Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------
Chương 36:
"Đó...đó là cái gì?" Tên Phượng tộc đi đến thông báo cho Thánh Tử sợ đến mất hồn mất vía, gã ta không dám chớp mắt, cứ nhìn lên Điểu tộc đang phát ra ánh sáng kia. Sau khi nhận ra, chân đã bắt đầu mềm nhũn, đùng một quái quỳ sụp xuống đất.
Phượng...phượng hoàng!
Nhưng tên Phượng tộc kia lại không để ý, Thánh Tử đang ở phía sau mình không hề quỳ xuống, mà đang dùng vẻ mặt u ám ngẩng đầu nhìn lên con phượng hoàng rực rỡ giữa trời cao, rồi lại cúi đầu nhìn bản thân mình.
Thánh Tử nâng một cánh tay lên, ống tay áo trượt xuống theo cánh tay gã, hoàn toàn lộ ra ngoài.
Trên cánh tay trơn bóng bỗng hiện ra vài sợi lông chim, đó cũng là màu lông của bản thể gã.
Trong Phượng tộc, Thánh Tử nổi bật nhờ vẻ mỹ lệ của mình. Màu lông của gã đỏ rực như ánh lửa lúc hoàng hôn, khi gã bay lượn trên bầu trời, tựa như một ngọn lửa đang cháy rực, diễm lệ như ánh mặt trời, có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của chúng yêu.
Thánh Tử vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo vì màu lông của mình, nhưng bây giờ, khi gã nhìn lại bản thân mình, rồi lại nhìn phượng hoàng phía chân trời, cho dù gã không hề cam lòng, cũng không thể không thừa nhận...
Gã thua rồi....
Gã chỉ có một màu đỏ, đứng trước con phượng hoàng kia thì rất đơn điệu và tẻ nhạt, chỉ xứng làm nền cho nó.
Làm Thánh Tử đã lâu, tính cách của gã vốn rất cao ngạo, luôn xem mình là người đứng đầu trong mọi mặt, bây giờ vẻ ngoài của gã lại bị áp đảo như thế, vẻ mặt gã lập tức trở nên âm u.
Một tiếng kêu to vang lên, có con chim lông lá xanh lè bay từ ngoài vào, nói với Thánh Tử: "Thánh Tử, có chuyện lớn, các trưởng lão gọi ngài nhanh chóng đến Phượng Trúc Điện!"
Thánh Tử hừ lạnh một tiếng, rồi vung ống tay áo, hoá thành một con chim lớn đỏ như lửa bay về phía Phượng Trúc Điện.
Ở nơi đó, các trưởng lão Phượng tộc đã tề tựu đông đủ, sắc mặt mỗi người đều vô cùng kích động, sự trang trọng rụt rè thường ngày dường như đã biến mất hoàn toàn.
Nhìn thấy Thánh Tử Phượng tộc đến, bọn họ lại khôi phục vẻ nghiêm túc, bắt đầu ngẩng mặt lên.
"Phượng Huyền, ngươi đến rồi." Trưởng lão đức cao vọng trọng nhất, ngồi ở giữa bèn nói.
Thánh Tử Phượng Huyền biến từ thân chim về lại hình người, hơi cúi đầu xuống.
Trưởng lão nói thêm: "Phượng chủ đã hiện thế, đương nhiên sẽ muốn trở về thánh địa tộc ta. Ngươi là Thánh Tử Phượng tộc, việc này cứ giao cho ngươi đi làm, đón Phượng chủ về đây."
Phượng Huyền nhất thời không lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu xuống.
"Nhớ kỹ, đây là vinh hạnh của ngươi, nhất định phải tất cung tất kính, vạn sự chu toàn, không được để cho Phượng chủ có gì không hài lòng!" Trưởng lão nói vô cùng vang dội.
"Ta đã hiểu." Phượng Huyền nói.
Các trưởng lão rời đi, tất cả đều vội vã chuẩn bị để tiếp đón Phượng chủ, đại sảnh trống rỗng chỉ còn lại một mình Phượng Huyền.
