Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
--------------------------------
Chương 38:
Ninh Diệu ôm cổ Úc Lễ, sau khi lỗ tai dán sát vào tai hắn, mới nhận ra có điều không ổn lắm.
Trước đây cả thân chim của y đều phải treo hết lên người Úc Lễ, mới có thể gắng gượng ôm lấy cổ hắn. Mà bây giờ, y chỉ cần vươn hai tay ra, không cần cố sức chút nào.
Ninh Diệu nhìn bàn tay năm ngón mum múp thịt khác hẳn với đôi cánh nhỏ của mình, sự kích động trào dâng trong lòng.
Tốt quá, cuối cùng y cũng có thể biến thành hình người rồi!
Sự vui sướng và kích động khi đã thành công khiến cho Ninh Diệu ôm Úc Lễ càng chặt hơn, hưng phấn nói: "Ta biến thành người rồi! Huynh lợi hại quá! Một lần là thành công luôn!"
Bỗng Ninh Diệu nghĩ tới gì đó, bèn kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra một chút, để Úc Lễ có thể nhìn rõ mặt y, lo lắng hỏi: "Ta trông thế nào? Có đẹp không?"
Vòng ngực kề sát đã rời đi, tiếng tim đập như muốn nhảy ra cũng đã bị âm thanh của linh tuyền ấm áp che lấp, mà gương mặt không chút phấn son ấy lại xuất hiện trước mặt Úc Lễ.
Rõ ràng khuôn mặt ấy có thể câu mất hồn người ta như thế, nhưng lại không hề có chút phòng bị nào, trong đôi mắt chỉ phản chiếu mỗi bóng hình của hắn mà thôi.
Có bọt nước nho nhỏ đọng trên lông mi, mỗi khi y chớp mắt thì rơi xuống, trượt qua gương mặt non mịn, rồi hoà lẫn vào những giọt nước khác, tạo thành những giọt nước lớn hơn, sau đó từ từ rơi xuống.
Nó nhỏ giọt trên một điểm khác cũng đỏ hồng.
Khi Úc Lễ nhắm mắt lại, hình ảnh người kia vẫn còn tồn tại trong võng mạc hắn, thật lâu chẳng thể tiêu tán.
Nước linh tuyền bao phủ toàn thân, dường như dòng nước ấm áp kia đang càng lúc càng nóng, khiến cho máu trong người cũng sôi sục chực trào dâng.
Bởi vì đột nhiên bị biến từ bé chim chỉ to bằng nắm tay thành hình người trưởng thành, nên Ninh Diệu không thể nổi trên mặt nước nữa, mà đang dần chìm xuống. Y thuận thế ngồi lên người trước mặt mình, không chút khách khí mà dồn hết sức nặng lên người hắn.
"Sao huynh lại không nói gì hết? Do ta xấu quá sao? Mắt huynh cũng nhắm lại luôn rồi." Trong giọng nói của Ninh Diệu còn có chút tủi thân. "Chuôi kiếm của huynh lại cộm vào người ta, có thể cất nó vào không?"
Ninh Diệu không hề biết rằng, trường kiếm của Úc Lễ đã bị hắn cất từ lâu, ngay từ lần đầu tiên y lên tiếng.
Trường bào màu trắng rơi xuống từ không trung rồi khoác trên người Ninh Diệu, bao kín lấy y, hoàn toàn che đậy vẻ xuân sắc kia.
"Lên." Giọng nói của Úc Lễ vô cùng trầm.
Ninh Diệu không nghe, y nghi hoặc chạm vào quần áo trên người mình: "Ta còn ở trong nước mà, sao lại cho ta mặc y phục?"
Như vậy thì quần áo đều ướt hết cả rồi, chờ đến khi y ra khỏi bồn tắm, thì phải thay thêm một lần nữa.
Ninh Diệu không đợi được câu trả lời của Úc Lễ, chỉ thấy hắn dứt khoát đứng dậy, bước thẳng lên bờ.
Áo đen trên người hắn đã ướt sủng, mỗi một bước hắn đi đều sẽ để lại dấu chân ướt đẫm, nhưng Úc Lễ lại không dùng linh lực làm bốc hơi hơi nước trên quần áo, mà cứ để nó ướt như vậy, vội vàng bước ra ngoài.
