Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
------------------------------------
Chương 35:
Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ.
Ninh Diệu sợ tối, nhưng chỉ cần có người ở bên, thì y sẽ cố hết sức khắc phục nhược điểm này.
Ninh Diệu cọ cọ, dựa sát lên người Úc Lễ, hồi hộp hỏi: "Là cái gì thế?"
Úc Lễ sờ sờ cục bông đang kề sát vào mình, chậm rãi nói ra sự thật: " Bọn họ đuổi giết ta, muốn lấy mạng của ta, là vì trên người ta có đạo cốt."
"Hả?" Đột nhiên xuất hiện danh từ mới khiến Ninh Diệu ngơ ra. Nhưng cũng may nguyên nhân khiến Úc Lễ bị đuổi giết không phải là làm chuyện xấu xa linh tinh gì đó, thế là Ninh Diệu mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Người có được đạo cốt, có thể dễ dàng hấp thu được linh khí đất trời, thậm chí còn có khả năng mọc cánh thành tiên." Úc Lễ giải thích bằng chất giọng rất bình thản.
"À À!" Ninh Diệu gật đầu. "Ta hiểu rồi, ý muốn nói là huynh rất lợi hại, cho nên bọn họ mới ghen ghét huynh, muốn cướp bảo bối trên người huynh."
Úc Lễ khẽ nhếch khóe môi: "Đúng là như thế."
Ninh Diệu hào hứng vỗ vỗ : "Ta đã nói , ta lợi hại như vậy, chắc chắn là huynh cũng không hề thua kém. Chúng ta thật sự là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ mà!"
Thấy bầu không khí đã bắt đầu chuyển sang hướng hòa thuận hơn, Yêu vương đứng bên dưới bỗng cười lạnh một tiếng, tiếp tục châm ngòi ly gián: "Không ngờ là thân thể ngươi không lớn, nhưng tâm nhãn thật sự không hề nhỏ, có thể giả vờ được thế này. Ngươi dám nói ngươi không muốn không? Chỉ e là đến khi hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, ngươi sẽ nhân lúc hắn ngủ say mà âm thầm ra tay thôi!
Thật ra cách châm ngòi ly gián của Yêu vương cực kỳ chính xác, nếu là một người khác, thì đã bị mấy lời của gã khiến cho sinh nghi ngờ từ lâu rồi. Từ tận đáy lòng, chắc chắn đã nghi ngờ rằng bây giờ người ở bên cạnh mình nói vậy, chẳng qua chỉ là đang chờ đến khi không còn ai khác để ra tay mà thôi.
Úc Lễ rũ mắt, đặt bé chim vàng nhỏ trong lòng bàn tay, nâng đến trước mặt mình.
"Ngươi muốn không?" Úc Lễ nhẹ giọng hỏi.
Ninh Diệu nghiêng nghiêng đầu: "Nhưng ta đã có nhiều thứ rồi mà."
Y giương cánh, lông tơ trên người bị gió thổi rối tung cả lên: "Ta có thể hô mưa gọi gió, có cả huyết mạch thần thú, còn có thể không ngừng khóc ra linh thạch. Nhưng huynh không hề có những năng lực này, huynh sẽ ghen tị với ta sao? Sẽ muốn khống chế ta, rồi dùng ta để khống chế Yêu tộc, sau đó còn bắt ta khóc ra một rương linh thạch mỗi ngày?"
Y liên tục hỏi ngược lại, khiến Úc Lễ sững người.
...Bắt Ninh Diệu khóc ra nửa rương linh thạch, trước đây hắn thật sự đã làm như thế.
Mà thiếu gia nhỏ lại chưa bao giờ ghi hận trong lòng, mỗi khi nghĩ rằng hắn gặp nguy hiểm, thứ đầu tiên y nhớ đến không phải là thù hận, mà là dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Úc Lễ không hề lên tiếng.
"Huynh sẽ không đâu." Ninh Diệu giành nói trước. "Huynh không bao giờ cho ta khóc. Vậy nên, ta đã có nhiều thứ như vậy rồi, tại sao còn muốn cướp của huynh nữa?"
Giống như có một sợi lông chim mềm mại khẽ lướt qua tim, Úc Lễ nhẹ nhàng nắm Ninh Diệu trong lòng bàn tay.
Quá khứ không thể quay lại, hắn chỉ có thể cam đoan, sau này sẽ không để ai khiến cho thiếu gia nhỏ phải khóc nữa.