Phượng Huyền cười lạnh một tiếng.
Hiển nhiên, chỉ cần phượng hoàng quay về thì thủ lĩnh đời kế tiếp của Phượng tộc, ngoại trừ phượng hoàng ra thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Mà gã ta, cho dù đã học tập ngàn năm vạn năm để trở thành thủ lĩnh, thì cuối cùng cũng chỉ có thể khuất nhục làm thuộc hạ.
Đoạt đi vị trí vốn phải thuộc về gã, còn bắt gã tận tâm tận lực hầu hạ, đùa cái gì mà vui vậy?
Thật sự cho rằng mình là phượng hoàng, là có thể yêu gặp yêu yêu?
Gã sẽ không.
______________
Phượng hoàng bay quanh trời cao, mà chúng Yêu tộc ở phía dưới đã bị thần phục, lục tục rời đi dưới ý chỉ của phượng hoàng.
Bọn họ bước từng bước nhỏ đầy lưu luyến, phải gian nan lắm mới có thể rời khỏi đó.
Chờ đến khi toàn bộ Yêu tộc đều đã rời khỏi, phượng hoàn thanh thánh khiết trong cảm nhận của bọn họ bỗng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Cuối cùng bọn họ cũng chịu đi hết để y thỏa thích ngắm nhìn dáng vẻ của bản thân rồi, y bèn vểnh vểnh cái đuôi lên, tự ngắm đuôi mình.
"Oa!" Ninh Diệu ngạc nhiên trầm trồ.
Lông của y đẹp quá đi à! Đẹp đến cái mức mà y muốn rút ngay mấy cọng đem về trang trí nhà luôn!
Ninh Diệu ngắm nhìn bản thân xong, bèn bay vài vòng quanh người Úc Lễ: "Đẹp không?"
Bên môi Úc Lễ mang theo ý cười, vươn tay sờ vào bộ lông chim hoa mỹ kia: "Đó là đương nhiên."
Lông chim hoa lệ lóa mắt, nhưng khi sờ vào lại không hề có cảm giác nóng rực mà chỉ có ấm áp.
Ninh Diệu còn tưởng rằng Úc Lễ hâm mộ, bèn an ủi: "Tuy rằng huynh không có lông, nhưng mà không sao hết, huynh có thể coi bộ lông của ta thành lông của huynh mà..."
Lời còn chưa dứt, tác dụng của thuốc viên trưởng thành đã biến mất, Ninh Diệu phịch một tiếng, biến về hình dạng cục bông xù mềm mại. Y vỗ cánh phành phạch muốn tiếp tục bay lên, nhưng lông cánh ngắn ngủn không thể nào chịu được trọng lượng cơ thể, thế là y lập tức rơi thẳng xuống đất.
"Chíp chíp!" Ninh Diệu sợ hãi kêu lên, rồi liều mạng quạt cánh, nhưng một bàn tay to lớn quen thuộc đã nhanh chóng đỡ lấy y.
Ninh Diệu yên tâm, y quen cửa quen nẻo mà bò lên người Úc Lễ, rồi kéo vạt áo ngoài màu đen của hắn ra, tự chui vào đó nằm xuống.
"Aizz, thoải mái quá à!" Ninh Diệu phát ra một tiếng thở dài từ đáy lòng.
Tuy rằng cảm giác khi tự bay cũng không tệ, nhưng nằm thì càng sung sướng hơn, y thích nằm nhất!
Úc Lễ đưa Ninh Diệu bay trở về, đến khi y nằm đủ rồi, bèn thò đầu ra khỏi vạt áo của Úc Lễ, cảm nhận gió đang thổi qua.
"Huynh có nhận ra không, sau khi ta biến thành chim lớn, thì sức mạnh siêu đỉnh luôn, tên Yêu vương kia bị ta đánh ngã ngay lập tức!" Ninh Diệu nhớ tới trận đánh nhau không thể gọi là đánh nhau kia, vẫn cảm thấy không thể nào tưởng tượng được. "Ta còn chưa có cảm giác sử dụng yêu lực luôn đó."
