Edit, Beta: Bull.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

----------------------------------

Chương 39:

Sau khi Ninh Diệu nói xong thân phận của mình, bỗng thấy gương mặt của Phượng Huyền trở nên trắng bệch.

Hiện giờ tâm trí Phượng Huyền rất hỗn loạn.

Những suy nghĩ xuất hiện trước khi bước vào cánh rừng ngô đồng này, bây giờ đang quay ngược vào đầu hắn. 

Phượng hoàng là cái thá gì, gã có thể nhảy từ trên cây ngô đồng xuống, ngã thành một con chim bẹp dí, cũng sẽ không đồng ý với kế hoạch của trưởng lão, gã không thể làm ra những hành động thân mật với phượng hoàng, chứ đừng nói tới việc sẽ cùng phượng hoàng để lại đời sau!

... Nhưng gã và Nhân tộc này lại có thể vượt qua ranh giới của chủng tộc, sinh ra đời sau ưu tú nhất. Vì để có thể sinh được, trước hết gã phải bắt người này nhốt vào trong viện mình ba năm.

Nhân tộc tóc đen và phượng hoàng dần hòa lẫn vào nhau, cuối cùng hợp lại thành một bóng hình duy nhất.

Bóng hình ấy đang nhìn gã, ánh mắt vừa nhu hòa vừa từ bi, tựa như được mạ thánh quang.

Phượng Huyền lùi về sau vài bước, cả người cứng đơ đập vào cây ngô đồng phía sau, nhưng chẳng nói được câu nào.

Ninh Diệu nhìn vào vị Thánh Tử đang kinh hoảng thất thố này, nhưng trong đầu y chỉ nghĩ đến chuyện sức mạnh của vị Thánh Tử này đúng là không tệ.

Nhưng có vẻ như Thánh Tử như rất sợ y, dù gì cũng là thuộc hạ, sau khi phạm vào mấy điều ngu ngốc trước mặt lãnh đạo, không phải là muốn biến mất khỏi thế giới luôn sao?

Là một vị lãnh đạo tốt, thì luôn phải quan tâm đến thuộc hạ, như vậy thì thuộc hạ mới có thể làm việc càng tận tâm tận lực hơn.

Ninh Diệu bước về phía trước hai bước, bỗng thấy Thánh Tử kia cứng đơ đứng thẳng người, bày ra tư thế đứng tiêu chuẩn, chứng tỏ gã đang vô cùng căng thẳng.

"Ta nghe nói, ngươi luôn xếp hạng đầu mỗi lần khảo hạch?" Ninh Diệu cố gắng nói thật thong thả.

Ban đầu, Phượng Huyền im lặng một lúc lâu, sau đó mới cười lạnh: "Cái gì mà xếp hạng đầu? Ta đây đứng nhất rất nhiều lần!"

"Ra là vậy." Ninh Diệu mỉm cười. "Ưu tú thật."

Ninh Diệu suy nghĩ một lát, rồi hiền từ nói: "Cuộc sống hằng ngày có khó khăn gì không? Nếu có thì cứ nói, ta sẽ tận lực giải quyết giúp ngươi."

Bây giờ, đầu của Phượng Huyền không còn hoạt động nổi nữa, gã lại cười khẩy một tiếng theo thói quen, hoàn toàn không suy nghĩ gì mà cứ buột miệng thốt ra: "Điểu tộc không thể vô hậu, không thành gia, lấy gì thành thiên hạ?"

"Hả?" Ninh Diệu ngẩn người, bắt đầu suy nghĩ về cái lời nói không đầu không đuôi này của gã.

Thánh Tử nói như vậy...là đang muốn tìm đối tượng sao?

Có được điều kiện như Phượng Huyền, thì muốn tìm dạng nào mà chẳng có, nói với y làm gì?

Chẳng lẽ ...là bởi vì thân phận Thánh Tử nên Phượng Huyền bắt buộc phải thủ thân như ngọc, không thể tìm kiếm bạn đời của mình, nên mới đau lòng khổ sở như thế sao?

Ninh Diệu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vì thế bèn nói: "Không cần bận tâm đến thân phận, tuy ngươi là Thánh Tử, nhưng vẫn có quyền đi tìm kiếm hạnh phúc."

"Thật vậy sao?" Phượng Huyền vẫn dùng gương mặt căng cứng như trước để hỏi.