Ninh Diệu nhìn Úc Lễ đi được vài bước, cuối cùng mới kịp nhớ ra, nôn nóng nói: "Từ từ, huynh mặc kệ ta luôn sao?"
Bước chân của Úc Lễ vẫn không hề dừng lại.
Bể tắm này và phòng ngủ cũng không cách xa nhau lắm, đều ở trong cùng một viện. Hơn nữa nơi này còn là lãnh địa Phượng tộc, cho dù là tên yêu nào không có mắt cũng không dám đến nơi này gây rối, vô cùng an toàn.
Rõ ràng là hắn đã rời khỏi bể nước ấm, nhưng vẫn không thể nào vứt bỏ được dòng máu nóng kia. Khi hô hấp, hơi thở phun ra nóng rực, nóng hơn ngày thường rất nhiều lần, như thể đang kêu gào đòi hắn phải phát tiết luồng nhiệt này ra ngoài.
Úc Lễ đã từng thử qua loại thuốc nào đó được xưng tụng là lợi hại nhất tam giới, sau khi trúng, máu trong người như bị thiêu đốt, phá hủy lý trí con người, dường như thất tình lục dục* chỉ còn lại một dục vọng duy nhất, trừ chuyện đó ra thì mọi chuyện trên thế gian này đều chẳng còn ý nghĩa.
(*thất tình lục dục: (七情六欲) Thất tình chỉ cho 7 thứ tình cảm mà mọi người đều có, đó là mừng, giận, thương, sợ, yêu, ghét và muốn. Còn Lục dục, theo luận Đại trí độ quyển 2 là chỉ cho 6 thứ dục vọng của phàm phu đối với người khác phái, đó là: Sắc dục(muốn vì nhan sắc), hình mạo dục(muốn vì vóc dáng), uy nghi dục (muốn vì cử chỉ), ngôn ngữ âm thanh dục (muốn vì giọng nói),tế hoạt dục(muốn vì làn da láng mịn) và nhân tướng dục(muốn vì tướng người khêu gợi); hoặc chỉ cho nhãn dục (muốn vì cặp mắt), nhĩ dục(muốn vì đôi tai), tị dục(muốn vì cái mũi), thân dục(muốn vì thân hình) và ý dục(muốn vì ý hợp). Từ ngữ Thất tình lục dục hiện nay được sử dụng rộng rãi chính là dùng theo từ Lục dục trong kinh điển Phật để chỉ chung cho tình cảm, dục vọng... của con người.)
Úc Lễ cố cắn răng chịu đựng cho qua, cho nên thế gian đã đồn đại rằng hắn đã sớm cắt đứt thất tình lục dục. Vậy nên hắn mới có thể đạt đến đỉnh cao, trở thành kẻ mạnh nhất.
Chính hắn cũng từng cho rằng như thế.
Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu.
Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một người phàm chưa buông được thất tình lục dục.
Úc Lễ chỉ cần vài bước đã cách rất xa, nhưng trước khi hắn hoàn toàn bỏ đi, tiếng khóc nức nở khe khẽ của Ninh Diệu đã vang lên từ sau lưng hắn.
"Ta vừa mới biến thành người, còn chưa học được cách đi đường, Úc Lễ, ta không thể tự quay về."
"Nếu huynh thấy ta xấu xí, thì ta sẽ quay mông lại che mặt đi, huynh không còn phải nhìn thấy mặt ta nữa." Ninh Diệu dùng ống tay áo che mặt mình lại, khi nghĩ đến việc mình xấu đến mức doạ Úc Lễ bỏ đi, không khỏi cảm thấy bi thương.
"Ta không muốn thành người nữa!" Ninh Diệu bật khóc thành tiếng.
Nước mắt bị ống tay áo thấm mất, không thể biến thành linh thạch. Nhưng ống tay áo vốn đã bị nước hồ thấm ướt, mà cứ áp lên mặt Ninh Diệu, khiến y cảm thấy khó thở.
Khuôn mặt Ninh Diệu toàn là nước, cả người cũng ướt sủng, trông có vẻ rất đáng thương, mà tâm trạng cũng chẳng hề tốt nổi.
Một bàn tay to lớn nâng mặt y lên, kéo ống tay áo đang che mặt y xuống, lại dùng linh lực làm bốc hơi hết nước trên mặt Ninh Diệu.