"Đó là do huyết mạch áp chế, gã bất kính với ngươi, nên phải chịu trừng phạt." Sắc mặt Úc Lễ bất biến, tiếp tục trợn mắt nói dối.
"Thì ra là thế!" Ninh Diệu đã ngộ ra được rồi.
Trời ơi, y lợi hại quá chừng!
Cuối cùng cũng về đến nhà, y mệt mỏi lăn thẳng lên giường.
Úc Lễ cũng có thể nhận ra bé chim béo ú này đã rất mệt, nhưng lại không ngoan ngoãn đi ngủ như ngày thường, mà dường như đang ôm khư khư một chấp niệm nào đó, đôi mắt giống như đậu đen ánh lên vẻ vui sướng.
"Chuẩn bị được lên làm Yêu vương, vui à?" Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu cười khúc khích, nhưng có vẻ như hơi xấu hổ, nên bèn lăn hai vòng trên gối, cuối cùng ụp mặt xuống, chôn hết vào gối, lúc này mới nhỏ giọng nói: "May mà người bọn Yêu vương tìm đến là ta, ta vừa mới nghĩ ra, nếu như đi theo huynh là người khác, sau đó hắn nghe theo mấy lời châm ngòi ly gián của Yêu vương, dắt huynh đi thẳng vào bẫy thì biết làm sao?"
Úc Lễ nhìn cục bông nho nhỏ cứ vặn qua vặn lại trên gối, sau đó hắn bỗng vươn tay, ấn Ninh Diệu xuống.
Ký ức trong quá khứ không ngừng dâng lên như thủy triều, nhưng tất cả đều chẳng có gì đáng nhớ. Đáy mắt Úc Lễ bỗng có chút lạnh lẽo: "Còn có thể làm sao nữa? Chỉ cần không chết, cho dù chỉ có thể bò, ta cũng phải giết hết đám yêu đó."
"Nhưng mà chắc chắn huynh sẽ bị thương, đau lắm đúng không?" Ninh Diệu giãy giụa ngồi dậy từ gối đầu, sau đó nhảy lên bả vai của Úc Lễ, vươn đôi cánh ngắn ngủn của mình ra, làm ra dáng anh lớn mà ôm lấy cổ hắn: "May là mọi chuyện đều không hề xảy ra, huynh đi theo ta, ta bảo vệ huynh nha, ta là Yêu vương siêu lợi hại mà!"
Ký ức tràn ngập máu tanh đều bị đánh tan, trọng lượng rõ ràng trên cổ đã nói cho Úc Lễ biết, bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện đã không còn giống với quá khứ nữa.
Đúng vậy, mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, đây mới đúng là sự thật.
___________
Ninh Diệu bàn bạc ngày đăng cơ cùng đám yêu kia xong, thế là cả Yêu thành bắt đầu nô nức giăng đèn kết hoa.
Không chỉ thế, một đám Yêu tộc bắt đầu tự phát đi tìm nơi ở hiện tại của phượng hoàng.
Tuy rằng hai người Ninh Diệu cư trú ở mảnh đất xa xôi, nhưng vẫn cứ bị tìm đến cửa.
Nhưng dù cho bọn họ có được đối mặt trực tiếp với bản điểu của Ninh Diệu, bọn họ vẫn không thể nào nhận ra, bé chim béo ú này chính là phượng hoàng.
"Chưa từng nhìn thấy nó, ngày đó chúng ta đi ngủ rồi."Ninh Diệu dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói hươu nói vượn, đồng thời còn đi tìm hiểu cái nhìn của đám yêu này đối với y. "Phượng hoàng trông như thế nào? Đẹp lắm sao? Truyền thuyết có nói ngoa không vậy?"
