Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
----------------------------------------
Chương 37:
"Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó?" Trưởng lão trừng mắt. "Đó là Phượng chủ, làm sao dung mạo có thể không bằng ngươi, sinh lòng ghen ghét?"
"Chẳng qua ta cũng chỉ muốn mọi chuyện được ổn thoả mà thôi, việc này hệ trọng, chỉ sợ vạn nhất, ngài nói xem?" Phượng Huyền tiếp tục nói. "Theo ta thấy, thì tìm một vị chim mái tính tình dịu dàng, thanh tú đáng yêu mới là hợp lý nhất."
Trưởng lão trầm ngâm sờ bộ râu dài trắng như tuyết của mình.
"Hơn nữa..." Không biết Phượng Huyền lại đang nghĩ đến việc gì mà cười hừ một tiếng. "Ta và Phượng chủ đều là chim trống, vậy thì ngài muốn cho ta sinh, hay ngài ấy sinh?"
Trong Phượng tộc, đồng tính sinh con không phải là chuyện không thể, chỉ cần bên nhận ăn một viên thuốc bí chế giúp sinh con trước khi thân mật là được.
Nhưng đề tài này quá tế nhị, trưởng lão đã lớn tuổi như vậy mà khi nghe vẫn cảm thấy xấu hổ, phất tay cho Thánh Tử đi trước.
"Chờ ta tìm hiểu xong sẽ gọi ngươi đến, nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi cũng không được lơi lỏng, phải tìm cách khiến Phượng chủ vui vẻ hài lòng." Trưởng lão nghiêm túc nói.
Phượng Huyền vâng dạ vài câu lấy lệ, rồi tung cánh bay đi, còn trưởng lão vẫn tiếp tục suy nghĩ.
Thật ra lời nói của Phượng Huyền không phải không có lý. Có đôi lúc, đẳng cấp của nguyên hình và hình người không nhất thiết phải giống nhau hoàn toàn.
Chắc hẳn ông ta nên hỏi trước dáng vẻ khi biến thành hình người của Phượng chủ, rồi sau đó kiếm một vị thuộc Điểu tộc có ngoại hình xứng đôi với Phượng chủ nhất, cứ từ từ tính toán, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Đầu tiên, ông ta có thể đưa Phượng chủ vài món pháp bào dùng khi đăng cơ, dù sao mặc pháp bào cũng phải dùng hình người, không phải chỉ cần như thế là có thể biết được dáng vẻ của phượng hoàng sao?
___________
Vốn là đại phượng hoàng thành thục trong mắt người ngoài, nên y cũng không dám ngồi bất động trên vai Úc Lễ, để hắn đưa mình đi khắp mọi nơi.
Y vốn rất yếu ớt, còn rất hài lòng với cuộc sống trước đây, mà bây giờ y bắt buộc phải tự lực cánh sinh mà làm việc, không thể tiếp tục lười biếng nữa, nên thường xuyên thở dài.
Hôm nay người phụ trách đi theo Ninh Diệu là một người hiểu rõ mọi chuyện ở Phượng , bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dài này, cả thân chim bắt đầu hồi hộp.
"Ngài cảm thấy không đúng chỗ nào ạ? Ta lập tức bắt bọn họ đi chỉnh đốn cải cách lại ngay!" Phượng tộc nơm nớp lo sợ hỏi.
"Chỉ là nhớ đến vài chuyện cũ thôi." Ninh Diệu khôi phục tinh thần, vẻ ngoài vẫn là vẻ cao thâm khó dò như cũ, rồi tiếp tục hỏi: "Ngươi vừa mới nói, Thánh Tử được tuyển chọn rất nghiêm khắc, bắt buộc phải học tất cả mọi thứ?"
"Đúng vậy, việc học của Thánh Tử phải hoàn thành xuất sắc nhất trong số những con chim ở đó." Phượng tộc tiếp tục giải thích. "Nếu như ngài cần một người để giúp sức, thì Thánh Tử là lựa chọn tốt nhất."
Ninh Diệu đã hiểu, thế là y tiếp tục đi theo Phượng tộc này đi tìm tòi học hỏi. Đến khi gần xong, bèn cho Phượng tộc đó lui ra, còn mình thì bay thẳng về chủ điện.
