Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------------------
Chương 33:
Ninh Diệu hít một hơi thật sâu.
Bí mật này động trời lắm đó! Có thể làm rúng động cả Yêu tộc luôn, nên tạm thời y phải giấu kỹ bí mật này thôi.
Cục bông tròn vo Ninh Diệu bây giờ đã vội vã đến phát căng cứng cả người, sau khi cảm ơn Yêu tu kia, bèn chui rúc vào trong quần áo Úc Lễ, giục hắn mau chóng về nhà.
Sống chung đến nay đã được một thời gian, nên Úc Lễ có thể dễ dàng đoán được bé chim Ninh Diệu béo ú này đang nghĩ gì trong đầu. Hắn đưa tay vào ngực, xoa xoa cục bông Ninh Diệu, rồi tiếp tục đi mua sắm, lần này hắn quyết định sẽ mua một ít thức ăn dành cho thú non.
"Đã là lúc nào rồi, còn đi mua đồ ăn nữa!" Ninh Diệu bất lực, tức giận mổ mổ eo bụng Úc Lễ. "Ta có một bí mật động trời, siêu bự luôn, ta muốn nói cho huynh nghe, mau về nhà đi mà!"
Úc Lễ vẫn không nói gì, sau đó vẫn tập trung đi tìm cửa hàng bán thức ăn cho thú non.
"Ánh mắt của ngài thật tinh tường, đây là món sữa quạ xanh tốt nhất trong tiệm ta, vị của nó rất ngon, chua chua ngọt ngọt, mấy bé thú non rất thích ăn, nhưng quan trọng nhất vẫn là dồi dào dinh dưỡng. Bên trong còn chứa linh khí, đủ để khuếch trướng linh mạch cho thú non tư chất cao. Tuy giá cả hơi đắt, nhưng rất đáng đồng tiền bát gạo đó ạ!"
Ông chủ tiệm này miệng lưỡi rất trơn tru, Ninh Diệu đang một lòng suy nghĩ về bí mật to bự kia mà khi vừa nghe xong cũng không nhịn được phải ngo ngoe rục rịch một chút, rồi ló đầu ra từ trong ngực Úc Lễ.
Trước mắt y là một đống kệ hàng bày đầy hàng thuợng phẩm lả lướt, mỗi loại đồ ăn đều tinh xảo đáng yêu, rất dễ thu hút ánh mắt của mấy bé thú non.
Ninh Diệu kiềm không được mà nuốt nước miếng cái ực.
Mấy món này trông có vẻ...ngon quá à.
Ninh Diệu ngẩng đầu lên nhìn Úc Lễ, vừa đúng lúc Úc Lễ cũng đang cúi xuống nhìn y, một người một chim cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nhau.
"Thích cái nào?" Úc Lễ hỏi.
"Thích..." Ninh Diệu buột miệng thốt ra theo bản năng, nhưng sau khi kịp tỉnh ra thì vội vàng ngậm miệng.
Nhìn Úc Lễ lúc này xem, trên người chỉ mặc một bộ áo đen vô cùng mộc mạc, ngay cả trên áo choàng cũng chẳng thấy có ám văn nào mang tính phòng hộ. Thế nên ai cũng có thể nhìn ra được, bộ áo choàng này còn chẳng bằng cả pháp y hạ phẩm nữa.
Khi hành tẩu giang hồ, có bất cứ con người hay yêu nào lại không mặc pháp y phòng ngự đâu chứ? Chỉ có khi đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, không có bất kỳ ai có đủ năng lực khiến hắn bị thương, thì mới có thể không mặc quần áo phòng ngự mà chẳng bị gì cả.
Tình huống bình thường, nguyên nhân không mặc pháp y chỉ có một, đó chính là...nghèo.
Nói cách khác, nhà bọn họ rất nghèo.
Ninh Diệu chớp chớp mắt, sửa lời nói bên miệng sang một hướng khác.
"Thôi, huynh bắt cá cho ta ăn là được rồi, ta thích ăn cái đó hơn." Ninh Diệu cố hết sức bày ra biểu cảm siêu cấp nghiêm túc trên gương mặt bông xù của mình. "Ta không thích ăn cái này, thật đó."
Bé chim mập ú tâm tư đơn thuần này vẫn còn chưa biết cách che giấu cảm xúc, trong đôi mắt tròn xoe tràn ngập đau lòng.