Ninh Diệu vẫn tiếp tục mỉm cười: "Đó là đương nhiên."

Nụ cười này ở trong mắt Phượng Huyền, chính là nụ cười có thể khiến người ta say mê đến hoa cả mắt.

Phượng hoàng...đồng ý cho gã bày tỏ tình cảm!

Chắc chắn con của họ sẽ vừa thần thánh vừa đặc biệt, sẽ cải thiện toàn bộ huyết thống Phượng tộc, sau khi thống nhất Yêu tộc, sẽ đến lượt Nhân tộc và Ma tộc, khi đó toàn bộ tam giới đều do bọn họ thống trị.

Một đứa đương nhiên là quá ít, năm sáu đứa cũng không nhiều lắm, tám chín đứa thì xem như là tạm được, thôi cứ sinh tạm trăm đứa để phòng ngừa vạn nhất!

Phượng Huyền vẫn giữ nguyên một gương mặt, thân thể đứng thẳng: "Nếu đã như vậy, bây giờ ta lập tức đi tìm trưởng lão nói muốn sinh con..."

Không đúng, nào có cái chuyện mà vừa kết đạo lữ đã muốn sinh con, đương nhiên là phải ở bên nhau mấy trăm năm, để hiểu được tập tính của đối phương, chung sống hoà thuận, sau đó mới tính đến chuyện sinh con đẻ cái.

Còn chuyện làm thế nào để hiểu được tập tính của đối phương, thì có thể tích góp dần từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày. Thật ra cây ngô đồng này cũng không tệ, bọn họ có thể cùng nhau ngủ trên đó. Phải là ngủ cùng một nhánh cây, gã ngủ ở dưới, còn phượng hoàng thì ngủ trên người gã, mặt đối mặt với nhau.

Như vậy không chỉ biết được thói quen khi ngủ của phượng hoàng, mà còn biết được sở thích của y, rồi còn biết được giữa bọn họ ai là người sẽ sinh con.

Việc này không thể chậm trễ, bây giờ phải lập tức bắt đầu.

Phượng Huyền đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh về phía trước, hai tay muốn bế phượng hoàng lên, để hai người bọn họ cùng bay lên trên cây ngô đồng.

Nhưng gã còn chưa kịp chạm tới, thì một bóng người đã đứng ra ngăn cách hoàn toàn gã với phượng hoàng. Sự đau đớn truyền đến khi thanh kiếm sắc bén kề vào cổ, Phượng Huyền tập trung nhìn kỹ, bỗng nhận ra người đang ngăn cản gã, chính là Nhân tộc mà phượng hoàng đã mang theo khi đến đây.

Sắc mặt Nhân tộc kia rất âm trầm, sát khí trong đôi mắt dường như đã không còn che giấu được nữa, muốn xé toạc cả không khí bình yên ở nơi này.

"Ngươi?" Phượng Huyền nghi ngờ quan sát Úc Lễ, thậm chí gã còn không thấy được người này xuất hiện từ khi nào, hay bắt đầu ra tay từ lúc nào nữa kìa!

Đôi mắt của Phượng Huyền nheo lại.

Trước giờ gã chưa từng nghĩ đến người này, nên cũng không biết được quan hệ của hắn và phượng hoàng là gì.

Nhưng sức quyến rũ của phượng hoàng lớn như thế, chắc chắn là người này vô cùng ngưỡng mộ y, lại vì khá dễ nhìn, nên mới được ở lại bên cạnh phượng hoàng.

Nhưng mà, tên này lại đủ can đảm để cản trở gã, đúng là không biết điều.

Chẳng lẽ....là do phượng hoàng quá dung túng người này, nên mới khiến cho hắn có được can đảm như thế?

Không khí giương cung bạt kiếm, nhưng Ninh Diệu được Úc Lễ bảo vệ phía sau lại chẳng hề hay biết gì, chỉ là sau khi thấy Úc Lễ đột nhiên xuất hiện thì vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

"Huynh về rồi." Ninh Diệu nói. "Huynh vừa đi đâu vậy?"

Sự tức giận của Úc Lễ bỗng dịu lại một chút, hắn nghiêng đầu, nhìn Ninh Diệu đang đứng phía sau.

"Khuya như vậy, còn ra ngoài làm gì?" Úc Lễ trầm giọng hỏi.

