Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

------------------------------------------

Chương 34:

Ninh Diệu cười ha ha vài tiếng, lại phát hiện ra vẻ mặt của Úc Lễ khác hẳn thường ngày.

Úc Lễ thường ngày không thèm cho bất cứ thứ gì vào mắt, lúc nào cũng bày ra tư thái hờ hững đối với mọi chuyện mọi vật. Cao cao tại thượng, là trời đông giá rét lạnh lẽo, có thể làm đóng băng tất cả mọi thứ, nhìn từ bên ngoài thì khó có thể nhìn ra sự nhiệt tình của Úc Lễ đối với bất cứ điều gì.

Nhưng bây giờ, Úc Lễ lại đang rũ mắt nhìn y, tuy rằng đuôi mày vẫn còn mang theo ý lạnh, nhưng dường như vẻ lạnh lùng kia  được gió xuân thổi qua, sức sống đang bừng bừng tỏa ra từ sâu bên trong.

Ninh Diệu nghiêng nghiêng đầu: "Huynh sao vậy, chẳng lẽ là mơ thấy chuyện gì vui sao?"

Úc Lễ vươn tay, thế là bé chim béo ú lập tức nhảy vào lòng bàn tay hắn.

Lông xù xù như cục bông, còn vừa nhỏ vừa ấm.

"Đúng là có chuyện rất vui." Úc Lễ thu tay, đặt ở trước người mình. "Nhưng không phải mộng."

Không phải mộng, nhưng là hiện thực còn đáng quý hơn cả mộng.

Ninh Diệu nhảy từ trên tay Úc Lễ xuống, rơi vào ngực hắn. Y không đứng vững, ngã đập cả cái mông xuống.

Nhưng y cũng lười đứng dậy, nên cứ thuận thế nằm xuống, còn tiện tay ném bình thuốc kia lăn lóc trên giường.

"Là chuyện gì vậy? Nói cho ta vui chung với." Ninh Diệu hỏi.

Úc Lễ chỉ cười không nói, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Là thấy ngươi thông minh cơ trí như thế, có thể dễ dàng lừa được một viên thuốc, nên ta rất vui."

Nói đến viên thuốc đột nhiên bay vào tay mình, Ninh Diệu cũng cảm thấy đắc ý lắm. "Có được nó rồi, ta có thể biến thành phượng hoàng bất cứ lúc nào ta muốn, dọa mọi người nhảy dựng lên luôn!"

Nghe Ninh Diệu nói như vậy, Úc Lễ cầm lấy viên thuốc kia rồi dùng thần thức kiểm tra qua một lượt, mới chắc chắn là nó không độc.

Tuy rằng thuốc này không độc, nhưng khi biến hình cần phải tiêu hao một lượng linh lực rất lớn, nhưng chuyện này không sao cả, cùng lắm thì hắn truyền cho Ninh Diệu một ít là được.

Nhưng những con yêu đó lại dám tính kế hắn, dám châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa hắn và Ninh Diệu, chắc chắn phải trả một cái giá đẫm máu.

Úc Lễ trả viên thuốc lại cho Ninh Diệu, rồi nói: "Nếu đã như vậy, ngươi cứ tiếp tục lừa gạt bọn chúng. Đợi đến khi chúng đều đã cắn câu, chúng ta sẽ dùng một lưới bắt hết...đám yêu xấu xa dám châm ngòi ly gián quan hệ giữa ta và ngươi. Nếu như ta giết bọn chúng, ngươi sẽ không trách ta chứ?"

Ninh Diệu khiếp sợ ngồi dậy: "Huynh xem huynh đang nói cái gì kìa, người xấu có kết cục của người xấu, sao ta lại trách huynh?"

Đôi mắt đen hẹp dài của Úc Lễ hơi nheo lại, đầu ngón tay hắn vuốt ve bộ lông tơ vàng nhạt, hưởng thụ cảm giác mềm mại trên đó.