Úc Lễ rũ mắt nhìn Ninh Diệu một lúc lâu, rồi xoa xoa đầu y, sau đó nói với ông chủ: "Gói lại hết đi."
"Bé con đáng yêu ghê, ta miễn phí cho ngài một túi luôn...Hả? A? Gói lại hết?" Ông chủ vừa mới nhận ra, giật mình nói.
Úc Lễ cũng không nói thêm nhiều lời vô nghĩa nữa , hắn lấy ra hai viên linh thạch thượng phẩm từ trong nhẫn trữ vật. Mắt ông chủ trừng lớn, nhanh chóng gói hết tất cả hàng hoá trên kệ, đưa đến trước mặt Úc Lễ và Ninh Diệu.
"Ngài thật hào phóng, chẳng trách bé cưng của ngài được nuôi tốt như vậy, đúng thật là trò giỏi hơn thầy! Qua mấy ngày nữa ta sẽ nhập thêm hàng mới, đến lúc đó ngài phải đến đó nha!" Ông chủ mặt mày hớn hở, tiễn Úc Lễ và Ninh Diệu ra ngoài.
Cả thân chim của Ninh Diệu đã chết lặng, đến khi bọn họ đã đi khá xa, y mới hết kinh hoảng, dò hỏi: "Nhà chúng ta có nhiều tiền như thế từ lúc nào? Có phải huynh lén ta đi làm chuyện xấu không?"
Nét lo lắng trên gương mặt Ninh Diệu chắc chắn không phải là ngụy trang, đương nhiên Úc Lễ cũng không có ý định nói cho y biết, số linh thạch của hắn là do tam giới nhân yêu ma sợ hãi mà cùng nhau cung phụng cho hắn, vì thế bèn nói: "Ngươi khóc ra."
Ninh Diệu: "....?"
À, ra vậy, y lại quên mất, ở chung với y thì sao mà nghèo được?
Trước đây ca ca sống tiết kiệm như vậy, chắc chắn là bởi vì ca ca không nỡ để y khóc, nên mới ăn mặc cần kiệm đến thế.
Ca ca thật tốt.
Ninh Diệu tự ảo tưởng rồi tự thông suốt luôn, sau khi về đến nhà, thì bắt đầu tận hưởng niềm vui của việc được cho ăn.
Thức ăn được làm riêng cho thú non vừa mềm vừa ngọt, phần lớn còn mang theo mùi sữa thoang thoảng, Ninh Diệu ăn đến mức bước đi không nổi nữa. Đến tận lúc Úc Lễ nói muốn dẫn y ra ngoài tiêu thực, y mới chợt nhớ ra dường như mình đã quên mất thứ gì đó.
"Không đúng, không đúng, ta muốn nói cho huynh nghe một bí mật siêu to bự luôn, huynh xem huynh ngắt lời như vậy, suýt chút nữa làm ta quên mất rồi!" Ninh Diệu nhảy hai cái trên mặt đất, rồi nhìn thử cửa sổ và cửa chính, sau khi chắc chắn rằng cả hai đều đã đóng chặt, lúc này mới thần thần bí bí bắt Úc Lễ bế y lên đầu gối hắn.
"Tên yêu vừa nãy có nói, lông của phượng hoàng là màu đỏ vàng và trắng, huynh nhớ rõ không?" Ninh Diệu nhỏ giọng nói.
Úc Lễ nhướng mày: "Sau đó?"
"Hắn còn nói, chỉ có lông phượng hoàng mới có được màu sắc như thế. Cho nên..." Ninh Diệu hít sâu một hơi, sau đó nín thở, rung rung cánh.
Ba loại màu sắc cùng xuất hiện cũng xem như là một thử thách đối với y, vì y vẫn chưa bao giờ thử làm mấy việc như biến lông trên người thành một loại màu sắc trở lên.
Khống chế màu sắc yêu cầu sức mạnh của bản thân phải cực kỳ tinh tế, còn cần phải chú ý đến từng cọng lông vũ trên người.
Ninh Diệu nhắm mắt lại, dang rộng đôi cánh.
Bách điểu triều phượng, vạn yêu bái phục, y chính là phượng hoàng!
Nhiệt lượng phát ra từ nơi sâu nhất trong cơ thể, truyền đến làn da rồi tiến vào trong lông chim.