Tầm mắt Ninh Diệu đối diện với Úc Lễ, đôi mắt hắn đen nhánh như đêm đen, nhưng lại không hề lạnh lẽo, mà mang theo một luồng hơi nóng chẳng biết xuất hiện từ đâu.
"Không được khóc." Giọng nói của Úc Lễ vô cùng trầm.
Ninh Diệu mím chặt môi, sau đó nhìn Úc Lễ một lát, rồi thử dang hai tay về phía hắn.
Hai người đối diện với nhau một hồi lâu, cuối cùng Úc Lễ mới âm thầm thở dài một hơi, rồi chỉ đành cúi người xuống, bế ngang Ninh Diệu từ dưới hồ lên.
Hắn không thả Ninh Diệu xuống đất tự đi, mà là ôm y suốt cả quãng đường, đến tận phòng ngủ.
Nước thấm ướt bên trong quần áo đã được hong khô, khiến Ninh Diệu cảm thấy rất thoải mái.
Ninh Diệu lại được quay về giữa vòng ôm ấm áp ấy, nên đã an tâm hơn rất nhiều, nhưng y vẫn cảm thấy rất không vui.
"Ta thật sự xấu đến vậy sao?" Ninh Diệu hỏi.
"Không xấu, rất đẹp." Úc Lễ tạm ngừng trong chốc lát, mới nói thêm một câu. "Đẹp nhất ta từng thấy."
Đánh giá này có thể nói là vô cùng vô cùng cao, chỉ là Ninh Diệu không tin mấy.
Y còn đang nghi ngờ, một cái gương nhỏ đã được đưa đến trước mặt y.
Ninh Diệu cầm lấy gương, tự ngắm gương mặt của mình trong đó. Y nhìn trái ngó phải, cuối cùng mới chắc chắn rằng Úc Lễ không nói dối, mà y cũng chẳng xấu đến mức doạ hắn chạy mất.
Hứ, không hổ là y, lúc làm chim cũng đẹp, đến khi làm người cũng đẹp như thế!
Lòng Ninh Diệu đã tràn đầy tự tin, y cất gương kỹ càng, mà Úc Lễ cũng đã bế y về đến phòng ngủ.
Ninh Diệu bị đặt lên giường, y còn rất tự giác mà lăn vào bên trong, vẫn nhường một chỗ cho Úc Lễ ngủ cùng giống hệt như ngày thường.
Nhưng lúc này Úc Lễ lại không nằm cùng y, sau khi buông y ra, thì lập tức đi về phía cửa phòng.
"?" Ninh Diệu từ trên giường bật dậy. "Huynh đi đâu?"
Bước chân của Úc Lễ dừng lại, đối với vấn đề của Ninh Diệu, hắn chỉ tránh đi mà không đáp lại, rồi nói: "Ngươi ngủ đi."
Thấy Úc Lễ lại sắp nhấc chân rời khỏi phòng, Ninh Diệu vội la lên: "Huynh giận ta sao? Chúng ta, chúng ta vẫn luôn ngủ cùng nhau mà."
Trước đây, khi bọn họ ở trong căn nhà hẻo lánh kia, y còn là một cục bông nhỏ, Úc Lễ vẫn luôn ngủ bên cạnh y, đêm nào cũng như thế.
"Ngươi cũng không thể là chim mãi." Úc Lễ nói. "Nếu hôm nay ngươi đã khôi phục hình người, thì chúng ta ngủ riêng."
Ninh Diệu nghe mà chẳng hiểu gì cả, tại sao y không thể mãi mãi là chim? Y không chỉ là chim, y còn là Điểu vương mà.
Úc Lễ vẫn muốn bỏ đi, dưới tình thế cấp bách, Ninh Diệu đành phải dùng thủ đoạn lợi hại nhất mà y thường dùng khi tuyệt vọng, chính là...làm nũng. "Nhưng...nhưng mà, huynh không nằm bên cạnh, ta ngủ không được."
Giọng điệu của y rất mềm mại, còn mang theo chút khát vọng và mong chờ, cho dù là người có ý chí sắt đá nhất nghe xong cũng sẽ tan thành bùn nhão.