Ninh Diệu lại trả lời rất tự tin: "Huynh không ngủ cùng ta, cũng không nói chuyện phiếm với ta, ta rảnh đến phát chán, nên mới ra đây đi dạo một chút."

Ninh Diệu nói xong, bèn bước về phía trước vài bước, kề sát vào lỗ tai Úc Lễ, nhẹ giọng nói: "Đêm nay không ngủ cùng ta thật sao? Ta có thể biến trở về dáng vẻ vốn có, vậy thì không có vấn đề gì rồi."

Phải vất vả lắm Úc Lễ mới ngăn chặn được sự nóng rực khắp người khi nãy, nhưng sau khi nghe Ninh Diệu nói xong, lửa khắp người lại muốn cháy bùng lên.

Mà Phượng Huyền đang đứng một bên nghe được cuộc đối thoại này, đã kinh ngạc trợn to mắt.

Ban đầu, gã chỉ cho rằng tên Nhân tộc này cùng lắm cũng chỉ được nuông chiều một chút mà thôi, nhưng lại không ngờ rằng, tên này lại dám thẳng thừng từ chối yêu cầu thị tẩm của Phượng chủ, đang ỷ sủng sinh kiêu đây mà!

Nếu như không trừ khử người này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này của gã và phượng hoàng.

Phượng Huyền đã làm Thánh Tử suốt mấy trăm năm, đương nhiên không thể là loại không có đầu óc. Chẳng qua là vì lúc nãy gã đã quá hồi hộp khi đối mặt với Ninh Diệu, nên đầu óc mới không thể hoạt động như bình thường.

Bây giờ khi đối mặt với đối thủ cạnh tranh, trí lực của gã lại quay về rồi.

Dung mạo và màu tóc của Thánh Tử tựa như ánh mặt trời, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên gã cúi đầu.

Giọng nói của gã đã được đè xuống đến mức cực kỳ nhỏ nhẹ: "Phượng chủ, chỉ cần ngài cần, thuộc hạ sẽ ở bên cạnh ngài mọi lúc."

Ninh Diệu nhìn qua, mái tóc rực lửa của Phượng Huyền, một con chim kiêu ngạo như vậy, mà bây giờ biểu cảm trên mặt lại là tất cung tất kính.

"Ta là Thánh Tử Phượng tộc, từ lúc bắt đầu sinh ra đã chuẩn bị vì ngài, cả thân lẫn tâm ta đều thuộc về ngài. Chỉ cần ngài nói một câu...thì ngài muốn ta làm gì cũng được cả." Phượng Huyền nhẹ giọng nói.

Thật ra là làm cái gì, thì Phượng Huyền lại không nói rõ, nhưng chỉ cần là người trưởng thành có một ít kinh nghiệm sống thì lập tức hiểu được ngay.

Ninh Diệu chỉ có kinh nghiệm sống trong nửa tháng, nên nhất thời không kịp phản ứng lại, nhưng Úc Lễ lại hiểu.

Úc Lễ cong cong khoé môi, nhưng trong mắt lại chẳng hề có ý cười, chỉ toàn là lạnh lẽo.

Thật ra con chim này khác hẳn với những kẻ chỉ biết nói mấy lời dơ bẩn với Ninh Diệu trước đây, dường như gã cũng có vài phần là thật lòng với y.

Nhưng vậy thì đã sao?

Hắn không cho phép.

Úc Lễ xoay người, rồi vươn tay ấn một cái vào lưng Ninh Diệu, thiếu gia nhỏ không hề phòng bị lập tức bổ nhào vào ngực hắn, để hắn ôm trọn vào lòng.

Trọng lượng chân thật kia làm cho lửa giận ngùn ngụt trong đáy lòng Úc Lễ dịu đi một chút, Ninh Diệu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn, Úc Lễ bèn buông y ra.

"Ngươi về trước chờ ta." Úc Lễ nói. "Ta còn phải giải quyết vài chuyện."

Ý như vậy, có nghĩa là đêm nay vẫn như thường lệ, hắn sẽ ngủ cùng y.

Ninh Diệu vui vẻ, chuẩn bị bỏ đi.

Ninh Diệu nghĩ đến mấy câu nói dài ngoằng mà Phượng Huyền vừa nói, gã vẫn luôn khoe khoang thân phận Thánh Tử của mình, còn nói cả những ràng buộc mà mình phải chịu khi mang thân phận này. Sau đó y liên hệ một chút đến chuyện lúc trước Phượng Huyền nói muốn tìm đối tượng, Ninh Diệu bỗng cảm nhận sâu sắc rằng gã đang bị thân phận này áp bức không hề nhẹ.