Ninh Diệu mở bừng mắt, hồi hộp hỏi: "Thế nào? Đẹp không?"
Vẻ mặt của Úc Lễ hơi đắn đo: "Không tệ."
Ninh Diệu: "..."
Hình như có gì đó không đúng thì phải, đáng lẽ ra Úc Lễ phải vui mừng đến mức lệ rơi đầy mặt luôn mới phải chứ, vì trong nhà có một bé phượng hoàng nên đương nhiên là phải vui rồi.
Thế mà lại không có tác dụng gì, đáng lẽ ra phải nên trầm trồ một chút khi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần của y chứ!
Ninh Diệu nhăn mi, nhảy từ đầu gối của Úc Lễ lên một cái ghế khác, sau đó lại nhảy lên mặt bàn, nhìn vào chiếc gương nhỏ đang được bày ở nơi đó.
Dáng vẻ hiện tại của Ninh Diệu được hiện rõ ràng trên mặt kính, đầu đỏ rực như lửa, trên thân lấy đường cột sống ở giữa lưng làm ranh giới, chia ra một bên toàn là màu trắng, còn bên kia thì vàng khè.
Chỉ cần có con yêu nào đi ngang qua mà nhìn thấy được dáng vẻ này, đều sẽ khen một câu: Bé chim này trông thú vị phết!
Ninh Diệu: "???"
Cái kiểu này có tí gì liên quan mỹ lệ thánh khiết đâu chứ.
Dường như còn...buồn cười đến lạ.
Ninh Diệu vừa tủi thân vừa không phục, bèn nhắm tịt mắt lại.
Y có thể mà, y có thể phối hợp hài hoà cả ba loại màu sắc trắng vàng đỏ, phối hợp ra một màu sắc ung dung hoa lệ, có thể thu hút được tất cả ánh mắt của những Yêu tộc có mặt ở đó!
Nhiệt độ lại toả ra ngoài lông chim, Ninh Diệu mở to mắt, trong lòng tràn ngập mong chờ, chợt nhận ra mình đã biến thành một bé chim tam thể.
Từ đầu đến đuôi, dựa theo chiều dài mà chia cơ thể thành ba phần, mỗi một phần tương ứng với một màu sắc khác nhau.
Không hề pha trộn với nhau một chút nào cả, như thể là dùng mấy cái bàn chải màu sắc khác nhau, mỗi cái chà lên một chỗ.
Ninh Diệu tủi thân rồi, y ngã xuống mặt bàn, bé chim nhỏ giống hệt cục bông bắt đầu biến thành màu tím hậm hực.
Úc cất gương vào nhẫn trữ vật, rồi sau đó ôm bé chim nhỏ đang giận tím người lên: "Là phượng hoàng luôn đấy, ghê gớm thật."
"Thật vậy sao?" Ninh Diệu mở một bên mắt. "Trong lòng huynh đang âm thầm cười nhạo ta phải không?"
Úc Lễ lắc đầu, thanh máu của y lập tức hồi phục, y sống lại rồi!
Những người khác thấy thế nào đều không quan trọng, chỉ cần Úc Lễ thấy y rất ngầu, vậy là được rồi.
Ninh Diệu suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên nói rõ sự thật cho Úc Lễ biết: "Chắc chắn ta không phải phượng hoàng, bởi vì ngoại trừ ba màu trắng vàng đỏ, tất cả các loại màu sắc khác ta cũng biến ra được luôn."
Ninh Diệu ngồi trong lòng bàn tay của Úc Lễ, thở dài một hơi: "Ta là một con chim rất kỳ quái."
Y hiểu rất rõ, những con chim bình thường không thể tùy ý thay đổi màu sắc giống như y.
Chẳng lẽ y là một dạng đột biến của tắc kè hoa? Là chim đổi màu sao? "Biết đâu lại là một loại chim còn lợi hại hơn cả phượng hoàng thì sao?" Úc Lễ nắm phần da lông sau cổ Ninh Diệu, rồi lại chọc cục bông nhỏ ngã xuống.
Ninh Diệu nghe Úc Lễ nói xong, quyết định tạm thời không thèm so đo với hành vi đẩy ngã mình của hắn, vội vàng quay đầu nhìn qua: "Thật sao? Tỷ như là loài gì?"