Mà những câu đó của Ninh Diệu đã khiến cho đám yêu bên dưới xảy ra một trận sóng to gió lớn.
Thật ra con chim nhỏ này là loại yêu gì? Rồi gì mà mang huyết mạch thần thú? Nghe giọng điệu này, chắc chắn mọi việc không hề đơn giản!
Yêu vương vung đại đao, chém cục đá trên mặt đất thành hai nửa, rồi ngửa đầu nhìn về phía trước, tru lên một tiếng để phát lệnh tấn công: "Tất cả theo ta! Một lưới bắt hết hai đứa bọn chúng, toàn bộ tam giới đều là của chúng ta!"
Lời còn chưa dứt, Yêu vương đã xông thẳng lên không trung tấn công Ninh Diệu và Úc Lễ.
Phía sau gã, còn có mấy tên Điểu tộc tung cánh bay lên, đi theo bước chân của Yêu vương. Còn những tên Yêu tộc không thể bay thì chỉ có thể đứng trên mặt đất, có kẻ đang lắp cung tiễn, cũng có kẻ đã bắt đầu vẽ trận pháp trên mặt đất.
Hàng trăm hàng ngàn Yêu tộc đều đồng loạt tấn công về một phía, uy lực khổng lồ, thề phải bắt lấy đối thủ, biến bọn họ thành tù binh.
Mà một yêu một người đứng ở trung tâm, lại giống như mắt của trận bão khủng khiếp này, bình yên đến lạ.
Úc Lễ thả năm tay ra, để Ninh Diệu có thể nhìn thấy được đám yêu tộc kia, cũng là để y có thể tự do hành động.
"Đến lúc rồi, cho bọn họ xem sức mạnh của Yêu vương tân nhiệm đi." Úc Lễ nhẹ giọng nói.
Bé chim non vàng nhạt cất tiếng kêu lanh lảnh, y vươn đôi cánh bông xù xù của mình, rồi lấy ra một viên thuốc từ chiếc yếm nhỏ đặc chế đeo trước ngực, uống vào.
Lúc này đã khuya, màn đêm tối đen như mực, ngay cả một ngôi sao cũng không có. Ánh sáng duy nhất bây giờ chính là từ vầng trăng tròn trịa treo ở phía chân trời.
Vầng trăng tròn phản chiếu trong đôi mắt của chúng yêu, cũng là ánh sáng duy nhất ở nơi này.
Mà một vầng sáng khác chói lóa đến mức không thể bỏ qua bỗng chốc xuất hiện từ hư không.
Y giống như mặt trời ban trưa, đủ để che lấp cả ánh trăng, chiếu sáng cả một vùng u ám tối tăm.
Trong giây lát, chúng yêu đồng loạt dừng lại, dùng tay che mắt mình, không dám nhìn thẳng vào ánh sáng này.
Là cái gì...mà lại lóa mắt đến thế?
Như có tiếng nhạc tiên réo rắc vang lên bên tai, tựa như có thể gột rửa tâm hồn dơ bẩn, cũng có thể khơi gợi dục vọng từ nơi sâu nhất trong tâm hồn.
Có tên yêu bất chấp nguy cơ đôi mắt bị bỏng rát, buông đôi tay đang che mắt ra, nhìn về phía sinh vật mỹ lệ không gì sánh kịp kia.
Lông đuôi thật dài kéo sau thân hình mảnh mai, mỗi một chiếc lông vũ trên người y đều phát ra ánh sáng, khiến cho người ta chỉ có thể thấy được một bóng hình mảnh khảnh thanh thoát.
Đôi mắt dần đau đớn vì không thể nhìn thẳng vào ánh sáng chói lóa đó, nước mắt tuôn ra từ hốc mắt, nhưng đám yêu vẫn cứ ngẩng đầu nhìn lên, không dám chớp mắt. Nhìn chằm chằm vào bóng hình kia, như thể sợ mình sẽ bỏ lỡ dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi.
Có lẽ là cảm nhận được bọn họ đang đau đớn, ánh sáng chói mắt không thể nhìn thẳng kia lập tức yếu đi, cũng khiến cho chúng yêu có thể dễ dàng nhìn rõ bóng dáng kia.
Nhưng hình dạng thật sự còn đẹp hơn cả bóng hình kia, trên mỗi sợi lông chim đều lấp lánh ánh sáng, màu vàng lóa mắt, màu trắng thuần khiết, cộng thêm màu đỏ như máu, ba loại màu sắc đó hợp thành một hình ảnh lóa mắt.