Vừa bay vào sân, Ninh Diệu đã thấy Úc Lễ đang ngồi trong viện đọc sách, trông có vẻ rất nhàn nhã.
Ninh Diệu kêu chíp chíp hai tiếng, thu lại đôi cánh rồi biến trở lại thành cục bông, từ trên cao rơi thẳng xuống dưới sân.
Nhưng y không bị rơi xuống đất, mà là được Úc Lễ thuận lợi đỡ lấy.
"Ta mệt quá à." Ninh Diệu giả vờ đáng thương. "Thì ra trưởng thành khổ như vậy, vì cuộc sống hằng ngày mà phải bôn ba nuôi gia đình. Hôm nay, ta phải bay tận một canh giờ!"
"Ta vẫn luôn dùng linh lực nâng ngươi, ngươi mệt cái gì?" Úc Lễ xách bé chim nhỏ mập ú này lên, bé chim bỗng hơi run lên.
"Ta mặc kệ." Ninh Diệu giãn cả thân chim ra thành hình chữ đại (大), sai bảo đại ma đầu Úc Lễ không có tí khách khí nào: "Giúp ta xoa cánh đi!"
Úc Lễ rũ mắt nhìn cục bông Ninh Diệu bé tí một lát, trước đây hắn chỉ cần liếc Ninh Diệu môt cái, lập tức y sẽ sợ run lên, vậy mà bây giờ đã dám kiêu ngạo trước mặt hắn như thế.
"Bây giờ ngươi chẳng sợ ta chút nào cả." Úc Lễ nhẹ giọng nói.
"Trước đây ta có sợ sao?" Ninh Diệu nghe vậy bỗng cảm thấy khó hiểu, sau khi hưởng thụ xong dịch vụ xoa cánh của Úc Lễ, y bắt đầu lôi kéo vạt áo hắn, rồi men theo vạt áo bò lên bả vai Úc Lễ ngồi.
Ninh Diệu ngồi lên vai Úc Lễ, xem cổ hắn như tường để dựa vào.
Ninh Diệu vươn cánh ôm lấy cổ Úc Lễ, y muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, muốn nói lại thôi, cuối cùng mới lấy hết can đảm.
"Chuyện này...hôm nay lúc ta đi tìm hiểu sự vụ của Phượng tộc, ta gặp được nhiều Điểu tộc xinh đẹp lắm, huynh, huynh có cần ta giới thiệu cho huynh không?"
Ninh Diệu nói, rồi hít hít mũi: "Huynh không cần phải mang theo cái loại chỉ biết kéo chân sau như ta mà lỡ mất hạnh phúc cả đời."
Úc Lễ: "...."
Thiếu gia nhỏ này nghĩ cái gì trong đầu vậy?
"Không cần." Úc Lễ lạnh giọng từ chối.
"Không cần thật sao?" Ninh Diệu dán cả người vào cổ Úc Lễ, còn cọ cọ. "Vì sao vậy?"
Bản thân Ninh Diệu cũng không rõ nguyên do, nhưng y cứ cảm thấy Úc Lễ sẽ luôn cô đơn lẻ bóng. Bây giờ có y bên cạnh thì còn đỡ, nhưng lỡ như sau này y cũng đi mất, có thể Úc Lễ sẽ quay về với tình trạng cô độc đó mất.
Một mình đối mặt với đêm dài đằng đẵng, một mình trải qua ngàn vạn năm tháng, nhân sinh thăng trầm.
Cũng vì nguyên do đó, nên khi thấy được con chim nào vừa xinh đẹp vừa nghe nói phẩm hạnh không kém, thì Ninh Diệu lại sinh ra suy nghĩ muốn giới thiệu cho Úc Lễ.
Nhưng thật kỳ lạ, sao lúc nào y cũng nghĩ rằng mình sẽ đi? Hai huynh đệ bọn họ không phải sẽ luôn ở bên nhau sao?
Ninh Diệu nghĩ không ra, nên không thèm nghĩ nữa, thế là bắt đầu dụi đầu vào cổ Úc Lễ.
"Không cần thật ư? Thật vậy luôn?" Ninh Diệu hỏi.
"Yêu đương không có gì thú vị." Úc Lễ bắt lấy cục bông đang bám trên cổ mình. "Hơn nữa..."