"Tỷ như..." Úc Lễ nhìn đôi mắt đen tràn ngập chờ mong của Ninh Diệu, cong môi cười. "Tỷ như ngươi là long phượng hỗn huyết, không chỉ có được huyết mạch của phượng hoàng, mà còn có được sức mạnh của Long tộc."
Long phượng hỗn huyết!
Ninh Diệu hít vào một hơi.
"Ngươi có thể khống chế mưa gió sấm sét, nhưng đó là việc mà chỉ có Long tộc mới làm được." Úc Lễ bổ sung thêm.
Y có thể khống chế mưa gió sấm sét sao? Chuyện này ngay cả chính y cũng không biết, y nín thở, thử khống chế gió, quả nhiên thấy được đại thụ bên ngoài bị gió thổi nghiêng ngã.
...Chuyện này là thật đó.
Y chính là hậu duệ của hai Thần tộc lớn!
Trong lòng Ninh Diệu hiện ra đủ loại suy nghĩ, sức mạnh cường đại mang đến địa vị, thế nhân sùng bái, ngay cả quyền lực cũng sẽ tự dâng đến trong tay...
Những suy nghĩ hình ảnh đó cuối cùng cũng dừng lại, tất cả đều tập trung thành một suy nghĩ duy nhất.
Tuy không hiểu vì sao, nhưng y vẫn luôn ngầm cảm thấy, những chuyện Úc Lễ đã từng trải qua ở Yêu tộc thật sự rất thảm.
Nếu như y được lên làm Yêu vương, y có thể tạo nên một thế giới cực kỳ hạnh phúc, rồi xây dựng một nơi có thể cho Úc Lễ tự do hành tẩu, không còn phải chịu ác ý của Yêu tộc nữa.
Ninh Diệu dang cánh ra, nghiêm túc nói: "Ta phải làm Yêu vương!"
"Ừm." Úc Lễ gật đầu.
Những lời còn lại, Ninh Diệu cũng không nói cho Úc Lễ nghe hết. Đó là bí mật nhỏ của y, đến lúc đó y sẽ cho Úc Lễ một bất ngờ lớn, vậy nên không thể nói cho hắn nghe.
Như vậy việc cấp bách nhất lúc này chính là nhanh chóng biến được lông chim thành màu sắc hài hòa xinh đẹp nhất.
Thất bại là mẹ thành công, y bèn thử thêm vài lần nữa, không thể dễ dàng bị đánh bại như thế được.
Ninh Diệu lại bắt Úc Lễ đem gương ra, y đứng trước gương nhìn hình ảnh đang phản chiếu trong đó, không ngừng bắt chước cảm giác khi biến lông chim mình thành ba màu sắc khác nhau.
Cuối cùng, Ninh Diệu nhắm mắt lại.
Màu vàng và màu trắng rải rác ở phần thân phía trên, vô cùng lóa mắt. Mà màu đỏ điểm xuyết trên lông đuôi và trên cánh thì rực cháy như lửa, lại có thêm chút màu trắng và vàng lấm tấm bên trong, nhưng khi nhìn thì hoàn toàn không hề có chút hỗn độn nào, chỉ khiến người ta cảm thấy thật hoa lệ.
Thành công rồi!
Ninh Diệu vui vẻ nhảy vài cái, nhảy thẳng lên đầu gối của Úc Lễ.
"Đi tìm Phượng tộc?" Úc Lễ sờ sờ cục bông nhỏ xinh đẹp này vài cái.
Ninh Diệu muốn chơi như thế nào hắn cũng sẽ không nói gì, chỉ cần không để cho Yêu vương châm ngòi ly gián là được. Mà lãnh địa của hậu duệ Phượng tộc, chính là nơi duy nhất mà Yêu vương không có khả năng đặt chân đến, vừa hay bây giờ hắn có thể dùng lý do này để lừa gạt Ninh Diệu đến đó.
Ninh Diệu cúi đầu nhìn dáng người như viên bánh trôi của mình rồi lắc đầu.
"Không được đâu, huynh nghĩ đi, bây giờ ta còn nhỏ như vậy, có thể bọn họ sẽ không thèm nghe ta đâu, bây giờ đi nguy hiểm lắm. Chỉ có khi nào ta lớn lên thành một con chim thật to, bọn họ mới chịu nghe ta." Ninh Diệu nghiêm túc nói. "Ta phải lớn thật nhanh, như vậy mới có thể cạnh tranh vị trí Yêu vương."