______

Theo kế hoạch, mỗi ngày Ninh Diệu sẽ giả vờ như hạ độc Úc Lễ.

Y không biết công hiệu của loại độc dược này là gì, nên đang muốn tìm một cơ hội đưa cho đại phu Yêu tộc xem thử. Nhưng Úc Lễ lại đi đến cầm lấy bình độc dược đó lên xem xét một lát, rồi nói cho Ninh Diệu nghe công hiệu của nó.

Thứ độc này có thể khiến cho cả người người ta mất hết sức lực, dần dần không thể lấy lại linh lực trong cơ thể, mà đáng sợ hơn chính là dược lực sẽ ẩn trong thân thể, có thể người bị hạ độc chẳng hề hay biết gì.

"Sao cái gì huynh cũng biết hết vậy?" Ninh Diệu kinh ngạc thán phục.

Úc Lễ thản nhiên nói: "Thấy nhiều, đương nhiên sẽ biết."

Ninh Diệu không biết Úc Lễ đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng y lại cảm thấy đau lòng, vì thế liền dán sát cơ thể vào người Úc Lễ, muốn an ủi hắn.

An ủi Úc Lễ xong, Ninh Diệu bèn ném một viên thuốc hòa lẫn vào nước, bỗng thấy độc dược tan trong nước rất nhanh. Nếu nhìn từ bên ngoài, thì không thể nhận ra chén nước này đã bị hạ độc. 

Có thể thấy được tên yêu muốn y hạ độc này thật sự là muốn lấy mạng Úc Lễ.

Ninh Diệu thở phì phì đá ly nước vào góc tường, đá cho toàn bộ nước trong ly đều đổ hết ra ngoài.

Suốt một đoạn thời gian dài, Ninh Diệu vẫn luôn làm thế, chẳng mất bao lâu đã dùng hết cả bình thuốc độc, sau đó Ninh Diệu lại mộng du thêm lần nữa.

Y mở mắt ra, nhưng không có Úc Lễ đang nằm bên cạnh, mình cũng không nằm trên giường, mà là đang đối mặt với con chồn xấu xa kia.

"Chuyện đó làm đến đâu rồi?" Chồn hỏi.

Sau khi Ninh Diệu nhận ra, thì bày ra gương mặt lông xù: "Đương nhiên là cho hắn thuốc độc rất thuận lợi, ta nói rồi, hắn không hề đề phòng ta chút nào hết."

"Ừ." Chồn gật đầu.

Không phải Ninh Diệu nói gì nó cũng tin, nhưng nhiều ngày qua bọn nó đã phái người vẫn luôn âm thầm quan sát một người một yêu này, cũng có thể nhìn ra được sắc mặt của tên tu sĩ Nhân tộc kia càng ngày càng bất ổn.

Rất tốt, xem ra kế hoạch này rất thuận lợi.

"Ta đã giúp ngươi làm chuyện đó rồi, dù gì ngươi cũng phải trả đủ thù lao cho ta đi chứ!" Ninh Diệu lại nói.

Tuy rằng thứ thuốc mà Ninh Diệu muốn rất quý giá, nhưng việc này còn quan trọng hơn. Sau này vẫn còn rất nhiều chuyện cần Ninh Diệu phối hợp, Yêu vương cũng không đến mức bủn xỉn như vậy, nên đã luyện ra rất nhiều thuốc viên lớn lên đưa cho chồn, bảo hắn đưa cho Ninh Diệu.

"Đương nhiên, đây là thứ ngươi nên có." Chồn móc ra một bình thuốc, rồi đưa cho Ninh Diệu.

Y vừa nhận lấy, đã nghe chồn nói: "Nhưng đây chỉ là một lợi ích nhỏ thôi. Nếu như ngươi đồng ý tiếp tục hợp tác với ta, sẽ có được nhiều thứ càng tốt hơn, ngươi có đồng ý không?"