Đó là...phượng hoàng!
Ngay lúc chúng yêu nhìn vừa nhìn thấy rõ dáng vẻ của phượng hoàng, một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ, giống như sức mạnh của thần thánh đột nhiên ập đến, tràn ngập khắp đất trời, khiến cho bọn chúng rùng mình.
Không biết là ai mở đầu trước, đùng một cái quỳ xuống. Ngay sau đó, hết người này đến người khác, lần lượt quỳ xuống khuất phục trước sinh vật mỹ lệ kia.
Trăm yêu thần phục, chỉ còn một mình Yêu vương đứng vững.
Gã nhìn chằm chằm vào màu sắc rực rỡ ấy, trong ánh mắt lộ ra vẻ si mê.
Sinh vật kia mỹ lệ thánh khiết như thế, thì gã phải thuần phục nó, chiếm làm của riêng!
Yêu vương lấy thanh đại đao của mình ra, phóng về phía phượng hoàng.
Nhưng gã còn chưa thể đến gần phượng hoàng, trong nháy mắt đó, nguồn sức mạnh đáng sợ kia đã phá vỡ linh lực hộ thể của mạnh, đập gã ngã mạnh xuống mặt đất.
Yêu vương phun ra một búng máu, gã bỗng nhận ra chỉ trong giây lát đó thôi, mà gã đã bị trọng thương.
Gã hoàn toàn không phải đối thủ của y, ngay cả nhìn trộm cũng không xứng!
Sức mạnh kia vẫn tiếp tục áp xuống, Yêu vương rên lên một tiếng rồi bất động.
Ninh Diệu cũng không ngờ rằng mình lại có sức mạnh lớn đến thế, có thể xử lý được Yêu vương ngay tức khắc, chẳng lẽ y trừng ai là người đó chết luôn sao?
Ninh Diệu bước đi lả lướt trên không trung, nhìn về phía đám tiểu yêu đang quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng đầu nhìn lên.
"Hắn không xứng làm vương, từ nay trở đi, ta chính là tân vương của các ngươi." Ninh Diệu nói. "Các ngươi còn gì không phục?"
Không con yêu nào dám không phục, phượng hoàng tái thế, vốn nên làm vương của bọn họ.
Cuối cùng, Ninh Diệu nói: "Đi chuẩn bị đi, chọn ngày đăng cơ."
_______
Bên trong Yêu thành.
Hổ con Yêu tộc nằm trên giường khóc lóc ầm ĩ, một hai phải đòi ngủ ở giữa cha mẹ, khiến cho cha hổ thấy phiền chết được, bèn xách thằng nhóc này ra khỏi giường, rồi ném nó ra sân cho bình tĩnh lại.
Thường thì tiếp theo thằng nhãi này sẽ khóc đến rung trời, ít nhất cũng phải một canh giờ mới chịu nín.
Nhưng lúc này đây, nó còn chưa khóc được hai tiếng, tiếng khóc kia bỗng ngừng bặt, mà sắc trời lại sáng tỏ như ban ngày.
Không bao lâu sau, thú non kia lại đẩy cửa lớn ra, nó giật mình trợn to mắt đến mức trên trán xuất hiện cả chữ vương. (王)
"Có phượng hoàng! Con thấy được phượng hoàng! Là phượng hoàng đó!" Có vẻ như thần trí của thú non Hổ tộc đã không còn tỉnh táo nữa, bắt đầu nói linh tinh.
"Phượng hoàng cái gì...con xem, đó là vì con không chịu ngoan ngoãn đi ngủ, cho nên mới trợn mắt nằm mơ như thế đó!" Cha hổ hung dữ quát, bị mẹ hổ ở bên cạnh đạp rớt xuống giường, bắt ông ta dẫn thằng nhóc con này đi ngủ.
Cha hổ vừa ngáp vừa bước ra cửa, đang muốn dùng giọng nói thánh thót của hổ ca cho thằng nhóc này nghe một bài, bỗng thấy một Điểu tộc mỹ lệ đang ở trên bầu trời cao cao.
Đôi mắt cha hổ trừng lớn, không khống chế được lực tay mà phá luôn cả cánh cửa.
Ông ta tùy tiện ném cửa phòng xuống đất, quay đầu lại hô to: "Vợ ơi, ra xem phượng hoàng!"