Ninh Diệu rất ít khi kiên trì khi nói về thứ gì như thế, tính tình của y vốn không thích tranh đoạt gì cả, cho dù có muốn, thì cũng chỉ là mấy xâu hồ lô bên đường, hoặc là một đóa hoa nhỏ xinh đẹp nở bên góc tường mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Úc Lễ nghe Ninh Diệu nói, y muốn có được một địa vị nào đó.
Lần đầu tiên thì hắn có thể nghĩ là Ninh Diệu chỉ thuận miệng nói ra, nhưng y lại nói nhiều lần như thế, cộng thêm giọng điệu của y thật sự rất nghiêm túc, đương nhiên không thể là lời nói đùa vui.
Bởi vì đã biết mình mang huyết thống tôn quý, nên mới muốn có được địa vị tương xứng sao?
Úc Lễ không có biểu cảm gì, chỉ cong cong khóe miệng.
"Ngủ đi, đã khuya rồi."
*
Ninh Diệu trải qua mấy ngày bình an vô sự, mỗi ngày không ăn thì ngủ, ngoài ra còn đi tìm cách để giúp mình có thể mau lớn hơn.
Vì để không quá rêu rao, nên Ninh Diệu đành biến lông trên người trở lại thành màu vàng nhạt.
Y cũng đã từng hỏi Úc Lễ xem hắn có cách nào biến y thành một con chim lớn được hay không, nhưng thật đáng tiếc, Úc Lễ cũng chẳng có cách nào.
Như thể y chỉ có thể mãi mãi duy trì cơ thể thế này, rồi đợi tầm vài trăm năm nữa, mới có thể lột xác hóa hình.
Mấy ngày nay, tâm nguyện sớm ngày trưởng thành thành chim lớn của y đã ngủ say luôn rồi.
Nhưng vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, y lại mở mắt ra, biểu cảm trở nên ngây dại.
Cặp mắt ngày thường vốn tròn xoe đen nhánh bây giờ lại không có ánh sáng, cũng không có tiêu cự.
...Tuy rằng y trợn tròn mắt, nhưng lại không hề tỉnh giấc.
Úc Lễ đang nằm bên cạnh cũng mở bừng mắt, nhăn mày: "Sao vậy?"
Ninh Diệu vẫn không trả lời, y ngồi dậy rồi đứng hẳn lên, bò qua người Úc Lễ, nhảy xuống giường, sau đó chạy ra ngoài.
Lúc làm ra những động tác này, trong ánh mắt y hoàn toàn không có ánh sáng, cả người bé chim đều ngốc ngốc.
Úc Lễ thử đưa tay bắt Ninh Diệu quay lại, nhưng chỉ cần hắn cản trở mấy bước chân giữa lúc y đang ngủ này thì cả người Ninh Diệu liền run rẩy, dáng vẻ vô cùng đau đớn, Úc Lễ cũng chỉ đành buông tay ra.
Có người thông qua cách thao túng cảnh trong giấc mơ của Ninh Diệu mà khống chế hành động của y!
Suy nghĩ nhanh chóng xoay vòng trong đầu, Úc Lễ dồn linh lực định bắn vào thân hình nho nhỏ chỉ bằng một lóng tay của y, có ý định muốn đánh thức Ninh Diệu.
Chỉ trong chốc lát, Úc Lễ đã phát hiện ra con yêu kia đang thông qua sự ảnh hưởng của Thần Khí mà khống chế hành động của Ninh Diệu, không phải là thứ hắn có thể dễ dàng hóa giải trong thời gian ngắn.
Ninh Diệu đang ngủ say vẫn tiếp tục đi ra ngoài, Úc Lễ cau mày, che giấu hành tung, đi cùng Ninh Diệu.
Nhà ở của bọn họ vốn nằm ở một nơi hẻo lánh, bên cạnh là một cánh rừng trúc lớn. Úc Lễ nhìn Ninh Diệu đi thẳng một đường về phía trước, đi đến giữa rừng trúc.
Úc Lễ lặng lẽ đuổi theo y, bỗng thấy ở giữa rừng trúc xanh um xuất hiện một con chồn yêu.