Dụ dỗ xong, còn không thèm chờ Ninh Diệu trả lời, nó đã cười lạnh một tiếng: "Tốt hơn hết là ngươi nên ngoan ngoãn nghe chúng ta, nếu không thì..."

Chồn còn chưa dứt lời, đã cảm thấy có một luồng gió lạnh quất qua cổ. Nó xoa xoa cổ, nuốt hết mấy lời đe dọa bên miệng trở về.

Nhưng Ninh Diệu cũng đã quyết định sẽ làm theo kế hoạch của bọn chúng, vậy nên lập tức gật đầu đồng ý cái rụp.

Chồn thần bí móc ra một cuộn giấy, nhìn xung quanh trong chốc lát, sau khi chắc chắn rằng bốn phía đều không có người, mới mở cuộn giấy ra.

Trên tờ giấy có một bản đồ được vẽ rất tỉ mỉ, mà nơi ở của Ninh Diệu lúc này lại bị vẽ thành một điểm nhỏ. Lấy điểm này làm điểm xuất phát, vẽ một đường chỉ dẫn, sau khi trải qua vô số địa hình khá là phức tạp, mới đến được điểm cuối cùng.

"Ngày mai trăng tròn, tối mai, ngươi hãy đi theo con đường này, dẫn hắn tới địa điểm đó." Chồn dùng móng vuốt chỉ chỉ vào điểm cuối. "Nhớ chưa?"

Sau khi cho Ninh Diệu nhìn lướt qua, chồn đã có ý định tiêu hủy tấm bản đồ cơ mật này, mà nó còn chưa kịp hành động, cục bông nhỏ trên mặt đất đã nhảy dựng lên.

"Không nhớ được mà." Đôi mắt đen tròn của bé chim béo ú tràn ngập tủi thân, còn có hơi ươn ướt. "Mới nhìn sơ qua thì sao mà nhớ được? Có phải ngươi đang cố ý xem thường ta không?"

Chồn kinh ngạc: "Ta xem thường ngươi bao giờ? Bản đồ kiểu này không phải chỉ cần nhìn một lần là..."

Không phải chỉ cần xem một lần là có thể nhớ kỹ, rồi sau đó thiêu hủy bản đồ luôn sao?

Cục bông màu vàng nhạt này nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến người ta không nhịn được mà động lòng trắc ẩn. Mà trên cổ nó không hiểu vì sao lại cứ lạnh căm căm, giống như đầu có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Thôi, nó chỉ là một con thú non, không nhớ được cũng là chuyện bình thường.

Chồn đưa bản đồ cho Ninh Diệu, rồi cau mày bỏ đi.

Ninh Diệu thuận lợi lấy được bản đồ, chờ đến khi con chồn kia đi rồi, bèn lạch bà lạch bạch chạy về nhà.

Khi về đến nhà thì Úc Lễ đã tỉnh rồi, y vội chạy đến mép giường nhảy nhảy, được bàn tay to của Úc Lễ tiếp được.

"Huynh xem nè." Ninh Diệu ngồi trong lòng bàn tay của Úc Lễ, muốn cho Úc Lễ cùng xem, mở tấm bản đồ đó ra, nhưng mà độ dài cánh của y rất hữu hạn, chỉ có thể bắt được một phần nhỏ giữa tấm bản đồ, còn hai bên thì đều rũ hết xuống, trông có vẻ hơi buồn cười.

Ninh Diệu bèn ném tấm bản đồ lên đầu gối của Úc Lễ, nghiêm túc kể cho hắn nghe cuộc trò chuyện giữa y và con chồn đó đêm nay, sau đó bàn bạc kế hoạch với hắn.

Ngày mai, y sẽ dẫn theo Úc Lễ giả vờ trúng độc suy yếu đi đến cái nơi hung hiểm đó, một lưới tóm gọn toàn bộ kẻ địch.