Hơn nữa, nếu thật sự có người chen chân vào giữa hắn và Ninh Diệu, chắc chắn sẽ khiến cho thời gian ở chung của hai người bọn họ bị giảm bớt, cũng càng lúc càng xa nhau.
Hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho dù chỉ là nửa bước, cũng không được phép rời xa hắn.
"Hơn nữa?" Ninh Diệu nghi hoặc.
Một tiếng gõ cửa thình lình xuất hiện làm cuộc trò chuyện bị đứt đoạn, sau khi cửa viện bị gõ vang ba lần, bỗng có một giọng nói vọng vào từ bên ngoài.
"Phượng chủ, chúng ta đến để đưa pháp bào cho ngài!" Một giọng nói thanh thúy vang lên. "Ở đại điển đăng cơ ngài phải ăn mặc thật xinh đẹp!"
Pháp bào?
"Vào đi!" Ninh Diệu vội vàng trả lời, rồi ăn hết một phần tư viên thuốc trưởng thành, sau đó mới mở cửa, cho Phượng tộc mang pháp bào đến cho y bước vào.
Phượng tộc không hề ngần ngại đưa pháp bào đến cho Ninh Diệu, ngay cả pháp bào sang quý như thế cũng mang đến từng rương từng rương.
Đợi đến khi đám người Phượng tộc đã đi hết, Ninh Diệu mới hào hứng mở cái rương ra, còn tiện tay cầm lấy một bộ pháp bào.
Ấn tượng đầu tiên là không có vấn đề gì, Ninh Diệu bèn giũ nó ra vài lần, cuối cùng đến khi y vói cánh muốn mặc vào, mới nhận ra có chuyện không ổn.
Cái ống tay áo này hoàn toàn không dành cho cánh của y! Đừng nói là ống tay áo, cho dù cả bộ pháp bào này cũng quá nhỏ so với phượng hoàng hoa mỹ diễm lệ kia.
Nhỏ quá, đáng lý ra họ sẽ không phạm phải sai lầm này đâu, chẳng lẽ là...chẳng lẽ là do y quá béo?
Suy nghĩ này xuất hiện giống như sét đánh giữa trời quang, Ninh Diệu lập tức bị đập cho ngốc luôn.
"... Y phục này không phải để cho chim mặc, mà là cho người mặc, bây giờ ngươi mặc không được." Úc Lễ bỗng lên tiếng.
"À à, hèn gì, chứ sao mà ta không mặc vừa được." Ninh Diệu thở phào một hơi, sau khi kịp nhận ra thì bắt đầu ngơ ngác. "Cho người mặc, vậy họ tặng ta làm gì?"
Úc Lễ nói tiếp: "Tuy là yêu, nhưng hầu hết vẫn hành động trong hình dạng con người vào ngày thường. Khi Yêu vương đăng cơ cũng như thế, sẽ không dùng nguyên hình suốt cả quá trình. Có lẽ bộ pháp bào này, là để ngươi mặc sau khi hóa thành hình người.
Úc Lễ vừa nói xong, Ninh Diệu càng ngơ ngác hơn: "Nhưng mà...ta vẫn chưa biến thành hình người được?"
Úc Lễ không nói nữa, Ninh Diệu lại tiếp tục suy tư, bỗng phát hiện ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Tuy rằng không có tên yêu nào có thể ép buộc y dùng hình người, nhưng nếu luôn sử dụng yêu hình khổng lồ, thì sẽ rất bất tiện. Chuyện khác thì không nói, chỉ là hành động bình thường như đi vào nhà thôi, thì cái thân chim trưởng thành này của y đã làm không được rồi.
May thay mấy ngày qua y đều bay trên cao, không vào nhà thị sát, nếu không thì lộ mất!
Lúc này đã hết giờ biến lớn, Ninh Diệu đùng một cái biến trở về thân hình chỉ nhỏ bằng nắm tay, cả người đều bị vùi bên dưới pháp bào.
Y giãy giụa chui ra khỏi đống pháp bào, rồi lảo đảo chạy về phía Úc Lễ, kéo lấy vạt áo đen của hắn, khóc nức nở: "Phải làm sao bây giờ? Bọn họ mà biết ta không phải phượng hoàng trưởng thành, mà chỉ nhỏ xíu như vầy. Ta sẽ bị bọn họ bắt về nuôi, chúng ta sẽ bị tách ra mất!