Đúng là ý chí của Úc Lễ rất sắt đá, nhưng chỉ là đối với người khác. Càng không cần phải nói đến, người hắn phải đối mặt bây giờ là Ninh Diệu, người mà hắn vẫn còn ôm chút suy nghĩ khác.
Đây là quyến rũ.
Tầm mắt của Ninh Diệu đột nhiên tối sầm lại, mọi thứ trong tầm mắt y đều bị một bóng dáng màu đen che khuất, bỗng có người nắm lấy cằm, rồi nâng mặt y lên.
"Tiểu thiếu gia, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?" Ánh mắt của Úc Lễ vừa lạnh như băng lại vừa nóng như lửa. "Nói như vậy, nghĩa là ngươi chưa từng chịu khổ bao giờ?"
Khoảng cách của bọn họ rất gần, đôi môi mỏng của của Úc Lễ đã gần ngay trước mắt, chỉ cần hắn cúi đầu một chút, là hai đôi môi đã có thể dán vào nhau.
Úc Lễ vẫn không hề buông ra, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Diệu, nói rõ từng câu từng chữ: "Ngươi còn nói như vậy, đến lúc đó, cho dù ngươi kêu khản cả yết hầu, khóc ra cả giường linh thạch, cũng không ai có thể cứu ngươi, hiểu không?"
"Hiểu...hiểu rồi." Ninh Diệu nhẹ giọng trả lời.
Bàn tay Úc Lễ buông lỏng, hắn đứng thẳng dậy, rồi xoay người bỏ đi.
"Đừng xem ta như người có đạo đức cao thượng."
Nói xong câu cuối cùng, bóng dáng của Úc Lễ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Ninh Diệu ngẩn ra trong chốc lát rồi nằm xuống.
Bây giờ vẫn còn rất sớm, mới chỉ lúc giải trí sau giờ cơm chiều, Ninh Diệu hoàn toàn không ngủ được, y lăn qua lộn lại vài vòng, rồi ngồi bật dậy.
Úc Lễ không muốn để y nói vậy, thì y không nói là được rồi, Úc Lễ cần gì phải nổi giận với y chứ.
Tuy rằng y chỉ có ký ức chưa đến nửa tháng sinh hoạt, nhưng y vẫn ngầm cảm thấy, chắc chắn người khác sẽ không thèm để ý đến suy nghĩ của y, nhưng nếu người đó là Úc Lễ, thì hắn sẽ không nỡ nói lời tàn nhẫn rồi bỏ đi như vậy đâu.
Hừ, người tốt lại muốn giả dạng làm người xấu!
Không có ai nói chuyện phiếm cùng Ninh Diệu, nên y cảm thấy rất nhàm chán, y bèn mò mẫm xuống giường, dựa vào bên tường mà học cách đi đường.
Chuyện này đối với y cũng không khó lắm, chỉ một thoáng, Ninh Diệu đã nắm được kỹ thuật đi đường. Sau khi mò mẫm được một lát, y đã bước đi như bay.
Nơi này cũng chẳng có thứ gì để chơi, Ninh Diệu cứ tùy tiện đi, đến bên cạnh mấy rương pháp bào mà Phượng tộc đem đến.
Ninh Diệu mở cái rương ra, tiện tay lấy một bộ pháp bào rồi mặc lên người.
Lúc này đây pháp bào lại rất vừa người, không còn xuất hiện tình trạng mặc không vừa như lúc trước nữa. Sau khi Ninh Diệu mặc pháp bào xong, thì tùy tiện bước ra sân đi dạo.
Bên ngoài chủ viện của y chính là một rừng cây ngô đồng cực lớn.
Trong truyền thuyết, phượng hoàng chỉ sống trên cây ngô đồng, cho nên Phượng tộc đã trồng rất nhiều cây ngô đồng ở chỗ này.
Ngô đồng ở nơi này khác hẳn với những cây ngô đồng bình thường, mỗi một chiếc lá trên cây đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa như hoàng kim.
Ninh Diệu bước vào rừng cây, nhưng ngoại trừ cây ngô đồng, nơi này còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, có vẻ cảnh đẹp ý vui.
Ninh Diệu vừa bước vào, đã được cả rừng cây hoan nghênh. Chúng nó cây nào có thể nở hoa thì nở hoa, mọc lá thì mọc lá, chỉ hy vọng có thể hấp dẫn ánh mắt của người kia.