Ninh Diệu bàn bạc kế hoạch với Úc Lễ xong, vẫn còn hơi do dự: "Có nguy hiểm quá không?"

"Không nguy hiểm." Úc Lễ cong môi cười. "Ngươi là phượng hoàng, không có con yêu nào mà ngươi không thể hàng phục. Ngươi vừa xuất hiện, bọn chúng sẽ đồng loạt quỳ xuống, đó là huyết mạch đang áp chế."

Nếu như không quỳ, hắn cũng sẽ đánh nát đầu gối chúng, không quỳ cũng buộc quỳ.

Ninh Diệu được khen đến mức trong lòng tràn ngập tự hào, y vỗ cánh một cái, quyết định vẫn cứ làm theo kế hoạch đó.

Được, cứ làm như vậy đi!

_______

Chỉ trong chớp mắt, đã đến lúc hoàng hôn ngày hôm sau.

Ninh Diệu đặt thuốc biến thân vào trong cái yếm nhỏ tự may được đeo trước ngực, ngồi trên vai Úc Lễ bắt đầu xuất phát.

Nói ra thì có hơi xấu hổ một chút, y vẫn không thể nào nhớ được toàn bộ con đường kia, đường đi đều do người bị hại là Úc Lễ tự mình nhớ rõ.

Ninh Diệu chỉ cần ngồi, giả vờ như rất biết đường mà chỉ dẫn, thế là đã có thể hoàn thành nhiệm vụ chỉ đường này.

Úc Lễ ngự kiếm phi hành, nhưng hắn khống chế được tốc độ, thong thả đi về phía trước, lúc ánh trăng treo trên ngọn cây, cũng là lúc đến được nơi muốn đến.

Nơi hung hiểm kia được vẽ rất nhiều trận pháp uy lực cực lớn, mà bọn người Yêu vương cũng đã mai phục ở giữa trận pháp.

Nếu đã biết nơi này có bẫy rập, Úc Lễ đương nhiên sẽ không bước vào nữa, hắn chỉ bay đến bên cạnh trận pháp rồi ngừng lại.

Bên ngoài còn có tướng lĩnh Yêu tộc đã mai phục sẵn, mục đích mai phục ở đậy của bọ họ vốn là phòng ngừa Úc Lễ chạy ra khỏi trận pháp, cho dù hắn chạy ra cũng có thể đánh ngược trở lại. Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Úc Lễ đứng bên cạnh trận pháp mãi không chịu đi vào, lập tức cảm thấy hơi sốt ruột.

Nếu đã như vậy, thì đừng trách bọn họ không khách khí!

Nam nhân cao cao tại thượng nhếch khóe môi khinh thường, hắn rút kiếm, tùy tiện chém một cái, thế là mấy tên Yêu tộc đã mai phục ở nơi đó suốt mấy ngày liền lập tức kêu thảm thiết, dùng tay che lại vết thương của mình, đau đớn đến mức lăn lộn trên đất.

Vẻ mặt của tất cả Yêu tộc đang mai phục lập tức đanh lại.

Không ổn, bọn chúng trúng kế rồi!

"Ở đây cả rồi?" Úc Lễ bay thấp xuống, lạnh mặt nhìn đám Yêu tộc đang đứng bên ngoài, lại nhìn vào bên trong trận pháp.

Sức mạnh chênh lệch quá lớn, bây giờ đối với hắn, bóp chết bầy yêu này còn dễ dàng hơn là giết một con kiến. Một anh khỏe chấp mười anh khôn, hắn không cần phải bày mưu tính kế làm gì.

Bây giờ kế hoạch duy nhất của hắn chính là phối hợp với Ninh Diệu khi y biến thành chim lớn. Sau đó phát ra một phần uy áp, chém chết tên Yêu vương kia.

Phượng hoàng giáng thế, vốn phải nên xuất hiện thần uy.