Sao vận mệnh của hai huynh đệ họ lại éo le đến thế? Chẳng lẽ đây là nhân yêu khác biệt sao?
Úc Lễ bế cục bông từ dưới đất lên, rồi thả lại lên vai mình, không để ý chút nào, nói: "Kẻ nào dám mang ngươi đi, ta sẽ băm kẻ đó ra ném vào Ma Vực."
Ninh Diệu vừa mới định bò lên vai Úc Lễ để một mình gặm nhấm sự bi thương, thình lình nghe được một câu như thế, lập tức sững sờ: "...Huynh vừa nói gì?"
Ca ca nhỏ đáng yêu yếu đuối rất cần bảo vệ của y, bỗng nhiên nói cái gì đó mà y nghe không hiểu gì hết vậy?
"Nếu không biết thì học." Mặt Úc Lễ vẫn không đổi sắc. "Ở đây ta có một quyển sách của Yêu tộc, trong đó có nói đến việc làm thế nào để hoá thành hình người."
"Sao cái gì huynh cũng có hết vậy?" Ninh Diệu ngạc nhiên thán phục, sau khi đi theo Úc Lễ về nhà bèn nhận lấy quyển sách từ tay hắn, rồi lật ra xem.
Nhìn được trang đầu tiên, Ninh Diệu bỗng trầm mặc.
Xem đến trang cuối cùng, Ninh Diệu vẫn trầm mặc.
Y...đọc không hiểu.
Dường như mấy thứ này đã vượt qua lượng kiến thức có sẵn của y, mà y cũng không trưởng thành trong môi trường tri thức như thế.
Ninh Diệu nhíu mày, nhìn về phía Úc Lễ.
"Ta nghĩ, trước khi bọn họ phát hiện ra thì chúng ta bỏ chạy trước. Cứ vờ như chúng ta đi ra ngoài làm chút việc, chắc chắn bọn họ sẽ không dám ngăn cản. Đến lúc bọn họ nhận ra, chúng ta đã cao chạy xa bay từ lâu rồi." Ninh Diệu nghiêm túc nói.
Úc Lễ vẫn không nói gì, hắn lấy quyển sách từ trên người Ninh Diệu rồi lật ra xem.
"Ta có thể hướng dẫn ngươi một lần, giúp ngươi biến thành người." Úc Lễ thản nhiên nói.
Ninh Diệu: "Này...chuyện này huynh cũng biết sao?"
Sao cái gì ca ca của y cũng biết hết vậy? Biết nhiều thứ quá! Y có vẻ như một thằng ngốc vậy đó.
Ninh Diệu nhìn chằm chằm Úc Lễ một lát, rồi vẫy vẫy cánh: "Vậy chúng ta bắt đầu đi!"
*
Trước khi trải nghiệm biến thành người, y còn muốn đến một nơi để làm một việc.
Y muốn đi tắm cái đã.
Cơ thể con người rất trơn nhẵn, không có lông chim để che đậy, lỡ đâu lúc y biến về hình người thì cơ thể lại bẩn, vậy chắc chắn là không xong rồi.
Chủ viện mà Ninh Diệu đang ở có một cái bể tắm rất lớn, bên trong là linh tuyền từ thiên nhiên trào ra. Úc Lễ dẫn Ninh Diệu đi trước, sau khi đến nơi mới thả Ninh Diệu vào trong nước.
Linh tuyền rất ấm, khói trắng lượn lờ trên mặt nước, che lấp cảnh sắc xung quanh, khiến nó trở nên mông lung mơ hồ, tựa như một tầng lụa mỏng.
Ninh Diệu sẽ không bị chìm xuống nước, lông tơ khắp người giúp y có thể mặt nước, nước chảy bèo trôi.
Người chỉ cần thi triển thuật pháp là có thể duy trì thanh khiết như Úc Lễ vốn chưa từng đặt chân đến những nơi thế này, mà loài chim như Ninh Diệu cũng không thích nước, chỉ cần một chén nước nhỏ là đã có thể trở thành bồn tắm, nên trước giờ y cũng chưa từng đến nơi như vậy.
Nhưng lần này phải tắm rửa thật sạch sẽ, Ninh Diệu dùng cánh vẩy nước lên lông tơ của mình, rồi lại ngụp đầu vào đó rửa mặt, đến khi muốn tắm rửa sau lưng, y mới phát hiện ra một vấn đề.