*
Một nàng chim họa mi đang dịu dàng kể chuyện để dỗ mấy bé con nhà mình đi ngủ.
Hôm nay, thứ nàng kể chính là câu chuyện về phượng hoàng.
Mấy bé họa mi non ríu rít hỏi: "Mẹ ơi, phượng hoàng có thật sao? Nó trông như thế nào ạ?"
"Vì sao lại nói bách điều triều phượng? Nếu con không quan tâm đến nó thì sao ạ?"
"Đi theo phượng mệt lắm ạ, hơn nữa cũng chỉ là làm nền, không hề có yêu thú nào chú ý đến con, con cũng không muốn đi theo."
Họa mi mẹ thở dài: "Bây giờ đã không còn phượng hoàng nữa, nó là đại yêu viễn cổ, đã không còn tồn tại trên thế gian từ lâu rồi. Hơn nữa chuyện bách điểu triều phượng...mẹ nghĩ, nếu như chúng ta được nhìn thấy, thì sẽ tự động đi theo nó nhỉ?"
Sao mà vậy được?
Các em bé họa mi đồng loạt lắc đầu, mà lúc này, chân trời bỗng lóe sáng.
Chúng nó vốn đang đậu ở trên cây, nên chỉ cần nghiêng đầu sang một bên là có thể thấy được toàn cảnh ánh sáng kia.
Một suy nghĩ không hẹn mà cùng xuất hiện trong đầu chúng nó.
Bách điểu triều phượng, thì ra...đúng là bản năng.
Cho dù chỉ có thể đi theo phía sau, chúng nó cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Chỉ cần có thể gần gũi với phượng hoàng thêm một chút, gần thêm một chút nữa thôi.
Đường phố ban đêm vốn vắng vẻ bây giờ lại chật ních chúng yêu, tất cả bọn chúng đều nhìn về một hướng.
Chính là hướng của phượng hoàng.
*
Trong lãnh địa của hậu duệ Phượng tộc.
Hoa sen trong hồ nở rộ, cá chép đỏ rực không ngừng nô đùa.
Một bóng người mang mái tóc dài đỏ rực đứng bên cạnh hồ, hắn ta nghe tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, nhưng cũng không thèm quay đầu lại, mà vẫn tiếp tục cho cá ăn.
Người đến nói: "Ta nghe nói, chắc ngươi sẽ là thủ lĩnh tiếp theo của Phượng tộc. Sao nào? Không vui à?"
Người nọ cười hừ một tiếng, rồi quay đầu, lộ ra một gương mặt minh diễm vô cùng.
"Vui cái gì? Ta đã làm thánh tử của Phượng tộc suốt mấy trăm năm, còn có con đường nào khác sao?" Người nọ đổ tất cả thức ăn cho cá trong tay xuống hồ. "Không có ai thích hợp hơn ta."
Người vừa mới đến cũng không phản bác, chỉ chuyển sang một đề tài khác, tiếp tục nói: "Đám người Long tộc kia đến cầu hôn, nói rằng chỉ có long phượng mạnh nhất kết hợp, mới có thể sinh ra được thế hệ sau xuất chúng, tái lập lại vinh quang của Yêu tộc, còn hỏi khi nào ngươi đồng ý."
Thánh Tử mang màu tóc lửa đỏ chỉ cười lạnh: "Bọn chúng cũng xứng? Ngày mai ta sẽ phái người đi từ chối."
"Ngươi dùng lý do gì?" Người mới đến hỏi.
"Thì nói..." Thánh Tử Phượng tộc sờ sờ tóc, nhếch môi cười. "Thì nói rằng, tất cả yêu trong thiên hạ, ta chỉ chung tình với phượng hoàng, cho dù ngài đã không còn tồn tại trên thế gian."
Gã ta là Thánh Tử, dùng lý do này rất hợp lý. Mà phượng hoàng cũng đã sớm tiêu vong, nên hoàn không có tên yêu nào biết được. Nhưng tên Thánh Tử Phượng tộc này lại chẳng hề có chút yêu thích và kính ý nào với ngài.
Hừ, trong truyền thuyết dung mạo của phượng hoàng đang lúc hoàng kim, nhưng có thể đẹp bằng gã ta sao?
Ánh sáng đột nhiên chiếu rọi toàn bộ bầu trời đêm, Thánh Tử Phượng tộc giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy dưới tầng ánh sáng kia, vạn vật đất trời đều trở nên ảm đạm thất sắc.
———–Hết chương 35———