"Ngươi không cần ép buộc bản thân mình phải làm chuyện gì đó chỉ vì mang thân phận này." Ninh Diệu trấn an. "Nếu ngươi thật sự không muốn làm nữa, ngày mai ta sẽ nói với trưởng lão của ngươi một câu, triệt bỏ thân phận Thánh Tử này..."

"Cái gì...." Phượng Huyền trừng mắt, nhưng gã còn chưa kịp nói với Ninh Diệu thêm vài câu, thì bóng dáng của y đã hoàn toàn biến mất.

Trong cánh rừng ngô đồng này, chỉ còn lại một người một yêu, chính là Úc Lễ và Phượng Huyền.

Khi đối mặt với Úc Lễ, vẻ tất cung tất kính trên mặt Phượng Huyền đã biến mất sạch sẽ. Gã khoanh tay, đánh giá Úc Lễ từ trên xuống dưới vài lần, rồi cười lạnh một tiếng: "Quỷ kế đúng là không ít, Phượng chủ mềm lòng, nên mới dung túng ngươi như thế. Nhưng y sẽ không dung túng như vậy cả đời, tốt nhất là ngươi nên hiểu chuyện chút, trước khi y chán người thì rời đi đi. Nếu không sau này, khi y hết thích ngươi, y sẽ đánh ngươi đến hồn phi phách tán, lúc đó chẳng ai cứu nổi ngươi đâu."

Mấy lời đó vào tai Úc Lẽ cũng chẳng khác gì trò cười, tay hắn đặt trên chuôi kiếm, mặt vô cảm, nói: "Ta cho ngươi hai lựa chọn."

"Một, sau này không được dây dưa với y nữa, ngoan ngoãn làm thủ hạ của y."

"Ngươi nằm mơ à? Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn nói điều kiện với ta?" Phượng Huyền cười nhạo. "Là do y che chở ngươi lâu lắm, mới khiến ngươi không biết trời cao đất dày như thế. Chúng ta sẽ chọn một ngày hoàng đạo để thành thân."

Phượng Huyền đặt tay lên Hỏa tiên đang cuốn lại treo bên hông, khi gã muốn rút ra dạy cho cái người không biết trời cao đất dày này một bài học, thì gã đã nghe được điều kiện thứ hai.

"Hai, để cánh rừng ngô đồng này...làm đất chôn xương của ngươi."

Cảm giác nguy hiểm đột ngột xuất hiện, Phượng Huyền rút roi ra muốn tiên hạ thủ vi cường, nhưng chiếc roi bản mạng mà gã dùng vô số loại vật liệu quý hiếm mà chế thành, khi chạm vào người kia lại bốc lên một ngọn lửa, cháy rụi thành tro tàn.

Vũ khí bản mạng đã bị hủy, Phượng Huyền lui lại vài bước rồi phun ra một búng máu, mà Úc Lễ vẫn đứng yên tại chỗ chưa hề nhúc nhích, hắn còn chưa ra tay.

Phượng Huyền lau đi vết máu trên khóe miệng, nhưng trong lòng còn đang run sợ.

Tuy nhất tộc bọn họ ít giao lưu cùng Nhân tộc, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, vẫn quen biết với vài vị đứng đầu. Nhưng gã vẫn chưa từng nghe qua danh tiếng của người này, từ khi nào mà Tu Tiên giới lại xuất hiện một người như thế?

Phượng Huyền lại nghe thấy người nọ nói.

"Chọn xong rồi?"

Cùng lúc ấy, cảm giác nguy hiểm tột độ kia lại ập đến, Phượng Huyền không khống chế được cơ thể,  liên tục lui về phía sau, đập vào thân cây ngô đồng, rồi che ngực lại.

Người này không phải là tu sĩ Nhân tộc yếu đuối dễ bắt nạt gì cả!

Nếu đã như vậy, thì chắc chắn cũng không phải là nam sủng của phượng hoàng.

Phượng Huyền nhớ lại cuộc đối thoại của hai người khi nãy, đột nhiên bừng tỉnh, dường như đã hiểu ra gì đó.