Ninh Diệu bước đi chậm rãi, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi một đoá hoa mới vừa cố gắng nở ra.
*
Lại nói xong mấy lời kia với trưởng lão, Phượng Huyền bèn vung cánh bay vào trong rừng cây ngô đồng.
Trưởng lão nói với gã, pháp bào đã được đưa đến cho phượng hoàng, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ được nhìn thấy diện mạo của phượng hoàng.
Trưởng lão nói xong thì hỏi Phượng Huyền, có cẩn thận làm theo kế hoạch hay không, và có nghĩ phải làm thế nào để chiếm được niềm vui của phượng hoàng hay chưa? Suy cho cùng, khả năng phượng hoàng không đẹp vẫn rất nhỏ, có thể cuối cùng vẫn là gã đi.
Phượng Huyền nói năng hàm hồ, kết thúc cuộc đối thoại này.
Tuy ngoài mặt gã nói là muốn xem xét lại, sẽ hành động theo đúng kế hoạch, nhưng trên thực tế, gã chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, chỉ là tùy tiện tìm lý do cho có lệ mà thôi.
Phượng hoàng kia lớn lên đẹp hay xấu thì có liên quan gì đến gã? Mặc kệ là đẹp hay xấu, gã cũng không rảnh để suy nghĩ cách tìm kiếm niềm vui cho phượng hoàng.
Dù sao hắn cũng sẽ chẳng vì phượng hoàng xinh đẹp, mà nảy sinh tình cảm với nó.
Suốt mấy trăm nay, gã cực khổ học nhiều thứ như vậy, chỉ vì có thể làm một thủ lĩnh tốt. Bây giờ phượng hoàng lại đột nhiên quay về, đoạt đi vị trí vốn thuộc về gã, chẳng lẽ ngay cả tư cách chán ghét gã cũng không được có hay sao?
Hừ, mỹ nhân trên đời này nhiều như vậy, nhưng gã chỉ thích một mình bản thân mình, cho dù phượng hoàng kia có hoa lệ cách mấy, cũng không hợp khẩu vị của gã!
Phượng Huyền bay lượn trên rừng cây ngô đồng, tuy rằng gã không phải phượng hoàng, nhưng cũng rất thích sống trên tán cây ngô đồng.
Trong rừng cây này có một cây hắn đã từng đến nghỉ ngơi rất nhiều lần, lần này cũng quyết định nghỉ trên tán cây đó.
Phượng Huyền bay đến, lại không ngờ lại thấy được một người đang đứng bên cạnh cái cây kia.
Trên người người đó mặc một bộ pháp bào sắc vàng, dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen dài như tơ lụa xoã tung sau lưng, còn đang cúi đầu, ngửi ngửi một đoá hoa nhỏ trắng tinh.
Gió thổi qua làm cánh hoa trắng kia rung lên nhè nhẹ, cũng thổi bay một sợi tóc dài đen nhánh của người nọ.
Người nọ bèn đưa tay vuốt mái tóc dài ra phía sau, làm lộ ra một khuôn mặt trắng nõn.
Có lẽ là vô tình nghe thấy âm thanh vẫy cánh, y bèn ngẩng đầu, nhìn về phía Phượng Huyền rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trong thời khắc ấy, tất cả tiếng gió ở đây đồng loạt im bặt.
Trước giờ Phượng Huyền rất hài lòng với dung mạo của mình, gã minh diễm kiêu ngạo, nên cứ cho rằng bản thân mình kiều diễm, là xinh đẹp nhất.
Nhưng giờ phút này, quan niệm đã ăn sâu bén rễ suốt mấy trăm, đã phải chịu một cú đấm thật mạnh.
Không kiêu ngạo hay hùng hổ dọa người, mà tựa như ánh mặt trời ấm áp, có thể chiếu sáng mọi vật, còn có gì không tốt nữa?
Trời sinh Phượng tộc luôn hướng về ánh mặt trời, đó cũng chỉ là bản năng mà thôi.
Cánh đụng phải thân cây, nhưng Phượng Huyền lại cố nén không để mình phát ra tiếng kêu đau đớn, gã đáp xuống, biến thành hình người.