Nếu như con yêu khác hỏi như vậy thì chắc chắn sẽ bị chém, nhưng lần này lại là bé chim vàng nhỏ xíu này hỏi. Trông y quá đáng yêu, nên chúng yêu cũng chỉ coi như lời trẻ nhỏ nói không suy nghĩ, rồi phổ cập kiến thức khoa học cho y.
Bọn họ khen hết một lượt lông chim từ đầu đến chân của phượng hoàng uy phong như thế nào, càng thổi phồng lại càng hăng, không thể dừng lại được nữa.
Ninh Diệu nghe vô cùng hăng say, tuy thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn không ngừng gật đầu cổ vũ.
"Thì ra là như vậy, ghê gớm thật đấy!" Ninh Diệu vừa phồng cánh lên vừa khen. "Ta cũng muốn được tận mắt thấy ngài ấy một lần!"
Mấy tên yêu kia nghe vậy cũng bật cười: "Chờ đến khi phượng hoàng tiền nhiệm trở thành Yêu vương tân nhiệm của chúng ta, lúc đó chúng ta có thể thấy được mặt ngài."
Sau khi Ninh Diệu vui vẻ chào tạm biệt với mấy tên Yêu tộc đó, bèn dùng cánh ôm chầm lấy cổ Úc Lễ với vẻ rất hào hứng: "Ca, huynh muốn làm chức vị gì? Cứ mạnh dạng nói với ta, ta phong cho huynh ngay."
"Nếu ta nói, ta muốn làm Yêu vương thì sao?" Úc Lễ hỏi.
"Hả?" Ninh Diệu ngây ngẩn cả người, rung rung cánh. "Vậy thì cùng nhau làm, sóng vai làm vương, oa, nghe ngầu quá chừng!"
Có người giúp đỡ, chia sẻ, thế là y có thể lười biếng không làm việc, như vậy là quá tốt rồi còn gì!
Ninh Diệu còn chưa kịp vui vẻ quá vài giây, đã nghe Úc Lễ cười nói: "Đùa ngươi thôi."
Ninh Diệu: "...Huynh cảm thấy vậy hài hước lắm đúng không?"
Hứ, dù sao thì chỉ cần y còn ở đây, Úc Lễ vẫn có thể tự do quay lại Yêu tộc, sẽ không còn bất kỳ ai kỳ thị hay làm khó hắn nữa.
Yêu vương, chính là lợi hại như vậy đó!
Ninh Diệu nhảy xuống khỏi vai của Úc Lễ, đang muốn quay về phòng, bỗng thấy trên đám mây trắng bay bên cạnh bị nhuộm lên vài màu sắc hoa mỹ.
Màu sắc kia đang chuyển động về phía bọn họ, chỉ trong chốc lát, màu sắc ấy đã bay lên che khuất đường đi của đám mây.
Đó là một đám Điểu tộc mỹ lệ, một con thủ lĩnh bay ở phía trước, một đám đi theo đằng sau, mỗi một lần chúng sải cánh, đều vô cùng ưu nhã thong dong.
Ninh Diệu cảm thấy dáng vẻ của đàn chim này trông hơi quen quen, y nhíu mày suy nghĩ một lát, chợt ra đàn chim này giống hệt với đàn Phượng tộc y vô tình gặp phải ngày trước.
Đàn chim này chắc không phải Phượng tộc đâu nhỉ? Sau lần nhìn thấy phượng hoàng đó nên bây giờ mới cố ý đi tìm lão tổ tông như y?
Đàn chim lại tiếp tục sải cánh bay đến, lúc này đây Ninh Diệu đã có thể chắc chắn, đàn chim này đang bay về phía y.
Ninh Diệu vội lùi về phía sau hai bước, rồi chui tọt vào phòng, đi tìm viên thuốc trưởng thành của mình.
Không biết bọn họ dùng cách gì để tìm thấy vị trí của y, nhưng tóm lại là không được để bọn họ thấy được phượng hoàng uy phong hôm trước chỉ là một bé chim non lông còn chưa mọc đủ. Nếu vậy, chỉ e là họ sẽ tìm đến gây phiền phức cho Úc Lễ mất.