Nếu đã không phải nam sủng, nếu bọn họ thật lòng yêu nhau thì chắc chắn sẽ kết thành đạo lữ. Nhưng trên người bọn họ cũng không có khế ước đạo lữ, chẳng phải là đang nói, hai người này chỉ là bạn tốt đồng hành cùng nhau thôi sao?

"Các ngươi hoàn toàn không phải đạo lữ!" Phượng Huyền lại nói. "Y vẫn còn tự do, có thể được người khác theo đuổi, ngươi có quyền mà quản? Ít nhất ta là thật lòng thích y."

Bầu không khí  lúc này khiến cho tất cả hoa cỏ trong cánh rừng ngô đồng này sợ hãi, cánh hoa và phiến lá vừa mới nở ra đều đồng loạt khép kín.

Úc Lễ không giận, chỉ cười: "Chẳng qua ngươi chỉ nhìn trúng mặt y, có gì thật lòng?"

Phượng Huyền cứng họng trong chốc lát, nhưng gã đã nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ. Gã biết sức mạnh giữa hai người bọn họ chênh lệch quá nhiều, nên cơ hội cuối cùng của gã, chính là thuyết phục người này.

"Ít nhất thì toàn bộ kế hoạch tương lai của ta đều có y, chấp nhận chia sẻ mọi chuyện cùng y. Cho dù ta bị thương cũng sẽ bảo vệ y sau lưng mình, tình nguyện một đời một kiếp một đôi người, trong mắt sẽ không có thêm một người nào nữa. Như vậy đã đủ chứng minh rằng ta thật lòng với y."

Phượng Huyền nói giống hệt như liệt kê điều kiện, nhưng nam nhân hắc y trước mặt vẫn cười trào phúng.

"Ta còn cho là cái gì, chẳng qua chỉ là những chuyện giữa bạn tốt với nhau."

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy đã lôi được tính tình không tốt của Phượng Huyền ra, lửa giận bùng lên ngập trời.

Gã nghi ngờ người này có vấn đề gì đó, quan hệ giữa bạn tốt làm sao có thể giống với quan hệ của người yêu đây? Rõ ràng là hoàn toàn khác nhau về bản chất!

Gã đã từng nghe về mấy tu sĩ Nhân tộc đứng đầu có tính tình cổ quái, thích tu cái Đa Tình đạo hay Vô Tình đạo gì đó, cho nên mới đoạn tình tuyệt dục, không phân rõ tình cảm. Nhưng cho dù có tu cái đó, cũng không đến mức xem quan hệ bạn tốt và quan hệ người yêu là ngang nhau.

"Ta muốn ôm y, hôn y, vấy bẩn y, độc chiếm lấy y, khiến cho cả người y đều là đồ của ta." Phượng Huyền cố sức kìm nén lửa giận. "Ai sẽ có những suy nghĩ này với bạn tốt chứ?"

Úc Lễ nhăn mày, ngón cái của hắn vuốt ve chuôi kiếm.

....Những thứ này, rõ ràng là những suy nghĩ và tâm tình sẽ xuất hiện khi hắn đối mặt với Ninh Diệu.

Hắn sẽ muốn độc chiếm y làm của riêng, sẽ tức giận khi người khác nhìn trộm, và khi nhìn thấy thân thể kia, cũng sẽ xuất hiện lửa nóng chẳng thể nào dập tắt nổi.

Thời kỳ thiếu niên hỗn loạn bi thảm khiến hắn không thể có được tình đầu chớm nở của thiếu niên. Cũng chưa từng được trải qua thời kỳ trưởng thành sẽ lâu ngày sinh tình với người kề vai chiến đấu cùng mình, trước khi hắn gặp được Ninh Diệu, trái tim này chưa từng loạn nhịp vì ai.

Hắn hoàn toàn không biết thế nào là yêu.

....Nhưng nếu đây thật sự là thích.

Phượng Huyền còn đang muốn tiếp tục nói về dục vọng của mình, bỗng hắc y nhân kia nhìn về phía gã.

"Đó không phải là thứ ngươi nên nghĩ. Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, cơ hội đó, cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có được."

Phí lời nhiều như vậy, nhưng lại không có chút ích lợi gì, Phượng Huyền lập tức bạo nộ: "Ngươi là gì của y, ngươi lấy quyền gì mà quản?"

Bóng dáng Úc Lễ biến mất tại chỗ, chỉ để lại một câu duy nhất.

"Nhớ kỹ, ta là đạo lữ của y."