Cánh của y vừa nhỏ vừa ngắn, hoàn toàn không thể vói ra sau lưng.
Ninh Diệu chớp chớp mắt, nhìn về phía Úc Lễ vẫn đang quần áo chỉnh tề, toàn thân không dính một chút nước nào đang đứng bên cạnh bể tắm, khẩn cầu: "Huynh có thể cùng xuống đây giúp ta xoa xoa lưng được không? Không phiền phức lắm đâu, tắm cho ta dễ lắm!"
Lời này là thật, nếu như nói là xoa lưng, thì chi bằng nói là cào sơ từ đầu đến chân y một lần.
Úc Lễ ngồi xổm xuống bên bể tắm, vươn tay xoa lông tơ sau lưng của bé chim nhỏ giống hệt cục bông kia, làm nó rối tung hết lên.
Ninh Diệu giả vờ ngoan ngoãn để Úc Lễ tắm cho mình, sau đó nhân lúc y nghĩ rằng hắn không để ý bèn vội vàng xoay người, giương cánh ra, tạt hết nước hồ lên người Úc Lễ.
Úc Lễ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định triệt đi toàn bộ linh lực phòng hộ, thế là bị một vốc nước nhỏ kia tạt ướt cả quần áo.
"Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn." Úc Lễ cười lạnh một tiếng.
Ninh Diệu xem như không nghe thấy những lời này, nhưng trong lòng y cũng thấy hơi chột dạ khi làm chuyện xấu, đồng thời còn có thêm chút vui vẻ, y bèn đi kéo ống tay áo của Úc Lễ: "Cùng nhau tắm đi, chỉ có một mình ta chơi ở chỗ này, chẳng vui chút nào hết, chúng ta cùng chơi nha. Hơn nữa nước hồ này linh lực nhiều như thế, sau khi tắm cho ta xong huynh cũng có thể dạy ta làm thế nào để biến thành người, có lẽ là sẽ giảm được một nửa công sức đó!"
Dưới sự lôi kéo của Ninh Diệu, Úc Lễ chỉ đành bước vào bể tắm, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại mặc cả quần áo mà ngồi xuống nước, khiến cho cục bông vàng nhạt kia ướt nhẹp cả người.
Ninh Diệu tròn như vậy vốn là vì lông y xù, nhưng khi bị ướt, nhìn y có vẻ chẳng còn tròn như vậy nữa, chỉ có đôi mắt đen tròn xoe ấy càng trở nên rõ ràng hơn.
Tắm cho một con chim nhỏ như vậy cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, chẳng mấy chốc, Úc Lễ đã tắm rửa cho y thật sạch sẽ.
Kế tiếp, chính là hướng dẫn cho Ninh Diệu vận chuyển linh khí trong cơ thể, cho y thử biến thành người.
Một người một chim đối mặt với nhau, ngón trỏ của Úc Lễ đặt tại ngực Ninh Diệu: "Nghe kỹ, dẫn linh lực theo hướng của ta."
"Ừm!" Ninh Diệu nghiêm túc gật đầu.
Nhiệt độ truyền ra từ nơi đầu ngón tay của Úc Lễ, tiến vào bên trong Ninh Diệu, rồi bắt đầu chuyển động trong cơ thể y.
Ninh Diệu nhắm mắt lại, muốn tập trung tinh thần, nhưng lại có một vật gì đó rất cứng cứ theo dòng nước gợn lăn tăn mà va vào hai chân y.
Ninh Diệu cố nhịn trong chốc lát, cuối cùng nhịn không nổi nữa, tủi thân nói: "Ta thấy giống như có thứ gì đó cứ mãi chạm vào ta...."
Y cúi đầu nhìn xuống mặt nước, cuối cùng sau khi thấy được thấy được cái gì đang va vào mình, lại càng tủi thân hơn: "Chuôi kiếm của huynh, cộm vào làm ta đau quá."
Dường như cuộc trò chuyện này đã từng xuất hiện, Úc Lễ nhíu mày, dứt khoát ném cả thanh kiếm vào nhẫn trữ vật.
Không còn đồ vật nào quấy nhiễu nữa, họ lại tiếp tục nghi thức hóa hình.