Ninh Diệu đã chạy vào phòng, mà Úc Lễ vẫn đứng yên ở cửa.
Tốc độ của Phượng tộc rất nhanh, không mất bao lâu đã bay đến vùng gần đó, rồi đáp xuống mặt đất, hoá thành hình người đứng trước mặt Úc Lễ.
Dung mạo của tên yêu cầm đầu diễm lệ như ánh mặt trời, đó chính là Thánh Tử Phượng tộc, Phượng Huyền.
Trên mặt gã mang theo sự kiêu ngạo và khinh thường, bắt đầu đánh giá tu sĩ áo đen.
"Nghe nói, ngươi chính là tu sĩ nhân tộc đã đi theo phượng hoàng lúc ngài hiện thế? Phượng hoàng đang ở đâu?" Phượng Huyền lạnh giọng hỏi.
Úc Lễ vốn không thèm để ý đến gã ta, cứ ôm kiếm đứng dựa vào tường, nhưng thần thức đã bay vào phòng, nhìn cục bông đang nhảy lên ghế dựa tìm kiếm gì đó, sau đó lại nhảy thẳng lên giường, cuối cùng cố gắng dựa vào độ cao của giường để nhảy lên bàn lấy bình thuốc.
Úc Lễ nhìn, rồi lại nhịn không được mà cong khóe miệng, hắn dùng linh lực cầm lấy bình thuốc, đưa đến bên cạnh Ninh Diệu đang nhảy hoài nhảy mãi mà không lên được mặt bàn.
Úc Lễ vẫn giữ nguyên dáng vẻ không thèm để con yêu nào vào mắt, khiến cho thiếu niên Phượng tộc suýt chút nữa là đã không kìm được lửa giận.
Không chỉ con phượng hoàng kia khiến người ta ghét, mà ngay cả người đi bên cạnh nó cũng thật biết cách khiến người ta bực mình!
"Tuy ngươi không muốn nói, nhưng đã là người bên cạnh phượng hoàng, đương nhiên là khách quý của tộc ta. Ta muốn mời ngươi đến Phượng tộc uống chén trà, không biết các hạ có muốn nể mặt không?" Phượng Huyền lạnh giọng hỏi.
Tuy ngoài miệng rất tuân thủ phép tắc mà bảo là mời, nhưng tay của gã đã chạm vào Hoả tiên treo bên hông.
Có mấy tên Phượng tộc phía sau đã cảm thấy không ổn, lo lắng hỏi: "Thánh Tử, chỉ e là làm vậy không ổn lắm."
Đương nhiên Phượng Huyền biết làm vậy là không ổn, nhưng đó mới là mục đích gã đến nơi này.
Nếu như phượng hoàng bị làm cho tức giận đến bỏ đi, vậy thì không phải là hay lắm sao? Hơn nữa cũng vừa đúng lúc, có người đứng ra gánh thay gã cái nồi này.
"Chư vị, ta nghi ngờ người này mê hoặc Phượng chủ, lúc nãy ta đã hỏi thăm, người này là nam sủng được một Điểu tộc đưa vào. Tên này...bắt cá hai tay, bất trung với Phượng chủ."
"Cái gì!?" Nhất thời, chúng yêu đều kinh hãi, mà Úc Lễ cũng nhướng mày.
Tên yêu này rất giỏi đổi trắng thay đen, nói dối như thật, tuy sức mạnh không cao, nhưng tâm nhãn thì chẳng phải dạng vừa.
Chỉ đáng tiếc, Điểu tộc dẫn hắn vào và phượng hoàng kia, đều là cùng một người.
Phượng Huyền đang muốn dẫn mấy tên Phượng tộc khác ra tay, thì bỗng nhiên bên tai bọn họ vang lên giọng nói mỹ diệu tựa như tiếng nhạc.
"Kẻ nào dám làm càn ở đây?"
Theo lời nói đó, một luồng sáng nhè nhẹ toả ra, ngay tại thời khắc ấy, một con phượng hoàng tung cánh bay lên trời từ căn phòng phía sau.