___________

Ninh Diệu bị Úc Lễ đưa thẳng vào phòng, y cởi áo ngoài, rồi lăn lên giường.

Cái giường này rất mềm mại, nhưng vẫn không thể làm Ninh Diệu hoàn toàn vừa ý.

Y phải có một chiếc giường thoải mái hơn mới đúng, sao bây giờ lại không có?

Ninh Diệu lăn lộn vài vòng trên giường, rồi nằm im nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ về phương hướng mà linh khí của Úc Lễ di chuyển trong kinh mạch y, cố gắng biến bản thân quay về hình dạng bé chim nhỏ vàng nhạt.

Ninh Diệu cố gắng thật lâu, nhưng lại không có chút tác dụng nào, y vẫn còn trong hình thể của người trưởng thành.

Khi Ninh Diệu uể oải mở mắt ra, vừa đúng lúc Úc Lễ bước vào phòng.

"Huynh về rồi." Đôi mắt Ninh Diệu sáng lên, ngồi bật dậy, lúc y đang muốn đón Úc Lễ đến ngủ cùng mình, lại nhớ đến chuyện khi nãy hắn dọa mình, thế là  vội xoay người, căng thẳng nói: "Huynh sẽ không đột nhiên tức giận nữa chứ?"

Úc Lễ đi đến bên mép giường, rũ mắt nhìn y, rồi bỗng nhiên cười nói: "Sẽ không. Sau này cũng không, em muốn nói gì với ta, đều có thể nói ra hết."

Có chuyện tốt đến vậy sao?

Ninh Diệu cảm thấy hơi khó tin, y bèn vỗ vỗ lên vị trí trống không bên cạnh: "Vậy mau đến ngủ cùng ta đi."

Thế là y thấy Úc Lễ cởi áo ngoài, rồi nằm xuống đúng theo lời y nói.

Ninh Diệu vui vẻ ngay, cảm giác khi biến thành người nằm bên cạnh Úc Lễ khác hẳn với lúc y còn là một con chim.

Trước đây cả người y ngắn ngủn, còn bây giờ thì tay dài chân cùng dài, nên y chỉ cần nhích sang bên cạnh một tí, là đã chạm được vào người Úc Lễ.

"Lúc ngủ ta có thể chạm vào người huynh không?" Ninh Diệu hỏi.

"Có thể." Úc Lễ trả lời.

Thế là Ninh Diệu lại vui tiếp, y lôi kéo Úc Lễ nói đủ thứ chuyện trời nam đất bắc, còn bàn bạc với hắn xem nên chọn ngày nào để đăng cơ.

Thời gian ngủ của Ninh Diệu rất lành mạnh, nói chuyện nhiều như vậy nên giờ cũng đã buồn ngủ rồi, trước khi ngủ, y còn mơ mơ màng màng đắc ý nói với Úc Lễ: "Chờ đến khi ta lên làm Yêu vương, ta sẽ tặng cho huynh một món quà."

Để Nhân tộc như Úc Lễ có thể tự do đi lại trong Yêu giới, không cần phải nơm nớp lo sợ hay bị bất kỳ kẻ nào khinh nhục nữa.

Ninh Diệu khoe xong, thì không chống lại được cơn buồn ngủ nữa, ngọt ngào chìm vào mộng đẹp.

Nhưng y chẳng hề hay biết, trong đáy mắt người đang nằm bên cạnh y không hề có chút buồn ngủ nào.

Úc Lễ ngắm Ninh Diệu đang cách hắn gần trong gang tấc.

Từ trước đến nay, hắn luôn nghĩ nằm chung một giường là quá mức thân mật, nhưng thực tế là khi nằm chung mà không có sự bài xích nào, thì trong lòng chỉ còn khao khát nhích đến thật gần, rồi lại muốn nhích gần thêm một chút nữa.

"Em biết...Món quà ta muốn là gì sao?" Úc Lễ nhẹ giọng hỏi người đang say ngủ.

Đương nhiên Ninh Diệu đang ngủ say không có cách nào đáp lại.

Úc Lễ thở dài một tiếng, rồi vươn tay, ôm trọn người kia vào lòng, không một kẽ hở.

———Hết chương 39———–

Quá trời quá đất Úc Lễ rồi.

Úc ảnh đế nhận ra được tình cảm rồi nên mình đổi xưng hô nhé :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play