Ninh Diệu cẩn thận tập trung tinh thần trong một thời gian ngắn, nhưng y dần nhận ra, linh lực của y vẫn đang tự động đi theo sự hướng dẫn của Úc Lễ.
Nói cách khác....có nghĩa là y chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần ngồi ngốc ở đây là được rồi.
Thật ra là vì nguyên nhân gì mà lại khiến cho Úc Lễ không muốn tìm một người ở bên cạnh hắn trải qua thời gian năm dài tháng rộng như vậy nhỉ?
"...Huynh thật sự không nghĩ đến chuyện tìm đạo lữ, để sau này người đó luôn ở bên cạnh huynh sao?" Ninh Diệu nhỏ giọng hỏi. "Nếu vậy thì sau này huynh sẽ không còn cô đơn nữa."
Hôm nay Ninh Diệu cứ năm lần bảy lượt nhắc tới đề tài này, mắt Úc Lễ hơi nheo lại, sự không vui trào dâng trong đáy lòng.
"Ngươi muốn ta tìm ai?" Úc Lễ đè thấp giọng nói. "Ta tìm đạo lữ, để tiện cho ngươi rời khỏi đây sao?"
Úc Lễ rũ mắt nhìn vào bé chim vàng ướt nhẹp, khoé miệng xuất hiện một nụ cười không rõ ý tứ. "Cánh còn chưa cứng, đã muốn chạy?"
Mấy câu đó của Úc Lễ làm Ninh Diệu hoàn toàn chẳng suy nghĩ được gì nữa, y chẳng hiểu vì sao đề tài lại có thể phát triển thành như thế.
Sau khi Ninh Diệu vất vả suy nghĩ, y mới tìm ra được một lời giải thích hợp lý.
Có lẽ có một khoảng thời gian trước đây, bọn họ đã từng bị chia cắt, còn khiến cho Úc Lễ thường xuyên lo sợ hoảng hốt. Mà mấy câu y vừa nói lúc nãy, lại làm cho Úc Lễ nghĩ rằng y không muốn ở bên cạnh hắn nữa.
Ninh Diệu đối mắt với Úc Lễ, bỗng thấy trong ánh mắt âm lãnh của Úc Lễ dường như có một loại cảm xúc mà hắn chưa từng nói ra khỏi miệng.
Ninh Diệu không hiểu lắm, nhưng y vẫn có thể nhìn ra được, Úc Lễ chưa từng muốn y rời đi. Giống như người rơi xuống nước sẽ ôm chặt lấy khúc gỗ nổi duy nhất thuộc về mình, thân xác hắn đã ở trong bóng tối quá lâu, cho dù có như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng sẽ liều mạng lao tới ánh lửa kia.
Theo bản năng, Ninh Diệu muốn ôm cổ Úc Lễ một cái, để an ủi hắn.
Mà y nghĩ sao thì làm vậy ngay.
Nhưng trong nháy mắt, cặp cánh ngắn ngủn đã biến thành đầu ngón tay mảnh khảnh, trắng tinh không chút tì vết, còn vươn vài giọt nước trong suốt.
Bé chim vàng lớn bằng ngón tay không ngừng bị kéo dài ra, lúc Úc Lễ cảm thấy cổ mình bị ôm lấy, thì đối mặt với hắn đã không còn là bé chim vàng béo ú đáng yêu nữa.
Màu trắng ấy thanh cao thoát tục, mái tóc đen dài bị nước thấm ướt trôi bồng bềnh giữa hồ, còn có một phần cơ thể trắng mịn không tì vết bị che lại một nửa.
Giữa hai màu đen trắng đan xen, đôi môi đỏ thắm kia bỗng trở nên bắt mắt đến bất ngờ.
Lúc này, cả người y đã ướt sủng, không trang điểm cũng chẳng có trang sức, chỉ có nước trong làm điểm nhấn, lộ ra dung mạo chân thật nhất của y.
Thanh thủy xuất phù dung, khuynh quốc lại khuynh thành. Không cần giả dạng thành bất cứ thứ gì, lúc này y chính là trung tâm của thế giới.
"Nếu huynh không muốn tìm, vậy để ta ở bên cạnh huynh nha." Người đang ướt nhẹp cười nói.
Úc Lễ thong thả chớp mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt này, vẻ đẹp của toàn bộ đất trời đều đã bị người này lấn át.
———–Hết chương 37——–