Chúng yêu ở đây đều đồng loạt nheo mắt, lần trước bọn họ chỉ được nhìn thấy phượng hoàng ở khoảng cách rất xa. Mà lúc này đây, họ có thể đứng gần nhìn thẳng vào vẻ mỹ lệ thế gian khó tìm, bỗng họ ý thức được tầm ảnh hưởng của sự mỹ lệ ấy, không ít Phượng tộc đã bắt đầu rưng rưng, nước mắt sắp sửa chảy xuống.
Đây là phượng hoàng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ để bọn họ tự tay dâng cả mạng sống, dâng luôn cả sự trung thành của đời này.
"Không được nói bậy, là ta đưa hắn đến, hắn cũng chưa từng bất trung với ta." Ninh Diệu chậm rãi nói.
Phượng Huyền tự cắn môi mình đến mức gần như bật máu, lúc này mới dần lấy lại tinh thần ra khỏi sự mỹ lệ chói mắt kia, không để bản thân chìm sâu vào nó nữa. Gã quỳ một gối, cúi đầu với phượng hoàng.
"Ta là Thánh Tử Phượng tộc Phượng Huyền, lần này đặc biệt đến đây để đón ngài quay về. Phượng chủ, mời ngài trở về Phượng tộc. Suốt ngàn năm vạn năm qua, tộc ta vẫn luôn chờ ngài trở lại." Phượng Huyền nói từng câu từng chữ.
Thật ra Ninh Diệu cũng chẳng có ý kiến gì, không lâu nữa y sẽ trở thành Yêu vương, đương nhiên phải có người đến tận nơi cướp đoạt nhân tài mới đúng. Nơi ở của Phượng tộc này vừa nghe đã biết là phong thủy bảo địa, chắc chắn sẽ có Yêu tộc rất nhiều, lại còn nghe lời y, không đi xem thì tiếc lắm.
Vì thế một hàng yêu mang theo một người là Úc Lễ, bay về phía lãnh địa Phượng tộc.
Lần này Ninh Diệu ăn một hơi hết vài viên thuốc, nên y không sợ bị biến trở lại thành bé chim mập ú giữa đường nữa, chỉ là cứ luôn bay như vậy, khiến y thấy hơi mệt.
Nếu không phải vẫn còn muốn giữ hình tượng của, có lẽ y đã nằm bẹp trên đất không thèm đứng dậy luôn rồi.
Hu hu hu, y chỉ mới là một bé chim mới to bằng nắm tay, vì sao lại đối xử với y như thế?
Úc Lễ đang bay bên cạnh cũng đã nhận ra sự uể oải của Ninh Diệu, thế là hắn nâng tay lên một chút, lập tức có một ít linh lực nâng bé phượng hoàng bay lên, để y có thể bay mà không phải dùng chút sức nào.
Mà Phượng tộc đi theo phía sau Ninh Diệu đã nhìn y bay suốt một khoảng thời gian, họ thấy cánh của phượng hoàng hoàn toàn không hề động đậy, đồng loạt khiếp sợ.
Không hổ là phượng hoàng, hoàn toàn không cần dùng cánh để bay, mà chỉ cần dùng ý niệm. Chỉ cần muốn bay, cho dù không có cánh cũng vẫn có thể bay lên!
Lợi hại, thật sự rất lợi hại!
....
Sau khi tới Phượng tộc, đương nhiên Ninh Diệu sẽ được tiếp đãi vô cùng long trọng. Mỗi người Phượng tộc không có một ai dám rời khỏi đây, mà tụ tập hết ở cửa, nghênh đón y bước vào.
Chỉ là Ninh Diệu không thích bầu không khí long trọng như vậy lắm, nên sau khi nhận mặt được vài người cơ bản, bèn cho đám Phượng tộc lui ra, còn mình thì đi đến biệt viện đã được chuẩn bị sẵn.