"Kêu Yêu vương bên trong ra đây!" Úc Lễ lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, kêu hắn ra đây." Ninh Diệu đứng trên vai Úc Lễ, ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy cảm giác thần thánh. "Cho các ngươi xem sự lợi hại của chúng ta!"

Bây giờ con yêu nào cũng nhận ra, mình trúng kế rồi!

Nhưng uy áp khủng bố ấy vẫn cứ đè lên vai, bọn chúng không thể không từ bỏ, cũng không thể tức giận với con thú non kia.

Tướng lĩnh Yêu tộc run rẩy móc lệnh bài trong ngực ra rồi bóp nát, ý muốn báo cho Yêu vương biết bên ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một lát sau, bên trong trận pháp đen nhánh xuất hiện rất nhiều bóng người. Mà Yêu vương Ninh Diệu đã được gặp cũng đang đứng trước đám yêu kia.

Tầm mắt âm trầm của Yêu vương lia về phía một người một chim đứng đằng kia.

Có thể ngồi được vào vị trí Yêu vương, thì ngoại trừ đánh giết, những vấn đề khác gã ta cũng không phải là hạng dốt đặc cán mai, ít nhất về chuyện châm ngòi ly gián, gã vẫn rất thành thạo.

Bây giờ một người một chim kia đang bày ra vẻ thân thiết như vậy, đã chứng tỏ rằng quan hệ của hai bên vẫn như cũ, chưa từng có một khe hở.

Yêu vương cười lạnh một tiếng.

Thân nhau như trước? Gã lại muốn làm cho lòng hai tên này xuất hiện khoảng cách.

Gã đã từng nghe con chồn đó nói, con thú non Điểu tộc kia muốn lên làm Yêu vương, chứ  không hề muốn hưởng thụ năm tháng yên bình, cũng chẳng phải loại yêu quái không có dã tâm.

Một khi đã như vậy, thì làm sao có thể chịu được sức dụ hoặc của đạo cốt đây.

Ai lại không muốn trở thành mạnh nhất, thống lĩnh tam giới, phi thăng thành tiên đâu chứ?

Yêu vương nhìn Ninh Diệu, âm trầm lên tiếng: "Ngươi có biết vì sao chúng ta lại phải âm thầm giăng bẫy giết hắn không?"

Ninh Diệu kinh ngạc: "Vì sao?"

Vừa nhìn thấy phản ứng của y, lòng yêu vương đã sáng tỏ, thế là bật cười ngạo nghễ.

Quả nhiên, tên tu sĩ Nhân tộc kia vẫn chưa từng nói ra chuyện mình là người nắm giữ đạo cốt cho con thú non kia biết.

Thì ra cũng chỉ là dùng trăm phương nghìn kế lừa gạt, nên quan hệ mới có thể thân mật khắng khít như thế.

"Thậm chí hắn còn không dám nói nguyên nhân cho ngươi biết, ha ha ha!" Yêu vương cười điên dại.

Úc Lễ vươn tay, sờ sờ cục bông nhỏ trên vai.

Trước đây, đúng là hắn chưa từng nói cho Ninh Diệu biết về thể chất đặc biệt của mình.

Ban đầu, đương nhiên là vì không cần thiết, cũng là vì chưa đủ tin tưởng y.

Nhưng lúc này, thiếu gia nhỏ đã nhiều lần chứng minh cho hắn thấy, bản thân y thật sự rất đáng tin cậy.

Sự nghi ngờ sâu như vậy cứ bị bóc ra từng tầng từng tầng, lộ ra sự nhiệt tình đã lâu không thấy ánh mặt trời.

Ánh mắt Úc Lễ đối diện với Ninh Diệu.

Trong cặp mắt đen tròn xoe kia, vẫn cứ thuần khiết như cũ.

"Ta có gì không dám?" Úc Lễ nhẹ giọng nói.

———-Hết chương 34————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play