Trên eo con chồn có mang một miếng ngọc bài, trên đó có khắc một cái phù điêu, mà đó còn là biểu tượng của điện Yêu vương.
Chỉ sợ đây đúng là con yêu mà Yêu vương phái đến để mê hoặc Ninh Diệu, dụ dỗ y dẫn hắn đến cái nơi hung hiểm kia.
Kiếp trước hắn chẳng thèm để ý lắm đến hướng đi của con yêu được hắn cứu, kiếp này hắn đi theo Ninh Diệu, thế mà lại thấy được mặt của bọn chúng.
Úc Lễ vô thức rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng hắn còn chưa kịp chém ra, Ninh Diệu vốn đang im lặng nãy giờ bỗng hừ một tiếng, bừng tỉnh từ trong trạng thái mộng du.
Ninh Diệu quay đầu nhìn trái ngó phải, lông trên người đều dựng hết cả lên.
"Sao ta lại ở chỗ này?!" Ninh Diệu lùi về sau vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với con chồn kia. "Ngươi là ai?"
Úc Lễ đang ẩn thân rũ mắt nhìn Ninh Diệu đã tỉnh táo một lát, vừa tra kiếm vào vỏ vừa nghiêng tai lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ.
"Ta là ai à? Ta là yêu do Yêu vương phái đến để thực hiện nguyện vọng của ngươi!" Con chồn cười, rồi đánh giá Ninh Diệu và nhà gỗ phía sau vài lần.
Chẳng mấy chốc, con chồn kia đã bắt được lỗ hổng: "Căn nhà cũ nát thế này, ở trong đó khó chịu lắm phải không?"
"Cái gì?" Ninh Diệu nhíu mày. "Có khó chịu đâu."
Chồn chỉ cho rằng con chim nhỏ mập ú này vì mặt mũi nên mới mạnh miệng như vậy, tiếp tục nói: "Ngươi chỉ cần giúp ta làm vài chuyện, ngươi sẽ không phải ở trong căn nhà rách nát này nữa. Cho dù ngươi muốn cái gì, bất kể là tiền tài hay địa vị, vương đô sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh."
Nghe vậy, hàng mày đang nhíu chặt của Ninh Diệu lập tức buông lỏng, mà con chồn này lại rất giỏi xem sắc mặt, vừa thấy như vậy thì đã biết mọi thứ bắt đầu thú vị rồi, bèn tiếp tục mê hoặc, nói: "Chuyện cần ngươi giúp rất đơn giản, chắc chắn ngươi có thể làm được, sau khi hoàn thành xong chuyện này, ngươi muốn gì là sẽ được cái đó!"
"À..." Tuy rằng Ninh Diệu không biết con yêu này nói với y như vậy để làm gì, nhưng y vẫn suy nghĩ, rồi hỏi: "Nếu như ta đồng ý giúp ngươi làm vài chuyện, thì Yêu vương sẽ lập tức thoái vị rồi nhường vương vị cho ta sao?"
Chồn: "..."
"Chuyện này e là không được." Chồn toát hết mồ hôi nói.
"Chuyện này mà cũng làm không được, vậy mà còn dám thổi phồng là chuyện gì cũng có thể thực hiện!" Ninh Diệu khịt mũi xem thường cái chuyện mà con chồn không thể thực hiện được, đang muốn từ chối thẳng rồi xoay người bỏ đi, bỗng nhiên y nghĩ đến một nguyện vọng khác cấp bách hơn.
"Các ngươi có cách nào biến ta thành cơ thể trưởng thành được không? Ta không muốn làm thú non." Ninh Diệu nói.
"Không ngờ là con chim nhà ngươi mới nhỏ xíu như vậy, mà nguyện vọng không hề đơn giản chút nào." Con chồn sờ sờ chòm râu của mình. "Tuy rằng không có cách nào để biến thú non thành cơ thể trưởng thành, nhưng thuốc viên có tác dụng trong vòng nửa khắc thì vẫn có."
Đôi mắt Ninh Diệu sáng lên: "Được thôi, ngươi muốn ta giúp các ngươi làm chuyện gì?"
Cuối cùng cũng lừa được.
Chồn lại vuốt vuốt râu, rồi lấy ra một viên thuốc cùng với một bình ngọc từ trong ngực, đưa đến trước mặt Ninh Diệu.