Thời gian còn dài, nên y cứ ở đây quan sát thêm vài hôm nữa, nhìn thử xem mình có tìm được đồng bọn nhỏ nào thông minh không đã!
Đợi đến khi chẳng còn người nào khác, Ninh Diệu bỗng phịch một tiếng biến về hình dạng cục bông nhỏ, oa một tiếng, rồi xông tới dụi cả người vào đùi Úc Lễ.
"Ta mệt quá à, không động đậy nổi nữa. Ca, huynh ôm ta đi, một bước ta cũng không đi nổi nữa rồi." Ninh Diệu bán thảm vô cùng đáng thương.
"Ngươi cũng mệt?" Úc Lễ đùa. "Đoạn sau là ngươi tự bay sao? Không phải là ngươi chỉ cần nằm, rồi tỏ vẻ như đang bay thôi à?"
Ninh Diệu: "..."
Chẳng trách lúc sau y lại bay nhẹ nhàng đến thế, thì ra là như vậy!
Ninh Diệu bèn nhắm tịt mắt lại, nằm bẹp dưới đất, bắt đầu giả chết.
Úc Lễ khẽ cười một tiếng, rồi nhặt bé chim béo ú đang nằm trên mặt đất lên, sau đó bước vào phòng.
________
Phượng Huyền bên kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa phượng hoàng trở về thì muốn đi tắm một chút, để cởi bỏ nỗi lòng đang tràn đầy phiền muộn, nhưng ngay lúc đó, gã lại bị các trưởng lão gọi ngược về.
"Phượng Huyền, ngươi đã có yêu trong lòng chưa?" Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ hỏi.
Gương mặt Phượng Huyền vô cảm, trả lời: "Chưa, ta là Thánh Tử Phượng tộc, từ lúc bắt đầu sinh ra đã trung thành với một mình phượng hoàng, trong lòng ta không thể chứa thêm bất kỳ thứ gì khác."
"Ừm, rất tốt." Trưởng lão hài lòng vuốt râu. "Nếu đã như vậy, chắc hẳn ngươi sẽ rất vui lòng đi làm chuyện này."
Phượng Huyền nhăn mày: "Chuyện gì?"
Trưởng lão thở dài một hơi: "Huyết mạch phượng hoàng quá hiếm, tuy rằng chúng ta luôn nói mình là hậu duệ của phượng hoàng, nhưng trong huyết mạch cũng không tồn tại sức mạnh chân chính của phượng hoàng. Nếu như lần này phượng hoàng lại rời khỏi chúng ta một lần nữa, thì chúng ta biết làm thế nào để có thể đưa toàn tộc ra ánh mặt trời đây?"
Phượng Huyền cau mày, im lặng không nói, trưởng lão bèn nói tiếp: "Bây giờ, cách giải quyết duy nhất, chính là lựa chọn một tên yêu trong tộc kết hợp với phượng hoàng, sinh ra thật nhiều thế hệ sau mang huyết mạch tinh khiết."
Trưởng lão vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét nói: "Trong nhất tộc chúng ta, ngươi là người có tướng mạo tốt nhất. Phượng Huyền, ngươi là Thánh Tử, việc này sẽ giao cho ngươi. Ngươi phải nghĩ ra cách nào đó, khiến cho phượng hoàng vui vẻ."
Phượng Huyền im lặng một hồi lâu, cuối cùng, trước khi trưởng lão hoang mang nói thêm, gã ta mới chậm rãi lên tiếng.
"Trưởng lão, chỉ e là không ổn lắm." Phượng Huyền thờ ơ nói. "Chúng ta chưa từng nhìn thấy hình người của phượng hoàng, mà dung mạo hình người của ta lại là tuyệt hảo. Ta chỉ lo, lỡ đâu hình người của phượng hoàng xấu hơn ta, mà ngài lại phái ta đi, đến lúc đó phượng hoàng càng dễ bị đả kích hơn, khiến cho ngài ấy ghen ghét, ngài thấy có đúng không?"
———Hết chương 36———