầu ngón tay của Ninh Diệu.
Mấy đầu ngón tay trắng trắng mềm mềm phiếm hồng, trông cũng hơi hơi đáng thương.
"Bây giờ không giết ngươi." Úc Lễ trầm giọng.
Ánh mắt Ninh Diệu sáng lên, nhận ra tâm trạng của Úc Lễ không tệ, bèn nhân cơ hội, vội đi giành quyền lợi cho mình ngay: "Hôm nay tay ta đau quá, ngày mai không khóc ra nửa rương đá quý có được không?"
Úc Lễ nhìn Ninh Diệu, khóe môi hơi nhếch lên, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Không được."
---------Hết chương 3---------