"Rất đơn giản." Chồn nói. "Cái bình này chứa một loại thuốc không màu không vị, ngươi bỏ nó vào ly nước của tu sĩ Nhân tộc kia là được rồi. Thuốc viên này là thứ ngươi muốn, có thể giúp ngươi biến thành yêu thú trưởng thành, này xem như là thù lao ta trả trước cho ngươi. Nhưng chỉ có nửa khắc thôi, cũng chẳng có tác dụng gì đáng nói, đợi đến khi ngươi hạ độc xong rồi, ta sẽ mang đến cho ngươi mấy chục viên khác."
Ninh Diệu kinh ngạc, cuối cùng mới phản ứng lại.
Cái con yêu này, thế mà lại dám xúi giục y hạ độc Úc Lễ!
Mà Úc Lễ đang ẩn thân nấp ở một bên vẫn tiếp tục đứng nhìn, nhìn cuộc giao dịch ngầm vẫn đang từ từ diễnra.
Ninh Diệu vẫn đứng không nhúc nhích, tròn mắt nhìn viên thuốc kia chằm chằm.
Hắn có thể thấy được, y thật sự rất muốn có được viên thuốc kia, sau khi lớn lên rồi, sẽ thay thế tên Yêu vương hiện tại, tự ngồi lên vương vị.
...Cuối cùng thiếu gia nhỏ ngây thơ trong sáng cũng có khát vọng về quyền lực và địa vị rồi sao?
"Được thôi." Úc Lễ nghe thấy bé chim nhỏ tròn vo nói. "Chuyện này không phải rất đơn giản sao, hắn không hề đề phòng ta, ngươi đưa nó cho ta đi."
Tối nay không có gió, nhưng không khí lại nặng nề đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Úc Lễ nhắm mắt, đây là lần đầu tiên, trong lòng hắn không có sự tức giận vì bị phản bội, mà chỉ có một loại áp lực khiến hắn không tài nào thở nổi.
Úc Lễ xoay người, rời khỏi cánh rừng trúc này.
Hắn quay về phòng, nằm lại lên giường rồi bày ra dáng vẻ như chưa từng thức giấc.
Hắn không nghĩ đến chuyện hạ sát Ninh Diệu, bởi vì khi đã đi đến được trình độ như hắn, gần như là bách độc bất xâm. Nếu như thiếu gia nhỏ thật sự muốn hạ độc hắn, hắn cũng sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nếu như không chịu ảnh hưởng gì, hắn vẫn có thể xem như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì Ninh Diệu vẫn còn ở bên cạnh hắn, không có cách nào rời khỏi.
Chỉ là thứ áp lực khiến hắn không thể thở được kia, vẫn chưa hề giảm bớt.
Sau một thời gian ngắn, hắn lại nghe thấy âm thanh Ninh Diệu lạch bạch chạy về nhà.
Chim nhỏ tự mình leo lên giường đúng là không dễ dàng, y bèn kéo lấy một góc trường bào rơi xuống của Úc Lễ, nhỏ giọng kêu: "Ca ca, tỉnh lại, tỉnh lại đi!"
Áp lực trong lòng Úc Lễ vẫn chưa bình ổn lại, hắn mở mắt ra, bỗng phát hiện một bên cánh của Ninh Diệu đang ôm một loại thuốc gì đó.
Mà loại thuốc trong bình đó, đáng lẽ là nên giấu đi, không để cho hắn nhìn thấy mới phải.
Cảm giác kinh ngạc bắt đầu trỗi dậy, mà cảm giác không thở nổi kia, cũng dần tiêu tán.
Thay vào đó là cảm giác máu đang sôi trào đổ dồn về phía trái tim.
"Thật ra là có một con yêu muốn đến hại huynh, nó muốn ta hạ độc huynh á." Ninh Diệu vẫn không nhận ra sự bất thường của Úc Lễ, cứ nói rõ hết mọi chuyện ra cho hắn nghe như vậy.
"Ha ha, ta không chỉ không cần hạ độc huynh, mà còn có thể lừa được một viên thuốc lớn lên từ tay nó, nó ngốc thật đấy!"
Ninh Diệu sung sướng nheo mắt, chợt nhớ đến hành động ngu ngốc của con chồn kia, thật sự nhịn không được nữa, thế là bật cười thành tiếng.
————Hết chương 33————–