Gã ôm cái mác Thánh Tử Phượng tộc mà đứng đó, mái tóc đỏ rực ấy đã thể hiện thân phận của gã, chỉ cần là Nhân tộc có chút nhãn lực nhìn thấy được Phượng tộc trên địa bàn của bọn họ, chắc chắn sẽ đến tự giới thiệu.
Nhưng Phượng Huyền lại không chờ được người kia chủ động đến nói chuyện với gã, dường như y có hứng thú với hoa hoa cỏ cỏ xung quanh hơn.
Phượng Huyền chờ đợi trong chốc lát, đến khi chờ không được nữa, bèn bước từng bước qua đó.
Con đường này chỉ có vài bước, nhưng gã lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Không biết người này là do tên cùng tộc nào mang vào, thế mà lại không nói với Thánh Tử như gã một tiếng?
Trong tộc có quy định không cho đưa người ngoài vào, đây là chuyện không được cho phép, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Trước hết cứ phạt nhốt người này ở trong viện của gã ba năm là được rồi.
Khi bước đến gần, Phượng Huyền phát hiện ra biểu cảm của người nọ không hề kinh ngạc vui sướng như trong tưởng tượng của hắn, cũng không hề hoảng sợ hay thất thố gì.
Đối với người này, gã chỉ giống như một người qua đường bình thường chẳng có gì lỳ lạ, nhìn một cái, rồi bỏ qua luôn.
Phượng Huyền nhíu mày.
Hắn không có ý định mua vui cho con phượng hoàng kia, nhưng nếu như thử với người này một lần, cũng không phải là không được.
Phượng Huyền cũng chẳng giỏi mấy chuyện này, càng đến gần, đầu óc gã càng trống rỗng, hoàn toàn chẳng biết nói gì nữa.
"Trùng hợp quá, ngươi cũng tới đây chơi sao?" Người nọ hỏi.
Đúng vậy, rất trùng hợp, đây chính là duyên phận do trời cao định sẵn.
Gã làm Thánh Tử suốt mấy trăm năm, rèn luyện quanh năm, cơ thể rất cường tráng, hoàn toàn có thể dùng đan dược sinh con để sinh ra đời sau khoẻ mạnh. Nhân yêu hỗn huyết, chắc chắn là có thể kế thừa được ưu điểm của cả hai tộc, thống nhất tam giới.
Đủ loại lời nói vọt đến bên môi Phượng Huyền, nhưng cuối cùng gã chỉ thốt ra: "Ai đưa ngươi vào đây? Trái với tộc quy, đi theo ta một chuyến!"
Ninh Diệu: "?"
"Ta...ta đi vào nơi này trái với tộc quy?" Ninh Diệu không thể tin được, nói.
Sau khi Phượng Huyền lên tiếng thì biết không ổn rồi, gã chỉ đành xụ mặt, tiếp tục căng thẳng nói: "Nhân tộc vốn không thể tùy tiện đi lại một mình, ngươi theo ta một chuyến."
"Nhưng ta không phải..." Ninh Diệu còn chưa dứt lời, đã liếc thấy mái tóc của mình.
Không xong rồi, lúc y ra đây, quên đổi màu tóc mất rồi!
Suy nghĩ chạy nhanh trong đầu Ninh Diệu, cuối cùng khẽ cười một tiếng.
"Có lẽ là ngươi hiểu lầm rồi." Ninh Diệu tiện tay cầm lấy một lọn tóc của mình. "Ta mới tìm được vài thứ mới mẻ, có thể ngụy trang làm Nhân tộc, nên mới tùy tiện thử một lần."
Theo lời nói của y, màu đen trên tóc bỗng lui xuống như thủy triều, biến thành bạch kim.
Màu tóc kia là màu bạch kim nhàn nhạt, tựa như có thể phát ra ánh sáng trong đêm tối, càng khiến cho người này có vẻ vô cùng thánh khiết.
Mà ở phần đuôi tóc phía dưới, lại biến đổi từ bạch kim sang hồng.
Ba loại màu sắc này trộn lẫn vào nhau, đã khắc sâu trong lòng mỗi người Phượng tộc.
Đầu Phượng Huyền đã hoàn toàn trống rỗng, gã lại hỏi ra một câu đáng lẽ ra chẳng cần phải hỏi nữa: "Ngươi là..."
Mà người gã muốn vác về viện của mình chỉ hơi mỉm cười.
"Ta là phượng hoàng."
———Hết chương 38———